Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Chương 14: Và người chiến thắng là



“DREW! KHÔNG ĐỜI NÀO!” Tôi nghe giọng Deirdre hét lên sau lưng mình. Cô nàng ủi ngay vào xe tôi, làm cả hai ngã lăn trên vỉa hè.

Deirdre bật dậy, lao ngay về phía tôi. Khuôn mặt thường ngày tái xanh tái mét của nó giờ đây đỏ bừng như củ cải đỏ vì quá bực tức.

“Nancy Drew!” ông Holman bước đến, đấm cho Deirdre một đấm, thật đấy. Ông đến giúp tôi đứng dậy.

“Cậu chẳng có cách nào thắng cuộc đua này được, Drew,” Deirdre hét lên khi len lỏi qua đám đông đang reo hò cổ vũ quanh tôi. “Tôi đã vượt xa cậu đến nỗi thậm chí còn chẳng thấy cậu đâu nữa! Cậu không thể nào đuổi kịp và qua mặt tôi mà tôi lại không thấy. Cậu đã đi đường tắt. Đồ ăn gian.”

“Không hẳn vậy,” tôi nói, dựng xe dậy và tháo mấy cái giỏ ra. “Tôi đổi hướng đường đua, nhưng không thể nói đó là đường tắt được.”

“Chú nghĩ có lẽ cháu nên giải thích, Nancy ạ,” ông Holman nói. “Chú e rằng cô Shannon đây nói đúng đấy. Hệ thống theo dõi dành cho đội cháu đã ngưng hoạt động cách đây vài giờ rồi.”

“Nancy Drew không bao giờ gian lận đâu,” bà Mahoney vừa nói vừa tiến đến. “Tôi tin chắc cô bé sẽ có một lời giải thích chính đáng cho tất cả mọi chuyện. Phải không cháu Nancy?”

“Dĩ nhiên là cháu sẽ giải thích,” tôi nói. “Bà Mahoney, chú Holman, cháu có thể nói chuyện riêng với bà và chú được không ạ? Cháu nhờ bà và chú mời cảnh sát trưởng McGinnis cùng tham gia với chúng ta nữa, được không ạ?”

“Được chứ, Nancy,” bà Mahoney trả lời. “Chúng ta cùng vào ngân hàng chứ hả?”

“Nancy!” Bess kêu to và chạy ào đến. “Bà đã ở đâu vậy?” George và Ned chạy sát ngay đằng sau.

“Tao không sao, nhưng còn ba người sao thế?” tôi hỏi. “Chú Holman nói đội mình đã biến mất khỏi màn hình hệ thống theo dõi GPS.”

“Đi mà hỏi con nhỏ Deirdre ấy?” George nói. “Tao cam đoan nó biết rõ mọi chuyện mà, đúng không, DeeDee?”

“Điều duy nhất tôi biết rõ rằng tôi là người thắng cuộc đua này, Georgia,” Deirdre càu nhàu. Một trong hai anh em nhà Jensen bước tới bên con nhỏ, hai tên đấy giống nhau quá, tôi chịu không thể phân biệt được.

Ned kéo tôi tránh xa Deirdre. “Đội mình gặp đủ thứ rắc rối hết,” Ned nói. “Bess đã làm hỏng xe đạp của em trên một đoạn đường đua nguy hiểm bị phủ một lớp sỏi trơn một cách khó hiểu. Xe của anh lại bị mất một nửa bộ bánh răng, còn tay lái của George thì kỳ quái đến nỗi ngay cả Bess cũng không sửa được. Chắc chắn là bọn Deirdre đứng sau tất cả mớ rắc rối này – nhưng dĩ nhiên, chẳng có bằng chứng gì cả. Ý anh là, trừ đúng một chi tiết bọn nó là đội duy nhất cắm trại gần với mình. Cứ đem điều đó lên báo với trọng tài thôi.”

“Để em thử cái này xem sao,” tôi bảo Ned, rồi thò tay vào một trong những cái giỏ, nhưng không mở nó ra. Tôi lấy cái huy hiệu bằng đồng có biểu tượng cung Song Sinh và bình tĩnh bước trở lại nơi Bess, George, Deirdre và anh chàng Jensen nào đó đang đứng.

“Bây giờ là cái gì nữa đây?” Deidre nói. “Nếu mấy người nghĩ sẽ bảo trọng tài tước đi chiến thắng chính đáng của đội này thì… nhầm to rồi nhé.”

“Thật ra, tôi có một câu muốn hỏi đồng đội của cậu đây.” Tôi đưa cho một trong hai anh chàng sinh đôi cái huy hiệu bằng đồng. “Không biết có phải là của các cậu không? Vì các cậu bảo thuộc cung Song Sinh, với lại…”

Anh chàng kia chìa ngay tay ra phía tôi, ngắt lời. “Cậu thấy nó ở đâu thế? Từ hôm bữa đến giờ tôi cứ đi tìm mãi.” Được rồi, rõ ràng anh chàng này đã nhận ra cái huy hiệu.

“Ngạc nhiên quá đi mất, tôi lại tìm thấy nó ở dưới ghế xe của Ned đấy,” tôi mỉm cười.

“Vậy thì nó không thể nào là của cậu đâu, Thad,” Deirdre xen vào, trừng mắt nhìn anh chàng. “Đúng”

Thad trông có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi vội vã rụt tay về, lí nhí lầm bầm trong họng, “Phải, mình nghĩ vậy.”

“Tôi không biết cậu có ý đồ gì,” Deirdre nói với tôi, đôi mắt xanh nheo lại. “Nhưng chẳng ích gì đâu. Đi thôi, Thad.”

Con nhỏ quay người bỏ đi, anh chàng kia theo sát gót nó tạo thành một khối xanh và đen.

“Còn tiền thì sao?” Bess hỏi. “Bà tìm thấy nó chưa?”

“Nó không sao rồi,” tôi cười toe toét nói, vỗ vỗ nhẹ vào mấy cái giỏ.

“Được rồi hả?” Ned kêu lên. “Không thể tin được!”

“Khẽ nào,” tôi nhắc. “Hầu hết mọi người thậm chí còn không biết nó đã biến mất đâu – cứ lẳng lặng để lại chỗ cũ thôi.”

Tôi không thể rời mắt khỏi Deirdre và Thad. Con nhỏ kéo cậu ta đến băng ghế gần chậu tắm chim trong công viên đối diện ngân hàng. Chính cái băng ghế mà tôi đã ngồi nói chuyện với chú Luther hôm trước. Deirdre có vẻ như đang ở trong tâm trạng không-thể-cãi-lại-được-đâu và mắng nhiếc cậu Thad thậm tệ. Tôi nghe tiếng loa thông báo rằng mọi người hãy kiên nhẫn một chút, đội thắng cuộc sẽ được công bố chỉ trong giây lát nữa thôi.

Tôi đưa Ned mấy cái giỏ. “Ba người vào ngân hàng trước đi,” tôi bảo cả đội. “Bảo bà Mahoney và những người khác là em sẽ vào ngay.”

Ned, Bess và George theo sau cảnh sát trưởng McGinnis, ông Holman, và bà Mahoney vào ngân hàng. Tôi đi vòng qua đám đông, rồi nấp phía sau một bụi cây lớn trong công viên, chỉ cách chỗ Deirdre đang ngồi quay lưng lại vài mét thôi. Từ đây khó mà trông thấy được nó, nhưng nghe thì đủ rõ từng từ một.

“Không thể tin nổi là cậu lại ngớ ngẩn đến thế,” con nhỏ nói. “Nancy nó đang bẫy, và cậu thiếu chút nữa là rơi ngay vào cái bẫy của nó rồi!”

“Nhưng,” Thad trả lời. “Cái huy hiệu đó đối với tôi rất quan trọng. Đó là món quà của một người bạn đặc biệt.”

“Tôi không cần biết,” Deirdre càu nhàu. “Ngay từ ban đầu kế hoạch của chúng ta là vài trò chơi khăm với những chiếc xe đạp trong suốt cuộc đua. Những cái ruột xe bị thủng, dầu loang, làm lạc tay lái… tất cả đều đã được thỏa thuận rồi, và tất cả đều có hiệu quả. Tôi cũng đã nói là đi phá cái xe của Ned đêm hôm trước nữa.”

“Và bọn tôi đã làm thế mà,” Thad tự hào nói. “Ngay trong trường, giữa ban ngày ban mặt. Một đứa canh chừng, đứa còn lại cắt xích.”

“Be bé cái mồm thôi,” Deirdre rít lên. “Nhưng lúc đó tôi đã nói với cậu và bây giờ tôi cũng đang nói đây, rằng đẩy chiếc xe xuống sông là một sai lầm. Điều đó đi quá giới hạn đấy, biết chưa?”

“Bọn tôi không cưỡng được,” Thad hạ giọng. “Khi bọn tôi trở lại thị trấn thì thấy chiếc xe của cậu ta đang đậu sẵn ở đó. Quá ngon ăn. Bọn tôi cũng có đẩy chiếc xe xuống nhánh sông đâu. Bọn tôi chỉ thả cái cần thắng khẩn cấp thôi, còn nó tự lăn xuống đấy chứ.”

“Không có gì vui đâu Thad,” Deirdre nói. “Tôi cảnh báo cậu. Quên cái huy hiệu ngu ngốc đó đi và ngậm miệng lại. Dặn em trai cậu, cả với Malcolm cũng phải vậy luôn.”

Deirdre quay trở lại phía vạch đích, đi ngang qua bụi cỏ có tôi đang nấp, gần đến nỗi tôi phải đưa tay che miệng mình để nó không nghe được hơi thở của tôi. Tôi chờ cho tới khi Thad theo sau nó rồi mới quay lại chỗ đám đông và vào ngân hàng.

Bên trong, bà Mahoney, cảnh sát trưởng McGinnis, ông Holman và cả đội đều đang đợi.

Tôi kể họ nghe hết mọi chuyện đã xảy ra kể từ bữa ăn trưa hôm trước. Rồi tôi bàn giao lại số tiền.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là tán dương nhiệt liệt. Mọi người chúc mừng tôi và đặt ra nhiều câu hỏi.

“Ta thật sự rất sốc khi Sĩ quan Rainey lại làm chuyện như vậy,” bà Mahoney nói .

“Anh ta giả làm nhân viên an ninh để tiếp cận số tiền, và chắc chắn cũng là kẻ đã tráo tiền với mớ báo cắt vụn đó khi không có ai nhìn,” tôi chỉ ra. “Khi phát hiện thấy xe ôtô bị hư, anh ta phải lấy xe đạp lại từ cậu em trai để cho tiền vào trong mấy cái giỏ. Còn cách ngụy trang nào để thoát khỏi thị trấn trong ngày đua xe tốt hơn là trang bị cho mình hình ảnh một tay đua đang chạy xe trên đường?”

Bà Mahoney và ông Holman dĩ nhiên rất phấn khởi khi nhận lại số tiền đã mất. Ông Holman siết chặt tay tôi. Bà Mahoney trao cho tôi một cái ôm đầy mùi nước hoa đắt tiền.

Cảnh sát trưởng McGinnis lùi lại, nhưng miễn cưỡng gật đầu. Nên lấy lòng ông ấy một chút, tôi không muốn mất một nguồn thông tin như ông ấy chút nào.

“Thưa sếp, chắc chú sẽ muốn nói chuyện với Jasper Rainey đấy,” tôi nói. “Cháu không nghĩ cậu ta có liên quan tới vụ trộm của anh trai mình, nhưng chú là một điều tra viên rất giỏi, nên cháu tin chắc là chú sẽ moi được sự thật từ đó.”

Cảnh sát trưởng McGinnis lại gật đầu và tặng tôi một trong những nụ cười hiếm hoi của ông. “Chú làm rồi, Nancy. Cậu ta có chứng cứ ngoại phạm rất chặt chẽ.”

“Đội của cháu đã phải bỏ nhiều công sức để giúp cháu lấy lại được số tiền này,” tôi nhắc họ. “Cháu nghĩ họ cũng đáng được khen ngợi đấy.”

“Chú nghĩ họ đáng được thưởng hơn thế nhiều ấy chứ,” ông Holman nói. “Về mặt kỹ thuật mà nói, cháu đã băng qua vạch đích trước nhất đó, Nancy à. Chú sẽ rất vui mừng thông báo đội các cháu là đội thắng cuộc. Chắc chắn mọi người cũng sẽ đồng ý ngay khi được nghe đầu đuôi câu chuyện.”

“Mọi người, trừ con nhỏ Deirdre Shannon,” George càu nhàu. “Nếu chú biết…”

“George,” tôi ngắt lời, “hội ý toàn đội.”

Tôi dẫn Geroge, Bess, và Ned qua một góc của ngân hàng, trong khi ông Holman và bà Mahoney cất tiền ở một nơi an toàn. Tôi có thể nghe tiếng cảnh sát trưởng McGinnis gọi điện thoại cho đồng nghiệp ở thủ đô yêu cầu họ bắt giữ tên Rainey đang bỏ trốn. Qua cửa sổ, tôi có thể thấy có thêm bốn đội nữa đang đạp xe cán vạch đích.

“Nancy, phải báo với họ những gì con nhỏ đó đã làm,” Bess nói. “Nếu không thì thật chẳng công bằng. Tôi không muốn nói đội mình phải thắng, nhưng đội của Deirdre cũng không được. Bọn nó không thể được công nhận thắng sau hai ngày toàn bày trò chơi khăm và phá hoại như thế, ngay cả khi tụi mình không thể chứng minh được điều đó.”

Tôi kể các bạn mình nghe nội dung cuộc nói chuyện giữa Deirdre và Thad Jensen mà tôi nghe lỏm được.

“Vậy đó,” Geroge nói, giọng kinh tởm. “Tao biết đội mình không thể là những người thắng cuộc một cách chính đáng được, thậm chí Nancy còn không tham gia trong cuộc đua nữa mà. Nhưng vẫn có thể đề nghị đội đến ngay sau đội Deirdre là đội thắng cuộc được đó.”

“Khoan đã,” tôi nói. “Mục tiêu chính của cuộc đua này là gì?”

“Để thu tiền cho Quỹ Mở rộng Trái tim,” Bess trả lời.

“Chính xác,” tôi tán thành. “Ông Shannon sẽ ủng hộ thêm một ngàn đô vào tổng số nếu như con gái của ông ấy thắng. Cho nên, một là tụi mình cứ để nó nhận Chiếc Đe Vàng và biết chắc là có thêm một ngàn đô nữa cho quỹ; hai là tụi mình có thể…”

“Được rồi, được rồi.” George đồng ý. “Mày nói đúng lắm, Nancy. Dù sao thì quỹ cũng có tên là ‘Mở rộng Trái tim’ mà.” Rồi nó đưa tay ra, và chúng tôi cùng siết chặt tay nhau đưa lên cao thêm một lần nữa, vì cuộc đua xe đạp quyên tiền năm nay.

Sau đó chúng tôi nói với bà Mahoney về quyết định của cả đội.

“Một giải pháp tuyệt vời,” bà Mahoney nói. “Cám ơn các cháu rất nhiều!”

“Cháu thấy ông Holman đã được thả rồi,” tôi nói. “Không sao chứ ạ?”

“Tất nhiên,” bà Mahoney nói. “Ông ấy sẽ không bị buộc bất cứ tội gì hết. Ông ấy hoàn toàn trong sạch.” Bà cười thân thiện với tôi và đội của tôi.

“Không có cháu, chúng ta làm được gì chứ hả, Nancy?” bà nói. “Nhờ cháu và các bạn của cháu, mọi người đều chiến thắng!”

“Trừ tay sĩ quan Rainey kia,” Ned nói. “Hắn ta thua một quả quá đậm.”

“Cũng đáng lắm,” bà Mahoney nói. “Ta chỉ tiếc mỗi một điều là không được thấy vẻ mặt hắn khi hắn mở mấy cái giỏ đó ra.”

Tất cả chúng tôi cùng đi tới đám đông đang reo hò trên con đường chính.

“À, à,” tôi nói, “gã ta sẽ có dư dả thời gian để đọc tất cả những tờ báo đó thôi ạ. Ở trong tù!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.