Tối hôm ấy, sau bữa ăn khuya, họ đi ra hàng hiên sau cabin và đứng đấy quan sát hồ nước. Trời đêm se lạnh và thoáng đãng, mặt trăng rải thứ ánh sáng trắng trong lạnh lẽo tỏa khắp mặt hồ tối đen.
Irene kéo cổ áo khoác lên quanh cổ mình rồi dựa vào Luke, tìm kiếm hơi ấm từ anh. Luke choàng tay qua vai nàng ôm thật chặt nàng vào mình.
“Khi người ta gắp viên đạn ra khỏi người Victor Webb, họ sẽ phát hiện ra viên đạn ấy bắn từ súng của anh, phải không?” nàng hỏi.
“Phải,” Luke đáp. Anh chẳng nói gì thêm.
“Sam có bắn phát nào từ súng của anh ta không?”
“Không.” Anh im lặng một chặp. “Nếu thế thì đấy hẳn phải là một việc cực kỳ khó khăn, nổ súng vào cha ruột của chính mình.”
“Ngay cả khi cha mình là một kẻ sát nhân khốn nạn.”
“Ngay cả là thế,” anh đồng ý.
Irene thoáng rùng mình. “Em mừng lắm khi chiều nay có anh với Sam đến, bằng không thì chắc giờ này em đã không có đây.”
“Đừng suy nghĩ về những gì có lẽ đã xảy ra em ạ. Hãy nghĩ đến những gì đã thực sự xảy ra ấy.” Nàng vòng tay qua eo anh. “Chuyện xảy ra là anh đã cứu mạng em.”
“Anh được em trợ giúp nhiều lắm chứ.” Luke cúi đầu hôn phớt qua trán nàng. “Nếu như em không nhảy ra khỏi cầu tàu xuống hồ thì…”
Nàng siết chặt vòng tay quanh anh. “Đừng suy nghĩ về những gì có lẽ đã xảy ra.”
“Thôi được, chấm dứt bàn bạc về quá khứ nhé.” Anh quay nàng lại để mình có thể nhìn thấy mặt nàng. “Thế em có phản đối gì việc nói chuyện về các khả năng của tương lai không?”
Niềm vui sướng nở rộ trong nàng. “Không.”
“Anh đang nghĩ đến chuyện bán nhà nghỉ đi.”
“Anh sẽ đi đâu?”
“Anh nghe bảo Glaston Cove là thành phố xinh đẹp. Nơi ấy có hội đồng thành phố luôn tích cực hoạt động và một tòa báo nhỏ bé nhưng ưu việt.”
“Phong cảnh đẹp như tranh vẽ nữa. Tọa lạc trên những mỏm đá nhìn xuống một vịnh biển nho nhỏ, duyên dáng. Là một nơi thích hợp cho nhà văn đấy, nếu anh hỏi ý em.”
Anh nhẹ nhàng luồn tay vào tóc nàng. “Anh đã bảo rồi, anh phải lòng em từ ngày em bước vào sảnh tiếp tân để hỏi liệu có dịch vụ phòng hay không.”
“Em tưởng anh đã nói là anh muốn làm tình với em ngay từ lần đầu thấy em cơ mà.”
“Cũng có điều đó nữa.”
Một cảm giác sâu lắng rằng chuyện này thật đúng đắn làm nàng ám áp đến tận xương tủy. “Theo như em nhớ, anh đã thông báo cho em biết mục tiêu của ban quản lý nhà nghỉ Bình Minh Bên Hồ là cung cấp cho khách trọ những trải nghiệm thô sơ chân chất nhất. Không có phục vụ phòng, không ti vi, không hồ bơi, không phòng tập thể dục.”
Anh đặt những đầu ngón tay mình lên môi nàng để ngăn lời nàng lại. “Nhưng em cũng phải thừa nhận là ban quản lý lại cung cấp những tiện ích khác mà rõ là không có nơi nào cung cấp, ngay cả tại những cơ sở năm sao tiện nghi hơn.”
Nàng mỉm cười dịu dàng hôn môi anh. “Điều này thì đúng.”
“Ban quản lý luôn sẵn sàng tiếp tục cung cấp những tiện ích nói trên.”
“Ngay cả khi ban quản lý định bán đi cơ sở?”
“Đúng.”
“Thế anh nghĩ ban quản lý sẽ muốn tiếp tục cung cấp những tiện ích ấy trong bao lâu nào?”
“Cho đến hết đời chúng ta,” Luke lặng lẽ nói. Niềm đoan chắc tuyệt đối ngân vang trong từng câu chữ. “Anh biết anh đang thúc ép em, cưng à, nhưng anh có cảm giác như mình đã tìm kiếm em từ muôn đời nào rồi. Anh yêu em. Anh sẽ luôn yêu em. Cả đời anh chưa khi nào tin chắc vào điều gì khác như điều này. Và anh biết rõ mình không muốn phí hoài thêm phút giây nào nữa.”
“Anh không phải là người duy nhất bấy lâu nay đang tìm kiếm cho tương lai mình đâu,” nàng đáp. “Em yêu anh, Luke Danner ạ.”
Môi anh choàng lên môi nàng, vừa quả quyết vừa thật lòng vừa đúng đắn.
Thật lâu sau đấy nàng cựa mình bên anh trên chiếc giường ấm cúng. “Anh sẽ bán nhà nghỉ đi thật à?”
“Ừ.”
“Chắc phải khó khăn lắm mới tìm ra người chịu mua nơi đây, nhất là vào thời điểm này trong năm.”
“Có người mua rồi.”
“Thật ư? Ai vậy?”
“Maxine.”
“Luke ôi, ý tưởng này mới đáng yêu làm sao. Nhưng có lẽ cô ấy không mua nổi đâu.”
Anh xoay mình trên gối và kéo nàng vào lòng. “Bọn anh sẽ tìm cách thỏa thuận.”