Dấu Chân Của Chúa

Chương 19



Geli như ngồi trên lửa, người ả hừng hực lên vì cuộc săn đuổi này. Giữa cuộc săn lùng Tennant – Weiss và cuộc tìm kiếm Lu Li Fielding, các lực lượng của ả bị căng hết giới hạn. Nhưng khi bực mình về chuyện thiếu nhân lực, ả thường nghĩ về sa mạc Iraq, ở đó toàn bộ nguồn lực của ả chỉ có tám lính đặc công trong Lực lượng Delta.

Chuyện đau đầu gần đây nhất của ả là Jutta Klein, chuyên gia Đức về MRI. Rõ ràng Jutta Klein đã lợi dụng sự giám sát lơi lỏng của ả để phóng xe đến Atlanta, rồi tếch lên một chuyến máy bay Lufthansa để bay về Đức. Chính phủ Đức đã cam kết “sẽ trợ giúp bằng mọi cách có thể” nhưng Geli biết họ sẽ mở rộng cánh tay chào đón Jutta Klein với những tài nghệ mà chị ta mới kiếm được.

Geli xoay người trên ghế bành. Một kẻ có mã khóa ngày đang lẻn qua cửa, bước vào trung tâm điều khiển. John Skow từ trong bóng tối bước ra, vẫn vận bộ comple muôn thuở hiệu Brooks Brothers, mắt gã lấp lóe vì sợ hay vì kích động không biết nữa.

“Anh làm gì ở đây?” ả hỏi. “Có chuyện gì vậy?”

Skow ngồi chành bành trên chiếc ghế đối diện với Geli, hai tay như tay đàn bà quàng quanh lưng ghế.

“Tennant vừa nói chuyện với tổng thống. Matthews đang ở trên Không lực Một, trên đường từ Bắc Kinh đến Thượng Hải. Mạng nghe trộm của ta ở Trung Quốc mới bắt được tin này và tôi vừa bẻ được mã khóa lệnh thi hành.”

Geli cảm thấy như ả vừa mở cửa một lò nướng nóng sực. Chẳng trách Skow không muốn nói chuyện qua điện thoại mà lại mò thẳng đến đây. “Họ đã nói gì?”

“Tổng thống cố gắng bố trí để Sở Mật vụ đón Tennant ở đâu đó, nhưng Tennant không cắn câu.”

“Matthews đã chịu nghe câu chuyện của chúng ta chưa? Hay ông ta tin Tennant?”

Skow cắn môi, như cân nhắc lợi hại. “Tôi nghĩ ông ta tin chúng ta. Nhưng ông ta hứa với Tennant sẽ có cuộc điều trần thẳng thắn.”

“Vậy chuyện đó sẽ diễn ra như thế nào?”

“Ewan McCaskell cùng Sở Mật vụ sẽ tìm gặp Tennant và đón hắn cho đến khi tổng thống về. Tennant tin McCaskell.”

“Bao giờ thì tổng thống về?”

“Bốn hôm nữa.”

“Tức là về Washington?”

“Phải.”

“Tuyệt”

“Tại sao?”

Geli đã tiên liệu thể nào Tennant cũng chạy về Washington. “Thủ đô tạo cho chúng ta kịch bản tuyệt vời để loại bỏ Tennant. Bắt đầu ngay từ bây giờ, chúng ta sẽ cố hết sức để làm hắn mất tín nhiệm, bằng cách phóng đại thêm những gì chúng ta đã nói. Tác dụng ngoại ý ở Tennant đã chuyển thành loạn thần. Hắn đã bắn chết nhân viên an ninh của mình và bắt cóc bác sĩ Weiss.”

“Rồi sao?”

“Bây giờ hắn đe dọa tính mạng tổng thống.”

Skow nheo mắt. “Nhưng hắn vừa mới nói chuyện với Matthews. Hắn chẳng tỏ vẻ đe dọa gì cả.”

Geli đảo mắt. “Tennant đang nói tất cả những gì cần nói để tiếp cận cho bằng được người mà hắn muốn giết. Bằng cách vẽ ra hình ảnh hắn như một kẻ cuồng sát, ta có thể khiến mọi cảnh sát thành phố săn lùng hắn. Và một khi anh cho xử lý hắn như một Lee Harvey Oswald, các nhân viên mật vụ sẽ không cho hắn đến gần tổng thống.”

“Một chiến lược thông minh. Chúng ta lấy gì làm chứng cớ?”

“Chúng tôi có bản ghi âm hàng trăm giờ ở nhà Tennant và qua điện thoại. Chiếc Godin Four vẫn còn chạy trên đó chứ?”

“Tôi không để ý. Làm gì?”

“Với chương trình thích hợp của NSA, và nhờ trợ giúp của Godin Four, ta có thể chắp thành những lời đe dọa đối với tổng thống mà không ai có thể chứng minh là giả.”

Skow nở nụ cười tán thưởng. “Giỏi! Mưu này thật giỏi đó, Geli!”

“Đó là lý do tại sao tôi ở đây. Vấn đề là, Tennant sẽ chạy thẳng vào Washington D.C. hay đợi bốn ngày nữa?”

“Nguồn của tôi nói không,” Skow đáp. “Tôi có một danh sách ngắn các địa điểm Tennant có thể sẽ đến, trong đó Washington là điểm cuối cùng.”

Nỗi tức giận làm cơ quai hàm của Geli thắt lại. “Nguồn đó là ai, mẹ kiếp?”

“Tôi không thể nói cho cô lúc này, rất tiếc.”

“Nhưng nó nói Tennant sẽ chạy đến những nơi khác ngoài Washington D.C.?”

“Phải. Như vậy không hợp lẽ hay sao? Tại sao Tennant phải liều vào Washington trong khi còn bốn ngày nữa mới đến cuộc gặp?”

“Bởi vì hắn biết người ở đó có thể vào POTUS. Viện phẫu thuật. Giám đốc Viện Sức khỏe Quốc gia. Các chính khách từ tiểu bang quê hương hắn. Thượng nghị sĩ Barrett Jackson đứng đầu Ủy ban Đặc trách Tình báo. Ông ta có thể tiếp xúc với Phòng Bầu dục qua điện thoại. Và nếu Tennant có thể thuyết phục một người nào đó như Barrett Jackson tin rằng hắn khỏe mạnh…”

“Tôi hiểu. Thôi được. Nhưng chúng ta không thể biết chắc hắn sẽ đến nơi nào. Và câu chuyện tên ám sát của cô cho phép chúng ta đưa những nguồn lực khác của liên bang vào bao vây các địa điểm khác đó.”

“Tốt. Anh lo phần truyền thông. Cũng cần nhằm vào những kẻ mà Tennant biết quanh vành đai cao tốc theo bảng phân loại cảnh báo về an ninh của NSA. Xoáy vào vấn đề tâm thần bất ổn của hắn. Anh có thể làm điều đó một cách thật tinh tế được không?”

Đôi môi mỏng của Skow dãn ra thành thứ gì giống như nụ cười. “Đó là lý do tại sao tôi ở đây.”

Geli gật đầu, cảm thấy dễ chịu hơn cách đây vài giờ. “Tốt nhất là anh hãy lên tầng trên để đảm bảo họ vẫn để Godin Four chạy. Hoặc nhanh nhanh mang nó lại đây cho tôi. “

Skow chưa bao giờ chạm vào người Geli, nhưng lần gã chìa tay ra mà nắm lấy cổ tay ả. “Cô có bốn ngày để tiêu diệt Tennant và Weiss. Sau đó, Sở Mật vụ sẽ xử lý mọi việc, và họ sẽ truy lùng thật ráo riết để chộp Tennant chứ không giết hắn.”

“Thế cho nên anh cần đảm bảo rằng không lời nào hắn nói được người ta tin.”

Skow gật đầu. “Đúng.”

“Đừng lo,” Geli trấn an hắn gã. “Tổng thống sẽ không bao giờ gặp lại Tennant. Trong vòng hai mươi bốn giờ nữa hắn sẽ chết như anh hắn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.