Yên Vũ

Chương 129: Mặt nạ



“Tuyên… Tuyên Thiệu…” Yên Vũ nhìn chằm chằm thi thể của mẫu thân trong quan tài ngọc lưu ly, giọng nói không ngừng run rẩy. Cả người nàng đều run đến gần như đứng không được. “Đây không phải là thật. Chàng nói cho thiếp biết… thiếp nhìn lầm! Thiếp nhìn lầm! Đây không phải là thật!”

An Ngọc Chi vẫn là dáng vẻ ban đầu, không có thay đổi chút nào, chỉ ngoại trừ ngực bị người ta phanh ra, trái tim bị lấy đi thì không có bất kỳ thay đổi nào.

Quần áo đỏ thẫm vẫn mang màu sắc rực rỡ, trên ống tay áo, cổ áo thêu hồ điệp muốn bay.

“Không… Không đâu…” Yên Vũ giơ tay lên che lại hai mắt của mình, nhưng chưa từ bỏ ý định, lại bỏ tay xuống, nhìn vào trong quan tài ngọc lưu ly. Mẫu thân vẫn là mẫu thân, ngực bị phanh ra vẫn mở rộng như cũ, chẳng biết trái tim đã đi đâu.

“Yên Vũ…” Tuyên Thiệu nửa ôm nàng từ sau lưng, mới đỡ được nàng không có ngã nhào trên đất.

Nhưng lời an ủi làm thế nào cũng nói không nên lời.

Nàng không muốn cái gì cả, không hề hy vọng xa vời có thể làm cho mẫu thân mình sống lại, chỉ muốn để mẫu thân có thể mồ yên mả đẹp, nhưng ông trời ngay cả chút ước muốn nhỏ nhoi của người làm con gái cũng không chịu thoả mãn. Để cho nàng khi rốt cuộc nhìn thấy di thể của mẫu thân thì lại phát hiện mẫu thân đã bị người ta lấy mất trái tim.

Chuyện này kêu nàng làm sao tiếp nhận được?

Làm sao chịu đựng được?

Trọng lượng toàn thân Yên Vũ đều dựa ở trong lòng Tuyên Thiệu, nàng đã không thể tự mình đứng.

“Tại sao? Tại sao An Niệm Chi lại đối đãi với mẫu thân như thế? Tuyên Thiệu, chàng nói cho thiếp biết đi, tại sao?” Trong mắt Yên Vũ chứa đầy nước mắt, nhưng nàng đang cố nén không cho lệ rớt xuống.

“Không phải ông ta yêu mến mẫu thân sao? Không phải ông ta vì muốn làm cho mẫu thân sống lại nên tiếp tục bảo trì mẫu thân không thay đổi trong tám năm sao? Tại sao bây giờ… bây giờ lại đối đãi mẫu thân như vậy? Chàng nói cho thiếp biết đi? Nói cho thiếp biết đi?” Ngón tay tái nhợt của Yên Vũ nắm thật chặt y phục của Tuyên Thiệu.

Vẻ mặt của nàng đau khổ giãy dụa, khiến cho người ta thấy trong lòng đều tràn đầy xót xa.

Nhưng Tuyên Thiệu nhìn nàng, chẳng biết lúc này nên đáp lại như thế nào.

“Công tử, chỗ này có một phong thư.” Thị vệ Hoàng thành ti theo sau tiến vào mật thất, tìm ra một phong thư từ trong mật thất. Trình đến trước mặt Tuyên Thiệu.

Yên Vũ nghe vậy nghiêng mặt nhìn lại.

“Là An Niệm Chi để lại.” Tuyên Thiệu nhận lấy phong thư, khẽ nói.

Yên Vũ gật đầu, lấy lá thư được đưa qua từ trong tay hắn, mở ra, nhanh chóng xem lướt qua.

Xem xong thư, sắc mặt của nàng không những không có chuyển biến tốt mà trái lại càng tái nhợt thêm vài phần.

Nàng tựa như nhếch miệng, muốn nói gì đó với Tuyên Thiệu nhưng trong cổ họng rít lại, không phát ra được tiếng nào.

Tuyên Thiệu hơi lo lắng, lấy thư qua, tự mình đọc như bay.

An Niệm Chi điên rồi. Nhất định là điên rồi!

Ông ta nói ở trong thư, ông ta đã phát hiện Tuyên gia phái người ban đêm lẻn vào Cao phủ, nếu Yên Vũ không đợi được, vậy ông ta cũng không cần đợi. Hôm nay là thời gian tốt nhất để mẫu thân của Yên Vũ tỉnh lại, ông ta đã tìm được biện pháp chắc chắn. Đó là lấy tim của mẫu thân Yên Vũ đổi vào trong thân thể của Mục Thanh Thanh. Mục Thanh Thanh sống lại, vốn là đã trộm đi cơ hội sống lại của mẫu thân Yên Vũ. Hơn nữa, thân thể của Mục Thanh Thanh thuần âm, ông ta có thể thành công trong một lần. Nhưng Yên Vũ là một đứa con gái bất hiếu, kiếp này cũng đừng hòng gặp lại mẫu thân sau khi phục sinh. Ông ta sẽ mang đi An Ngọc Chi sống lại trên người Mục Thanh Thanh. Đem đến nơi không ai tìm ra được bọn họ, trải qua cuộc sống không bị quấy rầy.

“Ông ta điên rồi… Mẫu thân đã chết hơn tám năm…” Yên Vũ thở dốc rất lâu, mới lẩm bẩm nói.

Một trái tim đã ngưng đập tám năm, đổi đến trên thân thể một người sống sờ sờ, há có thể cứu sống người đã chết kia sao? Bất quá chỉ là thêm người chịu chết mà thôi…

“Phải tìm về tim của mẫu thân, không thể để cho mẫu thân xuống mồ như thế này.” Tuyên Thiệu thu lại lá thư, trầm giọng nói.

Yên Vũ gật đầu.

Nhưng trong thư An Niệm Chi đã nhắc tới, thi thể của An Ngọc Chi chỉ có thể bảo tồn trong nước thuốc hồng nhạt ở trong quan tài ngọc lưu ly, lấy ra một ngày thì sẽ lập tức bị hư. Hơn nữa, quan tài ngọc lưu ly không thể rời khỏi địa chỉ ban đầu của phủ thừa tướng, nơi này là chỗ An Ngọc Chi chết đi năm đó, rời khỏi nơi này cũng sẽ khiến cho thi thể của bà bị hư với tốc độ rất nhanh.

“Bây giờ nên làm cái gì đây? Vẫn để mẫu thân ở tại chỗ này sao?” Hai tay Yên Vũ nắm chặt tay Tuyên Thiệu, hỏi.

Nàng muốn an táng mẫu thân, nhưng cũng cần phải đợi sau khi tìm được tim của mẫu thân về, không thể để cho thân thể của mẫu thân cứ như vậy mà hạ táng.

Nhưng không ai biết được giờ đây An Niệm Chi ở chỗ nào? Ông ta đã đem tim của mẫu thân giấu ở đâu? Tìm về tim của mẫu thân trước hay là cần duy trì thi thể của mẫu thân vẹn toàn.

Tuyên Thiệu cúi đầu suy nghĩ một hồi.

“Để ở chỗ này đi.”

“Nơi đây là Cao phủ…”

“Sẽ nhanh chóng không phải.”

Tuyên Thiệu trầm giọng nói.

Bây giờ đã tìm được thi thể của An Ngọc Chi, nhưng lại để bà ở Cao phủ, dĩ nhiên là không thể yên tâm, chỉ có thể thu Cao phủ làm nơi mình có thể giám thị thì mới được.

Yên Vũ theo Tuyên Thiệu đi ra mật thất. Lúc đi ra hành lang, thần sắc cả người vẫn thật không tốt.

Hoàn toàn đã không còn vội vàng cùng kích động như lúc mới tới.

Nàng làm sao cũng không hề nghĩ tới An Niệm Chi lại có thủ đoạn như vậy đi đối phó với mẫu thân.

Nàng cho rằng An Niệm Chi yêu mẫu thân, mặc kệ tình cảm của ông ta đối với mẫu thân là tình huynh muội hay là gì khác… Ít nhất… ở trong lòng ông ta, mẫu thân không giống với người khác, không thể thay thế được.

Nhưng nàng làm sao cũng không lường trước tình yêu của An Niệm Chi đã điên cuồng đến nỗi này, đã đến nỗi người thường không thể nào hiểu được.

Yên Vũ thở dài một tiếng, lắc đầu. “Thiếp thật là một đứa con gái bất hiếu…”

Tuyên Thiệu nắm lấy vai của nàng. “Đừng tự trách, ai cũng không thể ngờ. Tìm được ông ta thì nhất định có thể dể cho mẫu thân bình yên hạ táng.”

Yên Vũ nghe vậy khẽ gật đầu.

Tuyên Thiệu đưa nàng về Tuyên phủ.

Mình thì đi xử lý chuyện Cao phủ.

Hoàng đế đang ở trong hoàng cung chờ đi xem tận mắt điềm lành “cây khô gặp mùa xuân” ở Cao phủ, không đợi được Hoàng thành ti báo cáo tất cả đều an toàn không lo, ngược lại lại đợi được một tin khác.

Cao Khôn trộm cống phẩm “ưu đàm bà la” trong cung, tự mình tạo ra rất nhiều gốc cây trong nhà ấm trồng hoa của mình.

Ưu đàm bà la là hoa hiếm của Tây Vực, một gốc cây đã là vô giá, thế nhưng Cao Khôn lại tự mình nuôi trên trăm gốc cây trong nhà ấm trồng hoa của mình, hơn nữa còn không hiếu kính cho hoàng đế. Mà lại có người chứng thực hoa ưu đàm bà la đã từng chết ở trong cung cũng không phải thật sự đã chết, chính là bị Cao Khôn trộm đi.

Tội này có thể rất lớn.

Sau khi Hoàng thành ti tuần tra, cũng không có người nhắc tới mật thất, càng không có người đề cập tới quan tài ngọc lưu ly trong mật thất.

Nhưng chỉ một phòng hoa ưu đàm bà la đã đủ cho Cao Khôn một bài học.

Thị vệ Hoàng thành ti đưa ưu đàm bà la vào trong cung.

Hoàng đế nhìn thứ có thể nói là ly kỳ đã từng thấy qua nhiều năm trước, nhưng ở trong nhà của thái giám Cao Khôn lại coi như vật bình thường, đến trên trăm chậu.

Trong lòng hoàng thượng tức giận có thể tưởng tượng được.

Ngay cả Cao Khôn mỗi ngày hầu hạ bên người hoàng đế, vô cùng được yêu thích, thậm chí lúc xuất môn, các đại thần cũng không dám ngồi kiệu lớn tám người khiêng nhưng hắn lại làm được vững vững vàng vàng. Đại thần đương triều khi lén gặp hắn cũng phải cúi đầu khom lưng.

Nhưng cái gọi là gần vua như gần cọp, một khi khiến cho hoàng đế mất hứng, có thể nâng hắn lên đến trời, xoay tay là có thể khiến hắn ngã thịt nát xương tan.

Hoàng đế nhìn ưu đàm bà la sinh trưởng tốt, cành lá xanh tươi, lạnh giọng sai người mang Cao Khôn xuống, đánh nặng tám mươi trượng, tịch thu nhà cửa ruộng đất, đuổi ra khỏi cung.

Cao Khôn làm sao cũng không nghĩ ra, vốn chỉ là điềm lành “cây khô gặp mùa xuân”, làm sao lại rơi đến trên đầu mình thì là tin dữ mất tài bỏ mạng cơ chứ?

Hắn quỳ rạp trên đất, dập đầu vang dội trên nền đá xanh. “Hoàng thượng khai ân, hoàng thượng tha mạng, nô tài vốn là muốn nuôi ưu đàm bà la này ra hoa rồi dâng cho thánh thượng. Nhưng nhiều năm trôi qua, nô tài dốc lòng chăm sóc nhưng cũng không thể nuôi ra một đoá hoa. Cho nên nô tài mới không có bẩm báo với thánh thượng. Nô tài ngu dốt, chắc có lẽ là ông trời cảm thấy nô tài ti tiện, không xứng đáng tự mình nuôi loài hoa thánh khiết này ở trong nhà, cho nên mới không chịu để nó nở hoa. Hôm nay nô tài đã tỉnh ngộ, xin hoàng thượng tha thứ cho nô tài ạ…”

Hoàng đế nhìn Cao Khôn làm bạn ở bên cạnh mình mỗi ngày, trong bụng lại có vài phần không đành lòng.

Gương mặt Cao Khôn vô cùng tuấn tú, thiếu vài phần cứng rắn so với đàn ông, lại nhiều hơn vài phần thanh tú so với phụ nữ. Thường xuyên nhìn ở bên người cũng thấy đẹp mắt.

Hơn nữa Cao Khôn ở bên cạnh mình thời gian dài, vô cùng hiểu tâm tư của mình. Có lúc một cử động, một ánh mắt của mình Cao Khôn liền rõ ràng mình muốn hắn làm gì. Nô tài khiến cho người ta bớt lo như vậy cũng không phải luôn có thể có được.

Khi hoàng đế nói ra lời xử phạt là đang trong cơn giận dữ, bây giờ nghĩ đến nhiều chỗ tốt của Cao Khôn, đuổi hắn đi lại có chút không muốn.

Huyền Cơ Tử cầm phất trần trắng ở bên cạnh rũ đôi mắt, tiến lên trước nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, bần đạo có mấy câu chẳng biết có nên nói hay không?”

Hoàng thượng đối với Huyền Cơ Tử vô cùng tin cậy. Huyền Cơ Tử không chỉ đạo pháp tốt, tài nghệ luyện đan rất tốt, rất được hoàng đế vui lòng.

“Lúc này mặc dù Cao tổng quản có lỗi, nhưng mà tấm lòng trung thành khó có được đối với hoàng thượng. Cao tổng quản hầu hạ bên người hoàng thượng nhiều năm, nếu nói là tâm tư có gì bất trung thì có lẽ đến hoàng thượng người cũng không tin. Bần đạo vừa rồi mới nhìn qua, trăm chậu ưu đàm bà la kia đúng là không có một nụ hoa. Cao tổng quản muốn chờ kết ra nụ hoa rồi trình cho thánh thượng, cũng là một tấm lòng thành khẩn, tuy có chỗ không ổn, không nên giấu diếm việc này, nhưng cũng không phải là tội không thể tha thứ. Hoàng thượng khoan hồng rộng lượng, lại thông cảm một tấm lòng trung hiếu này của hắn, đừng đuổi Cao tổng quản ra khỏi cung ạ!” Huyền Cơ Tử cầm phất trần, giọng nói ôn hoà chậm rãi.

Cao Khôn ngẩn ra, tuyệt đối không ngờ lúc này người đầu tiên mở miệng xin tha thứ cho hắn lại là Huyền Cơ Tử, người mà từ trước đến nay hắn không thấy thuận mắt.

Hắn luôn cho rằng Huyền Cơ Tử không là người của hoàng hậu thì chính là người của Tuyên gia. Hoàng đế muốn đuổi mình ra khỏi cung, lúc này bất kể là hoàng hậu hay là Tuyên gia chắc đều vui vẻ nhất chứ? Tại sao Huyền Cơ Tử phải cầu xin tha thứ cho mình đây?

Hoàng đế đã hối hận rồi, lúc này Huyền Cơ Tử đúng lúc xin tha thứ, không thể nghi ngờ gì là cho ông ta một bậc thang xuống.

Ánh mắt của hoàng đế nhìn về phía Huyền Cơ Tử, càng phát ra ôn hoà, chậm rãi gật đầu. “Đạo trưởng nói rất có lý, nhưng mà có lỗi phải phạt, không thì sau này người người noi theo vậy thì không được!”

“Dạ, hoàng thượng thánh minh! Không thì đánh ít răn nhiều, cũng để cho Cao tổng quản tiếp tục chăm sóc ưu đàm bà la được dọn vào trong cung này, lập công chuộc tội ạ?” Huyền Cơ Tử khom người nói.

Hoàng thượng cũng đang có ý đó. Chậu ưu đàm bà la trong cung trước đây cành lá thưa thớt, như không sống nổi sắp chết, kém xa lắc so với sự sinh trưởng của những cây được dọn từ trong nhà Cao Khôn tới. Không ngờ rằng Cao Khôn còn có kỹ năng làm vườn, để hắn được ở lại trong cung, hầu hạ bên cạnh mình, còn có thể chăm sóc hoa quý hiếm, ngược lại vẹn cả đôi đường.

“Rất tốt, người đâu, đem Cao Khôn xuống, đánh nặng ba mươi đại bản, thu hồi nhà cửa ruộng đất, sắp xếp làm vườn ở ngự hoa phòng.” Hoàng đế cao giọng ra lệnh.

“Tạ ơn hoàng thượng ban ân…” Cao Khôn khóc không ra nước mắt.

Huyền Cơ Tử thì xoay người lại, cúi đầu, cười với hắn.

Trong bụng Cao Khôn không hiểu, Huyền Cơ Tử này là đang lấy lòng hắn?

Chỉ cần để hắn ở lại trong cung, dựa vào vị trí của hắn hằng ngày ở bên cạnh hoàng thượng, dựa vào quan hệ của hắn và nhũ mẫu của hoàng thượng, không lo hắn không thể trở về bên cạnh hoàng thượng.

Ba mươi đại bản đối với người có võ công như hắn không coi là cái gì.

Nhưng mà ruộng đất nhà cửa lại hơi đáng tiếc, chẳng qua chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hoàng đế, còn sợ tiền tài không đưa tới cửa sao?

Trải qua chuyện này, nhà của Cao Khôn tạm thuộc về giám thị của Hoàng thành ti.

Ngày hôm sau, hoàng đến mang theo thân vệ đại thần, trùng trùng điệp điệp đi tới Cao phủ, thưởng thức hiện tượng cây khô gặp mùa xuân. Cây hoè mọc rất cao, chỗ trên cành cao nhất mọc ra một màu xanh non.

Ở trong đám cành khô có vẻ vô cùng đẹp mắt.

Hoàng đế ít khi xuất cung một chuyến, muốn dừng lại bên ngoài lâu hơn một chút, nhưng Hoàng thành ti cùng các đại thần đi theo đều lấy an nguy của hoàng đế làm lý do, khuyên hoàng đế mau mau hồi cung.

Hoàng đế bị quét đi hăng hái, cũng chỉ đành trùng trùng điệp điệp dẹp đường hồi cung.

Trong lòng Yên Vũ thấp thỏm chuyện mẫu thân, hai ngày liên tiếp có chút không thèm ăn.

Nghe thấy Tuyên Thiệu nói chuyện Hoàng thành ti làm thế nào thu được nhà của Cao Khôn, Yên Vũ có chút khó hiểu.

“Chẳng phải Huyền Cơ Tử là người chàng tìm về sao? Tại sao muốn giúp đỡ Cao Khôn?” Yên Vũ một tay chống mặt, một tay cầm muỗng khuấy viên cơm rượu, không quá mức thèm ăn.

Tuyên Thiệu cười khẽ. “Cây to đón gió, Tuyên gia sừng sững trong triều, nhiều năm được thịnh sủng không suy đã khiến rất nhiều người tức giận. Cao Khôn hầu hạ bên cạnh hoàng đế nhiều năm, cũng là người có thớ trước mặt hoàng đế, vả lại điệu bộ Cao Khôn làm việc ngang ngược ương bướng, ở trước mặt đại thần cũng không biết thu liễm. Nếu Tuyên gia mượn cơ hội này diệt trừ Cao Khôn, như vậy được chú ý nhất ở trước mặt hoàng đế liền chỉ còn lại có Tuyên gia, Tuyên gia khó tránh khỏi sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. So với một nhà độc quyền, hãy để cho Cao Khôn tồn tại trong cung, khiến cho người ghen ghét thì càng tốt hơn.

So với quyền thần thao túng triều chính, các đại thần trong triều dĩ nhiên càng hận hoạn quan lộng quyền hơn.

Trong lịch sử cũng không phải là không có hoạn quan nắm quyền, bài học kinh nghiệm cho vua sai hại nước.

Quả nhiên giữ lại Cao Khôn khiến người hận, có thể chia sẻ không ít áp lực cho Tuyên gia. Đương nhiên đây không là điều duy nhất, Cao Khôn hầu hạ bên cạnh hoàng đế đã lâu, được sủng ái ở trước mặt hoàng đế không phải là không có nguyên nhân. Hắn biết a dua nịnh hót, biết nói chuyện khiến hoàng đế vui vẻ, còn có quan hệ của hắn cùng nhũ mẫu tin cậy của hoàng đế. Cho dù Huyền Cơ Tử không xin tha thứ, nhũ mẫu Khách thị của hoàng đế cũng tới cầu xin, chi bằng để Huyền Cơ Tử làm cái ơn này.

Yên Vũ nghe vậy gật đầu, cơm rượu bị tay khuấy liên tục đã lạnh hoàn toàn.

“Sao, không muốn ăn cơm?” Tuyên Thiệu nhìn chén canh bên tay của nàng.

Yên Vũ hơi nhíu mày. “Thiếp đang suy nghĩ chuyện của mẫu thân. Chàng nói bây giờ An Niệm Chi đem tim của mẫu thân đổi đến trên người của Mục Thanh Thanh hả? Ông ta có thể thật sự có tà thuật gì đó hay không, có thể khiến mẫu thân sống lại dựa vào thân thể của Mục Thanh Thanh? Nếu quả thật có thể… đến tột cùng là Mục Thanh Thanh hay là mẫu thân của thiếp?”

Yên Vũ nói xong, chân mày lại nhíu chặt hơn. “Không đâu, trên đời nhất định không có chuyện như thế này!”

Tuyên Thiệu giơ tay lên cầm lấy tay nàng. “Đúng, giống như nàng nói, An Niệm Chi đã tẩu hoả nhập ma, đã điên rồi. Không có chuyện như thế này, chúng ta nhất định có thể tìm về tim đã bị An Niệm Chi trộm đi, nhất định có thể để cho mẫu thân mồ yên mả đẹp, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Yên Vũ nhíu mày. “Không thì thiếp vẽ ra chân dung của An Niệm Chi, dùng danh nghĩa đào phạm của Hoàng thành ti, lùng bắt ông ta toàn thành. Ông ta nói thi thể của mẫu thân không thể rời khỏi nơi đã từng là phủ thừa tướng, có thể là tim của mẫu thân cũng không thể rời khỏi quá xa phủ thừa tướng. Nói không chừng bây giờ ông ta còn đang ở bên trong thành Lâm An, gởi bố cáo ra, nói không chừng có thể bắt được ông ta nhanh hơn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.