Cái Chết Huy Hoàng

Chương 11



Anna Whitney đón họ ở cửa. Hai tay bà run run, rồi siết chặt lại ở hông. “Jack, có chuyện gì thế? Linda đang ở đây. Con bảo anh đã gọi cho con nói rằng em cần luật sư.” Ánh mắt bà vụt chuyển từ Eve sang Feeney, rồi nhìn lại chồng mình. “Sao em lại cần luật sư?”

“Không sao đâu.” Ông đặt bàn tay căng thẳng nhưng chở che lên vai bà. “Ta vào nhà đi, Anna.”

“Nhưng em có làm gì đâu.” Bà khó nhọc nở bật tiếng cười bồn chồn. “Gần đây em còn không bị phạt vi phạm giao thông.”

“Cứ ngồi xuống đã. Linda, cảm ơn vì đã đến sớm như vậy.”

“Không có gì đâu ạ.”

Luật sư của Whitney trẻ trung, hào nhoáng, mắt sắc sảo. Phải mất vài giây Eve mới nhớ ra đấy là con gái của họ.

“Trung úy Dallas phải không?” Linda liếc nhìn và nói ngay. “Tôi nhận ra cô.” Cô ta chỉ về chiếc ghế trước khi cha mẹ mình nghĩ đến. “Xin mời ngồi.”

“Đại úy Feeney, Ban Điều tra Điện tử.”

“Vâng, cha tôi đã nhiều lần nói đến ông, Đại úy Feeney. Giờ.” Cô ta đặt tay lên tay bà mẹ. “Chuyện này là thế nào?”

“Có thông tin mới cần được làm rõ.” Eve lấy máy ghi âm, đưa cho Linda kiểm tra. Cô cố không nghĩ rằng Linda giống người cha ở nước da màu caramen, ánh mắt lạnh lùng. Cả dấu vết di truyền lẫn đặc điểm gia đình khiến cô vừa mê hoặc vừa kinh sợ.

“Tôi hiểu đây là cuộc thẩm vấn chính thức.” Với vẻ bình tĩnh thận trọng, Linda chỉnh máy ghi âm trên bàn và lấy máy ghi âm của mình ra.

“Đúng vậy.” Eve đọc ngày giờ. “Người thẩm vấn Trung úy Eve Dallas. Còn có sự hiện diện của Chỉ huy Jack Whitney, Đại úy Feeney Ryan. Người bị thẩm vấn, Anna Whitney, có luật sư đại diện.”

“Linda Whitney. Khách hàng của tôi hiểu rõ các quyền và đồng ý thời điểm cũng như địa điểm thẩm vấn. Luật sư bảo lưu quyền chấm dứt cuộc thẩm vấn. Tiếp tục, Trung úy.”

“Bà Whitney,” Eve bắt đầu. “Bà quen với Cicely Towers, người đã chết.”

“Vâng, tất nhiên. Là về Cicely sao? Jack…”

Ông chỉ lắc đầu và vẫn để tay trên vai bà.

“Bà cũng quen biết gia đình người đã chết. Chồng cũ của bà ấy, Marco Angelini, con trai bà ấy, David Angelini, và con gái bà ấy, Mirina.”

“Còn hơn cả quen biết. Con cái của bà ấy giống như người nhà. Tại sao, Linda thậm chí đã xác định ngày…”

“Mẹ.” Linda cười đỡ lời, nói xen vào. “Chỉ trả lời câu hỏi. Không nêu chi tiết.”

“Nhưng chuyện này thật lố bịch.” Sự bối rối của Anna sắp chuyển thành bực tức. Nói gì thì nói đây là nhà của bà, là gia đình bà cơ mà. “Trung úy Dallas đã biết câu trả lời.”

“Tôi xin lỗi vì nhắc lại thông tin này, bà Whitney. Bà có thể mô tả mối quan hệ của bà với David Angelini không?”

“David? Chao, tôi là mẹ đỡ đầu của nó kia mà. Tôi đã dõi theo nó trưởng thành.”

“Bà biết rằng David Angelini gặp khó khăn tài chính trước khi mẹ của anh ta chết.”

“Đúng, nó đã gặp khó khăn…” Mắt bà mở to. “Cô không thực sự tin rằng David… Thật ghê tởm.” Bà thốt ra lời ấy trước khi mím môi lại thành một đường mỏng đỏ. “Tôi không định đề cao điều này bằng một câu trả lời.”

“Tôi hiểu bà muốn bảo vệ con trai đỡ đầu của mình, bà Whitney. Tôi hiểu bà sẽ hành động ở mức độ nhất định để bảo vệ anh ta – và với một chi phí nào đó. Hai trăm ngàn đô la.”

Vẻ mặt Anna trắng bợt dưới lớp trang điểm kỹ lưỡng. “Tôi không biết ý cô là gì.”

“Bà Whitney, bà có chối bỏ việc đã đưa cho David Angelini tổng số tiền hai trăm nghìn đô la, đưa từng đợt, mỗi lần năm mươi nghìn, trong vòng bốn tháng, bắt đầu từ tháng Hai năm nay và kết thúc vào tháng Năm?”

“Tôi…” Bà giật tay cô con gái, lẩn tránh bàn tay ông chồng. “Mẹ có phải trả lời câu hỏi đó không, Linda?”

“Xin chờ một lát, để tham vấn với khách hàng,” Linda nhanh nhảu choàng tay quanh người bà mẹ và dẫn bà sang phòng bên cạnh.

“Cô giỏi lắm, Trung úy,” Whitney nói khó nhọc. “Cũng đã khá lâu rồi kể từ lần cuối cùng tôi được chứng kiến cô thẩm vấn.”

“Jack.” Feeney thở dài, thất vọng. “Cô ấy đang làm việc của mình.”

“Đúng vậy. Là điều cô ấy giỏi nhất.” Ông nhìn vợ mình khi bà quay lại phòng.

Mặt bà tái mét, hơi run rẩy. Nỗi đau trong lòng ông cháy lên.

“Chúng ta tiếp tục,” Linda nói. Có tia hiếu chiến trong mắt Linda khi cô ta nhìn chằm Eve. “Khách hàng của tôi muốn khai báo. Mẹ nói đi, không sao đâu.”

“Tôi rất tiếc.” Nước mắt lấm chấm hàng mi. “Jack, em xin lỗi. Em không thể không làm được. Nó gặp khó khăn. Em biết điều anh đã nói, nhưng em không ngăn mình được.”

“Không sao.” Ông dịch chuyển, nắm lấy bàn tay đang với ra tìm tay ông, rồi đứng bên cạnh bà. “Hãy kể sự thật cho Trung úy, chúng ta sẽ giải quyết.”

“Tôi đã đưa tiền cho nó.”

“Anh ta có đe dọa bà không, bà Whitney?”

“Sao cơ?” Sự choáng váng dường như làm khô đi những giọt nước ướt đầm trong mắt bà. “Lạy Chúa tôi.

Tất nhiên nó không đe dọa. Nó đang gặp rắc rối,” bà nhắc lại, như thể điều đó đủ để mọi người hiểu. “Nó nợ bọn người xấu một số tiền rất lớn. Việc làm ăn của nó – phần công việc của cha nó mà nó quản lý – tạm thời gặp chút khó khăn. Và nó còn một dự án mới đang bắt đầu thực hiện. Nó cố giải thích,” bà nói thêm, tay còn lại khua khua. “Tôi không nhớ chính xác. Tôi không bận tâm lắm đến chuyện làm ăn.”

“Bà Whitney, bà đưa tiền cho anh ta bốn lần, mỗi lần năm mươi nghìn. Bà không cho tôi biết thông tin này trong cuộc nói chuyện trước của chúng ta.”

“Điều đó có liên quan gì đến cô?” Sống lưng bà ưỡn ra sau, kêu răng rắc, cứng rắn và lạnh lùng khiến bà ngồi như tượng. “Đấy là tiền của tôi, tôi cho con đỡ đầu của tôi mượn.”

“Con đỡ đầu,” Eve nói, mệt mỏi vì kiên nhẫn, “người đang bị xét hỏi trong một vụ điều tra giết người.”

“Mẹ của nó bị giết. Có lẽ cô cũng đang cáo buộc tôi giết bà ấy như cáo buộc David.”

“Bà không thừa kế một phần tài sản kếch xù của bà ấy.”

“Cô nghe đây.” Sự tức giận làm bà đẹp thêm. Khuôn mặt Anna đỏ rực khi bà rướn người ra trước. “David yêu quý mẹ mình, bà ấy cũng yêu quý nó. Nó đã bị kiệt quệ vì cái chết của mẹ mình. Tôi biết. Tôi đã ngồi bên nó, an ủi nó.”

“Bà đã đưa cho anh ta hai trăm nghìn đô la.”

“Tiền của tôi, làm gì là tùy tôi.” Bà cắn môi. “Không ai giúp nó cả. Cha mẹ nó đã từ chối. Họ nhất trí không giúp nó lần này. Tôi đã nói chuyện với Cicely vài tháng trước. Bà ấy là một người mẹ tuyệt vời, bà yêu con, nhưng bà ấy cũng là tín đồ của kỷ luật. Bà quyết tâm để nó tự giải quyết khó khăn mà không có sự giúp đỡ của bà ấy. Không có sự giúp đỡ của tôi. Nhưng khi nó đến chỗ tôi, vô vọng, tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây?” Bà hỏi, quay về phía chồng. “Jack, em biết anh đã bảo em đứng ngoài chuyện này, nhưng nó đang khiếp sợ, sợ bọn chúng sẽ đánh đập nó, thậm chí giết nó. Nếu đó là Linda, hoặc Steven? Anh không muốn ai đó giúp sao?”

“Anna, nuôi dưỡng cho vụ rắc rối của nó không phải là giúp nó đâu.”

“Nó sắp trả lại tiền,” bà khẳng định. “Nó không dùng tiền đó để đánh bạc. Nó đã hứa. Nó chỉ cần thêm thời gian. Em không thể quay lưng với nó được.”

“Trung úy Dallas,” Linda bắt đầu. “Khách hàng của tôi dùng tiền riêng để cho một thành viên gia đình mượn, với thiện chí. Việc đó chẳng có gì là phạm tội cả.”

“Khách hàng của cô chưa bị buộc tội, luật sư ạ.”

“Trong bất cứ cuộc thẩm vấn nào trước đây, cô có trực tiếp hỏi khách hàng của tôi về việc chuyển tiền này không? Cô đã từng hỏi khách hàng của tôi rằng bà ấy có thỏa thuận tiền bạc gì với David Angelini chưa?”

“Không, tôi không hỏi.”

“Vậy thì bà ấy không buộc phải tự nguyện cung cấp thông tin đó, ấy là việc cá nhân và không liên quan đến chuyện điều tra của cô. Theo hiểu biết của bà ấy.”

“Bà ấy là vợ cảnh sát,” Eve mệt mỏi nói. “Hiểu biết của bà ấy phải hơn số đông. Bà Whitney, Cicely Towers có tranh luận với con trai của bà ấy về số tiền đó, về chuyện anh ta đánh bạc, số nợ và việc trả nợ không?”

“Bà ấy thất vọng. Hiển nhiên họ tranh luận. Là chuyện tranh luận của những người trong gia đình. Họ không làm tổn thương nhau.”

Có lẽ sẽ là đúng như vậy trong thế giới ấm cúng nhỏ bé của bà, Eve nghĩ. “Lần cuối cùng bà liên lạc với Angelini?”

“Cách đây một tuần. Nó gọi điện, hỏi xem tôi có ổn không, Jack có ổn không. Chúng tôi đã bàn kế hoạch lập quỹ học bổng để tưởng nhớ bà ấy. Là ý tưởng của nó, Trung úy,” bà nói, mắt đẫm ướt. “Nó muốn người ta nhớ đến bà ấy.”

“Bà có thể nói gì về quan hệ của anh ta với Yvonne Metcalf?”

“Cô diễn viên.” Mắt Anna đờ đẫn trước khi bà lấy tay dụi mắt. “Nó có biết cô ta không ư? Nó chưa bao giờ đề cập.”

Đó là một phát súng trong đêm, và không tìm thấy mục tiêu. “Cảm ơn bà.” Eve cầm máy ghi âm lên, nói lời kết thúc cuộc thẩm vấn. “Luật sư, cô nên khuyên khách hàng của mình tốt nhất là bà ấy đừng kể về cuộc thẩm vấn này hay một chút gì về nó cho bất kỳ ai ngoài phòng này.”

“Tôi là vợ cảnh sát.” Anna tống gọn những lời của Eve vào mặt cô. “Tôi biết phải làm gì.”

Eve nhìn lần cuối về phía viên Chỉ huy khi cô bước ra, ông đang ôm vợ và con gái mình.

Eve muốn giải khuây một chút. Cho đến lúc kết thúc ngày làm việc, cô đã dành phần lớn buổi chiều truy tìm dấu vết của David Angelini. Anh ta đang có một cuộc hẹn, anh ta mất liên lạc, anh ta ở bất kỳ đâu trừ những nơi cô tìm đến. Không còn cách nào khác, cô để lại lời nhắn ở mọi nơi có thể trên Trái Đất và hy vọng cô sẽ may mắn biết tin anh ta trước khi hết ngày.

Trong khi đó, cô đối mặt với căn nhà rộng lớn, trống trải và một ông quản gia ghét cái không khí cô hít thở. Đột nhiên một ý nghĩ nảy ra khi cô đi qua cổng. Cô nhấc điện thoại trên xe và gọi số Mavis.

“Đêm nay cậu nghỉ hả?” Cô hỏi khi khuôn mặt Mavis hiện lên màn hình.

“Tất nhiên. Phải để cho thanh quản nghỉ ngơi chứ.”

“Có kế hoạch gì chưa?”

“Không có gì là không thể dẹp đi nếu có một kế hoạch hay ho hơn. Cậu có gì à?”

“Roarke rời Trái Đất. Cậu muốn đến đây chơi, ở qua đêm, say xỉn không?”

“Đến nhà Roarke, ở lại nhà Roarke, và say xỉn ở nhà Roarke? Đang đến đây.”

“Gượm đã nào. Để cho hoành tráng. Tôi cho xe đến đón.”

“Xe limo?” Mavis quên cả dây thanh quản và rú lên. “Chúa ơi, Dallas, nhớ bảo tài xế mặc, kiểu như, à, đồng phục nhé. Mọi người trong khu nhà tôi sẽ ngó ra cửa sổ mà trợn mắt cho xem.”

“Mười lăm phút,” Eve ngắt máy và tung tăng lên bậc thềm. Summerset đã ở đó, như dự tính, cô bèn tặng ông ta cái gật đầu đầy kiêu căng. Cô đang làm trò. “Tối nay tôi có bạn đến chơi. Ông bảo tài xế cho xe đến Hai tám Đại lộ C.”

“Bạn.” Giọng ông ta đầy nghi ngờ.

“Đúng vậy, Summerset.” Cô lướt trên bậc thềm. “Một người bạn tốt, rất thân. Bảo đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho hai người.”

Cô chờ đến khi ra khỏi tầm ông ta nghe thấy rồi cười phá lên. Summerset đang nghĩ đến một cuộc hẹn hò, cô chắc vậy. Nhưng sự việc sẽ rùm beng hơn khi ông ta gặp Mavis.

Mavis không làm cô thất vọng. Mặc dù hôm nay cô nàng ăn mặc nết na hơn thường ngày. Mái tóc của cô nàng khá suôn, vàng sáng óng ánh được cắt theo kiểu gọi là nửa cánh. Một bên lấp lánh uốn cong lên tận tai còn bên kia thả xuống vai.

Cô nàng chỉ đeo có lẽ nửa tá hoa tai các loại – và đeo đầy tai. Một đặc điểm nổi bật của Mavis Freestone.

Cô nàng bước ra dưới trời mưa như trút, đưa cho Summerset vốn đang cứng họng chiếc áo choàng trong suốt chằng chịt những tia sáng nhỏ li ti, rồi xoay ba vòng. Vì choáng ngợp trước cái hành lang, Eve nghĩ, hơn là muốn phô ra bộ đồ màu đỏ ôm sát người.

“Oa.”

“Đúng như mình nghĩ,” Eve nói. Cô lượn đến gần hành lang chờ, không muốn Mavis phải một mình đối mặt với Summerset. Rõ ràng không cần phải chiến lược chiến lưng gì nữa, vì ông quản gia vốn thường khinh khỉnh đã chết lặng đi rồi.

“Tuyệt vời,” Mavis nói bằng giọng cung kính. “Thật sự tuyệt vời. Thế mà toàn bộ chỗ này là của cậu cơ đấy.”

Eve liếc xéo lạnh lùng về phía Summerset. “Chắc thế.”

“Tuyệt cú mèo.” Mavis chớp hàng lông mi dài cả mấy centimet, đưa bàn tay có hình xăm hai quả tim lồng vào nhau ra. “Và ông hẳn là Summerset. Tôi nghe nói về ông rất nhiều.”

Summerset đón lấy bàn tay, loạng choạng đến mức sắp sửa nâng nó lên môi thì chợt nhớ ra thân phận mình. “Chào quý cô,” ông ta bướng bỉnh nói.

“Ô, cứ gọi tôi là Mavis. Làm việc ở đây thật tuyệt, nhỉ? Chắc trách nhiệm của ông nặng nề lắm.”

Không biết là sợ hãi hay vui mừng, Summerset lui lại, hơi cúi chào, rồi biến mất vào hàng lang cùng chiếc áo khoác ướt long tong của Mavis.

“Thật là người kiệm lời.” Mavis nháy mắt, cười rúc rích, bước xuống hành lang sàn làm bằng những tấm nệm khí mười lăm phân. Và rên lên đầy khoái lạc nơi lần cửa đầu tiên. “Cậu có lò sưởi thật này.”

“Có vài tá, chắc vậy.”

“Chúa ơi, cậu có làm chuyện đó trước bếp lửa không? Như trong mấy phim cổ ấy?”

“Cho cậu thích nghĩ thế nào cũng được.”

“Tôi tưởng tượng hay lắm. Chúa ơi, Dallas, chiếc xe mà cậu chuyển đến. Một chiếc limo thực sự, hạng nhất. Phải cái trời đang mưa.” Cô nàng xoay lại, khiến hoa tai nhảy nhót. “Chỉ có một nửa số người tôi muốn gây ấn tượng là chứng kiến thôi. Ta làm gì trước đây?”

“Ăn.”

“Tôi đói quá, nhưng phải xem chỗ này trước đã. Cho tôi xem gì đi nào.”

Eve cân nhắc. Trên sân thượng quá tuyệt, nhưng trời lại đang mưa to. Phòng vũ khí thì không được vào, nơi tập bắn cũng vậy. Eve xem xét những nơi khách có thể xem mà không cần sự hiện diện của Roarke. Có rất nhiều nơi như thế, tất nhiên. Eve nhìn đôi giày của Mavis đầy nghi ngại.

“Cậu thực sự có thể đi trên đôi giày đó à?”

“Nó cũ mèm rồi. Tôi không để ý khi xỏ nó vào cơ đấy.”

“Không sao, ta sẽ lên cầu thang. Đi cầu thang sẽ xem được nhiều hơn.”

Trước hết cô đưa Mavis vào nhà tắm nắng, thích thú khi bạn mình há hốc trước những loại cây kỳ lạ, thác nước lấp lánh, những chú chim hót líu lo. Bức tường vòm bằng kính bị mưa xối xả, nhưng ánh sáng của New York vẫn chiếu qua được.

Trong phòng nhạc, Eve chọn một ban nhạc vô danh rồi để Mavis thết đãi cô những bài hát đang được yêu thích.

Họ ở cả tiếng trong phòng game, chơi với máy, đấu với nhau, và đấu với các đối thủ ảo ở Free Zone và Apocalypse.

Mavis cứ ô a suốt trong các phòng ngủ, và cuối cùng chọn được một phòng để ở qua đêm.

“Tôi muốn đốt lò sưởi có được không?” Mavis lướt bàn tay khư khư lên lớp đá màu xanh dương của chiếc lò sưởi.

“Được chứ, nhưng trời đâu khác gì tháng Sáu.”

“Nếu tôi bị nướng chín cũng chả sao.” Dang tay ra, cô nàng ngúng nguẩy bước trên sàn nhà, nhìn chằm chằm lên mái vòm, buông người xuống chiếc giường rộng như hồ có những chiếc gối bạc dày cộm. “Tôi thấy mình như hoàng hậu. Không, không, nữ hoàng thì có.” Cô nàng lăn qua lăn lại trên tấm nệm dập dềnh. “Sao cậu lại tỏ ra thờ ơ ở một nơi thế này nhỉ?”

“Tôi không biết. Tôi sống ở đây chưa lâu.”

Vẫn lăn lộn từ chiếc gối khí này sang chiếc khác, Mavis cười. “Tôi chỉ có một đêm. Sẽ không bao giờ được thế này nữa.” Cô nàng chồm lên bảng điều khiển đầu giường, dí dí vào các nút bấm. Đèn sáng rồi tắt, xoay tròn, lấp lánh. Nhạc đập nhanh, rộn rã. Nước bắt đầu chảy ở phòng kế bên.

“Gì thế?”

“Cậu đã bật nước tắm,” Eve cho biết.

“Úi. Chưa.” Mavis nhấn tắt, thử nút khác, và khiến cho một ô cửa phía tường đằng xa trượt mở, lộ ra một màn hình ba mét. “Thực là hoành tráng. Muốn ăn chưa?”

Khi Eve ngồi trong phòng ăn cùng Mavis, tận hưởng đêm nghỉ ngơi đúng nghĩa đầu tiên sau nhiều tuần, Nadine Furst đang hì hục biên tập lại bài cho bản tin sắp tới.

“Tôi muốn làm nổi bật cái đó, tập trung vào Dallas,” cô ta ra lệnh cho bên kỹ thuật. “Rồi, đúng rồi, cho cô ta lên. Cô ta trông quá ổn trước máy quay.”

Cô ngồi dựa lưng, quan sát năm màn hình trong khi kỹ thuật viên làm việc với các tấm hình. Phòng Biên tập Một yên ắng, chỉ có tiếng rầm rì từ màn hình. Đối với Nadine, việc kết hợp các bức ảnh lại với nhau có sức kích thích chẳng khác gì tình dục. Đa số phóng viên để công việc đó cho bên kỹ thuật, nhưng Nadine muốn nhúng tay vào việc này. Mọi việc.

Trong phòng tin tức ở dưới một tầng, cảnh tượng hỗn loạn như nhà thương điên. Cô cũng thích thế. Chạy đua cạnh tranh để đưa được lời trích dẫn mới nhất, bức ảnh mới nhất, góc quay cận kề nhất. Các phóng viên ôm lấy điện thoại để phỏng vấn thêm, gõ vào máy tính để nhập dữ liệu mới thu thập được kia.

Cuộc cạnh tranh không hoàn toàn nằm ngoài Đại lộ Broadcast. Ngay trong phòng tin tức của Kênh bảy lăm cũng đầy rẫy.

Mọi người muốn biết tin nổi bật, hình ảnh nổi bật, và vị trí xếp hạng nổi bật. Ngay bây giờ, cô có tất cả. Và Nadine không định đánh mất nó.

“Rồi, giữ ở đấy, khi tôi đang đứng ở sân sau khu nhà của Metcalf. Đây, giờ thử chia nhỏ màn hình, sử dụng bức ảnh tôi đang đứng trên vỉa hè nơi Towers bị giết, ừm hừm.” Mắt nhíu lại, cô xem kỹ bức ảnh. Trông mình cũng ổn, cô nghĩ. Ánh mắt nghiêm nghị, điềm tĩnh. Cô phóng viên thông minh, gan dạ đang trở lại hiện trường tội phạm.

“Được rồi.” Cô khoanh tay chống cằm. “Chèn thuyết minh vào.”

Hai phụ nữ, tài năng, tận tụy, vô tội. Hai mạng sống bị kết liễu tàn nhẫn. Thành phố quay cuồng, lo lắng và hỏi tại sao. Gia đình thân yêu thương tiếc, chôn cất người thân và đòi hỏi công lý. Có một người đang làm việc để trả lời câu hỏi ấy và đáp ứng đòi hỏi ấy.

“Dừng lại,” Nadine ra lệnh. “Tập trung vào Dallas, bức ảnh ngoài tòa án. Tăng âm thanh.”

Hình ảnh Eve tràn màn hình, Nadine đứng bên cạnh. Tốt lắm, Nadine nghĩ. Hình ảnh tạo ấn tượng rằng họ là một đội, làm việc cùng nhau. Chẳng hại gì. Có cơn gió thoảng thổi nhẹ tóc họ. Đằng sau họ, tòa án đứng hiên ngang, một lâu đài công lý, các thang máy lên xuống rộn rã, hành lang bằng kính đông nghịt người.

Việc của mình là tìm ra kẻ giết người, và mình thực hiện công việc một cách nghiêm túc. Khi mình kết thúc công việc của mình thì tòa án bắt đầu công việc của họ.

“Hoàn hảo,” Nadine nắm bàn tay. “Ồ đúng, thật hoàn hảo. Giữ hình này, rồi tôi sẽ cho nó lên bản tin trực tiếp. Mấy giờ rồi?”

“Ba giờ bốn lăm.”

“Louise, tôi là thiên tài, còn cô cũng không tồi chút nào. In nó đi.”

“Đã in.” Louise quay khỏi bàn điều khiển và đứng lên. Họ làm việc cùng nhau đã ba năm và là bạn bè. “Ảnh đẹp lắm, Nadine.”

“Đúng thế.” Nadine nghiêng đầu. “Nhưng.”

“Ổn.” Louise tháo túm tóc đuôi ngựa ra và vuốt mái tóc quăn đen dày. “Chúng ta sắp giẫm chân ở đây. Trong vài ngày qua không có gì mới cả.”

“Không ai có tin gì mới. Còn tôi thì có Dallas.”

“Một mối lớn đấy.” Louise là một phụ nữ duyên dáng với những đường nét mềm mại và đôi mắt rạng ngời. Cô đến làm cho Kênh bảy lăm ngay sau khi tốt nghiệp đại học. Sau chưa đầy một tháng, Nadine đã nhấc cô lên làm kỹ thuật chính. Dàn xếp đó thuận tiện cho cả hai người. “Cô ấy có khuôn mặt thuần chất, giọng nói tuyệt vời. Tính cả Roarke là thêm được điểm vàng. Đấy là chưa kể cô ấy nổi tiếng là cảnh sát giỏi.”

“Thì?”

“Nên tôi đang nghĩ,” Louise tiếp tục, “trong khi chờ có tin gì mới về vụ này, có lẽ chị cần thêm vào một chút vụ DeBlass. Nhắc mọi người nhớ rằng cô Trung úy đã phá một trong những vụ lớn, có một bước thăng tiến quan trọng. Gây dựng lòng tin.”

“Tôi không đặt trọng tâm khỏi vụ điều tra hiện tại.”

“Có lẽ chị cần đấy,” Louise phản bác. “Ít nhất đến khi có một đầu mối mới. Hoặc một nạn nhân mới.”

Nadine nhếch mép. “Thêm chút máu sẽ hâm nóng mọi thứ lên. Vài ngày nữa, chúng ta sẽ hết vốn và chuyển sang tháng Sáu buồn tẻ. Được rồi, tôi sẽ lưu ý. Có lẽ cô muốn thêm gì vào.”

Louise nhíu mày. “Tôi ư?”

“Nếu tôi sử dụng nó, cô sẽ được ghi công lên màn hình, cô quái lắm.”

“Thỏa thuận nhé.” Louise vỗ tay vào túi áo biên tập, rồi cau mặt. “Hết thuốc lá rồi.”

“Cô đừng hút nữa. Cô biết là các sếp nghĩ gì về việc nhân viên lơ là chuyện sức khỏe rồi đấy.”

“Tôi đang dùng loại thảo dược.”

“Thảo dược thì không sao. Ra hàng thuốc nhớ mua cho tôi mấy điếu nhé.” Nadine có vẻ ngập ngừng. “Và đừng cho ai biết đấy. Người ta đối xử khắt khe với tài năng trên màn hình hơn là với dân kỹ thuật các cô.”

“Chị còn thời gian trước bản tin nửa đêm. Chị không định giải lao à?”

“Không, tôi phải gọi điện thoại. Với lại, trời đang mưa.” Nadine vuốt nhẹ mái tóc được búi hoàn hảo. “Cô đi đi.” Cô với tay lấy túi. “Để tôi trả tiền cho.”

“Hay lắm – vì tôi phải đến tận đường số Hai tìm cửa hàng bán thuốc lá.” Louise đứng lên.

“Tôi dùng áo mưa của chị nhé.”

“Ừ.” Nadine đưa Louise ít phiếu tín dụng. “Cứ để thuốc trong túi áo nhé? Tôi vào phòng tin tức.”

Họ cùng đi ra, Louise chui vào chiếc áo mưa kiểu cách màu xanh. “Chất liệu tốt lắm.”

“Chống mưa rất tốt.”

Họ đi qua hành lang, qua mấy phòng Biên tập và sản xuất, bước đến chỗ thang cuốn chạy xuống. Tiếng ồn to dần, nên Nadine phải nói to.

“Cô và Bongo vẫn đang nghĩ về bước tiến lớn à?”

“Nghĩ nhiều đủ để chúng tôi định tìm một căn hộ. Chúng tôi sẽ theo cách truyền thống. Chúng tôi sẽ sống thử một năm. Nếu thấy hợp, chúng tôi sẽ hợp thức.”

“Cô khá hơn tôi đấy,” Nadine nói vẻ cảm tính. “Tôi không thể nghĩ ra một lý do tại làm sao một người khôn ngoan lại tự trói mình vào một người khôn ngoan khác.”

“Tình yêu.” Louise đặt bàn tay lên ngực như đóng kịch. “Nó khiến cho lý lẽ và sự khôn ngoan bay ra khỏi ô cửa cũ kỹ.”

“Cô còn trẻ và tự do mà, Louise.”

“Và nếu tôi may mắn, tôi sẽ già đi trong khi trói được Bongo.”

“Có ai lại muốn trói buộc vào một kẻ tên là Bongo chứ?” Nadine lẩm bẩm.

“Tôi. Gặp chị sau nhé.” Với lời chào ngắn nhanh nhảu, Louise tiếp tục đi xuống, còn Nadine bước vào phòng tin tức.

Và nghĩ về Bongo, Louise tự hỏi liệu cô có thể về nhà trước một giờ sáng không. Đêm nay họ sẽ về nhà cô. Chút bất tiện này sẽ kết thúc khi họ tìm thấy một căn hộ phù hợp, thay vì cứ phải luân chuyển qua lại từ phòng của anh ta và phòng cô.

Cô vẩn vơ liếc nhìn về một trong số nhiều màn hình gắn vào tường đang phát chương trình của Kênh bảy lăm. Lúc này đang chiếu bộ phim sitcom nổi tiếng, một bộ phim bị quên lãng được làm sống lại trong vài năm qua bởi tài năng của Yvonne Metcalf.

Louise lắc đầu trước suy nghĩ ấy, rồi khẽ cười khi người diễn viên trên màn ảnh, hình ảnh lớn như ngoài đời thật, đang làm trò hề thái quá trước khán giả.

Nadine có lẽ đã chung sống với những tin tức, nhưng Louise thích sự giải trí đơn thuần. Cô chờ đợi một trong những buổi tối hiếm hoi khi cô và Bongo ngồi bên nhau trước màn hình.

Trong hàng lang rộng rãi của Kênh bảy lăm có nhiều màn hình hơn, nhiều phòng bảo vệ, và chỗ ngồi thoải mái treo đầy hình ảnh các ngôi sao của đài truyền hình. Và, tất nhiên, một cửa hàng quà lưu niệm với những áo phông, mũ, ảnh có chữ ký, và ảnh ba chiều của các ngôi sao sáng nhất đài truyền hình.

Hai ngày một lần, trong khoảng từ mười giờ đến bốn giờ, các tua du lịch đi qua nhà đài. Khi còn bé, Louise đi một tua như thế, trố mắt nhìn ngưỡng mộ, và, cô nhớ lại với nụ cười thỏa mãn, quyết định lúc đó và ngay tại đó về sự nghiệp của mình.

Cô vẫy tay chào người bảo vệ ở lối vào trước, rẽ về phía Tây, đó là lối ngắn nhất đến đường số Hai. Tại cửa hông dành cho nhân viên, cô nhấn bàn tay lên ô xác nhận để mở khóa. Khi cửa bật mở, cô nhăn mặt vì nghe tiếng mưa lộp độp. Cô gần như thay đổi ý định.

Được hút lén lút một điếu thuốc có đáng để mình chạy qua hai khu phố dưới trời mưa lạnh không? Đáng lắm chứ, cô nghĩ và trùm mũ lên. Chiếc áo mưa tốt, đắt tiền sẽ giữ cho cô khô ráo, với lại cô đã giam mình cùng Nadine trong phòng Biên tập hơn một tiếng rồi.

Cô khom vai, dũng cảm bước ra.

Gió quật mạnh khiến cô dừng bước giữ cho chiếc áo mưa không hất quá hông. Giày cô ướt sũng trước khi cô chạm đến chân bậc thềm, và cô nhìn xuống, chửi thề trong họng.

“Khỉ thật.”

Đó là những lời cuối cùng cô nói.

Một cử động khiến cô chú ý và cô nhìn lên, chớp mắt một lần để nhìn rõ hơn. Cô chưa kịp nhìn thấy con dao thì nó đã làm một đường vòng cung, sáng lóng lánh trong mưa rồi rạch ngang cổ họng cô, thảm khốc.

Kẻ giết người nhìn cô một lúc, thấy máu phun ra, cơ thể gục xuống như con rối đứt dây. Bất ngờ, tức giận, rồi vụt thành sợ hãi. Con dao dính máu nhanh chóng được giấu vào một chiếc túi sâu trước khi kẻ mang áo choàng chạy vào bóng tối.

“Tôi nghĩ mình có thể sống được như thế này.” Sau bữa ăn gồm thịt bò Montana hiếm, tôm hùm nuôi ở vùng Băng đảo, sâm banh Pháp, Mavis thơ thẩn trong hồ nước của phòng tắm nắng. Cô nàng ngáp, sung sướng lõa lồ và hơi say. “Cậu đang sống thế này đây.”

“Kiểu kiểu thế.” Không hoàn toàn thoải mái như Mavis, Eve mang bộ đồ một mảnh kín đáo. Cô nằm trên chiếc ghế đá mịn, và vẫn uống rượu. Đã bao lâu rồi cô không cho phép mình nghỉ ngơi như thế này, cô không nhớ nổi nữa. “Tôi thực sự không có nhiều thời gian cho những chuyện thế này.”

“Kiếm thời gian đi, cưng ạ.” Mavis lặn xuống, nổi lên, bộ ngực tròn hoàn hảo ánh lên dưới vầng sáng xanh lòe loẹt cô nàng đã lập trình. Cô nàng uể oải khỏa nước bơi tới một bông hoa súng, hít một hơi. “Chúa ơi, đây là hoa thật. Cậu không biết mình đang có gì ở đây hả, Dallas?”

“Bể bơi trong nhà?”

“Cái cậu có,” Mavis bắt đầu nói khi cô nàng đạp ếch đến chiếc phao đang đặt ly rượu ở trên, “là thứ tuyệt diệu hạng nhất. Là thứ cậu không thể có từ mắt kính thực tại ảo.” Cô nàng nhấp một hớp sâm banh lạnh. “Cậu sẽ không khó chịu mà bỏ nó đi chứ.”

“Cậu đang nghĩ gì thế?”

“Tôi biết cậu mà. Cậu sẽ chỉ trích, chất vấn đủ thứ, phân tích.” Nhận thấy ly rượu của Eve đã cạn, Mavis rót vào. “Này, tôi khuyên cậu. Đừng.”

“Tôi đâu có chỉ trích gì.”

“Cậu là chúa chỉ trích – chỉ trích nữa – chỉ trích hoài. Ôi. Thử nói điều đó thật nhanh năm lần khi lưỡi của cậu cứng đơ xem.” Cô nàng dùng hông trần đẩy Eve và chen sát gần Eve. “Anh ta phát điên vì cậu, đúng không?”

Eve nhún vai và uống rượu.

“Anh ta giàu, cực giàu, đẹp như một vị thần, và cơ thể đó…”

“Cậu biết gì về cơ thể anh ấy?”

“Tôi có mắt mà. Tôi dùng chúng. Tôi biết khá rõ anh ta thế nào khi khỏa thân.” Thích thú trước ánh sáng trong mắt Eve, Mavis liếm môi. “Tất nhiên, bất cứ lúc nào cậu muốn bổ sung chi tiết còn thiếu, tôi sẽ sẵn nghe.”

“Bạn ơi là bạn.”

“Tôi thế đấy. Dù sao, anh ta có mọi thứ. Rồi những hoạt động vì quyền lực. Anh ta có tất cả quyền lực đó, một phần toát ra từ chính anh ta.” Cô nàng nhấn mạnh lời nói bằng cách hất tung nước lên. “Và anh ta nhìn cậu như có thể ăn tươi nuốt sống. Bằng những miếng cắn lớn… tham lam. Chết tiệt, tôi đang phấn khích.”

“Đừng chạm vào tôi.”

Mavis cười ồ. “Có lẽ tôi sẽ đi quyến rũ Summerset.”

“Tôi không nghĩ lão có cái của nợ ấy.”

“Tôi cá sẽ tìm thấy.” Nhưng lúc này cô đang lười biếng. “Cậu yêu anh ta đúng không?”

“Summerset á? Tôi phải kiềm chế lắm khi ở gần lão ta.”

“Nhìn thẳng vào mắt tôi. Thôi nào.” Để bắt Eve nghe theo, Mavis nắm lấy cằm Eve, xoay xoay cho đến khi hai người mặt đối mặt, mắt đờ đẫn chạm mắt đờ đẫn. “Cậu yêu Roarke.”

“Có vẻ vậy. Tôi không muốn nghĩ về điều đó.”

“Tốt. Đừng. Cậu hay nghĩ quá nhiều.” Đưa ly rượu lên quá đầu, Mavis lặn xuống nước. “Chúng ta dùng vòi phun được không?”

“Được.” Bị rượu tác động, Eve hơi loạng choạng khi tìm cho đúng nút điều khiển. Khi nước đã bắt đầu sủi bọt và phun lên, Mavis kêu lên khoái trá.

“Lạy Chúa, ai cần đàn ông khi ta có một trong những thứ này? Nào Eve, bật nhạc lên. Mở tiệc nào.”

Eve nghe theo, tăng gấp đôi âm lượng khiến cho tiếng nhạc át cả tiếng nước và âm thanh từ những bức tường. Rolling Stones, ban nhạc cổ điển ưa thích của Mavis, đang rền rĩ. Eve nằm ngửa, cô cười khi Mavis nhảy loạn xạ và bắt đầu yêu cầu người máy phục vụ một chai rượu nữa.

“Xin lỗi cô.”

“Hử?” Mắt lờ đờ, Eve nhìn đôi giày đen bóng loáng bên mép hồ. Cô chậm rãi, và hơi chút tò mò, hướng mắt về chiếc quần côn màu khói thuốc, áo jacket ngắn cụt cứng đơ, rồi nhìn bộ mặt lạnh lùng của Summerset. “Chào, ông muốn làm một ngụm không?”

“Nào nhập hội đi Summerset.” Nước lấp lửng quanh hông Mavis và nhảy nhót vui đùa trên bộ ngực trác tuyệt khi cô nàng vẫy nước. “Càng đông càng vui.”

Ông ta khịt khịt, chu mỏ. Thói quen thường trực khiến cho lời nói thoát khỏi mồm ông ta giống như viên đá lập phương góc sắc như dao, nhưng ánh mắt ông ta vẫn quanh quẩn hướng ra sau về phía cơ thể xoay tròn của Mavis.

“Cô có điện thoại, Trung úy. Rõ ràng cô không thể nghe tôi đã cố gọi cô.”

“Sao? Được, được.” Cô cười khẩy, bơi về phía điện thoại đặt bên mép hồ. “Là Roarke?”

“Không phải.” Sẽ là sự lăng mạ nhân phẩm của ông ta nếu phải gào lên, nhưng cũng sẽ là xúc phạm danh dự nếu ông ta yêu cầu giảm bớt nhạc. “Tổng đài Sở Cảnh sát.”

Khi Eve chạm vào điện thoại, cô dừng lại và chửi đổng. Rồi vuốt ngược tóc. “Tắt nhạc,” cô quát lên, khiến Mick và ban nhạc của anh ta tắt ngúm. “Mavis, tránh xa tầm quay hình.” Eve hít thật sâu, rồi mở điện thoại. “Dallas.”

“Tổng đài, Trung úy Eve Dallas. Xác nhận giọng nói. Đến ngay Đại lộ Broadcast, Kênh bảy lăm. Xác nhận Giết người. Mã Vàng.”

Eve lạnh toát. Bàn tay cô bám chặt vào thành bể. “Tên nạn nhân?”

“Thông tin này chưa rõ ràng để truyền đi. Xác nhận lệnh, Dallas, Trung úy Eve.”

“Đã xác nhận. Sẽ có mặt trong hai mươi phút. Yêu cầu Feeney, Đại úy, Ban Điều tra Điện tử có mặt ở hiện trường.”

“Xác nhận yêu cầu. Kết thúc.”

“Lạy Chúa. Lạy Chúa.” Yếu đuối vì cảm giác tội lỗi và vì rượu, Eve gục đầu lên thành bể. “Mình đã giết cô ta.”

“Thôi nào.” Mavis bơi lại, đặt tay lên vai Eve. “Đừng nói thế, Eve,” cô nàng nói ngay.

“Hắn ta bắt nhầm con mồi, nhầm con mồi, Mavis, và cô ta đã chết. Đáng ra đó phải là tôi.”

“Tôi bảo là thôi mà.” Không biết nói gì, nhưng không thể giữ yên lặng, Mavis kéo cô lại và lắc mạnh. “Đừng nói vớ vẩn thế, Dallas.”

Eve vô vọng, ấn mạnh tay lên cái đầu đang quay cuồng. “Lạy Chúa tôi, tôi say rồi. Thật hoàn hảo.”

“Tôi có thể xử lý được. Tôi có mấy viên Sober Up trong túi xách.” Trước tiếng rên rỉ của Eve, Mavis lại lắc người cô. “Tôi biết cậu ghét dùng thuốc, nhưng chúng sẽ tống sạch chất cồn khỏi máu trong vòng mười phút. Thôi nào, để tôi đi lấy thuốc.”

“Được rồi. Tốt lắm. Tôi sẽ bình tĩnh hơn khi phải nhìn cô ta.”

Cô bắt đầu bước lên bậc thềm, trượt chân, bất ngờ thấy cánh tay mình được nắm chặt. “Trung úy.” Giọng Summerset vẫn lạnh lùng, nhưng ông ta giơ ra chiếc khăn và giúp cô lên mép đá hồ nước. “Tôi sẽ chuẩn bị xe cho cô.”

“Vâng, cảm ơn ông.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.