Ngày 18 tháng Chín. – Tôi thuê xe đến Hillingham ngay và đến nơi rất sớm. Để chiếc xe ngựa thuê ngòai cổng, tôi đi một mình vào lối đi. Tôi nhẹ nhàng gõ cửa và cố rung chuông thật khẽ, vì tôi sợ đánh thức Lucy hoặc mẹ nàng, và hy vọng rằng chỉ có người hầu ra mở cửa. Sau một lúc, vẩn không có ai trả lời, tôi gõ cửa và rung chuông lần nữa, vẩn không ai trả lời. Tôi chửi rủa thói lười biếng của những người hầu, lúc này đã mười giờ, vậy mà họ hình như vẩn còn nằm trên giường. Tôi gõ cửa và rung chuông lần nữa, sốt ruột hơn, nhưng vẩn không có ai trả lời. Đến lúc này, tôi không còn chỉ đổ lỗi cho người hầu nữa, mà bắt đầu cảm thấy có một nỗi sợ hãi xâm chiếm mình. Chẳng lẽ đây lại là một mắc xích nữa của chuỗi xích khủng khiếp đang bao quanh chúng tôi, xiết chặt chúng tôi vào sự đau khổ? Chẳng lẽ tôi đã đến quá trễ và đây chỉ còn là một ngôi nhà của cái chết? Lúc này tôi biết rằng chỉ một phút, thậm chí một giây chậm trễ cũng có nghĩa là làm cho tình cảnh của Lucy càng thêm nguy hiểm gấp bội, nếu như nàng đang ở trong một tình trạng khủng khiếp, nên tôi chạy vòng quanh ngôi nhà để tìm một ngõ đột nhập vào. Tôi không tìm thấy một lối đi nào cả. Các cửa chính và cửa sổ đều được khóa và cài then cẩn thận, và tôi trở về lại lối đi chính dưới vòm cửa. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng xe ngựa gấp gáp đang đến. Chúng dừng lại ngay cổng, và vài giây sau tôi gặp Van Helssing đang chạy đến trên lối đi. Khi ông thấy tôi, ông ta hổn hển, “Vậy là anh cũng vừa mới đến? Cô ta thế nào? Chúng ta đã trễ rồi sao? Anh có nhận được điện của tôi không?”
Tôi cố trả lời thật nhanh và mạch lạc rằng tôi chỉ vừa nhận được nó sáng nay và ngay lập tức đến đây ngay, không bỏ qua một phút nào, nhưng không có ai trong nhà nghe thấy tiếng tôi. Ông dừng lại, nhấc mũ lên và trầm giọng nói, “Tôi sợ là chúng ta đã trễ, đó là ý Chúa!”
Với khả năng phục hồi năng lực quen thuộc của mình, ông ta tiếp tục, “Đến đây. Nếu như không có một một con đường nào mở ra cho chúng ta đi vào, thì chúng ta phải tự tạo ra một lối. Thời gian là tất cả đối với chúng ta lúc này.”
Chúng tôi vòng xuống phía sau căn nhà, nơi có một cánh cửa sổ dưới bếp. Giáo sư lấy ra một dụng cụ phẫu thuật nhỏ trong va ly, và đưa nó cho tôi, chỉ về phía những thanh thép đã đang chắn ngang cửa sổ. Tôi cắt chúng ngay, và cắt được ba thanh rất nhanh. Sau đó chúng tôi dùng một con dao dài và mỏng đẩy bật được then cài của khung cửa và mở được nó. Tôi giúp giáo sư được vào, và đi theo ông. không có ai trong nhà bếp hay trong phòng của người hầu, các cửa phòng này đều đóng chặt. Chúng tôi thử đi tìm trong tất cả các phòng, và trong phòng khách, với thứ ánh sáng lờ mờ chiếu qua cửa chớp, chúng tôi thấy bốn người hầu gái đang nằm dài trên nền nhà. Họ chắc chắn là chưa chết, bởi vì họ đang thở mạnh, và không khí bốc lên mùi chua của thuốc phiện đã chỉ rõ lên tình cảnh của họ hiện giờ.
Van Helsing và tôi nhìn nhau, và khi chúng tôi quay đi ông ta nói “Chúng ta có thể chăm sóc cho họ sau.” Và chúng tôi đi vào phòng của Lucy. Chúng tôi ngừng lại một thóang ngay cửa để lắng nghe, nhưng không thể nghe thấy một âm thanh nào cả. Với những cánh tay run rẩy và khuôn mặt trắng bệch, chúng tôi mở cửa nhẹ nhàng và đi vào phòng.
Tôi phải tả lại cảnh tượng mà chúng tôi thấy như thế nào? Nằm trên giường là hai người phụ nữ, Lucy và mẹ nàng. Người sau nằm xa hơn, được bao phủ bởi tấm vải trải giường trắng, cạnh bị thổi tung lên bởi cơn gió từ khung cửa sổ vỡ, lộ một khuôn mặt đau khổ, trắng bệch, mà vẻ hãi hùng còn đọng lại trên nó. Nằm cạnh bà là Lucy, mặt nàng cũng trắng bệch và trông còn đau khổ hơn. Những bông hoa bao quanh cổ nàng thì bây giờ được đặt trên ngực mẹ nàng, cổ họng nàng để trần, với hai vết thương nhỏ mà chúng tôi đã thấy trước đây, nhưng trông trắng và nham nhở một cách kinh khủng. Không nói một lời, giáo sư cúi xuống bên giường, đầu ông gần như chạm vào ngực của Lucy tội nghiệp. Rồi ông quay đầu lại rất nhanh, tuồng như vừa nghe thấy cái gì đó, và kêu lớn lên với tôi, “Chưa phải là quá trễ! Nhanh! Nhanh lên! Mang rượu mạnh tới đây!”
Tôi lao xuống cầu thang và mang rượu lên ngay, tất nhiên là cẩn thận ngửi và nếm thử để bảo đảm là nó không bị tẩm thuốc mê giống như cái bình thon cổ trên bàn. Những người hầu vẩn còn thở, nhưng đã bắt đầu cửa động, và tôi đóan là thuốc mê đã gần như tan hết. Tôi không ở lại xem xét, mà chạy về ngay chỗ Van Helsing. Giống như những lần trước, ông chà rượu lên một và lợi nàng, rồi xoa cổ tay và bàn tay nàng. Ông nói với tôi, “Tôi có thể lo ở trên này được, còn những thứ khác phải sẳn sàng. Anh xuống đánh thức những người hầu dậy. Lau mặt họ bằng những khăn ướt, và lau mạnh lên. Nói họ chuẩn bị lửa, lò sưởi và một phòng tắm nóng. Linh hồn tội nghiệp này đã lạnh lẽo như sắp rời khỏi thể xác mình. Cô ta cần phải được sưởi ấm trước khi chúng ta làm những cái khác.”
Tôi đi ngay, và sau một hồi loay hoay đã đánh thức được ba người phụ nữ. Người thứ tư là một cô gái trẻ, và ảnh hưởng của thuốc mê lên cô ta mạnh hơn, nên tôi để cô lên xofa và cho cô ngủ tiếp.
Những người khác đờ đẩn lúc đầu, nhưng khi trí nhớ đã trở lại, họ gào và khóc tóang lên một cách kích động. Tuy nhiên, tôi lạnh lùng bảo họ hãy ngừng lại.Tôi nói rằng hãy còn một sự sống đang chập chờn sắp tắt, và nếu họ chậm trễ tức là họ sẽ hy sinh cô Lucy. Do vậy, dù vẩn khóc và nấc, họ vội vã lao đi làm công việc của mình, mặc cho áo quần vẩn còn xộc xệch, chuẩn bị nước và lửa. May thay, nhà bếp và nồi đun vẩn còn nguyên, và nước nóng thì có sẳn. Chúng tôi chuẩn bị nhà tắm và đưa Lucy vào, đặt nàng vào nước nóng. Trong khi chúng tôi còn đang chà xát tay chân nàng thì có tiếng gõ cửa ở cửa chính. Một người hầu chạy ra, vội vã thay quần áo và mở cửa. Một lát sau cô ta quay vào thì thầm với chúng tôi rằng có một quý ngài đến với một thông điệp của ông Holmwood. Tôi nói cô ta ra nói với người đàn ông đấy rằng ông ta phải đợi, vì chúng tôi không thể tiếp ai lúc này. Cô ta chạy đi chuyển lời này, còn chúng tôi bận túi bụi với công việc của mình, tôi gần như quên bẵng anh ta.
Trước đây tôi chưa bao giờ thấy giáo sư làm việc với sự tận lực như vậy. Cũng như ông, tôi biết là chúng tôi đang giao chiến trực diện với thần chết, và tôi nói ông hãy tạm nghĩ. Ông trả lời tôi theo một cách mà tôi không hiểu nỗi, nhưng với cái nhìn nghiêm khắc nhất đọng lại trên khuôn mặt ông.
“Nếu như đấy là tất cả thì tôi có thể dừng ở đây và để cho cô ta ra đi trong an bình, bởi vì tôi không còn thấy một tia sáng nào của sự sống nào ở đường chân trời định mệnh của cô ta.” Ông ta tiếp tục công việc, tiếp tục với những nỗ lực tột cùng không ngừng nghỉ.
Cuối cùng thì dưới những nỗ lực của chúng tôi, cái nóng đã bắt đầu có tác dụng. Đã có thể nghe thấy nhịp tim yếu ớt của Lucy và phổi nàng bắt đầu cửa động. Khuôn mặt Van Helsing trở nên rạng rỡ, và khi chúng tôi mang nàng ra khỏi nhà tắm, cuộn nàng trong tấm chăn khô, ông nói với tôi, “Kết quả đầu tiên của chúng ta! Thần Chết đã bị chặn lại!”
Chúng tôi mang Lucy vào một căn buồng khác đã chuẩn bị sẳn, để nàng nằm lên giường và nhỏ vài giọt rượu mạnh lên cổ họng nàng. Tôi chú ý rằng Van Helsing quấn một cái khăn tay mềm chung quanh cổ họng nàng. Nàng vẩn còn bất tỉnh, và trông rất yếu đến nỗi trước đây chưa bao giờ chúng tôi thấy nàng tệ hơn mức ấy.
Van Helsing gọi một trong số những người hầu, nói cô ta ở đây với nàng và không rời mắt khỏi nàng cho đến khi chúng tôi quay lại, và ra hiệu cho tôi ra khỏi phòng.
“Chúng ta phải bàn xem phải làm gì?” ông ta nói khi chúng tôi xuống cầu thang. Trong tiền sảnh, ông ta mở cửa phòng ăn, chúng tôi đi vào, và ông cẩn thận đóng cửa lại. Cửa chớp vẩn mở, nhưng bóng tối vẩn dày đặc, tuân theo nghi thức về cái chết của một phụ nữ Anh quốc mà những người hầu đã triệt để tuân theo. Vì vậy căn phòng trông tối lờ mờ. Tuy nhiên, vẩn đủ sáng để nói chuyện. Vẻ cương nghị của Van Helsing đã có phần giảm đi bởi sự bối rối. Ông rõ ràng đang lúng túng với một vấn đề nào đó, và sau khi tôi đợi một lúc, ông lên tiếng.
“Chúng ta làm gì bây giờ? Chúng ta phải cầu cứu với ai đây? Chúng ta phải truyền máu ngay cho cô gái, và phải làm sớm, nếu không thì cuộc sống của cô gái tội nghiệp kia sẽ không còn quá một giờ nữa. Anh đã truyền hết số máu có thể cho cô ta. Tôi cũng vậy. Tôi không dám tin vào những người phụ nữ kia, ngay cả khi họ được khuyến khích để tự nguyện. Chúng ta làm gì được cho một người để bảo họ hãy mở rộng huyết mạch của mình cho cô ta?”
“Thế còn tôi thì sao?”
Giọng nói này vọng qua phòng từ chiếc ghế xofa, và âm sắc của nó khiến tôi trở nên an ủi và vui mừng, vì đó là giọng của Quincey Morris.
Khi mới nghe giọng nói này, Van Helsing nổi giận, nhưng khuôn mặt ông trở nên dãn ra và mắt ông ánh lên vẻ vui mừng khi tôi kêu lên, “Quincey Morris!” và chạy vội đến chỗ cậu ấy với đôi tay dang rộng.
“Cậu làm gì ở đây?” Tôi nói khi tay chúng tôi chạm nhau.
“Chắc là do Art.”
Cậu ấy đưa tôi tờ điện tín. – ‘Đã ba ngày nay chẳng nghe Seward nói gì cả, và tớ rất lo sợ. Tớ không đi được. Cha tớ vẩn chưa khá hơn. Hãy cho tớ biết Lucy ra sao. Đừng chậm trễ. – Holmwood.’
“Tớ nghĩ là tớ đến đúng lúc đấy. Cậu chỉ cần bảo cho tớ biết tớ cần làm gì.”
Van Helsing bước đến, nắm lấy tay cậu ấy, nhìn thẳng vào mắt cậu ta và nói, “Máu của một người đàn ông can đảm là thứ mà người phụ nữ cần nhất khi gặp khó khăn. Anh là người đàn ông không có gì đáng phàn nàn. Tốt, bọn ma quỷ đang chống lại chúng ta với tất cả thế lực của chúng, nhưng Chúa đã gửi đến cho chúng ta người mà chúng ta cần.”
Một lần nữa chúng tôi lại thực hiện cuộc phẫu thuật ghê rợn kia. Tôi không tâm trí đâu để mô tả nó chi tiết. Lucy đã trải qua một cơn sốc kinh hoàng, và lần này tác dụng của nó mạnh hơn các lần trước, nên dù máu đã chạy tuôn vào huyết mạch nàng, nàng vẩn không có sự phản ứng tốt đẹp như những lần trước. Cuộc vật lộn để trở về cuộc sống của nàng là một cái gì đó rất ghê gớm để thấy và nghe. Tuy nhiên hoạt động của tim và phổi nàng đã được cải thiện, và Van Helsing lại tiêm dưới da nàng một liều thuốc mê, và nó lại có tác dụng tốt như lần trước. Cơn đau của nàng đã trở thành một giấc ngủ sâu. Giáo sư chăm sóc nàng trong khi tôi xuống cầu thang với Quincey Morris, và nói một người hầu gái ra trả tiền cho những người đánh xe ngựa vẩn còn đứng đợi.
Tôi để Quincey nằm nghỉ sau khi uống một cốc rượu vang, và nói đầu bếp chuẩn bị một bữa sáng giàu dinh dưỡng. Rồi với những ý nghĩ thôi thúc, tôi đi trở lại căn phòng mà đêm trước Lucy đã nằm. Khi tôi nhẹ nhàng đi vào, tôi thấy Van Helsing đang cầm trong tay một hoặc hai tờ giấy ghi chép. Ông rõ ràng là đang đọc nó, và đang suy nghĩ về nó khi tay ông gác lên lông mày. Có một vẻ thỏa mãn dữ tợn trên khuôn mặt ông, như là khi một người tìm ra được một lời giải cho một vấn đề đáng nghi. Ông đưa cho tôi những tờ giấy và chỉ đơn giản nói, “Nó rơi ra khỏi ngực Lucy khi chúng ta mang cô ta vào nhà tắm.”
Khi tôi đọc nó xong, tôi đứng sững nhìn giáo sư, và sau một lúc, tôi hỏi ông, “Nhân danh Chúa, những cái này có nghĩa là gì? Hoặc là nàng đã, hay đang điên, hoặc những sự khủng khiếp nguy hiểm này là gì?” Tôi quá khích động đến nỗi không nói nên lời. Giáo sư đưa tay ra lấy những tờ giấy, nói,
“Đừng làm rộn lên chuyện này lúc này. Bây giờ thì hãy quên nó đi. Anh sẽ biết và sẽ hiểu tất cả khi đúng lúc, nhưng sẽ là sau này. Bây giờ thì anh đến gặp tôi để nói về chuyện gì?” Câu hỏi này đem tôi trở về với thực tại, và tôi quay lại với chính mình.
“Tôi đến để bàn với ông về giấy báo tử. Nếu chúng ta không tiến hành nó một cách khôn ngoan và khéo léo, thì sẽ khiến cho người ta mở cuộc điều tra, và sẽ gây ra những phiền tóai giấy tờ khác. Tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ không cần một cuộc điều tra nào cả, vì nếu chúng ta làm như vậy thì đó là một cách chắc chắn để chúng ta giết Lucy. Tôi biết, ngài biết và tất cả các bác sĩ khác đã chữa trị cho bà ấy đều biết rằng bà Westenra bị bệnh tim, và chúng ta có thể xác nhận rằng bà chết vì căn bệnh này. Vậy chúng ta hãy điền những mục cần thiết vào tờ giấy xác nhận này, và tôi sẽ mang nó đến phòng lục sư, và tiếp đó là dịch vụ mai táng.”
“Đúng lắm, anh bạn John! Những ý nghĩ đúng lắm! Cô Lucy trung thực, nếu như cô ta đau buồn bởi những điều khổ đau đang vây lấy cô, thì hẳn cô ta cũng hạnh phúc khi có được những người bạn yêu cô đến thế. Một, hai, ba, và tất cả đều mở rộng huyết mạch của mình vì cô, ngòai ra còn thêm một ông già vào số đó nữa. A, phải, tôi biết, anh bạn John ạ. Tôi đâu có mù đâu! Tôi yêu anh hơn tất cả vì đức tính này! Nào, tiến hành đi.”
Trong tiền sảnh tôi gặp Quincey Morris, với tờ điện tín cho Arthur để kể cho cậy ấy rằng bà Westenra đã chết, còn Lucy đang ốm nhưng bây giờ thì đã khá hơn, và hiện giờ Van Helsing và tôi đang chăm sóc cô ấy. Tôi nói với cậu ấy về mục đích chuyến đi của tôi, và cậu ấy vội vã đuổi theo, vì tôi vừa đi vừa nói, “Khi cậu trở lại, Jack, tớ có thể hỏi cậu một hai từ về tất cả mọi chuyện của chúng mình không?”. Tôi gật đầu để trả lời và đi luôn. Tôi chẳng gặp rắc rối gì ở phòng lục sự, và sắp xếp với dịch vụ mai táng địa phương để họ đến đo áo quan vào buổi tối và chuẩn bị tang lễ.
Khi trở về, tôi thấy Quincey đang đợi. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi sẽ gặp cậu ta ngay sau khi tôi thăm Lucy, và đi vào phòng nàng. Nàng vẩn còn đang ngủ, và giáo sư đang ngồi bất động trên cái ghế cạnh giường nàng. Thấy ông đặt tay lên môi, tôi hiểu rằng ông đã chờ đợi nàng tỉnh dậy sau một lúc lâu và đang lo lắng về tình trạng mê man của nàng. Vì vậy tôi xuống chỗ Quincey và cùng với cậu ta đi vào phòng ăn sáng, nơi mà bóng bối không dày đặc, và nó trông vui vẻ hơn, hoặc đúng hơn là ít buồn bã hơn những phòng khác.
Khi chỉ còn lại chúng tôi, cậu ấy nói với tôi, “Jack Seward, tớ không muốn đẩy mình vào những nơi mà đáng lẽ tớ không nên có mặt, nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Cậu cũng biết là tớ yêu cô gái này và muốn lấy nàng làm vợ, mặc dù đấy chỉ là chuyện quá khứ và mọi chuyện đã qua, nhưng tớ vẩn không thể ngăn mình không cảm thấy lo lắng cho nàng trong lúc này. Điều tồi tệ nào đã xảy ra với nàng? Cái ông người Hà Lan ấy, theo tớ thì đấy là một ông già tốt bụng, đã nói khi cả hai người bọn cậu bước vào phòng rằng bọn cậu cần phải làm một đợt truyền máu tiếp cho nàng, và cả cậu lẩn ông ấy đều đã truyền tất cả số máu có thể được cho nàng, Bây giờ, tớ biết rằng trong cuộc sống cậu là một con người của y khoa, một con người mà người ta không nên chờ đợi sẽ nói ra về những gì thuộc phạm vi chuyên môn riêng tư. Nhưng trường hợp này không phải là một vấn đề chung chung, và dù nó là cái gì đi nữa, tớ cũng đã làm phần của tớ. Phải thế không?”
“Đúng vậy.” Tôi trả lời, và cậu ấy tiếp tục.
“Tớ biết rằng cả cậu lẩn Van Helsing đều đã làm công việc mà tớ đã làm hôm nay, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Và tớ đóan là Art cũng đã làm như vậy. Khi tớ thấy cậu ta bốn ngày trước ở chỗ cậu ấy trông cậu ta rất yếu. Tớ chưa bao giờ thấy một cái gì làm cho con người ta mau xuống sắc đến như vậy trừ cái lần tớ ở Pampas với một con ngựa cái đã cùng tớ chu du trên thảo nguyên suốt cả đêm. Có một con vật thuộc họ dơi khổng lồ mà người ta gọi là ma cà rồng đã hút máu nó trong đêm, đến nỗi sáng hôm sau con ngựa của tớ không còn sức để đứng vững nữa, và tớ phải cho nó một viên đạn khi nó ngã gục. Jack, nếu cậu có thể nói với tớ mà không ngại là tiết lộ những chuyện riêng tư, thì Arthur là người đầu tiên, có đúng không?”
Trong khi nói, người đàn ông trẻ tội nghiệp trông đau khổ khủng khiếp. Cậu ấy hẳn là rất đau buồn khi chậm trễ hiến dâng cho người phụ nữ mà cậu ta yêu, và việc cậu ấy hoàn toàn không biết gì về những nỗi phiền muộn đang vây lấy nàng càng làm vết thương của cậu ta thêm đau xót. Trái tim cậu ấy rỏ máu, mang đi những nét nam tính của cậu ta, và chỉ có những nét vương giả tự nhiên của cậu ta mới giữ cho cậu ta không ngã quỵ. Tôi ngập ngừng trước khi trả lời, vì tôi cảm thấy tôi phải phản bội việc giáo sư yêu cầu tôi phải giữ kín, nhưng khi mà cậu ấy đã biết nhiều chuyện như vậy, khi mà cậu ấy đã đóan được nhiều chuyện như vậy, và vì không có lý do gì để không trả lời, tôi trả lời với cùng một giọng.
“Đúng vậy.”
“Và chuyện đó đã xảy ra bao lâu rồi?”
“Khỏang mười ngày.”
“’Mười ngày!Và tớ đóan rằng, Jack Seward ạ, rằng trong suốt thời gian ấy cái tạo vật dễ thương tội nghiệp mà tất cả chúng ta đều yêu dấu đã được truyền vào huyết quản máu của bốn người đàn ông khỏe mạnh. Cơ thể của nàng, của một người sống, không thể chứa hết chúng được.” Và đến gần sát với tôi, cậu hạ giọng nhưng âm sắc đầy mãnh liệt. “Cái gì đã lấy nó đi?”
Tôi lắc đầu. “Đấy là một điều nan giải” tôi nói” Van Helsing đã đau đầu với nó, và tớ cũng không thể giải quyết được. Tớ cũng không thể đóan một cách may rủi được. Có hàng loạt những sự kiện đã vượt ra ngòai sự tính tóan của chúng tớ khi trông chừng cho Lucy. Nhưng nó sẽ không xảy ra lần nữa. Chúng tớ sẽ ở đây cho đến khi mọi chuyện đều kết thúc, theo nghĩa này hoặc nghĩa khác.”
Quincey đưa tay ra. “Cho tớ tham gia với.” cậu ta nói. “Cậu và ông Hà Lan kia sẽ nói tớ những việc cần phải làm, và tớ sẽ làm.”
Khi tỉnh dậy khá trễ vào buổi chiều, việc làm đầu tiên của Lucy là là tìm trong ngực mình, và lấy ra tờ giấy mà Van Helsing đã đưa cho tôi đọc, trước sự ngạc nhiên của tôi. Giáo sư đã chu đáo đặt nó lại và chỗ cũ, để nàng khỏi giật mình khi tỉnh dậy. Khi nàng nhìn thấy Van Helsing và thấy cả tôi, nàng lộ vẻ vui mừng. Đoạn nàng nhìn khắp phòng, và rùng mình khi nhận ra mình đang nằm ở đâu. Nàng thốt lên một tiếng kêu lớn, và đưa những bàn tay gầy guộc lên khuôn mặt trắng bệch của mình.
Cả hai chúng tôi đều hiểu rằng nàng đã biết hết về cái chết của mẹ mình, vì vậy chúng tôi cố an ủi nàng. Dù rằng nàng nhận thấy dễ dàng sự cảm thông này, nhưng nàng vẩn rất đau buồn, nàng lặng lẽ và yếu ớt khóc một lúc lâu. Chúng tôi nói với nàng rằng một trong hai chúng tôi sẽ luôn ở bên nàng, và điều này làm nàng có phần vui lên. Đến chạng vạng thì nàng lơ mơ ngủ. Lúc này diễn ra một sự việc rất lạ lùng. Trong khi vẩn đang ngủ, nàng lấy tờ giấy ra khỏi ngực mình và xé làm đôi. Van Helsing bước đến và giật lấy những mẫu giấy này.Tuy nhiên, trong lúc đó nàng vẩn tiếp tục làm động tác xé, giống như những mẫu giấy vẩn còn trong tay nàng. Cuối cùng nàng giơ tay lên và mở rộng bàn tay giống như đang tung những mảnh vụn lên. Van Helsing trông khá ngạc nhiên, lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ, nhưng ông ấy không nói gì cả.
Ngày 19 tháng Chín. – Cả đêm nàng ngủ chập chờn, và luôn có vẻ rất sợ giấc ngủ, và nàng trở nên yếu hơn khi tỉnh dậy. Giáo sư và tôi thay phiên nhau thức canh, không lúc nào không có người chăm sóc nàng. Quincey Morris chẳng nói gì về mục đích của cậu ta, nhưng tôi biết cả đêm cậu tra đi tuần tra vòng vòng quanh ngôi nhà.
Khi đến ban ngày, những tia nắng sáng đã soi rõ sự hủy hoại đối với sức khỏe của Lucy. Nàng rất khó cử động nổi đầu mình, và số thức ăn ít ỏi mà nàng cố ăn cũng chẳng làm nàng tốt hơn. Khi nàng ngủ, cả Van Helsing và tôi đều chú ý đến những sự khác nhau của nàng, giữa lúc thức và lúc ngủ.Trong khi ngủ, nàng trông khỏe mạnh hơn, dù hốc hác hơn, và hơi thở của nàng nhẹ nhàng hơn. Môi nàng mở rộng để lộ hàm lợi trắng dần lên từ răng, và hàm răng nàng rõ ràng là dài hơn và sắc nhọn hơn thường lệ. Khi thức giấc, nàng tự nhìn lại chính mình, như là đang hấp hối. Vào trưa nàng yêu cầu gọi Arthur, và chúng tôi đánh điện cho cậu ta. Quincey đi đón cậu ấy tại nhà ga.
Khi cậu ấy đến thì đã gần sáu giờ, trời vẩn còn sáng và ấm áp, những tia sáng chiếu qua cửa sổ và mang lại một chút sinh khí trên đôi má trắng bệch. Khi nhìn thấy nàng, Arthur chỉ đơn giản là chết lặng đi, và không một ai trong số chúng tôi có thể nói lên lời. Hàng giờ trôi qua, và những giấc ngủ mê man cứ đến rồi đi với chu kỳ mỗi lúc một gần hơn, khiến cho những cuộc nói chuyện lại càng ngắn đi. Arthur ngồi đấy, nhưng cứ như là không còn lý trí nữa. Nàng trấn tĩnh được một lúc, và nói với cậu ấy rằng nàng rất vui mừng khi thấy chúng tôi đến. Cậu ấy cũng cố trấn tĩnh mình, và nói với tất cả sự vui mừng có thể tạo ra được rằng mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến.
Lúc này đã gần một giờ, và cậu ấy cùng Van Helsing vẩn ngồi với nàng. Tôi cố an ủi họ khỏang mười lăm phút, rồi ghi lại những điều này bằng chiếc máy quay đĩa của Lucy. Đến sáu giờ thì họ cố nghĩ ngơi một lát. Tôi sợ rằng đến sáng mai thì cuộc họp mặt của chúng tôi sẽ chấm dứt, và cú sốc này thật là khủng khiếp biết bao. Linh hồn trẻ tội nghiệp ấy không thể bình phục được. Xin Chúa hãy giúp tất cả chúng con.
THƯ CỦA MINA HARKER GỬI LUCY WESTENRA
(Thư đã không được mở bởi người nhận)
Ngày 17 tháng Chín
Lucy thân,
“Đã lâu rồi kể từ khi mình nhận được thư bạn, hay đúng ra là từ lần mình viết trước đây. Bạn hẳn sẽ tha lỗi cho mình, khi mình bắt bạn phải nghe đủ thứ chuyện linh tinh của mình. Thế đấy, mình và chồng mình đều khỏe cả. Khi chúng mình đến Exeter, đã có sẳn một chuyến xe ngựa đợi mình, và ngồi bên trong nó là ông Hawkins, dù ông ấy đang bệnh. Ông ấy đưa chúng mình về nhà ông ta, ở đấy chúng mình đã được dành sẳn những căn buồng xinh đẹp và tiện nghi, và chúng mình ăn tối với nhau. Sau bữa ăn, ông Hawkins nói,
“Các bạn trẻ thân mến, tôi muốn mừng cho sức khỏe và sự thịnh vượng của các bạn, và chúc mừng cho sự có mặt của các bạn ở nơi đây. Tôi biết cả hai bạn từ khi các bạn còn nhỏ, và đã vui mừng cùng kiêu hãnh theo dõi các bạn lớn lên. Bây giờ tôi muốn các bạn hãy ở cùng một nhà với tôi. Tôi chẳng có con cháu gì cả. Tất cả đã được sắp đặt, và tôi sẽ để lại mọi thứ cho các bạn.” Mình khóc đấy, Lucy ạ, khi Jonathan và người bạn già siết tay nhau. Đó là một buổi chiều rất, rất hạnh phúc đối với chúng mình.
“Thế là chúng mình ở đây, trong một ngôi nhà cổ xinh đẹp, và từ cả phòng ngủ lẩn phòng khách mình đều có thể nhìn thấy một cây du khổng lồ của một nhà thờ gần đó, với thân cây lớn đen vươn lên từ hướng đối diện với lớp đá vàng cổ kính của nhà thờ, mình có thể nghe thấy lũ quạ ngồi lê đôi mách phía trên cãi cọ nhặng xị suốt cả ngày, và tiếp theo bọn quạ ấy là đến con người. Không cần phải nói chắc cậu cũng biết là mình rất bận rộn với công việc nhà và nội trợ. Jonathan và ông Hawkins làm việc suốt ngày, vì bây giờ anh Jonathan đã trở thành người hùn vốn, ông Hawkins muốn nói cho anh ấy biết về những khách hàng.
“Mẹ của bạn dạo này thế nào? Ước gì mình có thể phóng về thị trấn thăm bạn một hai ngày nhỉ, nhưng mình không dám, vì hiện giờ có quá nhiều công việc đang đổ xuống vai mình, và anh Jonathan vẩn trông còn yếu lắm. Anh ấy bắt đầu có da có thịt hơn, nhưng anh ấy trông vẩn còn xanh xao lắm sau một căn bệnh dài như vậy. Thậm chí đến bây giờ đôi khi anh ấy vẩn bật dậy đột ngột trong giấc ngủ và run bần bật cho đến khi mình có thể dỗ ngọt anh ấy quay về với sự tĩnh lặng bình thường. Tuy nhiên, tạ ơn Chúa, những chuyện như vậy xảy ra ngày càng ít đi, và ngày tháng dần qua, có vẻ như những chuyện khủng khiếp của quá khứ đã trôi qua hẳn rồi, mình tin là như vậy. Còn bây giờ sau khi mình đã kể cho bạn nghe về chuyện của mình, đến lượt mình hơi bạn. Khi nào bạn sẽ cưới, ở đâu, và ai sẽ thực hiện nghi lễ, bạn sẽ mặc cái gì, và bạn định làm đám cưới công khai hay riêng tư? Hãy kể với mình về chúng đi, bạn thân yêu, kể với mình về mọi thứ, bởi gì không có gì bạn thích mà mình lại không thích cả. Anh Jonathan nói mình gửi cho bạn sự ‘tấm lòng kính trọng’ của anh ấy, nhưng mình không nghĩ như thế là đủ đối với người hùn vốn trẻ tuổi của hãng Hawkins&Harker. Và bây giờ, khi mà bạn yêu mình, anh ấy yêu mình, và mình yêu bạn ở mọi cách và thì của động từ, mình chỉ đơn giản gửi cho bạn ‘tình yêu’ của anh ấy thay vào. Tạm biệt nhé, Lucy thân yêu, và chúc bạn mọi điều tốt lành.” Bạn của bạn, Mina Harker