Sonny Venables đã xong ca trực và đang mặc thường phục, ngồi trong chiếc xe cà tàng rất đỗi bình thường của mình và lặng lẽ quan sát xung quanh. Có tiếng lục đục ở băng ghế sau khi người đàn ông khổng lồ nằm trên sàn xe đang cố duỗi đôi chân dài ngoằng của mình cho đỡ mỏi.
“Đừng có sốt ruột thế, Randy” Venables nói. “Chúng ta chịu khó chờ thêm chút nữa.”
“Tin tớ đi, tớ đã nhiều lần phải ăn chực nằm chờ bọn khốn kiếp còn lâu hơn thế này ấy chứ, thậm chí ở cả những nơi còn tồi tệ gấp vạn lần băng ghế sau của một chiếc xe.”
Venebles gõ gõ lấy một điếu thuốc ra khỏi bao, châm lửa, hạ cửa sổ xuống và phả khói ra ngoài.
“Cậu vẫn đang kể cho tớ lần gặp gỡ vừa rồi của cậu với London.”
“Tớ đã yểm trợ sau lưng anh ta mặc dù lúc đó anh ta không hề hay biết. Dù sao thế cũng tốt hơn, mặc dù tớ không nghĩ Westbrook thực sự muốn giết anh ta.”
“Tớ đã nghe nói về thằng đó nhưng chưa bao giờ chạm trán với hắn cả.”
“Cậu gặp may đấy. Nhưng để tớ nói cho cậu biết là ngoài kia còn khối thứ tồi tệ hơn cả hắn. Ít nhất thì Westbrook cũng còn biết chút đạo lý và danh dự. Còn hầu hết lũ khốn kiếp bây giờ đều là bọn điên rồ hết sức. Chúng giết cậu chỉ để giết và khoe khoang về thành tích đó. Westbrook thì làm gì cũng phải có mục đích thật thích đáng.”
“Như kiểu xóa sổ một đội HRT sao?”
“Tớ không nghĩ thế. Nhưng hắn đã chuyển cho London một thông điệp về những đường hầm dưới tòa nhà từng là mục tiêu của HRT. Rõ ràng đó chính là cách mà những khẩu súng máy đã được tuồn vào êm thấm. London và Bates đã kiểm tra. Và tớ nghe nói là hắn đã đúng.”
“Theo những gì cậu kể về Westbrook thì hắn không có vẻ gì chỉ là một thằng nhóc đưa tin.”
“Hắn đúng là vậy nếu như người mà hắn chuyển tin thay đang giữ một người mà hắn yêu quý, như con trai hắn chẳng hạn.”
“Hiểu rồi. Và đó chính là kẻ đứng sau chuyện xảy ra với HRT?”
“Tớ đang nghi là thế.”
“Vậy thì vụ Oxy có liên quan gì đến chuyện này?”
“Đó chính là đường dây mà tớ tận mắt chứng kiến trong tòa nhà đêm đó. Thậm chí chúng còn để cả một số hàng trong nhà nữa cơ mà. Không hề có những bánh côcain hay hêrôin nào hết. Chỉ có những túi đựng thuốc viên. Tớ còn thấy cả những bộ hồ sơ kinh doanh lưu trong máy tính. Đường dây trị giá nhiều triệu đô la. Vậy mà chỉ trong hai ngày tất cả đã được dọn sạch sẽ.”
“Tại sao chúng phải tốn công như thế chỉ để gài cậu nhỉ”? Xóa sổ HRT để làm gì chứ? Điều đó chỉ càng khiến FBI ra tay mạnh mẽ và quyết liệt lơn mà thôi.”
“Đúng là vô lý thật,” Cove đồng tình, “nhưng có vẻ như chuyện đúng là thế đấy.”
Venables bỗng giật mình ngồi thẳng dậy và búng điếu thuốc hút dở ra ngoài cửa sổ. “Đến giờ biểu diễn rồi. Randy.” Venables chăm chú theo dõi thằng thanh niên ra khỏi tòa nhà mà hai người đang theo dõi, hắn vẫn đang lững thững bước trên hè phố, rẽ phải và đi thẳng vào một con hẻm. Venables nổ máy xe và chậm rãi bám theo.
“Đúng là thằng cậu đang chờ đấy à?”
“Ừ. Nếu cậu muốn biết tin về bất kỳ loại hàng nào mới được nhập vào thành phố, nhất định phải hỏi thằng này. Tên nó là Tyrone Walker, nhưng biệt hiệu là T. Thằng này phải cái bệnh hơi hoang tưởng. Trong những năm qua nó đã từng tham gia vài đường dây buôn bán ma túy khác nhau. Đã từng vào tù, ra khám, nằm bệnh viện, rồi trung tâm cai nghiện như cơm bữa. Nó mới hai mươi sáu thôi mà trông còn già hơn anh em mình đến cả mười tuổi chứ chẳng chơi.”
“Kể cũng buồn cười là tớ chưa bao giờ gặp thằng T này.”
“Này, đừng tưởng cậu là trùm độc quyền về thông tin trong thành phố này nhé. Tớ chỉ là một cảnh sát khu vực quèn thật, nhưng tớ cũng biết nhiều ra phết đấy.”
“May thật, Sonny, vì bây giờ tớ là hàng bị đánh dấu rồi. Không thằng nào chịu hé răng nói gì với tớ cả.”
“Hừm, thằng T này sẽ nói đấy, nếu thuyết phục đúng cách.”
Venables quặt xe vào góc phố, nhấn ga, rồi đột ngột ngoặt phải vào con phố chạy song song với con phố họ vừa đỗ xe. Họ vừa rẽ vào góc phố thì T đi ra từ trong con hẻm nối liền hai phố.
Venables nhìn quanh. không có ai thì phải. “Cậu sẵn sàng chưa?”
Cove đã ra khỏi xe từ lúc nào.
Trước khi hắn kịp ý thức chuyện gì đang diễn ra, T đã thấy mình bị lục soát rất chuyên nghiệp khắp người và bị ấn nằm úp sấp trên băng ghế sau trong ô tô của Venables, một bàn tay hộ pháp của Cove đang đè chặt lên lưng khiến hắn không sao cùng vẫy nổi. Venables lái xe lao vọt đi trong lúc T chửi rủa họ ỏm tỏi. Đến lúc hắn bình tĩnh lại thì họ đã ở cách xa chỗ cũ hơn 3km một khu vắng vẻ của thành phố. Cove xách cổ T cho hắn ngồi thẳng dậy. Tên này nhớn nhác hết nhìn Cove rồi lại nhìn Venables.
“Này, T” Venables nói. “Trông mày bảnh lắm. Dạo này o bế bản thân quá nhỉ.”
Cove đoán được ý định lao ra khỏi cửa của T. nên anh ghì chặt cánh tay hộ pháp qua vai hắn. “Ê, T, bọn tao chỉ muốn nói chuyện với mày thôi mà. Chỉ nói chuyện thôi.”
“Thế nếu tôi không muốn thì sao?”
“Thì mày có thể ra khỏi xe,” Cove nói.
“Thật nhé? Được rồi, dừng xe lại cho tôi xuống.”
“Ê này, T, anh ta đâu có nói gì về việc tao phải dừng xe trước khi mày xuống đâu nhỉ?”
Venables quặt tay lái. vòng lên một đoạn cầu vượt dẫn ra đường cao tốc liên bang 395, chạy qua cầu Phố Mười bốn và lướt như bay sang Virginia. Venables nhanh chóng tăng tốc lên 90km một giờ.
T tái mặt nhìn ra ngoài cửa sổ khi thấy cảnh vật vun vút lùi lại đằng sau, hắn ngồi bịch xuống ghế và bướng bỉnh khoanh tay trước ngực.
“Nào anh bạn, đây…” Venables bắt đầu.
“Tay bạn khốn kiếp của ông có tên chứ?” T nhấm nhẳn.
Cove xiết chặt bàn tay đang nắm vai T. “Ừ, tất nhiên tao có tên chứ. Mày cứ gọi tao là T-Rex 1. Giải thích cho nó đi, Sonny.”
“Vì anh ta thích chén những thằng T như mày thay bữa sáng, bữa trưa và bữa tối,” Sonny nói.
“Và tao chỉ muốn biết vài thông tin về loại hàng mới xuất hiện trong thành phố. Bọn mày vẫn mua vào bán ra thường xuyên mà. Không rắc rối nào hết. Chỉ là vài cái tên và bọn tao sẽ thả mày xuống đúng chỗ bọn ta đón mày lên.”
“Và tin tao đi, T, mày không nên trêu ngươi anh bạn tao đâu.” Venables chêm vào.
“Bọn cớm các ông đừng hòng làm gì được tôi nếu các ông không muốn bị tôi kiện cho xanh mặt.”
Cove chăm chú nhìn hắn một lúc tôi lạnh lùng nói. “Ngay lúc này mày nên thật ngoan ngoãn với tao, T ạ. Tao đang bực mình sẵn đây và tao đếch quan tâm đến việc có thằng nào kiện tao hay không.”
“Biến m… các ông đi!”
“Sonny, rẽ phải đi. Về phía Đại lộ GW, ở mạn đó có nhiều chỗ yên tĩnh lắm,” anh nói thêm với vẻ độc địa.
“Được rồi.”
Vài phút sau, xe của họ đã ở trên Đại lộ George Washingtnon. hướng về phía Bắc.
“Rẽ vào đường nhánh tiếp theo đi,” Cove nói.
Họ tấp xe vào một bãi đỗ xe ngắm cảnh, nơi có thể nhìn toàn cảnh khu Georgetown và xa xa bên dưới là dòng sông Potomac. Phía ngoài rìa triền đất khá dốc là một bức tường thấp xây bằng đá. Trời đã bắt đầu chạng vạng, trong bãi đỗ không còn chiếc xe nào khác. Cove nhìn quanh, mở cửa xe và lôi T ra cùng với mình.
“Nếu các ông định bắt tôi, tôi muốn có luật sư.” Venables cũng bước ra và quan sát xung quanh. Anh nhìn triền dốc, trao đổi ánh mắt với Cove và nhún vai.
Cove xách thằng T gày gò và nhấc bổng hắn lên.
“Ông đang làm cái quái gì vậy, đồ điên?”
Cove trèo qua bức tường đá sang phía bên kia trong sự vùng vẫy đến tuyệt vọng của T. Vẫn còn một dải đất hẹp và liền kề đó là triền dốc dựng đứng lổn nhổn đá tảng cao đến 40m xuống mặt sông. Dưới sông và ở bờ bên kia là vài ngôi nhà của các câu lạc bộ chèo thuyền địa phương. Chúng đều được sơn màu sáng, với các hội viên yêu sông nước và tập luyện bằng canô, thuyền đua nhẹ hai mái chèo, kayak và các loại phương tiện tự chế khác đủ kiểu vốn chuyển động bằng cơ bắp hơn là sự đốt cháy của động cơ. Lúc này cũng có vài người đang chèo thuyền phía bên kia sông và T hoàn toàn có thể ngắm nhìn trọn vẹn khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt hắn vì Cove đang giữ hai chân hắn và dốc ngược xuống, để T lơ lửng trong không trung, phía dưới là dốc đá cao thăm thẳm.
“Ôi mẹ kiếp,” T điên cuồng vùng vẫy khi nhìn xuống.
“Thế này nhé, chúng ta có thể kết thúc việc này theo cách dễ dàng hay khó khăn là tùy mày thôi, mày sẽ phải quyết định thật nhanh vì tao đang vội và cũng hết kiên nhẫn rồi,” Cove nói.
Venables ngồi xổm trên tường đá và lặng lẽ quan sát những chiếc xe khác có thể xuất hiện trên đường. “Tốt nhất là nghe lời thôi, thằng cha này không thích bị nói dối đâu.”
“Nhưng các ông là cớm mà,” T gào lên thảm thiết. “Các ông không thể làm thế này được. Thế này là quá trái pháp luật.”
“Tao có bảo tao là cớm đâu,” Cove nói.
T cứng đờ người và quay sang nhìn Venables với ánh mắt vừa cầu cứu vừa dò hỏi. “Nhưng, mẹ kiếp, ông thì là cảnh sát còn gì.”
“Hê, nhưng tao có phải là người giám hộ của anh ta đâu,” Venables nói. “Hơn nữa đằng nào tao cũng sắp về hưu. Tao đếch quan tâm.”
“Oxy”, Cove lạnh nhạt nói. “Tao muốn biết những ai đang mua loại thuốc đó ở DC”
“Ông bị điên không vậy?” T lại gào lên.
“Đúng, tao điên đấy.” Cove thả tay trong tích tắc và T tụt xuống thấp hơn khoảng một gang tay. Giờ thì Cove chỉ còn nắm hai mắt cá chân của thằng thanh niên.
“Ôi Chúa ơi, Jesus lòng lành, cứu con với,” T bắt đầu rền rỉ.
“Đừng có nhắc đến Jesus làm gì, T, nhất là sau những gì mày đã làm,” Venables lạnh lùng trả lời. “Có khi Người lại điên tiết giáng cho một tia sét cũng nên, mà tao thì đang đứng ngay cạnh mày”
“Nói đi,” Cove vẫn nói bằng cái giọng khô khan đe dọa của anh. Oxy.”
“Tôi không thể nói được. Bọn chúng sẽ lùng ra tôi ngay.”
Cove lại để lỏng tay hơn một chút. Giờ thì anh chỉ còn nắm hai bàn chân hắn. “Mày đang đi giày lười, T ạ,” anh thản nhiên nói. “Giày lười thì dễ tuột lắm.”
“Quỷ tha ma bắt ông đi.” Cove thả một chân hắn ra và chỉ còn nắm một chân bằng cả hai tay. Anh quay sang Venables. “Sonny này, tớ nghĩ cứ thả mẹ nó thằng ranh này xuống, xong anh em mình đi tìm thằng khác cho nhẹ nợ.
“Tớ có người rồi. Làm đi.” Cove bắt đầu buông một tay.
“Không!” T gào lên. “Tôi sẽ nói. Tôi sẽ cho các ông biết.”
Cove vẫn đứng yên bất động.
“Không, ý tôi là cho tôi xuống đã và tôi sẽ cho các ông biết.”
“Sonny, cậu ra khởi động xe đi trong lúc tớ quẳng thằng chó chết này xuống sông Potomac.”
“Không! Tôi sẽ nói, ngay tại đây. Tôi thề đấy.”
“Oxy”, Cove lại lạnh lùng nhắc.
“Oxy”, T vội vàng nhắc lại, và hắn bắt đầu phun một mạch không ngừng nghỉ, cho Cove biết tất cả những gì anh cần biết.
°
Claire quặt chiếc Volvo của cô vào lối đi trước nhà và tắt máy. Nơi cô sống là một khu rất dễ chịu, không quá xa văn phòng làm việc, hơn nữa cô cũng kịp mua ngôi nhà ngay trước khi giá nhà đất bắt đầu sốt. Thu nhập của cô vẫn khá, nhưng giá cả sinh hoạt nói chung ở miền bắc Virginia này ngày càng lố bịch. Các công ty kinh doanh bất động sản đang tranh giành bất kỳ mảnh đất nào còn trống để xây cơ man nào là nhà cửa vậy mà vẫn còn không biết bao nhiêu người xếp hàng chờ mua.
Nhà cô được xây theo phong cách Cape Cod 2 với ba phòng ngủ, một thảm cỏ xinh xắn trước cửa, hoa được trồng trong những chiếc bồn gỗ gắn dưới bậu cửa sổ, mái nhà được lợp bằng những phiến gỗ tuyết tùng, một gara với hai ô đỗ xe nối với nhà chính bằng một lối đi có mái che. Đường phố được trồng cây hai bên, và cả khu vực này toát lên một khung cảnh pha trộn hài hòa giữa cổ kính và hiện đại, thích hợp với những người dân sống ở đây – cả dân lao động lẫn giới kinh doanh và chuyên gia.
Sau khi đã ly dị một thời gian dài, Claire gần như chấp nhận thực tế rằng cô sẽ ở vậy suốt đời. Trong những giới xã hội mà cô giao du cũng chỉ có vài người đàn ông thích hợp nhưng cô không quan tâm lắm. Claire có những cô bạn gái lúc nào cũng chỉ chăm chăm làm mối cho cô với một doanh nhân hay luật sư nào đó, nhưng cô nhận thấy hầu hết bọn họ đều là những người quá tự cao tự đại như thể mình là trung tâm của vũ trụ nên cô nghĩ kết hôn với họ cũng chẳng khác gì sống độc thân. Để dạy họ một bài học, trong một bữa tiệc, cô đã làm ra vẻ tình cờ hỏi một tay doanh nhân tự mãn trong lĩnh vực công nghệ cao xem anh ta có biết gì về Narcissus 3 không. Anh chàng rất quan tâm muốn biết đó có phải là một phần mềm Internet mới không và ngay lập tức lại tiếp tục khoe khoang anh ta là một người tuyệt vời như thế nào.
Cô xách chiếc cặp tài liệu ra khỏi xe và bước lên bậc thềm trước cửa. Claire không cho xe vào giữa vì cô định lại ra ngoài tiếp. Người đàn ông bước ra từ sân sau khiến Claire giật mình. Đó là một người da đen to lớn, với cái đầu rõ ràng là cạo trọc, mặc dù anh ta đang sùm sụp một chiếc mũ lưỡi trai. Claire chăm chú nhìn bộ đồng phục công ty gas của anh ta và thiết bị đo gas điện tử mà anh ta cầm trên tay. Anh ta đi qua mặt cô, mỉm cười chào và bước qua bên kia phố. Cô bất giác thấy ngượng ngùng vì tự nhiên lại nghi ngờ một người da đen, mặc dù cô phải thừa nhận cũng với sự xấu hổ không kém, là hầu như không có người da mầu nào sống ở khu vực này. Nhưng ai có thể trách cô là hoang tưởng cơ chứ; sau khi đã biết Web London và những người như anh ta?
Claire mở cửa và bước vào trong nhà, đầu vẫn còn đang suy nghĩ về buổi điều trị vừa rồi với Web. Những gì cô nghe được thật sự là một cú sốc, nhưng hơn hết chúng đã giúp cô hiểu ra nhiều điều. Cô đặt chiếc cặp xuống và quay người về hướng phòng ngủ để thay quần áo. Ngoài trời vẫn còn nắng và cô muốn tranh thủ thời tiết tuyệt đẹp để đi dạo một chút. Cô chợt nhớ ra những viên thuốc trong túi áo nên lấy chúng ra để kiểm tra.
Điều cô tò mò nhất chính là viên thuốc lạ kia. Cô có một người bạn làm trong khoa dược của Bệnh viện Fairfax. Anh ta có thể tiến hành vài xét nghiệm và cho cô biết đó là loại thuốc gì. Trông nó không hề giống với những loại thuốc ngủ mà cô từng biết, nhưng cũng có thể là cô nhầm. Cô cũng hy vọng cô đã nhầm về khả năng chính sự tương tác thuốc là nguyên nhân khiến Web bị tê liệt trong con hẻm đó. Đó sẽ là điều quá sức chịu dựng của anh. Giả thuyết của Web về tà thuật đã đủ điên rồ lắm rồi, cô không nghĩ những thứ thuốc mà Web đã ngu ngốc tống vào người lại có thể là nguyên nhân khiến đồng đội của anh chết mà không có anh. Không, câu trả lời phải nằm trong quá khứ của Web, cô tin chắc là như vậy.
Cô ngôi lên giường, cởi giày, rồi bước tới buồng để quần áo thông với phòng ngủ của mình, trút bỏ bộ váy và khoác lên người áo phông, quần soóc vì trời đã bắt đầu ấm áp trở lại. Vẫn đi chân trần, cô quay ra và nhìn điện thoại. Có lẽ cô nên gọi cho Web và nói chuyện với anh. Đến một lúc nào đó cô sẽ phải nói với Web rằng cô đã biết về cái chết của Stockton. Điều quan trọng nhất là nói ra lúc nào. Quá sớm hay quá muộn đều có thể để lại những hậu quả không lường. Cô quyết định tạm gác lại đã và sẽ xem xét sau. Có lẽ đi dạo một lát sẽ giúp cô suy nghĩ thật thấu đáo. Claire bước tới ngăn kéo và lấy ra một chiếc mũ bóng chày. Cô đang định đội nó lên thì một bàn tay từ phía sau chẹt lấy miệng cô. Theo bản năng cô buông chiếc mũ ra và bắt đầu quẫy đạp cho đến khi cô cảm thấy một nòng súng lạnh toát đang kề sát vào má mình và cô dừng ngay lại, mắt trọn tròn vì khiếp đảm, hơi thở đột nhiên trở nên hổn hển.
Cô chợt nhớ ra là đã không khóa cửa sau khi vào nhà. Đây là một khu vực rất an toàn, ít nhất là cho đến lúc đó. Đầu óc cô bấn loạn với ý nghĩ không biết có phải người công nhân xem đồng hồ gas là kẻ giả trang không, và bây giờ hắn ta đã quay lại, chuẩn bị cưỡng bức và giết cô.
“Ông muốn gì?” cô hỏi bằng một giọng nói nghèn nghẹt vì bị chẹn ngang miệng như thể đó không còn là giọng của cô nữa. Cô có thể nhận ra đó là một người đàn ông, vì sức mạnh của bàn tay đó, mặc dù hắn có xỏ găng.
Bàn tay rời khỏi miệng và chuyển xuống xiết quanh cổ cô.
Hắn không trả lời và Claire nhìn thấy dải băng bịt mắt trước mặt cô, rồi chỉ vài giây sau cô đã ở trong bóng tối đen kịt. Cô cảm thấy mình đang bị lôi đến giường và kinh hoàng nghĩ rằng màn hãm hiếp sắp sửa xảy ra.
Cô có nên hét lên hay chống cự không? Trong khi đó nòng súng lạnh toát vẫn gí sát bên má phải. Và sự im lặng của kẻ tấn công cô còn đáng sợ hơn giọng nói lạnh lùng của hắn.
“Đừng sợ,” hắn nói, “tất cả những gì bọn tao muốn là thông tin thôi. Không gì hết.” Hắn nhấn từng từ rất dễ nghe. Nghĩa là cơ thể cô sẽ được an toàn, ít nhất cô cũng có thể hy vọng như vậy.
Hắn hướng dẫn cô ngồi xuống mép giường. Claire tự nhủ nếu hắn đẩy cô ngã ngửa ra và trèo lên, cô sẽ chống cự, súng hay không cũng vậy.
Nhưng may thay cô cảm thấy hắn đứng tách xa cô ra. Đồng thời cô cũng cảm thấy có người khác vừa bước vào. Cô rùng mình khi người đó ngồi xuống mép giường bên cạnh cô. Một người đàn ông to lớn, cô kết luận vì đệm giường nhún hẳn xuống dưới sức nặng của hắn. Nhưng hắn không hề động đến Claire, mặc dù qua lần khăn bịt mắt cô vẫn có thể cảm thấy rằng ánh mắt hắn đang dán chặt vào cô.
“Mày đang điều trị cho Web London?” Cô giật bắn mình khi nghe hắn hỏi vậy, vì suốt từ đầu cô vẫn chưa nghĩ ra rằng tất cả chuyện này chắc chắn có liên quan đến Web; mặc dù giờ đây cô tự hỏi tại sao cô không nhận ra ngay nhỉ. Cuộc sống của cô xưa nay vẫn rất đỗi bình lặng, đều đều, không súng đạn và giết chóc. Đó là cuộc sống của Web. Dù thích hay không thì giờ đây cô cũng trở thành một phần của cuộc sống đó.
“Ông hỏi vậy là có ý gì?” cô gượng hỏi.
Cô nghe thấy hắn làu bàu, một câu rủa giận dữ nào đó. Cô tự nhủ.
“Mày là bác sĩ tâm thần và hắn là bệnh nhân của mày, đúng không?” Claire chỉ muốn thốt lên rằng về mặt đạo đức nghề nghiệp cô không được phép tiết lộ thông tin đó, nhưng cô tin chắc rằng nếu cô nói vậy, hắn sẽ giết cô ngay không thương tiếc. Cứ làm như hắn quan tâm đến những ràng buộc nghề nghiệp của cô lắm không bằng. Và để củng cố thêm cho linh cảm của Claire, cô bỗng nghe thấy một tiếng cạch khô khốc; chính xác là tiếng lên cò súng. Với kinh nghiệm nhiều năm làm chuyên gia tư vấn khoa học hình sự trong các vụ án, cô biết quá rõ âm thanh đó. Cả vùng bụng của Claire bỗng lạnh toát và trống rỗng, chân tay như cứng đờ nhưng bất giác cô vẫn tự hỏi tại sao Web có thể đối mặt với loại người này mỗi ngày trong cuộc đời của anh ta.
“Tôi đang điều trị anh ta, vâng.”
“Giờ thì có vẻ tiến bộ rồi. Nó có nhắc gì đến một thằng bé với mày không, một thằng nhóc tên là Kevin?”
Cô gật đầu vì miệng cô đã khô khốc đến nỗi cô không nghĩ mình còn có thể nói lên lời.
“Nó có biết thằng nhóc kia đang ở đâu không?” Claire lắc đầu, người cô chợt căng lên như dây đàn khi hắn bắt đầu chụp nhẹ lên vai cô.
“Cứ bình tĩnh đi, cô em, không ai làm gì mày cả nếu mày chịu hợp tác. Còn nếu mày không hợp tác thì coi như chúng ta có rắc rối đấy.” Hắn nói thêm với giọng ghê rợn.
Claire nghe thấy tiếng hắn búng tay và một phút tiếp theo trôi qua trong im lặng, rồi cô chợt cảm thấy có gì đó chạm vào môi mình. Cô hơi ngả người về sau để tránh.
“Nước đấy mà,” hắn nói. “Miệng mày khô hết rồi. Ai sợ vãi đái cũng đều thế cả. Uống.”
Lời cuối cùng được buông ra khô khốc như một mệnh lệnh và Claire làm theo ngay lập tức.
“Giờ thì nói đi, không được gật hay lắc nữa, mày hiểu ý tao chứ?” Cô đang định gật đầu thì chợt kìm lại được. “Hiểu.”
“Nó đã nói những gì về Kevin? Mọi thứ, tao phải biết tất cả.”
“Tại sao?” Cô cũng không hiểu câu hỏi mạnh dạn của mình ở đâu ra nữa.
“Tao có lý do.”
“Các ông muốn làm hại thằng bé sao?”
“Không,” hắn nói khẽ. “Tao muốn tìm thấy nó khoẻ mạnh và an toàn.”
Giọng hắn có vẻ chân thành, nhưng tên tội phạm nào mà chăng làm ra vẻ thế, cô tự nhắc mình. Tên Bundy 4 vẫn nổi tiếng là kẻ miệng lưỡi trơn tru, vậy mà chính hắn đã giết hàng chục phụ nữ đấy thôi, lúc nào hắn chẳng mỉm cười.
“Tôi không có lý do gì để tin lời ông cả.”
“Kevin, nó là con trai tao.”
Cô rùng mình khi nghe hắn nói vậy tôi bình tĩnh lại ngay. Có lẽ nào hắn chính là kẻ có cái tên Big F mà Web đã kể cho cô? Nhưng anh nói rằng tên này là anh trai của Kevin, chứ đâu phải bố thằng bé. Nghe giọng hắn có vẻ là một ông bố đang lo lắng, nhưng vẫn có gì đó gờn gợn không thật. Mặc dù nghĩ vậy nhưng Claire cũng đành gạt bỏ sự nghi ngờ thuần túy nghề nghiệp của mình sang một bên. Điều cô cảm thấy rõ ràng nhất lúc này là chúng sẽ giết cô. “Web nói anh ta nhìn thấy Kevin trong con hẻm. Anh ta nói Kevin đã nói gì đó với anh ta và điều này đã tác động đến anh ta một cách rất kỳ quái. Sau đó anh ta cũng nhìn thấy thằng bé lúc súng đang nổ. Anh ta đã đưa cho thằng bé một mảnh giấy và bảo nó quay ra. Sau đó anh ta không thấy thằng bé đâu nữa. Web vẫn đang tìm kiếm nó.”
“Tất cả chỉ có thế thôi sao?” Cô gật đầu và giật mình nhớ ra. Cô cảm thấy hắn đang áp sát lại và mặc dù đang bị bịt mắt, cô vẫn nhắm nghiền mắt bên trong mảnh vai.
Những giọt nước mắt căm giận và sợ hãi đang trào ra.
“Tao đã quy định là không gật hay lắc gì nữa cơ mà, tao muốn nghe mày nói ra, tao cảnh cáo lần cuối cùng đấy, mày có nghe không hả?”
“Có…” Cô cố ngăn những giọt nước mắt tức tưởi.
“Được rồi, thế nó có nói thêm bất kỳ điều gì nữa không? Bất kỳ điều gì khác lạ xảy ra khi nó nhìn thấy Kevin lần thứ hai?”
Cô trả lời, “không,” nhưng cô đã ngần ngừ hơi quá lâu một chút. Cô cảm thấy rõ điều đó, như thể cô đã ậm ừ cả một ngày dài. Và cô cũng nghĩ hắn đã nhận ra sự lúng túng đó. Về điểm này thì cô đúng vì ngay lập tức cô cảm thấy nòng súng lạnh toát lại ấn sâu vào má mình.
“Chúng ta đang có một sự hiểu lầm nghiêm trọng ở đây, cứ như thể vì tao không giải thích rõ ràng thì phải. Thôi thì tao nói thẳng cho mày biết nhé, đồ chó cái kia. Để tìm thấy con trai, tao sẵn sàng bắn vỡ sọ mày cùng với tất cả những ai mày quan tâm trong đời. Tao thấy có đầy ảnh treo trong nhà, tất cả đều là ảnh của con bé kháu khỉnh kia. Chắc là con gái mày, đúng không?”
Claire không trả lời và cô cảm thấy bàn tay hắn túm chặt lấy cổ cô. Tay hắn đi găng, và điều đó làm cô ngạc nhiên cho đến khi cô nhớ ra rằng ngày nay các phương tiện máy móc hiện đại có thế phát hiện được dấu vân tay và ADN trên xác chết. Xác chết của cô! Ý nghĩ do làm Claire cảm thấy mình sắp ngất.
“Đúng không?”
“Vâng!”
Hắn vẫn để tay trên cổ cô. “Thế đấy. Đứa con gái xinh đẹp của mày đang khỏe mạnh, an toàn. Một ngôi nhà nhỏ hoàn hảo ở một khu ngoại ô xinh xắn. Còn tao thì đang mất con và nó là tất cả những gì tao có. Tại sao mày có con gái còn tao lại phải mất con trai? Mày nghĩ như thế là công bằng à? Mày nghĩ thế à?” Hắn xiết chặt tay hơn một chút làm Claire bắt đầu cảm thấy nghẹt cổ.
“Không.”
“Không cái gì?”
“Không, tôi không nghĩ như thế là công bằng,” cô cố thốt ra câu trả lời bằng giọng nghẹn ngào.
“Vậy sao? Hừm, hơi quá muộn rồi, cô em ạ.” Điều tiếp theo mà cô cảm nhận được là cô bị đẩy ngã ngửa lên giương.
Sự quyết tâm chống cự nếu chúng định hiếp cô lúc đầu bây giờ mới thật lố bịch làm sao. Claire sợ đến nỗi cô không sao thở nổi. Cô cảm thấy một chiếc gối đang phủ lên mặt mình và một cái gì đó rất cứng cắm thẳng vào giữa gối. Phải vài giây sau cô mới bàng hoàng nhận ra vật cứng đó chính là nòng súng và chiếc gối sẽ là thiết bị giảm thanh thô sơ mà tiện lợi.
Cô chợt nghĩ đến con gái mình, Maggie, và cô nghĩ đến cảnh người ta sẽ tìm thấy thi thể cô trên giường. Nước mắt trào ra ướt đẫm má cô. Và rồi như có phép màu, trong một giây ngắn ngủi, sự khôn ngoan của Claire bỗng quay trở lại.
“Anh ta nói là có kẻ đã tráo thằng bé trong con hẻm.”
Chiếc gối vẫn không suy xuyển trong vài giây và Claire bắt đầu nghĩ cuối cùng cô đã thua.
Rồi nó bắt đầu chầm chậm nhấc lên và cô cảm thấy mình bị kéo bật dậy mạnh đến nỗi vai cô tưởng như trật khớp đến nơi.
“Nói lại xem nào!”
“Anh ta nói là Kevin đã bị đánh tráo trong con hẻm, thay vào đó là một thằng bé khác. Thằng bé đến gặp cảnh sát không phải là Kevin. Thằng bé đã bị giữ lại trong con hẻm ngay trước khi nó gặp cảnh sát.
“Web có biết tại sao không?”
“Không. Và anh ta cũng không biết ai đã làm việc đó. Anh chỉ biết là có chuyện như vậy đã xảy ra thôi.”
Cô lại cảm thấy nòng súng gí vào má mình. Không hiểu sao lần này không còn đáng sợ bằng lần trước.
“Mày mà nói dối thì mày sẽ biết tay tao.”
“Đó là những gì anh ta đã nói.” Cô có cảm giác cô vừa phản bội Web để tự cứu mình và tự hỏi liệu anh sẽ sẵn sàng chết hay chấp nhận làm một việc như vậy. Chắc là anh thà chết còn hơn. Nước mắt lại bắt đầu trào ra giàn giụa, nhưng lần này không phải vì sợ mà vì xấu hổ trước sự yếu đuối của mình.
“Anh ta nghĩ việc Kevin có mặt trong con hẻm đó là do sự sắp đặt của kẻ đứng sau chuyện đã xảy ra. Anh ta nghĩ kiểu gì Kevin cũng dính dáng đến chuyện này.” Cô vội nói thêm, “Nhưng chỉ là vô tình thôi. Dù sao nó cũng chỉ là một thằng bé.”
Nòng súng được nhấc ra khỏi má cô và sự đe dọa khủng khiếp của kẻ đang tra hỏi cô cũng tạm tránh xa.
“Thế sao?”
“Đó là tất cả những gì tôi biết.”
“Mày mà nói với bất kỳ ai việc bọn tao đến đây, mày sẽ biết tay bọn tao. Và tao sẽ tìm được con gái mày. Bọn tao đã ở trong nhà mày nhiều lần rồi, bọn tao biết tất cả những gì cần biết về hai mẹ con mày. Chúng ta có hiểu nhau không nhỉ?”
“Có” cô cố gắng thốt lên.
“Tao đang làm tất cả những chuyện này để tìm được con trai tao, thế thôi. Tao không thích đột nhập vào nhà người khác và đe dọa họ làm gì, đó không phải là phong cách của tao, nhất là đối với phụ nữ, nhưng tao sẵn sàng làm tất cả để tìm được con trai tao, tao thề đấy.”
Cô cảm thấy mình vừa gật đầu như người mộng du và vội vàng dừng lại.
Cô không nghe thấy tiếng chúng bỏ đi, mặc dù lúc này tai cô chưa bao giờ thính hơn. Cô chờ thêm vài phút nữa cho thật chắc chắn, rồi rụt rè lên tiếng, “Hello?” Rồi cô hắng giọng nhắc lại lần nữa. Cô từ từ đưa tay lên tháo băng bịt mắt. Cô cứ đinh ninh sẽ có bàn tay nào đó ngăn cô lại, nhưng vẫn không thấy gì. Cuối cùng cô cũng giật tấm băng bịt mắt ra và nhìn quanh phòng, vẫn chờ đợi chúng nhảy bổ vào cô bất kỳ lúc nào. Cô chỉ muốn đổ gục xuống giường và khóc cả ngày cả đêm cho thỏa, nhưng cô không dám ở lại nhà mình thêm chút nào nữa. Chúng nói chúng đã sục sạo mọi ngóc ngách trong nhà. Cô vội vàng tống vài bộ quần áo vào một chiếc túi du lịch, chộp lấy ví tiền và một đôi giày thể thao rồi chạy ra cửa trước. Cô căng mắt nhìn khắp xung quanh nhưng không thấy ai. Claire ba chân bốn cẳng chạy ra xe và chui tọt vào trong. Trong lúc lái xe ra đường cô vẫn chăm chăm dán mắt vào gương chiếu hậu để xem có ai đuổi theo không.
Cô không phải là một chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng có vẻ như không có ai phía sau cả. Claire rẽ ra đường vành đai Capital và tăng tốc đầu óc vẫn còn bấn loạn chưa biết mình định đi đâu nữa.
Chú thích
1. Tức là Tyrannosaurus Rex (Khủng long bạo chúa).
2. Kiểu nhà phổ biến ở những vùng ngoại ô Mỹ, mang phong cách thời thuộc địa, thường có một tầng và một lửng, đầu hồi bằng ván ghép, sàn vuông vắn hình chữ nhật,mái nhà dốc.
3. Trong thần thoại Hy Lạp, Narcissus là một chàng thanh niên ích kỷ đã phũ phàng từ chối tình yêu của nàng Echo. Chàng trai bị trừng phạt bằng cách phải lòng với hình ảnh phản chiếu của mình dưới hồ. Cuối cùng chàng trai chết dần chết mòn vì ngồi ngắm mãi ảnh của mình và biến thành hoa thủy tiên.
4. Một tên giết người hàng loạt khét tiếng ở Mỹ, đã giết 5 phụ nữ trước khi bị bắt và xử tử năm 1989.