Tay Súng Cuối Cùng

Chương 51



Claire giật mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ mê man vì kiệt sức bất chấp nỗi sợ hãi lúc nào cũng hiển hiện trong cô. Cô cảm thấy những ngón tay của ai đó đang sờ soạng trên da mình và cô định vùng vẫy đạp kẻ tấn công thì giọng nói đó cất lên ngăn cô lại.

“Cháu đây mà, cô Claire,” Kevin vừa nói vừa tháo băng bịt mắt của cô ra.

Trong phòng không có chút ánh sáng nào, vì vậy phải một lát sau mắt Claire mới quen dần với bóng tối. Cô cúi xuống nhìn Kevin đang ngồi cạnh mình, hai tay nó đang loay hoay với chiếc còng đang giữ chặt cô vào tường.

“Cô tưởng cháu cũng bị trói cơ mà.” Nó mỉm cười và giơ lên một mẩu kim loại bé xíu. “Đúng thế. Nhưng cháu đã lấy được cái này từ một trong những cây bút họ mang cho cháu vẽ. Cháu đã cạy khóa. Cháu khéo tay lắm.”

“Cô thấy rồi.”

“Chờ cháu thêm một phút nữa thôi là cháu sẽ phá được cả khóa cho cô nữa.” Chưa hết ngần ấy thời gian, Kevin đã giải phóng cô khỏi chiếc còng.

Claire xoa xoa cổ tay và ngồi thẳng dậy, nhìn quanh phòng và dừng lại ở cánh cửa. “Cô đoán là cửa bị khóa?”

“Lúc nào cũng khóa. Có thể bây giờ thì không, vì họ nghĩ cô cháu mình bị còng tay rồi.”

“Thông minh lắm.” Cô chầm chậm đứng dậy, cố gắng trấn tĩnh trong giây lát để lấy lại thăng bằng sau khi không được đứng trong ngần ấy thời gian, nhất là lại trong bóng tối đen kịt của căn phòng. Cô lại nhìn quanh.

“Có thứ gì mà cô cháu mình có thề dùng làm vũ khí trong trường hợp có người ở ngoài cửa không nhỉ?” cô thì thào.

Kevin bước lại chiếc giường nhỏ của mình, lật nó lên và tháo hai cái chân giường bằng sắt ra. Nó cầm một cái và đưa cái còn lại cho Claire.

“Cô đánh phía trên, cháu đánh phía dưới,” nó nói.

Claire gật đầu, nhưng không tự tin cho lắm. Cô không chắc cô có thể đánh người.

Dường như Kevin cảm thấy sự lo lắng của Claire, vì nó nói thêm, “Chúng ta chỉ đánh họ nếu họ định hại chúng ta thôi phải không?”

“Đúng rồi,” Claire nói, lần này thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Hai người rón rén nhích lại gần cánh cửa và thử kéo nó ra. Cửa đã bị khóa chặt. Họ căng tai nghe ngóng nhưng không thấy phía bên kia cửa có động tĩnh gì mặc dù những âm thanh ầm ì giống như máy móc hoạt động đã gần như lặng hẳn so với mọi khi. “Cô nghĩ cô cháu mình sẽ không thể ra khỏi đây chừng nào chúng chưa muốn thế,” Claire chán nản nói.

Kevin chăm chú nhìn cánh cửa rồi lùi lại. “Giờ cháu mới để ý.”

“Cái gì?”

“Là bản lề cửa lắp phía trong.” Nét mặt Claire ánh lên vẻ hy vọng, nhưng chỉ trong giây lát. “Nhưng chúng ta sẽ cần tua vít và búa để phá chúng ra.”

“Vâng, chúng ta có búa đây rồi.” Nó giơ cái chân giường bằng sắt lên. “Còn đây là tua vít.” Nó bước lại chỗ chiếc còng tay đã được dùng để cột Claire vào một cái móc trên tường. Với sự giúp đỡ của Claire, cuối cùng hai cô cháu cũng tháo được cái móc sắt ra khỏi tường và Kevin tháo cái còng tay ra.

Nó giơ một cái còng tay lên. “Nó có một cái cạnh rất mảnh, có thể dùng thay tua vít.”

“Lại một sáng kiến nữa, Kevin,” Claire thốt lên với vẻ vô cùng thán phục. Giờ cô đang bị giam trong đây, hoàn toàn bất lực, và Kevin đang như một ảo thuật gia rút từ trong mũ ra hết phép màu này đến phép màu khác.

Công việc mất khá nhiều thời gian và chốc chốc họ lại phải dừng tay nghe ngóng xem có ai đang đến không, nhưng cuối cùng chiếc chốt bản lề trên cánh cửa cũng bung ra. Hai người cạy được cánh cửa và lách người qua. Bên ngoài cũng tối om, Claire và Kevin bước loạng choạng, lần tay lên tường hành lang hẹp mà mò mẫm tiến từng bước. Giờ đây mùi khí Clor càng trở nên nồng nặc. Trước mặt họ lại là một cánh cửa nữa khóa im ỉm, nhưng Kevin vẫn loay hoay mở được bằng nắp cái bút của nó. Tuy nhiên, vẫn còn một cánh cửa nữa và, ơn Chúa, lần này không có cái khóa nào cả.

Claire hít một hơi thật sâu, Kevin cũng phấn khích làm theo. Nó mỉm cười với cô “Được ra ngoài thích thật.”

“Ừ cô cháu mình phải chạy thật nhanh trước khi chúng đến và nhốt chúng ta trở lại.”

Hai người chạy qua bể bơi có mái che, nép mình qua những bụi cây rậm rạp rồi chạy xuống một con đường ngoằn ngoèo đầy cỏ mọc. Đến gần cuối con đường, Claire chợt nhìn thấy một tòa nhà ở phía xa xa trước mặt.

Chính là tòa nhà đó. Cô đã nhìn thoáng qua khi cô tới đây lần trước. Họ đang ở trang trại East Winds.

“Ôi Lạy Chúa tôi,” cô thốt lên.

“Suỵt”, Kevin thì thào.

Cô cũng thì thào vào tai nó, “Cô biết chúng ta đang ở đâu rồi. Cô còn có bạn ở đây nữa cơ, chúng ta phải tìm tới chỗ họ.”

Vấn đề là trong bóng đêm dày đặc như thế này, thật khó có thể xác định chính xác phải đi theo hướng nào mới tới được tòa nhà ngang mà Web và Romano đang ở, ngay cả khi đã có vật chuẩn là tòa nhà chính.

“Nếu họ cũng ở nơi mà chúng ta vừa bị giam giữ, làm sao cô dám chắc họ thực sự là bạn cô được?”

“Cô biết chứ. Đi nào.”

Cô nắm tay thằng bé và hai người chạy theo hướng mà Claire nghĩ rằng sẽ tới được ngôi nhà ngang. Tuy nhiên, còn cách ngôi nhà một quãng rất xa hai người đã giật bắn mình khi nghe thấy tiếng xe ô tô đang chạy tới. Họ lao vào trong bụi cây và hé mắt nhòm ra. Claire nhìn và cảm thấy tuyệt vọng. Đó là một chiếc bán tải, không phải chiếc Mach hay chiếc Corvette của Romano. Cô há hốc miệng khi chiếc xe dừng lại và mấy người đàn ông tay cầm súng nhảy ra. Vậy là vụ đào tẩu của hai người đã bị phát hiện. Cô kéo Kevin chạy sâu vào trong rừng, vội vàng đến nỗi Claire mất hết cả ý niệm về phương hướng.

Cuối cùng họ cũng dừng lại, mệt đến đứt hơi. Kevin nhìn quanh.

“Cháu chưa bao giờ thấy nhiều cây mọc cùng một chỗ thế này. Không biết đâu là đường nữa.” Claire thở hổn hển, cố gắng kiểm soát lại phổi và hệ thần kinh của mình. Cô gật đầu. “Cô biết.” Claire nhìn khu rừng xa lạ xung quanh hai người và đang cố gắng quyết định xem phải đi theo hướng nào thì chợt nghe thấy tiếng bước chân. Cô kéo Kevin nép sát vào mình và hai người thụp xuống dưới bụi cây.

Một người đang đi trên đường và bước qua ngay trước nơi họ nấp, hoàn toàn không hay biết đến sự hiện diện cửa Claire và Kevin. Claire đánh bạo nhòm ra. Cô không biết Gwen Canfield và vì vậy không hiểu tại sao lại có một phụ nữ mặc váy dài đỏ đang đi chân đất qua rừng rậm vào giờ này trong đêm. Claire định hét lên gọi cô ta nhưng cuối cùng lại quyết định thôi. Cô hoàn toàn không biết những kẻ bắt giữ mình là ai. Biết đâu người phụ nữ kia cũng là người của chúng.

Sau khi Gwen đi khuất, Claire và Kevin lại bắt đầu chạy. Họ tới trước một ngôi nhà tối om, nhưng lại có một chiếc xe đỗ trước cửa. Claire đang phân vân không biết có nên đánh liều mò vào trong và lấy điện thoại gọi cho cảnh sát hay không thì một người đàn ông lao từ trong nhà ra, nhảy lên xe và rồ máy vọt đi.

“Cô nghĩ người kia vừa mới phát hiện ra là chúng ta đã trốn thoát,” cô thì thào với Kevin. “Đi nào.” Họ chạy tới ngôi nhà. Claire đã nhận thấy là trong lúc vội vã người đàn ông kia đã quên không khóa cửa. Họ đang định vào trong thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động khiến Claire giật thót người.

“Ông ta đang quay lại,” Kevin khẽ hét lên. Hai người lao vọt trở lại vào trong rừng trong lúc chiếc xe đang chồm tới.

Cắm đầu cắm cổ chạy xuyên qua những bụi cây rậm rạp, Claire làm văng mất cả hai chiếc giày, trong khi quần áo của cô và Kevin đều bị gai và cành cứng xé toạc tan tành. Hai người chạy đến một khoảng đất khá quang đãng, dừng lại để thở rồi lại thục mạng chạy tiếp khi nghe thấy tiếng bước chân rầm rập đuổi theo phía sau.

Họ lao qua một khoảng đất trống và Claire chợt nhận ra một tòa nhà lờ mờ phía trước trong đêm tối.

“Nhanh lên,” cô bảo Kevin, “Vào trong kia.”

Hai người trèo lên một bệ bốc hàng và chui vào Ngôi nhà Khỉ qua một hốc thủng trên tường. Claire và Kevin nhìn quanh đống đổ nát bên trong ngôi nhà. Cô rùng mình ớn lạnh khi nhìn thấy những chiếc lồng sắt han gỉ lăn lóc khắp chân tường. Kevin lấy tay bịt mũi.

“Khiếp, chỗ này thối quá,” thằng bé thốt lên.

Tiếng người quát tháo, tiếng chó sủa, mỗi lúc một gần. “Đằng kia,” Claire hốt hoảng nói. Cô trèo lên một chiếc thùng gỗ, đẩy Kevin lên một hốc lớn phía trong tường – nơi có lẽ từng được dùng để lắp quạt thông hơi. “Nằm vào đây và giữ yên lặng nhé,” cô thì thào với thằng bé.

“Cô đi đâu?

“Ngay đây thôi,” cô nói. “Nhưng nếu chúng tìm thấy cô, cháu cũng đừng ra nhé; cho dù chúng có nói chúng sẽ làm gì cô chăng nữa, cháu cũng không được ra. Cháu hiểu chứ?”

Kevin miễn cưỡng gật đầu. “Cô Claire,” nó nói. Cô quay lại. “Cô cẩn thận nhé” Cô gượng cười, xiết chặt tay nó rồi trèo xuống. Cô nhìn quanh một lúc rồi nép mình chui ra ngoài qua một kẽ tường trống hoác phía sau. Ra đến ngoài, tiếng chó hộc lên nghe còn khủng khiếp hơn. Chắc chắn bọn người kia đã đưa cho lũ chó vật gì đó có mùi của cô và Kevin. Cô xé một mảnh váy, nhặt một hòn đá lên và buộc nó vào trong mảnh vải, rồi lấy hết sức ném nó thật xa khỏi Ngôi nhà Khỉ. Sau đó cô chạy thục mạng về hướng ngược lại. Cô lại chui vào trong rừng, trườn xuống một bờ đất đắp cao, rồi lăn xuống dưới. Claire căng mắt nhìn quanh, cố gắng phán đoán hướng tiếng người và tiếng chó sủa đang vẳng lại. Thật không may, vì địa hình đặc biệt của khu này, những tiếng ồn ào đó như đang vọng đến từ mọi phía. Cô lội băng qua một con lạch nhỏ, đến giữa dòng thì vấp ngã và bị ướt như chuột lột. Cô cuống cuồng đứng dậy rồi cố gắng trèo lên một bờ đất thấp phía bờ bên kia, hóa ra ở đây lại là một dải đất bằng phẳng.

Claire đã kiệt sức đến nỗi cô chỉ muốn nằm vật xuống và đợi chúng đến bắt cô. Nhưng rồi cô tự ép mình gượng dậy và tiếp tục chạy. Khi trước mặt cô là một triền dốc cao khác, cô bám vào một cây non mọc xiên ra ngoài để đu người trèo lên. Lên đến đỉnh mô đất, cô bắt đầu quan sát xung quanh. Cô chợt nhận ra một ánh điện sáng phía xa xa, rồi lại một ánh điện nữa, một ánh điện nữa, thành hàng chạy song song. Một con đường.

Cô hổn hển thở thật nhanh để hồi sức rồi tiếp tục rảo bước chạy. Chân cô sưng vù và bê bết máu, nhưng cô nhất định không để cơn đau làm cô chạy chậm lại. Cô phải tìm người đến cứu. Cô phải tìm người đến cứu Kevin.

Những âm thanh người quát tháo và tiếng chó sủa bỗng như biến mất, cô bắt đầu tự cho phép mình tận hưởng niềm hy vọng mong manh rằng rất có thể cô đã chạy thoát. Vài mét cuối cùng cô phải bò bằng cả hai tay và hai chân mới ra đến đường, rồi nằm vật xuống rãnh nước bên vệ đường một lúc, nước mắt đang trào ra đầm đìa trên mặt, phần vì hoảng sợ, phần vì kiệt sức, nhưng hơn hết là niềm vui đã tìm lại được tự do. Cô nghe thấy tiếng xe ô tô chạy lại, cô đứng bật dậy và chạy ra đường, vẫy tay rối rít và gào đến khản giọng để họ đến cứu.

Thoạt tiên không có vẻ gì là chiếc xe sẽ dừng lại cả. Claire chợt nhận ra chắc lúc này trông cô không khác gì một người điên. Nhưng cuối cùng chiếc xe cũng giảm tốc độ và dừng hẳn lại. Cô chạy lại phía bên cửa hành khách và kéo cánh cửa ra. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là Kevin đang ngồi trên ghế trước, mồm bị nhét giẻ, tay và chân bị trói bằng băng dính. Hình ảnh thứ hai là Nemo Strait đang chĩa súng vào cô.

“Chào bác sĩ,” hắn lạnh lùng nói. “Cần đi nhờ à?”

°

Hắn duỗi thẳng thân hình hộ pháp của mình và bất giác rùng mình. Trời đêm lạnh buốt và hơi ẩm đã thấm vào người hắn. Hắn quấn chặt tấm chăn trên người thêm một chút. Xưa nay Francis Westbrook đâu có quen cắm trại ngoài trời. Và những gì hắn đang làm lúc này cũng có thể coi là cắm trại, hắn không thấy thích thú cảnh ăn sương nằm đất chút nào. Hắn uống một chút nước rồi thò cổ ra khỏi nơi ẩn nấp. Có lẽ mặt trời sắp mọc rồi, hắn tự nhủ. Cả đêm qua hắn hầu như không ngủ được; mẹ kiếp, từ khi Kevin mất tích đến nay hắn đâu còn biết thế nào là một giấc ngủ ngon.

Một cú điện thoại chó chết, đó là tất cả những gì hắn nhận được. Hắn đã gặp Web London, đúng như những gì chúng đã yêu cầu hắn làm, đã thông báo cho anh ta về những đường hầm, cũng đúng như chúng yêu cầu hắn.

Tất nhiên là hắn cũng nhân tiện giải quyết nốt chút việc làm ăn còn dang dở với Toona. Trái ngược với những gì Wesbrook nói với Web, hắn hoàn toàn có thể nhắm mắt làm ngơ cho bọn đàn em đánh cánh lẻ hoặc kể cả những thằng nghiện thuốc vì nếu không thì còn biết tìm đâu ra người mà làm trong lĩnh vực buôn bán ma túy bây giờ, đơn giản thế thôi. Nhưng điều hắn không bao giờ tha thứ được là tội chỉ điểm. Macy đã báo cho hắn biết những gì Toona đang làm và hắn đã tự mình kiểm tra, chỉ để thấy là Macy đã nói đúng sự thật. Vậy là Toona đã thành mồi cho cá, vô cùng hợp lý. Nhiều lúc cuộc đời cũng thật công bằng, hắn nghĩ bụng.

Qua những lời đồn đại của dân đường phố hắn biết được rằng Peebles đã bị giết. Kể ra cũng khổ thân hắn. Nhưng Westbrook cũng đã biết, cho dù có hơi quá muộn, rằng chính Peebles là kẻ đạo diễn việc tiếp quản băng đàn em của hắn và âm mưu thâu tóm các băng khác trong khát vực.

Thằng đó chơi hắn một vố bất ngờ. Hắn không thể tin được là thằng Twan thân tín của hắn lại dám làm điều đó. Macy thì đơn giản là đã mất tăm mất tích. Sự phản bội đó khiến hắn thực sự thấy đau đớn. Westbrook nhún vai. Cũng đáng đời hắn vì đã đi tin tưởng một thằng nhóc da trắng.

Giờ thì kẻ nào đã giết Twan có lẽ cũng đang lùng hạ hắn. Westbrook sẽ phải ẩn mình thật kỹ và chỉ còn trông cậy vào chính mình đến chúng nào mọi chuyện sáng tỏ. Trông cậy vào chính mình – giống như ngày xưa. Hắn có hai khẩu súng ngắn, vài băng đạn, khoảng một ngàn đô la tiền mặt trong túi. Hắn đã bỏ lại chiếc Navigator khi mò đến đây, và chắc chắn lúc này lũ cớm đang lùng theo hắn. Hừm, cứ để chúng tìm. Hắn còn thấy cả lũ đặc vụ Liên bang tuần tra trong trang trại, nhưng Westbrook đã quá dày dạn kinh nghiệm trong trò chơi trốn tìm với bọn cớm nên hắn biết phải làm gì để giấu kín thân hình đồ sộ của mình và ém kỹ vào khu vực xung quanh. Hắn đã chứng kiến những việc kỳ lạ diễn ra ở đây. Và hắn cũng nghe thấy cả tiếng chó sủa phía xa vẳng lại. Lũ chó này mới là đáng ngại đây. Hắn đã phải nép mình sâu hơn vào nơi ẩn nấp và trùm lên người tấm chăn mà hắn đã cẩn thận rắc kín lá và cành cây khô lên trên cho đến khi những âm thanh ồn ào đó lắng đi. Theo như hắn biết thì London vẫn ở trong này, và nếu như London nghĩ chỗ này là nơi quan trọng thì Westbrook cũng nghĩ vậy. Hắn kiểm tra lại súng và nằm xuống, nhấp thêm một ngụm nước, căng tai lắng nghe tiếng côn trùng rả rích và tự hỏi một ngày mới sẽ mang đến điều gì. Biết đâu nó sẽ mang Kevin về cho hắn.

°

Ed O’Bannon lồng lộn đi đi lại lại quanh căn phòng bé xíu và trống trơn. Hắn bỏ thuốc từ nhiều năm nay, vậy mà chỉ trong hai tiếng đồng hồ vừa rồi hắn đã rít gần hết cả bao thuốc. Trước kia hắn đã sợ có ngày những tội lỗi của hắn sẽ bị phát hiện, nhưng rồi thời gian trôi đi và mọi chuyện có vẻ rất êm đẹp, nỗi sợ của hắn cũng mất dần, nhất là khi tài khoản của hắn không ngừng phình to. Hắn nghe thấy có người đang tới nên quay mặt ra cửa. Cánh cửa đã được khóa chặt, vì vậy hắn giật mình khi nghe thấy tiếng vặn tay đấm cửa. O’Bannon căng thẳng lùi lại. Khi người đó bước vào, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lâu lắm mới gặp, bác sĩ.” O’Bannon và Nemo Strait bắt tay nhau.

“Tôi cũng không nghĩ là anh sẽ làm được, Nemo.”

“Đã bao giờ tôi làm ông thất vọng chưa nhỉ?”

“Tôi phải lặn thôi. Bọn đặc vụ Liên bang đang lùng sục tôi khắp nước Mỹ này.”

“Đừng có thần hồn nát thần tính thế. Chúng tôi không thiếu gì cách để ông ra đi, từ máy bay, giấy tờ và người đưa ông đi.” Strait chìa ra một tập giấy. “Qua Mêhicô rồi tới Reo, rồi sang Johannesburg. Từ đó ông tha hồ chọn đi Australia, New Zealand, hầu hết dân bị truy nã đều đến đó cả. Cùng lắm thì quay lại chiến trường xưa của chúng ta ở Đông Nam Á.”

O’Bannon sáng bừng mắt nhìn gói giấy vuông vắn và thở thêm một hơi dài nhẹ nhõm. Hắn mỉm cười và châm thêm một điếu thuốc. “Cứ như cả thế kỷ đã trôi qua vậy.”

“Hừm, tôi sẽ không bao giờ quên được. Chính ông đã cứu tôi khỏi tình trạng gần như phát điên sau khi bị bắt làm tù binh.”

“Chỉ là lập trình lại cơ chế hoạt động của bộ não thôi mà, không có gì khó khăn đối với một người có thực tài.”

“Cũng may cho tôi là gặp ông khi đó,” Strait nói. Hắn ngừng lại rồi cười nhăn nhở, “Và lại còn nhân tiện biết thêm về mánh lới buôn bán ma túy nữa chứ. Quả là một tác dụng phụ thú vị trong phương pháp điều trị của ông.”

O’Bannon nhún vai. “Hồi đó ai mà không làm vậy.”

“Mẹ kiếp, thì đúng thật, kể cả tôi nữa mà, mặc dù chỉ là để phục vụ nhu cầu cá nhân thôi.”

“Tôi cũng phải ngả mũ trước anh đấy, khi anh nghĩ ra cái trò đặt máy nghe trộm trong khu văn phòng của tôi và bán những thông tin đó lấy tiền, quả là một ý tưởng thiên tài.”

Strait cười đắc chí. “Hơ, bọn đặc vụ Liên bang lúc nào cũng độc quyền mọi nguồn lực, chúng ta phải làm sao cho sân chơi công bằng hơn chứ. Nhưng đó là một trò chơi mà đôi bên cùng có lợi: ông có thông tin, tôi lại biết những người cần thông tin đó để làm ăn, kể cả tôi nữa. Ông có tiền, tôi cũng có tiền và bọn đặc vụ Liên bang thì xơi quả hớ. Còn gì tuyệt hơn thế?”

Khi Gwen lôi Strait vào kế hoạch trả thù tinh vi của cô dành cho những người dính dáng đến cái chết của con trai mình, hắn đã bắt đầu điều tra về cả Đội Giải cứu con tin và cá nhân Web London. Sinh ra và lớn lên trong một trang trại ngựa khiến con người ta làm gì cũng có bài bản như vậy, hắn đã nhận ra điều này từ lâu. Trước hết phải thu thập được càng nhiều thông tin càng tốt, xây dựng kế hoạch và bắt tay vào thực hiện. Trước khi bị bắt làm tù binh trong chiến tranh, Strait đã là một chiến binh cừ khôi, đã chỉ huy đại đội của mình vào sinh ra tử suốt bao lần trong những hoàn cảnh khủng khiếp nhất, và chỉ sau một thời gian ngắn hắn đã đầy ngực huân chương các loại, tất cả những điều đó đối với hắn chẳng có gì quan trọng. Thế rồi hắn phát hiện ra rằng tay Ed O’Bannon mà hắn biết ở Việt Nam cũng chính là bác sĩ O’Bannon đang điều trị cho Web London. Chính từ đó hắn đã nảy ra ý tưởng đưa cả Web London và HRT vào bẫy vì hắn biết rõ những gì Ed O’Bannon có thể làm với đầu óc con người ta. Tuy nhiên, ban đầu O’Bannon không muốn tham gia. Nhưng khi Strait biết được tên bác sĩ này có rất nhiều bệnh nhân là nhân viên của các cơ quan thực thi pháp luật, hắn đã tiếp cận O’Bannon lần nữa và đưa ra đề nghị đặt máy nghe trộm trong các phòng khám, bán thông tin cho bọn tội phạm và cưa đôi lợi nhuận với tay bác sĩ đốn mạt. Với miếng mồi này thì O’Bannon đã đồng ý cả hai tay. Năm tháng trôi qua cũng không hề làm giảm bớt lòng tham của hắn. Sau nhiều buổi điều trị bị đặt máy nghe trộm, cuối cùng Strait cũng đã có đủ thông tin cần thiết để dắt HRT vào bẫy. Hắn chưa bao giờ đả động gì với O’Bannon về việc mình buôn bán Oxycontin vì chắc chắn tên bác sĩ sẽ đòi chia phần. Và giờ thì Strait cũng đã phải có thêm một đối tác khác là Gwen Canfield. Những hai mươi phần trăm, mẹ kiếp! Nhưng hắn cũng phải thừa nhận là sau một đêm như hôm qua thì ngần đó quả là đáng giá.

Nàng nói, “Tôi ngạc nhiên như một chú cún con khi ông đưa Claire Daniels đến đây. Mặc dù lẽ ra tôi không nên ngạc nhiên mới phải. Ngay từ lần ông nói là cô ta sẽ điều trị cho London, tôi đã biết ngay thế nào cũng có chuyện mà.”

“Tôi cũng đã cố giữ hắn ở lại với mình, Nhưng như tôi nói đấy, tôi không thể làm găng quá, nếu không họ sẽ nghi ngờ ngay. Tất nhiên là tôi giữ không cho cô ta biết hầu hết hồ sơ của hắn.”

“Ông làm vậy là rất đúng. Tôi có thể bảo đảm với ông điều này: Cô ta sẽ không bao giờ có thể ra tòa làm chứng chống lại ông.”

O’Bannon lắc đầu. “Khó tin là mọi chuyện đã kết thúc.”

“À, đó là do chúng ta đã làm ăn rất kín kẽ đâu vào đấy.”

“Đúng là ‘đã’ thật,” O’Bannon nói vẻ tiếc nuối.

“Tôi đoán chắc ông cũng không thích thú gì chính phủ liên bang của chúng ta thì phải.”

“Sau những gì tôi đã chứng kiến ở Việt Nam ấy à? Không. Và nhất là làm việc cho Cục lại càng không thể làm tôi thay đổi quan điểm đó.”

“Hừm, tôi cá là ông đã chuẩn bị cho mình một cái tổ nhỏ xinh xắn để tận hưởng nốt phần đời còn lại.”

O’Bannon gật đầu. “Về chuyện đó thì tôi đã lo liệu từ lâu rồi. Giờ là lúc tôi hy vọng có thể bắt đầu an nhàn.”

“Tôi muốn cám ơn ông, bác sĩ ạ, vì tất cả những gì ông đã giúp đỡ. Điều ông làm với London quả là hoàn hảo.”

“Tin tôi đi, với quá khứ gia đình như của hắn thì Web London là một ca quá dễ dàng. Thậm chí còn không cần đến thuốc.” Hắn mỉm cười. “Tên đó tin tôi hoàn toàn. Ai bảo bọn FBI toàn những kẻ mạnh mẽ nhỉ?” Strait ngáp và dơ tay lên dụi mắt.

“Đêm qua thức khuya à?” O’Bannon hỏi.

“Đại loại là thế. Kiểu như đốt nến từ hai đầu và cả đoạn giữa cùng một lúc.” Ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ.

Strait nói vọng ra, “Vào đi.” Hắn quay sang nhìn O’Bannon. “Đây là người sẽ đưa ông đi. Người giỏi nhất của tôi đấy. Anh ta sẽ lo liệu mọi chuyện.”

Clyde Macy bước vào và chằm chằm nhìn O’Bannon rồi quay sang nhìn Strait.

“Tôi đã tìm thấy chàng trai này. Giúp cậu ta sửa chữa lỗi lầm để trưởng thành, đúng thế không nhỉ?”

Macy lầm bầm, “Thay cho ông già mà tôi chưa bao giờ có.”

Strait phá lên cười. “Đúng đấy. Không biết ông có tin được không, chính anh chàng này đã thâm nhập được vào một băng ma túy của dân da đen ở D.C. Và đưa chúng vào bẫy để giơ đầu chịu báng cho những gì đã xảy ra. Một tên trong bọn, một thằng tên là Antoine Peebles, đang tìm cách chiếm lại lãnh địa của sếp hắn là Westbrook. Và Mace làm ra vẻ ủng hộ kế hoạch đó, Peebles giúp chúng tôi theo đúng những gì chúng tôi cần, và thế rồi Mace khử Peebles.”

O’Bannon sững sờ. “Sao cậu lại làm chuyện đó?”

“Vì tôi muốn làm,” Macy nói. Cặp mắt vô hồn của hắn dán chặt lên mặt O’Bannon. “Đó là một nhiệm vụ tôi tự đặt ra cho mình. Và tôi đã hoàn thành xuất sắc.”

Strait tặc lưỡi. “Rồi cậu ta lại lo liệu để bọn HRT và Hội Tự Do bắn lẫn nhau. Một anh chàng vô giá. Được rồi, Mace, đây là Ed O’Bannon, người bạn mà tôi đã kể với cậu nhiều lần rồi.” Hắn thảy tập tài liệu vào tay O’Bannon, vỗ lên vai tên bác sĩ và bắt tay hắn. “Tôi nói thật đấy, bác sĩ, ông đã làm đúng khi tìm đến chúng tôi. Cám ơn ông lần nữa, và chúc ông có cuộc sống vui vẻ của một người bị nước Mỹ truy nã.”

Strait quay người bước đi. Vừa đóng cánh cửa sau lưng mình, hắn đã nghe thấy tiếng súng nổ bụp qua nòng giảm thanh, và thêm phát nữa. Mẹ kiếp, thằng Macy này quả là được việc. Thật không phí công hắn đào tạo thằng ranh đó. Nhưng dù sao nó cũng còn nhiều khiếm khuyết. Sự ganh đua của Macy với FBI nhiều lúc thật là bất tiện. Đó là một trong những nhượng bộ rất nguy hiểm mà hắn phải chấp nhận để làm hài lòng thằng nhóc, nhưng xét cho cùng nếu không có Clyde Macy thì chắc chắn Strait đã chẳng làm lên trò trống gì.

Strait không có vấn đề gì với Ed O’Bannon, nhưng đã là đầu mối thì vẫn phải bịt. Và Nemo Strait không hề tin Ed O’Bannon hay bất kỳ ai khác. Được rồi, xong một vấn đề, chỉ còn phải giải quyết hai việc nữa: Kevin và Claire Daniels. Chúng đã tẩu thoát được một lần, nhưng sẽ không còn cơ hội làm lại lần hai. Và sau đó cũng là lúc hắn sẽ thực sự rửa tay gác kiếm. Những quần đảo ấm áp của Hy Lạp càng ngày càng trở nên hấp dẫn. Không tệ đối với một người đàn ông sinh ra và lớn lên trong cảnh nghèo đói, tăm tối và đã phải sống sót đến ngày hôm nay bằng mọi thủ đoạn ranh ma nhất. Nước Mỹ đúng là thiên đường của cơ hội. Vừa ngồi vào xe, Nemo Strait vừa băn khoăn tự hỏi không biết ở Hy Lạp có trang trại ngựa nào không nhỉ. Chỉ mong là không.

°

Trong ngôi nhà ngang, Web mở choàng mắt và nhìn quanh phòng.

Anh không nghe thấy tiếng Romano trở mình, và khi liếc nhìn đồng hồ anh chợt hiểu tại sao. Vẫn chưa đến sáu giờ sáng. Anh bật dậy, mở cửa sổ và hít thật sâu không khí ban mai mát lạnh. Lâu lắm rồi anh mới ngủ mê mệt đến thế. Anh sắp rời khỏi đây và trong thâm tâm, nửa con người anh vui mừng vì điều đó, nửa còn lại không hiểu sao lại trĩu buồn.

Tuy nhiên, điều khiến anh bận tâm nhất vẫn là Claire. Kinh nghiệm đã mách bảo anh rằng khả năng cô còn sống là rất thấp. Ý nghĩ không bao giờ còn gặp lại cô nữa khiến anh chết lặng người, tê tái.

Trong lúc thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa cổ, anh chợt trông thấy Gwen đang lái một chiếc Jeep mui trần từ nhà chính xuôi theo con đường phía trước đi tới. Cô quặt tay lái vào khoảnh sân rải bằng đá cuội trước ngôi nhà ngang và bước xuống. Sáng nay cô mặc trang phục cưỡi ngựa: quần jean, đi ủng ống cao và mặc áo len; mái tóc dài duyên dáng phủ lòa xòa trên mặt. Cô để đầu trần.

Cô đang rảo bước tới cửa trước thì anh gọi vọng xuống. “Tiền thuê nhà ở trong thùng thư ấy, không cần tống đạt trát thu hồi nhà đâu.”.

Cô ngước lên nhìn anh, mỉm cười và vẫy tay. “Tôi nghĩ chúng ta có thể cưỡi ngựa cùng nhau lần cuối.” Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đang rạng dần lên trong ánh bình minh. “Đến lúc chúng ta thắng yên cương xong, thì cũng đúng là lúc lý tưởng nhất trong ngày để rong ruổi ngựa đi dạo, ông đi cùng tôi chứ, thưa ông London?” Cô nở một nụ cười rạng rỡ dường như xua tan tất cả những bận bịu trong lòng Web.

Họ cùng thắng yên cương rồi trèo lên lưng ngựa, Gwen cưỡi con Baron còn Web cưỡi một con ngựa lang nhỏ hơn tên là Comet (Sao Chổi). Gwen giải thích cho anh biết là một chân con Boo bị nhiễm trùng.

“Hy vọng anh bạn to xác sẽ không sao.”

“Đừng lo, ngựa có sức đề kháng tốt lắm,” Gwen trấn an.

Trong vòng một tiếng rưỡi đồng hồ họ rong ruổi khá nhiều nơi trong trang trại, và suốt chặng đường đi tất cả những gì Gwen nghĩ trong đầu là từ trước đến nay cô chưa hề giết bất kỳ ai. Vâng, đúng là cô đã chĩa súng dọa Nemo Strait đêm hôm trước, nhưng khi thực sự cần phải bóp cò, liệu cô có dám làm không? Cô liếc nhìn Web đang cưỡi ngựa sóng đôi bên cạnh mình và cố gắng hình dung anh trong dáng vẻ một kẻ thù tồi tệ nhất, cơn ác mộng khủng khiếp nhất của mình. Nhưng dù sao cũng thật khó khăn. Bao năm qua cô chỉ mơ đến việc được tự tay giết tất cả và lần lượt từng thành viên một của cái nhóm đặc vụ liên bang được tung hô là các anh hùng này, những kẻ mà ai cũng khẳng định với cô là dân lành nghề nhất. Rằng họ sẽ đưa con trai cô và tất cả những con tin khác ra ngoài an toàn; đó là những gì họ đã nhồi vào đầu cô, cho đến khi nỗi sợ của Gwen như tan biến, nhường chỗ cho những kỳ vọng tràn trề. Giống như được thông báo rằng bạn bị ung thư nhưng chắc chắn có thể chạy chữa khỏi, và bạn tin điều đó cho đến khi họ đóng nắp quan tài và đưa bạn xuống huyệt. Hừ, họ đã gần như hoàn thành mục tiêu là giải cứu các con tin, đổi lại là con trai cô đã bị thí mạng. Và rồi cô đã xem, sôi sục hận thù, hình ảnh gương mặt Web London được báo, tạp chí, truyền hình tung hô vì những hành động anh hùng của anh ta, chi tiết đến lộn mửa, và kết thúc là một tấm huân chương do chính Tổng thống trao tặng. Cô không hề đếm xỉa tới những vết thương kinh khủng mà anh phải chịu đựng. Cô không hề hay biết những vật lộn bầm dập mà anh phải vượt qua trên con đường quay lại với HRT. Tất cả những điều đó chẳng có gì quan trọng đối với cô hết. Tất cả những gì cô thấy là Web còn sống trong khi con trai cô đã chết. Anh hùng à?

Đúng thế, hình ảnh con trai cô nằm chết bên cạnh Web London đã ăn sâu vào trong tâm khảm cô. Cô còn nhớ như in cảm giác bàng hoàng như bị sét đánh, như thể tất cả những tế bào thần kinh trong cơ thể cô đã nứt rạn; và từ đó đến nay cô chưa bao giờ hồi phục được. Kể từ đó không ngày nào cô không nhìn thấy trước mắt mình hình ảnh cơ thể bê bết máu của con trai nằm sóng soài trên mặt đất. Cô cũng không thể nào quên nổi hình ảnh những người mặc áo giáp chống đạn, mang súng ống lao vào cứu con trai cô, để rồi đưa hầu như tất cả mọi người ra ngoài an toàn, trừ có David bé bỏng của cô. Gwen quay sang nhìn Web, trong mắt cô lúc này dường như một màu đen của quỷ dữ đang từ từ phủ lên anh. Hắn là người cuối cùng. Đúng, cô phải giết hắn. Và có lẽ cuối cùng thì cơn ác mộng của cô cũng phải qua đi.

“Hình như hôm nay anh và Romano sẽ đi khỏi đây?”

“Nhiều khả năng là thế.”

Gwen mỉm cười và hất nhẹ mái tóc. Cô nắm chặt dây cương, vì cô cảm thấy tay mình bắt đầu run rẩy. “Công việc của các anh ở đây xong rồi sao?”

“Có thể nói vây. Billy thế nào rồi?”

“Ổn thôi. Nhiều lúc anh ấy cũng hơi tâm trạng, ai mà chẳng thế.”

“Nhưng tôi thấy cô không có vẻ gì là người có tâm trạng thất thường. Dường như cô là người thờ ơ trước mọi sự.”

“Sẽ có lúc anh ngạc nhiên cho mà xem.”

“Bữa tiệc tối qua thật hoành tráng.”

“Tiệc tùng thì có ai bằng Billy. Anh em nhà Ransome không hoàn toàn giống những gì tôi nghĩ.”

“Cô không tin đó là tên thật của họ đấy chứ?”

“Không một giây nào.”

“Lúc mới gặp tôi cứ đinh ninh họ là dân gay. Thế rồi đến lúc cô bước vào phòng và thiên hướng giới tính của họ mới bộc lộ rõ hoàn toàn.”

Gwen cười phá lên. “Tôi sẽ coi đó là một lời khen tặng.”

Họ thúc ngựa băng qua khoảng đất trống tới thung lũng hẹp nơi có nhà nguyện của Gwen.

“Hôm nay cô vẫn tới nhà nguyện chứ?”

“Không phải hôm nay”. Gwen nhìn lảng ra khỏi khoảng trống giữa hàng cây. Hôm nay không phải là ngày để cầu nguyện. Tuy vậy, tranh thủ lúc Web không để ý, cô vẫn kín đáo làm dấu thánh. Xin hãy tha tội cho con, lạy Chúa, vì những gì con sắp làm. Ngay cả khi mấp máy môi thì thầm những từ đó, cô vẫn không thực sự hy vọng lời cầu nguyện của mình sẽ được đáp lại.

Họ đến trước một triền đất cao và dốc, bên trên cây cối mọc rậm rạp.

Cô chưa bao giờ đưa Web tới đây. Có lẽ sâu thẳm trong đầu mình cô đã biết là sẽ có ngày này.

Gwen thúc con Baron và lao thẳng về phía triền dốc, Web và con Comet bám sát phía sau. Hai người phóng nước kiệu lên đỉnh dốc, Web gần như chạy ngay trước mũi ngựa của Gwen. Khi lên đến đỉnh gò đất, hai người dừng cương và lặng lẽ ngắm khung cảnh nông thôn thanh bình xung quanh, trong khi hai con ngựa thở phì phì những làn khói trắng toát qua lỗ mũi.

Gwen quay sang nhìn Web với vẻ thán phục thật sự. “Chà, anh làm tôi thấy ấn tượng quá.”

“Ôi thì do tôi có giáo viên giỏi thôi mà.”

“Tòa tháp canh ở ngay kia. Từ trên đó mà ngắm cảnh thì còn tuyệt hơn cả chỗ này.”

Web không nói cho cô biết là anh đã lên đó với Romano trong lần hai người theo dõi những hoạt động của anh em nhà Ransome. “Nghe hay đấy.” Họ thúc ngựa về phía ngọn tháp, buộc ngựa vào một cây cọc gỗ và để mặc cho chúng gặm cỏ. Gwen dẫn Web lên ngọn tháp và cả hai cùng đứng ngắm mặt trời đang nhô cao dần và cả khu rừng phía dưới như bừng thức giấc.

“Hình như chuyện kia không được tốt đẹp như thế này thì phải,” Web nói.

“Phải công nhận là không,” Gwen nói.

Anh dựa lưng vào hàng lan can gỗ cao ngang bụng và nhìn cô.

“Những vấn đề của cô và Billy ấy?”

“Chẳng lẽ rõ ràng đến thế cơ à?”

“Tôi đã chứng kiến những chuyện còn tồi tệ hơn.”

“Thật sao? Thế nếu tôi bảo anh rằng anh chẳng biết anh đang nói cái chết tiệt gì hết?” Cô đột nhiên nổi giận.

Giọng Web vẫn hết sức bình tĩnh. “Cô biết đấy, chúng ta chưa bao giờ thực sự làm điều đó: Nói chuyện.”

Cô lảng tránh ánh mắt chăm chú của anh. “Thật ra tôi đã nói chuyện với anh nhiều hơn với bất kỳ người nào khác. Trong khi tôi còn hầu như chưa biết anh.”

“Chuyện phiếm thì có lẽ thế thật. Với lại tôi cũng không phải là người khó gần đến vậy.”

“Tôi vẫn chưa hoàn toàn thoải mái với anh được, Web.”

“Hừm, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Tôi không nghĩ thế giới của chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Nhưng như thế có lẽ lại tốt.”

“Chắc thế,” cô nói. “Tôi cũng không chắc Billy và tôi sẽ ở lại East Winds thêm nữa.”

Web không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng. “Tôi vẫn tưởng đây là nơi dành cho hai người. Tại sao còn phải đi đâu nữa? Có thể hai người có những vấn đề thật, nhưng ít nhất thì ở đây hai người cũng hạnh phúc. Không đúng à? Đây chẳng phải cuộc sống mà cô mong muốn sao?”

Cô chậm rãi nói. “Có quá nhiều nghiệm tham gia trong phương trình hạnh phúc mà anh đang nói. Không phải nghiệm nào cũng dễ tìm.”

“Về điểm này thì tôi sợ tôi không thể giúp gì cho cô được. Tôi không phải là chuyên gia về hạnh phúc, Gwen.”

Cô ném cho anh một cái nhìn tò mò. “Tôi cũng thế.”

Hai người lúng túng nhìn nhau hồi lâu.

“Hừm, cô xứng đáng được hạnh phúc mà, Gwen.”

“Tại sao chứ?” cô hỏi nhanh. Vì lý do nào đó, cô thực sự muốn nghe đi lập luận của anh.

“Vì cô đã phải chịu đựng quá nhiều. Như thế mới là công bằng – nghĩa là nếu còn có công bằng trên đời này.”

“Vậy anh đã bao giờ phải chịu đựng chưa?” Có sự căm hận chợt bùng lên trong lời nói gay gắt của cô, nhưng cô nhanh chóng che đậy nó bằng vẻ mặt đầy thông cảm. Cô muốn nghe anh trả lời là có. Nhưng chắc chắn cũng không thể sánh nổi những gì cô đã phải trải qua.

“Tôi cũng đã phải trải qua những quãng thời gian tồi tệ. Tuổi thơ của tôi khó có thể được coi là một giấc mơ Mỹ điển hình. Và thời gian trưởng thành cũng không hề có gì đáng gọi là bù đắp cả.”

“Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao con người ta có thể làm cái nghề như của anh. Những người tốt.” Cô nói với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc.

“Tôi làm những gì tôi vẫn làm vì chúng đều là việc cần làm trong khi hầu hết mọi người không thể hoặc không chịu làm. Tôi rất muốn một ngày nào đó cái nghề này của mình trở nên lỗi thời, nhưng trước mắt thì viễn cảnh đó khá xa vời.” Anh cúi nhìn xuống đất. “Tôi chưa bao giờ có cơ hội nói với cô chuyện này, nhưng có lẽ tôi cũng không còn cơ hội nào khác.” Anh hít một hơi thật sâu. “Chuyện xảy ra ở Richmond, đó có lẽ là lần đầu tiên tôi đảm nhiệm cương vị đội viên đột kích, nghĩa là người có nhiệm vụ vào bên trong và giải cứu con tin.” Anh lại ngừng một lát. “Sau vụ Waco, FBI trở nên chùn tay và càng ngày càng cực kỳ bảo thủ trong những tình huống tương tự. Tôi không đánh giá như thế là đúng hay sai, chỉ có điều đó là chuyện rất khác. Chúng tôi đợi bên ngoài trong khi các chuyên gia đàm phán lắng nghe tất cả những lời dối trá của bọn chúng trên điện thoại. Hình như bao giờ cũng thế, cứ phải có ai đó chết rồi họ mới chịu để chúng tôi làm công việc của mình, và đến lúc đó thì chắc chắn là tình hình trở nên cực kỳ căng thẳng rồi. Nhưng hồi đấy, đó là những quy định mới và chúng tôi buộc phải tuân thủ.” Anh lắc đầu. “Tôi biết có chuyện gì đó sắp xảy ra khi bọn Tự Do chấm dứt đàm phán. Tôi có thể linh cảm thấy điều đó. Trước kia tôi đã nhiều năm liền làm xạ thủ bắn tỉa, và sau một thời gian theo dõi rồi chứng kiết tất cả màn đầu đến hồi kết, tự nhiên tôi hình thành một giác quan thứ sáu về những gì sắp diễn ra. Ai cũng thế thôi.” Anh nhìn Gwen. “Tôi chưa bao giờ nói với cô về chuyện này. Cô có muốn nghe không?”

“Có, Gwen nói nhanh, thậm chí cô còn không có thời gian để suy nghĩ trước khi buột miệng trả lời.

“Billy cũng biết đôi chút. Khi ông ấy đến thăm tôi trong bệnh viện.”

“Tôi xin lỗi là hồi đó tôi không thể vào thăm anh.”

“Tôi cũng không mong cô đến. Tôi rất ngỡ ngàng khi thấy Billy, thật đấy.” Web ngừng lại, như thể anh cần thêm chút thời gian để sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu anh. Trong lúc đó, Gwen bắt đầu căng mắt nhìn về phía những chân đồi của dãy Blue Ridge xa xa trước mặt. Giờ đây khi bắt đầu bình tâm suy nghĩ, cô mới nhận ra cô thực sự không muốn nghe chuyện đó, nhưng cô cũng không thể nói không được nữa.

Web nói tiếp. “Chúng tôi đột nhập vào đến phòng thể dục rất gọn gàng. Tôi nhìn qua cửa sổ. Con trai cô trông thấy tôi. Chúng tôi đã nhìn nhau.”

Thông tin này thực sự khiến cô ngỡ ngàng.

“Tôi không biết chuyện đó.”

“Hừm, thật ra tôi chưa bao giờ nói với ai, kể cả với Billy. Chưa lúc nào có thời điểm thích hợp.”

“Trông nó thế nào?” cô chậm rãi hỏi. Mạch cô đang đập loạn như ngựa phi trong lúc chờ đợi câu trả lời.

“Trông nó có vẻ sợ hãi, Gwen. Nhưng cũng rất cứng cỏi, gan lì. Đó không phải là điều dễ dàng khi người ta mới mười tuổi và phải đối mặt với một lũ điên đầy súng đạn. Có lẽ giờ thì tôi biết David thừa hưởng lòng can đảm đó từ đâu.”

“Tiếp đi,” cô khẽ nói, gần như thì thầm.

“Tôi ra hiệu cho cậu bé bình tĩnh. Tôi giơ hai ngón tay cái lên vì tôi muốn cậu bé giữ yên lặng và tin tưởng. Nếu như nó chợt hoảng lên và phản ứng hay gì đó, có lẽ chúng sẽ bắn nó ngay.”

“Vậy nó giữ yên chứ?” Web gật đầu. “Cậu bé rất thông minh. Nó biết tôi đang định làm gì. Nó tin tưởng tôi, Gwen ạ. Giữa hoàn cảnh như vậy mà nó vẫn tỏ ra can đảm hơn bất kỳ ai khác.”

Gwen chợt nhận ra mắt anh đã ứa đầy nước. Cô cố nói gì đó nhưng rồi nhận ra là cổ họng mình như tắc nghẹn. Những tháng năm khủng khiếp trong đời cô dường như bắt đầu biến mất sau từng lời anh nói.

“Chúng tôi đang chuẩn bị vào trong. Lặng lẽ, không dùng bộc phá. Qua cửa sổ chúng tôi đã quan sát kỹ vị trí của từng tên Tự Do đang đứng. Chúng tôi sẽ tấn công chúng cùng lúc. Cả đội bắt đầu đếm ngược thì bỗng nhiên chuyện đó xảy ra?”

“Cái gì? Cái gì đã xảy ra?”

“Một âm thanh bên trong. Như một tiếng chim quái lạ hay tiếng còi gì đó hoặc là chuông báo động, đại loại như thế. Một âm thanh rất to, lanh lảnh đến chói tai và không thể xuất hiện ở thời điểm nào tệ hơn thế. Ngay lập tức bọn Tự Do tập trung cảnh giác và khi chúng tôi lao vào, chúng đã nổ súng. Tôi không hiểu tại sao chúng bắn David, nhưng cậu bé là người đầu tiên ngã xuống.”

Gwen không còn nhìn Web nữa. Ánh mắt cô nhìn trân trân vào những ngọn đồi phía chân trời. Một tiếng còi?

“Tôi nhìn thấy cậu bé trúng đạn.” Giọng của Web bắt đầu run rẩy. “Tôi nhìn thấy mặt nó. Cặp mắt.” Web ngắm nghiền mắt lại và hai dòng nước mắt chảy dài trên mặt anh. “Cặp mắt đó vẫn nhìn tôi đau đáu.”

Giờ thì mắt Gwen cũng giàn giụa nước, nhưng cô vẫn không nhìn Web. “Khi ấy trông nó như thế nào?”

Anh quay sang và chăm chăm nhìn cô. “Trông nó như vừa bị phản bội,” Web nói. Anh sờ lên phần mặt bị thương của mình. “Mặt tôi, và hai lỗ đạn trên người, cũng không làm tôi đau đớn bằng ánh mắt của con trai cô lúc đó.” Anh nhắc lại, “Bị phản bội.”

Người Gwen rung lên dữ dội đến nỗi cô phải dựa người vào hàng lan can, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Tuy nhiên, cô vẫn không thể nhìn vào mắt anh. Một tiếng còi.

“Có lẽ đó là lý do tại sao tôi đã chống lệnh khi quyết định tham gia vụ tấn công vào sào huyệt bọn Tự Do.” Anh nhìn cô. “Quyết định đó khiến tôi mất cả sự nghiệp, Gwen ạ. Tôi vừa bị đá đít khỏi Cục rồi. Nhưng tôi vẫn sẽ làm như thế. Có lẽ đó là cách tôi chuộc lại những lỗi lầm của mình. Cô thấy đấy con trai cô xứng đáng được nhiều hơn những gì tôi đã mang đến cho nó. Mỗi ngày qua tôi phải sống với điều đó. Tôi xin lỗi vì đã phụ lại lòng tin của nó và cô. Tôi không kỳ vọng vào sự tha thứ, nhưng tôi chỉ muốn cô biết thế thôi.”

Cô khẽ nói, “Có lẽ chúng ta nên về thôi.” Gwen xuống dưới trước và bước tới bên con Comet thay vì con Baron như lúc đầu. Cô nâng chân trước của con ngựa lên. Tất cả những tế bào thần kinh trong cơ thể Gwen như đang bừng bừng cháy, tai cô vẫn ù đi, mê man. Phải cố lắm cô mới đứng vững được, nhưng cô phải làm chuyện này, bất chấp tất cả những gì anh vừa tiết lộ, cô phải làm bằng mọi giá. Cô đã chờ đợi quá lâu rồi. Cô nhắm nghiền mắt trong giây lát rồi lại mở choàng ra.

“Có vấn đề gì sao?” Web hỏi.

Cô không đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt anh. “Hình như chân trước của nó hơi khập khiễng. Nhưng có vẻ không nghiêm trọng lắm. Để tôi theo dõi xem thế nào.” Cô với tay lên vỗ về cổ con Comet, và nhân lúc Web không để ý cô nhét một vật nhỏ cầm trên tay vào bên dưới chiếc yên.

“Được rồi, giờ thì đây là bài kiểm tra lớn nhất của anh,” cô nói. Chúng ta sẽ phi nước đại xuống triền dốc kia về phía rặng cây, nhưng au đó anh sẽ phải ghìm cương ngựa lại thật nhanh vì con đường xuyên qua rặng cây rất hẹp nên không thể phi nhanh được. Anh hiểu chứ?”

“Tôi sẵn sàng.” Web vỗ vỗ lên bờm con Comet.

“Chắc chắn rồi. Lên yên nào,” cô nói một cách dứt khoát.

Cả hai cùng nhảy phắt lên yên ngựa và giật cương cho ngựa quay đầu đề phía rặng cây.

“Cô muốn dẫn đầu không?” Web hỏi khi đã ngồi lên yên.

“Anh chạy trước nhé. Tôi muốn nhìn chân con Comet…”

Con ngựa bỗng lồng lên trong lúc Web chưa thật sự sẵn sàng. Comet bắt đầu lao vọt đi như tên bắn, nó phi nước đại xuống triền dốc và hướng hàng về phía rặng cây rậm rạp.

“Web!” Gwen hét lên, và thúc ngựa lao theo anh, nhưng cô vẫn rất khéo léo ghìm cương con Baron và tụt lại phía sau. Trong lúc cô nhìn theo, Web tuột một chân ra khỏi bàn đạp và suýt ngã lộn cổ. Dây cương cũng vuột khỏi tay anh nên Web đành tuyệt vọng bíu tạm vào mỏm yên trước bụng, trong lúc khoảng cách giữa anh và rặng cây đang hẹp lại rất nhanh. Anh không hay biết gì, nhưng mỗi cú nẩy người trên yên của anh lại ấn chiếc đinh nhỏ mà Gwen đã bí mật nhét dưới yên đâm sâu thêm một chút vào lưng con ngựa.

Web không còn thời gian để ngoái đầu nhìn lại. Nhưng nếu giả sử có kịp làm thế, hẳn anh đã nhận ra người phụ nữ sau lưng mình bỗng rơi vào cơn xung đột nội tâm ghê gớm. Gwen Canfleld không khao khát gì hơn là được nhìn thấy cả người và ngựa xô thẳng vào những gốc cây kia. Cô chỉ muốn thấy Web London chết thê thảm trước mắt mình, biến mất mãi mãi khỏi thế gian này. Cô muốn được giải phóng khỏi nỗi đau đã hành hạ cô suốt bao năm qua. Cô không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô đã đi quá giới hạn của mình. Phải có người phải trả giá chứ. Tất cả những gì cô phải làm là tận hưởng cảnh khủng khiếp sắp xảy ra. Nhưng thay vào đó, cô lại húc mạnh vào hông con Baron và lao vọt theo Web như tên bắn. Còn khoảng 20m giữa Web và rặng cây, và Comet quả là không hổ với cái tên của nó. Còn 15m, Gwen đã hơi lệch người qua bên sườn ngựa của mình. Còn 10mét, cô đã bắt đầu vươn người, với tay ra theo góc chuẩn xác nhất. Họ còn cách rặng cây sáu mét và giờ thì Gwen đã đặt cược mạng sống của mình cùng với Web, vì nếu cô không kịp dừng con Comet, thì chính cô và con Baron cũng đâm thẳng vào gốc cây. Còn ba mét cô vươn kịp tay ra để túm lấy dây cương. Và cô giật sợi dây với tất sức mạnh hình thành từ nỗi đau đớn đang bùng nổ trong con người cô sau ngần ấy năm chất chứa, đến nỗi một tay cô cũng giật được con ngựa nặng cả nửa tấn đang phi như điên quay ngoặt cổ và dừng lại, khi còn cách rặng cây chưa đầy l,5m.

Thở không ra hơi, cô quay sang nhìn Web, anh ngồi đờ người trên yên ngựa, chưa hoàn hồn sau những gì vừa xảy ra. Cuối cùng anh liếc nhìn cô nhưng không nói gì. Tuy nhiên Gwen có cảm giác như vừa trút khỏi vai mình tất cả những gánh nặng bi thảm của cuộc đời này. Từ bao lâu nay cô đã hình dung nỗi bất hạnh đó như con đỉa đói đeo đẳng tâm hồn cô mà không sao rũ bỏ nổi; vậy mà giờ đây nó vụt biến mất như một hạt bụi trong gió. Cô ngỡ ngàng nhận ra rằng rũ bỏ hết hận thù có thể khiến con người ta cảm thấy tuyệt vời đến thế. Dù vậy sự tàn nhẫn của cuộc đời vẫn chưa buông tha cô, bởi vì thay thế cho lòng căm thù trong lòng Gwen lúc này là một cảm giác còn giày vò cô nhiều hơn: mặc cảm tội lỗi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.