Mùa mưa ở nước B kéo dài hơn những nước khác rất nhiều, đến nước B hơn 2 tháng tôi toàn gặp những cơn mưa rã rích. Tối nay là thứ 7 sau khi tan học tôi không về KTX ngay mà đi thẳng đến căn tin ăn cùng với bọn người sếp Diệp cho đỡ phải đi tới đi lui mệt mỏi. Như thường lệ sau khi ăn xong tôi chờ mua một ít thức ăn vặt mang về phòng.
“Em học hết những gì trong sách chưa?” Diệp Gia Thành nhìn tôi.
“Xong hết mấy ngày nay rồi!” Tôi mỉm cười tinh ranh.
“Vậy em đã thử nghiệm chưa?” Diệp Gia Thành đưa đôi mắt đẹp trên môi chứa nụ cười nhẹ như có như không mím môi.
“Thử nghiệm?” Tôi lắc lắc đầu.
“Đúng vậy, thử xem có thể thấy được ma, làm mà sợ em hay không!” Diệp Gia Thành bật cười.
“Sếp Diệp, anh thật thông minh nha! Việc đó em chưa nghĩ tới nữa!” Tôi nắm tay Diệp Gia Thành ngưỡng mộ.
“Em đã quen được bao nhiêu nam sinh?” Đột nhiên Diệp Gia Thành dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi.
“Sao anh hỏi như thế?” Tôi ngạc nhiên nhìn sếp Diệp.
“Em quên rồi sao, em đang mắc duyên âm!” Diệp Gia Thành cau mài.
“Em….trong trường có rất nhiều nam sinh, anh thấy đó mỗi ngày đều có nam sinh đến bắt chuyện với em mà!” Tôi nhìn sếp Diệp
“Ý anh là có nam sinh nào đặc biệt không?” Diệp Gia Thành theo dõi từng đường nét trên gương mặt tôi, vẻ mặt anh ngưng đọng.
“Uhmmm… ngoài đẹp trai ra thì em thấy không có gì đặc biệt hết!” Tôi lắc đầu.
“Được rồi, anh phải đi ra ngoài họp mặt với bọn Ngạn Quân. Anh đi nhé! Em nhớ cẩn thận!” Diệp Gia Thành mỉm cười nhìn tôi rồi quay đầu bước đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng cao lớn của sếp Diệp lòng bỗng rối bời. Lời nói của Diệp Gia Thành khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.
Tôi lấy điện thoại ra mở game bắn súng chơi cho đỡ buồn chán. Chỉ một phần cánh gà ráng mà chờ nảy giờ vẫn chưa có, căn tin hôm nay buôn bán đắt ghê. Khoảng 15 phút sau tôi nhận phần cánh gà của mình, tay phải cầm túi đựng gà ráng, tay trái tôi cầm điện thoại say sưa bắn Zomebi. Tôi rất thích bắn súng nên khi mở game này lên là tôi chơi ít nhất cũng phải 1 -2 tiếng mới thôi. Đang say sưa thì có tiếng nói cất lên khiến tôi buộc phải dừng cuộc chơi ngẩng đầu lên tìm kiếm.
“Xem gì mà tập trung dữ vậy?” Một giọng nam trầm thấp truyền đến tai tôi.
“Ah, là anh sao?” Tôi nhìn xung quanh rồi dừng lại trên người Đỗ Thuần Phong. Anh ta đang ngồi trên ghế đá được kê tựa vào một gốc bàng. Lần nào tôi cũng gặp anh ta ở đây hết
Tôi mỉm cười đi đến ngồi xuống ghế đá bên cạnh Đỗ Thuần Phong.
“Em đang chơi game, không chú ý nên đi tới chỗ này khi nào cũng không hay!”
“Em vừa đi học về à?” Đỗ Thuần Phong mỉm cười nhìn tôi.
“Vâng,….à anh làm ở bộ phận nào trong trường vậy?” Tôi chợt nhớ ra bèn quay sang hỏi Đỗ Thuần Phong.
“Bí mật….không nói được!” Đỗ Thuần Phong cúi đầu giọng nói khe khẽ.
“Sao lại không nói được? Sợ em tìm anh lúc anh đang ở trường hả?” Tôi cúi thấp đầu cố nhìn vào gương mặt Đỗ Thuần Phong.
“Trễ rồi em không về sao? Không sợ ma à?” Đột nhiên Đỗ Thuần Phong nhìn tôi rồi bật cười.
“Ma?” Tôi tái mặt nhìn Đỗ Thuần Phong.
Tôi nhanh chóng ôm lấy túi gà ráng rồi đứng lên, đưa tay vỗ vỗ vai Đỗ Thuần Phong.
“Em về trước nhé!” Không đợi Đỗ Thuần Phong trả lời tôi đã chạy xa rồi.
Đỗ Thuần Phong nhìn Lô Ái Thi chạy xa đôi mắt đen láy hiện lên một nỗi buồn, một cơn gió thổi tung đám lá cây trên mặt đất khiến những hàng cây xung quanh xào xạc. Hoa trong bồn lay động, hình ảnh Đỗ Thuần Phong tan biến trong đêm như chưa từng tồn tại.
Phân cách tuyến…
Mấy ngày nay tôi suy nghĩ rất nhiều, về Đỗ Thuần Phong về Hot boy. Lời nói sếp Diệp cứ vang vọng trong tâm trí tôi. Đã một tháng nay lúc nào Hot boy cũng chờ tôi dưới sân trường, lúc thì giúp tôi làm bài tập, khi thì chờ tôi gần căn tin giúp tôi mang đồ ăn. Những lúc trời mưa tôi sẽ đứng chờ Hot bot tới đón, không cần mang theo ô thật thích.
Chẳng hiểu vì sao trong lòng tôi lúc nào vị trí của Hot boy đã trở nên đặc biệt hẳn. Những lúc tôi phát hiện mình nghĩ về Hot boy trái tim tôi lại đập liên hồi, tôi không muốn con tim mình lỗi nhịp. Tôi là gái đã có chồng, người tôi yêu là Diệp Gia Thành. Nhưng sao nụ cười, đôi mắt và gương mặt Hot boy cứ như ẩn như hiện. Tôi nhắn tin và gọi điện cho Diệp Gia Thành nhiều hơn nhằm xua đi những ý nghĩ lệch lạc trong đầu mình.
Mấy ngày nay tôi chịu nhiệm vụ đóng cửa sổ, mỗi khi đóng cửa đều nhìn xuống lầu. Trần Thuần hay đứng dưới lầu vẫy tay chào tôi.
Đóng kín cửa sổ, tôi đến bàn học ngồi xuống bật laptop xem hoạt hình. Vừa xem vừa cười, Thục Phân và Ji So cũng đến xem ké. Nữ chính Diêu Khúc Lan ngồi trên giường nhìn ba chúng tôi lắc đầu mỉm cười. Tưởng Đình ngồi trên bàn học tô tô vẽ vẽ. Xem một lúc, tôi đi đến bên bàn Tưởng Đình lấy một chiếc ghế ngồi xuống cạnh cô ấy. Tưởng Đình đang thiết kế quần áo trên giấy. Nhìn cô ấy khá nam tính nhưng cô ấy lại vẽ đẹp và rất thích thiết kế linh tinh.
“Tưởng Đình! Cậu học trường này 4 năm rồi đúng không?” Tôi chống cằm nhìn Tưởng Đình.
“Uhm! Có việc gì à?” Tưởng Đình xoay mặt nhìn tôi rồi tiếp tục quay lại vẽ tiếp.
“Con trai mặc quần vàng, áo trắng viền vàng có in logo trường làm trợ giảng đúng không?” Tôi cắn môi hồi họp chờ Tưởng Đình Trả lời.
Tưởng Đình ngừng bút nhìn tôi không nói gì, hai mắt cô ấy chớp chớp rồi bỗng bật cười.
“Ai nói cậu trợ giảng phải mặc đồng phục vậy hả? Trợ giảng cũng mặc như giáo viên thôi!”
Tôi mở to mắt nhìn Tưởng Đình, Tưởng Đình nhìn gương mặt của tôi càng cười lớn.
“Cậu ngốc thật đấy! Đứa nào nó đùa với cậu thôi! Quần vàng, áo trắng viền vàng có in logo trường đúng không?” Tưởng Đình nhìn tôi.
“Đúng!” Tôi gật gật đầu.
“Đó là đồng phục nam sinh 18 năm về trước rồi đó bà cô của tôi ơi!” Tưởng Đình nhìn tôi lắc đầu.
“Cái gì?” Tôi bật dậy, trợn to hai mắt nhìn Tưởng Đình.
“À, nói đúng hơn là đồng phục nam sinh trường của 13 năm về trước hihi” Tưởng Đình cắn bút nhìn tôi.
Không thể nào, nghe như sét đánh ngang tai. Tôi hít một hơi thật sâu nhưng tinh thần vẫn hỗn loạn. Ji So, Thục Phân, Khúc Lan nhìn thấy hành động của tôi cũng bị thu hút.
“Chuyện gì vậy?” Ji So ngạc nhiên nhìn Tưởng Đình.
“An Tâm bị người ta gạt ấy mà! Cô ấy nghĩ con trai mặc quần vàng, áo viền vàng là trợ giảng cơ đấy ha ha!” Tưởng Đình cười to.
“Ha ha….An Tâm, cậu ăn cú lừa lớn rồi, đó là đồng phục nam sinh trường chúng ta, thời hiệu trưởng còn học ở trường này nha!” Thục Phân xoa cằm cố nén cười.
Tôi nhắm mắt, cố tịnh tâm.
“Ai nói với cậu đó là trợ giảng vậy?” Ji So nhìn tôi.
Tôi im lặng không nói gì, ít giây sao tôi mới tìm lại được tiếng nói của mình.
“Mình đã gặp nam sinh ăn mặc như thế!”
“Cái gì?” Tất cả cùng đồng thanh la lên bao gồm cả Diêu Khúc Lan. Ai cũng nhìn tôi không chớp mắt.
Phân cách tuyến…..
Tôi nằm dài trên bàn học, mọi chuyện xảy ra tôi điều đã nói cho sếp Diệp biết. Anh nhận định Đỗ Thuần Phong chính là duyên âm của tôi. Mọi việc diễn ra quá đột ngột, mấy ngày nay tôi không dám đi một mình nữa mà cùng về với Diêu Khúc Lan. Mấy ngày tôi về với nữ chính cũng là mấy ngày tôi không gặp được Hot boy, không hiểu vì sao trong lòng tôi có chút nhớ cậu ấy. Cậu ấy ngại có người đi chung với tôi nên không đến gặp tôi sao? Nghĩ đến lý do đó tôi quyết định hôm nay đi về một mình. Bầu trời đêm mây giăng đen chắc sắp mưa rồi, tôi quyết tâm gặp Hot boy Tôi không muốn khẳng định những gì mình đang nghĩ là vô cùng hợp lý. Hôm nay nhất định tôi phải tìm ra đáp án.
20strong4 phút một tia chớp lóe qua bầu trời, mưa đổ xuống như trút nước. Tôi mặc kệ cặp sách trên vai lao ra ngoài trời đang mưa.
Tôi nhìn bóng dáng cao gầy đang che dù đi về hướng mình trong lòng dâng lên một cảm giác mất mác khó tả. Tôi đứng yên dưới cơn mưa, không thể kìm được cắn môi cố che đi cảm xúc lạ.
Trong lòng tôi hiện đang rất rối, tình cảm tôi dành cho nam sinh này chưa thể vượt qua sếp Diệp nhưng lại ở một vị trí rất đặc biệt. Ngay cả chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại như thế! Chưa đầy ba tháng, cũng không phải là gặp nhau mỗi ngày…. vậy mà…. suốt hai tháng qua đêm mưa nào tôi cũng đi về cùng cậu ấy.
Chiếc dù trên tay Hot boy che lên đầu tôi ngăn những hạt mưa to đang rơi xuống người tôi lại, giọng nói dịu dàng mang theo trách móc của cậu ấy vang lên:
“Vì sao trời mưa mà cậu lại dằm mưa? Nếu cậu đứng chờ mình sẽ đến đón cậu mà!”
Tôi không trả lời chỉ lẳng lặng nhìn cậu ấy. Tôi muốn nhìn thật rõ, thật rõ gương mặt cậu ấy. Đôi mắt câu hồn, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ đang mím lại chờ câu trả lời của tôi. Tôi siết chặt quai cặp trong tay nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
“Nói mình biết cậu tên gì?”
Đôi mắt cậu ấy vụt sáng nhìn tôi bằng vẻ bối rối. Cánh môi cậu ấy run run, tôi có thể nhìn thấy hai hàng mi cong vút của cậu ấy nhẹ lay động. Đôi môi cậu ấy rung rung là tim tôi cũng rung theo, hai hàng mi cong lay động tôi cũng cảm thấy lý trí mình không giữ vững được nữa cũng đang lay động theo. Tôi bắt lấy tay cậu ấy.
“Nói mình biết cậu tên gì?” Tôi nhỏ giọng, giọng nói mềm mại như đang vỗ về một đứa trẻ.
Cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt u buồn, nghẹn ngào. Im lặng, xung quanh im lặng một cách đáng sợ. Dù mưa đang rơi nặng hạt, nhưng đối với tôi mọi thứ xung quanh dường như đã không còn tồn tại. Tôi đang chìm vào thế giới chỉ có mình và cậu nam sinh trước mắt. Lòng bàn tay tôi chợt cảm thấy lạnh lẽo, tôi cúi đầu nhìn nơi bàn tay mình đang nắm lấy.
“Sao tay cậu lạnh vậy?” Tôi cắn môi, không thể chấp nhận sự thật.
“Trời mưa mà!” Giọng nói dịu dàng, khe khẽ của cậu ấy vang lên.
“Cậu nói dối!!!” Tôi hét lên, đẩy chiếc dù trên tay cậu ấy rơi xuống đất.
“Đừng như vậy, cậu muốn biết tên mình mình sẽ nói, cậu đừng giận nữa được không?” Tay tôi bị nắm lấy, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay cậu ấy truyền tới.
Tôi bắt lấy cánh tay đang nắm lấy tay mình, lật mạnh một cái nhìn vào cổ tay cậu ấy. Cổ tay trái có một vết sẹo nằm vắt vẻo. Ngực tôi xuất hiện một trận đau nhói, tôi nhìn người con trai trước mặt.
“Thẩm Thiên Trí hay Cố Thiếu Dân?” Giọng nói tôi như vô lực thì thào.
Nam sinh im lặng, cậu không nói gì chỉ nhìn tôi hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Đôi môi cậu mím chặt cố kìm nén không bật thành tiếng.
“Thẩm Thiên Trí…” Cậu nhỏ giọng.
Tôi nhìn chiếc dù trên mặt đất trong phút chốc hóa thành một làn khói mỏng rồi biến mất. Mưa vẫn nặng hạt rơi trên người tôi, gió như đang thét gào. Lòng tôi đau nhói, ngực như bị ai siết chặt đến không thở được. Thứ tình cảm không thể kìm chế như đang bộc phát, một cảm giác mất đi người thân thương, một cảm giác mất đi điều quý giá….
Tôi khóc, khóc một cách thê lương.
“Ahhh…..haaaa……” Tôi ngẩng mặt lên trời thét lên trong tiếng khóc, hiện tại chỉ có thể giải tỏa nỗi đau xót bằng cách ấy.
Thẩm Thiên Trí đứng yên trong mưa chua xót nhìn tôi.
“Em đừng khóc…” Giọng nói nghẹn ngào của Thẩm Thiên Trí dịu dàng mà đau đớn.
Tôi không biết trên mặt mình lúc này đâu là nước mắt, đâu là nước mưa.
“Vì sao? Đây chính là duyên âm sao? Thật đau khổ…thật đau khổ….” Tôi nấc lên từng tiếng sau đó ngất đi.
Phân cách tuyến…
Tầng 25 KTX nữ có một nữ sinh đến bên cửa sổ nhìn thấy dưới sân trường trong cơn mưa có một nữ sinh làm những hành động lỳ lạ rồi gào lên. Sợ mình thấy ma nữ sinh nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Nhân viên trực KTX nhìn trời mưa to lắc đầu ngán ngẫm. Ngày nào cũng mưa, trời âm u làm ông sợ muốn chết. Nhìn ra ngoài ông Trần giật mình. Xem ông thấy gì nè! Một nam sinh bế một nữ sinh đang đi về hướng này.
Thẩm Thiên Trí mang Lô Ái Thi tới trước cửa KTX rồi ngẩng đầu nhìn chú Trần.
“Giúp cháu gọi bạn cùng phòng cô ấy có được không? Cháu xin chú!”
Một nam sinh mang giọng nói dịu dàng bộ dáng lại hiền lành, đẹp trai đã gây thiện cảm cho chú Trần. Chú Trần mỉm cười gật đầu rồi quay sang nhìn nữ sinh đang nằm trong lòng nam sinh như đang ngủ say, gương mặt có chút nhợt nhạt.
“Ah, là An Tâm sao? Bị sao vầy nè?” Chú Trần lo lắng quay sang hỏi nam sinh.
“Em ấy chỉ bị ngất thôi, không sao đâu ạ!” Nam sinh gương mặt ôn hòa không biểu lộ cảm xúc nhìn chú Trần.
“Cháu đặt nó xuống đây đi!” Chú Trần chỉ xuống chiếc ghế dựa bên cạnh mình.
Thẩm Thiên Trí gật đầu rồi đặt Lô Ái Thi xuống ghế. Đưa tay lau chút nước còn đọng lại trên mặt Lô Ái Thi rồi quay sang chú Trần.
“Chú giúp cháu báo với bạn cùng phòng cô ấy nhé! Cháu sẽ nhớ ơn chú suốt đời!” Nam sinh dịu dàng, thành khẩn.
“Được, được…..trông cậu quen quen…..” Chú Trần nhìn Thẩm Thiên Trí.
“Chú Trần, cháu giao cô ấy lại cho chú!” Thẩm Thiên Trí dùng đôi mắt long lanh, u buồn chứa đầy sự yêu thương, cưng chìu nhìn Lô Ái Thi một lần cuối rồi quay sang chú Trần.
“Được, cháu yên tâm đi!” Chú Trần nhìn Lô Ái Thi. Khi quay đầu lại thì nam sinh đã biến mất từ lúc nào. Chú Trần há hốc mồm kinh ngạc gãi gãi đầu.
Chú Trần nhìn Lô Ái Thi một cái mắt mở to hơn.
Chú Trần ôm trái tim đang đập bang bang trong lồng ngực.
Có mấy ai không biết bốn học sinh “tự sát” cách đây hai năm kia chứ, họ còn nổi hơn cả người sống. Thẩm Thiên Trí từ lúc bước vào cửa KTX đã làm khô quần áo trên người Lô Ái Thi.
Chồng thì chỉ một nhưng có những người sẽ khiến ta có tình cảm đặc biệt, như một người thân hay thậm chí là tình yêu. Có người ta yêu một có người ta yêu hai…. con tim có đôi khi lạc lối. Tình cảm là thứ không thể nói hết trong một sớm một chiều… nhưng tạo hóa sắp xếp rất hay khút mắc nào rồi cũng sẽ được tháo gỡ. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ – vô duyên đối diện bất tương phùng!