Kẻ Phá Đám

Chương 9



Ông Timothy Cannon, mặc bộ com lê vùng nhiệt

đới màu trắng hiệu Palm Beach, bước vào phòng

tự giới thiệu. Ông người nhỏ bé, gắt gỏng.

– Cô chưa tìm ra được dì cô ở đâu à?

Ngay khi đó John Paul bước vào. Avery nhìn anh

ta đóng cửa rồi tựa người vào cửa. Khi anh vòng

hai tay ra trước, cô thấy cái sẹo dài chừng 2 inc

trên cánh tay trái phía trước. Tại sao cô nghĩ

anh ta là diễn viên được nhỉ? Tại sao khả năng

nhận xét của cô lại sai lệch đến thế nhỉ?

Cô chăm chú nhìn ông quản lý và đáp:

– Chưa. Xin phép hỏi ông vài câu được

không?

– Dĩ nhiên được.

Cannon ngồi vào cái ghế trước bàn làm việc tréo

chân lên nhau, đưa ngón tay trỏ và ngón cái

vuốt li quần.

– Có phải ông luôn phái nhân viên của

khách sạn ra phi trường để đón khách hay

không?

– Phải, chúng tôi dĩ nhiên phải làm thế.

Chúng tôi không muốn khách phải khó khăn

trong việc tìm phương tiện vận chuyển và mang

hành lý của họ.

– Hôm qua ông có phái nhân viên ra phi

trường không?

Cannon cười.

– Tôi biết cô muốn đề cập chuyện gì rồi. Cô

phân vân về việc có nhiều sự hủy chỗ giữ trước

ồ ạt phải không? Việc giữ chỗ giữ trước vào giờ

phút chót ở Utopia là việc bất thường. Phòng ở

đây đã được giữ trước hàng tháng, nhưng một

số khách quí của chúng tôi đến giờ phút chót

mới có sự thay đổi cần kíp, nên chúng tôi phải

điều chỉnh thôi.

– Ông nói “hủy chỗ giữ trước ồ ạt” là sao?

Ông ta có vẻ ngạc nhiên khi bị hỏi như thế. Rõ

ràng ông tin cô đã biết về những chỗ đã bị hủy.

Ổng đáp:

– Chiều hôm qua, tôi đã cho chuẩn bị ba

chiếc xe riêng rẽ để đón khách. Khách toàn là

các bà hết. Tôi nhớ một chuyến bay đến vào lúc

4 giờ 20, và chuyến cuối cùng sẽ đến vào lúc 5

giờ 15. Tôi có thể kiểm tra và nói cho cô biết dì

của cô đã đến vào lúc nào.

– Tôi muốn có thông tin về chuyến bay, về

số các thẻ tín dụng, và tất cả những gì ông biết

về ba người phụ nữ.

– Tôi không thể cho cô biết các thông tin

ấy.

Ồ, ông ta có thể cho biết. Và phải cho, cô nghĩ.

Cô không muốn đẩy ông quản lý vào thế phải lo

sợ. Cô có nhiều câu hỏi cần ông ta phải trả lời

trước đã, và Cannon buộc phải trả lời thôi.

– Nếu ba người đàn bà đến trong vòng một giờ

hay lâu hơn một chút thì tại sao ông phái ba

chiếc xe riêng biệt?

– Vì đây là Utopia, – ông ta trả lời. – Chúng tôi tự

hào vì đã phục vụ rất tốt. Không để cho vị

khách nào chờ đợi người khác hết. Làm thế là

rất bất tiện. Cho nên chúng tôi đã phái ba chiếc

xe riêng biệt, nhưng khi đã bị hủy chỗ giữ trước

vào phút chót, tôi thông báo cho nhân viên

không đi đón nữa. Và đêm qua chúng tôi đã có

khách bất ngờ đến đây đăng ký, họ rất sung

sướng có chỗ còn trống để vào ở.

Cô liền hỏi qua vấn đề khác:

– Hôm qua ông có hệ thống dẫn nước bị

hỏng không?

– Hệ thống dẫn nước ở Utopia bị hỏng à? –

Ông ta phản đối quyết liệt.- Không có vấn đề hệ

thống dẫn nước bị hỏng. Ở đây chúng tôi có đội

bảo trì hệ thống dẫn nước rất giỏi, họ tiên liệu

các vấn đề khó khăn trước khi chúng bị hỏng.

– Ông phải dẫn nước từ suối nước khoáng

vào. Có phải một ống dẫn nước bị vỡ không?

– Không.

– Ở đây có ngôi nhà trong núi… nhà ở riêng

không? Có phải ở Utopia có ngôi nhà trong núi

cho khách ở khi có sự cố gì trục trặc phải không?

Ông ta nghiến răng đáp:

– Chúng tôi không có sự cố gì trục trặc ở

Utopia hết. Các chủ nhân của Utopia không có

ngôi nhà riêng nào trong núi. Khách đến với

chúng tôi đều ở với chúng tôi. Chúng tôi không

phân tán đi đâu hết.

Sau khi trả lời xong, ông ta xem đồng hồ rồi nói

tiếp:

– Nếu cô không hỏi thêm gì nữa, tôi phải đi

làm việc. Hôm nay những khách đến ở một tuần

đang đăng ký nhận phòng. Công việc của chúng

tôi rất bề bộn. Tôi không lo gì cho dì cô hết, –

ông ta vừa nói vừa đứng lên. – Tôi tin thế nào

bà ấy cũng quay lại đây.

Ông ta muốn đuổi cô đi. Avery vẫn ngồi yên. Cô

hỏi:

– Ông vui lòng cho tôi xin danh sách nhân

viên của ông được hay không? Tất cả các nhân

viêc của ông?

– Cô muốn xin để làm gì?

– Tôi muốn tìm một tên đặc biệt.

– Tôi tự hào là nhớ tất cả nhân viên của

tôi. Cô cứ nói tên là tôi sẽ nói cho cô biết người

ấy có làm việc cho Utopia không

– Edwards, – Cô nói. – Tên của anh ta là

Monk Edwards hay Edwards Monk.

Cannon nghe tên, ông ta không có phản ứng gì.

Ông ta chỉ lắc đầu. Thế nhưng, John Paul phản

ứng như thể anh ta bị ai ném cái đuốc đang

cháy vào mặt. Anh vùng ra khỏi cửa chạy nhanh

đến bàn. Chống hai tay lên tờ giấy thâm lớn

trên bàn, cúi người tới phía cô, anh hỏi:

– Làm sao cô biết tên này?

Ánh mắt của anh ta làm cô nổi da gà. Ánh mắt

dữ tợn. Cô cảm thấy sợ hãi hỏi lại:

– Tại sao anh biết tên này?

– Cô hãy trả lời tôi nghe.

– Dì tôi đã gọi cho tôi tại phi trường Aspen.

Bà để lại tin nhắn nói rằng bà và hai người đàn

bà nữa được một nhân viên của Utopia chở đến

một ngôi nhà riêng trong núi. Bà nói tên hắn ta

là Monk Edwards. Bà còn nói anh ta có giọng

Anh. – Quay qua Cannon hỏi: – Có nhân viên

nào…

– Có giọng Anh chứ gì? Không. Tôi cam

đoan không có. Có ai đấy chơi trò lừa bịp tàn

ác,- ông ta nói. – Hôm qua tôi không phái tài xế

nào đến phi trường. Có lẽ dì cô… đã báo tin sai.

John Paul nhấc điện thoại trên bàn của Cannon

bấm số. Anh quay người khỏi Avery, nói nho

nhỏ, nhưng cô vẫn nghe rất rõ từng từ:

– Noah, John Paul đây. Vâng, phải. Có

chuyện này tôi cần nói với anh. Đừng ngắt lời,

lắng nghe cho rõ. Tôi đang ở tại suối nước

khoáng nằm ngoài thành phố Aspen. Monk đã

quay về. Lần này hình như hắn bắt ba người.

Chắc là phá kỷ lục rồi đây.

Avery xô ghế đứng dậy. Khi cô đưa tay vào ba lô

thì nghe John Paul nói tiếp:

– Anh nên gọi quân đội đến. Cả hai chúng

ta biết họ chẳng tìm được gì, nhưng có lẽ anh

nên thông qua thủ tục này. Quá trễ rồi, – anh

nói thêm, giọng gay gắt. – Hắn đã bắt họ rồi.

Anh gác máy, đi ra cửa, nhưng dừng lại khi

nghe cô gọi.

– Tôi đi gọi người đến để giúp cô.

– Người nào? Cảnh sát à?

– Không, nhân viên FBI. – Anh ta dừng lại

ở cửa. – Noah là bạn của em rể tôi. Anh ấy biết

Monk rất rõ. Tôi để cho ảnh nói cho cô biết khi

ảnh đến đây.

– Anh tin nhân viên FBI có thể tìm ra dì tôi

ở đâu à?

Anh không nói với cô rằng anh tin dì cô đã chết,

các nhân viên mật vụ cuối cùng may mắn lắm

mới có thể tìm ra được xác bà… trừ phi Monk

để bà cho thú hoang nhai xương.

– Phải, chắc chắn thế.

– Anh hãy nói thật đi.

– Được thôi. Tôi nghĩ họ sẽ làm rối tung

lên.

Cô giật mình khi nghe giọng nói có vẻ chua cay.

– Tại sao thế?

– Vì họ là FBI.

Cô không có ý kiến gì mà chỉ lặp lại câu hỏi:

– Anh đi đâu?

– Về nhà. Tôi sẽ về nhà.

Nếu cô có súng, thế nào cô cũng tính đến

chuyện bắn vào chân anh ta. Ảnh là đồ ngu.

– Nếu anh không nói cho tôi biết Monk là ai

thì khoan về.

– Này cô, nghe đây. Hiện nay tôi không có

thì giờ để giúp cô được. Tôi tưởng tôi đã nắm

được tình hình nhưng tôi vẫn còn trễ. Tôi đã gọi

người đến giúp đỡ cô rồi, cho nên cô hãy giữ

vững tinh thần, để cho họ làm phận.

Khi anh ta bỏ đi, Avery quay qua nói với

Cannon:

– Tôi cần biết tên, địa chỉ, số điện thoại và

bất cứ thông tin gì thích hợp về hai người phụ

nữ đi với dì tôi… hai người hủy chỗ. Nếu trong

hai phút nữa mà tôi không có những thông tin

ấy, tôi thề có trời là tôi sẽ phá nát chỗ này ra,

và tôi tin là ông sẽ bị bắt vì tội toa trữ kẻ gian

phi. Bây giờ đi lấy các thông tin ấy đi.

Cô lôi chứng minh thư FBI của mình ra, vấy

trước mặt ông ta. Cannon nhấp nháy mắt hai

lần, rồi chạy đến máy tính để lấy các thông tin

mà cô yêu cầu.

– Đây là chuyện rất bất thường, – ông ta

nói khi cô lấy ba lô, mang lên vai và chạy theo

John Paul. – Rất bất thường.

Khi John Paul đi qua bàn tiếp khách thì Avery

đuổi kịp anh ta. Tiền sảnh đông khách mới đến,

cô phải đi băng qua nhóm khách mới đến kịp

anh. Cô nắm cánh tay trên của anh níu anh

dừng lại.

Anh ta vẫn không đi chậm lại chút nào, mà vẫn

bước nhanh kéo cô đi theo. Cô nhận thấy anh

không đi quanh để tránh đường mọi người.

Người ta phải tránh đường cho anh đi. Cô đành

nắm chặt anh và đi theo anh. Nếu cô có móng

tay dài, chắc cô đã làm gãy móng tay hết rồi. Da

thịt anh ấm áp, đúng là da thịt người, nhưng

bắp thịt thì cứng như đá.

– Anh dừng lại được không? Tôi cần nói

chuyện với anh. – Rồi khi thấy anh ta vẫn

không đi chậm lại, cô bèn nói thêm. – John Paul,

anh vui lòng dừng lại. Tôi cần anh giúp đỡ.

A, trời đất quỉ thần. Giọng cô nghe như sắp

khóc. Anh không giúp quái gì được cho cô hết,

nhưng cô quá ngây thơ không biết được chuyện

này. Có lẽ cô đã sống được che chở cả đời, nên

bây giờ không thể nào biết trước cách đối phó.

Có lẽ cô sắp hiểu rằng cuộc đời không phải bao

giờ cũng kết thúc trong cảnh hạnh phúc.

Anh cảm thấy lo ngại cho cô. Rủa thầm, anh

quay qua cô. Anh tính che giấu bớt sự thật phũ

phàng, nhưng anh nghĩ không chóng thì chầy

thế nào cô cũng phải đương đầu với sự thật.

– Tôi không thể giúp cô được.

– Khi anh nói tình hình quá trễ rồi nghĩa là

sao? Hồi nãy tôi nghe anh nói như thế trên điện

thoại.

– Tôi để cho cơ quan FBI giải thích. Cô có

ai gọi đến nhờ ngồi với cô được không? Có ai

trong vòng bà con thân thuộc hay bạn bè thân

thiết có thể chăm sóc cô không?

Bỗng Avery dừng lại. Lạy Chúa, anh ta đanh đá

quá.

– Có phải anh tin dì tôi chết rồi phải

không?

Anh ta không trả lời liền, nhưng qua thái độ của

anh, cô nghĩ chắc anh đang phân vân không biết

cô có đủ mạnh để nghe anh nói sự thật hay

không. Có phải anh lo cô sẽ nổi điên lên khi

nghe sự thật?

– Tôi sẽ không ngất xỉu đâu. Anh cứ trả lời

đi.

Anh bước đến gần cô hơn.

– Phải, – anh ta đáp. – Tôi nghĩ dì cô và hai

người phụ nữ kia đã chết rồi.

Cô thả tay anh ra, bước lui.

– Tại sao? Tại sao anh nghĩ thế.

– Không có ai cô có thể…

– Gọi phải không? – Cô đáp nhanh. – Dì

Carrie và dượng Tony là người thân thuộc duy

nhất của tôi, và nếu tôi biết chắc dì tôi chết thì

chắc tôi cũng không làm cho dượng khiếp sợ

như anh làm cho tôi sợ như thế này. Anh hãy

nói cho tôi biết tại sao anh biết tên Monk này.

– Cô Delaney ơi?

Oliver gọi cô. Cô quay lại, thấy người nhân viên

đang nắm máy điện thoại của khách sạn, ra dấu

gọi cô.

Không phải điện thoại của Margo, cô nghĩ, bạn

cô sẽ gọi cô trên máy di động. Vậy thì ai? Carrie.

– Có thể Carrie trên đường dây. Bỗng Avery

hoảng sợ muốn tắt thở. Ước gì điện thoại của

Carrie.

Cô để rơi cái ba lô khi tránh một cặp vợ chồng.

Cô quá hấp tấp đến nỗi không nhặt cái ba lô

lên. Khi cô đến quầy, Oliver nói:

– Người gọi nói có chuyện khẩn cấp.

John Paul lượm cái ba lô rồi đi theo Avery. Anh

ta nhìn cô cầm máy rồi hỏi qua máy:

– Carrie phải không?

– Xin lỗi, không phải Carrie đâu, cô gái

thân yêu ơi.

Avery ngạc nhiên nghe giọng phụ nữ nhỏ và

thân thương, cô bèn hỏi:

– Chị là ai đấy?

– Tôi là ai chẳng quan trọng gì trước tình

hình hiện tại, nhưng Carrie của cô mới quan

trọng, phải không? Chúng tôi đã bắt dì cô. Vậy

cô muốn gặp lại bà ta không?

Giọng nói nghe trịt trịt. Avery chưa bao giờ nghe

giọng nói như thế này.

– Chị làm gì bà ta rồi? Bà ấy yên ổn chứ?

Nếu chị làm hại bà ấy…

– Cô gái ngu ngốc ơi, hãy bình tĩnh mà

nghe đây, – chị đàn bà ra lệnh, – Tôi sẽ nói một

lần thôi đấy nhé, vậy cố mà nghe cho kỹ. Ba

mạng sống đang phụ thuộc vào sự hợp tác của

cô đấy. Tôi đã để chiếc phong bì bằng giấy dày

trên quầy, có tên cô trên phong bì. Nó nằm phía

bên trái cô đấy. A, đừng quay người, – chị ta nói

bằng một giọng ngân nga nho nhỏ khiến Avery

nổi da gà. – Nếu cô nhìn tôi, tất cả qui luật đều

thay đổi và Carrie tội nghiệp của cô cùng mấy

người bạn mới phải trả giá.

Avery sửng người. Cô thì thào hỏi:

– Chị ở đâu?

– Ở đây, – giọng nói lên tiếng đáp. – Tôi

đang nhìn cô. Cô muốn thấy phải không? – Chị

ta cười – Đừng làm kẻ phá đám mà hỏng trò

chơi của tôi. Avery, bây giờ hãy lấy cái bản đồ

lên. Có thấy cái đồng hồ xinh xắn chưa? Mang

nó vào người.

Avery lấy cái đồng hồ Swatch của vận động viên

nam lên, luồn sợi dây đeo vào tay.

– Thế được rồi, – chị ta nói. – Bây giờ hãy

lật đồng hồ và tìm cái dấu chữ X nhỏ màu đỏ

mà tôi đã đánh dấu cho cô đấy, nhanh lên.

Avery kẹp điện thoại trên vai, mở bản đồ, tìm

cái dấu chữ X. Cô chồm người tới trước để cố

nhìn gương mặt phản chiếu trong bức tường đá

granit sáng bóng ở phía sau quầy và máy điện

thoại rơi xuống khỏi vai cô.

John Paul bước tới gần cô, nhặt cái điện thoại

lên. Cô lấy máy lại nơi anh ta.

– Đồ con gái vụng về. – giọng nói mắng.

– Tôi xin lỗi.

– John Paul nhìn Avery bên cạnh. Cô tái

mặt, khớp ngón tay trắng bệch, khi cô nắm chặt

cái điện thoại. Anh phải ôm quanh cô, vì anh

nghĩ dù cô nghe gì đi nữa thì nội dung câu

chuyện chắc sẽ làm cô quá khiếp sợ. Anh là

người không có tài an ủi phụ nữ – thực ra anh

chưa hề thử – nhưng anh cảm thấy bây giờ phải

cố gắng.

– Ồ, âu yếm quá nhỉ, – giọng nói bây giờ

ngọt xớt. – Anh ta là người yêu của cô hả?

Cô quá bối rối đến nỗi không kịp suy nghĩ trước

câu trả lời:

– Phải… không?

Chị ta cười.

– Anh ta là ai thế?

– Không ai hết.

– Ồ thế à?

Avery trả lời theo cái ý đầu tiên nảy ra trong óc

cô:

– Anh ta là diễn viên. Anh ta làm … cho

Carrie trong chương trình quảng cáo. Tôi sẽ bảo

anh ta đi.

– Không, không, đừng làm thế. Bây giờ anh

ta đã vào cuộc rồi, cô gái thân yêu à. Vì bây giờ

anh biết cô đang lo việc tìm ra Carrie. Chúng tôi

không muốn hắn hỏi han hay là gọi cảnh sát.

Ngoài ra, chắc hắn thích đin tìm kho báu với cô

cho vui. Nhưng không có ai nữa đâu nhé. Mà

này, có nói với ai một tiếng là bọn tao biết hết.

Ngay lúc mày gọi điện thoại là tao giám sát tiến

trình hành động của mày. Mày nói với tên quản

lý rằng Carrie đã gọi mày và mọi việc đều yên

ổn hết. Rồi mày lấy điện thoại di động trong ví

ra và vứt vào hồ nước khi mày đi ra khỏi khách

sạn. Mày có hiểu không?

– Hiểu.

– Lấy máy điện thoại của thằng bạn trai

mày. Làm cho tao xem đi.

Cô quay qua John Paul.

– Anh cho tôi máy điện thoại di động của

anh.

– Tôi không có.

Cô lặp lại lời anh vừa nói vào máy điện thoại.

– Nếu mày nói láo chúng tao sẽ biết hết

đấy nhé. Mày không thể cho ai biết mày đi đâu,

nhưng tao vẫn muốn mày vứt điện thoại đi.

– Vâng, tôi sẽ vứt. Carrie có bình an

không? Bà ấy có…

– Nó bình an… hiện thời đang bình an.

Nếu mày muốn nó được giữ nguyên tình trạng

đó thì hãy làm theo lời tao. – Giọng nói trở nên

gay gắt, nhưng vẫn còn có vẻ hứng thú. – Mày

đã tìm ra cái dấu X màu đỏ chưa?

– Rồi, tôi thấy rồi.

– Mày hãy theo những lời hướng dẫn của

tao viết ở phía dưới. Tao cho mày đúng hai giờ

để đến đấy.

– Nhưng lái xe từ đây đến đấy ít ra cũng

phải mất ba giờ. Chúng tôi còn phải thăm dò

đường xá…

– Tao nói hai giờ thôi, – chị ta ngắt ngang.-

Một trăm hai mươi phút, Avery, không thêm một

phút nào nữa. Mày nghe tao không?

– Vâng, nhưng nếu chúng tôi không đi đúng

giờ thì sao?- Nếu chúng tôi đến trễ thì sao?

Chị ta cười, đáp:

– Bùm!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.