Tối thứ Sáu. Tối của hẹn hò ở Miami. Và tin hay không tùy bạn, tối Hẹn Hò của Dexter. Thật lạ, tôi đã tìm được một người. Cái gì, cái gì? Gã Dexter đã chết cứng từ bên trong kia đang hẹn hò những ả làng chơi mới vào nghề ư? Tình dục giữa những kẻ Không Chết sao? Không lẽ sự cần thiết phải bắt chước cuộc sống của tôi đi xa tới mức phải giả vờ những cơn cực khoái?
Thư giãn nào. Tình dục không bao giờ len lỏi vào chuyện này. Sau nhiều năm lóng ngóng dò dẫm và bối rối một cách khổ sở để cố trông có vẻ bình thường, cuối cùng tôi đã gặp được đối tượng hẹn hò hoàn hảo.
Rita cũng bị tổn thương thảm hại gần như chẳng kém gì tôi. Kết hôn khi còn quá trẻ, cô nàng đã cố gắng để cuộc hôn nhân tồn tại trong mười năm và tạo ra hai đứa trẻ. Người bạn đời hấp dẫn của cô nàng có vài vấn đề nhỏ. Thoạt tiên là rượu, sau đó là heroin, cho dù bạn có tin hay không, cuối cùng là cocain. Hắn ta đánh cô, tên cục súc đó. Đập phá đồ đạc, la hét, ném bát quăng đĩa và đe dọa. Rồi hắn cưỡng hiếp cô. Lây nhiễm sang vợ một vài căn bệnh khủng khiếp của đám nghiện cocain. Tất cả đều diễn ra thường xuyên, Rita chịu đựng, làm việc, đưa hắn đi cai nghiện hai lần. Sau đó, vào một buổi tối, gã chồng chuyển sang tấn công lũ trẻ và cuối cùng Rita cũng vùng dậy.
Tất nhiên, giờ đây khuôn mặt cô đã lành lặn lại. Còn những cánh tay và mấy cái xương sườn gãy vốn là chuyện thường ngày với các bác sĩ ở Miami. Trông Rita hoàn toàn có thể chấp nhận được, đúng thứ mà con quái vật yêu cầu.
Cuộc ly hôn đã được giải quyết xong, gã cục súc bị tống giam, sau đó thì sao? A, những bí ẩn trong tâm trí con người. Bằng cách nào đó, vì lý do nào đó, Rita yêu quý quyết định hẹn hò trở lại. Cô tin chắc đây là điều đúng đắn để làm – nhưng từ hậu quả của những lần bị bạo hành thường xuyên dưới tay người đàn ông cô yêu, cô nàng hoàn toàn dửng dưng với tình dục. Có lẽ, điều cô cần chỉ là một người bạn khác giới để tâm tình trong một thời gian.
Cô đã tìm kiếm mẫu người phù hợp: nhạy cảm, dịu dàng và sẵn sàng chờ đợi. Một cuộc tìm kiếm khá mất thời gian, tất nhiên rồi. Cô nàng đang tìm kiếm một anh chàng tưởng tượng nào đó quan tâm tới việc có một người để tâm tình và xem phim cùng hơn là một người để cùng lên giường, bởi vì đơn giản cô chưa sẵn sàng cho chuyện đó.
Tôi đã nói là tưởng tượng phải không nhỉ? À, phải. Đám đàn ông của nhân loại không giống như thế, Phần lớn phụ nữ đều biết điều này khi họ đã có hai đứa con và trải qua lần ly hôn đầu tiên. Rita tội nghiệp đã kết hôn quá sớm và quá cuồng nhiệt để có thể học được bài học đáng giá này. Và như một sản phẩm phụ của quá trình hồi phục sau cuộc hôn nhân ác mộng, thay vì hiểu ra tất cả đàn ông đều là súc vật, cô nàng đã vẽ ra một bức tranh lãng mạn đáng yêu về một quý ông hoàn hào, người có thể chờ đợi mãi mãi trong khi cô từ từ hé mở như một bông hoa bé nhỏ.
Thế đấy. Thực vậy. Có lẽ một người đàn ông như thế đã từng tồn tại ở nước Anh thời Victoria[14] – ở mỗi góc đường đều có một nhà thổ nơi anh ta có thể xả hết ham muốn của mình giữa những lời phản đối hoa mỹ của tình yêu thánh thiện. Nhưng theo những gì tôi biết, tại Miami của thế kỷ XXI thì không.
Dẫu thế – tôi có thể bắt chước tất cả những thứ kể trên một cách hoàn hảo. Và tôi thực sự muốn làm thế. Tôi không hề có hứng thú với một mối quan hệ tình ái. Tôi muốn một tấm màn ngụy trang; Rita chính xác là thứ tôi tìm kiếm.
Cô nàng, như tôi đã nói, có ngoại hình rất được. Nhỏ nhắn, hoạt bát và sôi nổi, với đường nét mảnh mai của một vận động viên điền kinh, mái tóc vàng cắt ngắn và đôi mắt xanh. Cô là một tín đồ cuồng nhiệt của sự rèn luyện thân thể, dành toàn bộ thời gian rảnh để chạy, đạp xe và những môn tương tự. Kỳ thực, làm cho cơ thể đổ mồ hôi là một trong những hoạt động ưa thích của chúng tôi. Chúng tôi đã đạp xe vòng quanh Everglades, chạy năm nghìn mét, thậm chí cùng nhau đi tập thể hình.
Và tuyệt hơn cả là hai đứa con của cô ta. Astor tám tuổi còn Cody năm tuổi và chúng lặng lẽ tới mức thái quá. Chúng hẳn phải vậy thôi, tất nhiên rồi. Những đứa trẻ có bố mẹ thường xuyên tìm cách giết nhau bằng đồ đạc trong nhà thường có xu hướng thu mình lại. Bất cứ đứa trẻ nào lớn lên trong cảnh kinh hoàng đó đều như vậy. Nhưng cuối cùng vẫn có thể đưa được chúng ra khỏi tình cảnh đó – hãy nhìn tôi xem. Tôi đã phải chịu đựng những nỗi kinh hoàng không tên, xa lạ khi còn là một đứa trẻ, dẫu vậy tôi vẫn ở đây: một công dân hữu ích, một trụ cột của cộng đồng.
Có thể đó là một phần trong thiện cảm lạ lùng tôi dành cho Astor và Cody. Vì tôi thực sự thích hai đứa, điều đó với tôi chẳng có ý nghĩa nào cả. Tôi biết mình là ai và hiểu nhiều điều về bản thân. Nhưng một trong số những tính cách hiếm hoi của bản thân thực sự khiến tôi khó hiểu là thái độ của tôi với trẻ con.
Tôi thích chúng.
Chúng quan trọng với tôi. Chúng có ý nghĩa.
Tôi thực sự không hiểu nổi điều đó. Tôi thật lòng chẳng hề bận tâm nếu tất cả nhân loại trên thế giới này bỗng đột nhiên biến mất, có thể với hai ngoại lệ là bản thân tôi và có lẽ cả Deborah nữa. Những người khác với tôi còn ít quan trọng hơn những dụng cụ xén cỏ. Như các bác sĩ tâm lý vẫn hay nói ra một cách đầy hùng biện, tôi không có bất cứ cảm nhận nào của những người khác về thực tại. Và tôi không bị đè nặng với ý thức này.
Nhưng lũ trẻ – chúng lại khác hẳn.
Tôi đã “hẹn hò” với Rita được gần một năm rưỡi, trong thời gian đó tôi đã dần dần chiếm được cảm tình của Astor và Cody một cách có tính toán. Tôi không có gì đáng chê trách. Tôi không làm đau chúng. Tôi nhớ ngày sinh nhật, ngày tổng kết năm học và các kỳ nghỉ của chúng. Tôi có thể tới nhà chúng và không làm gì có hại. Tôi có thể tin tưởng được.
Thực sự thật mỉa mai. Nhưng đó là sự thật.
Tôi, người đàn ông duy nhất hai đứa trẻ có thể thực sự tin tưởng. Rita nghĩ đó là một phần trong cuộc theo đuổi lâu dài từ tốn tôi đang dành cho cô nàng. Cho cô thấy lũ trẻ thích tôi và ai biết được? Nhưng trên thực tế hai đứa trẻ với tôi còn có ý nghĩa nhiều hơn cô ta. Có thể đã là quá muộn, nhưng tôi không muốn thấy chúng lớn lên trở thành người giống như mình.
Tối thứ Sáu này, Astor là người ra mở cửa. Cô bé mặc một chiếc áo phông rộng có in RUG RATS[15], dài thõng xuống tới tận đầu gối. Mái tóc đỏ của cô bé được buộc thành hai bím, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lặng lẽ không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.
“Chào chú Dexter,” cô bé lên tiếng bằng giọng nói quá lặng lẽ của mình. Với cô bé, ba từ liền nhau đã là cả một cuộc hội thoại dài.
“Chúc buổi tối tốt lành, quý tiểu thư trẻ xinh đẹp,” tôi nói bằng giọng bắt chước Lord Mountbatten[16] của mình theo cách tốt nhất có thể. “Tôi có thể mạo muội nhận xét là tiểu thư trông rất đáng yêu tối nay không?”
“Được thôi,” cô bé nói, mở rộng cửa ra. “Chú ấy đến rồi,” cô bé ngoái lại nói với về phía bóng tối quanh chiếc trường kỷ.
Tôi bước qua bên cạnh cô bé. Cody đứng sau lưng chị gái, ngay phía trong, như thể đang hỗ trợ cho cô chị trong trường hợp cần thiết. “Cody,” tôi gọi và đưa cho cậu nhóc một phong Necco Wafers[17]. Cậu bé cầm kẹo mà không rời mắt khỏi tôi, sau đó chỉ đơn thuần buông thõng tay xuống bên sườn, không hề nhìn tới phong kẹo. Cậu bé không bóc kẹo ra cho tới khi tôi đã đi khỏi, khi đó cậu sẽ cùng chia sẻ nó với cô chị.
“Dexter?” Rita hỏi với sang từ phòng bên.
“Ở đây,” tôi lên tiếng. “Em không thể dạy những đứa trẻ này cách cư xử sao?”
“Không,” Cody khẽ nói.
Một câu nói đùa. Tôi nhìn chằm chằm vào cậu bé. Tiếp theo là gì đây? Liệu một ngày nào đó cậu bé sẽ hát chăng? Hay nhảy trên đường phố? Phát biểu tại Đại hội toàn quốc của Đảng Dân chủ?
Rita hối hả bước ra, vừa đi vừa cài hoa tai. Trông cô nàng cỏ vẻ khá khiêu khích. Cô mặc một chiếc váy lụa màu xanh sáng dài tới giữa đùi, gần như nhẹ bỗng, và tất nhiên, đi đôi giày luyện tập hiệu New Balance đẹp nhất của mình. Trước đây, tôi chưa bao giờ gặp, hay thậm chí nghe nói tới, một phụ nữ đi giày thể thao vào những dịp hẹn hò. Một tạo vật thật hấp dẫn làm sao.
“Chào, anh chàng đẹp trai,” Rita nói. “Đợi em nói chuyện với cô trông trẻ rồi chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Cô nàng đi vào bếp, trong đó tôi nghe thấy cô đưa ra các chỉ dẫn cho cô láng giềng tuổi vị thành niên đang làm người trông trẻ. Giờ cho lũ trẻ đi ngủ. Bài tập ở nhà. Những gì được và không được xem trên ti vi. Số điện thoại di động. Số điện thoại khẩn cấp. Cần làm gì trong trường hợp vô tình bị ngộ độc hay đứt tay.
Cody và Astor vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Chú và mẹ cháu sẽ đi xem phim chứ?” Astor hỏi tôi.
Tôi gật đầu. “Nếu chú và mẹ cháu có thể tìm được một bộ phim không làm chúng ta buồn nôn.”
“Ái chà,” cô bé thốt lên và chưng ra một khuôn mặt với chút ít cáu kỉnh khiến tôi cảm thấy hơi thích thú vì đã thành công.
“Chú bị nôn khi xem phim thật sao?” Cody hỏi.
“Cody,” Astor nói.
“Có đúng thế không?” cậu nhóc khăng khăng gặng hỏi.
“Không,” tôi nói. “Nhưng chú thường thấy buồn nôn.”
“Đi thôi,” Rita nói, rồi hối hả bước vào và cúi xuống dành cho mỗi đứa con một nụ hôn lên má. “Hãy nghe lời Alice. Lên giường đi ngủ lúc chín giờ.”
“Mọi người sẽ về chứ?” Cody hỏi.
“Cody! Tất nhiên mẹ sẽ về,” Rita trả lời.
“Ý con là chú Dexter cơ,” Cody tiếp tục.
“Lúc đó cháu đã ngủ rồi,” tôi nói. “Nhưng chú sẽ vẫy tay chào cháu, được chứ?”
“Cháu sẽ không ngủ,” cậu bé nói dứt khoát.
“Vậy thì chú sẽ ghé qua và chơi bài với cháu,” tôi nói.
“Thật chứ?”
“Chắc chắn rồi. Chơi poker tiền thật. Ai thắng sẽ phải giữ ngựa.”
“Dexter!” Rita chen vào, nhưng vẫn mỉm cười. “Con sẽ đi ngủ, Cody. Tạm biệt các con. Hãy ngoan nhé.” Và cô nàng cầm lấy tay tôi, dẫn ra ngoài cửa. “Thành thực mà nói,” cô lẩm bẩm. “Cả hai đứa đều thích mê anh.”
Bộ phim cũng chẳng có gì đặc sắc. Tôi cũng không thực sự muốn nôn, nhưng gần như quên sạch nội dung của nó khi chúng tôi dừng lại ở một quán nhỏ tại South Beach để uống một ly muộn cho buổi tối. Đó là ý tưởng của Rita. Cho dù đã sống tại Miami phần lớn cuộc đời, cô nàng vẫn nghĩ South Beach thật hấp dẫn và cuốn hút. Có thể tất cả là từ những chiếc giày trượt gắn bánh xe Rollerblade. Hoặc có thể cô nàng nghĩ bất cứ nơi nào đầy ắp những kẻ có phong cách xấu xa đến thế đều hấp dẫn cuốn hút.
Dù thế nào đi nữa, chúng tôi phải đợi hai mươi phút để có được một cái bàn nhỏ, sau đó ngồi xuống đợi thêm hai mươi phút nữa để được phục vụ. Tôi không hề bận tâm. Tôi thích thú quan sát những gã ngu ngốc tốt mã nhìn ngó nhau. Một môn thể thao thị giác tuyệt vời.
Sau đó, chúng tôi tản bộ theo đại lộ Ocean, nói chuyện vu vơ – một nghệ thuật tôi đã nắm vững đến hoàn hảo. Một buổi tối thật đáng yêu. Mặt trăng tròn trịa của mấy tối trước, khi tôi thù tiếp Cha Donovan, giờ đã bị khuyết đi một góc.
Trong khi lái xe trở về nhà Rita ở khu Nam Miami sau khi đã trải qua buổi tối hẹn hò bên ngoài đúng chuẩn mực, chúng tôi đi ngang qua một giao lộ tại khu vực ít lành mạnh hơn của Coconut Grove. Một ánh đèn đỏ nhấp nháy thu hút sự chú ý của tôi và tôi liếc mắt sang vệ đường. Hiện trường vụ án: dải băng vàng đã được chăng ra, vài chiếc xe tuần cảnh đang hối hả quay vòng.
Lại là hắn, tôi thầm nghĩ, thậm chí trước khi hiểu ra ý mình là gì khi nghĩ vậy, tôi đã lái xe tới chỗ hiện trường vụ án.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Rita hỏi, một cách khá hợp lý.
“À,” tôi nói. “Anh muốn ghé qua xem họ có cần anh không.”
“Anh không có máy nhắn tin sao?”
Tôi chưng ra nụ cười tối thứ Sáu khá nhất có thể của mình. “Không phải lúc nào họ cũng biết họ cần anh,” tôi nói.
Có lẽ kiểu gì tôi cũng sẽ dừng lại, để chưng Rita ra. Tất cả mục đích của việc khoác một cái áo ngụy trang là để người khác thấy bạn mặc nó. Nhưng kỳ thực, giọng nói khe khẽ không thể chống lại đang thì thầm trong tai tôi hẳn sẽ buộc tôi dừng xe, bất chấp mọi thứ. Lại là hắn. Và tôi cần phải thấy hắn đang muốn làm gì. Tôi để Rita lại trong xe và hối hả tới hiện trường.
Gã khốn, một lần nữa hắn lại làm điều tồi tệ. Vẫn là một dãy các mảnh thi thể được gói ghém gọn ghẽ. Angel – không – họ – hàng cúi xuống chúng gần như cùng tư thế với lúc tôi rời khỏi anh ta tại hiện trường vụ án trước.
“Hijo de puta,” anh ta nói khi tôi lại gần. Đồ chết giẫm.
“Tôi tin là không phải tôi,” tôi nói.
“Phần còn lại trong chúng tôi đang phàn nàn rằng chúng tôi phải làm việc vào tối thứ Sáu,” Angel nói. “Anh bạn chường mặt ra cùng cô nàng anh đang hẹn hò. Và lại vẫn chẳng có gì cho anh bạn ở đây cả.”
“Cùng một hung thủ, cùng một cách gây án?”
“Y hệt,” anh ta nói. Anh ta dùng cái bút của mình lật lớp nilon. “Lại khô ráo đến tận xương,” anh ta tiếp tục nói. “Chẳng có lấy một giọt máu.”
Những lời nói này khiến tôi cảm thấy có chút bàng hoàng. Tôi cúi xuống nhìn qua. Cả lần này nữa, các mảnh thi thể lại sạch sẽ và khô ráo đến mức đáng kinh ngạc. Chúng có màu hơi ngả xanh và dường như đã được lưu giữ trong một khoảng thời gian rất ngắn. Tuyệt tác.
“Lần này có chút khác biệt nhỏ về các nhát cắt,” Angel nói. “Ở bốn chỗ.” Anh ta chỉ tay. “Rất cộc cằn ở đây, gần như đầy cảm xúc. Thế rồi đến chỗ này, không còn nhiều đến thế. Còn đây và đây, ở những cấp độ trung gian. Thế nào?”
“Rất hay,” tôi nói.
“Và giờ hãy nhìn đây,” anh ta nói và dùng một cái bút chì hất tảng thịt không dính chút máu nào ở phía trên sang một bên. Phía dưới, một mảnh màu trắng sáng lộ ra. Phần thịt đã bị lóc ra một cách rất cẩn thận, suốt dọc khúc thịt, để lộ ra một khúc xương sạch tinh tươm.
“Tại sao hắn lại làm thế này chứ?” Angel khẽ hói.
Tôi thở hắt ra. “Hắn đang thử nghiệm,” tôi nói. “Cố tìm ra cách thức đúng.” Tôi nhìn chằm chằm vào mảnh thi thể gọn ghẽ, khô ráo cho tới khi nhận ra Angel đã chăm chú nhìn mình từ lâu.
“Giống như một đứa trẻ nghịch ngợm với đồ ăn của nó,” đó là cách tôi mô tả những gì vừa trông thấy với Rita khi tôi quay lại xe.
“Chúa ơi,” Rita thốt lên. “Thật khủng khiếp.”
“Anh nghĩ từ thích hợp là ghê tởm,” tôi nói.
“Làm sao anh có thể đùa cợt về một chuyện như thế Dexter?”
Tôi dành cho cô nàng một nụ cười trấn an. “Khi làm công việc như của anh, người ta sẽ dần trở nên quen với điều đó,” tôi nói. “Tất cả bọn anh đều pha trò để che giấu nỗi đau mình cảm thấy.”
“Ôi, lạy Chúa lòng lành, em hy vọng người ta sớm bắt được tên bệnh hoạn này.”
Tôi nghĩ tới những mảnh thi thể được gói ghém chu đáo, sự đa dạng của những nhát cắt và sự thiếu vắng hoàn toàn, thật đáng khâm phục, của vết máu. “Không quá sớm đâu,” tôi nói.
“Anh nói gì thế?” cô hỏi.
“Anh vừa nói, anh không nghĩ việc đó sẽ sớm diễn ra. Tên sát nhân cực kỳ thông minh, còn thám tử phụ trách cuộc điều tra này lại bận tâm tới trò chơi chính trị hơn là giải quyết những vụ giết người.”
Cô nàng nhìn tôi để xem có phải tôi đang đùa không. Sau đó, cô ngồi im lặng hồi lâu trong lúc chúng tôi lái xe hướng về phía nam trên tuyến đường U.S.1. Cô không nói gì cho tới khi về đến Nam Miami. “Em sẽ chẳng bao giờ quen được với việc nhìn… em không biết nữa. Mặt dưới ư? Cách nhìn bản chất thực của mọi thứ? Cách anh nhìn nhận nó,” cuối cùng cô lên tiếng.
Cô nàng khiến tôi ngạc nhiên. Tôi đã dùng sự im lặng để nghĩ về những mảnh thi thể được sắp xếp đẹp đẽ khi chúng tôi vừa rời khỏi. Tâm trí tôi đã cồn cào quần lượn xung quanh những mảnh chân tay khô ráo bị chặt rời giống như một con đại bàng tìm kiếm súc thịt để xé ra. Nhận xét của Rita bất ngờ tới mức, trong một phút dài, tôi thậm chí không thể thốt ra nổi vài lời lắp bắp. “Ý em là gì?” cuối cùng tôi cũng đủ trấn tĩnh trở lại để hỏi.
Cô nàng cau mày. “Em… em không rõ nữa. Chỉ là… Tất cả chúng ta đều cho rằng… mọi thứ… thực sự đều có cách thức chắc chắn của chúng. Cách mà người ta cho là chúng phải thế chăng? Và rồi chúng chẳng bao giờ như thế, chúng luôn… em không biết nữa. Tối tăm hơn chăng? Giàu nhân tính hơn. Như việc này chẳng hạn. Em đang nghĩ, tất nhiên người thám tử muốn bắt kẻ sát nhân, chẳng phải đó là việc các thám tử vẫn làm sao? Trước đây em chưa bao giờ nghĩ tới chính trị lại có gì đó dính dáng với những vụ án mạng.”
“Kỳ thực thì là mọi thứ,” tôi nói và rẽ vào khu phố nhà Rita, rồi cho xe chạy chậm dần khi tới gần ngôi nhà gọn ghẽ và không có nét gì nổi bật của cô.
“Nhưng anh,” cô nàng nói. Dường như không nhận ra chúng tôi đang ở đâu hay tôi vừa nói gì. “Đó là chỗ anh bắt đầu. Phần lớn mọi người sẽ chẳng bao giờ thực sự nghĩ về nó xa đến thế.”
“Anh không sâu sắc đến thế đâu, Rita,” tôi nói. Tôi phanh xe dừng hẳn lại.
“Nó giống như thể mọi thứ đều thực sự có hai mặt, mặt mà tất cả chúng ta đều tin chính là thứ đó và mặt thực sự của nó. Anh đã biết trước điều này, với anh nó giống như một trò chơi vậy.”
Tôi chịu không hiểu cô nàng đang cố nói gì. Kỳ thực, tôi đã quyết định bỏ cuộc không cố hình dung ra nó nữa và trong khi cô nàng nói, tôi thả tâm trí mình quay lại vụ án mạng mới nhất; sự sạch sẽ của những mảnh thịt, tính chất ngẫu hứng của những nhát cắt và sự vắng mặt hoàn toàn, khô ráo, tinh tươm đến không một dấu vết, của máu…
“Dexter…” Rita nói. Cô đặt một bàn tay lên cánh tay tôi.
Tôi hôn cô.
Tôi không biết ai trong hai chúng tôi ngạc nhiên hơn. Đó thực sự không phải là điều tôi đã nghĩ từ trước rằng sẽ làm. Chắc chắn đó không phải là do mùi nước hoa của cô nàng. Nhưng tôi ép môi mình lên môi cô và giữ chúng ở đó một hồi lâu.
Cô nàng vùng ra.
“Không,” cô nói. “Em… Không, Dexter.”
“Được thôi,” tôi nói, vẫn còn choáng váng vì việc mình vừa làm.
“Em không nghĩ mình muốn… Em vẫn chưa sẵn sàng… Quỷ tha ma bắt, Dexter,” cô nàng nói. Cô tháo dây an toàn, mở cửa xe và chạy vào trong nhà.
Ôi trời ơi, tôi thầm nghĩ. Tôi vừa làm trò mắc dịch gì vậy?
Tôi biết mình nên cân nhắc về chuyện đó, có lẽ cảm thấy thất vọng vì vừa mới phá hủy mất lớp áo ngụy trang của bản thân sau một năm rưỡi khổ công duy trì nó.
Nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là những mảnh thi thể được gói ghém gọn gàng.
Không máu.
Không có lấy một giọt.