Cái Chết Huy Hoàng

Chương 17



Harrison Tibble là một quân nhân đã làm việc ba mươi lăm năm trong lực lượng cảnh sát. Ông ta thăng tiến dần từ cảnh sát tuần tra, làm việc ở các quận West Side từ thời cảnh sát và kẻ bị săn đuổi vẫn còn mang súng. Ông ta từng bị bắn: ba phát đạn hiểm vào bụng có lẽ đã giết người yếu đuối hơn và chắc hẳn sẽ khiến hầu hết cảnh sát bình thường có lý do xem xét lại lựa chọn nghề nghiệp của họ. Tibble đã quay lại làm việc sau sáu tuần.

Ông ta vạm vỡ, cao tận hai mét và nặng gần một tạ hai, cơ bắp rắn chắc. Sau khi có lệnh cấm dùng súng, ông sử dụng cái nhếch mép lạnh lùng, ghê rợn để hăm dọa con mồi. Ông vẫn mang tâm lý của một cảnh sát tuần tra, và lý lịch của ông ta sạch đủ để còn thăng tiến nữa.

Ông ta có khuôn mặt vuông vức, to bè, da màu mã não trơn bóng, bàn tay to như khoanh đùi bò, và không chút kiên nhẫn với chuyện nhảm nhí.

Eve thích ông ta và có thể kín đáo thừa nhận rằng cô hơi e sợ ông ta.

“Cái đống chết tiệt chúng ta dẫm vào là gì thế Trung úy?”

“Thưa giám đốc.” Cô nhìn mặt ông ta, Feeney và Whitney đứng bên cạnh. Nhưng lúc này, cô biết cô rất đơn độc. “David Angelini có mặt ở hiện trường vào đêm Louise Kirski bị giết. Chúng tôi có bằng chứng. Anh ta không có chứng cứ ngoại phạm chắc chắn vào thời điểm hai vụ giết người kia xảy ra. Anh ta nợ tiền rất nhiều của bọn cho vay nặng lãi, và khi mẹ anh ta chết, anh ta trở thành người thừa kế tài sản kếch xù. Lần này bà ấy đã từ chối trả nợ cho anh ta, sự việc đã được xác nhận.”

“Động cơ kiếm tiền là một công cụ điều tra chân thực và đáng tin cậy, Trung úy. Nhưng hai vụ giết người kia?”

Ông ta biết tất cả, Eve nghĩ và cố hết sức không tỏ ra lúng túng. Mỗi lời trong từng báo cáo đã được chuyển sang cho ông ta. “Anh ta biết Metcalf, từng đến nhà cô ấy, đang làm việc với cô ấy trong một dự án. Anh ta cần cô ấy cam kết, nhưng cô ấy còn do dự, che giấu ý định. Nạn nhân thứ ba là một nhầm lẫn. Chúng tôi tin chắc rằng nạn nhân bị nhắm vào là Nadine Furst, người mà theo đề nghị của tôi và với sự hợp tác của tôi đã tạo ra rất nhiều áp lực quanh vụ việc này. Anh ta cũng biết cô ấy.”

“Cho đến đó việc điều tra thực sự tốt.” Ghế của ông ta kêu cọt kẹt bởi sức nặng khi ông ta dựa lưng. “Thực sự tốt. Cô đã xác định được anh ta có mặt tại một trong các hiện trường, xác lập động cơ, tìm kiếm mối liên hệ. Giờ chúng ta đến phần khó khăn. Cô không có hung khí, cô không tìm được vết máu. Cô không có một cái gì gọi là vật chứng.”

“Bây giờ thì chưa.”

“Cô cũng nhận được lời thú tội, nhưng không phải của người bị cáo buộc.”

“Lời thú tội kia không gì khác một đòn tung hỏa mù,” Whitney xen vào. “Nỗ lực của một người cha nhằm bảo vệ đứa con trai.”

“Đó là ông nghĩ thôi.” Tibble nói nhẹ. “Còn thực tế là nó đã có trong hồ sơ và công chúng đã biết đến. Hồ sơ tâm lý không phù hợp, vũ khí không phù hợp, và tôi nghĩ, văn phòng công tố hăm hở muốn làm to vụ này lên. Thật tình cờ đây lại là một trong những vụ án của ông.”

Ông ta giơ bàn tay to như chiếc đĩa lên trước khi Eve kịp nói. “Tôi sẽ cho cô biết cái chúng ta có, cái điều trong mắt tất cả những con người đáng mến đang ngồi xem truyền hình kia. Một gia đình đau khổ bị cảnh sát đày đọa, những chứng cứ đầy tính suy diễn, và ba phụ nữ bị cắt phanh cổ.”

“Chưa có ai bị cắt cổ kể từ khi David Angelini bị bắt. Và những cáo buộc chống lại anh ta là rõ ràng.”

“Đúng thế, nhưng sự thực dễ thấy đó sẽ không tạo ra được một bản án cho những cáo buộc ít nghiêm trọng – không đâu khi mà bồi thẩm đoàn sẽ cảm thấy thương hại anh ta, và luật sư bắt đầu vồ lấy lời biện hộ về năng lực bị suy giảm.”

Ông ta đợi, dò xét các khuôn mặt, gõ gõ những ngón tay khi không ai phản bác. “Anh là chuyên gia máy tính, Feeney, là thiên tài điện tử. Tỉ lệ trong bồi thẩm đoàn thế nào nếu ngày mai chúng ta đưa kẻ tình nghi ra tòa về tội cản trở công lý và hối lộ?”

Feeney khum vai. “Năm mươi – năm mươi,” ông ta rầu rĩ nói. “Nhìn bề ngoài, nếu tính đến bản tin mới nhất của gã Morse đần độn kia.”

“Thế chưa đủ thuyết phục. Thả anh ta.”

“Thả anh ta? Giám đốc Tibble…”

“Cái chúng ta sẽ nhận được nếu chúng ta đưa ra những lời buộc tội kia là sự chỉ trích của báo chí và sự đồng cảm của công chúng với đứa con trai của một công chức vừa chết thương tâm. Thả anh ta ra, Trung úy, và đào sâu hơn. Cho người theo dõi anh ta,” ông ta ra lệnh cho Whitney. “Và với ông bố. Tôi không muốn họ lu loa điều gì mà tôi không được nghe về nó. Và tìm kẻ chết tiệt đã rò rỉ tin,” ông ta nói thêm, mắt trở nên khắc nghiệt. “Tôi muốn biết tên khốn đã mớm tin cho gã Morse đần độn kia.” Ông ta đột nhiên nhe rộng miệng, dữ tợn.

“Rồi tôi muốn nói chuyện với hắn, gặp riêng. Ông nên giữ khoảng cách với nhà Angelini, Jack. Đây không phải lúc dành cho tình bạn bè.”

“Tôi đã hy vọng nói chuyện với Mirina. Có lẽ tôi sẽ thuyết phục được nó không trả lời phỏng vấn nữa.”

“Giờ hơi muộn để kiểm soát thiệt hại rồi,” Tibble cân nhắc. “Khoan việc ấy đã. Tôi đã làm việc vất vả để xua cái mùi hôi thối của từ bao che ra khỏi phòng này. Tôi muốn duy trì điều đó. Tìm cho tôi một vũ khí. Tìm cho tôi vết máu. Và vì Chúa, hãy làm xong trước khi có người khác bị cắt cổ.”

Giọng ông ta bùng lên, ngón tay vung mạnh, khi ông ta phát lệnh. “Feeney, hãy thể hiện tài ảo thuật của anh. Kiểm tra lại những cái tên trong nhật ký của các nạn nhân, liên hệ chúng với nhật ký của Furst. Tìm ai đó có quan tâm đến những phụ nữ kia. Thế đủ rồi, các quý ông.” Ông ta đứng lên. “Trung úy Dallas, tôi muốn gặp cô thêm một chút.”

“Giám đốc Tibble,” Whitney cất giọng trịnh trọng. “Tôi muốn lưu vào hồ sơ rằng với tư cách sĩ quan chỉ huy của Trung úy Dallas, tôi xem sự theo đuổi của cô ấy đối với vụ điều tra này như là hình mẫu. Công việc của cô ấy mang lại kết quả tốt mặc dù tình huống khó khăn, cả về mặt cá nhân lẫn nghề nghiệp, mà một trong những khó khăn ấy là do tôi gây ra.”

Tibble nhíu đôi lông mày rậm rạp. “Tôi chắc Trung úy đây đánh giá cao nhận xét của ông, Jack.” Ông ta không nói gì nữa, chờ cho hai người đàn ông kia đi ra. “Tôi và Jack, chúng tôi biết nhau đã lâu,” ông ta bắt đầu theo lối chuyện trò. “Giờ ông ấy nghĩ vì tôi đang ngồi đây, nơi gã Simpson mặt tròn quay suy đồi khốn kiếp từng đặt cái mông bẩn thỉu của lão ta, tôi sẽ sử dụng cô như một con cừu tế thân hữu ích và quẳng cô cho bọn chó săn truyền thông xâu xé.” Ông ta nhìn chằm chằm vào mắt Eve. “Có phải cô nghĩ thế không, Dallas?”

“Không, thưa sếp. Nhưng ông đã có thể làm vậy.”

“Đúng.” Ông ta gãi gãi bên cổ. “Tôi có thể. Cô đã làm hỏng vụ điều tra này chưa, Trung úy?”

“Có lẽ rồi.” Đấy là một lời khó nuốt trôi. “Nếu David Angelini là người vô tội…”

“Tòa án quyết định ai vô tội hay có tội,” ông ta xen ngang. “Cô thu thập bằng chứng. Cô đã thu thập được một số bằng chứng hay ho, trong khi kẻ giết người ở ngoài kia giết Kirski. Nếu không giết cô gái ấy, thì tên khốn đó cũng đã chứng kiến một phụ nữ bị giết rồi bỏ trốn. Với tôi hắn là loại chả ra gì.”

Tibble đưa mấy ngón tay lên nhìn, “Cô biết điều gì sẽ khiến tôi đưa cô ra khỏi vụ này không, Dallas? Nếu tôi nghĩ cô đang tập trung quá nhiều vào vụ Kirski.” Khi cô mở miệng, rồi khép lại, ông ta mím môi cười với cô. “Đúng vậy, tốt nhất nên im miệng. Cô đã tung ra con mồi, tìm kiếm một cơ hội. Rất nhiều khả năng hắn sẽ theo đuổi cô. Tôi đã từng làm như thế trong những ngày vinh quang của mình,” ông ta nói thêm với chút bâng khuâng tiếc nuối rằng những ngày ấy đã qua. “Vấn đề là, hắn ta đã không theo cô, và thay vì thế một phụ nữ đáng thương có thói quen hút thuốc đã bị tấn công. Cô nghĩ mình phải chịu trách nhiệm về điều đó?”

Cô đấu tranh với lời nói dối, nhưng rồi từ bỏ để nói lời trung thực. “Vâng.”

“Bỏ qua đi,” ông ta nói, khoát tay. “Rắc rối ở vụ này là có quá nhiều tình cảm. Jack không thể vượt qua nỗi đau khổ của ông ấy, cô không thể bỏ qua tội lỗi của mình. Điều đó khiến cả hai người trở nên vô dụng. Cô muốn mang cảm giác tội lỗi, cô muốn tức giận, hãy chờ cho đến khi cô tóm được hắn. Rõ chưa?”

“Rõ, thưa sếp.”

Hài lòng, ông ta ngả lưng lên ghế. “Cô ra khỏi đây, báo chí sẽ bao vây cô như chấy rận.”

“Tôi có thể xử lý báo chí.”

“Tôi chắc cô có thể.” Ông ta thở ra. “Tôi cũng vậy. Tôi vừa có một cuộc họp báo chết tiệt. Giải tán.”

Luôn có một nơi để đi, và đấy là quay trở lại nơi bắt đầu. Eve đứng trên vỉa hè bên ngoài Five Moons nhìn xuống. Trong đầu cô hình dung lại hướng đi, cô bước đến lối vào đường tàu điện ngầm.

Trời đang mưa, cô nhớ lại. Mình cầm ô trong tay, túi xách đeo lên vai, tay nắm chặt cái túi. Khu này tồi tàn. Mình bực bội. Mình đi rất nhanh, nhưng vẫn để mắt xem có ai muốn cái ví của mình như mình không.

Cô bước vào Five Moons, lờ đi những cái liếc nhìn và khuôn mặt mỉa mai của tên người máy đằng sau quầy bar khi cô cố đọc suy nghĩ của Cicely Towers.

Chỗ này thật ghê tởm. Bẩn thỉu. Mình không định uống, thậm chí không ngồi xuống. Chúa mới biết mình sẽ thấy gì trên bộ vest. Xem giờ. Hắn ta ở đâu nhỉ? Thôi bỏ qua đi. Quái quỷ nào mình lại gặp hắn chỗ này? Ngớ ngẩn, ngớ ngẩn. Lẽ ra nên gặp ở văn phòng mình, nơi mình quen thuộc.

Tại sao không làm thế?

Vì đây là chuyện riêng, Eve nghĩ, mắt nhắm. Đây là chuyện cá nhân. Quá nhiều người ở văn phòng, quá nhiều câu hỏi. Không phải việc công. Việc của bà ấy.

Tại sao không phải ở nhà bà ấy?

Không muốn hắn ở đó. Quá tức tối – thất vọng – sốt ruột – để tranh luận khi hắn ta đưa ra thời gian và địa điểm.

Không, chỉ tức tối, mất kiên nhẫn, Eve quyết định, nhớ lại lời nói của gã người máy. Bà ấy xem đồng hồ liên tục, rồi cau mày, bà ấy từ bỏ, và bước ra.

Eve đi theo con đường, nhớ ra chiếc ô, chiếc ví. Chân bước nhanh, gót giày lách cách. Ai đó ở kia. Bà ấy dừng lại. Bà ấy có nhìn thấy hắn không, có nhận ra hắn không? Ắt là có, vì mặt đối mặt. Có thể bà ấy còn nói với hắn: “Anh đến muộn.”

Hắn hành động rất nhanh. Đây là một khu tồi tàn. Không có nhiều xe tuần tra, nhưng ta không thể nói được gì. Đèn an ninh rất nhỏ, luôn ở quanh đây. Không ai phàn nàn nhiều bởi hành động trong bóng đêm thì an toàn hơn.

Nhưng rất có thể ai đó sẽ ra khỏi quầy bar, hoặc câu lạc bộ bên kia đường. Một đòn bất ngờ và bà ấy đổ xuống. Máu phun lên người hắn. Máu me phải tứa đầy cả người hắn.

Hắn cầm chiếc ô. Có thể ý định nhất thời, hoặc có lẽ để che mưa. Chạy đi, nhanh. Không đi tàu điện ngầm. Người hắn đầy máu. Thậm chí quanh đây, có lẽ ai đó nhận thấy.

Cô đi qua hai tòa nhà theo các hướng khác nhau, rồi đảo lại, hỏi han bất kỳ ai đang tha thẩn trên đường. Hầu hết câu trả lời là nhún vai, ánh mắt bực dọc. Cảnh sát không được chào đón ở West End.

Cô nhìn thấy một người bán rong, cô nghi ngờ gã không chỉ bán chuỗi dây đeo và lông vũ thời trang, đang luẩn quẩn nơi góc phố trên tấm ván trượt có động cơ. Cô đuổi theo gã.

“Lúc trước cô đã đến đây.”

Eve liếc nhìn lên. Người đàn bà trắng phớ đến độ gần như tàng hình. Mặt cô ta trắng như bột, tóc xén ngắn đến mức lộ ra da đầu, cặp mắt vô sắc đến tận đôi đồng tử nhỏ bằng đầu bút kim.

Bọn nghiện hôi hám, Eve nghĩ. Bọn họ nuốt thứ thuốc trắng khiến cho đầu óc mờ ảo và sắc tố mất đi.

“Đúng, tôi từng đến đây.”

“Cớm.” Ả nghiện thình lình tiến đến, thân hình như chắp nối, giống một người máy đến kỳ bảo dưỡng. Một dấu hiệu cho thấy cô ta chẳng còn khả năng điều trị. “Thấy cô nói chuyện với Crack hôm trước. Gã lòe loẹt.”

“Đúng, anh ta lòe loẹt. Cô có ở đây vào đêm người phụ nữ kia bị giết trên phố?”

“Người đàn bà sang trọng, giàu có, đàn bà sang trọng. Tôi xem trên truyền hình trong trại cai nghiện.”

Eve nín tiếng chửi thề, ngừng lại, và dò hỏi. “Nếu cô ở trong trại, sao cô thấy tôi nói chuyện với Crack?”

“Tôi vào trại hôm đó. Hoặc ngày hôm sau. Thời gian là tương đối, đúng không?”

“Có thể cô đã thấy người phụ nữ giàu có, sang trọng kia trước khi cô thấy bà ấy trên truyền hình.”

“Không.” Ả bạch tạng mút ngón tay. “Không hề.”

Eve quan sát ngôi nhà đằng sau ả nghiện, xem xét bề ngoài. “Cô sống ở chỗ này à?”

“Tôi sống ở đây, tôi sống ở kia. Một chỗ ngủ rách nát ở tầng trên.”

“Cô ở đây vào đêm bà ấy bị giết?”

“Có lẽ. Gặp rắc rối về phiếu tín dụng.” Cô ta hé cười, lộ ra hàm răng đều nhỏ nhắn. Và hơi thở thật kinh khủng. “Không có nhiều trò vui trên phố khi ta không có phiếu tín dụng.”

“Lúc đấy trời mưa.” Eve mớm lời.

“Ồ vâng. Tôi thích mưa.” Các múi cơ của cô ta vẫn giật giật, nhưng mắt mơ màng. “Tôi nhìn qua cửa sổ.”

“Có thấy gì ngoài cửa sổ không?”

“Có kẻ đến, có người đi,” cô ta nói, giọng líu lo. “Đôi khi cô có thể nghe nhạc từ dưới đường. Nhưng đêm ấy thì không. Mưa rất to. Mọi người chạy trốn mưa. Cứ như họ sẽ tan chảy hay gì đấy.”

“Cô thấy có người chạy trong mưa.”

Đôi mắt không màu sáng lên. “Có lẽ. Nó đáng giá chừng nào?”

Eve thọc tay vào túi. Cô có đủ phiếu tín dụng để làm một cuộc đánh đổi nho nhỏ chớp nhoáng. Mắt ả nghiện láo liên và tay chồm ra.

“Cô thấy gì?” Eve nói chậm rãi, giật mấy phiếu tín dụng ra khỏi tầm với.

“Một gã đứng tè trong hẻm đằng kia.” Cô ta nhún vai, mắt hướng vào mấy phiếu tín dụng. “Có lẽ đang tự sướng. Khó mà biết được.”

“Hắn có mang theo gì không? Hắn có cầm thứ gì không?”

“Chỉ cầm cái của nợ nhà hắn.” Cô ta cười rộ lên sau câu nói đó, và gần như đổ nhào. Mắt bắt đầu chảy nước. “Hắn cứ đi trong mưa. Chả có ai ra khỏi nhà lúc ấy. Hắn vào một chiếc xe.”

“Cũng gã đó à?”

“Không, người khác, đỗ xe đằng kia.” Cô ta ra cử chỉ mơ hồ. “Không phải người quanh đây.”

“Tại sao?”

“Chiếc xe sáng bóng. Không ai có loại xe đó sáng như thế quanh đây. Nếu họ có một chiếc xe. Crack, anh ta có một chiếc, cả tên Reeve vớ vẩn ở hành lang dưới chỗ tôi nữa. Nhưng chúng không sáng bóng.”

“Nói cho tôi nghe về gã vào xe.”

“Vào xe, lái đi.”

“Lúc đó mấy giờ?”

“Này, trông tôi giống đồng hồ lắm à. Tích tắc.” Cô ta lại nhe miệng. “Lúc đó nửa đêm. Nửa đêm là tốt nhất. Ban ngày mắt tôi bị đau,” cô ta rên rỉ. “Mất kính chống nắng.”

Eve lôi cặp kính bảo vệ mắt từ trong túi ra. Dù sao, cô cũng không nhớ đã bao giờ đeo thứ chết tiệt đó chưa. Cô tống cho ả bạch tạng, ả đeo vào.

“Rẻ tiền. Hàng của cớm. Đồ bỏ đi.”

“Hắn mặc thế nào? Kẻ đi vào xe ấy.”

“Trời ạ, tôi biết thế quái nào được.” Ả nghiện nghịch nghịch cặp kính chống nắng. Mắt cô ta trông không quá tệ sau cặp thấu kính đã xử lý màu. “Có lẽ áo khoác. Màu đen, trùm đầu. Ờ, nó trùm đầu khi hắn gập chiếc ô.”

Eve giật thót mình, như bị đấm vào bụng. “Hắn cầm ô?”

“Này, trời đang mưa. Có người không muốn bị ướt. Rất nhiều người,” cô ta nói, lại mơ màng. “Sáng màu.”

“Ô màu gì?”

“Sáng màu,” cô ta nhắc lại. “Cô có đưa tôi mấy phiếu tín dụng không?”

“Ờ, cô sẽ có chúng.” Nhưng Eve nắm cánh tay cô ta, dẫn đến bậc thềm rạn nứt của tòa nhà, để cô ta ngồi xuống. “Nhưng trước hết hãy nói về chuyện này thêm lúc nữa.”

“Mấy tay cảnh sát đã bỏ qua cô ta.” Eve bước về văn phòng trong khi Feeney ngồi uể oải trên ghế của cô. “Cô ta vào trại cai nghiện sau hôm vụ giết người đầu tiên. Tôi đã kiểm tra. Cô ta mới ra trại một tuần.”

“Cô tóm được một ả bạch tạng nghiện ngập,” Feeney xen vào.

“Cô ta thấy hắn, Feeney. Cô ta thấy hắn vào một chiếc xe, cô ta thấy chiếc ô.”

“Cô biết thị giác của bọn nghiện thế nào rồi đấy, Dallas. Trong đêm, trong mưa, phía bên kia đường ư?”

“Cô ta đã nói về chiếc ô. Không ai biết về chiếc ô.”

“Và màu sắc, tôi nói đúng nguyên văn, sáng màu.” Ông ta giơ cả hai tay lên đầu hàng trước khi Eve có thể cáu cẳn với ông ta. “Tôi chỉ đang cố khiến cô khỏi buồn thôi. Cô định bắt nhà Angelini đi xếp hàng cho một ả nghiện nhận dạng sao, luật sư của họ sẽ cho cô tơi bời, cô bé.”

Cô đã nghĩ đến điều đó. Và cô cũng đã bác bỏ điều đó. “Cô ta sẽ không đứng ra nhận dạng trực tiếp. Tôi không ngu ngốc. Nhưng đó là đàn ông, cô ta chắc chắn. Hắn lái xe đi. Hắn có chiếc ô. Hắn mặc chiếc áo khoác dài, đen.”

“Khớp với lời khai của David Angelini.”

“Đó là chiếc xe mới. Tôi nghe cô ta nói thế. Bóng, sáng màu.”

“Lại màu sáng.”

“Bọn họ nhìn màu không tốt lắm,” cô cáu kỉnh. “Gã kia đi một mình, và chiếc xe khá nhỏ, phương tiện cá nhân. Cửa bên xe mở lên, không phải mở ngang, hắn phải cúi xuống để chui vào.”

“Có thể là loại Rocket, Midas, hoặc Spur. Có lẽ Midget, nếu là mẫu xe mới nhất.”

“Cô ta nói là xe mới, cô ta nêu ra một điểm về những chiếc xe. Tôi muốn xem chúng.”

“Được rồi, tôi sẽ kiểm tra.” Ông ta cười chua chát. “Cô biết bao nhiêu xe thuộc các model kia được bán ra hai năm qua, chỉ trong năm quận không? Giờ, nếu cô ta biết biển số, thậm chí một phần…”

“Đừng kêu ca nữa. Tôi sẽ quay lại vụ Metcalf. Có hàng vài tá xe mới sáng màu ở trong ga ra kia.”

“Ồ vui thú đi.”

“Khả năng hắn là hàng xóm,” Eve nói và nhún vai. Khả năng này rất thấp. “Cho dù sống ở đâu, hắn phải có thể ra vào mà không ai chú ý. Hoặc ở nơi mọi người không chú ý. Có lẽ hắn bỏ chiếc áo khoác trong xe, hoặc hắn cho vào cái gì đó, rồi đưa vào xe, và rửa sạch. Sẽ có máu trong chiếc xe đó, Feeney, và trên chiếc áo khoác, cho dù hắn có kỳ cọ và phun sơn kiểu gì. Tôi phải sang Kênh bảy lăm.”

“Cô điên à?”

“Tôi cần nói chuyện với Nadine. Cô ta đang trốn tránh tôi.”

“Lạy Chúa, cô vào hang cọp đấy.”

“Ồ, tôi sẽ không sao.” Cô cười nham hiểm. “Roarke sẽ đi cùng. Bọn họ sợ anh ấy.”

“Em thật đáng yêu vì rủ anh đi cùng.” Roarke cho xe vào bãi đậu dành cho khách của Kênh bảy lăm và tươi cười với cô. “Xúc động quá.”

“Được rồi, em nợ anh.” Người đàn ông này không bao giờ để cô trốn tránh bất cứ cái gì, Eve nghĩ mà căm phẫn khi bò ra khỏi xe.

“Anh sẽ đòi nợ.” Anh nắm cánh tay cô. “Em có thể bắt đầu trả nợ bằng cách cho anh biết tại sao em muốn anh đi cùng.”

“Em bảo rồi, như thế sẽ tiết kiệm thì giờ, vì anh muốn xem vở nhạc kịch này.”

Rất chậm rãi, rất thận trọng, anh nhìn chiếc quần bụi bặm và đôi ủng cũ nát của cô. “Eve em yêu, mặc dù với anh em luôn hoàn hảo, nhưng em sẽ không đi xem nhạc kịch mà ăn mặc như thế được. Nên chúng ta sẽ về nhà để thay đồ. Cho tươm tất.”

“Có lẽ em không muốn đi xem opera.”

“Em vừa nói vậy đấy thôi. Vài lần, anh nghĩ thế. Nhưng chúng ta đã thỏa thuận rồi.”

Cô cúi mày, nghịch ngợm cúc áo sơ mi của anh. “Chỉ là hát hò thôi mà.”

“Anh đã đồng ý ngồi hết hai tiết mục ở Blue Squirrel, với ý tưởng giúp Mavis ký được hợp đồng ghi âm. Và không ai – không một ai biết nghe nhạc – sẽ xem đó là hát dù ở bất kỳ thể loại nào.”

Cô thở hắt. Dù gì, thỏa thuận vẫn là thỏa thuận. “Được rồi. Em đã nói em sẽ đi.”

“Giờ em đang lảng tránh câu hỏi, anh sẽ nhắc lại. Tại sao anh ở đây?”

Cô ngước từ cúc áo lên nhìn vào mặt anh. Cô luôn thấy khổ sở khi phải thú nhận rằng cô cần sự giúp đỡ. “Feeney phải lục lọi trong E-work. Bây giờ ông ấy không rảnh. Em muốn một cặp mắt khác, đôi tai khác, và ấn tượng khác.”

Anh cong môi. “Vậy ra, anh là lựa chọn số hai.”

“Anh là lựa chọn dân sự số một của em. Anh biết cách nhìn người.”

“Hãnh diện quá. Và có lẽ, trong khi anh ở đây, anh có thể đấm vỡ mặt tên Morse hộ em.”

Cô bật cười tươi rói.

“Em thích anh, Roarke. Em thực sự thích anh đấy.”

“Anh cũng thích em. Có phải như thế là đồng ý không? Anh sẽ khoái trá lắm.”

Cô cười, nhưng thật ngớ ngẩn là một phần trong cô cảm thấy ấm áp với cái ý tưởng có một người trả thù cho mình. “Đấy là một ý hay, Roarke, nhưng em thích tự mình đấm vỡ mặt hắn hơn. Vào đúng thời điểm, đúng địa điểm.”

“Anh chứng kiến được không?”

“Chắc rồi. Nhưng lúc này, anh chỉ cần đóng vai Roarke giàu có và quyền lực thôi được không, một phần thưởng cá nhân?”

“À, thật quyến rũ. Anh phấn khích quá.”

“Tốt lắm. Cứ nghĩ thế đi. Có lẽ rốt cuộc chúng ta sẽ bỏ qua vụ xem opera.”

Họ bước vào cửa chính, và Roarke có thú vui ngắm nhìn cô trong vai trò cảnh sát. Cô giơ phù hiệu ở máy an ninh, nghiêm chỉnh đề nghị anh đừng có nhìn cô chằm chằm, rồi bước đến cầu thang.

“Anh thích nhìn em làm việc,” anh thì thầm vào tai cô. “Em thật là… mạnh mẽ,” anh nói khi đưa tay vuốt lưng cô, xuống tận mông.

“Bỏ tay ra.”

“Hiểu ý anh chứ?” Anh ôm bụng nơi khuỷu tay cô thúc vào. “Đánh nữa đi. Anh dần thích nó đấy.”

Cô chuyển ngay tiếng cười khúc khích thành tiếng khịt mũi. “Thường dân,” là tất cả những gì cô nói được.

Phòng Tin tức thật ồn ào, bận rộn. Ít nhất, nửa số phóng viên đang cắm cúi vào điện thoại, ống nghe, hoặc máy tính. Màn hình chiếu những bản tin đang phát. Một vài cuộc trao đổi dừng lại tức thì khi Eve và Roarke bước vào từ cầu thang. Rồi, như bầy chó với cùng loại khứu giác trong lỗ mũi, các phóng viên tràn đến.

“Lùi lại,” Eve ra lệnh đủ uy lực để buộc một gã râu quai nón giật lùi lại trước đám đông. “Không ai nhận được lời bình luận hết. Không ai có được gì chừng nào tôi chưa sẵn sàng.”

“Nếu anh mà mua chỗ này,” Roarke nói với Eve vừa đủ để mấy người kia nghe, “anh sẽ cắt giảm một số nhân viên.”

Điều đó tạo một lối đủ rộng để bước qua, Eve nhắm một khuôn mặt cô nhận ra. “Rigley, Furst đâu rồi?”

“Chào Trung úy.” Trông anh ta chỉ thấy răng với tóc và tham vọng. “Nếu cô muốn vào văn phòng tôi,” anh ta mời, chỉ về phía bàn của mình.

“Furst,” cô nhắc lại, giọng nghe như viên đạn. “Ở đâu?”

“Cả ngày nay tôi không thấy cô ấy. Tôi thay cô ấy làm bản tin buổi sáng.”

“Cô ấy gọi điện đến.” Morse bước tới, cười rạng rỡ. “Bảo là nghỉ một thời gian,” anh ta giải thích, và khuôn mặt linh động chuyển thành những nếp nhăn nghiêm nghị. “Cô ấy suy sụp nặng về chuyện Louise. Tất cả chúng tôi đều thế.”

“Cô ta có ở nhà không?”

“Cô ấy nói cần có thời gian, đó là tất cả những gì tôi biết. Quản lý cho cô ấy nghỉ phép. Vài tuần nữa cô ấy mới quay lại. Tôi đang làm thay cô ấy.” Anh ta lại cười. “Nên, nếu cô muốn lên sóng, Dallas ạ, thì tôi là người cô cần.”

“Anh cho tôi lên sóng đủ rồi, Morse.”

“Được thôi.” Anh ta lờ cô đi và quay sang Roarke. Nụ cười tăng thêm công suất. “Rất vui được gặp anh. Liên lạc với anh thật khó.”

Cố ý sỉ nhục, Roarke lờ đi cái bắt tay của Morse. “Tôi chỉ dành thời gian cho người tôi cho là thú vị.”

Morse hạ tay xuống, nhưng vẫn cười. “Tôi chắc nếu anh dành cho tôi vài phút, tôi sẽ tìm ra chỗ thú vị cho anh.”

Roarke nhoẻn cười, thoảng qua và chết chóc. “Anh thực sự là một kẻ đần độn, không phải sao.”

“Thôi nào, anh.” Eve nói, vỗ nhẹ cánh tay của Roarke. “Ai để lộ tin mật?”

Morse rõ ràng đang cố lấy lại vẻ nghiêm trang. Anh ta xoay sang nhìn cô và gần như thốt ra tiếng cười khinh miệt. “Nào, nào, nguồn tin luôn được bảo vệ. Đừng có quên hiến pháp.” Để tỏ lòng ái quốc, anh ta đặt tay lên ngực. “Giờ, nếu cô muốn bình luận, phủ nhận, hoặc bổ sung bất cứ thông tin nào của tôi, tôi sẽ hơn cả vui mừng để lắng nghe.”

“Sao không thử thế chứ nhỉ?” Cô nói, đổi giọng. “Anh đã tìm thấy xác Kirski – khi nó vẫn còn ấm.”

“Đúng thế.” Anh ta mím môi thành hai đường mỏng. “Tôi đã khai rồi.”

“Anh đã bị hoảng loạn, đúng không? Lo sợ. Nôn vào thùng rác. Giờ thấy đỡ chưa?”

“Đấy là điều tôi sẽ không bao giờ quên, nhưng đúng là tôi đã khá hơn. Cảm ơn đã hỏi.”

Cô bước tới, khiến anh ta lui lại. “Anh cảm thấy thoải mái đủ để lên sóng vài phút sau, đủ để đảm bảo rằng có máy quay ở ngoài quay cận cảnh đồng nghiệp đã chết của anh.”

“Sự tức thời là một phần của công việc. Tôi làm theo những gì tôi được đào tạo. Chẳng liên quan gì đến cảm xúc của tôi.” Giọng anh ta run rẩy và được kiểm soát một cách kiên quyết. “Thế không có nghĩa tôi không thấy mặt cô ấy, mắt cô ấy, mỗi đêm khi tôi đi ngủ.”

“Anh có bao giờ tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu anh đến đó sớm hơn năm phút?”

Câu nói đó khiến anh ta khó chịu, và mặc dù cô biết như thế thật xấu xa, nhưng về mặt cá nhân nó khiến cô vui.

“Có, tôi có nghĩ,” anh ta nói nghiêm trang. “Lẽ ra tôi đã thấy hắn ta, ngăn cản hắn. Louise lẽ ra vẫn còn sống nếu tôi không bị tắc đường. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật. Cô ấy đã chết, và hai người khác nữa. Và cô không có ai để bắt giam cả.”

“Có lẽ anh không hề nghĩ rằng anh đã tạo điều kiện cho hắn. Rằng anh đã cho hắn ta cái hắn ta muốn.” Ánh mắt cô quay khỏi Morse đủ lâu để quan sát khắp căn phòng và tất cả những người đang chăm chú lắng nghe. “Hẳn hắn phải thích thú khi xem các phóng sự, nghe mọi chi tiết, và phỏng đoán. Anh khiến hắn trở thành ngôi sao lớn nhất trên màn ảnh.”

“Trách nhiệm của chúng tôi là tường thuật…” Morse cất giọng.

“Morse, anh không biết quái gì về trách nhiệm cả. Cái duy nhất anh biết là tính thời gian lên sóng của anh, trực diện và trung tâm. Càng nhiều người chết thì xếp hạng của anh càng cao. Anh có thể trích lại câu đó của tôi.” Cô quay bước.

“Khá hơn chưa?” Roarke hỏi khi họ đã ra ngoài.

“Không nhiều lắm. Ấn tượng gì không?”

“Phòng Tin tức rối loạn cả lên, quá nhiều người làm quá nhiều việc. Tất cả bọn họ đều bồn chồn. Gã mà em nói chuyện lúc đầu về Nadine?”

“Rigley. Anh ta là con cá nhỏ. Em nghĩ họ thuê anh ta vì bộ răng.”

“Anh ta cắn móng tay. Có vài người khác trông như xấu hổ khi em diễn thuyết. Họ bỏ đi, tỏ ra bận rộn, nhưng họ không làm gì. Nhiều người hài lòng âm ỉ khi em bóc mẽ Morse. Anh không nghĩ hắn được quý mến.”

“Ngạc nhiên lớn đây.”

“Hắn ta khá hơn anh nghĩ,” Roarke nói.

“Morse ư? Về điều gì?”

“Hình ảnh,” Roarke đính chính. “Hắn lôi ra đủ thứ cảm xúc. Hắn không hề cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào trong đó, nhưng hắn biết làm sao để biểu lộ trên mặt, trong lời nói. Hắn chọn đúng nghề và chắc chắn sẽ thăng tiến.”

“Chúa giúp chúng ta rồi.” Cô dựa vào xe của anh. “Anh có nghĩ hắn biết nhiều hơn những gì hắn nói trên truyền hình không?”

“Anh nghĩ có thể lắm. Khả năng rất cao. Hắn thích kéo dài chuyện này ra, đặc biệt là giờ đây khi hắn được giao phụ trách vụ này. Và hắn ghét linh cảm của em.”

“Ôi, em tổn thương quá.” Cô định mở cửa, rồi quay lại. “Ghét em ư?”

“Hắn sẽ hủy hoại em nếu hắn có thể. Em cẩn thận đấy.”

“Hắn có thể làm em trông ngờ nghệch nhưng hắn không thể hủy hoại em được.” Cô giật mở cửa. “Nadine ở chỗ quái nào nhỉ? Không giống cô ta tí nào cả. Em hiểu cô ta cảm thấy thế nào về Louise, nhưng nghỉ việc mà không báo với em, và chuyển câu chuyện tầm cỡ này cho gã khốn kia thì nghe chẳng giống cô ta.”

“Người ta phản ứng khác nhau với tổn thương và nỗi buồn.”

“Thật ngu ngốc. Cô ta là mục tiêu. Cô ta vẫn có thể là mục tiêu. Chúng ta phải tìm cô ta.”

“Có phải đó là cách em muốn trốn xem nhạc kịch không?”

Eve vào xe, duỗi chân. “Không, chỉ là lợi ích phụ nho nhỏ thôi. Hãy ghé qua chỗ cô ta, được chứ? Cô ta ở số mười tám, giữa đường Hai và Ba.”

“Được rồi. Nhưng không có lý do gì để trốn bữa tiệc cocktail tối mai đâu đấy.”

“Tiệc cocktail? Tiệc cocktail nào?”

“Bữa tiệc anh đã sắp xếp cách đây đúng một tháng,” anh nhắc cô nhớ trong khi trượt người vào xe, bên cạnh cô. “Để khởi động quyên góp tiền cho Viện nghệ thuật Station Grimaldi. Em đã đồng ý tham dự và giúp chủ trì.”

À, cô nhớ ra rồi. Anh đã mang về mấy bộ váy rất đẹp để cô mặc. “Lúc nói đồng ý em có say không? Lời người say nói không có giá trị gì hết.”

“Không, em không say.” Anh cười, luồn tay sang ghế phụ. “Tuy nhiên, em khỏa thân, thở hổn hển và anh tin là em sắp sửa cầu xin.”

“Vớ vẩn.” Thực sự, cô nghĩ, khoanh tay, có lẽ anh nói đúng. Các chi tiết thật mơ hồ. “Được rồi, được rồi, em sẽ đến đó, em sẽ đến đó với nụ cười ngớ ngẩn trong chiếc váy đẹp đẽ đã khiến anh tốn rất nhiều tiền vì một nhúm vải. Trừ phi… có chuyện gì đó xảy ra.”

“Chuyện gì?”

Cô thở dài. Anh chỉ đề nghị cô làm một trong những công chuyện ngớ ngẩn của anh khi nó quan trọng với anh. “Việc của cảnh sát. Nếu đó là việc khẩn. Ngoài đó ra, em sẽ tham dự hết bữa tiệc um sùm kia.”

“Anh không cho là em có thể cố gắng thích nó?”

“Có lẽ em có thể.” Cô quay đầu và bất ngờ đặt tay lên má anh. “Một chút.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.