Tôi đang lái xe về nhà, thực sự vui vì đã đưa Jill vào nhóm của mình, nhưng không lâu sau đã bắt đầu nghĩ về việc mà tôi vẫn giấu các bạn.
Điện thoại reo.
– Em đang làm gì thế? – Raleigh hỏi khi tôi trả lời.
– Em đang trên đường về nhà.
– Em qua đây nói chuyện với anh một chút thôi được không? Anh đang ở quán Mahoney.
Mahoney là một quán rượu tối tăm, đông đúc gần sảnh đường nơi thường chật cứng những cảnh sát hết giờ làm nhiệm vụ.
– Em ăn rồi, tôi nói.
– Dù sao thì cũng gặp anh đã, Raleigh nói. Về chuyện vụ án mà.
Tôi chỉ cách quán đó vài phút. Quán Mahoney nằm trên đường Brannan. Để đến Petroro, tôi phải đi xuyên qua nó.
Tôi thấy mình lại hơi lo lắng một chút. Tôi sợ rằng chúng tôi không còn cư xử như sách nữa. Trong sách vở, những người yêu nhau không được tham gia vào cùng công việc. Cả những người với cuộc sống đang tàn dần cũng không. Tôi biết rằng nếu tôi để mặc mọi chuyện, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đây không phải là một cuộc chơi cho vui thông thường nào đó mà tôi có thể tham gia chỉ trong một tối và dùng lý trí để tránh xa nó trong những ngày tiếp theo. Tôi muốn có anh ấy bao nhiêu, thì tôi cũng do dự bấy nhiêu. Tôi sợ nếu để mọi chuyện xảy ra. Sợ sẽ để bản thân bị cuốn đi. Sợ vì sẽ lôi anh ấy vào.
Tôi dịu đi khi nhìn thấy Raleigh đang chờ tôi bên ngoài quán rượu. Anh đi về phía xe tôi, tôi không thể không nhận ra rằng anh trông thật tuyệt, như thường lệ.
– Cảm ơn vì anh đã không để em phải vào, tôi nói.
Anh dựa vào rìa cánh cửa xe mở của tôi.
– Anh đã xem xét kỹ Nicholas Jenks rồi, anh nói.
– Rồi sao?
– Người đàn ông này 48 tuổi. Đi học trường Luật nhưng không bao giờ tốt nghiệp. Bắt đầu viết tiểu thuyết từ năm học thứ nhất. Đã viết hai cuốn sách nhưng chẳng đi đến đâu. Sau đó cuốn tiểu thuyết ly kỳ hư cấu này, Cross Wire – Sợi dây bắt chéo đã trở thành một tác phẩm thành công vang dội.
– Còn một điều em nên biết. Có thể 7 năm trước đây, có sự nhân nhượng một chút, cảnh sát đã được gọi tới nhà ông ta trong một vụ cãi lộn trong gia đình.
– Ai đã gọi điện hả anh?
– Vợ ông ta. Bà vợ đầu tiên của ông ta. Raleigh dựa vào gần hơn – Anh đã xem bản báo cáo. Ngay trang đầu tiên mô tả bà ấy như một người xinh đẹp bị hành hạ. Những vết thâm tím trên và dưới cánh tay. Những vết bầm tím lớn trên mặt.
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu tôi – Merill Shortley, về bạn trai của Kathy – Anh ta thích những trò chơi tình dục mạnh mẽ.
– Bà ấy có kiện không? – Tôi hỏi.
Raleigh lắc đầu.
– Chuyện đó chỉ đến đó thôi. Ông ta không bao giờ phải chịu trách nhiệm cả. Sau đó, ông ta lên đến đỉnh cao của sự thành đạt. Sáu cuốn sách bán chạy kinh khủng. Những bộ phim, những vở kịch và cả vợ mới nữa.
– Điều đó có nghĩa là còn có một người là người vợ cũ của ông ta sẵn sàng nói ra.
Khuôn mặt Raleigh đầy vẻ thỏa mãn.
– Vậy anh có thể mua cho em bữa tối không, Lindsay?
Một giọt mồ hôi nóng hổi chảy chầm chậm xuống cổ tôi. Tôi không biết nên ra ngoài hay cứ ngồi trong xe. Tôi nghĩ, nếu tôi ra ngoài…
– Chris, em ăn rồi. Em có một cuộc gặp mặt.
– Jacobi à? Anh cười toe toét.
Raleigh luôn có thể túm được tôi với nụ cười đó.
– Đại loại là một việc phụ nữ, một nhóm nữ. Chúng em gặp nhau một tháng một lần. Xem xét cuộc sống của mình. Anh biết đấy, nhiều vấn đề, những người đào tạo riêng, chuyện trong nhà. Những vấn đề, những việc đại loại như vậy…
– Anh có biết ai không? – Raleigh nhướng mày.
– Có thể một ngày nào đó em sẽ giới thiệu anh với họ.
Chúng tôi đứng đó, tim đập mạnh một cách chậm chạp trong ngực tôi. Lông trên cẳng tay của Raleigh nhẹ nhàng sượt qua cẳng tay tôi. Điều này khiến tôi mất trí. Tôi phải nói gì đó.
– Tại sao anh lại gọi em ra đây, Chris?
– Jenks – anh ấy đáp. Anh chưa nói với em tất cả. Bọn anh đã có một cuộc kiểm tra các loại súng trường của ông ta với Sacramento.
Raleigh nhìn tôi với một tia sáng lấp lánh trong mắt.
– Ông ta có một vài khẩu có đăng ký. Một khẩu súng săn Browning có cỡ nòng 22, một khẩu Renfield 30-30, một khẩu Remington 4,5.
Một cảm giác chắc chắn đang dâng lên trong các mạch máu của tôi.
Raleigh cau mày.
– Ông ta có vũ khí là sự lựa chọn, Lindsay. Chúng ta phải tìm ra khẩu súng đó.
Tôi nắm tay thành một nắm đấm và hạ xuống khi thấy Raleigh đang trong niềm hân hoan chiến thắng. Trí óc tôi đang hoạt động rất nhanh. Sparrow Ridge, những cuộc điện thoại, và bây giờ là một khẩu Glock Special. Tất cả chỉ vẫn là sự trùng hợp tình cờ, nhưng nó đang dần vào đúng chỗ.
– Ngày mai anh làm gì, Raleigh? Tôi hỏi với một nụ cười.
– Anh rỗi. Sao vậy?
– Em nghĩ là đã đến lúc chúng ta nói chuyện trực tiếp với gã này.