Leland Beaumont yên nghỉ mãi mãi trong nghĩa trang của Latourell, một thị trấn nằm bên bờ sông Columbia. Trên vùng đất đầy những khe núi dựng đứng, những cánh rừng sâu rậm rạp. Thành viên cuối cùng trong gia đình hắn, người cha tên là Milton Beaumont, muốn chôn cất hắn ở đây vì nơi đó khá gần nhà của ông ta trong rừng. Và Latourell là thị trấn duy nhất có hơn năm nghìn dân trong vòng nhiều dặm xung quanh.
Brolin ở bên Juliette một lúc sau cuộc họp. Anh chần chừ mãi về chuyện nói thật với cô về mẫu ADN của Leland. Làm gì là tốt nhất bây giờ? Cho cô biết sự thật và khiến cô sợ hãi trong khi cảnh sát chưa có được lời giải đáp? Hay nói dối cô và bảo vệ cô lâu dài trong một cái kén nguy hiểm? Cuối cùng, Anh chọn cách nói thẳng, giờ đây giữa họ còn tồn tại những mối liên hệ quan trọng hơn. Với lòng dũng cảm và quyết tâm mà cô đã rèn cho mình trong mười hai tháng qua, cô đón nhận thông tin mà không thể hiện cảm xúc. Khi Brolin cho cô biết về việc đào mộ sắp tới, cô chỉ gật đầu nói: “Hãy kiểm tra hộ em xem hắn có còn trong mộ hay không. Bây giờ em không sợ hắn có còn trong mộ hay không. Bây giờ em không sợ hắn nữa, nhưng nếu đúng là hồn ma của hắn hiện về, em không biết mình sẽ thế nào…”
Anh ra gần động viên cô, nhưng làm thế nào thuyết phục được ai trong khi chính bản thân mình còn đầy hoài nghi?
Không ai bị quy trách nhiệm một cách chính thức trong thất bại của “kỹ thuật tiên phong hành động”, Báo chí nổi giận, tìm kiếm một cái tên và một khuôn mặt mà họ có thể đưa ra chỉ trích trước công luận, nhưng cảnh sát từ chối giao nộp miếng mồi ngon. Hành động đoàn kết này có nguy cơ hạ ngục những người lãnh đạo, bắt đầu từ đại úy Chamberlin, nếu các kết quả không nhanh chóng xuất hiện để giữ vững vị trí của ông, nhất là sau khi ông tuyên bố trước báo trí rằng kẻ giết người sẽ sa bẫy.
Hơn bao giờ hết, thời gian với họ được tính từng ngày.
Thêm một ngày có thể đồng nghĩa với thêm một nạn nhân mới.
Mỗi ngày lại làm gia tăng sự nóng lòng của mọi người, Chamberlin và Brolin sẽ là những người đầu tiên phải gánh chịu. Cuộc điều tra sẽ rơi vào tay những người được đánh giá là có năng lực hơn. Thậm chí rơi vào tay FBI trong vùng. Không thiếu cớ để mời các điệp viên liên bang tới can thiệp nếu chính ông thị trưởng và chưởng lý Gleith cùng phối hợp trong việc này.
Trong chiếc xe chở Lloyd Meats, Bentley Cotland và Joshua Brolin tới Latourell, Brolin giở tờ báo Chủ nhật mà anh vừa mua. “Thất bại thảm hại!” là hàng tít chạy trên trang nhất, không chút bóng gió. Bên dưới là dòng tít phụ bồi thêm: “Với toan tính bắt giữ Hồn ma Leland, cảnh sát đã phung phí mạng sống và tiền bạc của chúng ta”. Ngay cả ông thị trưởng cũng tuyên bố xanh rờn với những lời nói mị dân đặc trưng cho những con người ở địa vị cao: “Chúng ta không chấp nhận việc một cá nhân đe dọa sự an toàn của các công dân, tôi sẽ làm tất cả trong khả năng của mình để bắt được hắn trong thời gian ngắn nhất, và để làm điều đó, tôi sẽ gặp cảnh sát trưởng ngay hôm nay. Về chiến dịch này của cảnh sát, tôi không hề biết gì nhưng chúng tôi sẽ đem vụ này ra ánh sáng và những người có lỗi sẽ bị trừng trị…” Còn hẳn một trang dài dằng dặc nữa.
Đại úy Chamberlin có thể bảo vệ Brolin bao nhiêu lâu nữa cho tới lúc người ta đòi hỏi anh phải hy sinh trước sự trừng phạt của công luận?
Chiếc xe dừng lại trước văn phòng của cảnh sát trưởng thị trấn Latourell vào cuối buổi chiều. Không khí mát mẻ, nhiều hơi ẩm, như thể cơn giông đêm qua vẫn còn rất gần, đang giấu mình sau ngọn núi, chỉ chờ đến thời điểm thuận lợi nhất là lại xuất hiện.
Ông cảnh sát trưởng Hogson không có ở đó, cấp phó của ông đã báo trước là ông đang ở một “văn phòng khác”. Trong một thị trấn nhỏ bé như Latourell, cảnh sát trưởng là một nhân vật được bầu ra, nhưng thường vẫn tiếp tục nghề nghiệp của mình song song với việc thực hiện chức trách theo luật định. Ông Hogson vốn là chủ một xưởng cưa nhỏ ở ngoại ô thị trấn.
Chiếc xe Ford màu đen chở ba đại diện của cơ quan trật tự xã hội đi hết thị trấn Latourell, ở đây họ thấy một con đường và tấm biển “Xưởng cưa Hogson” được đóng bằng đinh vào một thân cây ven đường. Sau đoạn đường ngắn trong rừng, họ ra tới một khoảng rừng thưa nhỏ.
Mùi gỗ xẻ bay trong không khí nặng nề giống như mùi cây mục. Xưởng cưa chỉ xuất xưởng một lượng gỗ rất ít, chủ yếu phục vụ các nhà máy giấy nằm trên đường từ Vancouver đến bang Washington. Xưởng chỉ gồm có ba ngôi nhà nhỏ với khoảng mười lăm công nhân làm việc trong tuần.
Nhưng hôm nay là chủ nhật, chỉ một mình Dan Hogson có mặt ở đây. Không còn tiếng máy cưa ầm ầm át đi tiếng gió trong rừng thông xung quanh. Hơi nhựa thông bốc lên dày đến mức đọng lại, lơ lửng giống như một đám mây màu hổ phách.
Vừa bước ra khỏi xe, Brolin vừa nói với Cotland:
– Tôi sẽ rất cảm ơn nếu anh để Meats và tôi nói chuyện được không?
Cotland chỉ gật đầu chứ không nhìn Brolin.
Một người đàn ông chừng ngoài bốn mươi tuổi bước ra khỏi ngôi nhà chính. Dáng người tầm thước, tóc muối tiêu cắt ngắn, mặt tròn, ông cảnh sát trưởng Hogson có vẻ dễ gần. Ông vẫy tay chào trong khi đi về phía họ.
– Các anh là những đồng nghiệp từ Portland, tôi đoán đúng không? Tôi đã nghe thấy tiếng xe của các anh đi tới.
Khi đến trước mặt họ, ông bắt tay họ rất chặt. Meats và Brolin chìa thẻ của mình ra và tự giới thiệu. Bentley lặng lẽ đi theo họ.
– Tôi cũng nhận được bản fax của văn phòng chưởng lý. Các anh yêu cầu tôi một việc làm bẩn thỉu! Nói thật là ở đây chưa từng diễn ra việc đào mộ.
– Chính vì thế mà chúng tôi cần ông giữ bí mật, Meats vừa nói vừa vuốt bộ râu ngắn màu đen. Đây chỉ là công việc kiểm tra thôi, không có lý do gì để thông báo cho nhân dân cả.
– Anh thật buồn cười! Anh nghĩ là sẽ không ai biết việc này sao?
– Thực ra, chúng tôi đã tính đến chuyện thực hiện vào ban đêm, Brolin nói thêm.
Rõ ràng đây là một ý tưởng quá kỳ cục đối với Dan Hogson, người vừa trúng cử cảnh sát trưởng lần thứ hai liên tiếp.
– Vậy vấn đề chính xác là gì? Tôi nhận được giấy phép đào mộ của Leland Beaumont, tôi đoán rằng có liên quan đến các vụ giết người gần đây, đúng không?
Brolin và Meats kín đáo nhìn nhau.
– Có thể nói là đúng như vậy, Meats đáp. Chúng tôi muốn đảm bảo chắc chắn là xác của Leland không bị…đánh cắp.
Hogson giật nảy mình như bị ong đốt.
– Kẻ nào lại ngớ ngẩn đến mức ăn cắp một xác chết cơ chứ?
– Xin ông hiểu rằng chúng tôi mong ông giữ bí mật, Brolin nhắc lại. Chúng tôi không muốn mọi người có ý nghĩ không tốt.
– Tùy các anh. Các anh phải biết rằng ở khắp vùng này, ai cũng ít nhiều quen biết Leland.
Brolin nhăn nhó.
– Sao lại thế?
– Vì khi còn nhỏ, hắn từng đến làm việc ở đây trong hai tháng hè, Tháng Bảy, Tháng Tám năm 96. Tôi còn nhớ vì năm đó, xưởng cưa của tôi bị cháy, nhưng không liên quan gì đến hắn cả, đấy là vào mùa thu.
– Tôi không biết hắn từng làm việc cho ông, Brolin ngạc nhiên.
– Thật ra mà nói, đó là… một cuộc trao đổi rất bình thường. Hắn giúp chúng tôi đưa gỗ lên xe và dỡ gỗ xuống xe, còn tôi đưa cho hắn một ít tiền, các anh phải hiểu là không có gì chính thức cả.
Brolin gật đầu.
– Thế hắn thế nào?
– Ồ, không hề hung hăng. Hắn hơi cô độc, ít nói. Tôi không cho là hắn có vẻ đầu óc hạn chế, các anh hiểu chứ, nhưng hắn không lanh lợi lắm. Dù sao hắn cũng không được tập trung. Kiểu người mơ tưởng, luôn ngập chìm trong trí tưởng tượng. Hắn có làm hai hay ba trò ngu ngốc nhưng không có gì nghiêm trọng cả, dù sao tôi cũng không bao giờ tiên đoán được rằng một ngày nào đó, hắn có thể làm… các anh hiểu chứ.
– Thường là như thế. Kiểu người này sống quá nhiều trong thế giới của riêng mình nên không thể hiện ra lòng hận thù và sự bất mãn bên trong.
Cảnh sát trưởng Hogson nhíu mày và xoa xoa cằm, có vẻ ghê tởm, nửa không hiểu.
– Thôi, tốt hơn hết là chúng ta nên tới đó nếu muốn có được máy xúc trước khi đêm xuống, ông ta nói. Đợi tôi đi lấy một ít giấy tờ, tôi sẽ quay lại ngay.
Hai thanh tra đồng ý, còn Hogson đi về phía văn phòng. Rốt cuộc, thuyết phục được ông ta cũng không khó và nhanh.
***
Cánh cổng sắt của nghĩa trang Latourell được đóng lúc mười chín giờ, giống như mọi ngày chủ nhật khác. Sau đó, người quản trang lái chiếc máy xúc đến nơi chôn xác của Leland.
Brolin rất ấn tượng với quy mô của một nghĩa trang ở thị trấn nhỏ bé như thế này. Ban đầu anh cứ nghĩ đó chỉ là một bãi bia mộ nhỏ, nhưng thay vào đó, Latourell lưu giữ dấu tích của người dân từ hai thế kỷ nay: thợ đặt bẫy săn, người đào vàng vãng lai hay thợ săn bắn sống quanh vùng. Các ngôi mộ nhô lên khỏi mặt đất như những ngón tay xương xẩu buồn bã hướng lên trời. Trên tấm đá nhẵn thín vì bị bào mòn, chữ viết đã mờ hết, mãi mãi xóa bỏ quyền tồn tại lịch sử của những người nằm ở đây vì họ đã trở thành vô danh. Đây là một quả đồi tang tóc, như bước thẳng ra từ một câu chuyện của Washington Irving, chỉ còn thiếu máu trên đỉnh núi.
Cảnh sát trưởng Hogson đứng lùi về phía sau, kính cẩn quan sát máy xúc làm việc giữa những bia đá gần như bị bao phủ bởi rêu và dây gai leo. Rất nhiều tấm bia không còn được chăm sóc, đến người quản trang cũng không bảo vệ chúng khỏi bị thiên nhiên tấn công.
Chúng bị lãng quên, giống như một hành động xấu trong quá khứ biến mất khỏi đầu óc chúng ta để nhường chỗ cho cuộc sống thường ngày và những thói quen nhàm chán.
Mặt trời vừa mới phủ màu máu lên cảnh quan đồi núi và giờ đã nhường lại không gian cho đêm và mặt trăng huyền bí dưới lớp màn mưa và mây. Quản trang Troy Subertland ở lại giúp đào mộ, ông là người duy nhất biết điều khiển chiếc máy xúc nhỏ.
Cả năm người cúi đầu, lặng lẽ chịu đựng mưa lạnh, hạn chế cử động đến mức tối thiểu để nước mưa rơi xuống, nó uống hết thứ dinh dưỡng lỏng đó, dễ dàng nuốt trôi vào tận những tầng sâu thối tha của mình.
Bầu không khí im lặng gần như nghiêm trang bao trùm tất cả. Nhưng với Meats và Brolin, đây không phải là sự tôn trọng thần thánh hay một kiểu mê tín thời xa xưa nào. Đất càng bị đào sâu dưới gầu máy xúc, hai thanh tra càng cảm nhận thấy rõ sự hiện diện của Leland. Sự hiện diện ấy tăng dần, làm không khí trở nên ngạt thở vì tính cách điên rồ của hắn.
Trong bóng đêm chỉ được chiếu sáng bằng đèn pha của máy xúc, Brolin muốn cam đoan rằng chắc chắn sẽ có hơi lân tinh bốc lên từ nơi chôn xác của kẻ từng được đặt biệt hiệu là đao phủ Portland khi hắn còn hoành hành.
Thật ra, toàn bộ cảnh quan dường như đã bị phá hỏng bởi dấu vết của cái chết và sự điên rồ. Cây cối vươn cao về phía các vì sao như những con yêu tinh uốn éo, và bóng tối ở đây dường như sâu thẳm hơn ở bất cứ nơi nào khác.
Trong nửa tiếng tiếp theo, không ai tìm ra lời nào để nói, họ bất lực tham dự vào việc đánh thức cái Ác.
Rồi răng máy xúc đào thành một hố sâu.
Một cơn rùng mình lướt qua xương sống của tất cả mọi người giống như một luồng gió độc.
Brolin cầm lấy một trong những cái xẻng mà người quản trang đã chuẩn bị cho họ, Meats cũng làm theo. Họ tiến gần cái hố.
Bentley và cảnh sát trưởng Hogson vẫn không hề động đậy.
Dưới đáy hố bùn hiện ra góc sáng hơn của thứ từng là quan tài. Tay cầm xẻng, hai người nhảy xuống hố rồi bắt tay vào đào moi quan tài lên.
Nước mưa chảy dọc theo những vách đất mềm, giống như hàng trăm tĩnh mạch nhỏ phập phồng. Một vũng đen dài càng lúc càng dài thêm, nổi trên bề mặt là đám bọt nước màu nâu lẫn với những mảnh vụn thực vật. Nước ngấm vào giầy của hai người, cái lạnh liếm dọc sống lưng họ bằng cái lưỡi của loài bò sát.
Họ đào, đẩy và ngâm người trong cái hố. Sau gần mười phút ở trong hố, mưa và bùn đã ngấm vào thân thể họ, bao phủ từng mẩu da, từng lớp quần áo, giống như nước của một đầm lầy bốc mùi thối.
Và họ từ từ lôi cái chết ra khỏi nơi ẩn náu của nó.
Khi quan tài đã lộ ra hoàn toàn, Meats vứt xẻng lên đó. Brolin thoáng do dự, anh muốn giữ cái xẻng lại như một thứ vũ khí khi mở nắp quan tài. Nhưng như vậy thật ngớ ngẩn, thế nên anh cũng vứt xẻng lên phía trên hố.
Bentley Cotland, cảnh sát trưởng và Troy Subertland từ nãy vẫn đứng quan sát một cách ngờ vực, giờ cùng bước lại gần, đặt chân ngay trên miệng hố.
Tóc bết vào trán vì nước mưa, Brolin kêu to về phía Cotland:
– Đưa cho tôi một cái đèn, hoặc chiếu sáng cho chúng tôi từ trên cao!
Anh phải hét thật to nhiều lần mới át được tiếng mưa đập mạnh.
Cotland thực hiện ngay lập tức, tay cầm một chiếc đèn pin cực mạnh soi từ phía trên hố, chùm sáng nhỏ màu trắng in trên một cây sồi bị vấy bẩn.
– Đây là thời điểm của sự thật, Brolin nói nhỏ với Meats.
Họ mở chốt trên nắp và mở nó ra sau một tiếng kèn kẹt ghê rợn.
Mưa rơi tầm tã trên nghĩa trang. Tiếng nước rơi trở nên khó chịu, những giọt nước vỡ tan trong vũng nước, trong bùn, mặt đất uống lấy nước mưa để rồi trào ngược trở lại, để tự rửa mình. Toàn bộ nghĩa trang nhớp nháp, bài tiết ra phần rữa của các xác chết.
Đêm đen kịt và lạnh buốt, thỉnh thoảng gió gào rú giống như tiếng chó sói tru lên bi thảm.
Và cảnh tượng mà họ nhìn thấy sẽ còn ám ảnh họ rất lâu, cho tới khi họ trút hơi thở cuối cùng.
– Khốn nạn…Meats thốt lên khi chứng kiến điều không thể xảy ra.
Dưới mưa lạnh, anh làm dấu thánh giá, mặc dù không còn đặt chân đến nhà thờ từ nhiều năm nay.
Mi mắt họ không thể chớp nổi trước cảnh tượng ghê rợn đó.
Một chiếc quan tài không có gì bên trong.
Một chiếc quan tài hoàn toàn trống rỗng.