Thủy Triều Đen

Chương 44



Vito Collucci có thể tìm thấy bất cứ thứ gì miễn là thứ đó có liên quan tới tiền bạc. Anh kiếm sống bằng nghề kế toán pháp lý, phát hiện những tài sản bí mật của những ông chồng đàng điếm theo yêu cầu của các bà vợ, và cả những khoản lợi nhuận bí mật của các công ty lớn đang tìm cách tránh các vụ kiện có nhiều nguyên đơn. Trước khi mở phòng luật, anh đã từng làm thanh tra cho cảnh sát Stamford trong mười lăm năm. Chính ở đó Hauck đã quen với Vito.

Vito Collucci vẫn thích nói rằng anh có thể phát hiện ra được con nào kém chất lượng ở ngân hàng t*ng trùng.

“Vito, tớ cần sự giúp đỡ của cậu.” – Hauck gọi điện cho Vito khi đang trên đường ra sân bay ở Pensacola.

Hiện Vito đang điều hành một công ty có quy mô tương đối lớn. Anh là “chuyên gia khách mời” của MSNBC (1), nhưng anh cũng không bao giờ quên được Hauck đã gửi cho anh nhiều vụ khi anh mới bắt đầu mở công ty.

“Khi nào cậu cần?” – Vito hỏi. Khi Hauck gọi, Vito hiểu vấn đề bao giờ cũng có liên quan tới thông tin. Đó là những thông tin bao giờ cũng rất khó tìm.

“Ngay hôm nay,” – Hauck nói. – “Có thể là ngày mai nếu cậu bận.”

“Hôm nay được mà.”

Hauck hạ cánh vào lúc hai giờ, lấy chiếc Bronco anh gửi ở sân bay La Guardia. Khi đi qua Greenwich tới Stamford, cách sở cảnh sát một dặm, anh bỗng nhận ra rằng mình đang dấn sâu vào một việc nằm ngoài phạm vi luật pháp hơn là anh muốn. Anh định gọi cho Karen Friedman, nhưng lại quyết định hoãn lại. Anh đang có một tin nhắn trên điện thoại.

Vẫn ở chỗ cũ. Vito. Ba giờ chiều có thể gặp nhau.

Chỗ cũ là Quán ăn và Nhà hàng pi-za Stamford, một nơi rất bình thường mà cánh cảnh sát thường lui tới, ở đường Main, đi qua trung tâm kinh doanh của thành phố, gần biên giới với Darien.

Vito đã có mặt ở điểm hẹn. Anh đang ngồi bên chiếc bàn dài phủ khăn ca-rô. Vito có dáng người thấp, khuôn ngực vạm vỡ, cánh tay của một đô vật và mái tóc cứng đang chuyển sang màu muối tiêu. Trước mặt Vito đặt một đĩa mì ống, một bát rau diếp quăn và đậu trộn bánh gia vị.

“Tớ đã kiểm tra,” – Vito nói khi Hauck vừa bước tới, “nhưng cậu may mắn đấy, Ellie bắt tớ phải ăn cái món cô-let-xtê-rôn này đây.”

“Hiểu.” – Hauck cười và ngồi xuống. Anh cũng gọi cùng một món như Vito. – “Cậu dạo này thế nào?”

“Khỏe.” – Vito đáp, – “Nhưng bận quá.”

“Trên ti-vi trông cậu nhỏ nhắn hơn.”

“Còn cậu thì có vẻ như chẳng già đi tí nào.” – Vito nói – “Ngoại trừ vết bầm kia. Ty, cậu phải hiểu rằng mình không còn có thể ẩu đả với bọn trẻ ranh được nữa chứ.”

“Tớ sẽ nhớ lời cậu.”

Vito đặt chiếc phong bì cỡ lớn trên mặt bàn. Anh đẩy nó về phía Hauck. – “Xem qua đi. Cho cậu xem tớ đã tìm thấy những gì đây.”

Hauck chăm chú lật xem bên trong.

“Thông tin về con tàu thì dễ thôi. Tớ tìm thấy nó trên tạp chí Janes’s. Persephone, đúng chứ?” – Vito dùng dĩa xiên vài miếng mì ống. – “Loại chở dầu lớp ULCC, được sản xuất ở Đức năm 1978, đã quá cũ. Cậu nghĩ sao, có lẽ quá cũ để có thể chịu được những chuyến vận tải đường biển, nhỉ?”

“Đi trong vịnh thì còn được.” – Hauck gật đầu. – “Nhưng vào cảng thì trông vẫn hơi tệ.” — Hauck đọc lướt qua một trang sao lại từ bộ hướng dẫn đường biển trong đó có hình một con tàu, tải trọng sáu mươi hai ngàn tấn.

“Con tàu này mấy năm gần đây được giao qua bán lại vài lần.” – Vito tiếp tục. – “Lần gần đây nhất nó được bán cho một công ty vận tải đường biển của Hy Lạp – tên là Hàng hải Argos. Cái này có khiến cậu liên hệ được tới điều gì không?”

Hauck lắc đầu.

“Tớ cũng không nghĩ là nó quan trọng, nhưng tớ vẫn tiếp tục. Tớ đã giả làm trợ lý của một luật sư của công ty này để tìm khoản bồi hoàn. Bốn năm vừa qua, công ty chết tiệt này được thuê lại bởi công ty thiết bị thăm dò dầu mỏ nào đó mà tớ không tìm được thông tin nào nữa. Công ty dầu lửa Dolphin.”

Hauck gãi đầu. – “Dolphin là ai?”

“Biết thì còn nói làm chi.” – Vito nhún vai – “Tin tớ đi, tớ đã kiểm tra rồi. Không có bất cứ thông tin nào về nó trên cơ sở dữ liệu các doanh nghiệp cả. Sau đó tớ tìm trên danh sách kinh doanh của các công ty thăm dò và phát triển dầu khí, nhưng cũng chẳng thấy cái tên nào như vậy. Nếu Dolphin là một công ty kinh doanh dầu lửa và khí đốt thì chắc chắn phải có rất nhiều thông tin trích dẫn.”

“Cậu nghĩ đó là một công ty thật sao?”

“Tớ đã nghĩ đúng như vậy.” – Vito đáp, đưa tay đẩy chiếc đĩa sang bên cạnh. – “Vì vậy, tớ vẫn tiếp tục tìm kiếm. Tớ thử tìm trong danh bạ điện thoại được niêm yết của các công ty ngoài nước. Cũng không có thông tin nào về công ty này ở châu Âu và châu Á. Tớ không hiểu tại sao một công ty không có chút thông tin nào trong ngành dầu khí lại đi thuê một con tàu chở dầu lớn như vậy? Cậu có đoán được không? Lật qua trang bên xem.”

Hauck lật sang trang.

Vito cười lớn. – “ Ở ngoài đảo Tortola ấy – Quần đảo Virgin của Anh… Cậu biết gì về nó nào – Công ty dầu lửa Dolphin khốn ấy!”

“Ở Tortola. ”

Vito gật đầu. – “Hiện có rất nhiều công ty được thành lập ở đó. Nó giống như một phiên bản thu nhỏ của Quần đảo Cá sấu (2). Tránh đuợc thuế, vốn đầu tư cũng không bị chính phủ Mỹ nhòm ngó. Tránh được cả sự kiểm soát của ủy ban Chứng khoán nữa, nếu các công ty này niêm yết công khai. Như những gì tớ được biết vì tớ mới chỉ có vài giờ đồng hồ tìm kiếm, Dolphin cơ bản chỉ là một công ty mẹ. Không có thu nhập hay lợi nhuận dưới bất cứ hình thức nào được chuyển tới công ty này. Không giao dịch, chỉ hoàn toàn là một cái vỏ. Ban quản trị có vẻ như chỉ là một nhóm các luật sư ngông cuồng ở đó. Cậu kiểm tra danh sách ban quản trị mà xem – đằng sau tất cả những cái tên trong đó đều có chữ Công ty trách nhiệm hữu hạn. Theo tớ biết thì nó cũng thuộc một công ty đầu tư có trụ sở ở đó. Công ty Hợp tác cổ đông Falcon.”

“Falcon… chưa bao giờ nghe nhắc đến cái tên này.” – Hauck lắc đầu.

“Cậu không thể nghe thấy tên nó được, Ty à. Đó là lý do tại sao nó lại nằm ở đó! Đó là một loại cổ đông đầu tư tư nhân. Hoặc ít nhất thì nó đã là như vậy. Quỹ đầu tư này đã bị giải thể và tài sản đã được phân phối lại cho các cổ đông hữu hạn của nó vào đầu năm nay. Mãi tớ mới phát hiện ra lý do tại sao. Tớ đã hy vọng tìm dược danh sách các cổ đông, nhưng thông tin đó là thông tin cá nhân – hoàn toàn không thể có được. Dẫu những người đó có là ai, thì giờ này có lẽ số tiền cũng đã trở về với nơi ban đầu của nó rồi.”

Hauck đọc lướt qua trang tổng hợp thông tin về công ty Falcon. Trong thâm tâm anh biết mình đang tiến gần tới đích. Dẫu người sở hữu công ty Dolphin có là ai thì người đó cũng đang che đậy một âm mưu tội ác nào đó. Họ đã sử dụng những con tàu chở dầu trống không, nhưng lại khai rằng chúng chở đầy dầu. Pappy đã phát hiện ra điều đó. Họ đã cố tìm cách để ông im miệng, nhưng dẫu bọn họ đang che dấu điều gì thì Pappy cũng không phải là người dễ đầu hàng, và kết cục là con trai ông đã phải chết. Với cái tin nhắn Xem đã chưa ấy. Dolphin đã dẫn anh tới Falcon.

Hauck cảm thấy mình đã tiến đến rất gần. Lông tay anh dựng đứng lên hy vọng. – “Chúng ta phải làm gì để tiếp cận được với Falcon đây, Vito?”

Vito nhìn Hauck chăm chú: – “Để làm gì hả Ty?”

“Làm gì à?”

Vito nhún vai. – “Lần đầu tiên kể từ lúc quen nhau cậu không nói thẳng với tớ. Thám tử của tớ cho biết cậu đang nghỉ phép.”

“Có lẽ thám tử của cậu cũng nói cho cậu biết lý do tại sao.”

“Lý do riêng tư, chấm hết. Một vụ nào đó đang ám ảnh cậu.”

“Đó là một vụ giết người, Vito à, không quan trọng là tớ đang cần tìm kiếm ai. Và nếu vụ này riêng tư đến vậy thì” – Hauck nhìn Vito, mỉm cười. – “Thì tớ đã gọi cho trang Mat (3) chứ không phải là cậu.”

Vito cười lớn: “Chỉ là nhắc cậu phải giữ mình trong giới hạn thôi. Hết.”

Vito lấy một mẩu giấy gập lại từ trong túi áo khoác đẩy qua bàn: “Falcon có là gì thì họ cũng muốn giữ bí mật. Ban quản trị cũng là những luật sư giống như Dolphin.”

Hauck đọc lướt qua mẩu giấy. Không có gì mới cả. Nhưng đến gần lắm rồi.

“Tuy nhiên còn một điều” – Vito nói thêm – “tớ đã nói là Falcon bao gồm một nhóm cổ đông hữu hạn, những cổ đông này muốn tên tuổi được giữ bí mật, nhưng tên cổ đông chính lại có trong danh mục, có trong thỏa thuận đầu tư, rất rõ ràng. Đó là công ty điều hành quỹ.”

Hauck lật sang trang. Ngay trên đó là một cái tên mà Vito đã đánh dấu bằng bút nhớ dòng màu vàng. Khi nhìn thấy cái tên, tim Hauck như ngừng lại, ngược hẳn với chính cái bước tiến lớn mà anh đã luôn tưởng tượng ra. Anh biết điều này sẽ dẫn mình đến đâu.

Công ty đầu tư Harbor. Cổ đông chính. Và Harbor chính là công ty của chồng Karen.

“Đó là thứ cậu đang kiếm chứ?” – Vito hỏi khi quan sát Hauck đọc ngấu nghiến mẩu giấy.

“Đúng, đấy đúng là thứ tớ cần tìm, Vito à!” – Hauck thở dài.

Chú thích:

1 MSNBC: Kênh truyền hình đặt tại Mỹ nổi tiếng về đưa tin giật gân, tin được nhiều người quan tâm.

2 Quần đảo Cá sấu (Cayman Islands): Quần đảo ở phía Tây Bắc biển Ca-ri-bê. thủ phủ là George Town.

3 Mat: trang web chuyên dành cho hẹn hò.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.