Chẳng bao lâu, xe tải nhẹ ra đến công trường Chelham. Bốn bạn nhìn xung quanh mỏi mắt, cũng không thấy chiếc xe xanh đâu hết.
– Biết là thế nào bọn mình cũng đến trễ mà! Bob buồn bã thở dài. Chắc là hắn đã chuồn mất, cùng với chiến lợi phẩm.
– Bọn mình bị nhốt quá lâu, Peter thất vọng nói.
– Biết đâu! Hannibal nói. Có thể có cái gì đó làm hắn bị chậm trễ. Số 39 là hướng này, nhìn kìa!
Nhà của Billy Motha màu trắng, ba tầng, có cây cối xung quanh, khu vườn đầy hoa, không rào. Mặc dù trời tối, nhưng cũng đủ để thấy có một chiếc xe đậu trước nhà, nhưng không phải xe của gã đàn ông có vết xăm. Lúc Konrad cho xe chạy đến gần để nhìn cho kỹ, đèn trong nhà sáng lên.
– Có người mới về! Hannibal nói.
Konrad dừng xe trước cửa nhà. Đột nhiên có tiếng phụ nữ kêu:
– Trộm! Trộm! Bắt lấy nó!
Cả năm đã nhảy ra khỏi xe.
– Chắc là gã đàn ông có vết xăm! Peter nói!
– Nhanh lên! Hannibal kêu.
Tất cả nhào đến. Konrad đi đầu. Anh Konrad đột ngột quay lại, ra hiệu cho bốn bạn phía sau.
– Các em đứng lại phía sau. Anh sẽ giải quyết tên trộm.
Điều này hầu như không làm chậm trễ ba thám tử bao nhiêu. Người phụ nữ vẫn kêu trộm. Đột nhiên, Peter đứng sững lại, dùng ngón tay chỉ vào bụi cây mọc bên phải ngôi nhà.
– Nhìn kìa!
Tất cả nhìn thấy một cái bóng, nhanh nhẹn như một chú khỉ, đang trèo xuống dọc theo tường nhà. Gã đàn ông dùng tay chân bám vào tường và cuối cùng cũng xuống được đến đất. Trong giây lát, hắn đứng trong chùm sáng phát ra từ cửa sổ tầng trệt. Đó là một kẻ có nước da sậm, có vết xăm trên tay, đang ôm một chú mèo bông màu đen có vòng đeo cổ màu đỏ.
– Chính hắn! Bob thốt lên. Hắn lấy được con mèo rồi.
Ronny nổi giận:
– Đồ ăn cướp! Mày bị bắt rồi!
Gã đàn ông nghe thấy, quay đầu lại, nhìn thấy Konrad và bốn cậu bé… Hắn xoay gót, chạy ra sau nhà, biến mất vào bụi cây. Konrad thét lên, rồi lao theo hắn.
– Anh sẽ tóm tên cướp này!
Nhưng tên trộm nhanh chân hơn anh chàng người Đức và bốn bạn. Hắn ra đến đường lân cận, trong khi nhóm đuổi theo còn đi gần cây. Peter, đầu tiên ra đến đường, kịp nhìn thấy tên trộm nhảy lên xe và biến mất luôn.
Những người còn lại hổn hển bắt kịp Peter.
– Hắn thoát khỏi tay ta trong đường tơ kẽ tóc! Peter thất vọng nói.
– Rốt cuộc, hắn cũng lấy được con mèo cuối cùng! Ronny than thở.
– Bọn mình vẫn ghi được số xe hắn, Bob nhắc nhở. Có số xe, cảnh sát sẽ tìm ra hắn…
– Rất tiếc là công tác tìm kiếm sẽ mất thời gian, Hannibal thở dài, và chờ cho đến khi ấy… Thôi hy vọng hắn có để lại dấu vết trong nhà. Ta đi xem thử.
Tất cả chạy trở về ngôi nhà trắng.
Khi ấy, mọi người nhìn thấy một phụ nữ trẻ xinh đẹp đứng trước thềm nhà, phía sau có một cậu bé. Trông cô có vẻ sợ hãi và nhìn nhóm người mới đến với nét mặt nghi ngờ:
– Các cậu biết tên trộm ấy à? Cô hỏi thẳng.
– Dạ có, thưa cô – Hannibal đáp. Tụi cháu đang lần theo dấu vết hắn cho đến nhà cô, nhưng tụi cháu đến quá trễ.
– Các cậu đang theo dấu vết tên trộm à? Cô ngạc nhiên kêu. Nhưng các cậu là con nít mà!
Thám tử trưởng nhíu mày, Hannibal luôn tức giận khi một người lớn có nhận xét như vậy.
– Đúng rằng tụi cháu “chỉ là con nít”, Hannibal trả lời hơi sẵng giọng và dằn mạnh những từ cuối, nhưng cháu xin cam đoan rằng tụi cháu có kinh nghiệm trong việc giải quyết những vụ hình sự… Cháu đoán cô là bà Motha, phải không ạ?
– Đúng – Bà Motha nói. Cô ra ngoài với Billy. Chúng tôi vừa mới về nhà cách đây vài phút. Về tới nhà Billy leo lên phòng. Ngay lập tức, cô nghe Billy kêu cứu!
Cậu bé Billy, khoảng mười tuổi, giải thích:
– Người đàn ông đang ở lầu ba. Ngay khi thấy em, hắn lao đến, lấy cắp con mèo bông của em… Em mang con mèo theo khi đi chơi!
– Ra vậy! Hannibal kêu. Cơn mèo không có ở đây nên tên trộm buộc phải chờ.
– Khi giật được con mèo của Billy – bà Motha nói tiếp – hắn chạy xuống thang lầu. Nhưng khi thấy cô hắn lại chạy thật nhanh trở lên lầu ba. Khi đó, cô kêu trộm.
Peter lắc đầu:
– Hắn chui qua cửa sổ, trèo xuồng tường… giống như người nhện.
– Gario… người nhện! Bob nói khẽ.
– Billy à! Hannibal hỏi. Con mèo của em có gì đặc biệt không… bên ngoài hay bên trong?
– Không, em nghĩ là không. Em không để ý thấy gì, Billy nói.
Ba bạn thất vọng nhìn nhau. Gã đàn ông có vết xăm đã đạt cái hắn muốn. Cả khi tìm ra hắn nhờ số xe, thì cũng đã quá trễ rồi…
Konrad nãy giờ đứng thụt lùi, đột ngột bước ra khỏi bóng tối, tiến lên.
– Phải gọi cảnh sát, Hannibal à! Konrad tuyên bố. Không nên để lâu hơn nữa.
– Nhưng anh Konrad ơi… Hannibal phản đối.
– Phải báo cảnh sát ngay, Konrad nhấn mạnh. Anh tin chú Titus cũng sẽ nghĩ vậy. Cô Motha đây đã bị trộm. Có kẻ đã đột nhập vào nhà cô ấy. Tên này nguy hiểm. Chúng ta đã theo hắn đến nhà này, nhưng bị lạc mất dấu vết hắn. Từ nay, cảnh sát phải lo vụ này.
– Anh Konrad nói đúng, Bob đồng tình. Bọn mình không còn hy vọng bắt được tên trộm nữa.
– Phải báo cho chú cảnh sát trưởng biết chuyện. Gọi chú Reynolds đi Babal! Peter nói thêm.
Hannibal nhún vai ra vẻ bất lực.
– Có lẽ các cậu nói đúng. Hannibal nói. Cô cho phép tụi cháu dùng điện thoại nhà cô được không ạ?
– Tất nhiên…
Hannibal gọi cảnh sát trưởng. Cảnh sát trưởng trả lời ngay, ông rất tin Ba thám tử trẻ. Cuộc đàm thoại không kéo dài lâu.
– Chú ấy đến ngay. Hannibal vừa thông báo vừa chuẩn bị gác máy xuống… Rồi đột nhiên Hannibal nhìn ống nghe vẫn đang cầm trong tay và nảy ra một ý.
– Ronny! – Hannibal kêu – Cậu gọi ba cậu đi! Cậu hỏi thử xem ở hội chợ có thiếu vắng ai không?
– Kìa, Hannibal! Mình đã nói cậu rằng gã đàn ông có vết xăm không phải là người của chúng tôi mà.
– Mình biết chắc hắn ngụy trang, nên cậu không nhận ra hắn được. Cậu hãy nhanh hỏi ba cậu xem nhân viên hội chợ có mặt đông đủ không?
– Được!… Nếu cậu muốn! Nhưng trước giờ mở cửa ba mình thường tất bật lắm, ba không thể nào kiểm tra…
– Cứ thử đi!
Ronny quay số. Ronny lại quay thử số điện thoại của một xe lán khác. Ronny vẫn còn đang cầm máy, thì xe cảnh sát đến. Konrad thở phào nhẹ nhõm. Cảnh sát trưởng Reynolds bước vào, cùng hai phụ tá. Hannibal báo cáo lại sự việc.
– Các bạn thám tử giỏi lắm! Cảnh sát trưởng khen. Có nhận dạng và số xe, thì sẽ tìm ra hắn thôi. Các cậu có đoán biết được tại sao hắn muốn có mấy con mèo bông đến như vậy không?
– Dạ, tụi cháu không biết, Bob thú nhận.
– Nhưng chắc chắn hắn phải có động cơ rất mạnh, vì hắn quậy dữ quá! Peter nói thêm. Hannibal nghĩ có một vật quý giá giấu bên trong một chú mèo bông.
– Tôi sẽ cho truyền tin nhận dạng tên trộm ngay. Hy vọng hắn sẽ sớm bị bắt.
Nhóm cảnh sát bước ra. Ronny vẫn đang cố gắng liên lạc với ba qua điện thoại. Hannibal, đang bực bội vì đã buộc phải nhờ đến cảnh sát trưởng, nóng lòng nhìn Ronny.
– Tên trộm dư thời gian về đến hội chợ, Hannibal buồn rầu nói. Tất nhiên là trừ phi hắn đã bỏ đi luôn. Ronny, cậu cứ tiếp tục thử liên lạc với ba cậu.
Trong khi Ronny quay một số điện thoại khác, cảnh sát trưởng trở về, nét mặt nghiêm trang.
– Các cậu à, dường như các cậu đã phát hiện được manh mối của một vụ nghiêm trọng, cảnh sát trưởng thông báo. Theo báo cáo tôi vừa nghe được qua rađiô, tên trộm mèo có thể chính là thủ phạm của một vụ cướp một trăm nghìn đôla. Hắn vừa mới cướp ngân hàng tuần rồi.
– Ở San Mateo! Hannibal nhanh miệng nói.
Cảnh sát trưởng kinh ngạc nhìn Hannibal.
– Cái gì? Ông kêu. Làm sao cậu biết được?
– Vụ hỏa hoạn ở hội chợ, thưa chú! Hannibal nói. Chuyện này xảy ra tại San Mateo. Cháu tin chắc tên trộm mèo là người làm cho hội chợ. Có lẽ hắn đã gây cháy để nghi binh và được tự do hành động.
– Hannibal à, cậu không có chứng cớ. Cảnh sát trưởng Reynolds nhận xét.
– Nhưng sự trùng hợp như vậy là khá kỳ lạ, chú có thấy không? Hannibal vẫn nói theo ý mình. Nếu chú đến hội chợ, có thể…
Tiếng kêu của Ronny ngắt lời Hannibal.
– Rồi! Mình tìm ra ba rồi!
Mọi người im lặng, trong khi Ronny giải thích với ông Carson điều ông phải làm…
Trong khi ông Carson đi kiểm tra nhân viên hội chợ, im lặng vẫn tiếp tục ngự trị, chỉ bị gián đoạn khi phụ tá của cảnh sát trưởng Reynolds gọi ông ra xe… Một hồi sau, Ronny nghe trả lời của ba và thất vọng gác máy xuống.
– Ở đó không có ai vắng mặt hết… ngoại trừ mình. Ronny nói. Mình phải về ngay. Hội chợ đã mở cửa được một thời gian rồi. Mình không còn kịp ăn tối nữa!
Khi nghe vậy, Bob, Peter và chính Hannibal giật mình.
– Úi chà! Peter rên. Chết bọn mình rồi! Thế nào về nhà cũng bị rắc rối… giờ ăn đã qua rồi… mà giờ ăn là thiêng liêng đối với cha mẹ!
Hannibal biết rõ điều này! Thế nào thím Mathilda cũng sẽ mắng cậu một trận. Tuy nhiên, Hannibal không muốn bỏ về trước khi cảnh sát trưởng trở lại. Có thể cảnh sát trưởng sẽ có tin mới… Nên ba thám tử trẻ chờ thêm một lát. Cuối cùng ông Reynolds quay về nét mặt nghiêm trang:
– Không cần ra hội chợ, các bạn ơi! Ông nói. Người ta vừa mới tìm thấy chiếc xe xanh, bỏ ngay giữa con đường gần đây. Có con mèo bên trong bị mổ bụng… và trống không! Gần như chắc chắn tên trộm đã lấy được cái hắn muốn. Ta sẽ phát lệnh truy nã hắn toàn quốc. Xe xanh là xe ăn cắp. Hắn chỉ việc ăn cắp chiếc khác để bỏ trốn xa nơi này…. Tôi nghĩ hắn đã xa Rocky nhiều kilômét rồi. Các cậu nên về nhà đi. Tôi sẽ thông tin cho các cậu. Các cậu cứ tin tưởng, chúng tôi sẽ tóm được tên trộm có vết xăm. Nhưng sợ phải mất khá nhiều thời gian!
Bốn bạn buồn rầu gật đầu, rồi ra xe với anh Konrad.
Bây giờ, Ronny, Bob và Peter lo lắng nhiều về chuyện về nhà trễ hơn là về kẻ trộm con mèo nháy mắt.
Nhưng Hannibal, thì không! Hannibal đang nghĩ đến một điều rất hay… một điều làm cho mắt cậu sáng lên…