– Mila, bà Runa không trả lời điện thoại!
Bình minh đang dần ló rạng.
– Anh đừng lo, bọn em sắp đến nơi rồi.
– Anh đang trên đường đi. Anh sẽ gặp em sau vài phút nữa.
Lái xe phanh kít chiếc xe cảnh sát trên con đường nhỏ vắng lặng của một khu nhà xinh xắn. Hàng xóm vẫn đang còn ngủ say. Chỉ có lũ chim hót chào bình minh trên các nhánh cây và gờ tường.
Mila chạy vội đến cửa tòa nhà. Cô bấm chuông gọi nhiều lần, nhưng không ai trả lời. Cô thử một nhà khác.
– Ai đó?
– Thưa ông, chúng tôi là cảnh sát. Xin ông vui lòng mở cửa ngay.
Cánh cửa bật mở. Mila chạy bổ lên tầng ba, theo sau là hai cảnh sát đi cùng. Họ không sử dụng thang máy chuyển hàng mà leo cầu thang bộ cho nhanh.
Hy vọng không có chuyện gì xảy ra… cầu trời cho thằng bé bình an vô sự…
Mila đang cầu xin một đấng tối cao mà cô đã ngừng tin từ lâu, mặc dù cũng chính Chúa trời là người đã giải thoát cô khỏi tên đao phủ thông qua bà Nicla Papakidis. Chẳng qua vì cô đã gặp quá thường xuyên những đứa trẻ kém may mắn hơn mình nhiều, đến nỗi cô không thể giữ nguyên lòng tin của mình với Chúa nữa.
Cầu trời chuyện này không xảy ra lần nữa, cầu trời nó không xảy ra lần này…
Khi họ lên đến nơi, Mila gõ mạnh vào cánh cửa đóng kín.
Chắc bà Runa ngủ quá say, cô nghĩ bụng. Bà ấy sẽ ra mở cửa ngay thôi mà, mọi thứ sẽ ổn thôi…
Nhưng không ai mở cửa.
Một trong hai cảnh sát tiến lại gần Mila.
– Cô muốn chúng tôi phá cửa không?
Không nói nổi nên lời, Mila chỉ biết gật đầu. Cô nhìn họ lấy đà rồi cùng đá vào cánh cửa.
Cửa căn hộ bật mở.
Im lặng như tờ. Nhưng không phải là một sự im lặng bình thường. Mà là một sự im lặng trống rỗng và nặng nề. Một sự im lặng chết chóc.
Mila rút súng ra, đi theo hai viên cảnh sát.
– Bà Runa!
Tiếng gọi của cô vang dội trong các căn phòng, nhưng không có ai đáp lại. Cô ra hiệu cho hai viên cảnh sát thủ thế, rồi từ từ tiến đến phòng ngủ.
Cô cảm thấy bàn tay phải cầm súng của mình đang run lên. Đôi chân cô nặng trĩu, các cơ mặt co cứng và đôi mắt cô nóng ran.
Cô đã đến căn buồng nhỏ của Tommy. Cánh cửa chỉ khép hờ. Cô dùng tay mở nó ra đủ rộng để quan sát bên trong. Các cửa chớp đang đóng kín, ngọn đèn hình chú hề trên bàn ngủ hắt lên tường hình ảnh của những con thú làm xiếc. Trên chiếc giường kê sát tường có thể nhìn thấy một hình hài bé nhỏ nằm bên dưới các lớp chăn.
Thằng bé nằm co quắp trong tư thế bào thai. Mila rón rén đến gần.
– Tommy. – Cô khẽ gọi. – Tommy, dậy đi con…
Nhưng thằng bé không nhúc nhích.
Khi đến bên giường, Mila đặt khẩu súng xuống cạnh ngọn đèn. Cô thấy nôn nao khó chịu. Cô không muốn giở tấm chăn lên. Cô không muốn khám phá điều cô đã biết. Cô chỉ muốn buông xuôi và ra khỏi căn phòng này. Không thể nào chịu nổi chuyện này, và tất cả những gì đã qua! Bởi lẽ cô đã chứng kiến quá nhiều lần, và giờ thì lần nào cô cũng sợ rằng mọi việc sẽ diễn ra như thế.
Nhưng cô buộc mình vươn tay đến mép tấm chăn. Cô giật mạnh nó.
Cô sững người một lúc với tấm chăn trong tay, mắt nhìn trừng trừng vào đôi mắt của một con gấu bông đang mỉm cười hạnh phúc và nằm bất động.
– Tôi xin lỗi…
Mila giật nảy người. Hai viên cảnh sát đang đứng ở cửa phòng quan sát cô.
– Ở đằng này có một căn phòng bị khóa trái.
Mila đang định ra hiệu cho họ phá cửa thì nghe thấy tiếng Goran vừa bước vào căn hộ vừa gọi cậu con trai:
– Tommy! Tommy ơi!
Cô bước ra gặp ông.
– Thằng bé không có trong phòng.
Goran tỏ ra tuyệt vọng.
– Sao lại thế? Nó không ở trong phòng thì ở đâu mới được?
– Có một cánh cửa đóng kín ở đằng kia, như vậy có bình thường không?
Đang rối trí và lo lắng, Goran không hiểu ra ngay.
– Cái gì chứ?
– Căn phòng bị khóa trái…
Nhà tội phạm học dừng lại.
– Em có nghe thấy không?
– Nghe thấy gì?
– Nó đấy!
Mila không hiểu gì cả. Goran bước vội vào trong phòng làm việc.
Khi nhìn thấy con trai mình nấp dưới chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ, ông không thể cầm được nước mắt. Ông cúi xuống ôm con, siết chặt thằng bé vào lòng.
– Bố ơi, con sợ…
– Ừ, bố biết, cục cưng của bố. Nhưng giờ thì hết rồi.
– Bà Runa về rồi. Khi con dậy thì bà ấy không còn ở đây nữa…
– Nhưng có bố ở đây rồi, con ơi.
Mila vẫn đứng trên ngưỡng cửa, khẩu súng đã nhét lại vào trong bao. Cô yên lòng khi nghe thấy những lời Goran nói trong lúc ông quỳ sau bàn làm việc.
– Bố cho con ăn sáng nhé. Con muốn ăn gì nào? Bánh rán nhé?
Mila mỉm cười. Mối sợ hãi đã trôi qua.
Goran nói tiếp:
– Để bố bế con lên nào.
Cô nhìn thấy ông chui ra khỏi gầm bàn, hơi vất cả một chút để đứng lên.
Nhưng trong tay ông không có đứa bé nào cả.
– Bố giới thiệu với con một người bạn của bố. Cô ấy tên là Mila…
Goran hy vọng con trai ông sẽ thích Mila. Thường thì thằng bé hơi nhát người lạ. Tommy không nói gì và giơ tay chỉ vào khuôn mặt cô cảnh sát. Goran nhìn theo. Ông thấy Mila nước mắt giàn giụa.
Những giọt nước mắt cứ thế tuôn tràn, không hề báo trước. Nhưng lần này, nỗi đau đã dẫn đến nó không mang tính chất máy móc. Vết thương mở toác ra không nằm trong da thịt của cô.
– Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy? – Goran hỏi cô. Ông vẫn hành động như thể có một vật nặng trên tay mình.
Cô không biết phải nói thế nào. Có vẻ như ông không giả vờ. Goran thực sự nghĩ là đang ôm con trai mình trong tay.
Hai cảnh sát viên vừa bước đến nhìn họ kinh ngạc. Cả hai chuẩn bị tư thế để can thiệp. Mila ra hiệu cho họ không được động thủ.
– Các anh đợi tôi dưới nhà.
– Nhưng…
– Đi xuống dưới đó và báo về trụ sở. Bảo họ cử đặc vụ Stern đến đây. Nếu anh nghe thấy tiếng súng thì đừng lo: đó là do tôi bắn.
Hai cảnh sát viên miễn cưỡng chấp thuận.
– Có chuyện gì vậy, Mila?
Giọng nói của Goran nghe có vẻ tuyệt vọng. Có vẻ như ông đang hốt hoảng đến mức không thể phản ứng được nữa.
– Tại sao em muốn Stern đến đây?
Mila giơ một ngón tay lên môi, ra hiệu cho ông giữ im lặng.
Rồi cô quay ra hành lang. Cô tiến về phía căn phòng khóa trái. Cô bắn một phát vào ổ khóa làm nó vỡ tung. Cô đẩy cửa.
Căn phòng tối mò. Mùi thối rữa xộc lên. Trên chiếc giường lớn có hai thi thể.
Một lớn, một nhỏ.
Hai bộ xương đen thui bọc trong phần còn lại của lớp da đã rũ xuống như vải mục đang quấn lấy nhau trong một cái ôm ghì thật chặt.
Goran bước vào trong phòng. Ông ngửi thấy mùi xú uế. Và trông thấy hai thi thể.
– Lạy Chúa tôi… – Ông nói, không nhận ra hai cái xác là của ai.
Ông quay về phía hành lang để ngăn không cho Tommy bước vào… nhưng ông không thấy thằng bé đâu cả.
Ông lại nhìn chiếc giường. Thi thể bé nhỏ kia. Sự thật tàn nhẫn đổ ập xuống ông. Và ông đã nhớ ra mọi chuyện.
Mila tìm thấy Goran đang đứng cạnh cửa sổ. Ông đang nhìn ra ngoài. Sau bao nhiêu ngày mưa tuyết, mặt trời đã chiếu sáng trở lại.
– Vậy ra đây là điều Albert muốn nói với chúng ta, thông qua thi thể bé gái số năm.
Goran không đáp.
– Và anh đã lái cuộc điều tra vào Boris. Anh chỉ cần gợi ý cho Terence Mosca hướng đi: chính anh đã đưa cho ông ta tập hồ sơ vụ Wilson Pickett mà em nhìn thấy trong chiếc túi của ông ta… Và cũng chính anh là người có quyền tiếp cận các bằng chứng của vụ Gorka, nên anh đã lấy chiếc quần lót của Rebecca Springher khỏi kho tang vật và đưa đến nhà Boris trước khi diễn ra cuộc khám xét.
Goran gật đầu.
Từng hơi thở của cô nghe giống như tiếng thủy tinh vỡ, khi cô cố sức đẩy nó lên từ trong buồng phổi.
– Tại sao? – Mila nói, cổ họng nghẹn lại.
– Bởi vì, sau khi bỏ đi, bà ấy đã quay lại căn nhà này. Bởi vì bà ấy không quay về để ở lại. Bởi vì bà ấy muốn lấy đi của anh thứ duy nhất còn sót lại để mà yêu thương. Và bởi vì thằng bé, nó muốn ra đi cùng mẹ nó.
– Tại sao? – Mila lặp lại, nước mắt rơi lã chã.
– Một sáng nọ, anh thức dậy và nghe thấy tiếng Tommy gọi từ trong nhà bếp. Anh vào trong đó và thấy thằng bé đang ngồi ở vị trí thường lệ. Nó đòi anh dọn bữa sáng. Anh thì mừng đến nỗi quên mất là nó không còn nữa…
– Tại sao? – Mila khẩn khoản.
Lần này, ông nghĩ thật kỹ trước khi trả lời.
– Vì anh yêu cả hai mẹ con họ.
Trước khi cô kịp ngăn lại, ông đã mở toang cửa sổ và ném mình vào khoảng không mênh mông.