Linh Hồn Ác

Chương 26



Nhóm người di chuyển tới phòng làm việc của Brolin ở Portland. Juliette vừa tới gặp họ. Lá thư cô nhận được giống hệt lá thư Brolin đang cầm trên tay. Nó cũng được gửi từ nhà ga trung tâm của Portland sau đó 1 ngày.

– Cô gọi cho chúng tôi là rất đúng, Salhindro nói với cô gái. Sự giúp đỡ của cô rất quý giá với chúng tôi.

Juliette không đáp lại. Cô còn bị sốc. Kinh hoàng khi biết rằng kẻ giết người tuần trước đã viết thư cho cô. Cô không cảm thấy sợ, cũng không thấy lo lắng, chỉ không hiểu gì cả. Tại sao lại gửi cho cô? Tại sao người ta không để cô quên đi câu chuyện mà cô là nạn nhân?

– Tôi rất buồn nhưng cô buộc phải ngừng các buổi học ở trường lại, Meats thông báo.

Juliette ngước cặp mắt màu saphir nhìn anh. Chúng có vẻ đẹp và ánh lấp lánh của loại đá kết tinh này, cả sự lạnh lẽo nữa.

– Không bao giờ, đây là câu trả lời duy nhất của cô.

– Hãy nghe đây, cô Lafayette, việc đó nguy hiểm đối với cô, chúng tôi không biết liệu kẻ giết người có nhằm vào cô không, cô hiểu chứ?

Brolin bực bội vì Meats thiếu tế nhị, anh ấy luôn quá thẳng thắn, do quá quen với việc thẩm vấn nên anh thường quên mất rằng không phải lúc nào trước mặt anh cũng là bọn tội phạm. Và nhiều người nghĩ thái độ này một ngày nào đó sẽ cản trở anh ngồi vào chiếc ghế trưởng phòng điều tra tội phạm.

Hai tròng mắt cô gái sáng lấp lánh như 2 vì sao uy nghiêm, và Meats không cần câu trả lời.

– Sẽ có hai người theo sát và bảo vệ cô, Salhindro giải thích, kể cả ở trường đại học.

Juliette thở mạnh vì giận dữ.

– Trong bao lâu? Và nếu các anh không bắt được kẻ đó, tôi sẽ phải sống suốt đời với hai vệ sĩ hay sao?

– Tất nhiên là không, Meats bối rối, chúng tôi…

Cô khoát tay ngắt lời:

– Thôi đi, tôi…Tôi chỉ đi lại khi cần thiết.

Meats gật đầu tỏ ý biết ơn, và Juliette đứng dậy. Cô thấy Brolin có một vết bầm tím trên má. Cô muốn nói chuyện với anh, một mình. Tại sao lại một mình? Cô không biết, vì mong muốn, vì cảm thấy cần thiết. Cô có thể tâm sự, có thể bùng nổ, không cần ý tứ, có thể trút sạch lòng mình cho tới khi kiệt sức, hay chỉ đơn giản là tìm kiếm sự động viên trong vòng tay im lặng của anh.

Nhưng anh thanh tra trẻ chỉ nhìn cô mà không nói gì. Không hề thể hiện cảm xúc. Cô mở miệng để nói với anh nhưng không nên lời, không lời nào phù hợp với điều mà cô muốn nói, thay cho lời chào, cô định hỏi xem hàm của anh thế nào – may mà người ta đã nói trước với cô là Brolin bị thương ở mặt, tuy rằng khá nhẹ – nhưng lại thôi. Cô quay đi mà không nói gì và lặng lẽ ra khỏi phòng. Cuối cùng, cô cảm thấy quá mệt mỏi để có thể nói chuyện lâu với anh, cô muốn anh ôm cô trong vòng tay và siết thật chặt, đừng hỏi câu nào, đừng nói gì, chỉ ôm như vậy cả ngày lẫn đêm. Nhưng cô biết điều này là không thể được. Cô rời trụ sở cảnh sát trung tâm, một chiếc xe đi cùng cô về nhà. Cô phải chú ý để làm như không có chuyện gì xảy ra, nhất là cô không muốn làm bố mẹ hoảng sợ.

Brolin áp túi đá lạnh vào má, anh chăm chú nhìn vào bức thư.

“Tôi đang ở trong một khu rừng tối: mà ký ức duy nhất về nó làm thức tỉnh nỗi kinh hoàng!”

Mưa không ngớt suốt cả ngày, đập vào mặt vách kính như một bản hòa tấu bí ẩn của các nhạc cụ bộ gõ.

“Khu rừng khiến hắn kinh hoàng, như vậy có thể hắn đã chứng kiến vụ giết người, Brolin thầm nghĩ. Hắn còn nói về đêm xuống, thời điểm được phỏng đoán là lúc bắt cóc, có nghĩa là hắn biết kẻ giết người mang nạn nhân còn sống vào rừng vào lúc nào”.

Nhớ lại con đường mòn mà anh và Salhindro đã đi qua để tới ngôi nhà hoang, Brolin chậm rãi gật đầu.

“Một con đường vắng vẻ và hiểm nguy như chính hắn tự nói, một con đường nơi phải bỏ lại nỗi sợ hãi và sự hèn nhát. Hắn đã tận mắt nhìn thấy tội ác, hắn đã chứng kiến những gì diễn ra. Hắn biết hiện trường vụ án, vì hắn nói tới khu rừng, con đường mòn và đêm xuống, tất cả khung cảnh của vụ giết người. Nhưng điều đáng sợ hơn là hắn chỉ rõ rằng chúng ta sẽ không thể hiểu được trước khi tới sông Acheron”

– Có ai biết Acheron, dòng sông chết chóc không?

Bentley đáp như thể đây là một chuyện quá tầm thường và tỏ ra khá thỏa mãn khi cuối cùng cũng cảm thấy mình có ích:

– Đó là một con sông ngầm mà người chết phải đi qua để tới địa ngục. Ít ra là theo thần thoại Hy Lạp.

Điều này không dự đoán điều gì tốt đẹp cả.

Salhindro nhấp một ngụm cà phê nóng bỏng.

– Tại sao hắn lại gửi một lá thư tới đây và một lá thư khác cho Juliette?

Không thay đổi thái độ, vô cùng bình tĩnh, Brolin đáp một cách chắc nịch khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên:

– Trước nhiên phải xem xét kỹ tình huống, chúng ta có một bên là kẻ giết người tâm thần, hoặc ít nhất là rối loạn – hỗn hợp, và một bên là tác giả của bức thư nặc danh này, có thể nói là một con quạ, hắn dường như biết nhiều về vụ án, kẻ giết người đi theo bước chân của Leland Beaumont và Juliette lẽ ra đã là một nạn nhân của hắn, nên trong chừng mực nào đó, cô ấy là biểu tượng thất bại của Leland. Hung thủ mà chúng ta đang tìm kiếm coi nạn nhân của chúng ta không phải là người, không phải là phụ nữ, mà là những đồ vật giải trí, hoặc có thể là phương tiện để đạt được một trạng thái khác, hắn không cho họ chút lòng tin nào, chút cuộc sống nào. Nếu rơi vào tay hắn, anh sẽ không có chút bất kỳ cơ hội nào thấy hắn tỏ lòng thương hại vì trong đầu óc hắn, anh chỉ là một công cụ mà hắn cần. Trong khi đó, với lá thư này, chúng ta đang đối mặt với một kẻ muốn đùa cợt, một tên tàn ác thích tìm kiếm vui thú. Bằng cách chơi trò đùa với chúng ta. Đây là một kẻ tàn ác, tức là hắn có ý thức về người khác và về nỗi đau mà hắn có thể gây ra cho họ, điều này khác với hung thủ giết người mà chúng ta đang tìm. Hung thủ chặt tay nạn nhân sau khi nạn nhân chết, hắn đùa với xác nạn nhân đã chết, vì nạn nhân trở thành một công cụ để hắn sử dụng tùy thích,nhưng một kẻ tàn ác như tên quạ sẽ có chiều hướng chặt tay nạn nhân trước khi giết, để nhìn thấy nạn nhân đau đớn, để cảm thấy hoàn toàn chế ngự được nạn nhân, thích thú khi nghe nạn nhân gào thét, van xin.

– Anh có chắc là hung thủ và tác giả của lá thư là hai người khác nhau không? Meats hỏi, anh sợ không thể có được kết quả có sức thuyết phục với phương pháp chỉ dựa vào kinh nghiệm này.

Brolin tự tin gật đầu.

– Hung thủ là một kẻ đáng thương đang nuôi dưỡng những ảo ảnh về cái chết và lòng hận thù với các xung năng tình dục. Đây chắc chắn là một con người có tuổi thơ bất bình thường, đầy đau khổ, một người bị bỏ rơi, có thể bị ruồng bỏ. Tác giả của bức thư chúng ta có thể gọi hắn là Quạ, hắn thông minh, tôi nghĩ là bằng cách gửi bức thư bí hiểm này cho chúng ta hắn muốn thoát khỏi nỗi bức bối đang mang trong mình. Có thể là từng chứng kiến 1 vụ giết người hoặc ít nhất là biết kẻ giết người. Tuy nhiên, hắn không cho chúng ta bất cứ thông tin nào rõ ràng, ngược lại hắn rất mập mờ. Cũng có thể hắn chỉ thích trêu đùa, với bản chất cực kỳ tàn ác, hắn không hề có ý định giao kẻ giết người cho chúng ta, mà chỉ vờn chúng ta, khiến chúng ta phải đương đầu với sự ranh mãnh và sảo quyệt của hắn. Trình độ văn học của thông điệp cho thấy rõ trí thông minh của hắn, đây không phải là một kẻ khốn khổ vô vọng.

– Có thể đó chỉ là một trích đoạn mà hắn lấy ra từ một cuốn sách, Bentley Cotland phản đối.

– Ngay cả trong trường hợp ấy, hắn cũng đã cố ý chọn trích đoạn đó, tức là hắn hiểu nó, Brolin đáp lại. Không phải ngẫu nhiên mà thông điệp được chia làm 2 phần, và thực ra tôi nghĩ là một trong hai đoạn được trích ra từ sách. Có vẻ như là đoạn thứ hai dài hơn, thơ hơn và nhiều ý nghĩa hơn. Hãy tìm xem đoạn đó được trích từ đâu và chúng ta sẽ biết điều mà hắn muốn nói.

– Điều gì khiến anh tin chắc đến thế? Chưởng lý tương lai dò hỏi.

– Tôi đã nghiên cứu hàng trăm trường hợp giết người hàng loạt, ám sát giết người, đặt boom. Hãy tin tôi đi, tôi có thể dám chắc với anh 2 điều: Kẻ giết người trong rừng có thể đã gây ra vụ án đầu tiên của hắn vào tối hôm trước hôm thứ 4, nhưng hắn sẽ không dừng ở đó, hắn còn tiếp tục. Điều thứ 2: tác giả của lá thư này không phải kẻ giết người, mà là một người khác nhưng biết chắc chắn về hung thủ và hắn không làm gì cho chúng ta cả mà chỉ tìm cách thể hiện quyền lực của hắn, chứng tỏ lượng kiến thức rộng lớn và sức mạnh của hắn. Vì lý do gì thì tôi không biết, ít nhất là chưa biết. Đừng coi thường hắn, hắn đã gửi 2 lá thư cách nhau 1 ngày vì hắn suy nghĩ thấu đáo vì chúng ta cần có 24h để xác định vết máu trên tờ giấy và nhận thấy nó rất nghiêm trọng, thế nhưng hắn muốn Juliette và chúng ta ý thức được về sự tồn tại của hắn vào cùng một ngày, chắc là để gây tác động mạnh hơn, giống như trong phim ảnh, khi tất cả ụp xuống đầu bạn cùng một lúc, lúc bộ phim sắp kết thúc.

– Thế tại sao hắn lại là một kẻ tàn ác như anh vừa nói vì hắn tìm cách chỉ dẫn cho chúng ta con đường của kẻ giết người?

Brolin đặt túi đá lên bàn rồi đáp:

– Vì hắn cố tình mập mờ, hắn muốn đùa cợt, hắn muốn trêu thử chúng ta và xem chúng ta hay hắn tinh quái hơn. Và nhất là bởi vì hắn đã gửi một lá thư giống hệt cho Juliette. Các anh hãy tự hỏi tại sao hắn lại gửi lá thư cho Juliette, đó là một hành động hoàn toàn vô cớ. Hắn muốn làm cô ấy hoảng sợ, kinh hãi vì hắn biết cô ấy đã trải qua sự việc gì với Leland. Kẻ giết người là một copycat của Leland và tên Quạ biết điều đó. Tôi đoán rằng kẻ giết người có một chút tôn trọng Juliette, còn tên Quạ thì không. Tôi hy vọng duy nhất một điều: hai con người đó không quen biết nhau quá rõ, nếu không tác giả của lá thư hoàn toàn có thể gây sức ép lên kẻ giết người, khiến hắn tấn công Juliette. Đó có thể là một nghi thức để kiểm nghiệm sức mạnh của hắn, để vượt qua bậc thầy của hắn…

Cả bốn người nhìn nhau rất lâu.

– Tôi sẽ cử thêm người đến giám sát nhà Juliette, cuối cùng Meats vừa nói vừa vuốt chòm râu bằng một động tác thể hiện sự căng thẳng.

Brolin đồng tình:

– Rất mong anh làm việc đó.

– Đợi đã, Bentley xen vào, các anh không thấy ở đây có một động lực nào đó sao? Tôi muốn nói là, một bên là kẻ giết người bắt chước Leland Beaumont, còn bên kia là tên Quạ muốn gây sợ hãi cho người được coi là biểu tượng thất bại của Leland. Hai con người cùng tiếp nối hành động của Leland sau khi hắn chết.

– Cậu muốn nói gì? Meats hỏi.

Hào hứng với lập luận của mình, Bentley Cotland cắn môi rồi nói tiếp:

– Thế này, ai là người có khả năng tôn thờ Leland, hoặc ít nhất là ngưỡng mộ hắn cao độ đến thế? Gia đình hắn chứ còn ai! Đây chính là hướng mà chúng ta cần thăm dò!

Salhindro dứt khoát trả lời:

– Không, mẹ hắn đã chết từ lâu, Leland là con trai duy nhất, còn bố hắn có chỉ số thông minh không cao hơn một con chim bồ câu chết. Về gia đình hắn, cần ghé qua một lần nữa.

– Không có chú bác hay họ hàng sao? Bentley ngạc nhiên.

– Không có ai cả, gia đình Beaumont sống khép kín, xa lánh tất cả mọi người và cả thế giới. Việc Leland đơn độc rời khỏi nhà của ba mẹ là cả một kỳ tích, đáng ngạc nhiên hơn nữa là hắn học được cách sử dụng máy tính và internet qua sách vở. Bác sĩ tâm thần đã nói rằng nếu Leland không phải con quái vật như chúng ta biết thì hắn hoàn toàn có thể trở thành một nhân vật xuất sắc.

Bentley bặm môi, vẻ thất vọng.

Brolin đặt lá thư xuống bàn rồi đứng dậy.

– Phải gửi một bản sao lá thư này tới Viện Smithsonian, hãy để thư viện quốc hội giúp chúng ta tìm nguồn tham khảo chính xác được sử dụng để viết lá thư, anh nói. Salhindro hãy gọi cho phòng thí nghiệm để bảo họ nhanh chóng nhận dạng nạn nhân, hãy làm những gì có thể để đẩy nhanh thủ tục. Và kiểm tra xem Henry Palernos có bằng chứng ngoại phạm trong đêm thứ tư rạng sáng ngày thứ năm không, chắc chắn hắn không phải là hung thủ, nhưng đừng để rủi ro nào xảy ra. Tương tự như vậy với Parker – Jeff.

– Ok, tôi sẽ làm. Còn về hai lá thư, chúng cùng được gửi từ nhà ga trung tâm Portland, tức là nơi có lượng người qua lại rất đông đúc, đây là một ngõ cụt với chúng ta, Meats buồn rầu nói, anh định làm gì?

– Tôi sẽ quay lại ngôi nhà hoang, có thể còn một chi tiết mà chúng ta chưa thấy, một thứ gì đó, bất kể thứ gì giúp chúng ta tìm ra một hướng đi.

Vài phút sau, tất cả máy điện thoại, fax, mail cùng phát ra một loạt tiếng bíp khi thông tin được gửi đi các hướng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.