Tôi ngồi đó, lắp ráp những mối liên hệ có thể có trong tâm trí. Các sự việc bắt đầu chắp nối với nhau. Hắn là một trong những hội viên phe thiểu số ở Sparrow Ridge Vineyards, nơi đôi vợ chồng thứ hai đã bị đánh gục. Hắn đã biết Kathy Kogut nhiều năm ở San Francisco và đã làm hại cô ấy. Hắn già hơn cô ấy, đã kết hôn, và là người nổi tiếng.
Bản thân cái tên của kẻ tình nghi chẳng chứng minh điều gì. Chỉ đơn thuần là hắn biết cô dâu thứ ba. Hắn tình cờ có quan hệ với hiện trường tội ác của vụ giết người thứ hai. Nhưng dựa trên những mô tả của Merrill Shortley và Christine Kogut, thì hắn có một tính cách đầy dã thú, và có thể đó là động cơ để thực hiện những vụ giết người xấu xa đó. Sự quả quyết xuất hiện trong tôi rằng đây chính là gã Râu Đỏ.
Tôi túm lấy Raleigh.
– Chuyện gì đang xảy ra vậy? – Anh hỏi – Lửa cháy ở đâu vậy?
– Em sẽ nhóm lên một ngọn lửa ở đây. Hãy nhìn đây.
Tôi lôi anh ấy vào phòng làm việc của Roth.
– Tôi có một cái tên – tôi tuyên bố, trong khi tung một nắm đấm vào không khí.
Họ nhìn tôi với đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
– Nicholas Jenks.
– Nhà văn ư? – Raleigh há hốc miệng.
Tôi gật đầu.
– Ông ta là người tình của Kathy Kogut ở San Francisco này. Mẹ cô ấy cuối cùng đã nói ra.
Tôi nói cho họ những mối liên quan không thể là quá ngẫu nhiên mà ông ta có với ít nhất ba nạn nhân.
– Người đàn ông này nổi tiếng – Roth thốt ra – Ông ta đã tạo ra những bộ phim có doanh thu khổng lồ.
– Vấn đề chính là chỗ đó. Merrill Shortley nói rằng đó là người mà Kathy cố gắng che dấu. Người đàn ông này có hai việc liên quan, Sam ạ.
– Ông ta có những liên hệ, đúng – Roth rên rỉ – Jenks và vợ của ông ta được mời tới tất cả những sự kiện lớn. Tôi đã xem phim của ông ta cùng với ông thị trưởng. Ông ta chẳng phải là một phần của nỗ lực giữ cho nhóm Người khổng lồ ở đây sao?
Không khí trong phòng làm việc của Cherry trở nên nặng nề với gánh nặng của những khả năng và nguy cơ hiểm nghèo.
– Ông nên nghe những gì mà nhà Kogut mô tả về hắn ta Sam ạ – tôi nói – Giống một loài động vật, một dã thú. Tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm ra hắn đã có mối quan hệ nào đó với cả ba cô gái.
– Tôi nghĩ Lindsay đúng, Sam – Raleigh nói.
Chúng tôi quan sát Roth đang chậm chạp nạp các thông tin vào đầu. Nicholas Jenks nổi tiếng. Một nhân vật tầm cỡ quốc gia. Không thể động đến. Gương mặt của viên trung úy nhăn lại như nuốt phải một con trai thối vậy.
– Hiện tại cô chưa có gì – ông ta quay lại – Tất cả chuyện đó vượt ra khỏi sự ngẫu nhiên.
– Tên của ông ta tình cờ có liên quan với bốn người đã chết. Chúng ta có thể mặt đối mặt, giống như tôi làm với bất kỳ ai khác. Chúng ta sẽ nói chuyện với Phó chưởng lý quận.
Roth giơ một cánh tay lên. Nicholas Jenks là một trong những công dân nổi tiếng nhất của San Francisco. Việc gắn ông ta với cáo buộc giết người là rất nguy hiểm. Tôi không biết Cherry đang nghĩ gì. Cuối cùng cũng có một chút thư giãn trên cổ ông, chỉ một cái nuốt nhỏ, nhưng theo ngôn từ của Roth thì đó là một tín hiệu tốt.
– Cô có thể nói chuyện với Phó chưởng lý quận – ông đồng ý – Hãy gọi cho Jill Bernhardt.
Ông quay sang Raleigh.
– Chuyện này không thể lọt ra ngoài cho đến khi chúng ta có một điều gì đó thực sự chắc chắn.
Thật không may, Phó chưởng lý quận Jill Bernhardt mắc kẹt trong tòa án. Thư ký của bà nói rằng bà sẽ không thể ra ngoài cho đến tận cuối ngày. Quá tệ. Tôi biết Jill một chút, và tôi thích bà. Bà mạnh mẽ với sự sắc sảo gây kinh ngạc. Thậm chí, bà còn là một người có lương tâm.
Raleigh và tôi uống cà phê, xem xét những gì chúng tôi phải làm tiếp theo. Roth nói đúng. Cho đến khi một lệnh bắt được đưa ra, thì chúng tôi chẳng có gì. Một cuộc đối đầu trực diện có thể là nguy hiểm. Một người đàn ông như thế này, thì bạn nên chắc chắn. Ông ta có thể đánh trả.
Warren Jacobi đi vào với một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt.
– Hôm nay phải có rượu sâm panh trút xuống như mưa – ông ta lẩm bẩm.
Tôi cho đó là một tiếng rít nhạo báng khác nhằm vào Raleigh và tôi.
– Trong nhiều tuần tôi thậm chí không thể cắn một cái lên kẻ đê tiện này. Ông ta ngồi xuống và hếch mặt hướng về phía Raleigh – Cắn… rượu sâm panh… những thứ đó có tác dụng, đúng không, Đại úy?
– Có tác dụng với tôi, Raleigh nói.
Jacobi tiếp tục:
– Vì ngày hôm qua Jennings đã quay về với ba địa điểm và đã bán một vài thùng rượu sâm panh đang điều tra. Một trong số những người mua là kẻ phạm tội về tiền bạc ở San Mateo. Điều buồn cười là, tên của hắn ta có trong hồ sơ. Nhưng việc hắn ta làm trong vòng hai năm ở Lampoc là lừa gạt cổ phiếu. Phần nào trong tầm tay, đúng không? Giết người hàng loạt, lừa đảo cổ phiếu…
– Có thể gã này có một cái gì đó chống lại được những người đã lập báo chung về hắn – tôi nói và cười với Jacobi.
Anh ta cau mặt lại.
– Người thứ hai là một nhà quản lý nữ nào đó tại 3Com – người đang cất vào kho để dành cho bữa tiệc sinh nhật lần thứ 40. Bà Clos du Mesnil này là một nhà sưu tầm thực vật thực sự. Đó là người Pháp, tôi được cho biết như vậy.
Tôi liếc lên, chờ anh ta nói đến điểm chính.
– Bây giờ là người thứ ba, người mà tôi ám chỉ với từ trút xuống như mưa… nhà bán đấu giá lớn, Butterfield và Butterfield. Ba năm trở lại đây, ông ta đã bán hai thùng tám mươi chín chai, mỗi thùng có 2.500 chai gồm cả chai uống thử. Một nhà sưu tập cá nhân. Đầu tiên họ đã không tiết lộ tên tuổi. Nhưng chúng tôi đã ép họ. Hóa ra ông ta là một nhân vật lớn. Vợ tôi, cô ấy tình cờ là người hâm mộ ông ta. Cô ấy đọc tất cả các cuốn sách của ông ta.
Raleigh và tôi đóng băng.
– Của ai, Warren? – Tôi hối thúc.
– Tôi đã chỉ ra, tôi đã kiểm tra, tôi có thể là một anh hùng, mang về nhà một bản in có chữ ký. Cô đã bao giờ đọc cuốn Phần của kẻ mạnh của Nicholas Jenks chưa?