Yên Vũ

Chương 127: Cực khổ cho nàng



Ngồi hồi lâu nàng thật có chút mệt mỏi, sáng thức dậy quá sớm, lúc này cũng hơi buồn ngủ.

Đã qua thời gian ngọ thiện, nhưng mọi người vẫn ở trong phòng chính, chỉ lo chuyện giải độc cho Tuyên đại nhân nên đều đã quên còn có chuyện ngọ thiện này.

Yên Vũ trở lại trong viện của Tuyên Thiệu, Linh Nhi bật ra một câu. “Thơm quá!”

Nàng mới phát hiện trong bụng đã trống rỗng từ lâu, mình đói bụng.

Dùng xong ngọ thiện, dặn dò Lục Bình lưu ý động tĩnh của chính viện, nàng nằm trên giường chợp mắt một chốc.

“Đây là cái gì?”

“Đây là túi thơm, bên trong đựng cỏ thơm, bên ngoài thêu một ít hoa văn đẹp mắt, treo ở trên đầu giường của người có thể đuổi sâu bọ hoặc nâng cao tinh thần, cỏ thơm khác không có công dụng giống vậy.”

“Vậy mùi này là mùi cỏ thơm gì?”

“Đây là cỏ đăng tâm còn thêm vào lá bạc hà.”

Yên Vũ mơ mơ màng màng không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại thì nghe bên ngoài phòng chính Linh Nhi và Lục Bình khẽ nói chuyện.

“Cái này dễ ngửi. Hy vọng sau này muội cũng có thể điều chế cỏ thơm ngửi thơm như vậy.”

Giọng nói của Linh Nhi mang theo non nớt nhưng giòn như ngọc va chạm, rất là dễ nghe.

“Lục Bình.” Yên Vũ khẽ gọi một tiếng.

Lục Bình cùng Linh Nhi lập tức đứng dậy. Linh Nhi đứng ở trước cửa, Lục Bình vén mành lên, vào phòng chính.

Yên Vũ ngồi dậy từ trên giường. “Bên chính viện thế nào rồi?”

Lục Bình tiến lên, vừa mặc quần áo cho nàng vừa nhẹ giọng nói: “Công tử kêu người đến nói sau khi Tuyên đại nhân tắm thuốc, mạch tượng đã ổn, hít thở cũng có lực hơn, nhưng người còn chưa có tỉnh.”

Yên Vũ gật đầu. Đã hôn mê lâu như vậy, tình huống có thể chuyển biến tốt là tốt rồi, sớm muộn sẽ tỉnh lại.

Gánh nặng trong lòng nàng dường như vào lúc này cũng nhẹ không ít.

Sau giờ ngọ, ngoài cửa sổ dường như nắng cũng rực rỡ hơn.

“Đi thôi, chúng ta đi xem.” Yên Vũ mặc quần áo xong, hơi gấp gáp nói.

“Công tử nói người không cần vội qua. Phu nhân vất vả đã lâu, thấy tình hình của lão gia chuyển biến tốt nên lúc này cũng đã ngủ. Lộ đại nhân mang người chăm sóc bên cạnh lão gia, công tử đã rời phủ. Công tử nói chờ hắn trở về sẽ đi cùng thiếu phu nhân.” Lục Bình búi tóc cho nàng xong, nhẹ nhàng nói.

Lúc này Yên Vũ mới gật đầu, thở ra một cái thật dài.

Đây tựa như miệng phun ra khí bẩn đã đè nặng ở trong ngực lâu dài, cả người đều nhẹ nhõm, linh hoạt.

Tảng đá lớn đè ở trong lòng cũng vơi đi phân nửa. Tuy rằng thái độ bây giờ của Tuyên phu nhân đối với nàng không tính là tốt, còn không biết Tuyên đại nhân tỉnh lại thì nhìn nàng như thế nào.

Nhưng bất kể ra sao, hôm nay rốt cuộc thấy được chuyển biến tốt, tin rằng chỉ cần mình và Tuyên Thiệu kiên trì, luôn có một ngày nước chảy đá mòn.

Hơn nữa đợi khi Tuyên đại nhân thoát khỏi nguy hiểm, nàng và Tuyên Thiệu cũng đặt tinh thần vào chuyện đoạt lại di thể của mẫu thân.

Bản thân mình trước đây nhất định là bị tâm ma mê hoặc, sao nghĩ để An Niệm Chi làm cho mẫu thân sống lại chứ? Hơn nữa, mẫu thân qua đời đã tám năm… Tám năm, nàng từ một đứa trẻ ngây thơ không biết gì trưởng thành, sắp trở thành một người mẹ. Tám năm, bao nhiêu người đã quên lãng phủ thừa tướng to lớn trước đây. Tám năm, đủ để vật đổi sao dời, biển hoá nương dâu.

Mẫu thân luôn luôn là người yên tĩnh rộng lượng, bà ấy thật sự không muốn nghịch thiên cải mệnh, một mình sống lại từ trong hoạ diệt môn phải không?

Với tình cảm của An Niệm Chi đối với mẫu thân, nếu thật sự để ông ta làm mẫu thân sống lại, chỉ sợ cũng sẽ không để cho mình và mẫu thân gặp lại, chắc chắn là một mình độc bá toàn bộ mẫu thân.

Mẫu thân sẽ muốn như vậy sao?

Yên Vũ suy nghĩ đến đau đầu. Trước đây mình muốn giúp đỡ An Niệm Chi làm cho mẫu thân sống lại, nhất định là bị ma ám rồi! Thật là hoang đường!

Hôm nay Tuyên Thiệu trở về rất sớm. Mặt trời chiều vừa ngả về tây, Yên Vũ liền nghe thấy tiếng xe ngựa của hắn trở về trong viện.

Yên Vũ vội vàng đi tới trong sân chờ hắn. Hai người cùng nhau đi chính viện.

Tuyên phu nhân ngồi ở bên giường, đám người Lộ Nam Phi canh giữ ở ngoài phòng.

Yên Vũ vừa mới rảo bước tiến vào phòng chính, tâm liền không nhịn được nhảy nhót.

Nàng nghe được tiếng tim đập vững vàng của Tuyên đại nhân, tốt hơn rất nhiều so với trước đây.

Mặc dù không thấy sắc mặt của Tuyên đại nhân như thế nào, nhưng nhìn vẻ thư giãn trên mặt của Tuyên phu nhân đi từ phòng chính ra ngoài thì biết chắc chắn tình hình của Tuyên đại nhân không tệ.

“Mẫu thân cũng phải chăm sóc mình kỹ lưỡng, chớ để vất vả quá mức, con dâu bất hiếu xin mẫu thân sai khiến bất cứ lúc nào.” Yên Vũ cố lấy hết dũng khí mới nói ra những lời này với Tuyên phu nhân.

Cũng không phải là lấy lòng, từ trong thâm tâm nàng thật sự là nói như vậy.

Tuyên phu nhân lãnh đạm nhìn nàng một cái, muốn nói chút lời châm chọc nàng nhưng vừa nhìn Tuyên Thiệu đứng ở bên cạnh, cuối cùng nhịn xuống, chỉ hơi gật đầu. “Chỗ này không thiếu người, ngươi chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để như vài ngày trước, khiến cho người ta lo lắng cho ngươi là được.”

Yên Vũ nhún người đáp ứng.

Đến nay nàng còn ít tháng, nhưng thèm ăn hơn trước đây khá nhiều, chỉ cần không ngửi thấy mùi dầu mỡ thì sẽ không có cảm giác mắc ói, không cảm giác ra thân thể có cái gì khác thường.

Đợi Tuyên Thiệu thăm Tuyên đại nhân, nắm tay Tuyên đại nhân ngồi một mình ở bên giường một hồi.

Hai vợ chồng liền rời khỏi phòng chính.

Lộ Nam Phi ở lại bên ngoài sân của chính viện, để phòng tình huống bất cứ lúc nào tiện đi nhìn.

Đêm khuya hôm đó, Tuyên đại nhân chợt tỉnh lại.

Lộ Nam Phi là người đầu tiên chạy tới. Lúc hắn xuất hiện ở phòng chính thì Tuyên phu nhân đang nắm tay Tuyên đại nhân, ngoài miệng lộ vẻ cười nhưng lệ rơi đầy mặt.

Bà ta nhìn thấy Lộ Nam Phi tới, liền vội đứng dậy. “Đến, đến xem mạch cho lão gia một cái.”

Lộ Nam Phi nhìn sắc mặt của Tuyên đại nhân tuy suy yếu nhưng hai gò má đã có huyết sắc hồng hào, trong lòng biết Tuyên đại nhân quả thật là tốt lên nhiều.

Tiến đến đưa tay đặt lên mạch của Tuyên đại nhân, Tuyên đại nhân gật đầu với hắn.

Dù ông ta chưa mở miệng nói chuyện nhưng ánh mắt sáng trong.

“Dư độc bên trong cơ thể đại nhân còn chưa trừ sạch, bây giờ thân thể vẫn còn yếu, nếu muốn trừ sạch dư độc còn cần chút thời gian. Tổng thể đã không còn đáng ngại, điều dưỡng chút thời gian là có thể từ từ khôi phục.” Lộ Nam Phi chậm rãi nói. “Nhưng mà tâm mạch của đại nhân bị tổn thương, nội công…”

Tuyên Văn Bỉnh khẽ lắc đầu một cái, trên mặt biểu lộ một nét cười khẽ.

“Có thể nhặt về cái mạng này đã là may mắn lớn lao, cái khác không cần xa xỉ cầu mong.”

Giọng của Tuyên đại nhân rất thấp, rất yếu ớt.

Nhưng trong giọng nói lại lộ ra cảm giác nhẹ nhàng.

“Ta nghe được tiếng của Thiệu nhi, biết mỗi ngày nó đều đến, chỉ là không mở mắt ra nhìn người tới thăm được. Đã bao lâu rồi Thiệu nhi không có như vậy?”

Trên mặt Tuyên Văn Bỉnh lộ ý cười.

Tuyên phu nhân giơ khăn tay lên chậm chậm khoé mắt.

Lưu ma ma ở bên cạnh cũng cầm tay áo lau mắt.

“Chỉ lo vui mừng, cũng đã quên đi thông báo cho Thiệu nhi, chạng vạng hôm nay nó còn qua.” Tuyên phu nhân nói sẽ kêu người đi thông báo cho Tuyên Thiệu.

Tuyên Văn Bỉnh giơ tay lên cản lại.

“Hơn nửa đêm rồi, đừng kinh động bọn họ.” Tuyên Văn Bỉnh thở dài một tiếng, tựa như tỉnh lại nói nhiều lời như vậy khiến ông ta vô cùng mệt mỏi. “Mấy ngày nay nó cực khổ…”

Cổ họng của Tuyên phu nhân hơi chua xót, nghe vậy, không nói gì.

“Đại nhân vừa tỉnh lại, vẫn phải chú ý nghỉ ngơi.” Lộ Nam Phi đứng ở bên cạnh nói.

Tuyên Văn Bỉnh gật đầu. “Ta ngủ đã quá lâu, lúc này ngược lại không ngủ được. Tất cả các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, bà ngồi với ta một lúc?”

Câu cuối là nói với Tuyên phu nhân.

Tuyên phu nhân mặt mang ý cười, nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống. Bà ta gật đầu, kêu Lưu ma ma đem cái ghế ở đầu giường gần lại một chút.

Những người còn lại đều cung kính lui ra ngoài.

Tuyên phu nhân ngồi xuống trên ghế ở cạnh giường.

Tuyên Văn Bỉnh cầm tay của vợ, ánh mắt dừng ở trên mặt của bà, thở dài một tiếng. “Cực khổ cho nàng…”

Một câu nói giống như nói hết đoạn thời gian này, nói hết buồn khổ trong lòng Tuyên phu nhân, nói hết tủi thân, xót xa trong lòng của bà.

Bà ta nghe vậy, nước mắt vừa ngừng lại như đê vỡ.

Tuyên đại nhân muốn giơ tay lên lau nước mắt cho bà nhưng hữu khí vô lực, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ tay bà. “Đừng khóc, đừng khóc… Chẳng phải ta đây không sao sao…”

Tuyên phu nhân gật đầu liên tục, nước mắt làm thế nào cũng lau không sạch.

Sinh sinh tử tử trong khoảng thời gian này, trong lòng đau khổ giãy dụa, mặc kệ trong nội tâm có bao nhiêu mong muốn Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại, muốn nương dựa vào bên người ông ấy, nhưng bà lại không thể tỏ ra yếu đuối. Tất cả uất ức đều phải một mình gắng gượng chống đỡ, trong lòng nhiều đau khổ đều phải giả bộ kiên cường.

Những gút mắt ân oán lúc trước này, bà biết không thể thay đổi, hận Yên Vũ, hận bản thân mình, cũng hận Tuyên Văn Bỉnh năm đó, Diệp thừa tướng năm đó.

Nhưng bà cũng biết rõ, hận ai cũng vô dụng, không sửa đổi được sự thật bất cứ chuyện gì.

Bà chỉ mong Tuyên Văn Bỉnh có thể tỉnh lại, có thể khỏe mạnh.

“Lão gia…” Tuyên phu nhân nằm phục trên chăn, khổ sở khóc ra tiếng.

Giống như như thế là có thể hoá hết sầu khổ đè nặng trong lòng khoảng thời gian này.

Tuyên Văn Bỉnh chậm rãi vuốt tóc bà, vẫn lẳng lặng nghe bà khóc, khóc đủ rồi ông ta mới cười nói: “Con đã lớn như thế, nàng còn khóc như một đứa bé.”

Tuyên phu nhân khóc đủ rồi, uất ức trong lòng đều khóc ra, nhất thời cũng hơi ngượng ngùng, vội nói tránh đi: “Chuyện này xảy ra, ông đều hiểu rõ không?”

Tuyên Văn Bỉnh nghe vậy, nụ cười trên mặt đông lại một chút. “Ừm, là Yên Vũ ra tay, ta biết.”

Tuyên phu nhân giơ tay lên cầm lấy tay của Tuyên Văn Bỉnh, nhìn ánh mắt của ông ta. “Nàng ta là con gái của Diệp thừa tướng.”

Tuyên Văn Bỉnh nghe vậy ngẩn ra. “Diệp thừa tướng… Diệp Chính Lương?”

Tuyên phu nhân gật đầu. “Vâng…”

Tuyên Văn Bỉnh sửng sờ một lúc lâu, bùi ngùi thở dài. “Số mệnh… Đây là số mệnh! Thảo nào… Thảo nào nàng ta trăm phương ngàn kế, ta thấy nàng ta không phải là một đứa bé lòng dạ ác độc, sao lại làm ra chuyện như thế này… Thì ra, lại có ẩn tình như vậy…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.