Bá Tước Dracula

Chương 1: Nhật ký của Jonathan Harker (viết tốc ký)



Bistriz, ngày 3 tháng 5:

Tôi rời Munich vào ngày lúc 8:35 ngày 1 tháng 5, và đến Vienna vào một buổi sáng sớm. Đáng lẽ tôi đã đến nơi vào lúc 6:46, nhưng xe lửa đã đến trễ một giờ. Với tất cả những gì mà tôi nhìn thấy được qua xe lửa cộng với quang cảnh trên những con đường mà tôi có dịp ghé qua, Buda Pesh xem ra là một thành phố tuyệt vời. Tôi sợ không dám đi quá xa nhà ga, vì rằng chúng nếu tôi trễ thì xe lửa sẽ vẩn cứ khởi hành đúng giờ như thường.

Việc di chuyển từ phía Tây sang phía Đông, đi ngang qua cây cầu nằm xa nhất về miền Tây trong số những cây cầu tráng lệ bắt qua sông Danube, đã để lại một ấn tượng rõ rệt với tôi. Chuyến đi đang mang tôi đến một vùng đất đầy quý phái với những phong tục truyền thống của người Thổ Nhĩ Kỳ.

Chúng tôi đã giã biệt vùng đất này một cách vui vẻ, và khi màn đêm buông xuống, chúng tôi đến Klausenburgh. Tôi qua đêm tại khách sạn Hòang Gia. Tôi ăn chiều, đúng hơn là ăn tối, với một món thịt gà nấu cùng ớt. Nó khá ngon nhưng làm cho tôi khát cháy cổ. (Phải ghi nhớ công thức của nó cho Mina mới được.) Tôi hỏi người chạy bàn, và anh ta bảo món ăn này có tên là “paprika hendl”, và đó là một món ăn địa phương. Tôi có thể thưởng thức nó ở bất cứ nơi đâu trên miền Carpathians này.

May mắn thay, tôi biết một chút tiếng Đức, và điều đó giúp đỡ tôi rất nhiều, nếu không thì tôi cũng chẳng biết làm cách nào để có được những thông tin quý giá như vậy.

Để chuẩn bị cho chuyến đi của mình ở Luân Đôn, tôi đã ghé Viện Bảo Tàng Anh, lục tung các cuốn sách và bản đồ trong thư viện về Transylvania; đổi lại tôi có được một số hiểu biết quan trọng về cách thức giao tiếp với những nhà quý tộc của vùng đất này.

Cái vùng đất mà tôi muốn tìm nằm ở rất xa phía Đông của đất nước này, nằm giữa biên giới ba nước Transylnavia, Moldavia và Bukoniva, nằm ở giữa dãy Carpathian, nó là một trong những vùng đất hoang dã và ít được biết đến nhất ở châu Âu.

Chẳng có một bản đồ nào giúp tôi xác định được vị trí của lâu đài Dracula cả. Xem ra thì những bản đồ của đất nước này tại đây chẳng thể nào so sánh được với những bản đồ giao thông hành chánh của chúng ta. May thay, thành phố Bistriz, nơi mà bá tước Dracula gửi thư cho tôi, lại là một nơi không đến nỗi bí hiểm như vậy. Tôi nhất định sẽ ghi chép về chuyến hành trình này, điều này sẽ giúp đỡ cho trí nhớ của tôi trong việc kể lại với Mina vể cuộc du hành của tôi.

Cộng đồng cư dân của Transylvania bao gồm bốn sắc tộc khác nhau: người Saxon ở phía Nam, sống lẩn lộn với họ là người Wallach, là hậu duệ của người Dacian; người Magyard ở phía Tây, và người Szekely nằm ở phía Đông và phía Bắc. Tôi đang ở giữa cái cộng đồng cư dân cuối này, những người tự hào rằng là hậu duệ của Attila và người Hun. Điều này có thể xuất phát từ việc người Hun đã định cư trên vùng đất này trước khi người Magyard xâm chiếm nó vào thế kỷ 11.

Có lẽ là tất cả sự mê tín trên thế giới đã đổ dồn vào cái khối đá Carpathian này, và điều đó ném tôi vào giữa vòng xóay của những trí tưởng tượng đầy thú vị khi tôi dừng chân tại nơi đây.(Phải kể cho bá tước nghe về những điều này mới được.)

Tôi chẳng ngủ được mấy chốc, dù giường đệm của tôi xem ra cũng khá êm ấm, bởi vì tôi đã kịp sưu tập được đủ các loại giấc mơ kỳ quặc trong đêm đó. Có thể là do có một tiếng chó tru ai óan như thể nó đang gặp phải một tai họa gì cứ lởn vởn dưới cửa sổ của tôi, hoặc có thể do cái món ớt quái quỷ đã khiến tôi phải nốc sạch cả bình nước mà vẩn còn khát như thường. Đến gần sáng tôi mới có thể chợp mắt và bị đánh thức bởi một những tiếng gõ cửa liên hồi. Có lẽ là ngay sau khi giấc ngủ ập đến tôi đã ngủ rất say.

Tôi được phục vụ một bữa ăn sáng với ớt, bao gồm một loại cháo với một thứ bột vàng vàng được gọi là “mamaliga”, và một loại cà dồn thịt ngon tuyệt được gọi là “impletata”. (Tất nhiên là cũng phải ghi lại công thức món này.)

Tôi phải chén cho nhanh bữa sáng, bởi vì xe lửa sẽ bắt đầu trước tám giờ một chút, đúng hơn là nó có giờ khởi hành như vậy. Sau khi cuống cuồng phóng đến nhà ga lúc 7:30, tôi đã phải ngồi chầu chực trong toa hơn một giờ trước khi khởi hành.

Có lẽ là càng đi về miền Đông bạn sẽ càng đúng giờ hơn xe lửa. Chẳng hiểu ở Trung Quốc thì mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ?

Suốt cả ngày dài chúng tôi chìm đắm trong những cảnh đẹp khác nhau trải rộng trên khắp đất nước này. Đôi khi chúng tôi thấy những thị trấn nhỏ, những lâu đài xuất hiện trên đỉnh của những đồi dốc đứng đưa chúng tôi về không khí của một thời cổ xưa, lúc khác chúng tôi băng qua những dòng sông, suối mà hai bên bờ đá rộng của chúng cuồn cuộn những cơn sóng thủy triều cuốn trôi đi tất cả những gì nằm dọc hai bờ.

Tại mỗi nhà ga là những nhóm người, đôi khi là cả một đám đông với những kiểu quần áo khác nhau. Một số ăn mặc giống như những người nông dân tại quê hương tôi hoặc tại những vùng ở Pháp và Đức, với các loại áo vét tông, mũ rộng vành và quần dài tự may; nhưng số khác thì tạo nên một bức tranh đầy sinh động về thời trang.

Nếu như bạn đừng đến gần những người phụ nữ ở đây, thì trông họ rất đẹp, nhưng có phần thô kệch ở phần eo. Họ mặc các loại áo phủ kín tay khác nhau, và phần lớn trong số họ thắt dây lưng lớn với các loại váy bay tung lên phất phới như các nghệ sĩ ba lê, nhưng tất nhiên là họ có mặc váy lót trong.

Tạo nên một hình ảnh lạ lùng nhất có lẽ là người Slovaks, hoang dã hơn những sắc tộc còn lại. Họ mang một loại nón cao bồi lớn, những cái quần dài trắng dơ bẩn lùng thùng, áo sơ mi vải lanh, đóng thùng sau một cái thắt lưng khổng lồ rộng gần bằng một bàn chân, và tất cả các khuy áo được cài bằng những cái đinh đồng. Ống quần họ được nhét vào những chiếc ủng cao, ngòai ra họ còn trang điểm thêm một mái tóc dài và hàng ria mép rậm, tất cả đều màu đen. Họ trông thật sặc sỡ, nhưng chẳng thể tạo nên một ấn tượng tốt đẹp về mình. Nếu họ xuất hiện trên sân khấu thì khán giả sẽ nghĩ ngay đến một đảng cướp Oriental thời cổ xưa. Tuy nhiên, như tôi đã nói, họ rất hiền lành và thật ra thì họ chỉ muốn giữ gìn truyền thống của dân tộc mình.

Chúng tôi đến Bristriz vào lúc mờ sáng, một vùng đất cổ kính đầy thú vị. Trên con đường biên giới dẩn từ Borgo Pass vào Bukoniva, người ta có thể thấy nhiều dấu vết còn lại chứng thực cho một quá khứ đầy giông bão đã diễn ra trên vùng đất này. Năm mươi năm trước đây, đã có nhiều đợt hỏa hoạn , và nơi đây đã bị tàn phá nặng nề trong năm lần. Vào thời kỳ đầu của thế kỷ mười bảy, nó lại bị vây hãm trong suốt ba tuần lễ và mất đi 13000 người, trong đó đói kém và bệnh tật đã góp thêm vào cho sự mất mát của chiến tranh.

Bá tước Dracula đã chỉ dẩn tôi đi đến khách sạn Krone Vàng. Và tôi đã hết sức vui mừng khi thấy đấy là một khách sạn mang một dáng dấp đầy cổ kính, và tất nhiên là tôi có thể biết tất cả những điều tôi muốn về đất nước này.

Như tôi đã chờ đợi, khi tôi đến gần cữa, tôi gặp một người phụ nữ trung niên trông rất vui vẻ trong bộ váy áo nông dân thường lệ – một bộ quần áo trắng được bao phủ bởi hai cái tạp dề phía trước và phía sau, thắt chặt với một mức độ vừa phải. Khi tôi đến gần, bà ta nhún mình chào và lên tiếng: “Ông là người Anh?”

“Vâng”, tôi trả lời, “tôi là Jonathan Harker”.

Bà ta mỉm cười, và trao đổi điều gì đó với một người đàn ông đứng tuổi mặc một cái áo dài tay trắng đã đi theo bà ta đến tận cửa.

Ông ta quay đi và ngay lập tức trở lại với một bức thư:

“Bạn của tôi. Chào mừng ngài đã đến Carphathian. Tôi đang rất nôn nóng chờ đợi ngài. Hãy an giấc đêm nay. Vào lúc ba giờ sáng mai một chuyến xe ngựa sẽ khởi hành đi Bukoniva, một vùng đất đang chờ đón ngài. Xe ngựa của tôi sẽ đợi ngài tại Borgo Pass và đưa ngài đến với tôi. Tôi tin rằng ngài đã có một chuyến hành trình vui vẻ từ London và ngài sẽ thích thú khi dừng chân trên mảnh đất này—Bạn của ngài, Dracula.”

Ngày 4 tháng 5:

Tôi tìm đến người chủ quán, yêu cầu ông ta tìm cho tôi một chỗ tốt nhất trên chuyến xe ngựa, nhưng khi tôi bắt đầu hỏi han chi tiết thì ông ta trở nên dè dặt và giả vờ như không hề biết tiếng Đức.

Vô lý, ông ta đã từng hiểu nó rất đúng, ít ra thì cũng đã trả lời những câu hỏi trước đây của tôi hòan tòan chính xác.

Người chủ quán và vợ ông ta, người đàn bà đã tiếp đãi tôi, nhìn nhau với một vẻ kinh sợ. Ông ta lầm bầm rằng mọi phí tổn đã được gửi đến cùng với bức thư, và đó là tất cả những gì ông ta biết. Khi tôi hỏi về bá tước Dracula và lâu đài của ông ta, người chủ quán và vợ làm dấu thánh, nói rằng họ không biết gì, và từ chối nói gì thêm. Đã gần đến giờ khởi hành, tôi không có thời gian để hỏi thêm ai nữa, và tất cả những điều bí ẩn này đã không có những sự giải định thỏa đáng.

Trước khi tôi đi, người đàn bà đến phòng tôi và nói một cách kích động: “Anh phải đi ư? Ôi, con người trẻ tuổi, chẳng lẽ anh phải đi ư?”. Bà ta đang ở trong một trạng thái kích động , và có vẻ như đã đánh mất sạch kiến thức về tiếng Đức của mình, để rồi pha trộn nó với một thứ ngoại ngữ khác mà tôi chẳng hiểu một chút gìø. Hàng tá những câu hỏi của bà ta lại càng làm tôi rối tinh rối mù. Và khi tôi nói rằng tôi phải đi ngay, rằng tôi đang có một vụ làm ăn quan trọng, bà ta lặp lại:

” Anh không biết bữa nay là ngày gì à?” Tôi trả lời bữa nay là ngày bốn tháng Năm. Bà ta lắc đầu và lặp lại:

“Ồ, vâng! Tôi biết! Tôi biết chứ! Tôi biết, nhưng anh có biết hôm nay là ngày gì hay không?”

Khi tôi nói là tôi không hiểu, bà ta tiếp tục:

” Hôm nay là đêm trước của ngày lễ thánh George. Anh không biết rằng vào tối nay, khi đồng hồ điểm nữa đêm, các loại ma quỷ sẽ ngự trị trên khắp thế giới, và rồi anh sẽ làm gì?” Bà ta rõ ràng là đang mất tinh thần và tôi cố trấn an bà, nhưng chẳng có hiệu quả gì. Cuối cùng, bà ấy quỵ xuống trên đầu gối và van nài tôi đừng đi, ít nhất cũng đợi một hai ngày nữa hãy khởi hành.

Tất cả những điều này quá buồn cười nhưng tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Tuy nhiên, công chuyện làm ăn thì phải giải quyết, và tôi không cho phép bất cứ thứ gì ngăn trở nó.

Tôi cố nâng bà ta dậy, và với tất cả sự dũng cảm tôi có, tôi nói rằng tôi cám ơn bà, nhưng bổn phận của tôi là trên hết, vì thế tôi phải đi.

Bà ta đứng dậy và chùi mắt, và trao cho tôi một cây thánh giá đang được đeo trên cổ bà bởi một chuỗi tràng hạt.

Tôi không biết nó có ý nghĩa như thế nào, và như mọi người Anh ngoan đạo khác, tôi buộc phải nhận một vật có ý nghĩa linh thiêng như thế, vả lại, có vẻ như rất bất nhã khi từ chối một người đàn bà tốt bụng đang ở trong một trạng thái tinh thần như vậy.

Hình như là bà ta nhận ra vẻ nghi ngờ trên nét mặt của tôi, bà bèn vòng chuỗi tràng hạt quanh cổ tôi, lên tiếng “Vì mẹ anh,” và đi ra khỏi phòng.

Tôi viết phần này của nhật ký khi tôi đang ngồi đợi xe ngựa. Tất nhiên bây giờ đã rất muộn và cây thánh giá vẩn còn trên cổ tôi.

Có thể là do nỗi kinh hãi của người phụ nữ, hoặc do đầy rẫy những truyền thuyết về ma quỷ của vùng đất này, hoặc do chính bản thân cây thánh giá, tôi không rõ lắm, nhưng tôi không thể bình tĩnh như thường lệ được.

Nếu như quyển sách này đến được với Mina trước tôi, hãy mang đến cho cô ấy hộ tôi lời tạm biệt. Xe ngựa đã đến rồi.

Ngày 5 tháng 5. Lâu đài:

Cái ảm đạm lúc sáng sớm đã trôi qua, và mặt trời đã vượt quá đường chân trời, xuất hiện trên những rặng cây hay những rặng đồi gì đó, chúng ở quá xa nên không thể phân biệt được nữa.

Tôi không buồn ngủ, và tất nhiên là khi không có ai đánh thức tôi dậy, thì chính là tôi đã viết cho đến giờ ngủ.

Có nhiều sự việc lạ lùng cần phải ghi lại, và nếu ai đã đọc chúng thì có thể rất lạ lùng với bữa ăn mà tôi đã trải qua trước khi rời Bistriz, và tôi sẽ mô tả chúng thật chính xác.

Tôi ăn một món được gọi là “thịt kẻ trộm”, bao gồm thịt lợn xông muối, hành, thịt bò, rắc ớt, được xuyên qua một cái cây và quay trên lửa, đơn giản là giống như món thịt mèo ở London!

Rượu vang là món rượu Mediash Vàng, khiến cho người ta say ngay khi nếm vào lưỡi, tuy nhiên không dễ thương lắm.

Tôi chỉ uống vài cốc, không hơn.

Khi tôi lên xe ngựa, người tài xế chưa vào chỗ. Tôi thấy ông ta đang nói chuyện với bà chủ quán.

Với những gì đã xảy ra và cái cách họ liếc nhìn tôi, rồi một số hành khách ngồi gần cửa cũng đến và lắng nghe cuộc nói chuyện, phần lớn trong số họ nhìn tôi với vẻ thương hại, rõ ràng là họ đang nói chuyện về tôi. Tôi có thể nghe một số từ thường lặp đi lặp lại, những từ lạ lùng, và vì có rất nhiều sắc tộc khác nhau trong đám đông, tôi lặng lẽ lấy ra một cuốn từ điển nhiều thứ tiếng ra khỏi túi xách và tra chúng.

Tôi phải nói thật là họ không hoan nghênh tôi, và một số từ tôi tìm ra được là “Ordog” – quỷ vương, “Pokol” – địa ngục, “stregoica” – phù thủy, “vrolok” và “vroloslak” , cả hai từ này, một bằng tiếng Slovak và một bằng tiếng Servian đều có nghĩa là ma sói hoặc ma cà rồng. (Phải hỏi bá tước về sự mê tín này mới được.)

Khi chúng tôi khởi hành, thì tất cả những người bao quanh cửa nhà trọ, bấy giờ đã trở thành một đám đông khổng lồ, đều làm dấu thánh và đưa hai ngón tay bắt chéo hình chữ thập về phía tôi.

Hơi khó khăn một chút, nhưng tôi cũng khiến được một gã hành khách nói cho tôi biết họ muốn gì. Đầu tiên hắn không trả lời, nhưng sau khi biết được tôi là người Anh, hắn giải thích rằng đó là một loại bùa hoặc một loại khiên chắn gì đó để chống lại con mắt của quỷ dữ.

Điều này chẳng hề làm tôi an tâm, khi vừa bắt đầu một cuộc hành trình đến một nơi xa lạ để gặp một con người xa lạ. Nhưng tất cả mọi người đều tốt bụng, họ quá buồn bã và thông cảm với tôi khiến tôi không thể không xúc động.

Tôi sẽ không bao giờ quên được hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy khi tôi rời khỏi nhà trọ. Một bức tranh ấn tượng về một đám đông người, tất cả đều làm dấu thánh, đứng trên một vùng mọc đầy những bụi trúc đào và cam, tạo thành một bó xanh rì giữa khỏang đất rộng.

Rồi người tài xế của chúng tôi, người mặc một bộ quần áo bằng lanh rộng thùng thình ngồi ở phía trước cổ xe, ở đây họ gọi là “gotza”, quất roi ngựa lên bốn con ngựa nhỏ đang xếp thành hàng trước mặt, và chúng tôi khởi hành.

Tôi nhanh chóng mất đi các suy nghĩ và hồi tưởng về những nỗi sợ hãi ma quỷ bởi vẻ đẹp của khung cảnh trên đường. Mặc dù tôi cũng có biết về ngôn ngữ, hay đúng hơn là những thứ ngôn ngữ mà hành khách trên chuyến xe của tôi dùng để trò chuyện, tôi cũng không thể nhanh chóng hiểu được họ. Phía trước chúng tôi trải dài một dãi đất được bao phủ bởi màu xanh của những cánh rừng, đây đó là những đồi dốc, nhô lên những lùm cây hoặc những ngôi nhà của nông dân, những cột chống nằm ở phía cuối con đường. Rải rác bên đường là những lùm hoa nở rộ của các loại trái cây: táo, mận, lê, anh đào. Rồi tôi còn nhìn thấy những khu đất xanh phủ đầy lá sồi và những cánh hoa rơi. Nằm giữa những ngọn đồi màu xanh mà họ gọi là “Mittel Land” là những con đường chạy dài, rồi đột ngột tự biến mất bởi những khúc quanh đầy cỏ dại, hoặc bị chấm dứt bởi một rừng thông, nhấp nhô những sườn đồi trông giống như những ngọn lửa. Đường trở nên khó đi, nhưng chúng tôi vẩn cảm thấy là đang vượt qua với một sự vội vã và bồn chồn. Tôi không thể cắt nghĩa được sự vội vã này, nhưng rõ ràng là người tài xế chẳng hề lãng phi thời gian để đến được Borgo Prund. Tôi đã nói rằng con đường này vào mùa hè thì tuyệt vời, nhưng nó chưa hề được chuẩn bị để đón những đợt tuyết mùa đông. Bởi những quan điểm khác nhau của những thế hệ đã lần lượt sinh sống trên vùng Carpathian, với những tập quán cổ xưa, họ đã không làm cho nó tốt hơn. Những người Hospadar cổ đã không sữa chữa chúng, người Thổ thì cho rằng chúng được sữa chữa chỉ để dành cho quân xâm lược, và khi chiến tranh ập đến vấn đề này đã thật sự trở nên nghiêm trọng.

Đằng sau những ngọn đồi xanh lá cây đặc sắc vùng Mittel Land nhô lên hay đổ xuống những cánh rừng từng bước tạo nên dãy Carpathian hùng vĩ. Chúng vươn lên từ bên phải và bên trái, rồi khi chiều xuống, mặt trời lặn vào giữa chúng, tỏa một thứ ánh sáng lộng lẫy tạo ra một vẻ đẹp huy hòang, màu xanh dương sâu thẳm và tím của bóng những cây lê, màu xanh lá cây và nâu của những thảm cỏ và vách đá trộn lẫn vào nhau, rồi một sự phối cảnh không có tận cùng của những mỏm đá và vách núi, mà chỉ có một khỏang cách xa vô hạn mới có thể làm chúng biến mất, nơi mà những ngọn núi tuyết sừng sững vươn lên. Mặt trời có lẽ đang lặn vào đâu đó giữa những đường nứt của các kẽ núi, và phản chiếu lại những ánh sáng lung linh trong nước. Một người hành khách nằm lấy tay tôi khi chúng tôi đi qua chân những ngọn đồi vươn lên cao ngất,những đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, nằm bên phải chúng tôi khi chúng tôi đi trên một con đường quanh co uốn khúc.

“Nhìn xem! Isten szek ” –”Nơi ở của Chúa!” – và anh ta làm dấu thánh một cách cung kính.

Khi chúng tôi đi đến hết con đường, mặt trời đã lặn sâu phía sau, bóng đêm đang bắt đầu bao phủ mọi cảnh vật. Nổi bật lên trong cảnh hòang hôn là những đỉnh núi tuyết trắng, và chúng tôi được phản chiếu bởi một màu hồng thanh tú và mỏng manh. Chúng tôi có lẽ đã vượt qua Cszeks và Slovaks, với tất cả những vẻ đẹp của nó, nhưng phải chú ý rằng bệnh bướu cổ đang là một nỗi phiền muộn thường thấy nơi đây. Bên đường có rất nhiều cây ngôi mộ được cắm thập giá, và tất cả những bạn đồng hành của tôi đều làm dấu thánh khi chúng tôi đi qua chúng. Rải rác có những nông dân, nam và nữ, quỳ bên cạnh những ngôi mộ và thậm chí chẳng buồn quay lại khi chúng tôi đến gần, hầu như mọi giác quan của họ, cả tai và mắt, đều đang để ở một thế giới khác. Lại thêm nhiều điều mới mẻ với tôi. Ví dụ như những đám cỏ khô trên cây, rải rác những khóm cây bulô ẩm ướt, với những thân cây sáng như bạc với những chiếc lá xanh mỏng manh.

Bây giờ thì chúng tôi đang đi qua loại xe bò đặc biệt của những người nông dân, được thiết kế giống như hình đốt sống rắn, được tính tóan để có thể di chuyển được trên mọi địa hình. Và đây chắc chắn là những nhóm nông dân đang trên đường trở về nhà, những người Cszeck trong y phục trắng, những người Slovak trong những bộ quần áo da cừu sặc sỡ, mang trên mình một cây thương dài bằng kim loại với một cây rìu gắn ở đầu. Khi chiều xuống, trời trở lạnh, bóng đêm hòa lẩn thứ ánh sáng chạng vạng tạo nên một vẻ u ám trên những cây thông, sồi mọc xuyên qua thung lũng giữa những ngọn đồi, chúng tôi đang đi qua Con Đường, bóng đêm đang bắt đầu đầu cuộc chiến của mình chống lại nền tuyết trắng bao la. Có những lúc, khi con đường bị cắt ngang bởi những rừng thông thì chúng tôi giống như là bị cả một màn đêm phủ ụp xuống đầu, những thân cây trở thành những khối màu xám thấp thóang rải rác, tạo nên một cảm giác huyền bí và uy nghiêm lạ thường, khiến cho những suy nghĩ và cảm giác ghê sợ vào buổi chiều quay trở lại, khi hòang hôn buông xuống, mặt trời gần biến mất sau những đám mây ma quái cứ trôi không dứt qua vùng thung lũng Carpathian. Đôi khi những ngọn đồi trở nên quá dốc, nhưng đàn ngựa chỉ đi chậm lại dưới sự điều khiển vội vã của người đánh xe. Tôi muốn xuống xe và đi bộ giống như ở quê nhà, nhưng người đánh xe không đồng ý. “Không, không”, anh ta bảo, “ông không thể đi bộ ở đây. Lũ chó rừng ở đây rất hung hãn.” Và anh ta còn nói thêm, bằng một vẻ dịu dàng kiên quyết, với những nụ cười đồng tình của các hành khách còn lại khi anh ta liếc nhìn chung quanh – “Và ông sẽ có đủ những vấn đề để giải quyết trước khi ngủ đêm nay đấy.” Người đánh xe chỉ dừng lại một lần duy nhất để thắp sáng ngọn đèn trên xe.

Khi bóng đêm lan dần, những người hành khách xem ra sôi nổi hơn, họ thay phiên nhau nói chuyện với người đánh xe, càng lúc càng dồn dập. Về phần mình, người đánh xe liên tục quất thẳng cánh ngọn roi của mình lên lũ ngựa. khuyến khích chúng bằng những tiếng hú man dại. Xuyên qua bóng đêm, tôi đã có thể nhìn thấy một dãi xám phía trên chúng tôi, nằm giữa những ngọn đồi. Những người hành khách cùng xe với tôi càng lúc càng tỏ ra bị kích thích. Cỗ xe điên khùng phóng đi với sự rung lắc khủng khiếp, và lắc lư như một con tàu giữa cơn bão lớn. Tôi phải cố bám chặt. Con đường đang dẩn chúng tôi lên một vùng cao hơn nữa, và chúng tôi xem như đang lơ lững giữa trời. Những vách núi càng lúc càng đến gần chúng tôi và có vẻ như sắp rơi xuống đầu tôi. Chúng tôi đã đến Borgo Pass. Nhiều hành khách lần lượt trao cho tôi những món quà nhỏ, họ ấn vào tay tôi với một sự tha thiết không cho phép từ chối. Đó là nhiều món đồ lạ lùng khác nhau, nhưng chúng đều gửi kèm một sự cầu mong tốt lành, những lời nói tốt đẹp, những lời chúc phúc, và tất cả đều gửi đến cho tôi cái dấu hiệu lạ lùng đầy kinh sợ mà tôi đã nhận thấy ở Bistriz – hai ngón tay bắt chéo hình chữ thập để bảo vệ chống lại con mắt của ma quỷ. Rồi liền đó, khi chúng tôi đang đơn độc giữa trời, người đánh xe nghiêng về phía trước, các hành khách chồm ra từ hai bên cửa xe, nhìn chăm chú vào bóng đêm với một vẻ bồn chồn. Rõ ràng là sắp sữa diển ra một điều gì đó rất kỳ lạ và ghê gớm, nhưng không một hành khách nào chịu trả lời những câu hỏi của tôi một cách rõ ràng. Trạng thái kích động này trôi qua khá lâu. Cuối cùng, con đường chúng tôi đang đi hướng sang phía Tây. Một đám mây đen cuồn cuộn phía trên, không khí trở nên ngột ngạt, nghe như có tiếng sấm đâu đây vọng về. Rặng núi đá này giống như chia khí quyển ra làm hai phần, và chúng tôi đang đi vào phần sấm sét của nó. Tôi đang ngắm nhìn chuyến hành trình của chính mình đi gặp bá tước. Mỗi khỏanh khắc trôi qua, tôi lại chờ đợi một tia sáng xuyên qua màn đêm, nhưng tất cả quanh tôi vẩn hòan tòan tăm tối. Rọi sáng trên đường đi chỉ là ngọn lửa bập bùng trên chiếc xe của chúng tôi, và sự nỗ lực tột cùng của những con ngựa kéo xe tìm đến những đám mây trắng trong lành. Chúng tôi bây giờ đã có thể nhìn thấy con đường trắng đầy cát phía trước chúng tôi, nhưng chẳng có dấu hiệu nào về một chiếc xe khác đang chờ đợi như trong thư hẹn. Những người hành khách ngả người ra phía sau với một vẻ hân hoan, xem ra họ đang chế giễu cuộc lỡ hẹn của tôi. Tôi đang suy tính xem mình nên làm gì thì người đánh xe nhìn quanh, nói với những hành khách khác rất khẽ, khiến tôi rất khó nghe “Còn gần một giờ nữa.” Và quay về phía tôi, anh ta nói bằng một thứ tiếng Đức còn tệ hơn của tôi.

” Không có chiếc xe nào ở đây. Ông người Anh không nên chờ ở đây. Ông ta nên đến luôn Bukoniva và trở về đây ngày mai hoặc ngày tiếp theo, tốt hơn là ngày tiếp theo nữa.” Trong khi anh ta nói, bầy ngựa chợt hí vang và khịt mũi với một vẻ hoang dại. Rồi, những người nông dân cùng thốt lên những tiếng kêu và đồng lọat làm dấu thánh, một cỗ xe với bốn ngựa xuất hiện phía sau chúng tôi và dừng lại bên cạnh cỗ xe của tôi. Tôi có thể nhìn thấy từ ánh đèn và qua những vệt chân chúng để lại, rằng đây là những con ngựa ô than tuyệt vời. Chúng được điều khiển bởi một người đàn ông cao gầy, với một bộ râu dài màu nâu và cái nón đen lớn. Hình như ông ta muốn giấu mặt với chúng tôi. Tôi chỉ có thể nhìn thấy tia mắt từ một đôi mắt rực lửa, đỏ rực như hai ngọn đèn, và ông ta quay sang phía chúng tôi.

Ông ta nói với người đánh xe, “Tối nay anh đến sớm đấy, anh bạn.”

Người đánh xe lắp bắp trả lời, ” Ông người Anh rất bận.”

Người lạ mặt nói tiếp, “Và tôi cho rằng đó là lý do khiến anh đề nghị ông ta tiếp tục đến Bukoniva. Anh bạn, anh không thể đánh lừa tôi, và những con ngựa của tôi thì rất nhanh.”

Khi ông ta nói, ông ta mỉm cười, ánh đèn chiếu vào soi rõ đôi môi rất đỏ và hàm răng trắng như ngà của ông ta. Một trong những bạn đồng hành của tôi thì thầm với một người khác một dòng trong kinh thánh “Lenore”

“Denn die Todten reiten Schnell.” (“Hãy để cho cái chết đến mau.”)

Người đánh xe lạ hẳn nhiên là nghe thấy câu nói này, ông ta nhìn lên với một nụ cười sáng trắng đến rợn da gà. Người hành khách quay mặt đi, cùng lúc đưa ra hai ngón tay bắt chéo và làm dấu thánh. “Hãy chuyển cho tôi hành lý của ngài đây”, người đánh xe lạ mặt nói, và với một sự sốt sắng quá mức, ông ta đón hành lý của tôi ra và chuyển sang chiếc xe của ông. Khi tôi xuống xe, người đánh xe giúp tôi một tay. Cánh tay ông ta nắm lấy tay tôi cứng như thép. Người này hẳn là có sức khỏe phi thường.

Không nói một lời, ông ta giật cương, đàn ngựa quay đầu, và chúng tôi tiến trở lại vào vùng bóng tối. Khi nhìn lại, tôi thấy qua ánh đèn bầy ngựa của cỗ xe khách đang cuống cuồng, và hình ảnh cuối cùng về những người bạn đồng hành của tôi đang làm dấu thánh. Rồi người đánh xe quất roi và gọi lũ ngựa, tiếp tục chuyến đi của chúng đi Bukoniva. Khi họ đã hòan tòan chìm khuất trong đêm, tôi đột ngột cảm thấy rùng mình, và một cảm giác cô đơn xâm chiếm lấy tôi. Nhưng một tấm áo chòang đen chòang qua vai tôi, một tấm mền vắt ngang đầu gối tôi, và người tài xế cất tiếng bằng một thứ tiếng Đức tuyệt hảo:

“Bóng đêm thật là đáng sợ, thưa quý Ngài, và ngài bá tước chủ tôi ra lệnh cho tôi phải chăm sóc ngài. Có một bình slivovitz (một thứ rượu mạnh làm từ mận của đất nước này) dưới chỗ ngồi, và ngài nên dùng thử nó.”

Tôi không nói lời nào, nhưng đã bắt đầu trấn tĩnh. Tôi cảm thấy lạ lùng, nhưng không phải là một cảm giác kinh sợ. Tôi nghĩ rằng mọi sự đã diễn tiến thay đổi và tôi có thể chấp nhận được, bất chấp một chuyến xe đêm kỳ lạ đang cuốn tôi đi. Cỗ xe phóng nước đại thẳng tiến, và chúng tôi đã hòan tòan quay trở lại và tiến vào một con đường thẳng khác. Hình như là chúng tôi đang quay đi quay lại cùng một nơi, và đó là cái điều chính yếu nhất tôi ghi lại được. Tôi muốn hỏi người đánh xe xem điều đó nghĩa là gì, nhưng tôi lại sợ phải làm điều đó, bởi tôi nghĩ rằng, vùng đất mà tôi đang ở có một cái gì đó không an tòan, và tốt hơn là đừng nên ở lại đây thêm một phút nào..

Tuy nhiên, sau đó tôi tò mò muốn biết thời gian, tôi bật lửa và liếc nhìn đồng hồ của mình. Đã quá nữa đêm vài phút. Điều này làm tôi run rẩy, bởi những điều mê tín huyền bí về cái sự nữa đêm này mà tôi liên tục thu nhận được trong những ngày gần đây. Tôi cố trấn áp cảm giác bệnh lý này.

Rồi một con chó nào đó bắt đầu tru lên ở một ngôi nhà nông dân nằm xa phía dưới con đường, một tiếng kêu đau đớn quằn quại như đang kinh sợ điều gì. Âm thanh này được nối tiếp bởi một con chó khác, rồi con này tiếp theo con khác, gia tăng bởi tiếng gió đang thổi trên Con Đường. Hình như là những tiếng tru hoang dại kia đang bắt đầu lan đi khắp đất nước, lan đi xa đến bất cứ nơi nào mà trí tưởng tượng có thể vươn tới trong cái đêm u ám này.

Ngay từ khi tiếng tru đầu tiên cất lên, những con ngựa bắt đầu căng thẳng và lồng lên, những người đánh xe đã nói với chúng bằng một giọng dịu dàng. Chúng dần trở lại bình tĩnh, nhưng run rẩy và tóat mồ hôi như thể chúng đang chạy trốn nỗi sợ hãi bất thình *** h. Và vọng lại từ những sườn núi phía xa, những tiếng tru có vẻ càng lớn hơn và rõ ràng hơn. Tiếng tru của những con sói, điều này cùng lúc tác động lên lũ ngựa và tôi. Trong khi tôi đang chuẩn bị nhảy phắt ra khỏi cổ xe và bỏ chạy, bầy ngựa lại trở nên căng thẳng và bắt đầu hóa rồ, dù người đánh xe đã cố dùng hết cái sức mạnh kinh khiếp của ông ta để giữ chúng đừng chạy trốn. Tuy nhiên, sau vài phút, khi mà tai tôi đã bắt đầu quen với những âm thanh này, bầy ngựa đứng khựng cả lại, im lặng. Người đánh xe tuột xuống và đứng trước mặt chúng.

Ông ta âu yếm và dịu dàng với chúng, thì thào vào tai chúng, như là tiếng của người dạy thú nói với ngựa, và với một nỗ lực phi thường, dưới sự vuốt ve của người đánh xe, bầy ngựa lại một lần nữa trở lại dưới sự điều khiển, dù chúng vẩn còn run rẩy. Người đánh xe một lần nữa trở về vị trí, giật dây cương, và chuyến xe lại bắt đầu phóng vùn vụt. Lúc này, sau khi đi về phía xa của Con Đường, thình *** h ông ta đổi hướng và rẽ vào một con đường hẹp chạy thẳng về phía phải.

Chúng tôi nhanh chóng chui vào những lùm cây, và khi rẽ vào vùng đất phía phải con đường chúng tôi tiếp tục đi xuyên qua một đường ống. Những vách đá hiểm trở bao bọc lấy chúng tôi một cách vững chắc.Dù chúng tôi đã được bảo vệ như thế, chúng tôi vẩn có thể nghe thấy tiếng gió gào, với những tiếng than van và thì thầm của vách đá, những cành cây xào xạc vào nhau khi chúng tôi phóng qua. Càng lúc trời càng trở lạnh, bụi tuyết rơi càng lúc càng nhiều, và chẳng mấy chốc gần như chúng tôi được phủ bởi một lớp màn trắng. Những cơn gió lạnh lẽo vẩn mang theo tiếng tru của chó, chúng càng lúc càng ngột ngạt trên con đường chúng tôi qua.Tiếng chó sói sủa càng lúc càng gần, hình như chúng đang tiến đến chỗ chúng tôi từ mọi hướng. Tôi sợ điếng người, và bầy ngựa thì cũng thế. Người tài xế, ngược lại, chẳng chút bận tâm. Ông ta liên tục nhìn sang hai bên, nhưng tôi thì chẳng thấy gì ngòai bóng đêm dày đặc.

Thình *** h, phía bên trái tôi xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lập lòe. Người đánh xe dừng lại một thóang. Ông ta kiểm tra lại lũ ngựa, rồi nhảy xuống đất, biến mất vào bóng đêm. Tôi không biết phải làm gì, trong khi tiếng sói tru càng lúc càng gần. Trong khi tôi còn đang phân vân, người đánh xe thình *** h xuất hiện trở lại, và chẳng nói một lời trở lại vị trí của mình, rồi chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Tôi nghĩ là tôi đang ngủ, đang ở trong một giấc mơ chẳng bao giờ chấm dứt, và những gì đã xảy ra với tôi thật là một cơn ác mộng khủng khiếp. Khi ngọn lửa xuất hiện gần con đường, gần đến nỗi với bóng tối bao trùm như vậy tôi vẩn có thể nhìn thấy mọi cử động của người đánh xe. Ông ta nhanh chóng đi thẳng đến chỗ ngọn lửa xanh đang hồi sinh, nó yếu ớt đến nỗi không thể phản chiếu được những vùng đất chung quanh. Người đánh xe nhặt một số hòn đá và tạo thành một thứ dụng cụ gì đó.

Ở đây hình như có một ảo ảnh thị giác nào đó. Khi người đàn ông đứng giữa tôi và đám lửa, ông ta hòan tòan không che khuất nó, nên tôi vẩn có thể nhìn thấy tòan bộ cái thứ ánh sáng ma quái này như thường. Điều đó khiến tôi giật bắn mình, nhưng hiện tượng này chỉ diễn ra trong thóang chốc, cho nên tôi nghĩ rằng mắt mình đã bị đánh lừa khi nhìn xuyên qua bóng đêm. Đến lúc không còn cái thứ ánh sáng xanh này nữa, thì chúng tôi hình như đang ở một vùng tối u ám, với những tiếng chó tru đang bao quanh chúng tôi, hình như chúng đang đi theo chúng tôi theo một vòng tròn.

Cuối cùng người đánh xe đã đi khuất qua khỏi cánh đồng, trong thời gian ông ta biến mất, bầy ngựa bắt đầu run rẩy và lồng lộn và hí lên những tiếng đầy sợ hãi. Tôi không thể xác nhận được nguyên nhân, bởi vì ngay lúc này những tiếng sói tru đã thình *** h dừng lại. Nhưng khi mặt trăng đi ra khỏi đám mây đen, bắt đầu rọi ánh sáng phủ lên những vách đá lởm chởm một thứ ánh sáng hồng, tôi đã có thể nhìn thấy bao quang chúng tôi là một vòng tròn sói, với hàm răng trắng và cái lưỡi dài thè lè ra, những cái cẳng gân guốc và bộ lông bờm xờm. Sự im lặng ghê rợn của chúng còn đáng sợ trăm lần hơn là những tiếng tru của chúng. Tôi gần như bị tê liệt bởi sợ hãi. Điều này chỉ xảy ra khi một người nào đó đối mặt với một điều ghê rợn mà chính bản thân anh ta có thể cảm nhận được hết tầm quan trọng của nó.

Ngay lập tức bầy sói bắt đầu tru lên như thể ánh trăng có một tác dụng đặc biệt với chúng. Những con ngựa nhảy vọt đi và lồng lên, nhìn quanh tuyệt vọng với những con mắt hỏang loạn tìm kiếm một con đường sống. Nhưng cái vòng tròn sống kinh khiếp kia đã bao quanh khắp mọi hướng và giữ chặt bên trong chúng con mồi của mình. Tôi gọi người đánh xe quay lại, với chúng tôi bây giờ, cơ hội sống còn duy nhất là vượt qua vòng vây sói này với sự trợ giúp của người đánh xe. Tôi gào lớn và hung hãn từ trong xe, hy vọng rằng giọng nói của tôi có thể làm bầy sói hỏang sợ ở một hướng nào đó, và giúp cho người đánh xe có được một cái bẫy đánh lừa lũ sói này. Ông ta đã đến như thế nào, tôi cũng chẳng biết, nhưng tôi nghe tiếng ông ta cất lên những mệnh lệnh đầy uy lực, và nhìn theo hướng của âm thanh, tôi thấy ông ta đang đứng trên đường. Ông ta vung những cánh tay dài của mình, giống như đang quét đi những chướng ngại vô hình nào đó. Lũ sói lùi dần về phía sau. Lúc này một đám mây khác lại che phủ mặt trăng, và chúng tôi lại đứng giữa một vùng đất tối tăm.

Khi tôi có thể thấy người đàn ông một lần nữa leo trở lại lên xe, thì bầy sói đã biến mất. Cái điều kỳ lạ và phi thường này làm tôi kinh khiếp, và tôi không thể cất tiếng hay cử động gì được với nỗi sợ hãi của mình. Thời gian lại trôi đi khi chúng tôi tiếp tục con đường, nhưng bây giờ bóng tối lại bao phủ, bởi một đám mây cuộn quanh mặt trăng.

Chúng tôi đang đi lên, đôi khi đi xuống một đoạn ngắn, nhưng nhìn chung là đang đi lên. Thình *** h tôi như sực tỉnh khi người đánh xe dừng bầy ngựa trước một tòa lâu đài rộng lớn hoang tàn, với những ô cửa sổ đen cao không cho ánh sáng lọt vào, với những bức tường đổ nát không có lỗ châu mai cắt thành một đường lởm chởm ngang bầu trời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.