Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 74: Sự kỳ diệu của tình yêu



Mọi người hốt hoảng khi nhìn thấy Lô Ái Thi đột ngột rơi xuống nước, Diệp Gia Thành vội vàng nhảy xuống biển. Cũng may phát hiện kịp thời nên Lô Ái Thi vừa rơi xuống biển Diệp Gia Thành đã nhảy xuống ngay vì thế Lô Ái Thi không chìm sâu. Chẳng mấy chốc sếp Diệp đã tìm được Lô Ái Thi mang cô lên mặt nước. Lúc ngoi lên mặt nước Lô Ái Thi đã hoàn toàn bất tỉnh, gương mặt tái nhợt.

“Ái Thi!” Lô Tử Nam đón lấy Lô Ái Thi từ tay Diệp Gia Thành đưa cô lên thuyền.

“Làm sao đột nhiên em ấy lại rơi xuống nước kia chứ?” Diêu Khúc Lan lo lắng, lấy khăn đã chuẩn bị sẵn phủ lên người Lô Ái Thi.

“Gia Thành, mau làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy đi!” Kỷ Ngự Trình lên tiếng.

“Ái Thi!” Diệp Gia Thành vừa lên thuyền đã chạy tới đoạt lấy Lô Ái Thi từ tay Lô Tử Nam. Anh làm gấp một loạt động tác sơ cứu người đuối nước. Vì rơi xuống không lâu nên các sơ cứu bình thường với Lô Ái Thi. Gương mặt cô vẫn yên lặng nhắm chặt hai mắt như đang ngủ.

“Em ấy không có phản ứng!” Lô Tử Nam xanh mặt.

“Mau cho thuyền vào bờ!” Diệp Gia Thành hét lên.

Diệp Gia Thành ôm lấy Lô Ái Thi vào lòng.

Bệnh viện K – thành phố D – nước Y – TK21

Người phụ nữ phúc hậu nhìn ngoài 40 tuổi dùng khăn lau gương mặt cho con gái mình đang nằm trên giường bệnh. Bà nhẹ nhàng sửa lại chăn cho con gái rồi bê lấy thau nước ra ngoài. Trên giường bệnh cô gái nhắm nghiền hai mắt ngủ. Cổ tay cô đang phải truyền nước, trong thoáng chốc ngón tay cô khẽ cử động hai cái rồi nằm im như cũ.

“Như Mai, con đó! Ngày mai tỉnh lại rồi biết tay mẹ. Thức khuya đọc truyện suốt mấy đêm liền đến nỗi mất sức để rồi bị sốt phải nhập viện!” Người phụ nữ bước vào ngồi kế bên cô gái khẽ mắng.

“Nó vẫn chưa tỉnh à?” Một người đàn ông trung niên mở cửa bước vào, theo sau ông là một cậu trai trẻ ước chừng 16, 17 tuổi.

“Chị yếu mà còn luyện truyện cả ngày lẫn đêm, con biết thế nào cũng có ngày này mà!” Cậu con trai tiến vào để một túi trái cây lên bàn lầm bầm.

“Hạ Minh Tường, hôm nay con không đi học sao?” Người phụ nữ quay sang nhìn con trai mình.

“Con tan học rồi, mẹ chăm chị mới có một ngày một đêm mà đã quên hết giờ giấc rồi!” Hạ Minh Tường bĩu môi.

“Bác sĩ nói Như Mai khi nào thì tỉnh?” Ông Hạ kéo ghế ngồi kế bên giường bệnh.

“Bác sĩ nói chậm nhất ngày mai nó sẽ tỉnh, vì sốt cao nên mê sảng một chút!” Bà Hạ vuốt tóc con gái dịu dàng nói.

“Tôi đã dặn bà ở nhà canh chừng kỹ hai đứa nhỏ, đứa lớn quá mê ngôn tình bà phải hạn chế nó ít xem lại chứ. Còn đứa nhỏ mê nghiên cứu khoa học thì bà phải giám sát không cho nó làm nổ tung một số thứ trong phòng rồi mà!” Ông Hạ day trán.

“Tôi…tôi… xin lỗi tôi mãi xem phim nên quên mất!” Bà Hạ đỏ mặt.

“Haizz… tôi không biết phải nói sao nữa!” Ông Hạ lắc đầu trước vợ con của mình.

“Ông mới xuống máy bay ông về nghỉ ngơi đi, Như Mai không sao hết, mai ông hãy vào thăm con bé!” Bà Hạ nắm lấy tay chồng nói.

“Ba, có con ở đây rồi ba về nghỉ ngơi đi ngày mai hãy vào!” Hạ Minh Tường anh dũng tuyên bố.

“Hai ba con ông về hết đi, tôi ở đây với con là được rồi!” Bà Hạ kiên quyết.

“Mẹ, dù gì đây cũng là phòng VIP của bệnh viện, rộng rãi thoải mái thế này con ngủ lại cũng không sao mà!” Hạ Minh Tường ngồi xuống sô pha hai chân bắt chéo lật tạp chí ra xem.

“Cái thằng nhãi này, có ai lại muốn ở bệnh viện hả?” Không chịu nổi tính thằng con bà Hạ chạy tới cú lên đầu Hạ Minh Tường một cái thật đau.

“Ui da…mẹ…” Hạ Minh Tường nhăn nhó.

“Được rồi, mẹ con hai người trật tự đi! Tôi về nhà thay đồ xong sẽ tới!” Ông Hạ nói xong xách cặp lên ra về.

Mẹ con bà Hạ nhìn nhau đầy sát khí dường như ai cũng muốn nói lỗi tại đối phương đã làm ông Hạ bỏ ra về.

Tôi cảm nhận được âm thanh xung quanh, nghe được những tiếng nói quen thuộc. Là tiếng nói của ba, mẹ và em trai tôi nhưng tôi không tài nào mở mắt ra được. Tôi nhớ mình đã rơi xuống biển trong lúc mọi người đang nói cười vui vẻ sau đó thì không biết gì nữa.

Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ một giấc, tôi thấy rất buồn ngủ cả người dường như bị rút hết sức lực. Nhưng tôi lại muốn biết tôi đến cùng là bị gì, Diệp Gia Thành ở đâu? Tôi muốn nhìn thấy anh ấy.

Phân cách tuyến….

“Bác sĩ, sao con gái tôi vẫn chưa tỉnh?” Bà Hạ lo lắng nhìn bác sĩ đang xem xét tình hình cho con gái mình.

“Đúng đó, không phải nói chị cháu hôm nay sẽ tỉnh sao?” Hạ Minh Tường chen vào.

“Có lẽ cơ thể cô ấy vẫn còn yếu, cơn sốt đã lui rồi người nhà yên tâm đi!” Bác sĩ cầm bút ghi chép lên giấy sau đó quay đầu nói.

“Vậy bao giờ chị cháu tỉnh?” Hạ Minh tường nhanh mồm.

“Trễ nhất là trưa nay!” Vị bác sĩ già đẩy gọng kính nói.

“Cám ơn bác sĩ!” bà Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm.

“Như Mai tỉnh rồi sao?” Ông Hạ vừa bước vào cửa đã vội hỏi.

“Ông tới rồi à, con gái mình vẫn chưa tỉnh bác sĩ nói trưa nay nó sẽ tỉnh!” bà Hạ mỉm cười.

Tôi xác định mình nghe không nhầm, tôi nghe thấy giọng nói của ba, mẹ mình còn có đứa em hay chọc phá tôi. Tôi cố gắng mở mắt…

Bệnh viện J – thành phố L – nước H – TK22

Diệp Gia Thành gương mặt rũ rượi ngồi bên cạnh giường bệnh nắm chặt tay Lô Ái Thi. Anh như một người mất hồn suốt hai tháng kể từ ngày Lô Ái Thi rơi xuống nước hôn mê cho đến nay. Anh cứ nắm chặt tay cô lặng lẽ, nhiều lúc không kìm được cứ để nước mắt lăn dài trên má.

“Tôi thật vô dụng đúng không? Ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được!” Diệp Gia Thành nhếch khóe môi, trên cằm anh râu đã mọc dài. Chưa bao giờ Diệp Gia Thành tàn tạ đến thế.

“Cậu đừng nói như vậy, làm sao cậu biết được tên khốn Hà Bác Viễn lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy chứ?” Lô Tử Nam dựa lưng vào cửa sổ nghiến răng căm hận.

Diệp Gia Thành nhắm mắt gục đầu trên giường bệnh. Bác sĩ sau khi khám nhiều lần, xem xét rất kỹ thì kết luận Lô Ái Thi hôn mê do bị một chất độc lạ xâm nhập vào não gây tê liệt mọi hoạt động của não bộ. Mà nguyên nhân đó xuất phát từ một cây kim nhỏ được đâm sâu vào gáy cô. Cây kim được chế tác rất nhỏ, bên trong nó chứa một lượng chất độc dù ít nhưng đủ để gây tê liệt thần kinh con người. Từ gáy đã xâm nhập đến các dây thần kinh xung quanh, đến khi xâm nhập hoàn toàn đến thời điểm não bộ bị tê liệt Lô Ái Thi mới bất tỉnh và hôn mê sâu.

Tim Lô Ái Thi vẫn có nhịp đập, tuy nhiên đập rất nhẹ. Hô hấp Lô Ái Thi hiện tại rất mỏng manh. Bác sĩ đề nghị người thân phải luôn ở bên cạnh nói chuyện để kích ứng não bộ của cô tránh việc não bộ chết hoàn toàn nên Diệp Gia Thành không dám rời xa nửa bước.

“Bà xã! Em nói muốn bên anh mãi mãi không xa anh kia mà! Em mau tỉnh lại đi!”

“Bà xã, em tỉnh lại cùng anh ngắm mặt trời mọc có được không?…. Bà xã, anh không thể sống thiếu em…bà xã….” Diệp Gia Thành đau khổ.

“Gia Thành, cậu kìm nén cảm xúc có được không? Nếu cậu còn như vậy tôi sẽ kéo cậu ra khỏi đây ngay! Cậu có biết cảm xúc bất ổn của cậu tạo ra năng lực gây nhiễu loạn thiết bị điện tử không?” Lô Tử Nam gầm nhẹ nhìn vào máy đo điện tâm đồ.

Diệp Gia Thành sững người, dường như nhận ra sự nghiêm trọng do mình mang đến. Anh nhanh chóng điều tiết cảm xúc của mình.

“Anh nói đúng, tôi phải mạnh mẽ. Chỉ có mạnh mẽ mới có thể tiếp thêm niềm tin và sức mạnh cho Ái Thi!”

“Ái Thi, vì anh, vì mọi người đang ở đây chờ đợi em. Em nhất định phải mau tỉnh lại! Mình cùng đi đến cánh đồng hoa Lavender mà em hằng mơ ước có được không? Anh vẫn chưa đưa em tới đó kia mà! Ái Thi, em nhất định phải tỉnh lại! Ái Thi….”

Bệnh viện K – thành phố D – nước Y – TK21

Tôi nghe được tiếng nói của Diệp Gia Thành, anh đang gọi tên tôi tha thiết, anh gọi tôi tỉnh lại nhưng tôi mệt quá, tôi rất muốn ngủ. Anh vẫn gọi tôi còn nói sẽ đưa tôi đi thăm cánh đồng oải hương lớn nhất thế giới… Tôi muốn nhìn thấy anh, tôi muốn mở mắt dậy…

“Như Mai, con tỉnh rồi!”

“Mẹ…” Vừa mở mắt tôi đã thấy mẹ tôi.

“Chị…”

“Ba,… Minh Tường…” Tôi yếu ớt gọi tên từng người trước mặt.

Tôi đã trở về với thế giới của mình rồi sao? Qua 15 năm hạnh phúc ở một thế giới khác hôm nay tôi trở về với thế giới của mình. Tôi không muốn điều đó, dù rằng tôi rất muốn gặp lại gia đình mình nhưng bấy lâu nay tôi luôn cho rằng mình đã chết, Hạ Như Mai đã chết. 15 năm rồi họ vẫn như xưa, không hề thay đổi một chút nào.

“Như Mai, con thấy trong người thế nào? Con đó, đọc truyện nhiều đến nỗi sốt cao hôn mê!” Mẹ tôi mắng.

“Bà để cho con nó nghỉ!” Ba tôi lườm mẹ.

Trong tâm trí tôi vang vọng tiếng gọi ấm áp của Diệp Gia Thành, tôi đưa tay ôm lấy đầu.

“Ahh….Gia Thành….Gia Thành!!!”

“Như Mai, con làm sao vậy?” Mẹ tôi hốt hoảng.

Tôi nhớ anh vô cùng, chỉ cần nghĩ đến suốt quãng đời còn lại của mình tôi sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa, không còn được ở bên anh, không có anh bên cạnh là tim tôi lại đau nhói. Là con tim hay linh hồn tôi đang đau đớn gào khóc?

“Mẹ…anh ấy đang gọi con…” Tôi thở dốc.

“Con nói sảng gì đó?” Ba tôi sờ trán tôi.

“Ba…mẹ…anh ấy…. chồng con…. chồng con anh ấy đang gọi con….” Tôi khó khăn hít thở.

“Chị hai, chồng nào? Cái gì mà chồng chị gọi chị?” Hạ Minh Tường trợn to mắt.

“Mẹ…ba…chồng con…gọi con…con phải về với anh ấy…con muốn nhìn thấy anh ấy….. con xin lỗi….” Tôi cảm kích động.

“Gia Thành….Gia Thành!!!” Tôi nhắm mắt, nước mắt rơi xuống từng giọt.

“Mẹ ơi, chị gọi tên ai đó!” Hạ Minh Tường kinh ngạc.

“Em trai….thay chị chăm sóc mẹ…chị muốn đi gặp chồng chị…anh ấy đang gọi chị… chị muốn ở bên cạnh anh ấy…” Tôi dùng hết chút sức lực yếu ớt bắt lấy tay em trai mình.

“Như Mai, con mê sảng rồi….ông à mau gọi bác sĩ!” Mẹ tôi hét lên.

“Không….ba, mẹ… con xin lỗi, con mệt quá…. con muốn ngủ!… muốn quay về với anh ấy!” Tôi nắm chặt tay em trai mình đưa mắt nhìn ba, mẹ như thể biết đây là lần sau cuối tôi nhìn thấy họ.

“Như Mai!” Mẹ tôi òa khóc.

“Con…xin…lỗi…” Tôi nhắm nghiền hai mắt xuôi tay chìm vào bóng tối.

“Như Mai/ chị!”

Điện tâm đồ kêu lên một âm thanh chói tai rồi màn hình chạy một đường thẳng dài…..

Bệnh viện J – thành phố L – nước H – TK22

Điện tâm đồ bất chợt kêu lên âm thanh chói tai rồi màn hình chạy một đường thẳng dài khiến tất cả mọi người đang có mặt trong phòng bệnh tim ngừng đập trong phút chốc. Diệp Gia Thành hoảng hốt:

“Ái Thi!”

“Mau gọi bác sĩ!” Anh hét to, bàn tay nắm chặt tay Lô Ái Thi.

Một đoàn bác sĩ nhanh chóng chạy vào làm một loạt kiểm tra, đưa mắt nhìn điện tâm đồ rồi kiểm tra mắt Lô Ái Thi vị bác sĩ trưởng khoa nhìn Diệp Gia Thành.

“Sếp Diệp, thành thật xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức! Cô ấy đã đi rồi!” Giọng nói vị bác sĩ đầy áy náy.

Diệp Gia Thành sau khi nghe xong câu nói anh như một kẻ mất hồn ngồi phịch lên ghế. Lô Tử Nam không đứng vững đưa tay vịn tường. Diêu Khúc Lan nhào vào lòng Lô Hướng Nhật òa khóc.

“Ái Thi… không thể nào… không thể nào!” Nước mắt Diệp Gia Thành thi nhau rớt xuống, anh nhìn gương mặt người anh yêu thương nhất đang nhắm nghiền hai mắt mà lòng anh dường như hoàn toàn trống rỗng. Anh không còn cảm nhận được đau đớn nữa, dường như mọi cảm giác với anh bây giờ đều là trống rỗng.

Diệp Gia Thành siết chặt nắm đấm trong tay, gục ngã trước giường bệnh.

Bất ngờ điện tâm đồ kêu một tiếng rồi từ số 0 vọt lên nhanh chóng và thay đổi liên tục 88 -90, 88-90, 88-90….

“Ái Thi!” Diệp Gia Thành nhìn điện tâm đồ mừng rỡ.

Tôi từ từ mở mắt, lần mở mắt này tôi chỉ mong sẽ nhìn thấy Diệp Gia Thành, người mà tôi đánh đổi tất cả chỉ để có thể ở bên anh. Ba, mẹ tôi còn có em trai. Còn anh nếu mất đi tôi sẽ không thể nào vượt qua được cú sốc to lớn đó.

“Gia… Thành….” Tôi khẽ mấp máy đôi môi gọi tên anh khi nhìn thấy khuôn mặt dù có thay đổi trở nên tàn tạ thì tôi vẫn có thể nhìn ra anh.

“Ái Thi! Anh biết mà, em không thể bỏ anh, em sẽ không bỏ rơi anh!” Diệp Gia Thành mừng rỡ nắm lấy tay tôi ôm vào lòng.

Mọi người xung quanh đều mừng rỡ trong kinh ngạc. Mấy vị bác sĩ mở to đôi mắt không thể tin được vào những gì mình đã nhìn thấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.