Cửu Biện Liên

Quyển 10 - Chương 6: Thôn kì quái, núi kì quái



“Vậy Xảo Tượng Bạch Hổ…” Đối với yêu quái từng tạo ra chủy thủ, lại
còn gắn thêm cả răng Thiên Cẩu, tôi rất có hảo cảm, dù rằng ban đầu anh
ta từng điều khiển người trong thôn gây bất lợi với chúng tôi.

Vu Dương chẳng buồn để ý nói: “Nếu là Xảo Tượng, ít nhiều sẽ có giá
trị lợi dụng, hơn nữa anh ta cũng không yếu, cầm cự chừng một hai tháng
không thành vấn đề. Chưa kể, mục đích của đối phương là chúng ta, chắc
chắn là đã có chuẩn bị, không quản được nhiều chuyện khác đâu.”

“Gọi Tham Lang đi cùng đi.” Thẩm Thiên Huy nói “Không biết sẽ lại đụng phải thứ gì, càng nhiều người càng tốt.”

Vu Dương gật đầu nói: “Có giao châu hình như đã khiến anh ta tiến bộ không ít, rất tốt rất tốt.”

Tan học ngày hôm sau, chúng tôi đến nhà bên cạnh — bây giờ nếu muốn dẫn Tham Lang ra ngoài, nhất định phải được Tần Lan đồng ý.

“Được.” Tần Lan cũng đồng ý “Để Tiểu Long ra ngoài dạo đi, bình
thường dì rất bận, cũng không rảnh đi theo nó, làm phiền mấy đứa.”

Tôi nghĩ bà sảng khoái như vậy hẳn là bởi vì rất vừa lòng biểu hiện gần đây của Tham Lang.

Từ sau khi đồng hóa xong, thành tích của Tham Lang hoàn toàn chỉ có
thể dùng từ “tăng mạnh” để hình dung. Vốn là đứng từ dưới đếm lên,
trong kì thi giữa kì vừa rồi, anh ta lại vọt lên hạng hai mươi, nhất là
thành tích môn tiếng Anh, lại như kì tích mà đứng trong top chín, Tần
Lan lập tức mừng rỡ cho tôi một bao lì xì thật to, tôi chỉ biết hổ thẹn, kiên trì không dám nhận, điều này càng khiến bà vui vẻ nâng tôi đến tận mây xanh.

Sau đó, tôi lặng lẽ hỏi Tham Lang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Anh ta đáp: “Chỉ là mánh lới nho nhỏ thôi, không gì đáng ngạc nhiên,
tôi như thế, bất kể là ở trường hay ở nhà Tần Long đều có thể sống khá
giả hơn một ít, không đến nỗi ngày nào cũng bị thúc giục đi học bài.”

“Có mánh lới tốt như vậy, hay là cùng dạy tôi đi.” Huyền Kỳ vô cùng hưng phấn nói.

“Vậy không được.” Không ngờ Tham Lang lại quả quyết cự tuyệt “Cái này chỉ có thể mình tôi dùng, đây là dùng lén, hơn nữa là do tôi không còn
cách nào khác mới dùng, dạy cho cậu, tiết lộ thiên cơ, tôi sẽ thảm lắm.”

“Anh rõ ràng chỉ lo cho bản thân, muốn được sung sướng thôi.” Huyền Kỳ không vui nói.

Tham Lang “hứ” một tiếng: “Cậu cũng không nghĩ thử xem, sách tôi đọc
không hiểu, đi học nghe giảng cũng không hiểu, nếu vẫn cứ như thế, thời
gian trôi qua, nhất định sẽ khiến người khác chú ý, chẳng phải lộ thân
phận sao?”

Huyền Kỳ thử nghĩ thấy cũng đúng, nhưng vẫn không tin lắm, lại vừa mềm
vừa cứng muốn học, càng về sau, thấy Tham Lang thật sự rất cương quyết
nên mới chịu thôi.

Sau khi Tần Lan đồng ý để Tham Lang nghỉ hè đi Hổ Sơn, chúng tôi đã
kể chuyện quỷ không đầu cho Tham Lang nghe, anh ta nghe thấy lại sắp
được đánh một trận thì chà chà tay, vô cùng vui vẻ.

“Anh có biết con yêu quái nào rất giống một con chó khổng lồ không?” Huyền Kỳ hỏi anh ta.

Tham Lang trợn mắt, khinh thường đáp: “Tôi không biết yêu quái nào
giống có hết, cũng đừng có lấy tôi so với mấy con chó của loài người.”

Tối hôm đó, tôi gọi điện thoại cho bác cả, hỏi có thể đưa thêm một
người theo không, bác lập tức đồng ý, hơn nữa, khi nghe nói đó là bạn
nhỏ ở nhà bên cạnh thì càng vô cùng vui vẻ, có lẽ bác cho rằng rốt cuộc
chúng tôi đã có thể quen biết thêm bạn bè.

“Mễ trưởng lão chỉ nói là giúp ông nội siêu độ, không nói gì khác ạ?” Thuận tiện, tôi cũng muốn thám thính xe ông cố rốt cuộc muốn chúng tôi
về đó để làm gì.

“Không có, không nói gì khác cả.” Bác cả nói.

Đến nước này, hành trình đến Hổ Sơn xem như đã được quyết định.

Huyền Kỳ từ lúc nhìn thấy trí nhớ trước khi chết của quỷ không đầu,
trạng thái tinh thần luôn không được tốt, thường xuyên mơ thấy ác mộng,
có lúc ngủ không được, thức đến tận sáng. Nhìn cậu càng lúc càng tiều
tụy, tôi rất lo lắng, buổi tối cũng ngủ không ngon, chỉ nghe động tĩnh
một chút thì lập tức tỉnh dậy.

Thẩm Thiên Huy thấy chúng tôi như thế liền dứt khoát mua một cái
giường lò xo, để Huyền Kỳ đến phòng tôi ngủ, có lẽ có người bên cạnh sẽ
có cảm giác an toàn, chúng tôi thử xem, hiệu quả thật sự không tồi, hai
người chúng tôi đều có thể ngủ thẳng giấc.

Cũng may có đề nghị này của Thẩm Thiên Huy mới khiến chúng tôi có
tinh thần học tập, không bị thi lại, sau kì thi cuối kì căng thẳng, cuối cùng đã đến giữa hè, kì nghỉ hè cũng bắt đầu.

Tôi chưa từng thấy một tháng lại trôi qua lâu như thế, tôi nghĩ, cảm
giác này không chỉ mình tôi cảm thấy, mỗi khi rảnh rỗi, Huyền Kỳ cũng
càng lúc càng không yên lòng, Tham Lang thì gần như đem nhà tôi biến
thành nhà anh ta.

Tần Lan càng lúc càng bận, mà Tham Lang không chỉ trở thành một “đứa
con ngoan”, thành tích còn mỗi lúc một tăng, trong kì thi cuối kỳ đã
đứng trong mười lăm học sinh đứng đầu, nghe nói lúc họp phụ huynh, không chỉ có giáo viên khen ngợi mẹ con Tần Lan mà còn có rất nhiều phụ huynh khác đến hỏi kinh nghiệm, Tần Lan trở nên nổi tiếng, tâm tình vô cùng
tốt. Bà quy công hết cho chúng tôi, vì vậy bà cũng rất yên tâm đối với
chúng tôi, tối hôm sau ngày họp phụ huynh, bà mời mọi người ra ngoài ăn, thậm chí, ngay cả Diệu Diệu cũng được đi theo, được ăn không ít đồ hộp
cao cấp

“Loài người thật kì quái, vì mấy tờ giấy vụn có viết mấy chữ mà đã vui vẻ như thế.” Tham Lang nói với tôi.

Nghe anh ta nói thế, chúng tôi cũng chỉ có thể cười cừoi.

Cả tháng bảy, chúng tôi đều vô cùng tò mò với việc vì sao ông cố cho
gọi toàn bộ chúng tôi tới, bởi vì bị sự dày vò làm cho đau khổ, chúng
tôi gần như không có tâm tình làm việc khác, chỉ cảm thấy vô cùng chán.

Trong lsuc đó, Thẩm Thiên Huy kể chuyện ông cố, Xảo Tượng Bạch Hổ và
Phệ Hồn trận nói cho Tham Lang nghe, anh ta vô cùng hứng thú, nói nhất
định phải đi gặp Bạch Hổ, mà như thế, sẽ biết được người đứng sau điều
khiển Phệ Hồ trận, cho dù không phải cùng một người nhưng nhất định cũng có tiếng gào thét khắp nơi.

Thật vất vả mới có thể chờ đến cuối tháng bảy, Huyền Kỳ không nhịn
được nữa, gọi điện thoại cho bác cả, nói chúng tôi muốn đến đó trước
thời hạn để “vui chơi dã ngoại”, sau đó mới bắt đầu thúc giục mọi người
lên đường sớm.

Giống như lần trước, chúng tôi ngồi xe đường dài đi, trên xe có mấy
thanh niên dáng vẻ như học sinh, hưng phấn bàn luận về chuyến đi lần
này, trên đường đi cũng có không ít mấy chiếc xe bus và xe hơi riêng.

Thẩm Thiên Huy ngồi với mấy người trẻ tuổi ở ghế trước tán gẫu, biết bọn họ cũng đang đến Hổ Sơn.

“Trên núi có gì vui à?” Thẩm Thiên Huy hỏi.

“Thật ra cũng khác mấy núi khác bao nhiêu.” Một ngừoi trẻ tuổi nói
“Chỉ là, gần đâyngọn núi này rất nổi tiếng trên mạng, buổi tối không thể lên núi, trong thôn dưới núi, cũng khôg thể ra ngoài, nếu không sẽ gặp
chuyện kì quái, chúng tôi đều rất tò mò, muốn xem thử rốt cuộc sẽ gặp
phải chuyện gì.”

Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau một cái: “Có người từng gặp rồi à?”

“Có người nói có, có người nói không.” Nói đến đây, người trẻ tuổi
kia dường như rất hứng thú “Lần tước có người viết bài bảo rằng trên núi đã gặp một động vật rất lớn, động tác cực nhanh, theo lý, núi nhỏ như
thế, hẳn là không có dã thú cỡ lớn gì, cho dù từng có thì chắc cũng đã
tiệt chủng, tốc độ lại nhanh như vậy, có người suy đoán, liệu có phải là linh hồn thú hoang gì đó không.”

Tôi đáp lời, nghĩ thầm, không biết thứ họ thấy là Bạch Hổ hay con “chó khổng lồ” mà Huyền Kỳ đã nói.

Người trẻ tuổi kia nhìn chúng tôi, hơi nhỏ giọng xuống: “Hơn nữa,
khoảng gần Thanh Minh, có người đã mất tích ở nơi này, cảnh sát được
phái đi, rồi còn cả đội cứu hộ này nọ, tới tới lui lui mấy lần, lật tung cả trên núi dưới núi mà đến giờ vẫn sống không thấy người, chết không
thấy xác, mọi người nghĩ có kì quái không? Chúng tôi nghĩ, Thanh Minh ấy mà, vốn không phải là ngày tốt lành gì, nói không chừng là đụng phải
thứ gì không sạch sẽ rồi. Nhìn đi, ngồi bên kia là bạn học của tôi, có
hiểu chút đạo pháp, thế nên chúng tôi mới thử lên đó xem sao.”

Tôi nhìn về hướng cậu ta chỉ, đó là một nam sinh sắc mặt âm trầm, có
biết đạo pháp thật không thì tôi chưa nhìn ra, chỉ là cảm thấy dương hỏa của cậu ta hơi yếu, trên người còn có hai ba con yêu quái bám theo,
nhất định là thân thể không tốt.

Tôi và Huyền Kỳ không nói gì, Thẩm Thiên Huy cười cười, nói thêm mấy
câu không liên quan, sau đó cũng không đáp lời nữa. Dọc theo đường đi,
chúng tôi đều rất yên lặng, mỗi người đều có tâm sự riêng, không khí
trầm muộn mãi đến khi nhìn thấy bác trai bác gái ở trạm xe mới được phá
bỏ.

“Đây là hàng xóm của tụi cháu à?”Bác gái vừa nhìn đã thấy Tham Lang, có vẻ rất thích.

“Chào bác gái ạ, cháu là Tần Long, làm phiền mọi người rồi.” Thái độ của Tham Lang lễ phép lạ thường, còn khẽ khom người chào.

Bác cả cười ha ha, vội nói không cần khách khí.

Bên trong rừng trúc, con đường nhỏ trước đây giờ đã được xây đắp lại, sau khi vào thôn, phát hiện người trong thôn cũng đã tu sửa đường xá,
người đến người đi vô cùng náo nhiệt, vài gia đình còn mở mấy nhà nghỉ
gia đình kết hợp với quán ăn, trong nhà ồn áo náo nhiệt, hình như làm ăn rất được.

Chúng tôi không có tâm trạng thăm thú, sau khi cất hành lý thì đi tìm ông cố.

“Mễ trưởng lão lên núi rồi, vẫn chưa về.” Bác cả nói “Muốn tìm ông thì để mai đi.”

Lên núi rồi à? Chúng tôi nhìn nhau, cảm thấy kì quái, lẽ nào ông biết chuyện của Bạch Hổ rồi?

“Sao ông ấy lại lên núi ạ?” Huyền Kỳ hỏi.

Bác cả lắc đầu: “Không biết nữa, cũng không biết từ lúc nào, cứ cách
mấy ngày là ông cụ lại lên núi một lần, buổi sáng đi, xế chiều sẽ về,
còn muộn nữa sẽ ở trên núi qua đêm.”

Lúc này, bác gái bưng vài miếng dưa hấu đi vào, tiếp lời: “Đúng vậy,
ông lớn tuổi như vậy rồi, thời tiết nóng nực, ông lại còn chạy lên núi,
lỡ có chuyện gì thì sao. Hỏi ông cụ có chuyện gì quan trọng vậy, không
vào núi không được à, ông cụ cũng chả chịu nói.”

“Vậy hôm nay ông lên núi lúc nào ạ?” Huyền Kỳ lại hỏi.

“Trưa hôm nay.” Bác cả nhìn đồng hồ “Đã giờ này rồi, xem ra chắc mai ông cụ mới về.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.