Vụ Bí Ẩn: Vòng Tròn Thần Bí

Chương 9: Người bảo vệ công lý



– Madeline mà là phù thủy à! Bộ nói giỡn hả? – Mập la lên.

Horace Tremayne đang lái xe dọc theo đại lộ Monica. Hannibal ngồi cạnh anh; Peter và Bob ngồi phía sau.

– Đúng là phù thủy – Hannibal khẳng định. Và có lẽ thời đang quay phim bà cũng là phù thủy. Bọn em nghĩ bà là Chủ tịch tập Đoàn Phù Thủy và có thể một số thành viên trong đó làm bậy. Một kẻ có thể không muốn hồi ký được xuất bản… Bây giờ ta phải đi tìm gặp những người thân cận nhất đối với bà Bainbridge, để thử tìm xem có ai liên lạc với bà những ngày gần đây không. Ta cần tìm kẻ biết bản thảo nằm ở đâu ngày hôm kia.

– Bộ cậu tưởng kẻ đó sẽ khai báo là biết – và khai luôn mình là kẻ trộm à? Anh chủ nhiệm nhà xuất bản đáp.

– Ta sẽ không hỏi gì về bản thảo – Hannibal trả lời. Dù sao, lúc đầu thì không hỏi. Trước tiên, ta phải tìm hiểu xem những thành viên nào trong tập đoàn phù thủy còn giữ liên lạc với bà Bainbridge hay có tin tức về bà. Chuyện này, thì chắc chắn, họ không ngại gì khai báo.

Mập rẽ vào đại lộ La Brea bên phải, về hướng Hollywood.

– Cậu định bắt đầu từ Jefferson Long hả? Anh hỏi. Long, người bảo vệ công lý, người ái quốc, người công dân gương mẫu à? Tôi không thể tưởng tượng rằng ông ấy thuộc một tập đoàn phù thủy.

– Đâu phải ông ấy luôn là Jefferson Long, người bảo vệ công lý – Hannibal bắt bẻ. Ông từng làm diễn viên, ông có đóng trong bộ phim cuối cùng mà bà Bainbridge quay. Vậy là ông có biết Ramon Desparo. Và ít nhất, ta cũng biết tìm ông ấy chỗ nào. Sáng nay, em có gọi điện thoại cho ông Long, ông ấy đồng ý tiếp em.

– Cậu có nói là định bàn gì với ông ấy không?

– Không nói rõ lắm. Em nói em cần viết bài báo cho trường. Một dạng sinh hoạt hè.

– Cha Long này chắc thích người ta nói đến mình – Peter ngồi phía sau nói. Cho dù là báo trường cũng được.

– Là người làm việc với công chúng thì ai cũng thích như vậy – Hannibal nhận xét. Anh Horace ơi – Hannibal nói thêm và nhìn anh chủ nhiệm nhà xuất bản – anh thật tử tế, chịu khó chở bọn em, bọn em đi xe buýt cũng được mà.

– Nếu ở nhà, thì tôi sẽ bị suy nghĩ lo lâu – Mập tuyên bố. Tôi cảm thấy lạc lõng khi không còn văn phòng để mà đến làm việc hằng ngày. Mà các cậu làm tôi tò mò quá. Tôi không tài nào dám đi phỏng vấn một nhân vật quan trọng như Jefferson Long.

Bob phá lên cười.

– Babal không nhút nhát chút nào!

– Còn các thành viên còn lại của Hội Vòng Tròn bí ẩn, các cậu sẽ làm thế nào để tìm ra? – Mập hỏi.

– Ba của em làm ở trường quay phim – Peter trả lời. Ba sẽ hỏi tên mấy người bạn của bà Bainbridge ở các nghiệp đoàn diễn viên.

Khi đi hết đại lộ Hollywood, Mập quẹo vào đường Fountain, dừng lại trước một tòa nhà đồ sộ hình khối lập phương khổng lồ bằng kính màu. Đó là trụ sở của Công Ty Veni Vidi Vici.

– Hannibal ơi, mọi người sẽ chờ cậu ở đây. Cậu cứ thoải mái thời gian nhé.

– Đồng ý – Thám tử trưởng trả lời.

Tiền sảnh mát lạnh. Một cô gái trẻ nước da rám nắng chỉ thang máy cho Hannibal. Cậu bấm lên lầu ba.

Văn phòng của Jefferson Long làm toàn bằng thuỷ tinh, inox và simili đen. Cửa sổ nhìn ra hướng Bắc, trên vùng đồi Hollywood, ông Long chễm chệ sau cái bàn viết bằng gỗ tếch, quay lưng lại với quang cảnh.

– Rất vui được gặp cậu – ông mỉm cười với Hannibal. Tôi luôn thích giúp thanh niên, khi có dịp.

Hannibal có cảm giác Jefferson đã nói câu này hàng trăm lần rồi.

– Cám ơn chú – thám tử trưởng trả lại thật khiêm tốn. Nét mặt ngây thơ gần như đi kèm với vẻ ngu đần hiện rõ lên khuôn mặt tròn vui tươi của Hannibal.

– Hôm bữa, cháu có nhìn thấy chú ở truyền hình – Hannibal nói tiếp. Chú đang phỏng vấn ở nhà bà Madeline Bainbridge. Cháu thay rất phục chú. Cháu không hề biết chú từng đóng phim và có quen với Madeline Bainbridge!

Nụ cười của ông Long biến mất như có phép lạ.

– Trong đời, tôi đã làm những việc quan trọng hơn là diễn kịch và làm quen với diễn viên – ông tuyên bố. Những người bảo vệ luật pháp đồng quan điểm với tôi.

Ông xoay ghế bành chỉ những kệ dọc một vách tường.

Hannibal đứng dậy xem. Có những bằng khen và huy chương của mỗi thành phố miền duyên hải, hình chụp ông Long cùng cảnh sát trưởng các thành phố, lớn có, nhỏ có, của các bang California, Nevada, và Arizona, và cuối cùng là tờ giấy lộng kiếng đóng khung, trên đó viết rằng Jefferson Long là trợ lý danh dự của một ông cảnh sát trưởng nào đó.

– Trời! Hannibal kêu, miệng há to khâm phục.

– Tôi có vài quyển album chứa bài báo trích. Cậu có thể xem, nếu quan tâm.

– Khỏi phải nói, cháu rất quan tâm! Cháu còn nghe nói chú đang chuẩn bị phóng sự ma túy. Chắc là hấp dẫn lắm!

Hai má của ông Long đẹp trai ửng đỏ lên.

– Hấp dẫn lắm! Cậu có biết rằng có một số nhân viên của hãng dược phẩm làm nghề phân phối thuốc phiện cấm không? Rất tiếc là tôi không thể quay phóng sự này trong năm này. Ở những văn phòng không xa chỗ tôi ngồi lắm, có những người cho rằng thà bỏ tiền mua phim cũ mốc hơn là thực hiện cuốn phim tư liệu về mối hiểm hoạ cho công chúng.

– Phí thật, Hannibal nói. Nhất là có lẽ mấy cuộn phim của Madeline Bainbridge có giá cắt cổ.

– Chi phí sẽ còn cao hơn khi trả tiền chuộc.

– Cháu đoán là không may cho chú rồi. Hay là ngược lại?

– Tấn Bi kịch ở Salem là bộ phim tồi, Jefferson đáp. Phim tồi tệ đến nỗi sau buổi trình chiếu, không ai chịu thuê tôi diễn nữa. Tôi đã tìm được hướng đi hay hơn khi chuyên về các phóng sự trinh sát.

– Còn bà Madeline Bainbridge đã về hưu rồi – Hannibal nói tiếp. Thím Mathilda của cháu còn nhớ bà, thím còn nói bà là một nhân vật ẩn. Theo lời thím cháu, người ta kể những chuyện kỳ lạ về bà Bainbridge. Nghe nói bà tham gia những buổi lễ Sabbat.

– Sabbat hả?

Nét mặt ông Long cứng lại, như đang đứng trước kẻ thù.

– Lễ Sabbat – ông nói – là buổi dạ hội của phù thủy.

– Đúng rồi! Hannibal kêu. Chú từng làm việc với bà Bainbridge rồi. Chú có tham gia các buổi lễ Sabbal không?

– Đương nhiên là không có – Jefferson tuyên bố. Mà làm gì có lễ Sabbat. Bạn bè của bà Bainbridge chỉ là những người cùng làm việc với bà.

– Chú có quen với cả tập đoàn không?

– Đó không phải là tập đoàn, nhưng tất nhiên là tôi biết tất cả. Tôi cũng chơi cùng nhóm mà.

– Vậy thì có thể một số người trong các chú biết những chuyện mà những người khác không biết không?

Hannibal nhìn Long không chớp mắt.

– Chú còn giữ liên lạc với họ không? Chú có biết cháu có thể tìm ra họ ở đâu để gặp không? Hay thậm chí chú có thể giúp cho cháu gặp bà Madeline Bainbridge không!

– Không thể nào được. Tôi không còn giữ liên lạc với ai cả. Tất cả bạn bè tôi đều thuộc giới pháp lý hay cảnh sát. Tôi không gặp Madeline đã ba chục năm nay rồi, và nếu không gặp thêm ba chục năm nữa, thì tôi chẳng phiền gì. Bà ấy chỉ là một con mụ ngờ nghệch ba hoa tự cho mình là diễn viên, bà ấy diễn tồi tệ không kém gì vị hôn thê của bà, tên Desparto ấy. Tên này thì không ai dỏm bằng.

– Ông này bị chết sau buổi tiệc tại nhà bà, đúng không ạ?

Jefferson như già hẳn đi, mắt lờ đờ đi.

– Phải – ông nói – sau buổi tiệc. Phải…

Ông ngồi thẳng người lại, như để xua đi một kỷ niệm không hay.

– Đã lâu lắm rồi – ông nói. Tôi không bao giờ nghĩ đến thời đó nữa. Mà nhắc lại quá khứ đó làm gì? Mà lại sao ta phải nói về Madeline Bainbridge chứ? Tôi nghĩ cậu đến gặp tôi vì quan tâm đến các chương trình phòng ngừa tội ác của tôi chứ.

– Dạ đâu có, cháu đến để hỏi về Madeline Bainbridge – Hannibal trả lời đơn giản. Cháu cần thu nhập tư liệu về bà để làm bài cho lớp lịch sử điện ảnh. Nếu bài viết khá, thì sẽ được đăng trong báo tường.

Jefferson Long tỏ ra hết sức khó chịu

– Vậy chúc cậu may mắn – ông lạnh lùng nói. Bây giờ, xin cậu để cho tôi làm việc. Tôi không còn thời gian tiếp cậu nữa. Tôi có cuộc hẹn khác.

– Cháu hiểu, thưa chú.

Sau khi cám ơn ông Long, Hannibal rút lui.

– Sao? Horace Tremayne hỏi ngay khi thám tử trưởng vừa mới bước trở lên xe.

– Thì Jefferson Long không yêu quý gì Madeline Bainbridge, ông cũng không thích thú gì việc các bộ phim của bà sắp được chiếu lên truyền hình. Công ty Veni Vidi Vici sẽ không thể tài trợ cho buổi truyền hình về ma túy mà ông muốn thực hiện, bởi vì Công ty đã bỏ quá nhiều tiền để mua mấy bộ phim, ông Long khẳng định ông không gặp lại bà Madeline Bainbridge đã ba chục năm này và ông cũng không giữ liên lạc với bạn bè chung. Ông còn khẳng định là không hề có lập đoàn phù thủy, nhưng em nghĩ ông nói láo. Thật ra, thì em thấy ông ấy có cái gì đó lạ lạ, nhưng không biết là gì.

Peter ngồi sau xe cười khúc khích.

– Thế nào rồi cậu cũng sẽ có ngày tìm ra được mà. Cậu chưa bao giờ thất bại mà, À, trong khi cậu nói chuyện với ông Long, mình đã đi gọi điện thoại cho ba mình. Ba đã tìm ra được một địa chỉ, Elliot Farber, là người quay phim cưng của bà Madeline Bainbridge và có mặt trên tấm hình Hội Vòng Tròn Thần Bí. Ông không còn làm nghề quay phim nữa. Ông sửa truyền hình, có tiệm máy trên đường Melrose.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.