– Đúng như phép lạ, Doris tâm sự với ba thám tử trẻ. Tối hôm qua, dì Pat ăn uống vui vẻ. Sáng nay, dì ăn rất ngon miệng và bây giờ dì lại cảm thấy đói nữa rồi !
Doris vừa trét bơ một lát bánh mì mới nướng giòn vừa nói thêm:
– Anh Babal ơi, không có thím Mathilda , em không biết em làm thế nào !
– Thím luôn có mặt khi cần đến thím – Hannibal khẳng định – Nhưng thím vẫn nhất quyết không tin câu chuyện rắn hát lầm rầm của ta. Giáo sư Barrister đã cố giải thích đủ cách cho thím, thím không chịu nghe. Giờ này, thím đã về tới Thiên Đường Đồ Cổ và đang làm việc như thường ngày, chăm lo sao cho anh Konrad và anh Hans không ngồi không.
Doris vừa chuẩn bị xong mâm thức ăn cho dì Pat và hỏi thêm :
– Còn các anh, sao không có mặt ở đó ? Em nghĩ thế nào thím cũng tìm ra việc cho các anh chứ !
– Cảnh sát trưởng Reynolds báo cho bọn anh biết rằng cảnh sát Los Angeles muốn gặp bọn anh. Bọn anh chuẩn bị đến đó !
– Có chuyện mới à?
– Tên ăn mày giả , một kẻ tên Ellis nào đó, đã bị bắt , Bob nói.
– Đáng đời bọn tên ném bom ia !
– Chú Reynolds nói rằng ngay sau khi bị bắt , Ellis đã khai ra tất cà – Peter giải thích – Boxy cũng khai. Cảnh sát còn bắt thêm Falsel và Mark, bảo vệ biệt thừ. Cà hai đang trốn ở Torrente Canyon. Noxy không biết ằng bọn chúng định cho nổ cửa hiệu của ông Hendricks. Ông ấy tưởng bọn chúng sẽ làm cho người cạnh tranh với ông sạt nghiệp bằng một cách nào đó.
– Còn thiếu một tên cướp mới đủ bộ -Hannibal thờ dài nói tiếp. – Bởi bì Shaitan vẫn cao bay xa chạy. Hắn không có mặt ở biệt thự với bọn kia. Cảnh sát trưởng Reynolds nghĩ có thể hắn đã trốn sang Canada.
– Còn các anh, thì nghĩ sao ? – Doris hỏi thăm.
– Em vẫn là thân chủ của bọn anh. Hannibal tuyên bố. Bọn anh chưa thể xem vụ án như đã kết thúc, khi mà Shaitan chưa ngồi tù.
– Sợ các cậu phải chờ lâu đấy ! – Một giông vang lên như sấm.
Doris giật mình. Ba thám tử lặng người.
Kẻ mà bốn bạn biết dưới cái tên Shaitan đang đứng ở ngưỡng cửa nhà bếp. Hắn cũng cải trang y như đêm hôm hắn chủ trì cuộc họp ở Torrente Canyon, nhưng bộ quần áo đen dính đầy bụi và dơ bẩn và… tay hắn cầm một khẩu súng.
– Mời ông vào ! Cứ tự nhiên ! Doris thất vọng nói mỉa.
– Tôi có gì phải sợ đâu ? Dường như mọi người đi hết rồi… ngọai trừ bọn nhóc tụi bây và con mụ cả tin kia !
– Dường như ông nắm thông tin rất chính xác – Hannibal nói – Tôi dám cá ông đã theo dõi ngôi nhà từ ngọn đồi đằng kia !
Gã đàn ông mỉa mai cúi chào Hannibal.
– Cậu đoán đúng ! Nhưng tôi đã phải đi nhiều để leo lên trên đó . Khi thấy cảnh sát sắp xâm chiếm ngôi biệt thự, tôi đâu có ở lại chờ làm gì ! Tôi bỏ xe lại để chuồn bằng đường bộ.
– Ông làm thế nào thoát được – Peter tò mò hỏi – Falsell và Mark đã bị bắt mà !
– Lúc cảnh sát đến, tôi may mắn ở trong vườn.
– Vậy ông nhảy qua tường và bỏ mặc đồng lõa đối phó với cảnh sát à?
– Bộ ở địa vị tôi, các cậu xử sự khác à – Shaitan sẵn giọng đáp – Nói chuyện đủ rồi !
Hắn hươ khẩu súng.
– Chắc cô Osborne ngốc nghếch vẫn trên phòng đúng không? Cô sẽ đưa tôi lên trên đó… Khi nào nói chuyện xong với chị Patricia, tôi sẽ kiểm tra chắc không ai trong các cậu có thể rời khỏi nhà này trong một thời gian.
– Ông sẽ không gặp được dì tôi – Doris đột ngột đáp bằng một giọng bình tình và tự tin.
– Doris – Peter la – Cẩn thận ! Hắn có súng !
– Em không cần biết ! Hắn đã đi quá xa . Hắn sẽ không gặp được dì Pat !
Doris chống hai tay bên hông, nhìn thẳng vào mặt Shaitan.
– Tôi không biết ông muốn gì – Cô bé nói – Ông đến đây lấy vòng đeo cổ của nữ hoàng Eugénie. Vòng đeo cổ không có ở đây và dì Pat không biết nó ở đâu. Nên tôi khuyân ông nhanh chóng xéo khỏi nơi này. Ông hãy lấy làm mừng vì ông vẫn còn được tự do !
– Nếu vòng đeo cổ gởi ở ngân hàng hay tiệm kim hoàn, thì cô Osborne có thể gọi điện thoại – Shaitan đáp tỉnh bơ – Còn nếu giấu ở đây , thì có thể tìm ra !
– Vòng đeo cổ không có ở … – Doris bắt đầu nói.
– Doris – Hannibal la lên .
Ánh mắt Shaitan di chuyển từ Doris sang Hannibal , rồi quay lại nstrongin Doris.
– Cô định nói là không có ở ngân hàng, đúng không? Nó có ở tiệm kim hoàn không ? Không ! tôi linh cảm là không có ở đó . Còn trong nhà này ? Xem nào, vật quý giá có thể giấu ở đâu được ?
Hắn đẩy ba thám tử ra, tiến đến gần như chạm vào Doris.
– Cô biết và cô sẽ nói cho tôi nghe.
Doris bước lui và khinh bỉ nói :
– Tôi không biết vòng đeo cổ ở đâu !
– Đương nhiên là cô phải biết . Cô biết tất cả những chỗ không có nó. Do đó cô biết chỗ giấu nó.
Tay phải hắn hươ khẩu súng. Hắn dùng tay trái chụp lấy vai Doris.
– Vòng đeo cổ đâu ?
– Xê ra ! Peter hét lên.
– Tôi sẽ không nói gì hết – Doris cũng la lên.
– Có chứ , cô sẽ nói !
Rồi Shaitan bắt dầu lay cô bé thật mạnh.
– Đừng – Bob ra lệnh.
Ngoài sân sau, tiếng động vang lên, kèm theo tiếng hí bực bội.
– Cái gì vậy? – Shaitan hỏi .
– Con ngựa Sterling !
– A ! Một con ngựa giống ! Tôi có nghe nói ! Cô rất quý con vật này, đúng không?… Cô tự chăm sóc nó và cô đã sửa một nhà xe thành chuồng dành riêng cho con ngựa đó …
Bốn bạn nìn thở.
– Không phải trong nhà – Shaitan nói chậm như đang suy nghĩ – Trong chuồng ngựa ! Đúng, chắc vòng đeo cổ giấu trong chuồng ngựa, nơi không ái có thể vào mà không làm phiền con ngựa. Cô để trong đó, phải không?
Dori bước hai bước thụt lùi.
– Cả bốn ra ngoài ngay – Shiatan ra lệnh cho bọn trẻ.
Con ngựa lại hí thêm một tiếng nữa.
– Ra ngoài ! – Gã đàn ông lập lại – Ta sẽ ra chuồng ngựa ! Rồi cô sẽ chỉ cho tôi xem vòng đeo cổ nằm chỗ nào .
– Không bao giờ – Doris ứa nước mắt phản đối.
– Doris, em làm theo lời hắn đi – Hannibal khuyên – Làm sao em chống lại súng đạn được.
– Mà anh bảo đảm với em là tên này không đi xa được đâu – Bob nói thêm
– Để xem – Shaitan cười khẩy nói – Nào ! Ra ngoài !
Nhóm nhỏ bước qua cửa sau và băng qua sân. Cửa chuồng ngựa đang hé mở. Hannibal đẩy cửa. tất cả bước vào chuồng.
– Vòng đeo cổ đâu?
Khi thấy Doris, Sterling cúi đầu, rồi hí nhẹ. Shaitan nhìn quanh.
– Xem nào ! Cô không giấu trong đóng rơm, vì sợ ngựa giẫm nát vòng đeo cổ. Không thể bỏ vào máng ăn vì sợ ngựa nuốt mất. À ! Có thể dưới đáy xô lúa mạch !
Hắn thấy Doris gồng người lên một chút.
– Tôi đoán đúng ! – Hắn la lên – Vòng đeo cổ nằm trong cái xô !
Hắn đẩy ba thám tử trẻ sát vào tường và ép Doris bước đến gần cái xô ở cuối chuồng ngựa. Giọng nói hắn hết sức lạnh lùng.
– Cô tìm cho tôi vòng đeo cổ ngay, nếu không tôi đập gãy tay cô ! Đi ! Bước tới !
Peter nhẹ nhàng đưa tay lên, tháo dây buộc của Sterling.
– Đi – Shaitan lập lại, vừa bẻ vổ tay Doris vừa đẩy cô bé tới.
Doris không nén được tiến la:
– Ông làm tôi đau !
Peter thích thú để ý thấy Sterling căm thù nhìn Shaitan, như nó đang hiểu chuyện xảy ra. Không tin vào điều mình làm, Peter vỗ manh vào mông con ngựa và la lên:
– Đi, Sterling !
Sterling không cần được khuyến khích. Nó lao tới để tìm Doris , nhưng vì Shaitan đư1ng giữa cô chủ và nó, con ngựa chồm lên và hí giận dữ. Shaitan hoảng sợ thả Doris ra.
– Ê ! Từ từ nào ! – Hắn kêu.
Bây giờ vủ khí của hắn lại chĩa vào con ngựa. Doris bám lấy cánh tay hắn.
– Đừng ! Doris hét lên.
Phát súng bắn đi. Trong chuồng ngựa chật hẹp, tiếng súng vang lên điếc tai. Mùi khói súng chiếm lấy bầu không khí. Viên đạn cắm vào tường, gần Sterling. Con vật hoảng sợ hươ hai chân trước trong không khí. Rồi nó thò cổ tới, cắn mạnh vào cánh tay Shaitan. Gã đàn ông hét lên, thả rơi súng xuống đất. Hannibal nhanh nhẹn cúi lượm vũ khí lên.
– Ổn rồi , Doris ơi ! – Khi đó Hannibal la lên – Em dỗ yên Sterling đi !
Doris chạy ra với con ngựa , ôm cổ nó :
– Ngoan nào ! Sterling ! Buông hắn đi !
Con ngựa vâng lời . Shaitan ôm cánh tay bị thương lui vào một góc chuồng . Hannibal dùng súng đe dọa hắn.
– Đừng hòng chạy trốn – Hannibal nói với tên cướp – Tôi không phải là tay súng thiện xạ và tôi sợ tôi vô ý làm ông bị thương nặng, nếu ông buộc tôi phải bắn.
Shaitan không trả lời. Hắn đứng yên, thở hổn hển, vẫn ôm cánh tay. Bob lao ra khỏi chuồng ngựa.
– Mình đi gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng Reynolds đây – Bob thông báo – Vài phút nữa là cảnh sát trưởng tới ngay.
Peter mỉm cười nhìn Sterling, đang được Doris vuốt ve , dỗ dành.
– Mình biết là con vật này biết cắn mà – Peter tuyên bố – Nhưng không ngờ là nó sẽ cắn đúng lúc như thế này !