Nikki lỡ đãng nghịch cây thánh giá bạc chạy lên chạy xuống dây chuyền và ngắm dòng người tấp nập qua lớp kính văn phòng mờ đục. Mọi người đều quấn chặt quần áo trong cơn gió buốt đã dồn mây về một góc trời. Cô không thấy ấm dù trong phòng khá nóng.
Làm thế nào để đánh bại một con ma cà rồng.
Đêm qua đã chứng tỏ rằng việc đó cực kỳ khó. Từ những lời ít ỏi của Michael, cô biết Jasper đã chết đủ lâu để phát triển và củng cố những khả năng ma cà rồng sở hữu.
Họ sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn, chưa nói đến việc lại đủ gần để giết hắn. Cô khoanh tay lại và cố gắng tảng lờ sự lạnh lẽo đang luồn trong mạch máu. Michael đã đúng về một điều. Jasper và Monica là quỷ dữ. Chúng sẽ giết và tiếp tục giết cho đến khi bị đánh bại. Cô chỉ ước rằng cô không phải là người phải đánh bại chúng.
Cô với về phía trước và cầm cốc cà phê từ bàn lên, khum tay quanh cốc để giữ ấm. Cô nghĩ đến Michael. Cô nghe nói rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vậy đôi mắt màu gỗ mun kia nói gì với cô? Chúng nói rằng anh là người đàn ông rất giỏi điều khiển những người xung quanh mình. Rằng kiến thức và bí mật của anh thật sâu kín. Hàng thế kỉ.
Điều đó là không thể, tất nhiên. Nhưng có nhiều hơn những bí ẩn trong mắt anh. Có cả hơi ấm, cả lòng nhiệt thành lay động đến một nơi nào đó rất sâu trong cô. Cô khẽ run lên. Có lẽ anh đã để lộ ra quá nhiều đêm qua.
Cửa văn phòng bật mở. Jake đi vào, kèm theo một luồng gió thổi đám giấy trên bàn cô tung lên như hoa giấy.
“Bên ngoài lạnh quá,” anh chua chát nói. Anh ném áo khoác về phía bàn mình và sải bước đến bình cà phê.
“Nào, nói cho em tin gì mới đi.” Cô hỏi, nhìn ra đường. Michael ở đâu đó ngoài kia. Dù rõ ràng là anh tự lo được cho mình, lo lắng vẫn cào xé cô. Giấc mơ đêm qua hiện lên một viễn cảnh kinh hoàng – Jasper dựng bẫy quanh cô và Michael và kết thúc bằng cái chết của Michael.
“Anh để Mary về thăm nhà ngoại.” Jake nói.
Cô suýt sặc cà phê. Trong mười năm cô biết anh, anh chưa bao giờ lo lắng đến mức phải để vợ đi chỗ khác.
Khuôn mặt an ảm đạm. “Nếu Monica vẫn còn sống sau khi thanh gỗ đó xuyên qua bụng, thì quả thực nó đã biết quá nhiều về chúng ta. Nó sẽ săn đuổi chúng ta, Nikki.”
Đi săn và bị săn, như nhau cả thôi. Hay đấy, cô nghĩ, và uống thêm ngụm cà phê nữa.
“Ít nhất em cũng còn may.” Một lúc sau cô nói. “Em không phải lo cho ai ngoài bản thân cả.”
“Cô chắc cũng phải có cô chú gì đó chứ. Hay là ông bà. Cô phải đi tìm họ đi, nhóc ạ.”
Phải rồi, cô nghĩ cay đắng. Cô có. Nhưng họ thì không muốn biết cô. Cô uống thêm ngụm nữa rồi bắt gặp ánh mắt tò mò của Jake. “Mẹ em bảo bên ngoại không chịu hiểu bản chất khả năng của bà – họ nghĩ bà bị quỷ ám. Đấy là lí do họ đã bỏ rơi mẹ năm mười sáu tuổi. Còn bên nội thì từ bố vì đã lấy một người họ cho là không hơn gì một mụ phù thủy.”
Anh nhún vai. “Thời thế thay đổi rồi. Cô không biết chắc họ sẽ phản ứng thế nào mà.”
Cô cười cay đắng. “Có chứ.”
Cô cúi xuống nhặt đống giấy dưới sàn, nhưng cửa mở ra lần nữa và chúng lại bay tung lên. Michael bước vào.
“Chào,” anh khẽ nói, đôi mắt tối bí ẩn khi nhìn cô.
Linh cảm đưa ra hai lời cảnh báo và tim cô đập lỡ một nhịp. Bức tường anh dựng lên đêm qua vẫn còn vững, nhưng anh sắp nói một điều cô sẽ không thích. Cô nhặt đống giấy lên và ngồi xuống.
Jake mời Michael một ly cà phê trước khi ngồi xuống bàn. “Chúng tôi giúp gì được anh?”
Michael dừng lại gần bàn cô. Nikki bỗng có cảm giác như bị vây trong một bãi đất nhỏ giữa hai con bò mộng đang hừng hực. Cô tựa vào ghế và dè chừng nhìn họ.
“Tôi đến để giúp,” Michael bình thản nói.
“Thật hả?” Jake kéo dài giọng. “Tôi thấy rất là thú vị khi mà Nikki không cần ai giúp cho đến khi anh nhũng mũi vào.”
Hơi thở tắc trong cổ cô. Cái gì làm Jake nghĩ vậy? Cô liếc Michael và gặp một tia giận – giống hệt sự giận dữ tăm tối đa đe dọa cô trong nhà kho. Anh nhìn lướt qua cô và cơn giận dữ tắt ngóm. Nhưng rõ ràng là Michael không quen bị tra hỏi.
“Cũng có thể là cô ấy chắc đã chết nếu tôi không nhúng mũi vào.” Anh đáp lại.
Jake ngả ra ghế và nhìn anh kỹ càng. “Tại sao anh lại đến Lyndhurst?”
“Để bắt một kẻ giết người – gã đàn ông đang săn đuổi Nikki.”
Michael ngồi bên mép bàn cô và uống cà phê. Trông anh thật thư giãn, rất bình tĩnh. Nhưng thật ra không phải thế. Sự nghi ngờ của Jake làm anh tức điên, và cô tự hỏi tại sao.
“Tại sao?” Jake huỵch toẹt. “Anh không phải là cảnh sát hay FBI, hay cái gì nghiêm túc. Đây là tư thù cá nhân hay gì?”
“Cả hai.” Anh ngập ngừng rồi uống thêm một ngụm cà phê.
Đang quyết định xem nên nói cho họ bao nhiêu, cô nghĩ, và phân vân không biết có ai trên đời này anh hòan toàn tin tưởng đủ để thành thật không.
“Jasper giết anh trai tôi. Vài năm sau hắn giết một người bạn thân của tôi.”
Là sự thật, nhưng không phải tất cả câu chuyện, cô nghĩ. “Tôi có cảm giác là giữa hai người bọn anh có nhiều điều để nói hơn thế.”
Michael liếc cô. Nét mặt anh được canh chừng cẩn thận. “Cuộc chiến giữa tôi và hắn đã diễn ra nhiều năm rồi. Tôi đã giết anh hắn, và tôi sẽ giết hắn – không phải để trả thù mà đơn giản vì hắn sẽ gây đổ máu cho đến khi chết.”
“Điều này gợi ra rằng có rất ít khác biệt giữa anh và người đàn ông anh săn.”
Nụ cười của Michael chua chát. “Có sự khác biệt nhau lớn đấy. Tôi không săn những người vô tội, tôi cũng không hút máu nạn nhân.”
Cô rùng mình, nhớ lại vũng máu vương vãi Monica để lại đêm trước. “Anh nói anh không giết để trả thù, nhưng anh lại giết anh trai hắn. Tại sao?”
Anh lại ngần ngừ. “Bởi vì chúng là sinh đôi, săn mồi và làm việc cùng nhau. Chúng đã giết hơn một trăm người trước khi bị tôi đánh bại, và Jasper cũng giết cũng giết thêm từng ấy người từ đó đến nay.”
Lại vẫn là sự thật, nhưng vẫn không phải là toàn bộ câu chuyện. “Tại sao hắn quyết tâm săn tôi như thế? Chúng ta đều biết có nhiều con mồi dễ kiếm hơn trên đường phố cơ mà?”
Anh nuốt một ngụm cà phê, quan sát cô vài giây trước khi trả lời. “Jasper thèm khát nhứng thứ hắn không bao giờ có. Hơn tất cả là năng lượng. Em có năng lượng, Nikki.”
Và Jasper, kẻ có thẻ triệu hồi nạn nhân của hắn từ cái chết, sẽ điều khiển năng lượng đó nếu cô chết. Một cục nghẹn ứ lên cổ, cô khó nhọc nuốt xuống.
Tôi sẽ không để điều đó xảy ra, tôi sẽ tự tay giết em, nếu cần thiết.
Một ý nghĩ lạnh sống lưng, và không dễ chịu chút nào.
Ánh mắt họ gặp nhau, và chỉ trong chớp mắt, kết nối giữa họ bùng nổ. Tâm trí anh ôm cô, ve vuốt cơ thể cô bằng một cú chạm âm yếm theo cách mà không sự va chạm xác thịt nào làm được.
Jake khẽ đằng hắng. Cô giật mình, dứt mắt khỏi Michael. Cái quái gì đng xảy ra giữa họ vậy? Tại sao cô lại muốn chạy xa và nhanh hết mức có thể?
“Vậy anh định làm gì?” Jake hỏi vào sự im lặng.
“Tôi định giết Jasper trước khi hắn giết thêm người nữa.”
“Không hợp pháp đâu đấy.”
“Với Jasper, chúng ta không có lựa chọn nào cả. Và anh biết điều đó.” Michael lặng lẽ nói. “Anh được hưởng chút hương vị của hắn qua Monica đêm qua rồi đấy.”
“Vậy con bé chắc chắn là một ma cà rồng.”
Không có chút hồ nghi nào trong lời khẳng định lặng lẽ của Jake. Chỉ có một vệt sợ hãi, cô hiểu rất rõ.
“Phải,” Michael trả lời. “Jasper cũng thế.”
“Mẹ khốn,” Jake làu bàu và uống thêm một ngụm cà phê. “Rồi làm sao chúng at giết ma cà rống? Đánh bằng một cái cọc rồi bọc nó trong thánh giá và tỏi?”
Michael cười, dù mắt anh không có chút hài hước nào. “Thánh giá làm chùn bước ma cà rồng chẳng qua vì ngày xưa người ta đúc thánh giá bằng bạc nguyên chất. Bạc đốt cháy ma cà rồng, nhất là những con ma cà rồng non. Còn tỏi, tôi đoán nó chỉ ngăn cản được những con bụng yếu thôi.”
“Vậy phương pháp đúng đắn để giết ma cà rồng là gì?”
Jake hỏi. “Và làm thế nào anh biết nhiều về chúng như thế?”
“Như tôi đã nói với Nikki, đóng cọc qua tim và chặt đầu là tốt nhất. Bị phơi ra nắng mặt trời giữa trưa cũng hiệu quả. Dù cách nào, anh cũng phải tìm nơi chúng nghỉ ngơi vào ban ngày đã.”
“Sao phải là ánh nắng mặt trời giữa trưa? Tôi tưởng bị phơi ra ánh mặt trời là đủ giết rồi?” Cô nói trong sự ngạc nhiên.
“Phần lớn.” Anh ngừng lại, nhún vai. Cái nhìn nhanh của anh nói với cô rằng anh ước chủ đề này không bao giờ được đề cập. “Nhưng vấn đề là tuổi tác. Càng già thì càng kháng lại được bạc và mặt trời.”
“Jasper bao nhiêu tuổi?”
Theo phỏng đoán của tôi thì hắn khoảng chín mươi tám. Không đủ già để có sức đề kháng mạnh lắm.”
Và hắn trông vẫn như mười lăm, cô nghĩ và thấy ghê tởm. “Còn bọn thây ma?”
“Giết chủ chúng thì chúng sẽ chết.” Giọng anh lạnh lùng. “Sức sống của hắn giữ chúng sống.”
“Ném muối vào miệng chúng có được không?”
Một luồng thích thú xoáy quanh cô. “Tôi chắc là nếu em tống đủ muối xuống họng chúng thì chúng sẽ bị sặc mà chết.”
Cô quắc mắt. “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc.”
“Tôi cũng vậy,” sự vui thích của anh tan mất. “Bị bẻ gãy cổ thì chúng sẽ chết. Nếu không thì chúng vẫn sống cho đến khi Jasper chết.”
“Thế quái nào mà hắn làm được thế?” cô hỏi. “Triệu hồi những người chết và điều khiển chúng thành nô lệ?”
Michael nhún vai. “Khả năng triệu hồi người chết – làm tứ chi chúng cử động lại – là một nghệ thuật hắc ám di truyền theo máu. Từ những gì tôi biết về Jasper, cả cha và ông nội hắn đều là những kẻ như thế.”
Hay rồi, cô nghĩ, và tự hỏi còn những điều bí ẩn gì trong bóng tối, trốn tránh mặt trời và con người.
Cẩn thận với những điều em hỏi, Nikki, nếu không em sẽ khám phá ra câu trả lời đấy.
Cơn ớn lạnh chạy qua người cô. Một điềm báo rằng lời cảnh báo kia đến quá muộn. Cô rùng mình xoa tay.
“Anh nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Jake hỏi.
Trong giọng anh là sự chấp nhận hoàn toàn. Anh đã chấp nhận cả tình hình và sự hiện diện của Jasper.
“Chúng ta phải tìm Monica trước. Những con ma cà rồng non thường nguy hiểm và không ổn định, nhất là những kẻ khi còn sống không có chút tình cảm nào với con người.” Michael cười nhạt, rồi thêm vào. “Như anh đã nhận ra.”
“Đúng chỗ Nikki có thể làm được việc. Bọn tôi lấy được sợi dây chuyền.”
Michael gật đầu. “Rồi khi Nikki tìm ra nơi ẩn náu của Monica, chúng ta sẽ đợi đến bình minh rồi đi giải quyết nó.”
Giết nó, ý anh là thế. Cô nhún vai rồi nhíu mày ngắm nghía anh. Cô bỗng dưng có cảm giác rằng mình sẽ không bao giờ được dùng chữ “chúng ta” nữa.
“Nghĩa là chũng ta sẽ để cho nó cảm nhận sự dễ chịu của ánh mặt trời.” Jake nhíu mày. “Tôi không biết nếu tôi…”
“Tôi không cần trợ giúp. Tôi xử lý nó một mình được.”
“Monica là con gái khách hàng của chúng tôi.” Jake nói, giọng vô cảm. “Và đó là trách nhiệm của chúng tôi. Nếu anh làm một mình, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Nếu lời đe dọa làm Michael khó chịu, anh cũng không để lộ ra.
“Vậy thì đi. Đằng nào tôi cũng không quan tâm.”
Ánh mắt anh bắt gặp cô. Lại nữa rồi, cô nghĩ. Lời tuyên bố cô sẽ không thích.
“Chúng ta sẽ được an toàn ban ngày.” Anh tiếp, giọng ung dung như nét mặt “Nhưng cũng thế cả thôi, tôi nghĩ để đảm bảo an toàn, Nikki nên về nhà và ở đó.”
Jake vội đứng lên, giơ tay ngăn cơn giận của cô. “Ma cà rồng tôi có thể chấp nhận được. Cái này thì vượt quá khả năng. Tôi đi ăn đây.” Anh lấy áo khoác và đi ra cửa. Vừa mở cửa anh vừa quay lại nhìn Michael. “Chúc anh may mắn. Sau lời tuyên bố đấy anh sẽ cần nhiều may mắn.” Michael cố gắng kiềm chế sự thội thúc phản ứng lại lời Jake nhưng anh phải tập trung để chống đỡ lại những dấu hiệu đang bùng lên từ phía Nikki. Ngay khi cửa văn phòng khép lại, nhấp một ngụm cà phê anh quay đầu đối diện với cơn thịnh nộ đang thổi tới từ phía bên kia bàn.
“Anh nghĩ anh là cái quái gì mà bảo tôi làm này làm nọ?” Cô trừng mắt nhìn anh, má rực hồng.
“Em có nguy cơ gặp nguy hiểm,” anh nói đơn giản. Anh sẵn sàng sử dụng cô, nhưng không có nghĩa anh muốn đánh đổi sự an toàn của cô chỉ để bắt con bé. “Monica không phải là Jasper, và trong mọi khả năng thì nó nguy hiểm hơn bởi vì chúng ta không đoán được hành tung của nó.”
“Rồi sao? Tôi xoay xở sống được qua cơn giận của nó tối qua. Tôi có thể xoay xở được nhiều lần nữa. Jake có nhiều nguy cơn hơn tôi.”
“Đúng, nhưng Jasper không săn Jake. Hắn muốn em.”
“Thế là tôi phải co rúm ở nhà trốn tránh trong khi anh giải quyết vấn đề? Tôi không nghĩ thế đâu.”
Anh không tưởng tượng được cô có bao giờ co rúm, nhưng đấy cũng không phải thứ anh yêu cầu cô làm. “Rất có thể ta sẽ mắc bẫy, Nikki.”
“Và anh thà để Jasper túm được Jake hơn là túm được tôi.” Cô khẽ hừ mũi và ngồi lại xuống ghế, mắt thu lại. “Anh đúng là một kẻ có trái tim sắt đá, anh biết không?”
Có. Và đã được bảo thế nhiều lần. “Em háo hức muốn được chết à, Nikki?”
“Không.”
Cô hơi ngần ngừ, và có cái gì đó nháy qua mắt cô. Cái chết, anh nghĩ, không có gì lạ với cô, và có thể cô còn háo hức đón chào, nếu không có khả năng là Jasper sẽ điều khiển cô.
“Và tôi còn ít háo hức hơn khi để Jake chết thay mình.”
“Tôi không định để việc đó diễn ra.” Chỉ vì anh không tin tinh thần giữ gìn danh dự của Jake, danh dự của khách hàng, không phải của chính anh. Anh sẽ không để người đàn ông đó đi vào và ngăn cản một cú đánh chết người trong lúc cô mang con bé về với bố nó. “Tôi chỉ định để anh ta đứng gác, không hơn.”
“Vậy tại sao không cho tôi đi? Khả năng của tôi có ích hơn trong việc đó. Ít nhất là tôi có thể cảm nhận được bọn thây mà nếu chúng lại gần.”
Michael xoa gáy. Cô đang tranh cái rất có lý và họ đều biết thế. “Nikki, tôi có một linh cảm là nếu em đi cùng hôm nay, em sẽ rơi vào tay Jasper.”
“Cuối cùng cũng thành thật được chút ít.” Cô lưỡng lự, vẻ mặt dứt khoát. “Ở nhà thì tôi an toàn hơn chỗ nào? Có thể Jasper không vào được nơi không được mời, nhưng còn thây ma thì sao? Hắn có thể dùng Monica như mồi để nhử anh ra xa?”
Anh phải công nhận đấy cũng là một khả năng, dù rất khó xảy ra. “Tôi không tin hắn sẽ làm thế vào ban ngày. Nếu có chuyện hắn sẽ chẳng làm được gì để xoay chuyển tình thế.”
“Monica là trách nhiệm của tôi. Nó như bây giờ là lỗi của tôi. Tôi không thể bị bỏ lại, Michael.”
Anh chăm chú nhìn cô trong một phút dài, rồi chậm rãi, gần như miễn cưỡng, anh khum tay đặt lên má cô. Cô nhắm mắt lại một giây, như để nhấm nháp sự vuốt ve, rối lướt một nụ hôn qua tay anh. Lửa lóe lên nơi cô chạm vào, bùng cháy đến phát đau sâu trong tim anh.
“Tại sao, Nikki?” Anh nói dịu dàng. “Cái gì ở Monica làm em thấy day dứt?”
Cô vùng ra khỏi tay anh và giận dữ đứng lên. “Anh tránh xa khỏi đầu tôi.”
“Không cần có thần giao cách cảm để nhận ra Monica nhắc em nhớ đến ai đó. Em đí theo con bé bất chấp mọi nguy hiểm đêm trước. Phải có lý do gì đó chứ.”
Cô khoanh tay trước ngực và lườm anh. “Có thể tôi chỉ hết lòng với công việc thôi.”
Hoặc có thể cô chỉ điên thôi. Anh nhìn cô.
“Tommy là ai?”
Cô chửi thề, quay ngoắt đi rồi dừng lại ở cửa sổ, tay vẫn khoanh, vai căng cứng. “Tommy đã mất lâu rồi. Anh ấy không liên quan gì đến việc này.”
Nỗi hối hận dâng lên trong cô khiến anh nghĩ phải làm mọi cách để xoa dịu nó. “Monica nhắc em nhớ đến anh ta, phải không?”
Dù cô vẫn quay lưng lại với anh, vụ cười cay đắng của cô làm tim anh đau nhói. “Thật ra, Monica nhắc tôi nhớ đến bản thân mình nhiều hơn.”
Anh không hiểu tại sao. Họ không giống nhau chút nào. “Kể cho tôi nghe về Tommy đi, Nikki.”
Cô khẽ rùng mình. “Cũng không có gì nhiều để kể. Anh ấy là đại ca của một băng đảng mà tôi là thành viên. Anh ấy chết khi tôi gần mười bảy. Hết chuyện.”
Tất nhiên là không phải chỉ như thế khi mà cơn đau trong tim cô vần còn nhức nhối. “Tại sao em lại lang thang trên đường? Em bỏ nhà đi à?”
Cô khẽ hừ mũi. “Không, bố mẹ tôi chết và tôi không thích nơi những nhà chức trách muốn tống tôi vào.”
“Em ở trong băng đảng đó bao lâu?”
“Bốn năm,” cô ngập ngừng vào xoa tay. “Dường như lâu hơn thế rất nhiều.”
“Sao em không ở với họ hàng?”
Cô lại hừ mũi. “Bởi vì họ nghĩ tôi là một mụ phù thủy, giống như họ nghĩ về mẹ tôi. Họ không muốn liên quan gì đến tôi, kể cả bây giờ.”
Anh khẽ xoa tay lên cằm. Những điều này thật vô lý. Anh đã gặp nhiều thanh niên đường phố trong từng đấy năm, và họ có một điểm chung – một bản tính táo tợn, sẵn sàng làm mọi thứ để tồn tại. Hầu hết không hơn gì thú hoang, chất người đã mất trong cuộc đấu tranh sinh tồn. Như cô nói, bốn năm phiêu bạt là thời gian dài, nó là một kinh nghiệm đủ để khiến cô sợ đến suốt đời. Nhưng có rất ít vết tích của việc đó trong lời nói và hành động của cô.
“Làm sao em quen biết cậu Tommy này?”
Cô cứng người lại. “Không phải việc của anh.”
Giọng cô cộc lốc, suy nghĩ bỗng nhiên rối loạn. Thế là đủ để anh biết tất cả những gì anh cần biết. Quan hệ của cô với Tommy là quan hệ xác thịt, và vì vài lý do kỳ cục nào đó, cô thấy có trách nhiệm với cái chết của cậu ta.
“Tại sao Monica nhắc em nhớ về cậu ta?”
“Tôi đã bảo anh là không phải thế.”
“Nhưng em đi theo Monica vì Tommy.”
Cô không phủ nhận, chỉ đứng ở cửa, nhìn ra.
“Tại sao, Nikki?”
Trong một giây, anh nghĩ cô sẽ không trả lời.
“Bởi vì tôi đã để anh ấy chết.” Giọng cô nhẹ nghe giống như một lời thì thầm trong suy nghĩ của anh hơn là một câu nói anh thực sự nghe thấy. “Và tôi thề sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa.”
“Em không thể làm gì để cứu Monica. Nó chọn số phận của mình trước khi em tham gia vào hoạt cảnh.”
Nikki liếc anh. “Anh sai rồi, Michael. Tôi đã có thể ngăn chặn chuyện này.”
Sự chắc chắn trong giọng cô làm anh nhíu mày. “Monica thực hiện nghi lễ hơn một tuần trước. Từ thời điểm đó, số phận nó đã được ấn định. Vấn đề chỉ là khi nào thôi.”
“Cái khi nào ấy là cái tôi có thể thay đổi.” Cô ngần ngừ rồi quay lại đối diện với anh. “Mỗi người đều có một chút tốt đẹp. Đôi khi chỉ cần lòng tin để thay đổi chiều hướng.”
Anh có cảm giác rằng cô đang nói về bản thân mình nhiều hơn là về Monica. Anh tự hỏi ai đã thay đổi cô. Jake ư?
Cô khẽ hất cằm lên. “Không có gì thay đổi sự thật là ngày mai tôi sẽ không bị bỏ lại.”
Anh gầm gừ. Sư ngoan cố của cô làm anh khó chịu, nhưng anh cũng không thể không ngưỡng mộ cô về điều đó. “Em là một con mụ cứng đầu.”
“Tôi chưa bao giờ tự nói mình hòan hảo, Michael. Và không gì anh nói hay làm có thể ngăn tôi đi cùng với anh.”
“Tôi có thể trói em lại rồi khóa trái phòng,” anh lẩm bẩm.
“Thì tôi sẽ dùng tâm năng để thóat ra, rồi đuổi theo anh.”
Anh lùa tay vào tóc. “Tôi chỉ đang cố giữ em an toàn, Nikki.” Nhấp một ngụm cà phê, anh ngắm cô qua rìa cốc. Nếu anh không thể ngăn cô, anh phải tìm cách giữ cô khỏi nguy hiểm. Cũng sẽ dễ hơn việc thuyết phục cô ở nhà.
Cô nhún vai và mỉm cười rất tội nghiệp. “Tôi biết. Nhưng tôi đã tự chăm sóc mình một thời gian dài rồi. Tôi phải kết thúc những thứ tôi bắt đầu.”
Về chuyện đó, họ rất giống nhau. Anh nhìn ra cửa chính, biết là Jake đang tiến lại. Cửa mở và Jake nhìn quanh.
“Đủ an toàn để vào đây,” anh bình luận, bước vào. “Nhưng mà khó đoán được là ai thắng. Vẻ mặt u ám nhìn giống hệt nhau.”
“Anh đừng nói linh tinh nữa.” Nikki gầm gừ. “Em đi.”
“A,” Jake nhìn Michael thông cảm. “Nàng ta rất khó chịu khi phải làm thứ mình không muốn.”
Michael cười nhạt. “Tôi đã nhận ra.”
“Vậy là chúng ta làm theo kế hoạch tấn công vào ban ngày hả?” Jake đi về ghế của mình và ngồi xuống.
Michael uống thêm một ngụm cà phê và gật đầu. “Tìm Monica vào ban ngày thì an toàn hơn.”
Jake cũng gật đầu và rướn người về phía trước, đè lên đống bừa bộn trên bàn. “Có ai chơi bài không?” anh vừa nói vừa rút ra một bộ bài.
“Miễn là anh đã chuẩn bị tinh thần bị thua hết sạch tiền.” Michael đáp lại với một nụ cười mỉm. Chơi bài thì tốt hơn là ngồi suy nghĩ một mình. Anh có thể nghĩ vào lúc khác.
“Nikki?” Jake hỏi.
Cô lắc đầu và quay đi, lại nhìn ra cửa sổ. Michael kéo ghế lại gần bàn Jake và cố khép mình khỏi cơn đau anh cảm nhận được trong suy nghĩ của cô.
Nhưng anh có cảm giác rằng đêm nay không phải là lúc anh thắng – trong bất cứ chuyện gì.
* * *
Nikki khoanh tay trước ngực và mệt mỏi đứng dựa vào một tấm biển chỉ đường bằng kim loại. Jake và Michael đứng cách cô vài mét, hầu như không thấy được trong màn mưa dày đặc.
Cô tự hỏi tại sao Monica chọn một đường hầm tàu hỏa để trốn. Xung quanh đó chắc chắn có nhiều chỗ an toàn hơn. Và một đứa con gái lớn lên trong nhung lụa không thể thấy thoải mãi với bụi bẩn và tiếng ồn liên tục bên trong đường hầm.
Đấy là chưa kể đến khả năng bị nhìn thấy, hay bị bắt là rất cao. Khu vực này nổi tiếng với bọn trẻ đường phố là có ma ám. Băng của cô thường thách nhau chạy qua đường hầm khi một đoàn tàu sầm sập kéo đến. Cô biết bọn trẻ ngày nay vẫn làm thế. Vài trò mạo hiểm ngu xuẩn không bao giờ hết mốt.
Không có nhiều chỗ để nấp bên trong, trừ khi nó đã thay đổi trong mười năm gần đây. Vậy tại sao lại đến đây?
Có thể Michael nói đúng. Có thể một cái bẫy khác đang chờ họ. Nhưng cô không cảm thấy chút quỷ quái nào, cảm giác thường đi kèm sự hiện diện của Jasper, cô chỉ thấy Monica. Cô nắm chặt sợi dây chuyền trong tay. Mảnh kim loại đập nhẹ – vái phút một nhịp. Tiếng tim Monica đập, cô biết.
Jake gấp bảng giờ tàu chạy lại. Cô đi đến chỗ hai bọn họ. “Quyết định thế nào đây?”
Anh nhún vai.
“Không có tàu nào rời bến trong nửa tiếng tới.”
“Em hy vọng anh đúng. Khi có tàu đi qua thì đường hầm cực kỳ chật chội.”
Jake nhăn mặt và ngó lên trời.
“Trời mưa to thế này cơ mà. Còn lâu mới hửng sáng lên được.”
“Không quan trọng. Monica không có lựa chọn nào ngaòi việc sớm nghỉ ngơi.”
Michael nói, xem xét đường hầm.
“Em có chắc Monica trong đó không, Nikki? Không ai khác chứ?”
Cô phân vân không biết có phải anh cảm nhận được điều gì mà cô không biết không. Sợi dây đập khẽ trong tay cô, hơi ấm tỏa lên da. Hơi ấm và cơn đói của Monica, không phải của Jasper.
“Có,” cô khẽ nói.
“Tôi chắc.”
Jake bật đèn pin và đi vào đường hầm, hòa vào bóng tối. Gáy cô nhói lên như bị kim châm.
“Quay về bây giờ cũng chưa muộn đâu, Nikki.”
Muộn rồi. Cô nắm chặt đèn pin và tiến lên trước. Michael đi gần sát khiến cô thấy an toàn hơn. Nhưng linh tính mách bảo rằng như thế là không đủ để cứu cô.
Cô tảng lờ luồng điềm bào quét qua và nhìn ánh đèn của Jake nhảy múa trong bóng tối. Đèn của cô có vẻ nhợt nhạt, hầu như không xuyên thủng được bóng tối. Đáng lẽ cô nên dừng lại mua một ít pin mới.
Bước chân họ vang vang trong im lặng. Liệu Monica có ngeh thấy họ rồi bỏ chạy không? Mà liệu nó co thèm chạy không?
Đường hầm bẻ ngoặt sang bên phải và bóng tối hoàn toàn bao phủ họ. Nhưng chuyến phiêu lưu từ quá khứ quay lại ám ảnh cô, cô chiếu đèn sang bên trái. Đâu đó gần đây là một chỗ thủng trên tường. Cô từng trốn trong đó một lần khi phải đối mặt với đoàn tàu đang lao đến.
Jake dừng lại đột ngột đến nỗi cô suýt nữa đâm sầm vào anh.
“Có chỗ nứt trên tường,” anh nói, chuyển tay cầm thanh gỗ đang cầm. “Đợi ở đây, anh đi kiểm tra.”
Chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia, cô đứng nhìn anh biến mất. Dù cô không cảm nhận thấy ai ở trong chỗ nứt, tốt hơn là cứ kiểm tra cho chắc.
Michael đứng sau cô, im lìm và bất động như bóng tối quanh họ. Vậy mà anh lại làm cô liên tưởng đến một dòng nước chảy quanh co. Anh cảm thấy nguy hiểm ở phía trước, như cô.
Jake quay lại. “Không có gì,” anh thở phào. “Toàn rác thôi.”
“Monica vẫn ở phía trước.”
Cô quét ánh đèn ra xung quanh. Không nghe thấy gì, nhưng cô bỗng cảm thấy có gì đó di chuyển. Sức mạnh của ma quỷ đang tập hợp trong bóng tối.
“Còn xa không?” câu hỏi của Jake xô mạnh vào không gian im lìm, đặc quánh.
“Em không chắc. Không xa lắm.”
Jake nhíu mày và quay đi, tiếp tục dẫn đường. Ánh đèn vang quờ quạng yếu ớt, không tác dụng mấy trong bóng tối dày đặc. Thật là dễ để bị rơi vào bẫy.
Hoặc đi vào bẫy, như họ đang làm.
Sợi dây chuyền trong tay cô lại khẽ khàng đập. Cô nắm chặt và để những cảm quan của mình bùng nổ. Monica đang chạy tròn đường hầm. Chạy trốn nhưng không hề sợ hãi. Có gì đó đang diễn ra, thứ gì đó cô không cảm thấy hay hiểu được.
Sự căng thẳng của Michael bùng cháy sau lưng cô. Có thể anh cảm thấy thứ mà cô đang lờ mờ cố đoán.
“Jasper không có ở đây đâu.” Anh nói khẽ. “Nhưng có bọn thây ma. Tôi nghĩ em và Jasper nên quay lại đi. Tôi sẽ tiếp tục săn Monica một mình.”
“Monica là con gái khách hàng của chúng tôi.” Jake nhắc anh. “Anh không đi đâu mà không có chúng tôi cả.”
“Hai người bọn anh sẽ không bao giờ địch lại được với tốc độ của Monica. Anh sẽ chỉ làm vướng chân tôi thôi.”
Jake quay lại. Đèn pin của anh xuyên qua bóng tối, sáng gần như mặt trời. “Ý anh là anh địch lại được với tốc độ của nó?”
“Chính thế đấy,” Michael lưỡng lự. “Tôi không thích cảm giác này. Anh và Nikki quay lại cửa vào đi. Ở đó an toàn.”
Chắc chắn là anh quyết tâm giữ cô xa khỏi Monica. Có phải anh sợ cô sẽ ngăn anh? “Tôi không đi đâu cả. Tôi đã nói với anh rồi cơ mà.”
“Nikki, em đã đối đầu với bọn thây mà một lần rồi. Chẳng lẽ em thực sự nghĩ rằng em và Jake sẽ sống sót sau một đợt tấn công của ba con à?”
Dù giọng anh không đượm chút khó chịu nào, nhưng suy nghĩ của anh gần như thiếu đốt cô. Cô nhìn anh chằm chằm vài giây. Có lẽ anh đúng. Có hai con mà cô suýt nữa không thóat được. Cộng thêm con bé và một thây ma nữa, khả năng chiến thắng là rất thấp – kể cả có Michael. Có lẽ đã đến lúc để Monica lại cho số phận. Hơn nữa, cô cũng không thích cảm giác về những thứ sẽ xảy ra ở phía trước.
Cô giơ tay. “Được rồi, được rồi. Tôi sẽ quay lại. Jake?”
Anh lắc đầu. “Anh nghĩ chúng ta nợ Trevgard, chúng ta phải lo vụ này.”
Michael nhướng mày. “Chẳng phải là anh đã hứa với vợ sẽ không làm điều gì ngu ngốc sao?”
Nikki lườm anh cháy mặt. Rõ ràng là anh đọc ý nghĩ của Jake nên mới biết những thứ riêng tư như vậy. Chắc hắn chỉ vì cô mà anh không xâm nhập vào đầu Jake và bắt anh phải tuân lệnh.
Jake trợn mắt. “Làm thế quái nào mà anh biết?”
“Như tôi nói, Nikki không phải là người duy nhất có tâm năng. Anh nên lo cho cô ấy, không phải Monica.”
Jake nhìn cô, vẻ mặt anh buồn phiền. “Được rồi, tôi đi. Nhưng tôi muốn Monica được mang về cho chúng tôi. Tôi nghĩ chúng ta cần biết điều gì đang xảy ra, vì anh cũng như vì Trevgard.”
Michael gật đầu, rồi đi vào bóng tôi và biến mất.
“Quái quỷ.” Jake lầm bầm. “Sao anh ta làm được thế nhỉ?”
“Anh ta di chuyển rất nhanh,” cô thầm thì đáp lại, dù anh chưa đi xa, mới chỉ đi một quãng ngắn và đang chần chừ trong bóng tối. Cô tự hỏi không biết anh đang cảm thấy gì. “Và đường hầm rẽ sang phải phía trước vài mét. Đấy là lý do tại sao anh không thấy anh ta.”
Jake khẽ chạm tay cô. “Quay lại thôi. Bóng tôi không có vẻ an toàn khi anh bạn đằng đằng sát khí của cô không ở bên cạnh.”
Anh nói đúng. Bóng tối không còn vẻ an toàn. Cảm giác về nguy hiểm tăng gấp đôi sau khi Michael biến mất. Họ thoát khỏi đường hầm càng nhanh càng tốt. Nikki xoa tay, rồi đi theo Jake về phía cửa ra.
“Tiếng động gì vậy?” Jake nói sau vài phút.
Năng lượng trào lên đáp lại. Cô nắm chặt tay và nghe ngóng. Gío lùa qua, mỗi lúc nhanh hơn. Mặt đất bắt đầu rung lên.
“Chúa ơi.” Jake hét lên. “Tàu!”
Cô đấy anh về phía trước. “Vết nứt chỉ cách có mấy bước thôi. Chạy về phía đó.”
Năng lượng tăng lên, cô chạy như bay. Ánh đèn vung vẩy loang loáng trong bóng tối, và trong một khoảnh khắc, phản chiếu một đôi mắt màu xanh chết người sáng rực. Cô chới với rồi dừng lại.
“Jake, cẩn thận.”
Quanh cô, bóng tối quánh lại thành hình. Có gì đó túm lấy eo cô và lôi cô về phía bóng tối. Cô hét lên, nhưng những ngón tay lạnh buốt bịt miệng, chặn tiếng hét lại. Cô thấy vị đất và chết chóc, cổ họng đắng ngắt. Vùng vẫy điên cuồng, cô đá, đấm sinh vật đang giữ cô rất chặt. Năng lượng cảm xạ dồn tụ, nhưng trước khi cô tung ra được vũ khí của mình, có gì đó đánh vào đầu cô, cơn đau trào lên.
Ma quỷ nhảy múa quanh cô. Khi bọn tay sai mang em về, ta sẽ khiến em thành của ta. Suy nghĩ của Jasper mềm tơi, nghe như từ một khoảng rất xa.
Không! Cô tung ra một đòn năng lượng chống lại sức mạnh của sinh vật đang giữ mình. Nó lùi lại, nhưng một con khác nhanh chóng thế chân. Cô lờ mờ thấy màu ấm trên má, nghe một tiếng hét giận dữ từ xa không phải của mình.
Rôi không còn gì nữa ngoài một tràng cười móc mỉa.