Thiên Thần Và Ác Quỷ

Chương 87



Langdon băng qua khoảng sân Belvedere, hướng tới đài phun nước trước cửa trụ sở của đội lính gác Thuỵ Sĩ, đồng hồ Mickey trên cổ tay anh dính đầy máu, đã 9 giờ 41 phút. Máu đã ngừng chảy, nhưng cánh tay anh giờ nhức nhối hơn nhiều. Đến nơi, anh thấy dường như tất cả những người khác cũng vừa mới đồng loạt tụ về Olivetti, Rocher, Giáo chủ Thị thần, Vittoria và mấy người lính Thuỵ Sĩ.

Vittoria chạy ngay đến bên Langdon.

– Robert! Anh bị thương rồi này!

Langdon chưa kịp nói câu gì thì đã thấy Olivetti đứng ngay trước mặt.

– Ông Langdon, thấy ông vẫn an toàn thế này tôi nhẹ cả người. Tôi xin lỗi vì sự nhầm lẫn trong Nhà mái vòm bí mật.

– Nhầm lẫn là thế nào? – Langdon chất vấn. – Ông biết quá rõ là…

– Đó chính là lỗi của tôi. – Rocher bước lại, tỏ vẻ hối hận. – Tôi không hề biết ông đang ở trong phòng lưu trữ. Một số địa điểm thuộc khu vực trắng chung đường điện với toà nhà đó. Chúng tôi đã mở rộng khu vực tìm kiếm. Chính tôi đã dập cầu dao điện. Nếu mà biết trước thì tôi đã…

– Robert, Đức Thánh Cha đã bị đầu độc. – Vittoria cầm bàn tay bị thương của anh. – Hội Illuminati đã ám hại người.

Langdon nghe thấy, nhưng hầu như không hiểu gì. Quá nhiều sự kiện. Anh chỉ cảm thấy bàn tay Vittoria thật êm ái dễ chịu.

Giáo chủ Thị thần rút từ trong ống tay áo thầy tu ra một chiếc khăn tay lụa và đưa cho Langdon. Ngài không nói gì. Nhưng ánh mắt rực lên một ngọn lửa mới mẻ.

– Robert này, anh nói là đã xác định được địa điểm tiếp theo rồi phải không? – Vittoria hỏi.

Langdon thấy như đang bay:

– Đúng thế. Đó chính là…

– Đừng. – Olivetti ngắt lời. – Ông Langdon, có một lý do khiến tôi bảo ông đừng nêu lên địa điểm đó trên máy bộ đàm. – Ông ta quay lại mấy người lính gác Thuỵ Sĩ đang có mặt trong phòng. – Phiền các anh ra ngoài hộ một chút.

Những người lính rút hết sang trung tâm an ninh bên cạnh. Không một ai tỏ ra tự ái. Chỉ có sự phục tùng.

Olivetti quay lại với những người trong phòng.

– Tôi rất đau lòng khi phải nói ra điều này, nhưng để ám sát Đức Thánh Cha, kẻ xấu dứt khoát phải thông đồng với một kẻ nào đó trong hàng ngũ của chúng ta. Vì đại cục, chúng ta không thể tin tưởng bất kỳ người nào. Kể cả những người lính của tôi. – Dường như ông ta rất đau lỏng khi phải nói ra những lời cuối cùng ấy.

Rocher có vẻ lo lắng:

– Có sự câu kết tức là…

– Đúng thế! – Olivetti đáp. – Hiệu quả của việc dò tìm cũng không thể đảm bảo được. Tuy nhiên chúng ta phải chấp nhận canh bạc này. Cứ tìm tiếp đi.

Dường như Rocher định nói gì đó, nhưng lại thôi. Ông ta đi ra ngoài.

Giáo chủ Thị thần hít một hơi thật sâu. Ngài không nói gì, nhưng Langdon cảm thấy trong con người này có một quyết tâm sắt đá dường như thời điểm có tính quyết định đã đến.

– Ông chỉ huy này. – Giáo chủ Thị thần tỏ ra quyết đoán. – Ta sẽ tuyên bố hoãn Mật nghị Hồng y.

Olivetti bĩu môi, có vẻ không đồng tình:

– Con nghĩ rằng cha không nên làm thế. Chúng ta vẫn còn những 2 giờ 20 phút nữa.

– Loáng một cái là hết.

Giọng nói của Olivetti đầy thách thức:

– Thế cha định một mình sơ tán toàn bộ Hồng y đoàn hay sao?

– Ta sẽ làm mọi việc có thể để cứu lấy Giáo hội. Còn cách thức thế nào thi không cần ông phải quan tâm.

Olivetti đứng thẳng người lên:

– Dù cha có định làm gì thì con cũng không có quyền ngăn cản. – Ông ta ngừng giây lát. – Đặc biệt là sau thất bại này, trên cương vị chỉ huy đội lính gác Thuỵ Sĩ, con chỉ xin cha hãy kiên nhẫn thêm chút nữa. Cha hãy đợi thêm 20 phút… đợi đến sau 10 giờ. Nếu thông tin của ông Langdon chính xác thì chúng ta có cơ hội bắt sống được hung thủ. Tức là vẫn còn cơ hội để không phải phá vỡ truyền thống và giữ gìn sự tôn nghiêm cho Giáo hội.

– Tôn nghiêm ư? – Giáo chủ Thị thần cười khẩy. – Chúng ta đã mất cái đó từ lâu rồi ông chỉ huy ạ. Có lẽ ông vẫn chưa chịu nhận ra, chúng ta đang trong tình trạng chiến tranh mất rồi.

Một người lính từ trung tâm an ninh bước vào phòng, lên tiếng gọi Giáo chủ Thị thần:

– Thưa cha, có tin báo chúng ta đã bắt giữ được người phóng viên BBC đó, anh ta tên là Gunther Glick.

Giáo chủ Thị thần gật đầu:

– Bảo cả anh ta lẫn người kỹ thuật viên camera đợi ta ở cửa nhà nguyện Sistine.

Olivetti trợn tròn mắt:

– Cha định làm gì thế?

– 20 phút thôi đấy, ông chỉ huy ạ! – Vị thầy tu trẻ tuổi bước ra ngoài.

Lần này, khi chiếc xe Alfa Romeo của Olivetti lao ra khỏi thành Vatican, không thấy có chiếc xe lạ nào bám theo sau. Trên băng ghế sau, Vittoria đang dùng những thứ tìm được trong một cái túi cứu thương để băng tay cho Langdon.

Mắt Olivetti vẫn nhìn thẳng về phía trước:

– Được rồi, ông Langdon, giờ chúng ta đi đâu?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.