Đứng trên những bậc thang cao nhất của công trình Roman Coliseum, Vittoria vừa cười vừa gọi:
– Robert, nhanh lên nào! Đáng ra em nên lấy chồng trẻ mới phải! – Nụ cười của cô gái thật diệu kỳ.
Anh cố sức theo kịp Vittoria, nhưng hai chân nặng như đeo đá.
– Đợi đã nào, – anh van vỉ, – đợi anh với…
Có ai đang đấm thùm thùm trong đầu anh.
Robert Langdon giật mình thức giấc.
Tối.
Anh nằm yên trên chiếc giường mềm mại và êm ái, vẫn chưa nhận ra mình đang ở đâu. Những chiếc gối lông ngỗng này thật to và thật êm. Một mùi thơm dịu thoảng trong không khí. Cuối phòng, hai cánh cửa đôi bằng kính mở ra ban công rộng rãi, và anh thấy gió đang đùa giỡn với những đám mây ánh lên màu sáng bạc dưới ánh trăng. Langdon cố nhớ lại tại sao mình lại ở đây và… đây là đâu. Những sự kiện như siêu thực bắt đầu cuộn lên trong trí nhớ của anh…
Một giàn lửa thiêu bí hiểm… một thiên thần bỗng xuất hiện trước mắt đám đông… bàn tay mềm mại của cô gái nắm lấy tay anh, và dắt anh đi vào đêm tối… đưa tấm thân mệt mỏi và kiệt quệ của anh băng qua những con phố… dẫn anh đến đây… đến căn phòng này… rồi khi anh đã mụ đi khi buồn ngủ lại đỡ anh vào nhà tắm… đặt anh lên giường… và trông chừng anh khi anh ngủ say như chết.
Trong bóng tối, Langdon đã nhận ra chiếc giường thứ hai.
Chăn đệm nhàu nát, nhưng không có người. Tiếng nước chảy vọng ra từ một căn phòng nào đó rất gần.
Nhìn chiếc giường của Vittoria, anh thấy những chữ viết hoa được thêu trên vỏ gối: KHÁCH SẠN BERNINI. Langdon mỉm cười Vittoria đã lựa chọn thật khôn ngoan. Khách sạn Bernini sang trọng và cổ kính trông xuống đài phun nước Triton của Bernini… tìm khắp thành Rome cũng không thể thấy khách sạn nào khác phù hợp hơn.
Vẫn nằm trên giường, Langdon nghe tiếng gõ cửa, và nhận ra đó chính là âm thanh đã khiến anh thức giấc. Có người đang gõ cửa. Tiếng gõ vang lên to và rõ hơn.
Bối rối, Langdon nhỏm dậy. Không một ai biết mình đang ở đây, anh thầm nghĩ, lòng thoáng thấy e ngại. Khoác tấm áo choàng sang trọng của khách sạn Bernini lên người, anh ra khỏi giường, bước đến tiền sảnh. Đứng do dự giây lát bên cánh cửa gỗ sồi, rồi anh mở cửa.
Một người thanh niên khỏe mạnh, mặc bộ quần áo đặc trưng màu vàng và đỏ tía đang nhìn anh.
– Tôi là thiếu uý Chartrand thuộc đội lính gác Thuỵ Sĩ. – Người đó nói.
Langdon biết quá rõ người này:
– Làm… thế nào mà… anh tìm được chúng tôi?
– Đêm qua tôi thấy hai vị rời khỏi quảng trường nên đã đi theo. Tôi rất mừng vì hai vị vẫn còn ở thành Rome.
Đột nhiên Langdon thoáng thấy lo lắng, biết đâu anh chàng thiếu uý này được Hồng y đoàn phái đến đây để áp giải anh và Vittoria về thành Vatican cũng nên. Suy cho cùng thì ngoài Hồng y đoàn ra, chỉ có mỗi hai người biết sự thật. Nên họ có những nghĩa vụ về pháp lý.
– Đức Thánh Cha yêu cầu tôi chuyển đến cho ông cái này.
Chartrand nói, và đưa cho anh một phong bì đóng dấu của Vatican. Anh mở phong bì, đọc bức thư viết tay ở bên trong..
“Thưa ông Langdon và cô Vetra,
Từ đáy lòng mình, tôi mong rằng các vị sẽ suy xét thật chín chắn về những gì đã xảy ra trong vòng 24 giờ qua, nhưng sau những gì các vị đã làm cho giáo đoàn, tôi không dám mạo muội yêu cầu các vị thêm bất cứ điều gì. Vì thế, tôi cầu mong ông hãy nghe theo tiếng gọi của trái tim. Ngày hôm nay, thế giới dường như đã trở nên tốt đẹp hơn nhiều… có những câu hỏi mà bản thân chúng hàm chứa nguồn sức mạnh lớn lao hơn câu trả lời rất nhiều.
Cánh cửa của tôi luôn rộng mở,
Đức Thánh Cha Saveno Mortati”
Langdon đọc bức thư hai lần. Rõ ràng là Hồng y đoàn đã chọn được một người lãnh đạo vững vàng và cao thượng.
Langdon chưa kịp nói gì thì Chartrand đã đưa ra một gói nhỏ:
– Để thể hiện lòng biết ơn của Đức Thánh Cha.
Langdon nhận lấy cái gói. Khá nặng. Bên ngoài bọc giấy màu nâu.
– Theo lệnh của Đức Thánh Cha, vật này được lấy ra khỏi nhà vòm để cho ông mượn. Đức Thánh Cha chỉ có một yêu cầu duy nhất là khi nào viết di chúc thì ông hãy nhớ trả nó về đúng vị trí ban đầu.
Mở lớp giấy gói màu nâu, Langdon kinh ngạc đến sững sờ. Hoá ra là con dấu này: Viên kim cương Illuminati.
Chartrand mỉm cười:
– Xin chúc ông bình an. – Rồi anh ta quay đi.
– Cảm ơn… anh. – Langdon lắp bắp, tay nâng niu món quà quý giá.
Gần ra đến cửa, người lính có vẻ lưỡng lự:
– Thưa ông Langdon, tôi hỏi một câu có được không?
– Dĩ nhiên là được.
– Tôi và những người lính trong đội rất tò mò. Trong những phút cuối cùng ấy… chuyện gì đã xảy ra trên máy bay trực thăng vậy?
Langdon cảm thấy hơi hồi hộp. Anh biết thời điểm ấy sắp đến – thời khắc của sự thật. Đêm qua, khi rời khỏi quảng trường St. Peter, anh đã thảo luận chuyện này với Vittoria. Và hai người đã cùng đi đến quyết định. Từ khi chưa nhận được thư của Giáo hoàng.
Cha của Vittoria đã ước ao rằng phát minh về phản vật chất sẽ mang lại cho nhân loại sự thức tỉnh về mặt tâm linh. Những gì diễn ra đêm qua chắc chắn không phải là điều ông mơ ước, nhưng không thể phủ nhận một sự thật rằng… lúc này, trên khắp địa cầu, nhân loại đang suy ngẫm về Chúa theo một cách thức hoàn toàn mới mẻ. Langdon và Vittoria không thể biết được phép nhiệm màu này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng cả hai đều biết rằng họ không thể để cho những tai tiếng và sự ngờ vực nghiền nát sự thật diệu kỳ này. Chúa luôn hành động theo những cách thức hoàn toàn phi thường, Langdon thầm nói với bản thân, và thầm băn khoăn không hiểu… biết đâu… những sự kiện đêm qua cũng chính là ý Chúa.
– Thưa ông Langdon, tôi đang hỏi về chiếc trực thăng. – Chartrand nhắc lại.
Langdon cười buồn:
– Phải rồi, tôi biết… – Rồi những lời lẽ sau đó dường như tuôn ra từ trái tim của anh, chứ không phải từ trong tâm trí – Có lẽ do lúc rơi xuống bị sốc quá mạnh nên… trí nhớ của tôi… hình như là… lộn xộn và mờ mịt lắm…
Chartrand tiu nghỉu:
– Ông không nhớ chút gì sao?
Langdon thở dài:
– E rằng đó sẽ mãi mãi là một bí ẩn.
Quay về phòng ngủ, Langdon trông thấy một cảnh tượng khiến anh đứng sững lại. Vittoria đang đứng ngoài ban cóng, lưng quay ra ngoài, mắt đăm đắm nhìn anh. Trông cô gái như một thiên thần vừa giáng trần… bóng dáng cô gái hiện lên trong ánh trăng vằng vặc. Trông Vittoria giống hệt như một nữ thần La Mã. Cô gái đã thắt chặt đai áo ngủ, làm nổi rõ thân hình mảnh mai của mình. Sau lưng Vittoria, một vầng sương mờ bao trùm lấy đài phun nước Triton của Bernini, hệt như một vầng hào quang.
Langdon cảm nhận thấy sức cuốn hút mãnh liệt của cô gái… mãnh liệt hơn bất cứ người phụ nữ nào khác anh từng gặp trong đời Anh lặng lẽ đặt con dấu của hội Illuminati và bức thư của Giáo hoàng vào một góc bàn. Còn khối thời gian để nói về những thứ đó. Langdon bước ra ngoài ban công.
Vittoria tỏ ra mừng rỡ:
– Cuối cùng thì anh cũng đã thức giấc. – Cô gái thì thầm, vẻ bẽn lẽn.
Langdon mỉm cười:
– Một ngày dài kinh khủng.
Cô gái lùa tay vào mái tóc bồng bềnh, làm cho cổ áo lơi ra một chút: Và bây giở… anh đã muốn nhận phần thưởng của mình chưa?
Câu hỏi này khiến Langdon bị bất ngờ:
– Em… bảo sao?
– Chúng ta đều là người lớn cả rồi, Robert. Anh thừa nhận đi. Anh cảm thấy khát khao. Em đã thấy trong mắt anh. Một niềm khát khao cháy bỏng. – Vittoria mỉm cười – Em cũng thế. Và chúng ta hãy để cho niềm khát khao ấy được thoả mãn.
– Thế ư? – Cảm thấy được khích lệ, Langdon bước lại bên cô gái.
– Đúng thế đấy! – Cô gái giơ cao bản thực đơn đang cầm trên tay – Em đã gọi tất cả các món mà họ có.
Hai người ăn một bữa thật là xa xỉ. Dưới ánh trăng… ngồi ngoài ban công… họ thưởng thức cơm Ý, rồi sô-cô-la mềm. Họ nhấm nháp rượu Dolcetto và nói chuyện tới khuya.
Không cần phải là nhà biểu tượng học thì Langdon cũng dễ dàng hiểu được thông điệp mà Vittoria đang trao gửi cho anh.
Trong khi ăn món kem tráng miệng Savoiardi và uống cà phê Tomecaffe đang bốc hơi nghi ngút, Vittoria cọ đôi chân trần của mình vào chân anh dưới gầm bàn, còn đôi mắt thì nhìn anh đầy nhục cảm. Như thể cô gái đang muốn dùng sức mạnh ý chí để khiến anh bỏ đĩa xuống và bế cô lên giường ngay lập tức.
Nhưng Langdon không làm gì cả. Anh vẫn xử sự như một quý ông lịch thiệp. Hai chúng mình chơi trò này một chút cho vui đã nào, anh vừa tự nhủ vừa cố giấu một nụ cười tinh nghịch.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Langdon rút lui về giường của mình, ngồi một mình, lật qua lật lại viên kim cương Illuminati, rồi đưa ra vô số những lời bình luận về tính đối xứng tuyệt đối của nó.
Vittoria nhìn anh chằm chằm, sự bối rối của cô gái rõ ràng đã chuyển thành tức tối.
– Anh thấy hình đối xứng hai mặt này hấp dẫn đến thế cơ à? – Cô hỏi.
Langdon gật đầu:
– Cực kỳ quyến rũ.
– Anh có dám khẳng định rằng đó là thứ quyến rũ nhất trong căn phòng này không?
Langdon gãi đầu, làm ra vẻ phân vân:
– Thực ra mà nói thì còn một thứ khác khiến anh bị quyến rũ nhiều hơn đấy.
Cô gái mỉm cười và bước lại bên anh:
– Là thứ gì vậy?
– Làm thế nào mà em có thể dùng loài cá ngừ để bác bỏ được thuyết tương đối của Anhxtanh nhỉ?
Vittoria giơ hai tay lên trời:
– Trời đất ơi! Nói chuyện về cá ngừ thế là quá đủ rồi! Đừng có mà chọc tức em, em cảnh cáo anh đấy.
Langdon cười nhăn nhở:
– Rất có thể là trong thí nghiệm tiếp theo, em sẽ dùng cá thờn bơn để chứng minh rằng trái đất phẳng cũng nên đấy.
Lúc này thì Vittoria không thể chịu đựng thêm được nữa, và cô gái không thể giấu nổi vẻ bực tức trong nụ cười của mình:
– Xin nói để anh biết, thưa giáo sư, thí nghiệm tiếp theo của em sẽ đưa khoa học bước sang một trang sử mới đấy. Em định chứng minh rằng các notrino 1 có trọng lượng.
– Notrino cũng làm lễ mi-sa 2 à? Thế mà anh không biết là bọn chúng cũng theo đạo Cơ đốc đấy. – Langdon giả bộ kinh ngạc.
Nhanh như cắt, cô gái đã ngồi đè lên người Langdon, và ấn anh xuống giường.
– Hi vọng rằng anh cũng tin là có sự sống sau khi chết, Robert Langdon ạ. – Vittoria vừa nói vừa cười lớn, cô gái dùng tay ép chặt Langdon xuống giường, mắt ánh lên tinh nghịch.
– Thật ra mà nói thì anh chưa bao giờ tưởng tượng ra được bất kỳ thứ gì ngoài cuộc sống trần thế này. – Langdon vừa nói vừa cười ngất.
– Thật thế sao? Hoá ra anh chưa có bất cứ trải nghiệm tôn giáo nào hả? Em muốn nói tới trạng thái ngây ngất đầy chói loà ấy.
Langdon lắc đầu:
– Thật thà mà nói thì anh thuộc típ người không bao giờ có thể trải nghiệm được những thứ đó.
Vittoria thả cho chiếc áo ngủ tuột xuống đất.
– Thế anh đã bao giờ lên giường với một bậc thầy Yoga lão luyện chưa hả?
— —— —— —— ——-
1 Notrino: Một phần tử vật chất có tốc độ di chuyển gần bằng tốc độ ánh sáng, không tích điện, có khả năng di chuyển xuyên qua mọi thứ và cực kỳ khó phát hiện. Trên lý thuyết thì notrino có trọng lượng, nhưng hiện tại chưa ai đo được vì nó quá nhỏ.
2 Lễ mi-sa (mass): Đây là một cặp từ đồng âm trong tiếng Anh – Mass có nghĩa là lễ Mi-sa của đạo Cơ đốc, nhưng cũng có nghĩa là trọng lượng.