Bá Tước Dracula

Chương 23: Nhật ký của bác sĩ seward



Ngày 11 tháng 10, buổi chiều – Jonathan Harker yêu cầu tôi ghi chép lại đoạn này, vì ông ta nói ông ta không nắm vững được câu chuyện, và ông ta muốn giữ lại một bản ghi chính xác.

Tôi nghĩ rằng không một ai trong số chúng tôi ngạc nhiên khi chúng tôi được yêu cầu gặp bà Harker một lúc trước hoàng hôn. Chúng tôi đã hiểu một cách hơi chậm trễ rằng khỏang thời gian giữa lúc bình minh và hoàng hôn là khoảng thời gian tự đo đặc biệt của nàng. Đó là lúc mà nàng có thể bộc lộ con người cũ của mình mà chẳng có một lực điều khiển nào có thể đè nén hoặc ngăn trở nàng, hay xúi giục nàng làm một việc gì khác. Trạng thái này hoặc sự mào đầu cho tình trạng này này sẽ diễn ra vào khoảng nữa giờ hoặc hơn trước khi hòang hôn và bình minh thật sự diễn ra, và còn lại cho đến khi hoặc mặt trời lên cao, hoặc những áng mây vẩn còn đỏ rực dưới những ánh nắng còn hừng lên tận cuối chân trời. Trước tiên nó giống một trạng thái khó chịu, như thể khi bị trói được nới lỏng, và tiếp đó là sự tự do hoàn toàn ập đến rất nhanh. Tuy nhiên, sự tự do sẽ ngăn trở sự biến đổi trở lại hoặc nó sẽ tái phát nhanh chóng, chỉ khi có một sự báo trước thầm lặng đầy ma thuật.

Tối nay , khi chúng tôi gặp nhau, nàng có vẻ như đang bị cưỡng bách, và chịu đựng tất cả những dấu hiệu cho thấy đang diễn ra một sự rung động nội tại. Tự bản thân, tôi cho là điều này những những biểu hiện sớm nhất cho một nỗ lực mạnh mẽ mà nàng có thể làm.

Tuy nhiên, chỉ sau vài phút nàng đã có thể hoàn toàn tự chủ được bản thân. Rồi, ra hiệu cho chồng nàng ngồi xuống trên một chiếc ghế xofa cạnh nàng, nơi nàng đang khẽ tựa vào, nàng nói những người còn lại trong số chúng tôi mang ghế lại gần.

Nắm tay của chồng mình trong tay, nàng bắt đầu, “Tất cả chúng ta đều đang tự do ở nơi đây, có thể là lần cuối cùng! Em biết rằng anh sẽ luôn ở bên em đến tận cùng.” Điều này để nói cho chồng này, người đang nắm tay nàng, và chúng tôi thấy, ông ta siết chặt tay nàng. “Vào sáng mai chúng ta sẽ đi giải quyết công chuyện của chúng ta, và chỉ có Chúa mới biết điều gì đã được dành trước cho bất kỳ ai trong chúng ta. Các bạn đã rất tốt với tôi khi mang tôi đi cùng. Tôi biết tất cả những người đàn ông can đảm nhiệt tình tất đều có thể làm những điều đó cho một người phụ nữ yếu đuối tội nghiệp, người mà có thể mất đi linh hồn của mình, không, không, vẩn chưa như vậy, nhưng đang bị đe dọa trong bất kỳ lúc nào, các anh sẽ làm như vậy. Nhưng các bạn phải nhớ rằng tôi không giống như các bạn. Có một chất độc đang tồn tại trong máu của tôi, trong tâm hồn của tôi, nó có thể tàn phá tôi, và hẳn nó sẽ tàn phá tôi, trừ phi có một sự cứu trợ nào đó đến kịp với chúng ta. Ôi, các bạn tôi, các bạn cũng biết rõ như tôi, rằng linh hồn của tôi đang lâm nguy. Và dù rằng tôi biết rằng có một cách dành sẳn như vậy cho tôi, các bạn và tôi đều không được chọn lựa nó!” Nàng lần lượt nhìn thật khẩn cầu đối với tất cả chúng tôi, bắt đầu và kết thúc bởi chồng nàng.

“Đó là cách nào?” Van Helsing khàn giọng hỏi. “Cách nào mà chúng ta phải không, có thể không được chọn?”

“Đó là tôi có thể chết lúc này, dưới tay chồng mình hoặc của ai khác, trước khi con yêu quái khủng khiếp ấy có thể hòan thành tòan bộ công việc. Tôi biết, và các bạn biết rằng khi tôi chết các bạn có thể và sẽ giải phóng tinh thần bất diệt của tôi, thậm chí giống như các bạn đã làm với Lucy tội nghiệp. Chết, hoặc sợ hãi cái chết, chỉ có một điều có thể tồn tại trong cái cách mà tôi sẽ không lùi bước trước cái chết vào lúc này, giữa những người bạn yêu thương tôi. Nhưng chết không phải là tất cả. Tôi không thể chết trong trường hợp này, khi mà vẩn còn hy vọng phía trước chúng ta và còn một nhiệm vụ cay đắng mà chúng ta phải hòan thành, thể theo ý Chúa. Do đó, về phần mình, tôi chắc chắn sẽ bỏ lại nơi đây vĩnh viễn sự nghỉ ngơi, mà sẽ ra đi vào bóng đêm, nơi có thể là nơi đen tối nhất trên thế giới hoặc được cầm giữ dưới âm ty!”

Tất cả chúng tôi đều im lặng, vì theo bản năng chúng tôi biết nó điều này chỉ là sự mào đầu. Những khuôn mặt khác đều cứng rắn, và khuôn mặt Harker chuyển sang xám tro. Có thể, ông ta đóan được rõ hơn chúng tôi điều sắp được nói.

Nàng tiếp tục, “Điều này có phải là tôi đang để lại thu thập tài sản không.” Tôi không thể làm gì ngòai việc ghi lại trong một trường hợp pháp lý kỳ lạ mà nàng đang dùng đến tại một nơi này như thế này, với tất cả sự nghiêm trọng. “Mỗi người trong các bạn để lại cho tôi cái gì? Tôi biết là cuộc sống của các bạn” nàng nói tiếp rất nhanh, “được quyết định rất dễ dàng đối với những người đàn ông dũng cảm. Cuộc sống của bạn là của Chúa, và các bạn có thể mang trả nó cho Người, nhưng các bạn sẽ cho tôi cái gì” Một lần nữa nàng hướng cái nhìn dò hỏi, nhưng lần này tránh nhìn vào mặt chồng nàng. Quincey xem chừng đã hiểu, cậu ta gật đầu, và nàng ngước mặt lên. “Và tôi sẽ nói với các bạn những điều tôi muốn một cách rõ ràng, vì sẽ không có vấn đề nghi ngờ trong mối liên kết giữa chúng ta lúc này. Các bạn phải hứa với tôi, một lần cho mãi mãi, thậm chí cả anh nữa, người chồng yêu dấu của em, rằng khi thời điểm ấy đến, các bạn phải giết tôi.”

“Đó là lúc nào?” Đó là giọng nói của Quincey, nhưng trầm lặng và căng thẳng.

“Khi mà các bạn sẽ nhận ra rằng tôi đang rất thay đổi, và nhận ra rằng lúc ấy tôi chết sẽ tốt hơn khi tôi sống. Khi mà cái chết đó đã đến trong da thịt tôi, thì các bạn phải, không được có một phút do dự nào, phải đóng cọc xuyên qua người tôi và cắt đầu tôi ra, hoặc là làm bất kỳ chuyện gì có thể nếu muốn cho tôi sự yên nghỉ!”

Quincey là người đầu tiên đứng dậy sau khi do dự. Cậu ta quỳ trước nàng và nắm lấy tay nàng, nói một cách trịnh trọng, “Tôi chỉ là một gã thô lỗ,có thể tôi không phải là người có thể xứng đáng có được một sự biệt đãi như vậy, nhưng tôi thề với bà bằng những gì linh thiêng và thân yêu nhất của tôi rằng, khi mà cái thời điểm báo trước ấy đến, tôi sẽ không chùn bước để là những bổn phận mà bà đã đặt ra cho chúng tôi. Và tôi cũng hứa với bà rằng tôi sẽ làm thật chắc chắn, vì tôi chỉ nghi ngờ là lúc nào là lúc tôi xác nhận rằng thời điểm ấy đã đến!”

“Người bạn chân chính của tôi!” đó là tất cả những gì nàng có thể nói giữa những dòng nước mắt đang rơi nhanh, khi nàng cúi xuống hôn tay cậu ta.

“Tôi cũng thề như vậy, bà Mina thân yêu!” Van Helsing nói. “Và tôi nữa!” huân tước Godalming nói, mỗi người trong số họ đều quỳ xuống trước nàng để cất lời thề. Và bản thân tôi cũng làm theo.

Đoạn chồng nàng quay lại nhìn nàng với đôi mắt vàng, và với một một vẻ xanh xao tái mét, nó làm dịu bớt đi mái đầu trắng như tuyết, và hỏi, “Và anh có cũng phải, cất lời hứa như vậy không, ôi, vợ tôi?”

“Anh cũng vậy, anh yêu”, nàng nói, với sự mong mỏi trong thương cảm bộc lộ trong giọng nói và mắt nàng. “Anh phải không được chùn bước. Anh là gần gũi nhất, là thân thương nhất và là cả thế giới này đối với em. Tâm hồn của chúng ta đã được gắn chặt với nhau, suốt đời và mãi mãi. Hãy nghĩ đi, anh yêu, hãy nghĩ đến những cái lúc mà những người đàn ông dũng cảm đã giết vợ họ và những người phụ nữ thân yêu của họ, để giữ cho họ đừng rơi vào tay kẻ thù. Những cánh tay của họ không do dự thêm lúc nào bởi vì chính những người họ yêu thương van nài họ hãy giết mình. Đó chính là nhiệm vụ của những người đàn ông đối với những người mà họ yêu thương, dù đó là một công việc đầy nhức nhối vào giây phút ấy! Và than ôi, anh yêu, nếu như mà tôi phải chết dưới tay một ai đó, xin hãy dành cho cánh tay của người yêu thương tôi nhất. Bác sĩ Van Helsing, tôi không quên lòng thương của ngài trong trường hợp Lucy tội nghiệp, đã dành việc ấy cho người yêu …” Nàng ngừng lời với một thoáng đỏ mặt, và thay đổi cách nói, “dành cho người xứng đáng nhất dành cho bạn ấy sự an bình. Nếu như thời khắc ấy lại đến, tôi muốn ngài hãy tạo ra cho cuộc đời chồng tôi một kỷ niệm hạnh phúc, đó là việc cánh tay yêu thương của anh ấy sẽ giải phóng tôi khỏi sự nô lệ kinh tởm đang chụp xuống tôi.”

“Tôi thề lần nữa, thưa bà!” Giọng nói giáo sư vọng lên vang dội.

Bà Harker mỉm cười, một nụ cười tích cực, rồi với dấu hiệu của sự an ủi nàng quay lại và nói, “Và bây giờ là một lời cảnh cáo, một lời cảnh cáo mà các bạn không bao giờ được quên. Lần này, nếu như nó đến, có thể nó sẽ đến nhanh và không tiên liệu trước được, và trong trường hợp đó các bạn phải tận dụng cơ hội của mình không mất đi một chút thời gian nào. Và trong lúc đó tôi có thể… ! Không, nếu thời điểm ấy đến, tôi có thể sẽ liên minh với kẻ thù của các bạn chống lại các bạn.

“Một yêu cầu nữa.” lần này nàng nói rất trịnh trọng, “nó không quan trọng và cần thiết như những thứ khác, nhưng tôi muốn các bạn làm một điều cho tôi, nếu các bạn có thể.”

Tất cả chúng tôi đều ưng thuận, nhưng không ai nói ra lời. Không cần phải nói.

“Tôi muốn các bạn đọc cuốn Dịch Vụ Mai Táng này.” Nàng bị ngắt lời bởi một tiếng rên thăm thẳm từ chồng nàng. Nắm lấy tay ông trong tay mình, nàng nâng đầu ông lên, và tiếp tục. “Vào một ngày nào đó các bạn sẽ phải làm điều đó đối với tôi. Bất cứ việc gì có thể liên tưởng đến một trạng thái khủng khiếp như vậy, nó sẽ mang đến những ý nghĩ dịu ngọt cho chúng ta. Anh, anh yêu, em hy vọng anh sẽ đọc nó, vì nó sẽ là giọng nói của anh còn vọng mãi trong tâm khảm em, hãy làm những gì có thể!”

“Nhưng ôi, em yêu,” ông ấy phản bác, “cái chết còn cách xa em lắm mà.”

“Không,” nàng nói, đưa tay lên báo hiệu. “Trong thời khắc này em đang lún sâu vào cõi chết hơn cả khi sức nặng của ngôi mộ nặng nề nằm đè lên em!”

“Ôi, vợ tôi, anh phải đọc nó ư?” ông ta nói, trước khi ông ta bắt đầu.

“Điều đó sẽ giúp em được an ủi, chồng em!” đó là tất cả những gì nàng đã nói, và ông ta bắt đầu đọc khi nàng đưa ra quyển sách.

Làm sao mà tôi, hay bất kỳ ai có thể kể lại một khung cảnh kỳ lạ như vậy, trang nghiêm, u ám, sầu thảm, kinh dị và cùng với những điều ấy, mang một vẻ dịu ngọt vô cùng. Thậm chí với một kẻ theo chủ nghĩa hòai nghi, kẻ không thể làm được việc gì khác ngòai việc chế nhạo những sự thật cay đắng trong những cái gì đó thật linh thiêng hay thật xúc động, thì cũng sẽ phải hòa tan những giọt nước mắt chảy ngược về tim khi hắn thấy một nhóm nhỏ những người bạn yêu thương và dâng hiến cho nhau đang quỳ quanh một người phụ nữ buồn rầu và đau khổ. Hoặc hãy nghe giọng nói chan chứa một cảm xúc sâu nặng của chồng nàng, trong những âm sắc tan vỡ và xúc động khiến ông ấy phải ngừng lại, ông ấy đọc những dịch vụ đơn giản và đẹp đẽ trong việc Mai Táng Người Chết. Tôi không thể để cho… những từ ngữ… những âm thanh… chiến thắng tôi!

Trong bản năng của nàng, nàng có lý. Sự lạ lùng ấy, sự kỳ dị ấy về sau hình như nó có thể làm cho chúng tôi thậm chí cảm thấy như được tăng thêm sỹ khí trong những giờ phút này, nó nâng đỡ cho chúng tôi rất nhiều. Và sự im lặng, chỉ ra rằng bà Harker đã trở lại với sự thanh thản trong tâm hồn, không có vẻ như quá tràn ngập sự tuyệt vọng như tất cả chúng tôi đã hằng khiếp sợ.

NHẬT KÝ CỦA JONATHAN HARKER

Ngày 15 tháng Mười, Varna – Chúng tôi rời khỏi Charing Cross vào buổi sáng ngày 12, đến Paris ngay đêm đó, và đặt một chỗ an toàn ở Orient Express. Chúng tôi đi cả ngày lẫn đêm, và đến đây vào lúc năm giờ. Huân tước Godalming đến Tổng lãnh sự để xem có điện tín nào đã gửi đến cho ông ta hay không, trong khi những người còn lại trong số chúng tôi đi đến khách sạn, “the Odessus.” Cuộc hành trình không xảy ra tai nạn nào. Tuy vậy, tôi lại quá hăm hở để tiếp tục, để đương đầu với nó. Đến khi chiếc Czarina Catherine cập vào bến cảng thì không có gì trên thế giới bao la này làm tôi vui sướng hơn thế nữa. Cám ơn Chúa! Mina vẩn ổn, và nhìn lại còn có phần khỏe mạnh hơn. Nàng đã có da có thịt lại. Nàng ngủ rất ngon. Trong cả cuộc hành trình nàng gần như là ngủ suốt. Tuy nhiên trước lúc bình minh và hòang hôn, nàng rất yếu ớt và bất an. Và điều đó đã hình thành một thói quen cho Van Helsing để ông ấy thôi miên nàng vào những thời điểm như vậy. Trước tiên, còn cần phải nỗ lực một chút, và ông ấy phải làm khá nhiều cử động. Nhưng bây giờ, nàng có vẻ như chịu tác động thôi miên tức thì, giống như một thói quen, ngay khi những công việc cần thiết chỉ mới bắt đầu. Ông ta có vẻ như rất có năng lực trong những giờ phút đặc biệt chỉ đơn giản cần lý trí, và những ý nghĩ của nàng tuân theo lệnh ông ta. Ông ấy luôn hỏi xem nàng có nhìn và nghe thấy gì không.

Nàng trả lời câu hỏi đầu, “Không thấy gì, tất cả đều tối đen.”

Và cho câu hỏi thứ nhì, “Tôi có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ quanh mạn thuyền, và tiếng nước cuộn chảy. Buồm và thừng chão căng thẳng, cột buồm và trục căng kêu răng rắc. Tiếng gió ở trên cao… Tôi có thể nghe thấy nó trong tiếng vải liệm, tiếng mũi tàu xuyên vào tiếng bọt biển.”

Rõ ràng là Czarina Catherine vẩn còn ở trong biển, đang vội vã tiến đến Varna. Huân tước Godalming vừa mới trở về. Ông ta có bốn tờ điện tín, mỗi tờ cho mỗi ngày kể từ lúc chúng tôi khởi hành, và cùng có nội dung giống nhau. Rằng Czarina Catherine chẳng hề báo cáo lại cho Lloyd từ bất kỳ nơi nào. Ông ấy đã sắp xếp trước khi rời London rằng những nhân viên của ông ta sẽ gửi điện cho ông ta mỗi ngày để nói xem con tàu có đánh điện về không. Thậm chí khi con tàu kia không báo cáo về thì ông ta cũng có một thông điệp để ông ta có thể đảm bảo là đường dây điện tín luôn được trông chừng thông suốt.

Chúng tôi ăn tối và đi ngủ sớm. Ngày mai chúng tôi sẽ ngài Phó Lãnh Sự, và sắp xếp sao cho nếu chúng tôi có thể, có mặt trên con tàu ngay khi nó vừa đến. Van Helsing nói rằng cơ hội của chúng tôi là việc chúng tôi có thể lên tàu giữa lúc bình minh và hòang hôn. Bá tước, nếu hắn thậm chí có thể biến thành dơi, thì cũng không thể đi ngang qua nước như ý muốn của hắn, và vì vậy không thể rời khỏi thuyền. Còn khi hắn dám biến thành hình dạng con người mà không gây nghi ngờ, thì rõ ràng nếu hắn sẽ mong muốn ít được chú ý đến, hắn sẽ phải ở lỳ trong cái hộp. Nếu thế thì chúng tôi có thể đến lên tàu sau khi bình minh, hắn sẽ coi như phụ thuộc vào lòng tốt của chúng tôi, vì chúng tôi có thể mở cái hộp và xử lý hắn như chúng tôi đã làm cho Lucy tội nghiệp, trước khi hắn có thể cử động. Lòng tốt mà hắn nhận được từ chúng tôi sẽ rất ít. Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ không gặp nhiều rắc rối với những viên chức hay các thủy thủ. Tạ ơn Chúa! Đây là một đất nước mà sự hối lộ có thể làm được tất cả, và chúng tôi đều có của ăn của để. Chúng tôi chỉ phải làm sao cho con tàu không thể vào cảng giữa lúc hòang hôn và bình minh mà không có sự cảnh cáo của chúng tôi và chúng tôi sẽ an tòan. Quan Tòa Túi Tiền sẽ phân xử cho ca này, tôi nghĩ thế!

Ngày 16 tháng Mười, – Bản báo cáo của Mina vẩn vậy. Sóng vỗ và nước cuốn, bóng tối và gió reo. Rõ ràng là chúng tôi đang ở vào thời điểm tốt, và khi chúng tôi nghe tin về Czarina Catherine thì chúng tôi sẽ sẳn sàng. Và khi nó bắt buộc phải qua Dardanelles thì chúng tôi chắc chắn sẽ có báo cáo.

Ngày 17 tháng Mười. – Lúc này mọi thứ xem ra đã được sắp xếp ổn thỏa, tôi nghĩ vậy, để đón tiếp bá tước trong sự trở về sau chuyến du lịch của hắn. Godalming đã nói với những người xuất nhập khẩu một câu chuyện tưởng tượng rằng trong một cái hộp được gửi ra nước ngòai có một vật bị mất trộm của bạn ông ta, và có được sự thỏa thuận nữa vời rằng ông ta có thể mở chiếc hộp và chịu mọi trách nhiệm về việc này. Người đứng đầu đã cho ông một tờ giấy để ra lệnh cho thuyền trưởng để cho ông ta mọi khả năng để làm bất kỳ điều gì ông muốn trên tàu, và cũng cho một sự cấp phép tương tự cho nhân viên của ông ở Varna. Chúng tôi đã thấy người nhân viên ấy, người đã rất ấn tượng với Godalming qua cái dáng vẻ quý phái của anh ta, và tất cả chúng tôi đều hài lòng với những những gì ông ta có thể làm để giúp đỡ cho những ý muốn của chúng tôi được thực hiện.

Tất cả chúng tôi đều sắp xếp những việc phải làm khi chúng tôi mở chiếc hộp. Nếu có bá tước trong đó, Van Helsing và Seward sẽ cắt đầu hắn ngay tức khắc và đóng cọc xuyên tim hắn. Morris, Godalming và tôi sẽ ngăn chặn mọi sự can thiệp, thậm chí nếu phải dùng vũ lực thì chúng tôi cũng sẳn sàng. Giáo sư nói rằng nếu chúng tôi có thể làm được như vậy với cơ thể của bá tước, thì nó sẽ nhanh chóng tan thành bụi ngay sau đó. Trong trường hợp này thì sẽ không có chứng tích gì chống lại chúng tôi, nếu như có sự nghi ngờ về một vụ ám sát được dấy lên. Nhưng nếu thậm chí không được như vậy, chúng tôi sẽ đứng vững hay ngã quỵ dựa vào những hành động của chúng tôi, và có thể trong một ngày nào đó sẽ có một kịch bản được dựng lên nhằm ngăn giữa chúng tôi với sợi dây thừng. Về phần mình, tôi thấy cơ hội duy nhất ấy sẽ là quá may mắn nếu có được. Chúng tôi không để lại vướng bận nào trong ý định của mình. Chúng tôi tất nhiên đã thảo thuận với những nhân viên quan chức rằng ngay khi vừa thấy Czarina Catherine, chúng tôi sẽ được báo bằng một thông điệp đặc biệt.

Ngày 24 tháng Mười. – Cả một tuần chờ đợi. Điện tín hàng ngày đều gủiw đến cho Godalmin, nhưng chỉ báo cùng một chuyện. “Chẳng có gì để báo cáo.” Những câu trả lời của Mina trong những cuộc thôi miên sáng và chiều cũng chẳng hề thay đổi. Sóng vỗ, nước cuốn, và tiếng cột buồm răng rắc.

ĐIỆN TÍN, NGÀY 24 THÁNG MƯỜI, RUFUS SMITH, LLOYD’S, LONDON, CHO NGÀI HUÂN TƯỚC GODALMING, BỞI NGÀI PHÓ LÃNH SỰ H.B.M. VARNA

“Czarina Catherine đã báo cáo về sáng nay từ Dardanelles.”

NHẬT KÝ CỦA BÁC SĨ SEWARD

Ngày 25 tháng Mười – Sao mà tôi nhớ cái máy ghi âm của mình thế! Để viết nhật ký thì cây viết xem ra khá tẻ nhạt đối với tôi! Nhưng Van Helsing nói rằng tôi phải làm thôi. Tất cả chúng tôi đã có một ngày khá kích động vào hôm qua khi Godalming nhật được điện tín từ Lloyd’s. Bây giờ tôi đã được biết những người đàn ông có một cảm giác chiến đấu như thế nào khi bên tai họ vẳng lên lời kêu gọi hành động. Bà Harker, duy nhất trong cả hội, không tỏ ra dấu hiệu xúc động nào. Sau hết, nếu nàng không làm như vậy thì mới là chuyện lạ, vì chúng tôi đã rất đặc biệt chú ý để nàng đừng biết gì hết về chuyện này, và tất cả chúng tôi đều cố không biểu lộ sự kích động khi có mặt nàng.Tôi chắc rằng, vào những ngày quá khứ, khi nàng còn đảm nhiệm việc ghi chép công việc, thì chẳng có vấn đề gì khiến chúng tôi phải cố giấu diếm như vậy. Nhưng lần này thì nàng đã có sự thay đổi ghê gớm trong ba tuần lễ vừa qua.Càng lúc nàng càng chìm sâu vào tình trạng nữa mê nữa tỉnh, và dù nàng vẩn tỏ ra khỏe mạnh và vui vẻ, và da thịt nàng trở lại hồng hào, Van Helsing và tôi vẩn không hài lòng chút nào. Chúng tôi thường nói chuyện với nàng. Tuy nhiên chúng tôi lại chẳng nói một lời với những người khác. Điều đó sẽ làm tan nát trái tim của Harker, và tất nhiên là cả tâm hồn ông ta nữa, nếu ông ta thậm chí chỉ biết rằng chúng tôi đang nghi ngờ về vấn đề này. Van Helsing kể với tôi rằng ông ấy kiểm tra răng nàng rất kỹ càng, khi nàng đang ở trong tình trạng bị thôi miên, vì ông ấy nói khi nó còn chưa bắt đầu trở nên bén nhọn thì vẩn chưa có sự nguy hiểm thật sự trong những quá trình biến đổi đang diễn ra đối với nàng. Nếu điều này xảy ra, thì cần thiết phải tiến hành một số bước! Hai chúng tôi đều biết rằng những bước đó là gì, dù chúng tôi chẳng biểu lộ ý nghĩ của mình đối với nhau. Cả hai chúng tôi đều chẳng hề lùi bước trước nhiệm vụ, dù điều đó thật đáng kinh tởm để suy tính đến. “Cái chết không đau đớn” là một từ xuất sắc và tuyệt diệu! Tôi rất biết ơn những ai đã phát minh ra từ đó này.

Chỉ mất khỏang 24 giờ để đi thuyền buồm từ Dardanelles đến đây, với tốc độ mà Czarina Catherine đi từ London. Có lẽ nó sẽ đến vào lúc sáng, nhưng nó không thể đến trước khi đứng bóng, tất cả chúng tôi đều đi nghỉ sớm. Chúng tôi sẽ thức dậy vào lúc một giờ, khi mọi thứ sẳn sàng.

25 tháng Mười, Giữa trưa. – Không có thêm tin tức mới nào về sự cập bến của con tàu. Bản báo cáo của bà Harker trong cuộc thôi miên vào buổi sáng vẩn như thường lệ, dù đáng lý ra chúng tôi phải có được những tin tức mới vào bất kỳ lúc nào. Tất cả những người đàn ông chúng tôi đều kích động đến phát sốt lên được, ngoại trừ Harker vẩn bình thản.Tay ông ấy lạnh như đá, và khỏang một giờ trước tôi thấy ông ấy đang mài lười thanh dao Ghoorka khổng lồ mà dạo gần đây ông ấy luôn mang theo mình. Sẽ là một thảm cảnh cho bá tước khi cổ họng của hắn được nếm thử lưỡi của thanh “Kukri” ấy, được điều khiển bởi cánh tay kiên quyết và lạnh như đá ấy!

Van Helsing và tôi luôn để ý đến bà Harker trong ngày hôm nay. Vào khỏang gần giữa trưa nàng rơi vào một trạng thái nữa mê nữa tĩnh ngắn mà chúng tôi không thích tí nào. Mặc dù chúng tôi giữ im lặng với những người khác, nhưng ai trong số chúng tôi cũng đều không hài lòng về chuyện này. Cả buổi sáng nàng tỏ ra bồn chồn, đến thoạt tiên chúng tôi cảm thấy vui mừng khi biết nàng đang ngủ. Tuy nhiên, khi chồng nàng buột miệng cho biết rằng nàng đang ngủ rất say nên ông ấy không đánh thức nàng, thì chúng tôi đi vào phòng nàng để tự quan sát nàng. Nàng thở một cách tự nhiên và nhìn thật tốt và an bình đến nỗi chúng tôi đồng ý rằng giấc ngủ là tốt cho nàng hơn bất kỳ thứ gì khác. Cô gái tội nghiệp, nàng có nhiều thứ để quên đi, để không tự vấn lòng trong giấc ngủ, nó sẽ mang đến cho nàng sự lãng quên, mang đến cho nàng những điều tốt đẹp.

Sau đó. – Ý kiến của chúng tôi đã được chứng minh, vì sau khi ngủ lại được vài giờ nàng tỉnh giấc, nàng trông tươi tỉnh hơn và khỏang mạnh hơn những ngày qua. Vào lúc hoàng hôn nàng lại nói trong sự thôi miên những điều thường lệ. Dù đang ở nơi đâu tại Biển Đen, bá tước rõ ràng là đang vội vã trở về đích. Về nơi tận số của hắn, tôi tin như vậy!

Ngày 26 tháng Mười. – Lại một ngày khác và chẳng có tăm hơi gì của Czarina Catherine. Đáng lý lúc này nó phải đến đây rồi. Nhưng rõ ràng là nó vẩn còn đang lênh đênh ở đâu đó, bởi vì bản báo cáo trong cơn thôi miên của bà Harker vào lúc bình minh vẩn y như cũ. Có thể rằng con tàu lớn ấy phải nằm lại ở đâu đó do sương mù. Một số tàu chạy bằng hơi nước đến vào tối hôm qua cho biết là có sương mù trong những con đường ở cả hai đầu bắc và nam bến cảng. Chúng tôi phải tiếp tục quan sát bất kỳ dấu hiệu nào của con tàu có thể xuất hiện vào bất kỳ lúc nào.

Ngày 27 tháng Mười, Giữa trưa. – Quá lạ lùng. Chẳng có tin tức gì về con tàu chúng tôi đang chờ đợi. Bản báo cáo của bà Harker vào tối qua và sáng nay vẩn như thường lệ. “Sóng vỗ và nước cuốn, ” dù nàng có thêm vào rằng “tiếng sóng vỗ rất rất yếu.” Điện tín từ London vẩn như cũ, “không có gì để báo cáo thêm.” Van Helsing bức bối khủng khiếp, và nói với tôi rằng bây giờ ông ấy chỉ sợ là bá tước đã trốn khỏi chúng tôi.

Ông ấy nói thêm một cách đặc biệt, “Tôi không thích tình trạng mơ mơ tỉnh tỉnh của bà Mina. Những linh hồn và những ý thức có thể làm nên những chuyện lạ trong suốt quá trình bị thôi miên.” Tôi muốn hỏi ông thêm, nhưng Harker vừa lúc bước vào, và ông ấy đưa tay cảnh cáo. Tối nay lúc hòang hôn chúng tôi phải thử làm cho nàng nói đầy đủ thêm khi nàng rơi vào trạng thái thôi miên.

Ngày 28 tháng Mười – Điện tín. Rufus Smith, London, cho huân tước Godalming, gửi bởi ngài Phó Lãnh Sự H.B.M, Varna “Czarina Catherine báo cáo đã đến Galatz vào một giờ hôm nay.”

NHẬT KÝ CỦA BÁC SĨ SEWARD

Ngày 28 tháng Mười. – Khi điện tín đến loan báo sự cập bến ở Galatz tôi không nghĩ rằng nó lại gây nên một cơn sốc cho chúng tôi như nó có thể được chờ đợi. Đúng vậy, chúng tôi không biết là từ đâu, hoặc khi nào, hoặc lúc nào con tàu ấy trốn được. Nhưng tôi nghĩ rằng tất cả chúng tôi đều đang chờ đợi một chuyện lạ nào đó có thể xảy ra.Ngày con tàu cập bến Varna đã làm chúng tôi từng người hài lòng rằng sự việc chúng tôi chờ đợi chỉ có thế. Bây giờ chúng tôi chỉ muốn biết việc đó đã xảy đến ở đâu. Tuy nhiên điều đó chỉ không hơn gì một sự ngạc nhiên. Tôi cho rằng những công việc tự nhiên trong những điều cơ bản để hy vọng đã khiến chúng tôi tin lẫn nhau rằng chuyện đó sẽ xảy ra như vậy, không phải chúng tôi không biết nó sẽ xảy ra. Thuyết tiên nghiệm đã dẩn hướng cho các thiên thần, thậm chí nếu như đó chỉ là ý chí của những con người trần tục nhỏ bé. Van Helsing giơ tay lên đầu trong một thóang, như muốn phản kháng đến Đấng Tối cao. Nhưng ông không nói một lời, và trong vài giây khuôn mặt ông rắn đanh lại đầy kiên quyết.

Huân tước Godalming trở nên vô cùng tái, và cậu ấy ngồi thở một cách nặng nhọc. Bản thân tôi cũng nữa chóang váng và tôi liếc nhìn dò hỏi từ người này sang người khác. Quincey Morris siết chặt dây lưng với một động tác thóang nhanh mà tôi đã biết khá rõ. Trong những ngày phiêu lãng xưa cũ, điều đó có nghĩa “hành động.” Bà Harker trở nên trắng nhợt đi, đến nỗi vết sẹo đỏ trên trán nàng giống như sắp bừng cháy, nhưng nàng chắp tay lại một cách lặng lẽ và nhìn lên trời cầu nguyện. Harker mỉm cười, một nụ cười thật sự, một nụ cười đen tối, cay đắng của một người không còn hy vọng, nhưng cùng lúc đó hành động của ông đi ngược lại với dáng độ của ông, khi tay ông theo bảo năng sờ lên chuôi thanh dao Kukri khủng khiếp và dừng lại ở đó.

“Chừng nào thì có chuyến xe lửa kế tiếp đi Galatz?” Van Helsing hỏi chung với chúng tôi.

“Vào 6:30 sáng mai!” Tất cả chúng tôi đều giật mình, vì câu trả lời đó là của bà Harker.

“Vì sao mà bà có thể biết được, quỷ thật?” Art hỏi.

“Ông đã quên, hoặc có thể là ông không biết, dù Jonathan đã biết và bác sĩ Van Helsing cũng đã biết, rằng tôi là một người nghiện xe lửa. Khi còn ở nhà ở Exeter tôi luôn làm những bảng giờ xe, vì điều đó có ích cho chồng tôi. Tôi thấy nó đôi khi cũng hữu dụng, và bây giờ tôi cũng luôn làm sẳn những bảng giờ xe. Tôi biết rằng nếu có chuyện gì khiến chúng ta phải đến lâu đài Dracula thì chúng ta nên đi qua đường Galatz, hoặc dù sao đi nữa cũng xuyên qua Bucharest, nên tôi cẩn thận ghi nhớ lại giờ tàu. Cũng chẳng vui gì vì cũng chẳng có nhiều thứ để nhớ, khi sáng mai chỉ có một chuyến xe lửa như tôi đã nói.”

“Một người phụ nữ phi thường!” giáo sư lẩm bẩm.

“Chúng ta có thể đặt một chuyến đặc biệt chứ?” huân tước Godalming hỏi.

Van Helsing lắc đầu, “Tôi sợ rằng không. Vùng đất này rất khác với quê hương của anh hay tôi. Thậm chí nếu chúng ta đặt một chuyến xe đặc biệt, thì có thể nó cũng không đến sớm bằng một chuyến xe lửa thông thường. Hơn thế nữa, chúng ta phải chuẩn bị một số thứ. Chúng ta phải suy nghĩ. Nào, bây giờ hãy tổ chức lại mọi chuyện. Anh, bạn Arthur, đi đến ga xe lửa lấy vé và sắp xếp mọi thứ sẳn sàng cho chúng ta để đi vào sáng mai. Còn anh, bạn Jonathan, hãy đến nhân viên bến tàu và nói anh ta chuyển thư cho nhân viên ở Galatz để cho phép chúng ta lục sóat con tàu ngay khi nó vừa đến đấy. Quincey Morris, anh đến gặp ngài Phó Lãnh sự, nhờ sự giúp đỡ của ngài với người của ngài ở Galatz và những gì ngài có thể làm để làm cho đường đi của chúng ta thông suốt, bởi vì chúng ta sẽ không có gì để mất khi băng qua dòng Danube. John sẽ ở đây với bà Mina và tôi, và chúng tôi sẽ thảo luận. Bởi vì nếu kéo dài thời gian chúng ta sẽ bị trễ. Và sẽ không vấn đề gì xảy ra vào lúc bình minh, do tôi sẽ ở đây với bà ấy để tiếp tục lấy tin.”

“Và tôi,” bà Harker nói tươi tỉnh, càng giống với con người cũ của nàng hơn là tình trạng của nàng trong những ngày dài vừa qua, ” tôi sẽ thử dùng tất cả mọi cách, rồi sẽ suy nghĩ và viết cho các bạn khi tôi đà làm xong. Có cái gì đó đang chuyển dịch vào tôi một cách kỳ lạ, và tôi cảm thấy tự do hơn so với dạo gần đây!”

Ba con người trẻ tuổi hơn có vẻ vui mừng hơn khi họ cảm thấy đã nắm được ý tứ trong lời nói của nàng. Nhưng Van Helsing và tôi, quay về phía, gặp nhau ở một cái liếc nhìn nghiêm nghị và lo lắng. Tuy nhiên vào lúc đó chúng tôi không nói gì.

Khi ba người đàn ông đã đi nhiệm vụ của họ Van Helsing yêu cầu bà Harker tạo một bản sao cho những đoạn nhật ký và tìm giùm ông ấy phần nhật ký của Harker ở Lâu đài. Nàng đi và làm ngay.

Khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng nàng, ông ấy nói với tôi, “Chúng ta đang có cùng một suy nghĩ! Hãy nói ra đi!”

“Ở đây đang có cái gì đó thay đổi. Cái điều đáng hy vọng này lại làm tôi khó ở, bởi vì có thể nó là một sự đánh lừa chúng ta.”

“Khá đúng. Anh có biết vì sao mà tôi yêu cầu bà ấy đi làm bản viết tay không?”

“Không!” tôi nói, “trừ phi để có cơ hội gặp tôi một mình.”

“Anh nói có phần đúng, bạn John, nhưng chỉ một phần thôi. Tôi muốn nói với anh một số điều. Và ôi, bạn tôi, tôi đang nói về một sự rủi ro to lớn và ghê gớm. Nhưng tôi tin là nó đúng như vậy. Đúng vào giây phút bà Mina nói ra những từ mà chỉ có hai chúng ta hiểu, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ. Trong cuộc thôi miên ba ngày trước bá tước đã dùng năng lực tinh thần của hắn để đọc tâm tưởng của bà ấy. Hoặc đúng hơn hắn đã khiến bà ấy nhìn thấy hắn trong chiếc hộp đất trên thuyền với nước cuốn chung quanh, chỉ được tự do vào đúng lúc mặt trời mọc và lặn. Hắn biết rằng chúng ta đang ở đây, vì nàng có thể nói không hạn chế cuộc sống rộng mở của mình, những gì mắt thấy tai nghe cho hắn, trong khi nếu ở vai trò của hắn thì nàng không thể nói gì, trong chiếc hộp quan tài hắn. Bây giờ thì hắn đang dồn mọi nỗ lực để trốn chạy chúng ta. Và lúc này, hắn không cần đến nàng nữa.

“Hắn biết chắc rằng với khả năng ghê gớm của hắn thì nàng sẽ đến khi hắn gọi. Nhưng khi hắn cắt đứt với nàng, tách rời nàng khỏi năng lực của chính hắn, khi hắn muốn làm, thì nàng sẽ không đến với hắn nữa. A! Ở đây tôi hy vọng rằng những bộ óc con người của chúng ta vẩn sẽ là con người trong một thời gian dài nữa và không mất đi ơn huệ của Chúa, sẽ vượt lên bộ óc trẻ con của hắn, đã từng nằm trong mộ hàng thế kỷ, sẽ không phát triển đến tầm vóc của chúng ta, sẽ chỉ làm việc một cách ích kỷ và do vậy chỉ làm được những việc nhỏ nhoi. Bà Mina đang đến kìa. Đừng nói một lời nào với bà ấy về tình trạng thôi miên của bà! Bà không biết về nó, và nó sẽ đánh gục bà ấy và chỉ khiến bà ấy tuyệt vọng trong khi tất cả chúng ta đều muốn bà ấy hy vọng, can đảm, và điều tất cả chúng ta muốn nhất là bộ óc vĩ đại của bà ấy đã được rèn luyện như bộ óc của một con người, nhưng là một người phụ nữ dịu dàng và có một năng lực đặc biệt khi bá tước đã cho bà ấ, nhưng có thể hắn đã không lấy đi, vì hắn không nghĩ đến chuyện ấy. Im lặng! Hãy để tôi nói, và anh sẽ biết được. Ôi, John, bạn tôi, chúng ta đang gặp khó khăn khủng khiếp. Tôi sợ như tôi chưa từng bao giờ sợ trước đây. Chúng ta chỉ có thể tin vào lòng tốt của Chúa. Im lặng! Bà ấy đang đến kìa!”

Tôi nghĩ rằng giáo sư đã quá tải và bắt đầu kích động, giống như tình trạng của ông ấy khi Lucy chết, nhưng với một nỗ lực ghê gớm, ông ấy đã tự chủ lại bản thân và có được tình trạng thần kinh cân bằng một cách tuyệt hảo khi bà Harker tiến vào phòng, trông thật là tươi tỉnh và vui vẻ, nàng tiến hành công việc của mình, gần như nàng đã quên đi nỗi đau khổ của mình. Khi nàng đi vào, nàng đưa ra một số bản chép tay cho Van Helsing. Ông ta đọc chúng thật thận trọng, khuôn mặt ông bừng sáng khi ông đọc nó.

Rồi giữ những giấy tờ giữ ngón trỏ và ngón cái, ông nói, “Bạn John, anh đã có khá nhiều kinh nghiệm, và bà cũng vậy, bà Mina thân yêu, cho những người trẻ tuổi các bạn, đây là bài học. Đừng sợ để suy nghĩ đến bất kỳ chuyện gì. Một nữa ý nghĩ vẩn cứ thường lùng bùng trong óc tôi, nhưng tôi sợ không dám để cho nó tự do tiến triển. Bây giờ, tại đây, với những kiến thức có thêm, tôi trở về với nó, nơi mà nữa ý nghĩ đã thành hình, và bây giờ tôi thấy nó không còn hoàn toàn là một nữa ý nghĩ nữa, mà nó đã là tòan bộ một ý nghĩ, dù rằng nó vẩn còn khá mới mẻ và còn chưa đủ mạnh để chắp cánh bay xa. Không, giống như ‘Chú Vịt Con Xấu Xí’ của ông bạn Hans Andersen của tôi, nó đã không còn hoàn toàn là một ý nghĩ nhỏ nhoi như chú vịt nữa, mà đã trở thành một con thiên nga to lớn đang nguy nga vỗ những chiếc cánh to rộng của mình, khi mà thời gian đến đúng lúc với nó. Xem này, tôi sẽ đọc ở đây những gì mà Jonathan đã viết.

“Một nòi giống khác của hắn, trong những năm tháng sau này, hết lần này đến lần khác, đã mang sức mạnh của hắn vượt qua Con Sông Lớn để tiến vào lãnh địa Thổ Nhĩ Kỳ, kẻ mà khi bị đánh bại, lại tiếp tục quay trở lại, không ngưng nghỉ, dù rằng hắn chỉ còn lại một mình giữa cánh đồng máu nơi các chiến sĩ của hắn phơi thây, vì hắn tin rằng chỉ cần một mình hắn cũng sẽ giành lấy thắng lợi sau cùng.

“Đoạn trên nói với chúng ta điều gì? Không nhiều ư? Không! Những suy nghĩ trẻ con của bá tước không nhìn thấy được gì, do đó hắn cứ tự do nói hết mọi chuyện. Những suy nghĩ trưởng thành của các bạn cũng vẩn chưa thấy được gì. Những suy nghĩ trưởng thành của tôi đến ngay trước lúc này cũng chưa thấy được gì. Không! Nhưng ở đây có một từ khác từ một kẻ đã nói mà chẳng suy nghĩ mặc dù nó cũng không biết là có ý nghĩa như thế nào, nó có ý nghĩa gì. Chỉ khi các phần tử được nghỉ ngơi, khi mà những chu kỳ tự nhiên khiến chúng di chuyển theo những con đường của chúng và khi chúng gặp lẩn nhau thành một khối ! Và lúc ấy nó lóe lên một tia sáng, khỏang không thiên đường, nó sẽ che phủ và tiêu diệt đi một số. Số đó sẽ được để lại bên dưới mặt đất trải dài trên từng dặm. Không hiểu ư? Tốt, tôi sẽ giải thích. Để bắt đầu, các bạn đã bao giờ nghiên cứu triết lý của tội ác chưa? ‘Có’ và ‘Không’. Anh, John, đã có nghiên cứu khi học về bệnh điên. Bà, thưa bà Mina, thì không, vì bà chưa bao giờ chạm vào một tội ác nào, dù chỉ một lần. Trong tâm trí của bà, bà vẩn làm những công chuyện đúng đắn, và nó chỉ rõ rằng thế giới sau công nguyên vẩn không có gì đặc biệt. Vì vậy trong tội ác có tính chất đặc thù của nó. Điều đó là bất biến, trong tất cả các quốc gia và trong các thời đại, đến nỗi thậm chí cảnh sát, những người không biết gì nhiều về triết học, cũng dần biết đến nó bằng kinh nghiệm, thế đấy. Điều đó là từ kinh nghiệm. Kẻ tội phạm luôn luôn làm nên tội ác, đó chính là kẻ tội phạm có vẻ như đã được tiền định rằng sẽ phạm tội, chính là hắn chứ không ai khác. Kẻ tội phạm này không có được một bộ óc hòan hảo như con người. Hắn thông minh, xảo trá và nhiều thủ đoạn, nhưng hắn không có được tầm vóc của bộ óc người. Hắn phần nhiều chỉ là một bộ óc của đứa trẻ. Bây giờ thì tên tội phạm của chúng ta cũng là một loại tội phạm tiền định như vậy. Hắn cũng chỉ có bộ óc trẻ con, và những gì hắn làm chỉ là những việc trẻ con. Một con chim nhỏ, một con cá nhỏ, một con thú nhỏ học biết mọi điều không phải từ nguyên lý mà từ kinh nghiệm. Và khi hắn học làm một cái gì, thì đó là nền tảng để hắn bắt đầu làm tiếp. ‘Dos pou sto,’ Archimedes đã nói như vậy. ‘Cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ di chuyển quả đất!’ Khi làm lầm đầu, đó chính là điểm tựa để bộ óc trẻ con trở thành bộ óc trưởng thành. Và đến khi hắn đã có mục đích để tiến hành tiếp, hắn tiếp tục làm y như cũ ở mỗi lần tiếp theo, giống như hắn đã làm trước đây! Ôi, bạn thân yêu, tôi thấy mắt bạn đang mở to, và từ đó có những chớp sáng chỉ rõ con đường tiếp theo,”điều này để nói cho bà Harker, vì nàng đang vỗ tay và mắt nàng lóe sáng.

Ông ta tiếp tục, “Nào, bây giờ thì bà sẽ nói. Hãy nói với hai chúng tôi, những con người khoa học khô khan những gì bà đã thấy trong đôi mắt đến là rực rỡ kia.” Ông ấy cầm lấy tay nàng và giữ chặt trong khi ông ấy nói. Ngón tay trỏ và ngón cái nằm gần mạch của nàng, và tôi nghĩ rằng nàng bắt đầu nói, theo bản năng và trong vô thức.

“Bá tước là một tên tội phạm và là một loại tội phạm. Nordau và Lombroso sẽ phân loại hắn, và với tư cách là một tên tội phạm hắn sẽ có một dạng tâm trí không hòan hảo. Vì vậy, sẽ rất khó khăn cho hắn trở về nguồn theo thói quen. Quá khứ của hắn sẽ chỉ dẩn, và theo một trang chúng ta đã biết, từ chính môi hắn nói ra trong một lần trước đây, cái lần mà ông Morris sẽ gọi là một lần ‘kẹt miệng,’ hắn sẽ trở về đất nước của hắn từ vùng đất hắn đã cố công xâm chiếm, và sau đó, không từ bỏ mục đích của mình, hắn sẽ lại chuẩn bị cho một lần cố gắng mới. Hắn sẽ quay lại với những trang bị tốt hơn, và sẽ chiến thắng. Cho nến hắn đã đến London để xâm chiếm một vùng đất mới. Hắn đã bị đánh bại, và khi tất cả những hy vọng thành công đã mất, sự tồn tại của hắn đang gặp nguy hiểm, hắn bèn quay trở về xuyên qua biển để về nhà. Chỉ vì trước đây hắn đã trốn bằng dòng Danube từ vùng đất Thổ Nhĩ Kỳ.”

“Tốt, tốt! Ôi, bà thật là một phụ nữ vô cùng thông minh!’ Van Helsing nói, nồng nhiệt, khi ông đứng lên và hôn tay nàng. Một thoáng sau ông ấy nói với tôi, bình thản như thể chúng tôi đang ở trong phòng chẩn bệnh, “Chỉ có bảy mươi hai, và luôn luôn kích động. Tôi đang hy vọng.”

Quay về phía nàng trở lại, ông với với một sự chờ đợi sắc sảo, “Nhưng hãy tiếp đi. Tiếp di nào! Bà sẽ còn những điều nữa để nói. Đừng lo sợ. John và tôi biết. Trong bất kỳ trường hợp nào tôi cũng sẽ nói xem bà có đúng hay không. Hãy nói đi, đừng sợ hãi!”

“Tôi sẽ cố thử. Nhưng ông hãy tha thứ nếu tôi tỏ ra tự cao.”

“Không! Đừng lo sợ, bà đáng được tự cao, chúng tôi nghĩ về bà như thế.”

“Vậy thì, khi hắn là một tội phạm hắn sẽ rất ích kỷ. Và khi khả năng hiểu biết của hắn còn hạn hẹp và hành động của hắn chỉ dựa vào sự ích kỷ của bản thân, hắn sẽ tự giam hãm mình trong một mục đích. Đó là một mục đích tàn nhẫn. Khi hắn chạy trốn qua dòng Danube, hắn đã để cho lực lượng của mình bị đập tan thành từng mảnh, nên bây giờ hắn chỉ muốn được an tòan, bất chấp tất cả.Vì bản chất ích kỷ của riêng hắn, hắn đã để cho linh hồn tự do của tôi một phần nào khả năng kinh khiếp mà hắn đã đạt được trên tôi trong cái đêm khủng khiếp nọ. Tôi cảm thấy như vậy! Ôi, tôi cảm thấy như vậy! Cám ơn Chúa, vì sự từ bi cao cả của Người! Và tất cả mọi chuyện đang ám ảnh tôi là nỗi sợ hãi rằng trong lúc bị thôi miên hay nằm mơ hắn đã dùng những kiến thức của tôi cho mục tiêu tối hậu của hắn.”

Giáo sư đứng dậy, “Hắn đã dùng tâm trí của bà, và bởi vậy hắn đã để chúng ta ở lại Varna này, trong khi con tàu chở hắn vẩn băng băng vượt xuyên qua làn sương mù bao phủ để tiến tới Galatz, nơi mà, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đang chuẩn bị để trốn khỏi chúng ta. Nhưng tâm trí trẻ con của hắn chỉ thấy được đến đó. Và cũng có thể đó là Sự Lo Xa cao cả của Chúa, để cho cái điều mà con quái vật kia đã dự tính tốt nhất cho những lợi ích ích kỷ của hắn biến thành điều ác họa nặng nề nhất. Người thợ săn đang mắc vào cái bẫy của chính mình, như Psalmist vĩ đại đã nói. Bây giờ hắn nghĩ rằng hắn đã trốn thóat mọi sự săn đuổi của chúng ta, và hắn nghĩ rằng đã trốn khỏi chúng ta khá nhiều giờ rồi, nên bộ óc trẻ con ích kỷ của hắn sẽ ru hắn vào giấc ngủ. Hắn cũng nghĩ rằng khi hắn tự cắt đứt khỏi tâm trí bà, khì bà cũng không còn kiến thức gì về hắn. Đây chính là điểm mà hắn sẽ thất bại! Cái dòng máu rửa tội khủng khiếp mà hắn truyền cho bà khiến bà tự do đi vào tâm linh của hắn, vào những thời điểm mà bà tự do làm điều đó, khi mặt trời mọc và lặn. Và lần này thì bà làm theo ý tôi chứ không theo ý hắn. Cái năng lực đó sẽ rất có lợi cho bà và những người khác, bà đã chiến thắng những nỗi đau khổ được gây ra bởi tay hắn. Bây giờ những điều quý giá mà hắn biết được sẽ không còn bảo vệ bản thân hắn nữa, thậm chí không thể cắt rời những kiến thức của hắn với chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta sẽ không ích kỷ, và chúng ta tin rằng Chúa sẽ ở bên chúng ta suốt đoạn đường hắc ám này, qua những giờ khắc tối tăm. Chúng ta sẽ theo đuổi hắn, và chúng ta sẽ không chùn bước. Thậm chí khi chúng ta đứng trước nguy hiểm là sẽ trở thành giống như hắn. Bạn John, đây là một giờ phút trọng đại, và nó sẽ làm con đường đi của chúng ta vượt lên rất nhiều. Anh phải sao chép và viết lại tất cả xuống đây, để cho khi những người khác làm xong việc trở về anh có thể cho họ xem, và họ sẽ biết những gì chúng ta đã biết.”

Và tôi đã ghi lại trong khi chúng tôi chờ đợi họ quay về, và bà Harker thì viết với cái máy đánh chữ tất cả những gì bà đã mang đến cho chúng tôi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.