– Sao… cậu… cô ta em cậu thật à? – Bà Arquette trố mắt, ngạc nhiên.
– Bác Arquette thân mến – Hắn đi vòng qua bên trái Ellen – bọn cháu cùng một cội rễ đấy – Hắn vỗ nhè nhẹ lên vai Ellen – Phải không, Hester?
Nàng nhìn hắn với đối mắt ngớ ngẩn, miệng há hốc, lạ lùng rồi nhìn bà Arquette đứng bên trái bàn, nhìn về phía phòng khách, nhìn cái áo khoác ngoài, ví cầm nơi tay…
Bỗng nhiên nàng bổ người về phía tay phải, vòng qua bàn, chạy ra cửa theo lối dẫn vào phòng khách, nghe sau lưng tiếng bà Arquette ơi ới thất thanh.
– Cô ta trốn chạy – và tiếng chân của Gant chạy thình thịch phía sau.
– Em cháu bị đau bệnh thần kinh, bác Arquette à.
Ellen đẩy tung cánh cửa, chạy như bay ra khỏi ngôi nhà, cảm thấy những ngón chân nhói đau trên con đường trải đá. Đến lề đường, nàng rẽ qua phía phải, cố bươn bả đi, chiếc áo ngoài vung văng trên cánh tay – Lạy Chúa, mọi việc thế là hỏng bét – Răng ghiến chặt, nước mắt lăn trên má nóng hổi. Gant đuổi theo kịp nàng, sải chân ung dung đi bên cạnh. Nàng ném cái nhìn giận dữ vào cái mặt nhăn nhở cười đáng ghét kia, rồi nhìn thẳng về đằng trước. Nàng thấy giận mình và giận hắn một cách vô cớ.
– Không nói một lời tâm tình nào cả sao? – Hắn nói – Cô không có nhiệm vụ phải nhét vào tai tôi một lời hẹn hò hay một điều gì khác à? Hay là vì một tên đàn ông mặc áo quần ấm mùa đông màu đen nào đó săn đuổi suốt ngày nên cô phải vào nhà gần nhất để lẩn tránh?
Nàng vẫn đi nhanh, lạnh lùng khôngười nói năng gì.
– Cô đã đọc truyện của Saint chưa? Tôi đọc thường xuyên. Lão Simon Templar lúc nào cũng gặp những giai nhân có thái độ thật quái gở. Một hôm, một trong những giai nhân ấy nửa đêm bơi đến thuyền của lão ta, và nói rằng cô ta là một tay đua bỏ cuộc. Lão đành phải giao cho điều tra viên của hãng bảo hiểm. Này cô em họ Hester, anh thật tình muốn biết… – Hắn bất chợt chộp lấy cánh tay Ellen.
Nàng vùng ra. Họ đến một đại lộ náo nhiệt, xe tắc xi chạy lên xuống như mắc cửi. Nàng giơ tay vẫy, một chiếc xe vòng lại theo hình chữ U, trờ tớ.
– Tôi chỉ cốt đùa chơi – Ellen nói lí nhí – Xin lỗi, tôi làm thế vì đánh cuộc đấy.
– Chà chà, giống như cố gái trên chiếc du thuyền Saint đã kể – Nét mặt của hắn bỗng nghiêm trang lại – Cứ cho là đùa cũng được, nhưng tại sao hỏi về đời tư bẩn thỉu của tôi như thế?
Chiếc tắc xi dừng lại. Ellen cố sức mở cửa nhưng hắn đã lấy tay chằn cửa.
– Xem kìa, cô em họ của tôi, đừng để bị lừa phỉnh bởi cái nghề phê bình âm nhạc của tôi. Tôi không có ý định…
– Xin anh… – Nàng hổn hển kéo mạnh cửa.
Người tài xế tắc xi lò đầu ra, nhìn hai người, đánh giá tình hình.
– Này ông… – Người tài xế nói, giọng có vẻ đe dọa.
Gant đành thở dài, bỏ tay ra. Ellen mở cửa, chui vào rồi đóng mạnh cửa. Nàng ngồi thu mình trong góc trên ghế nệm bọc da mềm mại. Đứng bên ngoài, Gant khom người nhìn qua cửa kính như thể muốn ghi khắc những đặc điểm khuôn mặt nàng. Ellen quay mặt nhìn hướng khác.
Đợi đến khi xe rời khỏi khúc quanh, nàng nói cho tài xế nơi nàng đến.
Mười phút sau Ellen đã có mặt ở New Washington House nơi nàng đã đăng ký trước khi gọi điện thoại cho viện trưởng Welch. Ngồi trên xe trở về khách sạn, môi cắn chặt, hút vội một điếu thuốc và cay đắng thầm trách mình, Ellen cố thư giãn sự căng thẳng vẫn còn lửng lơ đến bây giờ, sự căng thẳng kéo dài kể từ khi Gant chưa xuất hiện cho đến khi hắn về với thái độ bông đùa, chớt nhả. “Cô em họ Hester”. Ôi, mình đã làm hỏng việc! Mình đã mất đi mọt nửa vốn liếng nhưng bù lại chẳng nhận được gì. Vẫn chưa biết một tí ti gì về hắn. Hắn có phải là tên đã ám hại Dorothy không? Nếu bây giờ mình truy lùng Powell và biết rằng Powell không phải là thủ phạm thì rõ ràng thủ phạm chính là Gant. Mình không nên quay về Caldwell bởi vì – lần nữa vẫn là một chữ NẾU to tướng – nếu Gant đã giết Dorothy thì hắn đã đề phòng cảnh giác, đã biết mặt mình, đã biết mình là ai qua những gì mình hỏi bà chủ nhà. Hắn sẽ sẵn sàng ra tay lần thứ hai. Mình không thể liều lĩnh chơi trò đùa đó nữa. Tốt hơn là mình nên sống trong sự nghi ngờ hơn là chết trong sự xác tín.
Lối thoát thứ hai là mình đi thẳng đến cảnh sát nhưng mình nói gì với họ đây ngoài những điều mình đã trình bày trước kia. Chắc chắn họ sẽ trịnh trọng và lịch sự mời khéo mình ra khỏi cơ quan.
Ôi, bước khởi đầu của mình quá đẹp!
Căn phòng – với những bức tường màu nâu nhạt, đồ đạc cùng một màu như thế, sạch sẽ thoáng mát – trông giống như một bánh xà phòng bọc giấy đang để trong phòng tắm bên cạnh. Cái nổi bật trong không gian này là chiếc va li lủng lẳng tấm thẻ ghi địa chỉ ở Caldwell để ở dưới cái giường đôi.
Treo áo ngoài vào tủ, Ellen ngồi xuống bên cạnh bàn gần cửa sổ. Nàng lấy trong ví ra cây bút và lá thư đang viết lở dở cho Bud. Nhìn sững địa chỉ trên phong bì chưa dán lại, Ellen tự hỏi có nên kể cho Bud nghe về sự thất bại của nàng vừa qua và về sự gặp gỡ với viện trưởng Welch không. Không,… không nên…, nếu Powell quả thật là tên sát nhân thì câu chuyện liên quan Gant chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Không hiểu tại sao mình tin chính là Powell, chứ không phải là Gant. Không phải vì thái độ cởi mở của gant mà mình nghĩ thế. Hắn đã nói gì nhỉ? “Đừng để tôi bị lừa gạt bởi cái nghề phê bình âm nhạc của tôi. Tôi không có ý định chơi trò…”.
Bỗng có tiếng gõ cửa, Ellen vội đứng lên.
– Ai đó?
– Tôi mang khăn mặt đến – Giọng nói của một người đàn bà vọng vào.
Ellen đi ngang qua phòng nắm lấy quả nắm cửa.
– Xin lỗi tôi không mặc áo quần. Hãy để ngoài đó cho tôi.
– Vâng.
Nàng đứng đợi một chốc, nghe tiếng bước chân bất chợt đi ngang qua và tiếng rầm rầm của thang máy xuống phòng khách. Bàn tay cầm nắm cửa ướt đẫm. Cuối cùng nàng cười thầm chế nhạo sự hốt hoảng của mình, rồi từ từ mở cửa.
Gant đứng đó, vai tựa vào khung cửa, một tay đặt lên mái tóc hoe vàng.
– Chào cô em họ Hester – Hắn cười – Tôi đã nói rồi, tôi cực kỳ tò mò.
Ellen vội đóng cửa lại nhưng bàn chân chắc nịch của hắn đã chặn dưới đấy.
Hắn nheo mắt ranh mãnh.
– Vui thật. Tôi đã bám riết theo xe – Hắn đưa tay vẽ một vòng ngoằn ngoèo rtong không – giống y hệt một động tác trong chuyện phim của hãng Warner Brothers. Anh tài xế bị một đòn bất ngờ hơi đau nhưng anh ta khó lòng từ chối món tiền thưởng kia, cô em họ à. Tôi nói với anh ta rằng cô bỏ gia đình chạy trốn.
– Cút đi – Ellen giận dữ – Tôi sẽ gọi ông quản lý.
– Nào, Hester – Hắn không cười nữa – Tôi có thể bắt giữ cô vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp hoặc đã mạo danh họ hàng hoặc đại để cái gì giống như thế. Sao cô không mời tôi vào chuyện gẫu một chốc? Nếu sợ mấy nhân viên trực khách sạn dị nghị thì cứ mở toang cánh cửa ra – Hắn khẽ đẩy cửa, buộc Ellen phải lui một bước – Thế chứ – Hắn nói và ung dung bước vào phòng. Hắn nhìn người nàng, lộ vẻ thất vọng – “tôi không mặc áo quần”, cô nói thế, lẽ ra tôi phải biết cô là chúa nói láo – Hắn đến ngồi lên thành giường – Có gì đâu mà cô run lên dữ vậy. Tôi sẽ không ăn thịt cô đâu mà sợ.
– Anh muốn gì?
– Một lời giải thích.
Nàng mở tung cánh cửa ra vào và vẫn đứng nguyên trên lối đi như thể đây là căn phòng của hắn còn nàng là khách.
– Việc đó… việc đó đơn giản thôi. Tôi thường theo dõi chương trình của anh…
Hắn nhìn va li.
– Nghe ở Wisconsin à?
– Chỉ cách một trăm dặm. Chúng tôi nghe đài KBRI. Thật đấy.
– Hãy nói tiếp.
– Tôi nghe chương trình của anh và rất thích… Tôi đến Blue River, nhân tiện tìm gặp anh…
– Và khi gặp tôi thì cô bỏ chạy?
– Thế anh đã hành động như thế nào? Không phải vô cớ mà tôi xử sự theo cách ấy? Tôi đóng vai cô em họ của anh bởi vì tôi… tôi muốn có một vài thông tin về anh. Anh ưa loại gái nào…
Tay xoay cằm có vẻ nghi hoặc, hắn đứng lên.
– Làm cách nào cô lại có số điện thoại của tôi?
– Trong cuốn niên giám sinh viên.
Hắn đi đến chân giường, sờ chiếc va li.
– Nếu cô học ở Caldwell, làm thế nào cô có quyển niên giám của đại học Stoddard?
– Một người bạn gái đưa cho tôi?
– Ai?
– Annabelle. Chị ấy là bạn tôi.
– Annabelle… – Hắn đã nhận ra cái tên này.
Hắn đảo mắt nhìn Ellen nghi ngờ.
– Này, cô nói thật đấy chứ!
– Thật chứ sao không thật? – Ellen nhìn xuống hai bàn tay của nàng – Tôi biết hành động như thế thật là lố bịch, nhưng vì quá thích chương trình của anh… – Khi nàng ngước mắt nhìn lên thì hắn đã đứng bên cạnh cửa sổ.
– Một trong những điều xuẩn ngốc nhất là…
Bỗng nhiên hắn nhìn đăm đăm về phía hành lang ở bên kia nàng, đôi mắt hắn nhấp nháy. Nàng quay ngoắt lại. Chẳng có gì đáng nhìn cả. Nàng quay lại thì hắn đang nhìn về phía cửa sổ, lưng quay về phía nàng.
– Hester – Hắn nói – Những điều cô nói là lời giải thích cho qua chuyện thôi. – Hắn xoay người lại, bỏ tay ra khỏi túi áo khoác – Một lời giải thích tôi sẽ nhớ mãi.
Hắn liếc mắt nhìn cửa phòng tắm đang mở.
– Cô cho phép tôi sử dụng phòng tắm một lát nhé? – Ellen chưa kịp trả lời thì hắn đã xồng xộc đi vào phòng tắm, khép cửa lại. Tiếng khóa bật tách lên.
Nàng đứng ngây ra nhìn cánh cửa, thắc mắc không biết hắn có tin nàng không. Hai đầu gối nàng run run. Hít một hơi thật mạnh, nàng đi ngang qua phòng đến bàn lấy điếu thuốc ở ví ra. Nàng đánh hai que diêm mới châm được điếu thuốc, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, tay lăn lăn cây bút ở trên cái bàn trống, chỉ có cái ví của nàng trên đó. Bàn trống… lá thư… lá thư gửi cho Bud! Lúc nãy Gant đứng gần bàn và tìm cách đánh lừa nàng quay nhìn hành lang, sau đấy hắn nhìn về phía cửa sổ, rồi khi quay lại thì bỏ tay ra khỏi túi áo…
Giận dữ, nàng đấm cửa phòng tắm thình thịch.
– Hãy đưa lá thư đây! Hãy trả lại lá thư cho tôi!
Vài phút trôi qua, giọng nói trầm trầm của Gant dội ra.
– Sự hiếu kỳ của tôi vẫn chưa được thỏa mãn, nhất là khi nó lại do những người mạo danh là bà con của tôi và do những câu chuyện có vẻ xinê quá gây nên.
Ellen đứng trong ô cửa, một tay chống vào khung cửa, một tay cầm áo khoác, nhìn cánh cửa nhà tắm vẫn đóng im ỉm, rồi lại nhìn hành lang, mỉm cười một cách ngớ ngẩn với những người khác tình cờ đi ngang qua. Nhân viên trực khách sạn hỏi nàng có cần gì không, nàng lắc đầu.
Sau cùng Gant bước ra. Hắn gấp lá thư cẩn thận bỏ vào lại bì thư và để lên bàn.
Thấy vẻ mặt như sắp chạy trốn của Ellen, hắn cười một cách lúng túng.
– Như bà nội tôi nói, mỗi khi ai gọi lana Turner (1) thì nữ tài tử này trả lời – “Xin lỗi, ông nhầm số điện thoại”.
Ellen không nhúc nhích.
– Tôi chẳng hề quen biết Dorothy – Hắn thú nhận – Tôi có chào nàng một hai lần gì đó. Trong lớp còn có những cậu trai tóc vàng khác. Tôi thậm chí chẳng biết têm em cô mãi cho đến khi ảnh nàng đăng trên báo. Giáo viên chỉ điểm danh bằng cách nhìn số ghi trên ghế chỗ ngồi, chẳng bao giờ gọi tên. Tôi không biết tên nàng.
Ellen vẫn bất động.
Chỉ cần hai sải chân, hắn đến cạnh bàn cầm quyển Thánh kinh lên. Hắn đặt tay phải lên cuốn sách.
– Tôi xin thề trên quyển Thánh kinh này rằng tôi chưa từng đi chơi với em gái của cô hoặc nói một lời nào đó với nàng… hoặc bất cứ điều gì… – Hắn đặt quyển sách lại chỗ cũ – Thế nào?
– Nếu Dorothy đã bị giết – Ellen nghẹn ngào – tên đó, tên đã giết nàng, sẽ thề trên hàng chục quyển Thánh kinh. Và nếu nàng ngỡ là nó yêu nàng thì quả thật tên đó là một kịch sĩ đại tài.
Gant ngước mắt nhìn lên trời và hai tay chéo vào nhau đưa ra trước mặt.
– Thôi được – Hắn buồn rầu – Tôi sẽ lặng lẽ ra về.
– Tôi mừng thấy anh biết đó là trò đùa.
Hạ tay xuống, hắn nói một cách thành khẩu.
– Tôi xin lỗi, nhưng thật khó xử cho tôi, để cô tin tôi rằng…
– Anh chẳng cần phải làm thế – Ellen nói – Anh có thể đi đi.
– Còn có những cậu trai tóc vàng khác trong lớp – Hắn nhấn mạnh. Hắn búng tay cái tách như thể phát hiện ra điều gì mới lạ – Có một gã thường đi chơi với Dorothy. Cằm giống như Cary Grant (2), cao lớn.
– Dwight Powell phải không?
– Đúng, đúng! – Hắn bỏ lửng câu nói – Hắn có tên trong danh sách của cô?
Ellen ngần ngừ một chốc rồi nhè nhẹ gật đầu.
– Thôi, chính là hắn rồi – Gant quả quyết.
Nàng nhìn hắn nghi hoặc. Hắn vung tay.
– Xong. Tôi đầu hàng. Cô sẽ thấy. Chính là Powell. Hắn đi về phía cửa, Ellen bước lui về phía hành lang. – Tôi chỉ có ý định ra về như lời cô đề nghị. – Gant cao giọng nói và bước vào hành lang.
– – Cô nên cho tôi biết tên thật của cô nếu cô không muốn tôi vẫn tiếp tục gọi cô là Hester.
– Ellen.
Gant hình như miễn cưỡng phải ra về.
– Cô định sẽ làm gì bây giờ?
Nàng nhìn hắn, một lúc sau nàng mới lên tiếng.
– Tôi cũng chưa biết.
– Nếu cô muốn đột nhập vào nhà Powell, cô đừng chơi trò như trưa nay nữa nhé. Hắn không phải loại người dễ đùa giỡn đâu!
Ellen gật đầu. Gant nhìn nàng từ đầu đến chân.
– Đúng là nữ thám tử – Hắn đăm chiêu – Không biết tôi có còn sống để thấy cô đạt được ý nguyện không.
Hắn định ra về nhưng rồi quay lại.
– Cô không cần ai giúp đỡ, phải không?
– Không, cám ơn anh – Đứng trong lối đi, Ellen nói – Tôi xin lỗi nhưng…
Gant nhún vai, mỉm cười.
– Tôi nghĩ tôi chưa xứng đáng để cô tin. Chúc may mắn.
Hắn quay lại đi dọc hành lang xuống lầu. Ellen bước lại vào phòng, chầm chậm khép cửa.
…Bây giờ là bảy giờ ba mươi, anh Bud, em đang thư thả ngồi trong một căn phòng rất xinh xắn tại khách sạn New Washington House – em vừa ăn cơm tối xong và chuẩn bị đi tắm rồi ngủ sau một ngày khá bận rộn…
Em đã ở gần trọn một buổi trưa trong phòng đợi của ông viện trưởng. Cuối cùng em đến gặp ông và bịa ra câu chuyện Dorothy thiếu nợ của một thanh niên tóc vàng cùng học một lớp Anh văn với nàng. Sau khi lục tìm hồ sơ và xem xét những tấm ảnh trên đơn ghi danh, cuối cùng em đã hướng sự chú ý vào một người – Dwight Powell, ở 1520 đường 35 khu tây. Em sẽ truy nã hắn vào sáng mai.
Anh nhĩ sao về bước đầu tiên và hiệu quả như thế? Đừng bao giờ đánh giá sai khả năng của phụ nữ?
Yêu anh,
Ellen
Lúc tám giờ, Ellen thay áo quần, rồi mở đài KBRI. Một giọng nói trầm trầm êm ái vọng ra, giọng nói của Gant dội khắp căn phòng – “… Một chương trình ca nhạc của Gordon Gant như thường lệ. Bản nhạc đầu tiên hôm nay là một bản nhạc cũ, xin gửi đến cô Hester Homels ở Wisconsin…”.
Từ radio, khúc nhạc mở đầu xa vắng vang ra, dần dần nhỏ lại rồi một giọng ca nữ ngọt ngào:
Hãy gài áo lại
Khi trời lộng gió
Và cẩn thận nhé em
Em của riêng anh…
Mỉm cười, Ellen đi vào buồng tắm. Những bức tường lát đá ô vuông dội lại tiếng róc rách chảy trong bồn tắm. Nàng cởi bỏ quần lót và treo áo ngủ lên móc bên cạnh cửa. Trong thoáng im lặng bất chợt đó, từ phòng bên thoảng sang giọng hát khàn đục.
Em chớ đùa với rắn, ooh, ooh, ooh
Em chớ đùa với trăn, ooh, ooh, ooh
Em chớ đùa với cọp, ooh, ooh, ooh.
(1) Lana Turner: nữ tài tử Mỹ nổi tiềng những năm 1950.
(2) Cary Grant: nam tài tử nổi tiếng của Mỹ.