Dòng Sông Kỳ Bí

Chương 25



Whitey và Sean ăn trưa tại quán Pat’s Dinner ở gần đồn cảnh sát trên lối rẽ ra đường cao tốc. Quán này đã tồn tại từ thời Thế chiến thứ hai và quen thuộc với cảnh sát bang tới mức ông chủ đời thứ ba vẫn tự hào nói rằng có lẽ họ là cửa hàng gia đình duy nhất suốt ba thế hệ không bị đánh cướp bao giờ.

Whitey nuốt một miếng bánh mì thịt băm pho mát to sụ rồi chiêu một ngụm soda cho thông cổ. “Cậu không hề nghĩ là thằng bé đó đúng không?”

Sean cắn một miếng sandwich cá thu. “Tôi biết là nó nói dối. Nó hẳn biết chuyện gì đó liên quan tới khẩu súng. Và tôi nghĩ rằng – rất có thể – ông già đó vẫn còn sống.”

Whitey nhúng một miếng hành tẩm bột rán vào xốt tác ta. “Liên quan tới năm trăm đô gửi từ New York mỗi tháng?”

“Đúng vậy. Nếu cộng vào suốt bằng ấy năm? Gần tám mươi ngàn chứ ít à. Ai lại đi gửi một khoản tiền lớn như thế nếu không phải ông già nó?”

Whitey lấy khăn ăn chấm chấm lau miệng rồi lại tiếp tục chiến đấu với chiếc bánh mì kẹp thịt pho mát của mình khiến Sean tự hỏi làm cách nào mà ông trốn được bệnh tim với tốc độ ăn uống như rồng cuốn thế này rồi lại làm việc liên tục bảy mươi tiếng đồng hồ một tuần mỗi khi có vụ án quan trọng.

“Thì cứ coi như là hắn vẫn đang còn sống đi,” Whitey nói.

“Thì cứ giả thiết như thế.”

“Rồi sao, thực hiện một âm mưu trả thù Jimmy hết sức cao tay bằng cách giết hại con gái của hắn ta? Ôi, không biết có phải chúng ta đang tham gia đóng phim không nữa?”

“Ông nghĩ xem, vai của ông sẽ do diễn viên nào đảm nhiệm?” Sean cười tủm tỉm.

Whitey ngậm ống hút làm một hơi soda dài cho tới khi trong ly chỉ còn lại đá. “Tôi cũng nghĩ rất nhiều tới chuyện đó. Nó hoàn toàn có thể xảy ra nếu chúng ta phá được vụ án này, siêu cớm ạ. Một bộ phim có tên gọi kiểu Bóng ma từ New York gì đó. Chúng ta chắc chắn sẽ được lên màn ảnh nhớn. Và Brian Dennehy chắc sẽ tìm cơ hội để được vào vai tôi.”

“Cũng không phải hoàn toàn vô lý,” Sean quan sát Whitey một lúc và tự hỏi sao trước đây anh không nghĩ ra điều đó. “Ông không cao tay bằng ông ta, trung sĩ, nhưng lại rất có phong độ.”

Whitey gật gù rồi đẩy đĩa thức ăn ra xa. “Còn tôi nghĩ một gã đỏm dáng trong Friends sẽ vào vai cậu. Cậu biết cái đám đàn ông trông có vẻ như sao sáng nào cũng dành một tiếng đồng hồ để cắt lông mũi, nhổ lông mày và tuần nào cũng đi làm móng chân một lần không? Đúng thế, chọn một tên ra đóng vai cậu là rất chuẩn.”

“Đúng là giọng điệu của một kẻ ghen tị.”

“Thôi quay trở lại vụ án của chúng ta. Nói chung Ray Harris cũng có rất ít khả năng. Xác suất chỉ khoảng sáu phần.”

“Sáu trên mười á?”

“Sáu trên một nghìn. Điểm lại nhé. Ray Harris bán đứng Jimmy Marcus. Jimmy Marcus phát hiện ra, khi ra tù liền thuê người thanh toán Ray. Ray chạy thoát được, tới New York tìm được một công việc tốt để gửi tiền đều đặn về nhà trong vòng mười ba năm. Rồi một hôm hắn tỉnh dậy và bảo, ‘Đủ rồi, đã tới lúc phục thù’ rồi bắt một chuyến xe buýt tới đây và giết Katherine Marcus. Nhưng không phải chỉ là ra tay bình thường mà là giết hại một cách dã man. Chuyện xảy ra trong công viên hẳn là do một tay thần kinh biến thái gây ra. Trong khi Ray có tuổi của chúng ta – nói thế cũng chẳng sai, hắn ta đã bốn mươi lăm tuổi, thế mà vẫn chạy đuổi theo con bé khắp công viên rồi nhảy lên xe buýt đi về New York với khẩu súng của mình? Cậu đã kiểm tra với bên New York chưa?”

Sean gật đầu. “Không có bảo hiểm xã hội, thẻ tín dụng gì trùng với tên của hắn ta, cũng như không có bảng lương với một người có tên và tuổi như hắn. Cảnh sát New York và cảnh sát bang cũng chưa bao giờ bắt giữ người nào có trùng dấu vân tay với hắn.”

“Thế nhưng hắn lại giết Katherine Marcus.”

Sean lắc đầu. “Không. Tôi không chắc. Tôi thậm chí còn không biết là hắn vẫn còn sống thật hay đã chết. Tôi chỉ nói là hắn có thể còn sống. Chỉ có một điều chắc chắn, khẩu súng giết người là của hắn. Và Brendan có biết chuyện gì đó, lại không có ai xác nhận rằng cậu ta đang ở nhà lúc xảy ra án mạng. Thế nên tôi chỉ hi vọng bị nhốt một lúc sẽ khiến cậu ta phải khai ra cái gì đó.”

Whitey ợ một tiếng rõ to. “Thật là duyên dáng, trung sĩ.”

Whitey nhún vai. “Chúng ta thậm chí còn không biết có đúng là Ray Harris đã cướp cửa hàng rượu đó hồi cách đây mười tám năm. Cũng không biết đó có phải là súng của hắn không. Tất cả đều chỉ là phỏng đoán. Hay vài chứng cớ gián tiếp. Không thể đứng vững trước tòa. Công tố viên mà thông minh thì thậm chí còn chả buồn trưng chúng ta nữa ấy chứ.”

“Đúng thế, nhưng tôi có cảm giác là chúng ta đang đi đúng hướng.”

“Cảm giác ư?” Whitey nhìn cánh cửa vừa mở ra phía sau lưng Sean. “Ôi trời lại là cặp song sinh chết tiệt kia.”

Souza đang đi vòng ra phía họ ngồi và Connolly theo sát ở phía sau.

“Và sếp nói rằng chuyện đó không quan trọng, trung sĩ.”

Whitey đặt một tay lên phía sau tai và nhìn Souza. “Cái gì cơ, chàng trai? Cậu biết đấy, tôi hơi bị lãng tai.”

“Chúng tôi cho kiểm tra danh sách những chiếc xe ô tô bị cẩu đi trong bãi đỗ xe của quán Last Drop,” Souza nói.

“Nhưng đó là địa bàn của cảnh sát Boston. Tôi đã nhắc nhở cậu thế nào?” Whitey nói.

“Chúng tôi tìm thấy một chiếc xe vẫn chưa có người tới nhận.”

“Rồi sao?”

“Chúng tôi đã cử người tới kiểm tra lại xem nó vẫn còn ở đó hay không. Cậu ta vừa gọi điện về báo là cốp xe bị rò rỉ.”

“Rò rỉ cái gì?”

“Không biết, nhưng cậu ta bảo là nó bốc mùi nồng nặc.”

Đó là một chiếc Cadillac hai màu sơn, trần xe màu trắng, thân xe màu xanh sẫm. Whitey đặt hai tay lên cửa sổ ghế trước phía bên, tì mặt vào đó rồi chống mắt nhìn vào bên trong. “Có một vệt màu nâu sẫm rất khả nghi trên bảng điều khiển phía bên người lái xe.”

Connolly đứng bên cạnh cốp xe lẩm bẩm, “Ôi Chúa ơi, các anh ngửi thấy mùi gì không? Y như mùi thối ở Wollaston lúc triều xuống.”

Whitey đi ra phía sau vừa lúc nhân viên bãi xe đưa cho Sean một chiếc vam phá khóa.

Sean lùi lại bên cạnh Connolly, đẩy cậu ta ra chỗ khác rồi bảo, “Dùng cà vạt của cậu ấy.”

“Gì cơ?”

“Lấy cà vạt bịt mồm mũi lại.”

“Thế các anh thì sao?”

Whitey chỉ vào môi trên bóng loáng của mình. “Trên đường tới đây chúng tôi đã bôi thuốc. Xin lỗi là đã hết sạch không còn đủ cho các cậu.”

Sean đặt vành vam lên ổ khóa, trượt lên rồi dịch xuống, nghe tiếng kim loại cọ sát vào nhau cho tới khi miệng vam khớp chặt lấy ổ khóa.

“Tất cả sẵn sàng rồi chứ?” Whitey nói. “Một phát ăn liền nhé?”

“Bất đầu nào!” Sean kéo mạnh, lôi cả trục khóa ra ngoài, liếc qua lỗ hổng mà nó để lại trước khi xe lẫy khóa kêu cách một tiếng và cốp xe từ từ mở ra. Mùi hôi giống như bãi triều rút lúc trước đã bị thay thế bởi một thứ mùi nồng nặc hơn nhiều, một sự pha tạp giữa mùi ao tù thum thủm và mùi thịt ung trứng thối.

“Chúa ơi.” Connolly áp chặt chiếc cà vạt trên mặt rồi lùi lại phía sau.

“Bánh sandwich Monte Cristo, ai có nhu cầu không?” Whitey nói và mặt Connolly trở nên xanh lè, sẫm hơn cả cỏ dưới chân.

Nhưng Souza thì có vẻ thản nhiên. Anh ta tiến gần cốp xe bịt mũi nói, “Mặt hắn đâu?”

“Mặt hắn đấy,” Sean nói.

Nạn nhân nằm cuộn tròn theo tư thế bào thai, đầu ngửa ra sau là lệch sang một bên giống như bị gãy cổ. Quần áo của nạn nhân là hàng đắt tiền, giày cũng vậy và Sean đoán ông ta khoảng năm mươi tuổi, dựa vào ngôi tóc và hai bàn tay. Anh để ý một lỗ thủng sau lưng áo khoác của nạn nhân liền lấy đầu bút gạt miếng vải trên đó ra. Mồ hôi làm ố vàng chiếc áo sơ mi màu trắng nhưng Sean vẫn tìm thấy một lỗ thủng trùng với lỗ thủng trên áo khoác, ở gần giữa lưng, vải dính vào thịt bầy nhầy.

“Có một vết thương há miệng, trung sĩ. Chắc chắn là vết đạn.” Sean nói rồi lại ngó nghiêng trong cốp xe thêm một lúc nữa. “Nhưng tôi không tìm thấy đầu đạn.”

Whitey quay sang Connolly lúc này đã bắt đầu lảo đảo. “Hãy ra xe của cậu và tới bãi đỗ xe của quán Last Drop. Nhưng trước tiên, nhớ báo tin cho bên cảnh sát thành phố. Chúng ta không có nhu cầu tham gia cuộc chiến giành địa bàn. Tìm xung quanh chỗ có nhiều máu nhất. Có thể đầu đạn vẫn còn nằm ở đó. Cậu rõ chưa?”

Connolly gật đầu, hít lấy một ngụm khí.

“Đạn đi vào xương ức ở quãng xương sườn số bốn, gần tử huyệt,” Sean nói.

Whitey lại quay sang nói tiếp với Connolly, “Gọi bên kỹ thật giám định hiện trường tới đó và huy động bao nhiêu cảnh sát tùy cậu miễn là đừng chọc giận bên cảnh sát thành phố. Cậu tìm viên đạn đó và đích thân mang nó tới phòng xét nghiệm.”

Sean thò đầu vào bên trong cốp xe để nhìn kỹ khuôn mặt nát bấy của nạn nhân. “Dựa vào lượng cát sỏi dính trên mặt, ai đó hẳn đã đập mặt của nạn nhân xuống đường cho tới khi không còn sức lực nữa mới thôi.”

Whitey đặt tay lên vai Connolly. “Nói với bên cảnh sát thành phố là họ sẽ cần điều động cả đội điều tra án mạng tới đây – từ nhân viên giám định hiện trường, thợ chụp ảnh, công tố viên tới giám định pháp y. Nói là trung sĩ Powers yêu cầu gửi tới một nhân viên kỹ thuật có thể xác định mẫu máu hiện trường. Đi đi.”

Connolly cảm thấy nhẹ cả người khi được thoát khỏi cái nơi bốc mùi khủng khiếp này. Cậu ta chạy tới xe của mình, khởi động và biến mất trong vòng chưa đầy một phút.

Whitey chụp ảnh bên ngoài chiếc xe và gật đầu với Souza. Souza đeo găng tay vào rồi dùng một que sắt phá cửa bên.

“Cậu có tìm thấy giấy tờ tùy thân không?” Whitey hỏi Sean.

“Ví để ở túi sau. Sếp tới đây chụp mấy kiểu đi, để tôi đi găng vào cái đã.”

Whitey vòng ra cốp xe chụp ảnh nạn nhân rồi lấy sổ ra ghi lại sơ đồ hiện trường tội ác, máy ảnh đeo thòng lòng ở cổ.

Sean rút chiếc ví từ túi quần của nạn nhân và mở nó ra trong lúc Souza nói vọng lại từ phía trước. “Xe đăng ký dưới tên August Larson, số 232, đường Sandy Pine, Weston.”

Sean nhìn xuống tấm bằng lái trong ví. “Cùng một chủ nhân.”

Whitey ngoái lại nhìn, “Nạn nhân có thẻ hiến nội tạng hay cái gì đó tương tự không?”

Sean lục trong đống thẻ tín dụng, thẻ thuê băng, thẻ thành viên câu lạc bộ thể thao, thẻ bảo hiểm và cuối cùng tìm thấy một cái thẻ có ghi nhóm máu của nạn nhân. Anh giơ lên cho Whitey có thể nhìn thấy.

“Nhóm máu A.”

“Souza, gọi cho bên tổng đài điều động. Lập tức triển khai lệnh bắt David Boyle, số 15 Crescent, East Buckingham. Da trắng, tóc nâu, mắt xanh, cao khoảng một mét tám mươi, nặng tám mươi lăn cân. Có thể có vũ khí và nguy hiểm.”

“Có vũ khí và nguy hiểm? Tôi không chắc lắm, trung sĩ,” Sean nói.

“Cậu hãy nói thế với gã đang nằm trong cốp xe ấy!” Whitey nói.

Trụ sở cảnh sát Boston chỉ cách bãi đỗ xe có tám dãy phố nên chưa đầy năm phút sau khi Connolly rời khỏi, một tiểu đoàn xe tuần tra và xe ô tô không dán logo cảnh sát đã xuất hiện cùng với một xe pháp y và một xe giám định hiện trường. Sean tháo găng tay và lùi lại ngay khi nhìn thấy họ. Từ giây phút này trở đi, đó là hiện trường của họ.

Họ có thể hỏi Sean bất cứ điều gì nhưng anh không còn nhúng tay vào công việc của họ nữa.

Nhân viên điều tra đầu tiên bước ra khỏi chiếc Crown Vic màu đồng hun là Burt Corrigan, một cảnh sát lão luyện cùng thế hệ với Whitey với cùng tiền sử bị vợ bỏ và một chế độ ăn uống bừa bãi. Ông ta bắt tay Whitey, hai người bọ họ đều là khách thường xuyên của quán bar JJ Foley vào các tối thứ Năm và cùng sinh hoạt trong một câu lạc bộ ném phí tiêu.

Burt quay sang bảo Sean. “Thế xe này cậu đã ghi phiếu phạt chưa hay để chờ tới sau tang lễ?”

“Được đấy,” Sean trả lời. “Dạo này ai viết báo cáo cho ông mà tường tận thế, Burt?”

Burt vỗ vỗ vai anh và đi vòng ra phía sau chiếc xe. Ông nhìn vào trong rồi khịt mũi bảo, “Úi là là.”

Whitey lại gần cốp. “Chúng tôi cho là án mạng xảy ra tại bãi đỗ xe của quán Last Drop ở East Bucky rạng sáng Chủ nhật.”

Burt gật đầu. “Nhân viên giám định pháp y của chúng tôi đã gặp người của các anh ở đó chiều thứ Hai?”

Whitey gật đầu. “Chính là vụ đó. Ông đã cử người quay lại đó chưa?”

“Khoảng mười phút trước. Đã tiếp đón nhân viên Connolly tới hỏi về việc truy tìm đầu đạn.”

“Chính thế.”

“Các anh cũng đã xác định được nghi phạm?”

“David Boyle,” Whitey nói.

Burt nhìn vào mặt nạn nhân. “Chúng tôi sẽ cần đến tất cả những thông tin mà các anh thu thập được, Whitey.”

“Không thành vấn đề. Tôi sẽ ở lại với ông một chút xem tình hình tiến triển thế nào.”

“Hôm nay ông đã tắm chưa đấy?”

“Việc đầu tiên trong ngày.”

“Vậy thì được.” Burt nhìn sang phía Sean. “Cậu thì sao?”

“Tôi có một gã đang bị tạm nhốt cần phải hỏi han một chút. Việc này trả lại cho ông. Souza sẽ đi với tôi.”

Whitey gật đầu và đi cùng họ ra xe. “Chúng tôi sẽ trói Boyle vào vụ này rồi có thể khiến hắn cung khai luôn vụ sát hại cô Marcus. Một mũi tên trúng hai đích.”

“Hai án mạng cách nhau mười dãy nhà?” Sean hỏi.

“Có lẽ cô ấy trong lúc ra khỏi quán bar đã nhìn thấy hắn ra tay.”

Sean lắc đầu. “Trình tự thời gian đều không phù hợp. Nếu Boyle giết gã này thì sẽ phải tiến hành trong khoảng một giờ ba mươi tới một giờ bốn mươi lăm. Sau đó sẽ phải lái xe qua mười dãy nhà và nhìn thấy Katie Marcus đang lái xe trên đường lúc một giờ bốn mươi lăm. Tôi thấy rất bất hợp lý.”

Whitey dựa vào bên cạnh xe của họ. “Đúng, tôi cũng nghĩ vậy.”

“Với lại lỗ đạn trên lưng gã kia rất nhỏ. Nhỏ hơn nhiều so với đạn ba mươi tám ly. Hai vũ khí gây án khác nhau, hai hung thủ khác nhau.”

Whitey gật đầu nhìn xuống mũi giày. “Cậu sẽ tra khảo thằng bé Harris một lần nữa?”

“Vẫn là xoay quanh chuyện khẩu súng của ông bố mà thôi.”

“Có lẽ cần phải tìm ra một bức ảnh của ông bố, làm đồ họa tăng thêm tuổi rồi tung đi khắp nơi xem có ai nhìn thấy hắn ta không.”

Souza tiến về phía họ mở của bên ra. “Tôi đi với anh, Sean?”

Sean gật đầu rồi quay lại với Whitey. “Một chi tiết nhỏ.”

“Gì cơ?

“Chúng ta chỉ còn thiếu một chi tiết nhỏ. Rất nhỏ thôi. Tôi sẽ tìm ra và giải quyết vụ này.”

Whitey mỉm cười. “Cậu còn vụ án nào vẫn chưa phá được, chàng trai?”

“Eileen Fields, đã tám tháng rồi vẫn chưa có kết quả.” Sean buột miệng nói không kịp suy nghĩ.

“Không phải vụ nào cũng có thể phá được, cậu hiểu ý tôi chứ?” Whitey nói rồi rảo bước về phía chiếc xe Cadillac.

Khoảng thời gian bị nhốt trong buồng giam rõ ràng không ưu đãi Brendan. Trông thăng bé rúm lại, trẻ hơn nhưng cũng cay nghiệt hơn như thể vùa nhìn thấy một cái gì đó khủng khiếp. Sean đã cẩn thận nhốt riêng thằng bé trong một buồng giam không có người, cách xa đám du đãng và nghiện hút nên không đoán ra được điều gì có thể khiến nó kinh hãi đến thế trừ phi nó thực sự là một đứa không chịu nổi sự cách ly.

“Cha cậu hiện đang ở đâu?” Sean nói.

Brendan cặm cụi gặm ngón tay và nhún vai. “Ở New York.”

“Chưa từng gặp lại?”

Brendan chuyển sang gặm móng tay khác. “Không hề gặp lại từ năm sáu tuổi.”

“Có phải cậu đã giết Katherine Marcus?”

Brendan bỏ tay xuống khỏi miệng và nhìn Sean chằm chằm.

“Trả lời đi.”

“Không có.”

“Khẩu súng của cha cậu hiện giờ đang ở đâu?”

“Tôi không biết gì về việc cha tôi có súng.”

Lần này Brendan thậm chí còn không thèm chớp mắt. Cũng không né tránh ánh mắt của Sean. Cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt của Sean với một vẻ vừa hung dữ lại vừa mệt mỏi khiến Sean lần đầu tiên cảm thấy nguy cơ bạo lực tiềm ấn trong thằng bé.

Không biết trong buồng giam đã xảy ra chuyện quái quỷ gì?

“Tại sao cha cậu muốn giết Katherine Marcus?” Sean hỏi.

“Cha tôi,” Brendan dõng dạc “Không có giết ai cả.”

“Cậu rõ ràng là biết chuyện gì đó, Brendan. Nhưng cậu không muốn nói cho tôi biết. Thôi được, để xem máy phát hiện nói dói lúc này có rảnh không. Chúng tôi sẽ hỏi cậu thêm vài câu nữa.”

“Hãy để tôi gặp luật sư,” Brendan nói.

“Chờ chút. Hãy…”

“Hãy để tôi gặp luật sư. Ngay bây giờ,” Brendan nhắc lại.

Sean cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh. “Được thôi. Cậu có biết luật sư nào không?”

“Mẹ tôi biết. Hãy để tôi gọi điện cho bà ấy.”

“Brendan, nghe này…”

“Ngay bây giờ,” Brendan nói.

Sean thở dài rồi lấy điện thoại ra trước mặt cậu ta. “Nhớ quay số chín ở đầu.”

Luật sư của Brendan là một ông già người Ailen cổ lỗ sĩ nhưng cũng đủ chuyên nghiệp để hiểu rằng Sean không có quyền giam giữ thân chủ của mình chỉ vì thiếu bằng chứng ngoại phạm.

“Giam giữ lúc nào?” Sean hỏi.

“Anh nhốt thân chủ của tôi vào một buồng giam đấy thôi,” luật sư nói.

“Nhưng chúng tôi có khóa cửa hay nhốt nhiếc gì đâu. Cậu ta muốn vào xem thử đấy chứ.”

Ông luật sư trưng vẻ mặt vô cùng thất vọng trước hành vi đó của Sean rồi mang Brendan đi mất, không một lần ngoái lại. Sean giở hồ sơ vụ án ra đọc nhưng không thể nhập tâm. Anh đành gấp chúng lại, ngửa người ra trên ghế, nhắm mắt và nhìn thấy Lauren cùng đứa con trong mơ của anh hiện ra. Anh như ngửi thấy hương thơm của họ.

Anh mở ví lôi ra một mẩu giấy có ghi số điện thoại cầm tay của Lauren, đặt nó lên trên bàn, vuốt phẳng lại những nếp nhăn trên đó. Anh chưa bao giờ muốn có con. Ngoài việc được ưu tiên trong lúc xếp hàng lên máy bay thì chẳng thấy ích lợi gì khác. Chúng chiếm lĩnh cuộc đời chúng ta, vùi lấp nó trong mệt mỏi và kinh hoàng, thế nhưng mọi người lại coi đó giống như một ân điển của bề trên và nhắc tới bọn trẻ con với một giọng điệu tôn sùng giống như đối với Chúa trời. Nhắc tới chuyện đó, xin chớ quên rằng tất cả những thằng khốn cắt ngang đường giữa luồng xe, đi nghênh ngang trên phố, la hét trong các quán bar, bật nhạc ầm ĩ, cướp giật, hãm hiếp, bán xe ăn trộm – tất cả đều là những đứa trẻ lúc trước lớn lên mà thành. Chẳng có gì màu nhiệm, chẳng có gì thiêng liêng hết cả.

Bên cạnh đó, anh cũng không dám chắc đó là con anh. Anh cũng chưa bao giờ làm xét nghiệm AND bởi vì sự tự tôn của anh không cho phép. Xét nghiệm để chứng minh mình đúng là cha của đứa bé? Còn có hành động nào mất tôn nghiêm hơn thế? Ôi xin lỗi, tôi cần trích ra một ít máu vì vợ tôi ngủ với thằng khác và mang bầu.

Chết tiệt. Thế nhưng anh vẫn nhớ cô. Thế nhưng anh vẫn yêu vợ mình. Và mơ được ôm lấy đứa con của mình. Thì sao chứ? Lauren đã phản bội anh, bỏ rơi anh và có con trong lúc rời đi và vẫn chưa bao giờ nói một lời xin lỗi. Đúng là cô ấy vẫn chưa hề mở miệng nói, Sean, em sai rồi, em xin lỗi đã làm anh đau lòng.

Và Sean cũng đã khiến cô ấy bị tổn thương? Có, chắc chắn là có. Khi mới phát hiện chuyện cô ngoại tình, anh suýt đã nữa giơ tay đánh cô nhưng vào phút cuối đã kìm lại được. Nhưng Lauren đã nhìn thấy ý định đó trên mặt anh. Và tất cả những lời thóa mạ mà anh ném vào mặt cô. Chúa ơi.

Thế nhưng cơn giận của anh, hành động đẩy cô ra xa của anh mới chính là ngòi nổ. Anh đã sai. Không phải là cô.

Là anh sai? Anh nghĩ đi nghĩ lại. Đúng là như thế.

Anh nhét tờ giấy ghi số điện thoại trở lại trong ví, nhắm mắt và chập chờn trôi vào giấc ngủ. Một lúc sau anh bị đánh thức bởi tiếng bước chân trong hành lang, mở mắt ra thấy Whitey đang đi vào trong phòng. Nhìn mắt Whitey, Sean biết ngay là ông vừa uống rượu trước khi ngửi thấy mùi rượu phả từ miệng ông. Whitey ngồi phịch xuống ghế, gác hai chân lên bàn, đá chiếc hộp đựng bằng chứng mà Connolly mang tới sáng nay dẹp sang một bên.

“Một ngày mệt mỏi.”

“Ông có tìm thấy cậu ta không?”

“Boyle á?” Whitey lắc đầu. “Không tìm thấy. Chủ nhà nói nghe tiếng hắn ta rời khỏi lúc ba giờ, chưa thấy quay lại. Vợ con cũng không có ở đó. Chúng tôi gọi tới chỗ làm. Hắn ta làm ca thứ Tư tới thứ Bảy nên họ cũng chẳng biết gì hơn. “Whitey ợ lên một tiếng rồi nói tiếp, “Sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ xuất đầu lộ diện thôi.”

“Thế còn viên đạn thì sao?”

Tìm thấy một đầu đạn ở quán Last Drop. Vấn đề là nó găm vào một tấm biển sắt đằng sau chỗ nạn nhân bị bắn. Bên kỹ thuật nói họ có thể xác định nguồn gốc đầu đạn, cũng có thể không. Thế còn thằng bé Harris thì sao?”

“Luật sư tới đón nó đi rồi.”

“Vậy sao?”

Sean tới bên bàn của Whitey lục lọi hộp bằng chứng trên bàn. “Không có dấu chân. Vân tay không trùng với ai trong dữ liệu. Súng được sử dụng lần cuối trong một vụ cướp cách đây mười tám năm. Chả có quái gì ra hồn.” Anh nói rồi vứt báo cáo đầu đạn vào lại trong hộp. “Nghi phạm duy nhất không có bằng chứng ngoại phạm lại là người tôi không nghi ngờ.”

“Về nhà nghỉ đi,” Whitey nói. “Thật đấy.”

“Được rồi, được rồi.” Sean nói và lôi chiếc băng cát xét của tổng đài 911 ra khỏi hộp.

“Gì thế?” Whitey hỏi.

“Băng nhạc mới nhất của Snoop Dogg.”

“Tưởng hắn ta tiêu rồi.”

“Đó là Tupac.”

“Chả còn theo kịp thời đại nữa.”

Sean cho băng vào máy cát xét ở góc bàn và ấn nút chạy.

“911, tổng đài cứu trợ khẩn cấp của ảnh sát. Xin hỏi quý vị gọi đến có việc gì?”

Whitey đang nghịch một cái chun, căng nó ra rồi búng lên quạt trần.

“Có cái xe ô tô này ở trong có máu và, à, cửa mở và, à…”

“Chiếc xe đó hiện đang ở đâu?”

“Ở khu Hạ. Gần công viên Pen. Cháu và bạn gái cháu phát hiện ra nó.”

“Có biết tên phố không?”

Whitey lấy tay che miệng ngáp rồi lại nghịch một cái chun khác. Sean đứng dậy vươn vai, duỗi người tự hỏi không biết trong tủ lạnh tối nay có gì ăn không.

“Phố Sydney. Ở trong xe có máu và cửa mở.”

“Tên cháu là gì, con trai?”

“Ông ấy muốn biết tên cô ta. Gọi tao là ‘con trai’.”

“Con tai? Ta hỏi tên của cháu. Tên cháu là gì?”

“Chúng cháu phải lượn đây. Chúc may mắn!”

Liên lạc bị cắt và rồi nhân viên trực tổng đài gọi điện sang bên điều động. Sean ngắt máy.

“Tôi vẫn nghĩ là nghe Tupac còn có chút nhạc điệu,” Whitey nói.

“Không phải Tupac mà là Snoop. Vừa nói với sếp xong.”

Whitey lại ngáp. “Về đi được chưa, chàng trai?”

Sean gật đầu và lấy chiếc băng ra khỏi máy. Anh đặt nó lại vào trong vỏ rồi ném qua đầu Whitey vào trong hộp. Anh lôi khẩu Glock và bao đựng súng ra khỏi ngăn kéo trên cùng rồi gài nó vào thắt lưng.

“Cô ta,” anh nói.

“Gì cơ?” Whitey nhìn anh.

“Thằng bé trong băng. Nó nói, ‘tên cô ta.’ ‘Ông ấy muốn biết tên cô ta.’ Nó đang nói về cô gái nhà Marcus.”

“Đúng vậy,” Whitey nói. “Cậu phải nói là ‘nữ nạn nhân’ chứ không phải ‘cô ta’.”

“Nhưng thế quái nào mà nó lại biết được điều đó?”

“Ai cơ?”

“Thằng bé gọi điện ấy. Làm sao nó biết được máu ở trong xe là của một người phụ nữ?”

Whitey rút chân khỏi bàn và nhìn vào hộp bằng chứng. Ông thò tay lôi cuộn băng ra ném nó sang cho Sean.

“Bật lại lần nữa đi,” Whitey nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.