Đồ điên! Kẻ biến thái!
Cô biết hắn làm như vậy không chỉ muốn đả thương cô mà hại luôn Đường Tố. Trên người cô sử dụng dược phẩm do chính Đường Tố nghiên cứu ra, một công đôi ba chuyện thế này với anh mà nói không biết anh sẽ phản ứng thế nào.
Muốn đối phó với Đường Tố, đánh thẳng trực tiếp chưa hẳn có tác dụng. Nếu là Đường Tố của ngày trước, cảm tình của nhân loại chính là một điều phiền toái, anh chưa bao giờ hiểu, lý trí tỉnh táo, lạnh lùng, vô tình, vì vậy anh không sợ những thủ đoạn uy hiếp kiểu này. Thế nhưng bây giờ, vì có cô, cũng chính là nhược điểm của anh.
Cô trở thành nhược điểm của anh.
Đây chính là điều Thi Thụy muốn truyền đạt cho cô ư? Mục đích hắn ám hại cô không phải là cô, mà muốn Đường Tố phải chịu tổn thương.
Cô là nhược điểm, cô chính là nhược điểm của Đường Tố.
Hứa Luật cảm giác sự chú ý của cô bắt đầu chạy loạn, cô lắc lắc đầu, cảm thấy choáng váng, cảm xúc này còn đau hơn lúc Thi Thụy kéo tóc cô.
Cô biết rõ, thuốc đã phát huy tác dụng.
“Tác dụng sẽ rất nhanh thôi!”, Thi Thụy nở nụ cười thỏa mãn, đôi mắt nhìn thẳng Hứa Luật, khiến người ta bất an.
Đường Tố …
Hứa Luật thầm kêu tên anh, cô gắng gượng, cô không thể để mình trở thành điểm yếu của Đường Tố.
*
Khi Đường Tố và Mạc Thông quay về Cục cảnh sát thì Hứa Luật đã mất tích.
Không ngờ hung thủ dám chọn Cục cảnh sát để ra tay bắt người.
Tuy nhiên, điều này cũng dễ dàng giải thích. Nếu ở bên ngoài, sẽ có người của Đường Tu bảo vệ, tuy nhiên nếu là Cục cảnh sát, những vệ sĩ đó sẽ không theo vào vì nghĩ, tội phạm là khắc tinh của cảnh sát, nơi đây là nơi an toàn nhất, thế nhưng sự thật lại là nơi yếu kém nhất.
Đường Tố hít sâu một hơi, mím chặt môi, cố gắng khắc chế tâm trạng kích động.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ trải qua cảm xúc mãnh liệt như thế này, vì vậy anh không có kinh nghiệm trong phương diện này, anh cảm thấy khó có thể ứng phó.
Ngu ngốc!
Đây là từ ngữ anh hay dùng với người khác, vì ngu ngốc nên phạm phải sai lầm, không theo kịp tốc độ suy nghĩ của anh, do vậy anh chẳng hơi đâu mất thời gian giải thích cho bọn họ.
Vậy mà thời khắc này, anh chỉ muốn dùng từ này để mắng chửi mình. Ngu xuẩn! Chính anh đã bị chi phối làm phân tán tư duy.
Ba là con số giới hạn.
Một hiện tượng được lặp lại ba lần sẽ tạo thành một suy nghĩ có tính quán tính. Tên hung thủ dùng những vụ án mô phỏng để tạo thành quán tính, che giấu mục đích thực sự của hắn.
Đường Tố thở dài một hơi, cố gắng khắc chế cảm xúc.
Mạc Thông đã lấy được camera quan sát.
Trong màn ảnh, Thi Thụy sóng vai cùng Hứa Luật, hai người cùng nhau tiến vào thang máy đi xuống lầu. Đến bãi đậu xe của cảnh Cục, lên xe, nghênh ngang rời đi.
Mạc Thông để ý trong đoạn ghi hình Hứa Luật không gặp bất kỳ uy hiếp nào, trái lại, cô hành động như bình thường, từ từ cất bước, không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy bị ép buộc. Ông ta cảm thấy không hiểu, rất khó tin: “Tại sao lại như vậy?”
“Xem ra pháp y Hứa chủ động đi cùng người này!”, các cảnh viên đứng xung quanh đều có cảm giác giống nhau.
“Hay là hiểu lầm?”, một người đưa ra một ý kiến khác: “Pháp y Hứa và anh Thi nhìn qua có vẻ quen biết nhau.”
“Chưa được hai mươi bốn tiếng, không thể lập án.”
“Hay là chờ một chút coi sao, không chừng lát nữa sẽ quay trở về.”
…
Đường Tố đừng bên ngoài, ánh mắt thâm sâu không thấy đáy, bình tĩnh, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, dù là nhỏ nhất. Anh nhìn chằm chằm lên bóng dáng quen thuộc kia, không chớp mắt.
Tất cả những lời thảo luận sôi nổi kia anh đặt ngoài tai, chỉ có hình ảnh Hứa Luật trên màn ảnh mới có thể tác động được lên thần kinh của anh. Anh chú ý đến gương mặt của cô, quá bình tĩnh, quá sức bình tĩnh, tròng mắt đen mất đi vẻ sống động thường ngày.
Không có bất cứ thái độ chống cự nào, cùng Thi Thụy rời khỏi cảnh cục.
Không phải do cô biết Thi Thụy, cũng không phải cô tự nguyện theo hắn, mà là cô bị thôi miên.
Ánh mắt Đường Tố tối xầm.
Anh biết, có một người đang lẩn khuất trong bóng tối.
Trong vụ án Vương Lệ Hoa hắn đã xuất hiện, một đoạn nhạc kỳ quái vang lên từ phòng phát thanh của trường học. Rồi Hứa Luật từng nói, biểu hiện của Lâm Chí Cường khi ấy đã thôi chống cự, cuối cùng vẫn đột nhiên nhảy lầu.
Tiếp đến vụ án La Cẩm Vinh, hắn lại xuất hiện, nhưng chỉ dùng cách làm rối loạn phương hướng điều tra, thôi miên một người không quan hệ, nhằm đánh lạc hướng cảnh sát, mục đích hắn muốn đối mặt với anh.
…
Từ trước đến nay, anh chỉ nghĩ đến bản thân mình, anh háo hức, hăng say với các vụ án biến thái, anh không quan tâm đến cảm thụ của người khác, cũng chẳng cần cân nhắc an nguy của bọn họ, bởi vì anh chỉ có một mình.
Vì vậy, khi phát hiện có một nhân vật như thế tồn tại, anh không có bất cứ buồn phiền nào, ngược lại anh còn vui mừng chào đón nhân vật thần bí đó. Như công thức có chứa ẩn số X, sự tồn tại của ẩn số biến đổi X này khiến vụ án gia tăng thêm hứng thú.
Theo từng vụ án, anh từng bước suy nghĩ những thay đổi của ẩn số X, như bài toán rắc rối, rườm rà, từ những manh mối đó, có thể tìm ra hung thủ, anh thực sự thấy hưng phấn khi giải đề toán này.
Theo anh suy luận, anh đã nắm khá nhiều tin tức về ẩn số X, chân dung của ẩn số ngày một hoàn thiện: Nam tính, từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, có học thức cao, có khả năng đã từng du học nước ngoài. Ngoại hình rất đẹp, nhất định có sức hấp dẫn với phái nữ.
Điều kiện kinh tế tốt, có tiền của và thời gian để nghiên cứu các án lệ trong lịch sử.
Hắn ra tay trong rất nhiều vụ án, rồi lại tự do đứng bên ngoài, đặc biệt là bốn vụ án gần đây, mô phỏng hình thức phạm tội. Tuy nhiên, hắn không gắng sức mô phỏng cho giống với nguyên bản mà hắn chỉ làm theo; bởi với hắn, những vụ án này chỉ là công cụ thể hiện sự ngạo mạn, tự luyến, coi mình là người đặc biệt nhất, có nhân cách phản xã hội.
Hắn rất coi trọng bề ngoài của mình, khá nhạy cảm, lý do giống như trên vì hắn học thức cao, lại ngạo mạn nên luôn tự coi mình là đúng.
Hắn có sự hiểu biết nhất định về tâm lý học và thôi miên, muốn đạt đến trình độ như hắn, phải học theo một phương pháp nhất định, không phải chỉ cần tự học là được …
…
Chỉ là không ngờ đến, ẩn số X này đã lan đến Hứa Luật.
Bây giờ, đáp án bài toán đã có, ẩn số X cũng tự mình xuất hiện, đồng thời bày ra một ván cờ mới. Trong ván cờ này, ẩn số X chính là Hứa Luật, điều này buộc anh không thể không tham gia trò chơi ấy.
Theo các nghiên cứu của anh, trong quá trình làm việc, nếu một người để cảm tình ảnh hưởng sẽ khiến sự việc dễ dàng phạm sai lầm, không đạt được hiệu quả tốt nhất, cảm xúc nảy ảnh hưởng rất lớn đến tư duy, và năng lực phán đoán, anh không thích loại cảm xúc này.
Với anh, tình cảm nhân loại chính là một vòng lẩn quẩn; trong khi đó dưới con mắt người khác, họ coi anh là loại người dị dạng.
Bây giờ, chính anh đang nằm lẩn quẩn trong vòng tròn đó. Anh lo lắng cho Hứa Luật, rất lo cho Hứa Luật, vì vậy ván cờ này anh rất nôn nóng. Anh một mặt phải đoán được bước tiếp theo của đối phương, đồng thời phải loại ngay tâm trạng ngột ngạt đang ùa đến, anh buộc mình không được phạm vào lối suy nghĩ sai lầm ‘Quan tâm ắt loạn’ đó.
Đường Tố đưa tay che chặt mắt, tim quặn thắt đau đớn.
Mạc Thông nghe thấy âm thanh phát ra phía sau, quay đầu nhìn lại trông thấy Đường Tố đang rời đi, đôi chân thon dài, xoải từng bước gấp gáp, do vội vàng nên anh va vào chiếc ghế.
“Đường Tố ….”, Mạc Thông đuổi theo, “Cậu đi đâu?”
“Về ngủ!”, ngữ khí của anh phảng phất sự khó chịu.
Đường Tố cố gắng tỉnh táo, hít một hơi thật sâu, anh không quay đầu lại. Anh cần phải để mình tỉnh táo, phục hồi tâm trạng để ứng phó trận cờ này.
Nhưng anh không tài nào điều khiển bộ não mình suy nghĩ logic, chỉ cần hơi động não một chút, đại não sẽ phát ra tín hiệu ‘Hứa Luật đang nằm trong tay một tên ác ma biến thái’, ý niệm đó khiến anh không thể nào giữ được bình tĩnh.
Mạc Thông còn muốn nói gì nữa, thế nhưng Đường Tố không cho ông ta cơ hội, nhanh chóng bước ngang qua ông, rời khỏi Cục cảnh sát.
*
Về khách sạn, mở cửa, đóng cửa.
Anh đi vào phòng ngủ, sáng sớm hôm nay, Hứa Luật vẫn còn nằm cạnh anh trên chiếc giường này, vậy mà bây giờ …
Anh thả mình xuống giường, trên nệm vẫn còn thoang thoảng mùi hương thuộc về cô, trái tim anh lại đau nhói. Anh vùi mặt vào chiếc gối Hứa Luật nằm, hít một hơi thật sâu …
Là mùi vị của Hứa Luật.
Nếu như Hứa Luật là Hứa Luật, chắc chắn cô sẽ không bị nguy hiểm; chỉ vì cô trở thành Hứa Luật của Đường Tố … Tất cả những nguy hiểm này là do anh tạo ra …
Sự tồn tại của anh vốn dĩ sẽ như một pháo đài, ngăn cách tất cả mọi hiểm nguy cho Hứa Luật. Không ngờ lần này, anh mới là nguyên nhân đem lại gây nguy hại cho cô. Tất cả những điều phát sinh chỉ vì một lý do duy nhất: Vì anh yêu cô, rất yêu cô.
Tình yêu của anh đã đem lại nguy hiểm cho cô.
Thế nhưng, cho dù là như vậy, anh nhất quyết sẽ không buông tha cô.
Cô là của anh, bất luận một người nào cũng không có quyền cướp cô khỏi tay anh. Cô phải trở về bên cạnh anh.
Nhất định!
*
Nghe hung tin, Tô Tử Khiêm gấp rút chạy đến Cục cảnh sát thành phố Giang, không tìm được Đường Tố, nên nhanh chóng tìm Mạc Thông tìm hiểu tình hình.
“Đường Tố đâu rồi?”, Tô Tử Khiêm cất tiếng hỏi, xảy ra sự việc này Đường Tố không phải là người nên túc trực tại cảnh cục, chủ trì đại cục ư.
“Cậu ấy về khách sạn trước …. À ….!”, Mạc Thông kéo Tô Tử Khiêm đang chuẩn bị rời đi: “Cậu đừng đi tìm cậu ấy, hãy để cho cậu ấy có thời gian suy nghĩ. Đội trưởng Hứa biết chuyện này chưa?” Đội trưởng Hứa ý nói ba của Hứa Luật, tuy rằng bây giờ Mạc Thông không còn là cấp dưới của ba Hứa Luật, nhưng ông ta đã quen cách xưng hô thế này.
“Vẫn chưa nói cho hai bác ấy biết!”
“Đừng nói cho bọn họ, đừng khiến bọn họ lo lắng.”
“Ừm!”, quan điểm này cả Tô Tử Khiêm và Mạc Thông đều đồng lòng: “Đã liên hệ bên cảnh sát giao thông chưa. Tìm thấy chiếc xe ấy rồi thì nhanh chóng kiểm tra hướng xe rời đi.”
“Đã tra, nhưng không ra!”, Mạc Thông làm cảnh sát đã nhiều năm, chuyện nhỏ này làm sao ông không cân nhắc qua chứ. Tuy rằng thời gian mất tích chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không thể lập án, nhưng Mạc Thông vẫn có thể dựa vào quan hệ để tìm được camera ghi hình, chỉ có điều chiếc xe ấy di chuyển ở điểm mù của camera, không ghi được bất cứ thông tin gì.
Rõ ràng, đối phương đã chuẩn bị kỹ càng mà đến, đã tìm hiểu rất rõ hệ thống đường phố của thành phố Giang, đã lên kế hoạch trốn thoát hoàn hảo.
…