Người dịch: Văn Hòa – Kim Thùy
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Shared by: CCG –
Chiếc xe xốc vào một ổ gà khác trên mặt đường rồi dừng lại trước một lán trại, Raza thấy cái lán chỉ làm toàn bằng dây dợ và đinh.
Từ khi họ rời Mexico City thì trời đang mưa nặng hạt, nay cơn mưa đã ngớt, nhưng không khí vẫn ẩm ướt vô cùng. Mặc dù có máy điều hòa không khí, trong xe vẫn như một phòng tắm hơi.
Mỗi lần nhúc nhích, Raza lại cảm thấy hơi ẩm nơi lưng ghế bọc nệm ngấm vào bộ đồ lớn màu đen hắn đang mặc trên người. Suốt quãng đường dài, hắn thường lau cặp kính gọng vàng, cặp kính hắn đeo lên mắt để cải trang.
Cái cặp xách tay để trên chỗ ngồi bên cạnh hắn rịn hơi nước. Bên trong cặp là thẻ thông hành Chi Lê và giấy tờ chứng nhận hắn là nhân viên của thị trường chứng khoán Santiago được phái đi Chicago và New York. Những giấy tờ giả mạo này là thần hộ mệnh cho hắn. Raza sẽ không gặp phải khó khăn trên đường vào Hoa Kỳ.
Người tài xế quay lại, nhe cả hàm răng đầy bựa ra nói : — Người phi công ở bên trong ấy, thưa ngài.
Bên kia cái trại, Raza thấy chiếc Beech-18 đậu trên một bờ cỏ.
— Vào nói với hắn một lát nữa tôi sẽ vào.
Anh tài xế nhún vai rồi bước ra khỏi xe. Anh ta thường gặp những hành khách như thế này nhưng tập đoàn buôn lậu lại trả tiền rất hậu cho anh.
Raza nhìn anh ta lội bùn đi vào lán, vừa đi vừa gãi một bên hông. Anh ta quê mùa và khi hai người đi vào một ngôi nhà bí mật trên đường đến đây, anh ta đã làm cho hắn bực mình. Hắn đã nhận được một bức fax của Nadine cho biết Faruk Kadumi đang trên đường đi New York. Hắn trả lời vắn tắt cho chị ta là đã nhận được fax.
Khi xe chạy qua một số thị trấn và làng mạc, hắn lại tự hỏi tại sao không nghe Nadine đả động gì đến chuyện thành công ở Luân Đôn hết. Hắn đã dùng máy điện thoại di động do tập đoàn tu sĩ Hồi giáo cung cấp để gọi chị ta, nhưng hắn chỉ nghe tiếng máy kêu tít tít mãi, chứng tỏ máy ở vi la không bắt được. Thỉnh thoảng có một trận bão cát nổi lên khiến cho đường dây bị nhiễu nhưng độ này đâu phải là mùa bão cát ? Rồi, mới đây thôi, hắn lại nhận được một cú điên thoại của vị đại diện cho tập đoàn tu sĩ Hồi giáo đóng tại Mexico yêu cầu hắn tiếp xúc với vị lãnh đạo Hồi giáo Muzwaz ngay.
Raza bấm số máy ở Iran. Vì máy điều hòa không khí đã tắt, cho nên không khí ở trong xe trở nên quá ngột ngạt.
Giọng nói vu vu quen thuộc hỏi hắn ngay : — Anh đã nghe nói chưa ?
— Thưa Đức Ông, tôi đang trên đường đi mà – Raza nói.
— Thế là anh không biết chuyện gì đã xảy ra ở Luân Đôn và Li Bi rồi – “Đức Ông” bồi hồi nói.
Bỗng Raza cảm thấy đau nhói trên đầu. Cơn đau ở phía sau, tệ hơn khi nào hết. Hắn nhắm mắt lại ; cơn đau vẫn đeo đẳng.
Cuối cùng hắn mở mắt ra, hỏi :
— Cái gì đã xảy ra ?
” Đức Ông” nói cho hắn nghe, giọng gay gắt. Ông ta nói cho hắn nghe về Effendi và Faruk Kadumi, về cái chết của Arish và về bọn đến lấy hàng đều bị bắt hết. Cuối cùng ông ta nỏi về căn cứ ở Li Bi đã bị phá hủy. Ông ta không còn giấu giếm gì với Raza hết.
— Chính bọn phục quốc Do Thái – “Đức Ông” nói tiếp bằng giọng gay gắt vô cùng – Bọn chúng gây nên. Chính Morton là kẻ tổ chức. Thế mà anh lại quả quyết với chúng tôi rằng hắn không đáng sợ. Chúng tôi đã vạch kế hoạch theo lời cam đoan của anh. Chúng tôi tin tưởng vào anh. Chúng tôi đặt hết hy vọng vào anh.
— Một mình hắn không làm nổi việc này đâu – Raza nghẹn ngào nói – Chắc là ông đại tá đã phản bội chúng ta. Bọn Do Thái đã mua chuộc ông ấy bằng con bài liên minh ở Tòa Nhà Trắng rồi. Thằng chó Appleton chắc đã nhúng tay vào. Hắn ta chắc đã cấu kết với bọn này.
— Anh đã bị phản bội từ bên trong ! – Giọng nói nghe lạnh lùng, dứt khoát.
— Bên trong à ? Tôi không hiểu, thưa Đức Ông. Bên trong à ?
“Đức Ông” hừ lên một tiếng rồi nói tiếp : — Chính là cái con vợ của anh bị cầm tù ở Đức đấy. Người em đáng tin cậy nhất của tôi ở đấy đã báo cáo cho tôi biết nó đã được thả ra. Nó đã được đưa lên máy bay Do Thái để sang Luân Đôn. Rồi sang Paris. Nó đang hợp tác với chúng. Nó đã phản bội anh, chúng tôi chắc chắn như thế.
Cơn đau trên đầu xông lên làm cho hắn choáng váng. Không khí nóng bức khó chịu, nhưng hắn lại toát mồ hôi lạnh.
— Nó làm thế vì tiền ư ? Nó ăn hối lộ hay để được trả tiền ? – “Đức Ông” bối rối hỏi tiếp, – Cuối cùng thì hỏng hết rồi. Nó đã phản bội anh rồi.
Raza muốn hét lên. Thế rồi hắn cố kềm mình lại. Giọng hắn bình thường đáp lại :
— Không thể như thế được. Nó hoàn toàn trung thành…
— Đừng nói đến chuyện trung thành với tôi ! – “Đức Ông” rít lên – Anh đã cam đoan với tôi rằng bất kể người nào anh chọn cũng đều tuyệt đối trung thành, cũng đều răm rắp tuân lệnh anh. Nhưng anh cứ xem cái thằng khốn nạn anh cử đến Luân Đôn thì rõ thôi !
— Tôi đã thưa với ngài rồi, thưa Đức Ông, tôi sẽ thanh toán với hắn khi hắn xong việc mà.
— Bây giờ còn chưa đầy một ngày trước khi chúng ta phải đưa ra dấu hiệu gì để phát động một cuộc chiến Hồi giáo, – Giọng nói hằn học lại vang lên – Nhiều đồng sự của tôi cảm thấy chúng tôi không thể thực hiện được sau vụ thất bại của anh ở Luân Đôn. Thay vì chinh phục được kẻ thù, anh lại đi báo động cho chúng. Bây giờ chúng đã thận trọng hơn bao giờ hết. Tất cả chúng tôi đều thất vọng trước những gì đã xảy ra.
Bỗng Raza hét lên : — Này nghe đây, lão già, chưa xong chuyên đâu ! Đừng coi thường tôi, chưa hết đâu !
*
**
Khi chiếc Concorde bay trên không phận Boston, Morton vẫn còn lắng nghe những lời bàn cãi của nhóm cố vấn của Tổng thống Hoa Kỳ trên màn hình, họ tụ tập ở trong phòng điều hành ở dưới tầng hầm Tòa Nhà Trắng.
Danny, Wolfie, Michelle và Goodman đứng chen nhau sau chỗ ngồi của Morton, họ biết công lao của họ đều phụ thuộc vào những buổi hội họp bàn thảo này ở Washington.
Buổi họp bàn thảo đã bắt đầu trong khi chiếc Concorde đang còn ngoài khơi Đại Tây Dương cách đến năm trăm dặm, và Tổng thống đã gọi Morton để khen những thành tích chận đứng những âm mưu tấn công bằng vũ khí sinh học vào nước Anh và phá hủy căn cứ của Raza. Suốt chuyến bay từ Malta, ông đã nhận được những lời khen tặng của Thủ tướng Anh và của những nhà lãnh đạo các nước ở châu Âu. Morton đã nói cho họ biết công việc chưa xong. Ông đã nói đến cuộc tranh cãi hiện đang xảy ra ở phòng Điều hành có ảnh hưởng rất lớn đến công việc sắp xảy ra trong tương lai.
Mọi người đang ngồi quanh bàn họp đều chú ý đến mô hình ngôi nhà của Harmoos và vùng quê quanh ngôi nhà này.
Lại một lần nữa, Ông Chủ tịch Ủy ban Tham mưu Liên quân lại giành quyền phát biểu. Đôi vai ông ta to lớn, và người đeo đầy huy chương. Morton thấy ông ta nhìn lên màn hình, rồi quay sang Tổng thống.
— Theo quan điểm của tôi thì hiện nay quân đội đã kiểm soát được tình hình. Tôi đề nghị không quân chúng ta tấn công vào ngôi nhà của Harmoos. Chỉ hai đầu đạn phóng qua ống khói hay qua cửa sổ là đủ rồi. Chúng ta đã chứng tỏ khả năng này ở một số nơi rồi. Sau khi đã tấn công, chúng ta cho lực lượng Delta tiến vào và làm cỏ hết những kẻ nào còn sống sót.
Cả phòng Điều hành đều im lặng.
— Đây không phải như mấy nơi chúng ta đã tiến hành. – Tổng thống lên tiếng – Chúng ta không biết trong nhà có những ai. Và chắc là phải có nguy cơ mất mát nhiều.
Bất cần đến sự giận dữ của ông Cố vấn trưởng quân sự, Tổng thống quay qua nhìn hết sức chăm chú vào những ngôi nhà làm mô hình tượng trưng cho cảnh thị trấn Sweetmont.
— Chúng ta lại còn không chắc một trận tấn công bằng đầu đạn như thế sẽ tiêu hủy dược hết vi rút bệnh than. Tôi được biết là một vụ nổ thực ra lại có thể làm cho vi rút này lan rộng ra nữa.
Morton thấy Tổng thống nhìn quanh phòng, cặp mắt ông lo âu lần lượt nhìn các bộ trưởng. Giọng của Tổng thống hết sức lo lắng.
— Nếu chúng ta dùng đầu đạn bắn vào Sweetmont thì chắc là sẽ xảy ra cảnh này vào thời chiến tranh vùng Vịnh rồi. Bất kỳ nhân vật chủ trương hòa bình nào trong Quốc Hội cũng đều chống đối tôi hết. Rồi tin sẽ lan truyền ra nước ngoài, đến những nước thù địch của chúng ta. Chúng ta sẽ ăn nói làm sao với các nước về vấn đề nhân quyền. – Tổng thống lắc đầu – Tôi không thể nào chấp nhận một giải pháp quân sự như thế. Phải tìm một phương thức khác thôi.
Ông Chủ tịch Ủy ban Tham mưu Liên quân vòng hai tay trước ngực, ngồi dựa ngửa ra ghế.
— Thưa Tổng thống – Ông giám đốc cơ quan FBI nói, – Tôi có khả năng đưa hết người trong nhà ra. Nhân viên của tôi đã được huấn luyện các chiến thuật chống khủng bố, nhưng trước khi ra tay, tôi nhờ bên chính quyền địa phương cho dân chúng ra hết khỏi khu vực này. Chỉ có cách này chúng ta mới giảm thiểu được những thiệt hại về phía dân sự.
— Chính sách cho di tản dân chúng sẽ gây nên mối kinh hoàng trong quần chúng ngay – Ông Bộ trưởng quốc phòng cắt ngang lời ông giám đốc FBI – Tôi cam đoan là dân New York sẽ hốt hoảng lên ngay. Khi dân chúng ở Sweetmont đổ xô ra Manhattan, họ sẽ gây ra mối kinh hoàng trong quần chúng ngay chẳng khác nào cái ngày Orson Welles tuyên bố người Sao Hỏa đã đổ bộ vậy.
Morton nghe ông giám đốc CIA đằng hắng giọng, rồi lên tiếng : — Chúng ta giữ họ lại một nơi an toàn cho đến khi chiến dịch xong xuôi.
Ông Bộ trưởng Nội vụ lắc đầu :
— Làm thế nào khi xong việc, chúng ta lại gặp phải cảnh các luật sư chờ thời trong thành phố xúi dân Sweetmont nộp đơn kiện nhà nước vì đã bắt họ trái phép đấy.
Tổng thống lại một lần nữa nhìn quanh bàn họp. — Vậy thưa quí vị, chúng ta sẽ làm gì đây ? Phái nhân viên FBI vào ư ?
Khi nhiều người bắt đầu gật, Tổng thống bèn nhìn thẳng ông Giám đốc cơ quan Tình báo. Ông hỏi :
— Nhân viên của ông thiếu kinh nghiệm giải quyết tình huống như thế này ư ? Tại sao lại để cho bọn khủng bố đạt đến tầm cỡ như thế này ?
Ông giám đốc miễn cưỡng gật đầu. Lại một lần nữa trong phòng Điều hành không ai nói năng gì hết.
Thế rồi, lần đầu tiên từ khi bắt đầu buổi bàn thảo, Tổng thống nói với Morton : — Ông Morton! Ông đã nghe hết rồi đấy, với tình thế này ông giải quyết như thế nào ?
Morton đáp không ngần ngại : — Giải quyết với người của tôi thì được. Chúng tôi có cách chứ.
— Ống cho chúng tôi biết cách nào đuợc không ? Và tại sao ông lại quả quyết được như thế ?
— Tôi chưa tiện nói ra, thưa Tổng thống. Với tình huống như thế này, phải tùy cơ ứng biến thôi – Morton đáp.
Appleton nghiêng người định nói gì đó với Tổng thống, nhưng rồi ông ta đổi ý. Im lặng bao trùm cả phòng Điều hành.
— Thôi được – Cuối cùng Tổng thống nói – Căn cứ vào những thành tích ông đã làm, tôi quyết định giao phó việc này cho ông đấy. Tất nhiên là ông sẽ nhận được mọi sự giúp đỡ yểm trợ của chúng tôi. Và chúng tôi cầu nguyện cho ông thành công.
— Xin cám ơn Tổng thống – Morton đáp.
Sau khi màn hình đã trống trơn, Morton vẫn ngồi yên một hồi lâu.
*
**
Mặc áo quần bảo hộ, Matti đứng bên cạnh ông giám đốc phòng Cấp cứu bệnh viện Trung tâm thành phố. Trong Phòng Chẩn trị Bệnh nặng, anh nhìn đăm đăm vào người Mirian. Nàng đang ngủ mê mệt. Quanh giường nàng đầy đủ các thiết bị máy móc theo dõi, máy móc cho thấy cơ thể đang chống lại bệnh quyết liệt. Chất nước men trong chai treo ngược trên giá bên cạnh giường đang nhỏ từ từ vào mạch máu ở cánh tay nàng.
— Tôi đã gọi Luân Đôn để nói chuyện với bác sĩ Cooper như ý kiến của ông rồi – Ông giám đốc nói – Bà bác sĩ ấy yêu cầu chúng tôi tăng gấp đôi liều lượng lên. Trông có vẻ khá hơn rồi. Trong một giờ qua, sức lực của Mirian có phần đã ổn định.
— Cô ta có sức lắm, thưa bác sĩ. Đây là cơn bệnh ác liệt nhất trong đời cô ta.
— Ông cứ tin tưởng đi – Ông giám đốc nói – Ông cố tin đi !
*
**
Chiếc Beech hạ thấp trên con sông Rio Grande.
— Chào mừng đến Hoa Kỳ – Anh chàng phi công nói. Anh ta thấp nhưng rắn rỏi, mặt đầy mụn trứng cá – Ngay bây giờ, đài ra đa của trạm tuần tra biên giới sẽ theo dõi chúng ta để xác định chỗ hạ của chúng ta đấy. Nhiều gay cấn đấy.
Raza nhìn hắn chằm chằm. Đúng là loại cao bồi trên thế giới. Anh phi công cười to rồi nói tiếp:
— Đừng sợ. Tôi làm công việc này một ngày ba lần. Xong xuôi, chỉ cần hối lộ cho đội tuần tra là xong.
Raza quay lại, nhìn dòng sông ở phía dưới cửa sổ máy bay. Một lát sau, họ bay qua hàng rào dây thép phân ranh giữa Hoa Kỳ và Mexico. Trên những cuộn thép gai giăng trên hàng rào, có nhiều mảnh áo quần lơ lửng do những người Mễ trèo qua hàng rào đã để mắc vào đấy.
Mấy phút sau, chiếc máy bay đã đáp xuống trên một mặt núi đá bằng phẳng, rồi chạy đến chỗ một chiếc xe hòm đang đậu. Ánh mặt trời phản chiếu vào cửa kính màu của chiếc xe. Anh chàng phi công đưa tay mở cánh cửa bên cạnh chỗ Raza ngồi ở trước buồng lái.
— Ông phải nhảy ra thôi, thưa ông. Tiền lệ phí không trả cho bãi đâu !
Raza ném cái cặp ra ngoài, rồi chiếc Beech quay ngược lại hướng gió và tăng hết tốc lực. Vừa lúc Raza đến chiếc xe hòm thì máy bay đã cất cánh lên rồi.
Hắn vừa mới ngồi vào ghế sau xe, gã tài xế đã phóng xe băng qua vùng đất gồ ghề tiến đến một con đường mòn. Đi được một dặm, xe bắt đầu rẽ vào quốc lộ. Chạy thêm hai dặm nữa, xe vào xa lộ. Lúc ấy gã lái xe mới quay lại nói với Raza :
— Vé máy bay của ông nằm trong ví ở trong cửa. Ông Harmoos chúc ông một chuyến bay thú vị.
*
**
Morton và Matti đi quanh chiếc xe thùng hai bên có vách cao do Ban Cải Tổ Nhanh điều đến. Ở bên hông thùng xe có hàng chữ : “Công Ty Nhạc khí Hoa Kỳ”.
Chiếc xe thùng đỗ ở giữa chiếc Concorde và chiếc 747 của cơ quan Tình báo từ Tel Aviv mới đến phi truờng Kennedy cách đây một giờ. Khoảng nằm trong phi trường này đã được phong tỏa và do cảnh sát cùng điệp viên Liên bang tuần tra cẩn mật, trong lúc đó trang bị trên chiếc 747 đang được chuyển xuống.
— Cơ quan FBI đã có sẵn hai trăm điệp viên túc trực – Matti nói – Vệ binh quốc gia cử đến hai đơn vị tinh nhuệ sẵn sàng ứng chiến. Chúng ta lại còn được Hải quân cung cấp trực thăng cho. Mọi người đều muốn góp tay giúp sức với chúng ta.
Morton gật đầu. Muốn tham gia là muốn có thêm ngân sách trong mùa phân bố ngân sách sắp đến Washington thôi. — Chúng ta có thể sử dụng đến trực thăng – Ông đáp , – Còn những người khác thì thôi, không cần đến.
Đi ngang qua cửa sau của xe thùng, Morton thấy Danny đang giám sát các thiết bị sắp xếp theo ý muốn của ông ta. Nửa tá kỹ thuật viên ở nhà của Matti đưa một cái thùng thấp lè tè lên trên một cái bệ, cả thùng và bệ được nâng lên trên nóc xe qua một ô vuông.
— Máy ghi âm xách tay của chúng tôi đây – Danny vui vẻ nói, vừa đưa tay vỗ vào chiếc máy kỳ lạ đã được thiết kế nhờ các tia điện tử xuyên qua được kính để nghe ngóng ở bên trong nhà.
— Harmoos vẫn không nghi ngờ gì chứ ?
— Hoàn toàn không – Danny đáp – Người của mình đi trên máy bay với hắn vừa gọi về cho biết Harmoos đang tiêu khiển bằng cách hẹn hò với cô tiếp viên hàng không. Hắn sẽ đáp xuống La Guardia trong vòng hai giờ.
— Có gì mới từ biên giới không ?
Danny nhìn tấm kẹp giấy tờ.
— Đội tuần tra từ xa đã phát hiện ra ba chuyến bay bất hợp pháp, nhưng mỗi lần họ đến, là chỉ thấy dấu bánh xe mà thôi. Bill Gates đã cho nhân viên rải dọc theo biên giới Mexico. Vẫn không thấy gì.
— Nói với họ xem cho thật kỹ vào, Danny. Chắc chắn là hắn vào theo ngõ này đấy.
Morton thấy Matti quay lại.
— Cái khách sạn có bãi để xe ra sao? – Ông hỏi.
Matti cười hết cỡ. — Tuyệt lắm, nhưng cũng phải đề phòng. Đây là loại khách sạn dành cho các thương gia qua đường gặp may bắt được bò lạc thuê phòng trong một buổi chiều.
— Tôi muốn quanh đây không có ai cơ ?
— Không sao – Matti cam đoan – Tôi đã đăng ký thuê hết trong hai ngày. Lại còn cho thêm tiền phụ trội nữa. Như thế là ông đủ biết chỗ này ra sao rồi. Nhân viên đều làm việc vất vả. Anh chàng quản lý tên là Toni Benton, hắn là một tay bợ đỡ tồi tệ. Không ai đáng ngại hết.
Morton nhìn nhiều thiết bị nữa đang được chuyển từ hầm tàu máy bay ra và được mang đến xe thùng.
— Chúng ta không cần ngày thứ hai đâu, Matti – Ông nói – Chúng ta thanh toán xong sớm chừng nào, thì anh càng sớm về với Mirian chừng nấy thôi.
Trước khi Matti kịp đáp, Morton đã quay về phía Wolfie, Michelle và Shema, họ đã bước xuống cầu thang chiếc Concorde. Cặp mắt của Shema thâm quầng. Suốt chuyến bay từ Li Bi tới, chị đã ngồi một mình trong ca bin dành cho Thủ tướng. Khi ông đi qua đấy để vào buồng lái, Morton nghe chị cầu nguyện cho Nadine.
Họ cùng bước đến dãy xe hơi đang đậu trên sân bay. Trên cửa xe đều có in nhãn hiệu Nhạc Khí.
Nhiều xe đã đầy lính của Goodman rồi. Trong suốt chuyến bay, họ đã thay áo quần dân sự và trông họ như vừa trong hộp đêm ở Tel Aviv mới bước ra. Goodman mặc áo sơ mi thể thao trắng, quần Levis bó sát, ông ta là người chất thùng đựng nhạc cụ cuối cùng vào thùng xe. Mỗi thùng nhạc cụ như thế đều chứa vũ khí và đạn dược.
— Cô có khỏe không ? – Morton hỏi Shema.
— Khỏe.
Ông liếc nhìn chị. — Tôi không tin đâu. Nhưng có lẽ rồi ổn hết.
— Nó không còn là đứa em gái như ngày xưa nữa. Chính hắn đã làm cho nó hư hỏng. Nhưng tôi không muốn nói đến chuyện đó nữa – Chị nói một hơi thật nhanh.
Họ lặng lẽ đi. Rồi Shema chỉ vào hàng nhãn hiệu, chị hỏi : — Nhãn hiệu có ý nghĩa gì thế?
Morton nhún vai. — Chúng ta sẽ làm một công việc rất tuyệt. Chúng ta kinh doanh âm nhạc. Kinh doanh thứ phát ra âm thanh để khỏa lấp những bất tài của con người đi.
Họ bước đi một đoạn nữa, Shema lại hỏi :
— Bây giờ ông muốn tôi làm gì ?
— Khi đến đấy, cô hãy ở gần bên tôi. Tôi đi đâu, cô đi đó.
Chị quay qua ông :
— Ông biết luật lệ của sa mạc rồi chứ, ông David? Người Do Thái hay Ả Rập đều như nhau. Dĩ oán trả oán. Tôi muốn tìm cơ hội để giết Raza.
Morton nhìn vào ánh mắt của chị, rồi ông lắc đầu.
– Ở đây không nên đặt vấn đề về tư thù cá nhân, Shema à. Chắc trước đây cô đã rõ rồi. Nếu có cơ hội, cô cứ giết hắn. Nhưng phải hành động theo mọi quy luật của cuộc hành quân của chúng ta. Tôi không những mong muốn hắn chết, mà tôi còn muốn tiêu diệt luôn cả mối đe doạ của hắn nữa. Diệt bỏ mối đe doạ ấy là mục tiêu hàng đầu!
Chị quay nhìn đi chỗ khác để ông không thấy đuợc mặt chị. Rồi chị gật đầu.
Lou Panchez ngồi sau tay lái một chiếc xe. Anh mở cửa trước xe ra. Ông nói :
— Cô có muốn đi cùng xe với tôi không ? Tôi đã chọn một số nhạc của Kuwait rất hay mà cô thường nghe đấy.
Shema mỉm cười. — Thật là một đề nghị quá tuyệt.
Morton thấy Danny đang đứng trên cửa sau chiếc xe thùng, ông ta đưa một bàn tay lên rồi lấy ngón cái và ngón trỏ làm thành một vòng tròn. Matti đã ngồi vào tay lái của xe anh. Anh sẽ lái xe dẫn đầu.
Đoàn xe của Công ty nhạc khí bắt đầu chạy qua sân bay rời khỏi phi trường. Hai mươi phút sau, họ đã ra xa lộ cao tốc Connecticut Expressway và hướng về khách sạn có bãi đậu xe Stay In Style.
*
**
Khi chuyến bay Liên Hiệp bay ra khỏi Chicago để đến La Guardia, cô nữ tiếp viên đem sâm banh đến cho Raza. Hắn lắc đầu và nhắm mắt lại. Cô ta cắm một cây cờ bằng giấy đỏ bên cạnh chỗ ngồi của hắn, để nhắc nhở mọi người chớ quấy rầy ông khách.
Cơn giận dữ và căm thù đã làm cho đầu Raza đau nhức khi chuyến bay từ Texas cất cánh, đã biến mất. Hắn không còn cảm thấy con quái vật có nhiều đầu rắn, toàn cả mặt của Morton, đang chờ để phục kích hắn nữa. Khi chiếc máy bay vượt qua những cánh đồng ở Illinois, thì hắn cảm thấy yên ổn hoàn toàn.
Những gì xảy ra ở Li Bi “đã” tiêu tan hết. Mọi người đều chết hết, mọi thứ đều bị tiêu diệt. Bọn phục quốc Do Thái ít khi bắt tù binh lắm.
Chắc là hắn đã mất Nadine rồi. Nhưng hắn sẽ tìm ra một cô gái khác để uốn nắn theo ý hắn. Có nhiều em gái sẵn sàng lắm.
Rồi hắn sẽ tìm một căn cứ mới. Hắn đã tìm một căn cứ mới sau khi bị đuổi ra khỏi nam Li Băng, rồi lại tìm một căn cứ mới nữa sau khi thằng cha mê Quỷ Satan ở Damascus ra lệnh cho hắn rời khỏi Syria, rồi sau đó một lần nữa khi tên thủ lĩnh ở Irắc đã tỏ ra là một sứ giả tồi. Bây giờ thằng cha lãnh tụ Tối cao ở Li Bi này lại cũng tỏ ra là kẻ chạy theo bọn Quỷ Mỹ nữa. Tùy thời mà hợp tác. Rồi sẽ có lúc một kẻ thân tín sẽ đề nghị dành cho hắn chỗ trú thân. Có lẽ rồi những nhà lãnh đạo của Yemen hay Ethiopia sẽ cung cấp chỗ cho hắn làm căn cứ. Hay là Sudan, hay là Somalia, vẫn có nhiều nơi để làm chỗ dung thân cho hắn, rồi ở đây hắn sẽ tái quy tụ mọi người, mọi người sẽ lại tìm đến với hắn. Họ sẽ tìm đến.
Còn chuyện xảy ra ở nước Anh “quả là” một tai họa hết sức lớn lao. Nhưng cứ nghĩ mãi đến việc ấy chỉ thêm mất thì giờ và thêm mất sức.
Còn Shema ? Hắn sẽ giải quyết với cô ta. Nhưng chỉ sau khi hắn đã làm xong công việc. Và cho dù cô ta có nói gì cho bọn Do Thái biết đi nữa, thì cô ta cũng không thể nào tiết lộ cho chúng biết chuyện đã xảy ra ở Mỹ cả.
Mặc dù đã gặp phải nhiều chuyện trắc trở, hắn vẫn còn cơ hội thành công. Mặc dù đã xảy ra chuyện không may ở Luân Đôn và Athens, nhưng kẻ thù sẽ không biết chắc là hắn có bao nhiêu chai vi rút. Chuyện họ không biết chắc này là sức mạnh của hắn. Hắn sẽ đánh theo phương pháp hắn thường dùng, đó là nhanh, táo bạo, dữ dội như hắn đã hành động trong quá khứ khiến cho kẻ thù của hắn bất ngờ trở tay không kịp và khiếp sợ.
Trước viễn cảnh dó, Raza cảm thấy phấn khích trong người, hắn nhắm mắt lại và thiu thiu ngủ trong khoang hạng nhất của chiếc máy bay 747.
*
**
Tổ của Morton ổn định công việc rất nhanh. Trong vòng hai giờ là họ đã bày biện xong các đồ mẫu, từng dãy máy khuếch đại và nhạc cụ điện tử của công ty Nhạc khí ở trong phòng khánh tiết của khách sạn có bãi xe đậu. Máy móc thiết bị cũng không khác gì những máy móc tân thời ở trong vùng hết ; vì chúng đã được ông Trưởng ban Cải Tổ Nhanh mua của một đại lý bán sỉ ở Queens.
Trong lúc việc trưng bày đang tiến hành, thì ông Trưởng ban đã trang hoàng tiền sảnh của khách sạn bằng bìa các tông có gắn những ảnh của các ban nhạc trẻ đang sử dụng thiết bị của Công ty Nhạc khí. Khi nhân viên trong khách sạn cho biết họ không nhận ra được một ban nhạc nào cả, thì ông trưởng ban cười một cách bí hiểm, như là lỗi của họ không biết mà thôi.
Tom Benton, viên quản lý khách sạn, liền chê Nhạc khí là một công ty quá keo kiệt. Bởi vì nhân viên của Công ty chỉ đến quầy rượu để mua nước ngọt mà thôi, và chọn những món ăn rẻ tiền nhất trên thực đơn, và không hề gọi điện thoại qua tổng đài. Rõ ràng một số đều là nhạc sĩ. Họ đi đâu đều xách kè kè theo hộp đựng nhạc cụ. Và tất cả bọn họ đều như đang chờ đợi một cái gì sắp xảy ra. Ngoại trừ ông giám đốc, ông Alexander.
Ông ta đúng là cái đi na mô : cứ đi vào đi ra, đi lui đi tới nơi chiếc xe thùng đã chiếm chỗ của nhiều chiếc xe hơi ở trong bãi đậu xe. Ông Alexander cũng có dáng dấp khẩn trương như thế, cũng có khả năng bao quát như thế.
Một phút trước đây, ông đã có mặt ở phòng tiết, ông ta tỏ ra rất nhân từ. Bây giờ thì ông lại ra ngoài xe, nói chuyện rất hăng hái với ông Skorous, phó giám đốc công ty, ông ta đeo một miếng băng trên mắt như một tấm phù hiệu trong văn phòng. Đứng với nữ Ả Rập xinh đẹp mê hồn và thỉnh thoảng Benton đã thấy đi với ông Harmoos.
Cứ nghĩ đến chuyện này, lại thấy đám nhân viên của Công ty Nhạc khí có nét gì ra vẻ là dân Trung Đông quá. Họ cũng có thái độ dè dặt, cảnh giác mà ông quản lý đã từng bắt gặp trong nhiều người Ả Rập làm việc cho ông Harmoos.
Trừ trường hợp của Nuri, phụ tá của ông Harmoos. Bất kỳ khi nào anh ta đến, là anh luôn luôn dành thì giờ để nhậu nhẹt, chuyện trò huyên thuyên. Và khi nào anh ta cũng buốc boa rất rộng rãi. Hai ngày trước đây, Nuri đã điện thoại đến hỏi xem có ban nhạc trẻ nào đã đăng ký đến ở tại khách sạn này không : để họp mặt, để diễn thuyết, để cùng nhau vui chơi. Anh ta phân trần rằng ông Harmoos sắp sửa tổ chức một buổi tiệc cho nhân viên và ông ta không muốn chạm trán với bất kỳ đám nào đăng ký đến ở đây hết.
Nhìn ông Alexander và những người khác leo lên xe thùng, Benton liền nhấc điện thoại lên. Khi điện thoại reo, chiếc xe đang chuyển bánh ra khỏi bãi đậu xe.
*
**
Morton và Shema theo Danny chui qua ô ván trượt ở đàng sau chỗ ngồi của tài xế vào phía sau xe. Đã có nửa tá kỹ thuật viên ở đấy rồi, người đứng kẻ ngồi xổm trước những thiết bị để trên giá mắc dọc theo các vách xe. Chiếc súng bắn tia điện tử chiếm hầu hết cả phần giữa sàn xe.
— Máy này giúp chúng ta tiếp xúc với Washington và Tel Aviv – Danny giải thích – Muốn gặp Tổng thống, ta chỉ bấm hai lần. Chúng ta gọi thẳng đến phòng Bầu Dục và buồng ngủ của Tổng thống…
Morton thấy có một tờ giấy gắn trên nút bấm để gọi đến Tòa Nhà Trắng hàng chữ “không qua Appleton”. Sau đó Danny chỉ một tấm bảng tổng đài nho nhỏ.
— Đây là để gọi CIA, FBI, Vệ binh quốc gia. Chỉ cần nhấc điện thoại lên thôi, không cần phải bấm số. Chúng ta đã có những đường dây nối thẳng thường xuyên rồi.
Ông quay lại chỉ một hàng máy ghi âm nằm dọc theo một vách xe. Trước mặt cái máy này có mấy kỹ thuật viên đeo máy nghe đang ngồi ở phía trước. Nhiều máy nghe còn dư treo trên móc ớ vách xe. Gắn vào một bên vách xe là một bản sơ đồ kiến trúc với quy mô lớn có nhãn ghi “Tòa nhà của Harmoos”.
— Lou đã kiếm ra được bản này đấy – Danny nói – Anh ấy đã dụ viên kiến trúc sư tin tưởng anh ấy sẽ giới thiệu tóm tắt tiền sử của hắn trên một tờ báo thương mại, thế rồi anh dông luôn và chúng ta nhờ thế mà có để dùng đấy.
Morton quan sát bản vẽ trong khi Danny vẫn nói tiếp :
— Chúng ta kiểm soát được tất cả các điểm điện thoại. Nhân viên tình báo của chúng ta đã gài máy nghe quanh nhà, ở trong ruộng ngô, ở sau nhà sửa chữa xe cộ. Chúng ta có thể bật nút để nghe chúng nói chuyện ở phòng nào cũng được.
— Còn các cửa chớp ở cửa sổ thì sao ?
Danny cười xòa.
— Chắc Harmoos tưởng là bảo đảm lắm. Người của mình báo cho biết cửa chớp làm bằng thép cuốn. Ta đã có thứ này để trị rồi.
Ông ta cúi xuống mở một cái thùng dài để trên sàn xe ra. Bên trong là một khẩu phóng lựu chống xe tăng.
— Có người gọi vào ở điện thoại số ba – Một kỹ thuật viên báo cáo.
Morton nhìn lên bản đồ. Điện thoại số ba ở trong nhà bếp của Harmoos.
Giọng một phụ nữ trả lời điện thoại.
— Có ông Nuri ở đấy không ? – Benton hỏi.
— Ông ấy bận việc rồi.
— Nhờ cô nhắn giúp được không ?
— Nhắn gì ?
— Nói với ông ấy là ông Benton có gọi đến cho biết chúng tôi hiện đang cho một Công ty thuê khách sạn trong hai ngày. Sau đó thì ông Harmoos thuê để mở tiệc lúc nào cũng được.
Người phụ nữ gác máy mà không nói một lời.
Trong xe, Morton nhìn Shema.
— Lila đấy – Chị đáp.
— Đúng thế – Morton cười.
*
**
Việc anh chàng quản lý khách sạn gọi điện thoại đến đã làm tăng thêm cơn giận dữ của Lila từ khi chị đến ngôi nhà này.
Những người này đều là một lũ điên thật nguy hiểm. Trước hết, Harmoos đã bỏ nhà ra đi ngay trước khi chị ta đến. Rồi đến Nuri, cái thằng khốn nạn kiêu căng, tự cho là người có trách nhiệm trong nhà, đã dám nói với chị rằng ông Harmoos phải đi làm những công việc quan trọng khác. Có công việc nào quan trọng hơn việc khai hỏa những phát súng đầu tiên mở màn cho một cuộc chiến tranh Hồi giáo vĩ đại nhất trên thế giới để mở mắt bọn ngoại đạo ra ?
Nhưng cứ nhìn những gì đã xảy ra đi ! Trước hết tin tức từ Luân Đôn, rồi bây giờ đến Li Bi, khiến cho chị không thể nào tin cho nổi, chị đã nghe cái thằng chó đẻ Faruk Kadumi ấy cho biết. Hắn được một nhân viên của Raza ở Algerier cho biết hai tai họa ấy khi hắn đổi chuyến bay ở đấy ; Faruk Kadumi đã đến Sweetmont trong tình trạng suy sụp tinh thần. Sau khi đã hỏi han tin tức xong, chị ta bảo hắn xuống tầng hầm để giúp cái lão điên Israel ấy. Trong một vài giờ nữa, họ sẽ chiết đầy hết các chai nhỏ. Rồi đích thân chị sẽ giết chúng, chị ta cũng thích giết luôn cả Nuri. Hắn cũng đáng chết lắm, vì đã để cho hai thằng kia vào nhà, quả thật hắn quá ngu ngốc. Chị ta đã bảo hắn đi kiểm tra lại xem. Công ty vỏ xe mà hai người này tự xưng là đại diện, ở đấy đã xác nhận danh tánh trong các tấm thiếp kinh doanh đúng là nhân viên của họ. Nhưng Nuri, vì ngu ngốc, đã không kiểm tra phần miêu tả để hình các nhân viên của công ty so với vóc dáng của hai gã đàn ông gọi đến. Khi chị ta nói hắn gọi hỏi lại thì hắn từ chối, nhìn chị cười bối rối và nói rằng làm như thế chỉ tổ gây nên mối nghi ngờ mà thôi.
Thanh toán bọn này xong mới dễ chịu được.
Nhưng trước mắt chúng còn phải làm việc đã. Cố trấn tĩnh, Lila đem tin nhắn của Benton đến báo cho Nuri biết.
*
**
Chiếc xe thùng từ từ chạy dọc theo những con đường qua Sweetmont. Sau xe, Morton và Shema lắng nghe tiếng nói chuyện của Lila sau khi Benton gọi đến. Câu chuyện được ghi nhận là đang xảy ra ở dưới tầng hầm của ngôi nhà. Chị ta hỏi ai đó rằng còn bao lâu nữa, rồi giọng đàn ông đáp lại rằng vội vàng quá sẽ rất nguy hiểm. Rồi có giọng của một người đàn ông thứ hai, giọng kiêu kỳ hạ cố, nói rằng vội vàng quá thì sẽ hỏng việc.
Morton nhìn Shema. Chị vội lắc đầu. Chị không nhận ra giọng của hai người đàn ông này. Thế rồi có giọng một người đàn ông thứ ba càu nhàu nói rằng chị ta ra ngoài sớm chừng nào thì họ có thể hoàn thành nhanh từng nấy được.
— Khoa học kỹ thuật kỳ diệu ! – Morton lên tiếng, mặt ông rạng rỡ . Không còn lầm lẫn gì nữa, đúng là giọng của Faruk Kadumi.
*
**
Wolfie nhận ra Rachid Harmoos khi hắn bước ra khỏi chuyến bay Phương Đông từ Miami tới. Chàng trai bán thảm Phương Đông cười ra dấu cho anh, gã tài xế chiếc xe hòm cúi chào và kỳ cọ chiếc xe báo hiệu cho anh hay. Tất cả đều đã được hứa hẹn tiền thù lao hậu hĩnh.
Trong lúc anh tài xế cho xe dừng lại trước cổng sân bay, thì Michelle vấp té khi nàng đi quá chiếc xe hòm của hắn đang đậu. Thời gian đủ lâu cho nàng dán một máy phát sóng có hình cái dĩa vào dưới thùng chiếc xe hòm, máy chỉ nhỏ bằng đồng xu.
Khi chiếc xe hòm rời khỏi phi trường đã hướng về đường cao tốc, thì Lou lái chiếc Ford Tempo len lỏi qua xe cộ trên đường, chạy sau chiếc xe hòm cách vài chiếc xe khác. Michelle chỉnh ống nghe ở máy nhận để nghe cho rõ. Giọng nói của Harmoos nói chuyện với anh tài xế trong xe hòm vang lên trong máy.
Khi họ chạy đến xa lộ, Harmoos bảo anh tài xế nâng cửa sổ ngăn trong xe lên. Wolfie và Michelle nghe tiếng bấm số trên điện thoại.
— Aiwa – Lila lên tiếng.
— Tôi sẽ gặp cô trong vòng bốn mươi phút nữa – Harmoos trả lời bằng tiếng Ả Rập – Tất cả đều vô sự chứ ?
Cô nàng đáp lại bằng âm thanh khàn khàn, bực bội.
— Có gì xảy ra à ?
Cô ta nói cho hắn nghe : Nào là chuyện xảy ra ở Luân Đôn và Li Bi ; nào là chuyện hai anh chàng ở Công ty vỏ xe hơi đến thăm và cuộc gọi của Benton.
— Cho tôi gặp Nuri !
Trong xe, họ nghe máy điện thoại trong nhà gác xuống, rồi lại nhấc lên tức thì.
— Salaam Alaikum.
— Anh nói chuyện bá láp gì với Benton đấy, Nuri ?
— Tôi nghĩ là sau khi xong việc, chắc ông sẽ mở tiệc ăn khao…
— Mày là thằng điên Nuri à – Harmoos ngắt lời hắn, – Tao không dung chứa mấy thằng điên đâu nhé.
Michelle và Wolfie nhìn nhau, mỉm cười.