Karen đem gói nhỏ tìm được vào trong bếp. Cô đi thẳng tới khoang để đồ ăn và ngăn kéo đựng đồ, lấy ra một con dao gấp, cắt lớp băng dính, cẩn thận tháo mở lớp bọc bảo vệ. Cuối cùng vật đó cũng hiện ra trên tay cô.
Đó là một chiếc điện thoại.
Nó không phải là bất cứ chiếc điện thoại nào mà cô đã từng thấy trước đây. Cố gắng suy nghĩ lại, cô nhớ Charlie dùng một chiếc BlackBerry nhưng sau khi anh ra đi, cô vẫn chưa tìm được nó. Karen nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại gần như sợ không dám cầm nó lên tay. “Anh định nói với em điều gì đây, Charles?”
Cuối cùng cô cũng nhấn nút bật máy. Thật kỳ lạ là sau từng ấy thời gian, màn hình chiếc điện thoại vẫn bật sáng.
ĐÃ KHÓA MÁY.
Thật khốn kiếp. Thất vọng, Karen đặt nó lên mặt bàn nhà bếp. Cô cố nhớ lại xem mật khẩu của Charles có thể là gì. Có vài lựa chọn, có thể bắt đầu bằng những lựa chọn rõ ràng nhất. Cô nhập ngày cưới của hai người, 0716. Rồi đến ngày khai trương Harbor. Tên hộp thư điện tử của Charles.
Vẫn không được. Máy vẫn bị khóa.
Khốn thật. Cô lại nhập 0123, ngày sinh nhật của Charles. Vẫn không có kết quả. Tiếp sau đó là ngày sinh của cô, 0821. Vẫn không đúng – đã đến lần thứ ba. Vì vậy cô thử cả ngày sinh Sam: 0330 và Alex: 1112, nhưng vẫn không được. Nó khiến cô bắt đầu cảm thấy cáu kỉnh. Ngay cả khi cô nghĩ đúng hướng thì vẫn có cả trăm kiểu thay đổi khác nhau. Một con số có ba chữ số, bỏ chữ số 0 ở tháng đi, hoặc có thể đó là một dãy số có năm chữ số bao gồm cả con số chỉ năm nữa.
Chết tiệt.
Karen ngồi xuống. Cô cầm mẩu giấy để trên bàn lên. Chắc chắn phải là một trong số đó chứ. Cô sẽ thử hết tất cả trong số đó. Nhưng đột nhiên cô bỗng nhớ ra. Charlie còn nói thêm điều gì vào ngày hôm đó nữa nhỉ? Một cái gì đó kiểu như “Em vẫn rất đẹp Karen à.” Một cái gì như “màu mắt em yêu của anh.”
Người tình của Charlie.
Cô chợt nảy ra ý định nhập con chữ đó, chính là màu của “người tình” của anh. Emberglow.
Thật ngạc nhiên, biểu tượng chiếc khóa trên màn hình bỗng biến mất.