Vụ Bí Ẩn: Chiếc Đồng Hồ La Hét

Chương 3: Theo dấu vết



Tiệm đồng hồ của A. Felix chỉ là một cửa hiệu nhỏ nằm trên con đường cạnh Đại lộ Hollywood danhh tiếng.

– Xin chú dừng xe đây, chú Warrington ơi – Hannibal nói.

Warrington là tài xế người Anh, lái chiếc Rolls Royce mạ vàng tuyệt đẹp chở Ba Thám Tử Trẻ từ Rocky đến. Nhờ một cuộc thi, Hannibal đã thắng được quyền sử dụng xe Rolls có bác tài. Một khỏang thời gian về trước, Ba Thám Tử Trẻ bị một phen hú hồn. Khoảng thời gian sử dụng xe mà ban giám khảo cuộc thi cho phép đã hết hạn, và Ba Thám Tử Trẻ không biết làm thế nào để tiếp tục tiến hành điều tra, nếu không có xe? Qua kinh nghiệm, ba cậu cũng biết rằng ở Californie, các khoảng cách rất lớn. Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra. Nhờ sự rộng lượng của một người tên Aguste mà Ba Thám Tử Trẻ đã giúp tìm ra một gia tài kếch sù, bây giờ ba bạn có thể sử dụng chiếc xe và tài xế vô thời hạn.

– Vâng, thưa cậu Hannibal – Warrington trịnh trọng trả lời.

Bác tài cho dừng xe Rolls Royce, ba thám tử bước xuống. Ba bạn nhìn cửa hiệu qua làn kính đầy bụi mang dòng chữ bị tróc sơn: A. Felix. Tủ kính chưng đủ kiểu đồng hồ cổ xưa và hiện đại, nhỏ lớn, đơn giản và hoa hòe. Đột nhiên, cánh cửa trên một đồng hồ bằng gỗ mở ra. Một thằng người nhỏ xíu bước ra, thổi kèn để báo giờ.

– Cài này cũng hay quá – Peter nói – tiếng kèn nghe đỡ hơn tiếng hét.

– Ta vào đi – Hannibal đề nghị. Phải tìm hiểu xem ông Felix có thể cung cấp được thông tin gì cho ta không.

Khi vừa mới bước qua ngưỡng cửa, ba thám tử có cảm giác như xung quanh mình là tiếng bay vù vù của hàng triệu con ong. Rồi ba bạn nhận ra rằng tiếng vù vù này xuất phát từ hơn một trăm đồng hồ chạy cùng một lúc.

Qua một hành lang ở cuối cửa hàng và cũng treo đầy đồng hồ, một người đàn ông nhỏ, gần như một người lùn, bước ra tiếp khách. Ông mặc tạp đề bằng da, có bộ lông mày trắng rậm rạp và cặp mắt đen lanh lợi.

– Các cậu có cần một cái gì đó đặc biệt không? Ông niềm nở hỏi. Hay các cậu chỉ cần sửa đồng hồ thôi!

– Dạ không, tụi cháu muốn xin gặp chú về cái đồng hồ này – Hannibal trả lời.

Thám tử trưởng đang đeo túi xách có dây kéo. Cậu mở ra, lấy đồng hồ la hét, đặt lên quầy.

Ông Felix xem xét một hồi rồi nói:

– Đồng hồ chạy điện, không mới lắm. Còn về giá trị thì… Ôi, tôi nghĩ không đáng để sửa.

– Dạ thưa chú, vấn đề không phải là sửa đồng hồ – Hannibal nói. Nếu được, chú có thể cắm điện đồng hồ này không ạ?

Ông thợ sửa đồng hồ nhún vai rồi cắm điện vào.

– Bây giờ xin chú vui lòng bật chuông reng.

Ông Felix làm theo. Ngay lập tức, tiếng hét khủng khiếp vang dậy cửa hàng, ông thợ sửa đồng hồ vội vàng kéo cần gạt trở xuống. Tiếng hét giảm dần đến mức chỉ còn là tiếng thì thầm. Ông Felix lật đồng hồ xem xét kỹ rồi mỉm cười:

– Bây giờ tôi nhớ ra rồi. Một công việc lạ lùng, giống như trò đùa. Nhưng tôi còn làm nhiều cái như thế này lắm!

– Vậy chính chú là người làm cho đồng hồ hét à? Peter hỏi.

– Phải, chính tôi đây. Cũng khá độc đáo hả? Nhưng rất tiếc là tôi không thể tiết lộ cho các cậu biết người đặt hàng tôi việc này. Bí mật nghề nghiệp! Mọi công việc của tôi đều bảo mật.

– Dạ tất nhiên, thưa chú, Hannibal nói. Nhưng đồng hồ này được tìm thấy ngoài bãi rác công cộng. Có thể người ta vứt nhầm. Có lẽ người chủ đã trả chú giá khá cao để sửa đổi đồng hồ như vậy. Sợ ông ấy rất phiền khi bị mất đồng hồ này. Tụi cháu muốn mang đến trả ông ấy.

– Tôi hiểu… Ông Felix đăm chiêu nói.

Bob xen vào:

– Tụi cháu cũng hy vọng nhận được khoản hậu tạ.

Ông Felix gật đầu nhiều lần:

– Chuyện bình thường thôi. Đúng vậy, chắc chắn người ta vứt nhầm. Đồng hồ này còn chạy rất tốt. Nếu vậy thì tại sao tôi lại không cung cấp cho các cậu thông tin mà tôi biết nhỉ? Tên khách hàng đặt công việc này cho tôi là… Tick.

Bob và Peter ngạc nhiên hỏi lại:

– Tick hả?

– Phải, ông T. Tick. Giống như tích tắc. Lúc đầu tôi cứ tưởng trò đùa. Mà ông ấy không chỉ mang đến mình cái đồng hồ này, thỉnh thoảng, ông lại mang những cái khác nữa.

Hannibal suy nghĩ:

– Thật vậy, nghe không giống tên thật. Nhưng nếu ông ấy có để lại địa chỉ cho chú, thì tụi cháu sẽ có thể đến gặp ông ấy.

– Rất tiếc, ông ấy chỉ cho có số điện thoại. Nhưng các cậu cứ gọi thử.

Ông Felix cúi xuống phía sau quày, rồi ngẩng đầu trở lên cùng quyển sổ to. Ông mở ra, lật vài trang:

– Tick. Số điện thoại là…

Bob đã nhanh tay rút quyển sổ tay ra khỏi túi và ghi lại.

– Thưa chú, chú còn thông tin gì giúp ích cho tụi cháu được không ạ? Hannibal hỏi.

Ông thợ đồng hồ lắc đầu:

– Không. Sợ tôi đã nói quá nhiều nữa kìa. Bây giờ, tôi xin lỗi, tôi còn nhiều việc làm. Và thời gian quý báu lắm, không nên để phí. Chào nhé!

Rồi ông Felix đi nhanh xuống cuối cửa hiệu. Hannibal ưỡn người ra, vừa bước ra khỏi tiệm vừa nói:

– Ta đã tiến được khá nhiều. Bây giờ ta sẽ gọi điện thoại. Mình có thấy buồng điện thoại ở góc đường lúc nãy.

Khi bước vào buồng điện thoại, Peter hỏi:

– Cậu sẽ nói gì với họ?

– Mình sẽ tìm cách để xin được địa chỉ.

Để nghe cuộc đàm thoại cho rõ. Bob và Peter cũng chen vào buồng điện thoại đứng cùng Hannibal. Hannibal nhét đồng tiền vào khe, ấn ngón trỏ quay số. Sau một hồi, giọng nữ vang lên.

– Xin chào bà – Hannibal nói, cố lấy giọng điệu như người lớn.

Hannibal có tài bắt chước rất tài.

– Công ty điện thoại đây – Hannibal nói tiếp. Chúng tôi đang kiểm tra đường dây. Nghe nói có trường hợp chuyển nhầm cuộc gọi…

– Chuyển nhầm cuộc gọi à? Giọng nữ hỏi lại. Tôi không hiểu.

– Công ty điện thoại có bị khách hàng than phiền. Một số người không được nối đúng số đã gọi. Bà có thể cho chúng tôi biết địa chỉ của số này được không ạ? Để giúp chúng tôi tiện kiểm tra.

– Địa chả à? Dễ thôi, số 09 đường Franklin. Nhưng tôi không hiểu tại sao…

Bà bị một liếng hét ngắt lời. Xét độ trầm và độ lớn, tiếng hét chỉ có thể do một người đàn ông khỏe mạnh la. Và có lẽ ông đang khiếp sợ. Ba thám tử giật mình, mặc dù dang đứng chen sát nhau trong buồng điện thoại.

Tiếng hét chấm dứt và Hannibal gọi:

– Bà ơi!

Nhưng ở đầu dây không còn ai hết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.