Vụ Bí Ẩn: Cái Bóng Cười

Chương 10: Cuộc rượt đuổi điên cuồng



Hai cậu chạy thật nhanh đến góc nhà rồi quẹo đột ngột. Bị bất ngờ, hai người đàn ông da nâu đứng sững lại một lúc. Ở cuối sân, chỗ bắt đầu có núi, có hàng rào thấp. Hanibal và Bob nhảy qua hàng rào, không thèm mất thời gian nhìn lại phía sau.

Rồi hai thám tử phi nước đại băng qua đường, đến sườn núi đầu tiên. Bob dẫn đầu, Hanibal thở hổn hển chạy theo. Hai cậu gặp chút khó khăn khi trèo lên dốc đầy cây gai và bụi cây cản trở. Dường như cây quá thưa thớt để che giấu hai bạn, thậm chí còn xé quần áo và làm chậm bước tiến của hai thám tử. Phía sau lưng, hai người đàn ông da nâu đã bình tĩnh lại và đang la hét rượt theo.

– Sao họ la hét dữ vậy? Bob càu nhàu.

– Mình cũng không biết nữa, Hanibal vừa trả lời, vừa kêu rên vì leo quá cực nhọc. Mình hoàn toàn không hiểu họ nói gì, cái chính là phải thoát khỏi tay họ!

– Cậu nghĩ bọn mình thoát nổi không?

– Hy… vọng! Hanibal trả lời muốn đứt hơi.

Lên đến sườn núi đầu tiên, hai cậu ra được một con đường đất cũ. Hai thám tử đã bỏ hai người đàn ông khá xa. Tạm thời không bị ai nhìn thấy, hai bạn chạy theo con đường đất. Đúng là cứ mỗi bước hai bạn xa dần Rocky, xa dần trụ sở Hội Ăn Chay, xa dần xe đạp, nhưng không còn cách nào khác. Hai bạn cảm thấy con đường này là phương sách cuối cùng.

Đột nhiên, Bob kêu lên một tiếng tuyệt vọng:

– Ôi, không!

Con đường đất kết thúc bằng một thung lũng sâu thẳm, có lẽ trước kia ở đây có một cái cầu, nhưng bây giờ đã mất. Không có hi vọng leo xuống vách dốc thẳng đứng, hai thám tử buồn rầu đứng lại.

– Không có cầu, không cách nào qua nổi. Bob nhận xét.

– Không nên đứng lại, Hanibal khuyên, leo lên tiếp đi.

Thế là hai bạn tiếp tục leo lên sườn núi đầy bụi và bị mặt trời thiêu cháy. Phía dưới có tiếng la, hai người đàn ông da nâu đã phát hiện ra hai thám tử và chỉ chỏ cho nhau xem. Một lát sau khi quay lại, hai thám tử thấy hai gã đàn ông đang leo theo một cách khéo léo và nhanh nhẹn đáng kinh ngạc.

– Babal ơi, chúng sắp bắt kịp mình rồi! Bob kêu.

– Leo đi! Leo đi!

Hai thám tử lại tiếp tục leo dưới ánh nắng như đổ lửa. Tay hai bị gai và đá bén nhọn cào xước. Cuối cùng hai bạn đến bậc thềm đá thứ nhì, Hanibal không chịu được nữa, ngã xuống bụi cỏ. Bob nhìn xuống dưới.

– Chúng đến kìa!

Hanibal yếu ớt:

– Mặc kệ chúng, mình chết mất!

Bob lấy tay che nắng.

– Bọn mình chạy nhanh hơn, nhưng chúng leo nhanh hơn. Không thua gì linh dương. Này! Không biết có phải là dân Yaquali không? Quỷ vách đá!

Hanibal cố ngồi dậy vì bị kích thích bởi cảnh hai người Yaquali đang leo lên.

– Chắc chúng nói tiếng Yaquali, hèn gì chúng ta không hiểu gì hết.

– Mình cóc cần biết chúng nói tiếng gì, mình chỉ quan tâm một chuyện là làm thế nào chúng mình thoát được đây? Cậu nghĩ ông Harris có nhìn thấy chúng rượt theo mình không?

– Chắc là không, xung quanh nhà không có động đậy gì cả.

– Phải chi bọn mình lấy xe đạp lại được!

– Không được đâu Bob ơi! Ta bị những người mắc dịch kia ngăn cản rồi, ta chỉ còn nước chạy trốn tiếp thôi.

– Chạy thì chạy, nhưng chạy đi đâu?

Bob tuyệt vọng nhìn xung quanh, ở đó chỉ có đá và những bụi cây èo ọt, không có chỗ nào để trốn. Mắt Bob đột nhiên sáng lên.

– Babal! Nhanh lên theo mình, mình biết bọn mình đang ở đâu rồi! Mình nghĩ còn có cơ may trốn thoát.

Bob lao về phía trước, Hanibal thở rất mạnh, cố gắng theo bạn. Tạm thời cả hai đã ra khỏi tầm nhìn của bọn rượt theo. Khi vòng qua sườn núi, Bob chỉ một khóm cây sồi dày rậm và xanh. Khóm cây nhô lên cách đó khoảng một trăm thước, tạo thành một ốc đảo xanh tươi.

– Cậu muốn trốn trong đó à? Hanibal hỏi. Chỗ trốn này không hay đâu!

– Theo mình! Bob nói.

Bob chạy thẳng vào chỗ cây xanh rậm. Không bàn cãi nữa, Hanibal lao theo sát gót bạn. Bob biến mất vào gốc cây. Thám tử trưởng nhào theo sau, đột nhiên cậu bị rơi vào khoảng không: nền đất dưới chân vừa mới hẫng đi.

Thời gian rất ngắn, Hanibal hạ cánh khá nặng nề xuống tuốt dưới đáy một cái hang chật hẹp được lùm cây hoàn toàn che khuất. Hết hơi và ê ẩm chút xíu, Hanibal lồm cồm ngồi dậy, dùng tay phủi quần áo, rồi trừng trừng nhìn Bob.

– Đáng lẽ cậu phải báo trước cho mình!

– Mình xin lỗi, nhưng không kịp… Mình từng bị té xuống đây một hôm mình lao theo tìm con rắn. Bọn người da nâu sẽ không tìm thấy bọn mình trong cái lỗ này.

– Hừm! Hanibal kêu, không tin tưởng lắm.

– Suỵt! Bọn chúng tới, Bob khẽ nói.

Hai cậu thu mình thật nhỏ gọn trong chỗ trốn. Bụi rạm mọc dưới đáy hố tự nhiên che khuất hai bạn khá tốt. Bob thử nhìn giữa lá cây và rùng mình. Hai gã đàn ông da nâu đang đứng đó, gần sát. Chúng nói chuyện liến thoắng với nhau, lần lượt chỉ vào phần dưới khóm cây, chúng có vẻ không cùng ý kiến. Hanibal nói nhỏ vào tai bạn:

– Chúng biết ta đang ở không xa.

– Bọn mình làm gì đây?

– Không làm gì hết, cứ ngồi yên!

Thế là hai thám tử hoàn toàn bất động và im lặng. Hai người đàn ông vẫn còn đứng trong khóm cây và nói chuyện. Hai thám tử nghe tiếng chúng rất rõ nhưng không hiểu gì. Nghe chúng nói có vẻ rất dữ tợn.

Hanibal nói thật nhỏ:

– Chúng sắp tìm thấy ta rồi! Chỉ còn là vấn đề thời gian, vài giây vài phút nữa thôi. Chúng đoán ta đang ở rất gần đây, cậu có biết đường nào cho phép ta trốn khỏi đây mà không bị chúng biết không?

Bob suy nghĩ rất nhanh.

– Phía bên trái có một cái thung dẫn ra con đường gần trụ sở Hội Ăn Chay. Đường đi vẫn còn tương đối tốt. Phiền cái là để ra được con đường, phải chạy qua một vùng đất trống khoảng 50 mét mới tới được miệng hang.

– 50 mét đất trống à? Hanibal hỏi lại và suy nghĩ. Nếu vậy ta sẽ tạo động tác nghi binh… Một cái gì đó sẽ thu hút bọn kia, trong khi ta băng qua vùng nguy hiểm. Phải chi ta có thể lôi kéo chúng đến chỗ này trong khi chính ta đang chuồn đi…

– Phải chi bọn mình có tài nói bụng, Bob nhận xét, bọn mình chỉ cần bắn tiếng nói ra phía sau lưng. Khi đó bọn chúng sẽ leo xuống hang và bọn mình sẽ chạy.

– Bob, cậu thật là thiên tài! Thám tử trưởng kêu thầm.

– Cậu nói đùa à? Bob nói. Bọn mình đâu phải là nghệ sĩ, bọn mình không thể bắn tiếng đi đâu hết.

– Kìa tất nhiên là được! Nhờ khoa học! Xem này…

Hanibal lấy máy bộ đàm ra:

– Ta sẽ bỏ lại một máy ở đây, nút nhận mở hết công suất. Ta sẽ lẻn vào cuối hang rồi…

– Bọn mình sẽ nói chuyện trong máy bộ đàm kia và chúng sẽ tưởng là bọn mình còn ở đây.

– Đúng! Khi nghe tiếng chúng ta, chúng sẽ leo xuống để bắt. Đến khi chúng tìm ra bộ đàm thì chúng ta đã chạy xa rồi. Chúng sẽ không biết ngã nào mà tìm.

Không phí thời gian, Hanibal vùi bộ đàm vào một bụi thật rậm rạp và lấy một hòn đá dằn cho nút ấn xuống. Sau đó, Hanibal cầm bộ đàm của Bob và ra hiệu cho Bob đi. Nối đuôi nhau, hai bạn bò lê trong đường hào. Khi đi đến cuối đường, Bob thì thầm giải thích:

– Cậu có thấy cái cây to đằng kia không? Chỗ khoảng trống ấy? Thung ở chỗ đó đó.

– Màn kịch bắt đầu! Hanibal đáp và bấm nút phát của bộ đàm đang cầm tên tay.

Kê máy gần miệng, Hanibal phát âm thật rõ những lời sẽ báo động cho hai gã đàn ông:

– Bob ơi, mình nghe bọn chúng đang đến gần!

Đến phiên Bob nói:

– Chúng sẽ không tìm ra bọn mình trong cái lỗ này đâu, bọn mình trốn kín lắm!

– Rồi! Bob thì thầm. Chúng nghe rồi, chúng bắt đầu leo xuống!

– Đi!

Hai thám tử phóng rả khỏi hang thật nhanh, chạy về phía cây to. Đến nơi, hai cậu nhìn sau lưng. Không có gã đàn ông da nâu nào hết! Hanibal và Bob cùng nhau nhào xuống những bụi cây phủ đầy dốc thung và chạy xuống thật nhanh. Cuối cùng, Hanibal và Bob ra đến con đường có trụ sở Hội Ăn Chay. Vẫn không thấy hai gã đàn ông đâu hết.

– Ta nên báo cho ông Harris rằng hai tên này đã quay về. Hanibal nói.

Hai bạn bấm chuông. Không có ai trả lời, không có âm thanh nào vang lên từ phía bên trong nhà.

– Chắc là ông Harris đi gặp bà Sandow, Bob nói.

– Mình cũng nghĩ vậy, Hanibal gật đầu. Tốt nhất là rời khỏi đây thật nhanh!

Hai thám tử đi lấy xe đạp và phóng thật nhanh về nhà. Hai cậu chỉ đi chậm lại khi đến gần Thiên Đường Đồ Cổ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.