Kẻ Phá Đám

Chương 25



Chuyện đời thật kỳ cục. Nếu Avery thấy dòng nước cuồn cuộn trắng xoá lần nữa, cô tin thế nào cô cũng hét lên không ngớt. Ngay khi ấy, cô cảm thấy có ác cảm với cả rừng thông. Cô ghét bất kỳ ai. Cô cũng không ưa cả John Paul nữa. Anh đã ném cô ra khỏi vách đá như ném cái giấy gói kẹo, và trên đường rơi xuống nước, cô đã thề rằng nếu anh còn sống, thế nào cô cũng giết anh cho hả dạ.

Cô biết cô đã phi lý. Cô không lưu tâm việc này. Khi chân cô va phải bờ đá thòi ra ngoài bị rách cô lại càng cau có thêm nữa. Nếu cô ở ngoài biển, thì màu nơi vết thương chảy ra sẽ là tiếng chuông gọi bầy cá mập gần đây đổ xô đến. Khi cô cố giữ cho mình nổi lên mặt nước, cô giữ bình tĩnh, cô thầm cảm ơn không có con cá mập nào ở gần đấy. Và cái chân cô không đau nhiều so với bắp chân bị chuột rút suýt nữa làm cô chết đuối. John Paul kéo cô vào bờ, dìu cô vào rừng để khỏi ai thấy rồi buông cô ra. Cô lăn một bên xuống đất.

Anh ngồi phịch xuống bên cô.

– Không tệ lắm, phải không?

Vì cô đã uống nước quá nhiều vào bụng nên không còn đủ sức để trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của anh. Vuốt mái tóc ra khỏi mắt, cô nhìn anh.

– Không tệ bằng lần trước, phải không? Tôi không tin bờ vực sâu quá 6 mét. – Anh nói.

– Anh đẩy tôi trên bờ núi đá.

Thực ra anh không đẩy cô. Cô nhớ anh đã ném cô khỏi va vào những mõm đá thòi ra ở dưới bờ núi đá. Nhưng anh nghĩ bây giờ nói ra điều này chẳng hay ho gì.

– Tôi còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu?

Cô không biết cô nên chấp nhận điều anh cho là không có biện pháp thay thế nào khác không? Súng của họ quá yếu không địch nổi với súng cỡ lớn của Monk, và hắn đuổi sát họ bên hông.

– Tôi không muốn nói về chuyện này.

Anh cười toe toét.

– Hết sức rồi à, cô em? Tinh thần lạc quan của cô đâu rồi.

– Ở dưới đáy sông.

Anh đứng dậy, đưa tay cho cô nắm.

– Đi thôi. Ta phải đi khỏi đây.

Cô không biết cô có còn đủ sức để đứng dậy không. Cô quá mệt và lạnh lẽo ướt át. Ráng lên, cô tự nhủ.

– Phải. – Cô nói và nắm chặt tay anh. Anh kéo mạnh khiến cô ngã vào người anh. Anh quàng tay ôm cô, giữ cho cô đứng vững, trí suy nghĩ để xem nên đi hướng nào.

– Anh không mệt à? – Cô hỏi.

– Mệt chứ.

Cô nhìn lui dòng sông.

– Có lẽ bây giờ họ bỏ cuộc rồi.

John Paul lắc đầu.

– Sẽ không có chuyện ấy đâu. Hắn là tên giết mướn chuyên nghiệp. Hắn đã ký hợp đồng rồi, hắn sẽ không ngừng theo đuổi chúng ta cho đến khi…

– Hắn thành công?

– Cho đến khi tôi giết hắn.

– Tôi hy vọng anh giết được hắn.

Cả hai đều nghe tiếng trẻ con cười.

Avery bỏ anh và chạy về phía có tiếng cười.

– Tôi hy vọng họ có điện thoại.

– Không chắc cô bắt được sóng đâu.

Cô cười.

– Anh tiêu cực rồi. John Paul, anh làm tôi lo. Mới cách đây một phút, anh đang…

– Đang cái gì?

– Đang vui.

– Tôi rầu thúi ruột!

Anh nói nghe có vẻ như cô vừa sỉ nhục anh. Cô cười, chạy về phía có tiếng ồn. Lý do khiến cô bỗng vui vẻ có lẽ là do vui sướng hay là vì bị kích động quá mức. Một gia đình năm người đang dựng lều gần con suối nhỏ.

Sau khi nghe trình bày vắn tắt tình hình, mọi người leo lên chiếc xe tải nhỏ của ông bố và chạy về thành phố mà anh nhớ anh đã lái qua đây khi đi vào núi.

Ba mươi phút sau, họ đến ngôi làng nhỏ im lìm ở Emerson. Phố xá gồm có bốn con đường. Người bố dừng xe trước một toà nhà gạch hai tầng. Ngay khi họ bước ra khỏi xe và đóng cánh cửa lại, người bố vọt xe chạy đi.

– Tôi nghĩ là anh đã làm cho ông ta sợ. – Avery nói.

– Ông ta đưa gia đình khỏi chúng ta càng nhanh chừng nào, họ càng được bình an sớm chừng ấy.

Có một đồn cảnh sát, người ta rất ngạc nhiên khi xét đến tầm cỡ của thành phố. Đồn đóng chung trong toà nhà với các cơ quan khác, nằm lọt vào giữa sở cứu hỏa tự nguyện nằm ở một đầu và nhà hàng ăn uống Bud’s Burgers ở đầu bên kia. Có ba cánh cửa nhìn ra đường phố với bảng hiệu ở trên mỗi cửa. Họ đi qua cửa giữa vào cái hành lang rộng. Một cánh thông với cửa hàng ăn uống, và cánh kia thông với sở cứu hỏa. Đồn cảnh sát nằm ngay trước mặt.

Mùi thơm của thịt bò băm viên, của hành và khoai rán tỏa khắp nơi, nhưng không làm cho Avery thèm ăn. Ngược lại nó làm cho cô muốn nôn mửa. Sự đói khát, cảnh chạy hàng chục dặm đường, lạnh lẽo và hoảng sợ, tất cả các thứ này đều reo rắc sự tang thương lên người cô. Cô cảm thấy những công việc đầy thử thách hơn cả việc vượt qua được dòng nước cuồn cuộn chảy. Hai chân nặng trịch như mang những vật nặng hàng ngàn cân, và cô phải vận dụng hết sức lực còn lại trong người mới di chuyển được.

John Paul tin là cô đang bối rối trong lòng. Anh thấy cô có vẻ phờ phạc.

– Cô không sao chứ? – Anh hỏi và quàng tay quanh hông cô.

– Tôi cảm thấy mình như một xác chết đã cứng. – Cô đáp. – Tôi không chết chứ?

Anh cười nói:

– Cô còn thở.

Anh nhìn qua kính cửa sổ, thấy ông cảnh sát trưởng ngồi ngay sau bàn. Giấy tờ một đóng trên tấm giấy thẩm lớn trước mặt ông, ông ta đang nghiền ngẫm nghiên cứu giấy tờ. Liếc mắt nhìn lên, ông thấy máy truyền hình gắn trên tường sau bàn làm việc. Ông ta mặc quần xanh nước biển và sơ mi trắng, trên túi áo có tên cảnh sát trưởng Tuler, người trung niên cau mày khi lấy giấy tờ trước mặt lên.

Một người phụ nữ tuổi gần 70 đứng sau bàn quay lưng ra cửa. Tóc bà trắng như mặt của Avery. Bà có vẻ say sưa xem truyền hình.

Khi John Paul đẩy cửa mở ra, anh nghe bà nói:

– Bud này, tôi đã nói với anh sẽ có chuyện không hay xảy ra phải không? Có phải tôi đã nói như thế không?

– Phải, bà Verna. Bà có nói.

– Và tôi cũng nói anh ta sẽ gánh lấy hậu quả việc này, phải không? Tàn phá cây cối xinh đẹp, san bằng núi non, để xây ngôi nhà trong mộng. Đây là sự trả thù của bà mẹ thiên nhiên, phải không?

Ông cảnh sát trưởng không mấy chú ý. Ông vừa xem tờ giấy trên tay vừa lề rề đáp:

– Phải.

– Nếu anh hỏi tôi, tôi sẽ nói hắn là tên hung ác. Tôi thấy tội nghiệp cho vợ hắn.

– Bà muốn nói đến người vợ cũ, phải không?

– Đúng thế. Hắn loại bà ta ra để đem về người mẫu trẻ hơn. Làm thế là phạm tội ác. Khốn nạn. Hắn tập cho chị ta quen với nếp sống thượng lưu, rồi xô chị ra khỏi cuộc sống nhung lụa.

Ông cảnh sát trưởng có vẻ ngán ngẩm. Ông thả tờ giấy xuống bàn, nhìn lên tivi.

– Khốn nạn! Bà không xem cuộc phỏng vấn họ tổ chức vào tháng trước à? Họ đã trích dẫn từng lời của chị ta nói. Tôi nghĩ ông ấy đã điên khi lấy chị ta.

– Nhưng bây giờ chị ta sống ra sao đã chứ?

– Chị ta có thể kiếm việc để làm như tất cả chúng ta thôi. Khi chị ta đặt bút ký tờ giấy ly hôn, chẳng có ai dí súng vào đầu chị hết. – Ông ta đáp.

John Paul và Avery nghe họ nói chuyện từ ngoài cửa. Họ đi vào khi Verna đang nói với cảnh sát trưởng rằng chuyện này thật là nhục nhã. Cảnh sát trưởng thấy hai người, bèn đứng dậy.

– Có chuyện gì đã xảy ra cho hai người à?

– Chuyện dài lắm.

– Tôi sung sướng được nghe. – Ông ta nói.

Avery đi khỏi John Paul, đến phía quầy. Verna há hốc mồm, cặp mắt nâu tròn xoe nhìn cô đến gần.

– Tôi tên là Avery Delaney. – Cô nói.

– Cô ướt như chuột lột. Trời, chuyện gì xảy ra cho cô thế? Cô trông như con mèo của tôi bị nhúng vào nước.

Avery không biết bắt đầu từ đâu. Cô thấy John Paul bắt tay cảnh sát trưởng, rồi ông ta kéo ghế mời anh ngồi. Cô định để anh trình bày.

– Tôi xin phép dùng điện thoại được không? – Cô hỏi. – Tôi cần gọi cơ quan FBI.

Cặp mắt của Verna như muốn văng ra khỏi hốc, bà quay đầu lui và nói:

– Sao Bud? Cô này muốn gọi FBI.

– Cứ để cô ta dùng điện thoại. – Cảnh sát trưởng đáp. Ông ta tựa người lên bàn, lắng nghe John Paul kể chuyện xảy ra.

Verna để máy điện thoại cổ lỗ sĩ màu đen lên mặt quầy rồi nói:

– Có nhiều buồng tắm vòi sen ở lầu hai trên trạm cứu hỏa và cũng có nhiều giường sạch hẳn hoi ở tầng ấy. Trong lúc cô gọi điện thoại, tôi đi lấy cho hai người hai tấm chăn. Môi cô run đấy. Nếu cô không giữ ấm thì sẽ bị sưng phổi.

– Cám ơn bà. Bà thật tốt.

Avery nhấc điện thoại lên rồi bỏ xuống. Vì quá mệt nên cô không nhớ được số điện thoại của văn phòng cô làm việc. Cô nhắm mắt để cố nhớ. Có phải ba-chín-một hay là chín-ba-một nhỉ?

Có lẽ cô gọi cho Carter. Số riêng của ông ta là mấy nhỉ? Bỗng cô nghe John Paul hỏi ông cảnh sát trưởng có nghe nói đến ngôi nhà tên là Đất Giữa Hồ không.

– Mọi người ở Colorado đều nghe nói đến ngôi nhà ấy.

– Ở cách đây bao xa?

– Khá xa. Mà bây giờ khu vực quanh nhà ấy đã bị phong tỏa rồi, anh không thể đến gần được đâu. Cảnh sát đã chắn lối ra vào rồi. Cách tốt nhất bây giờ là chỉ còn xem tivi thôi.

John Paul không hiểu ông ta nói cái gi. Anh nhìn lên màn hình.

– Chín-ba-một. Chắc thế. Avery định nhấc máy bấm số ấy. Chưa đưa điện thoại đến lỗ tai thì bỗng cô nhìn lên máy truyền hình. Cô lặng người, quên mất số điện thoại lần nữa.

Người xướng ngôn đài địa phương nói rằng đài có được cuốn phim do một người đi du lịch quanh vùng Aspen quay được cảnh sụp đổ của ngôi nhà vào máy camêra viđêô của mình khi vụ nổ phát ra.

Người xướng ngôn nói tiếp.

– Quyết định của chánh án được công bố vào lúc 8 giờ 15 phút sáng nay, bản quyền sở hữu ngôi nhà cho Dennis Parnell. Chúng tôi xin nhắc lại cho những ai chưa biết tin này rằng ngôi nhà của Parnell có tên là Đất Giữa Hồ đã bị gài chất nổ, nổ tung tan tành vào lúc trưa nay.

Avery té xuống đất, máy điện thoại văng xuống theo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.