“Mẹ ơi? ” Samantha gõ cửa phòng ngủ.
Karen quay người lại hỏi: “Sao đó con?”
Karen đang nằm trên giường xem ti-vi nhưng cô thậm chí cũng chẳng biết mình đang xem cái gì. Chuyến đi tới Greenwich đã giáng cho cô một đòn chí mạng – Jonathan đã chết. Chết trong một tai nạn do chiếc ô tô chạy từ trên đồi xuống trong khi anh đang đạp xe về nhà. Anh ấy còn có cả một gia đình với hai đứa con. Và giống như cậu thanh niên đã biến mất cùng một ngày với Charlie, trong người có mẩu giấy mang tên Charlie, Jonathan cũng chết trong một tai nạn. Kẻ gây tai nạn cũng bỏ chạy. Nếu không có ý định tìm gặp Jonathan, cô sẽ chẳng bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra.
Samantha ngồi xuống bên giường: “Có chuyện gì đang xảy ra vậy mẹ?”
Karen vặn nhỏ tiếng ti-vi: “Ý con là sao?”
“Mẹ, đừng mà, bọn con không phải trẻ con nữa. Mẹ đã không còn là mẹ trong hơn một tuần trở lại đây. Không cần phải có chứng chỉ y khoa mới nhận ra rằng mẹ không hề bị cảm cúm. Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra. Mẹ có sao không?”
“Chắc chắn rồi. Mẹ không sao mà.” — Karen hiểu rằng tuy nói vậy nhưng gương mặt cô lại biểu lộ điều ngược lại. Làm sao cô có thể nói chuyện này cho con gái mình được đây chứ?
Sam nhìn mẹ chăm chú: – “Con không tin. Mẹ nhìn mà xem. Nhiều ngày rồi mẹ không hề ra khỏi nhà. Mẹ cũng không ra ngoài đi làm hay đi tập yoga. Trông mẹ xanh xao như một cái bóng. Mẹ đang giấu chúng con chuyện gì đó. Chuyện đó có quan trọng không. Mẹ không ốm, đúng không ạ?”
“Không, con à.” – Karen nắm lấy tay con gái. – “Mẹ không ốm. Mẹ hứa đấy.”
“Vậy thì chuyện đó là gì?”
Cô có thể nói được gì đây? Rằng những tình tiết đang bắt đầu lắp ghép lại và nó thực sự làm cô hoảng sợ sao? Rằng cô đã nhìn thấy chồng mình sau khi người ta cho rằng anh đã chết? rằng cô đã phát hiện ra hộ chiếu giả và cả tiền nữa? Rằng có thể Charlie đã và đang làm chuyện gì đó bất hợp pháp? Rằng hai người có thể đem lại chút ánh sáng cho chuyện này cuối cùng đều đã chết? Làm sao cô có thể lôi lũ trẻ vào câu chuyện thật rằng cha chúng đã lừa dối chúng bằng cách thức hết sức ghê tởm? Karen tự hỏi mình. Làm sao cô có thể để cho nỗi đau này động tới những người mà cô yêu thương kia chứ?
“Mẹ có bầu chăng?” – Sam thúc giục với nụ cười ngượng ngập.
“Không.” – Karen mỉm cười lại. – “Mẹ không thể có bầu được.” – Và nước mắt dâng lên nhòa đi trong mắt cô.
“Mẹ buồn vì con đi học đại học sao? Nếu thế, con sẽ không đi nữa. Con có thể đi học ở nơi nào đó trong thành phố này. Con sẽ ở lại đây với mẹ và Alex…”
“Ôi, Samantha.” – Karen kéo con lại gần và ôm chặt. – “Mẹ sẽ không bao giờ làm vậy với con. Mẹ tự hào vì con, con à. Con
đã trải qua những khó khăn đó. Mẹ biết là thật sự khó khăn con mới đặt được điều đó. Mẹ tự hào vì hai con. Các con có cuộc sống của riêng mình. Những gì xảy đến với bố các con cũng không thể làm thay đổi được điều đó.”
“Vậy thì chuyện đó là gì hả mẹ?” – Sam co đầu gối: – “Con đã nhìn thấy viên thanh tra ấy đến nhà mình tối hôm đó. Viên thanh tra từ Greenwich ấy. Cả hai đã ra đứng dưới mưa. Mẹ, mẹ có thể nói cho con được mà. Mẹ luôn muốn con phải thành thực, giờ mẹ cũng phải thế chứ.”
“Mẹ biết.” – Karen nói. Cô vuốt lọn tóc đang che mắt Sam. – “Mẹ đã luôn yêu cầu các con phải trung thực, và các con đã làm như mẹ nói, phải vậy không nào?”
“Gần như là như vậy.” – Samantha nhún vai: – “Con cũng có giữ một vài bí mật cho riêng mình.”
“Vậy thôi.” Karen mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt cô con gái. – “Đó là tất cả những gì mẹ có thể yêu cầu ở các con, phải vậy không?”
Samantha mỉm cười đáp lại.
“Mẹ biết là mẹ cũng phải vậy, Sam à. Nhưng mẹ không thể nói cho con được. Chưa phải lúc này. Mẹ xin lỗi. Có những điều…”
“Chuyện có liên quan đến bố, phải không? Con đã thấy mẹ lục tìm điều gì đó trong đống đồ của bố.”
“Sam, con phải tin mẹ chứ. Mẹ không thể!”
“Con biết bố yêu mẹ.” – Mắt Samantha sáng bừng lên. – “Bố yêu tất cả chúng ta. Con chỉ mong sau này mình may mắn tìm được người nào đó yêu con như vậy.”
“ Ừ, con yêu à.” – Karen ôm chặt con gái. Nước mắt chảy tràn xuống hai bên má. – “Mẹ biết, con à, mẹ biết!” – Rồi Karen bỗng ngừng bặt giữa câu nói. Có điều gì đó không ổn lướt qua tâm trí cô. Vợ Lauer nói rằng Jonathan được chỉ định làm chứng liên quan đến công ty Harbor vào đúng tuần lễ anh bị sát hại. Saul Lennick chắc phải biết chuyện đó. Để tôi lo chuyện này, Karen… Ông ta đã không hề nói gì thêm với Karen nữa.
Và đột nhiên Karen tự hỏi, Ông ta có biết chuyện này không? Lennick có biết rằng Charlie vẫn còn sống hay không?
“ Ừ, con à..- Karen vuốt tóc con gái – “Mẹ cầu mong cho con tìm được người con mong đợi.”