IM LẶNG, ĐANG QUAY PHIM!
Hannibal đọc hết bức thông điệp rùng rợn rồi chuyển cho Peter. Có một hồi im lặng. Cả ba vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa khiếp sợ.
Cuối cùng Hannibal quyết định lấy thêm hai bánh may mắn. Cũng đều có bức thông điệp y như vậy.
Bob đẩy hộp cơm chiên ra.
– Hết ăn nổi!
Peter nhấc máy điện thoai.
– Cậu gọi cho ai? – Hannibal hỏi.
– Nhà hàng Sun Yee. Để biết ai đã làm chuyện ấy.
– Sáng kiến hay. – Bob nói.
– Không cần! – Hannibal kêu.
– Tại sao?
– Bởi vì mình biết chuyện gì đã xảy ra. – Hannibal trả lời chậm rãi.
Nhưng cậu không nói gì hơn.
– Sao? – Peter nóng lòng hỏi – Cậu có chịu nói không?
– Thì… – Hannibal bắt đầu nói như bi bắt buộc – mình nghĩ rằng một hầu bàn đã nhét các bức thông điệp vào. Và có lẽ anh ta làm thế vì có kẻ trả năm đô-la cho trò đùa nhỏ này.
– Tai sao cậu lại nghĩ thế? – Bob hỏi.
– Đúng như thế! Cậu cứ tin mình.
– Dĩ nhiên là bọn mình tin cậu. – Bob nói – Chính vì…
– … vì bọn mình quá biết cậu, – Peter nói tiếp – nên bọn mình đoán ra khi cậu đang giấu bọn mình một điều gì đó.
– Thôi… Được rồi… Đượcc rồi… Mình biết cái mẹo bánh may mắn vì chính mình đã từng làm như thế. Tất nhiên là để đùa thôi!
– A! Hiểu lồi! – Bob trêu – Hóa ra chính vì lý do này mà cậu luôn bốc trúng nhưng bức thông điệp đại loại như “Anh là một thủ lĩnh chính cống!”, “Xuất sắc nhất!” trong khi bọn mình chỉ bốc được những câu như “Anh không thông minh bằng bạn anh!”
– Cậu quá đáng thật! – Peter thốt lên rồi ném khăn giấy vào Hannibal.
– Thì mình chỉ đùa thôi. Không có gì giống nhau giữa trò đùa của mình… và lời đe dọa chết người này! – Hannibal im lặng một hồi để gây ấn tượng hơn – Điều quan trọng – Hannibal nói tiếp – là bức thông điệp này chính là một lời cảnh cáo thứ nhì. Và cho ta biết rằng vụ phá hoại thắng xe Peter không phải là một hành động cô lập, mà có liên quan với vụ điều tra của ta. Từ nay, ta phải thật cảnh giác, có kẻ theo dõi đường đi nước bước của ta.
– Có thể là tên mặc đồ lao động chạy xe Porsche. – Peter nói.
– Rất có thể – Hannibal nói – và hắn biết rất nhiều về ta!
Hannibal vừa nói hết câu thì điện thoại reng, làm cả ba giật mình.
– Văn phòng Ba Thám Tử Trẻ! Thám tử trưởng Hannibal Jones nghe đây!
– Đúng người tôi muốn nói chuyện! Cậu đang được vinh hạnh nói chuyện với Big Barney Coop!
– Big Barney Coop gọi. – Hannibal nói khẽ và dùng tay che ống nói.
– Ông ấy muốn gì vậy? Ông ấy có biết về mấy món ăn Tàu không? – Peter hỏi.
Hannibal lắc đầu rồi ra hiệu Peter im lặng.
– Hannibal à – Big Barney Coop nói như hét lên – tôi có một tin đại sự báo cho cậu. NgÀy mai, ta, Vua Gà Rán đây, SẼ quay một cuốn phim quảng cáo về Drippin’ Chicken. Tôi sẽ kể lại lịch sử của Chicken Coop. Một sự kiện trọng đại, đúng không? Tôi muốn cậu đến! Tỏi cần cậu!
“Không thể tin nổi! Một cơ hội bằng vàng!” – Hannibal nghĩ bụng. Big Bamey Coop mời thám tử trưởng. Như vậy Hannibal sẽ có thể quan sát theo dõi tùy thích.
– Sẽ quay cháu? Lúc mấy giờ ạ? – Hannibal hỏi.
– Tại Trường quay Maltin Mix, đường Alta Vista. Ðúng rnười ba giở. Tôi thích những người đúng giờ. Cậu có thể dẫn bạn bè đến!
Nói xong, Big Barney Coop gác máy xuống.
° ° °
Ðêm hôm dó, rất lâu sau khi Bob và Peter về, Hannibal xem lại một cuộn băng video mà Hannibal tự thâu về những cuốn phim quảng cáo của Big Barney Coop. Barney luôn ngồi sau một bàn viết đầy giấy tờ, trong một khung cảnh vừa giống thư viện, vừa giống phòng chơi. Ðôi khi ông tiếp khách hoặc đọc thư của khách hàng hăm mộ. Nhưng Hannibal đặc biệt thích những câu biểu ngữ đại loại như: “Ăn gà là khoẻ!”
Sau khi hô hào câu này, Big Barney Coop ném một ổ bánh kem vào mặt một con bò. Hoặc Hannibal cũng thích đoạn phim Big Barney Coop quay lưng lại với camera suốt buổi phát hình, bởi vì ông giận khán giả truyền hình đã quên ngày sinh nhật ông.
Nhưng Hannibal đặc biệt thích đoạn phim quảng cáo có mục đích khuyến mãi hai món mới nhất của Chicken Coop: Crackin’ Crunchy và Burning Barbecue. Big Barney Coop đã thuê một vi linh mục ở Las Vegas để tiến hành lễ mới cho hai con gà, một con mặc đồ vét đen, con kia mặc áo cô dâu ren trắng. Big Barney Coop làm nhân chứng. Khúc phim ngắn này phản ánh hết tính cách của Big Barney.
Xem băng xong, Hannibal lên giường nhưng rất khó ngủ.
Big Barney Coop có phải là người mà chị Juliet nói đến trong khi mớ không? Có phải người ta toan cho thuốc độc vào Drippin’ Chicken không? Chẳng lẽ Big Bamey Coop lại đi quảng cáo cho một sản phẩm có thể giết hàng triệu người? Bao nhiều câu hỏi làm Hannibal dằn vặt.
Chiếu hôm sau, đúng mười ba giờ, Bob và Hannibal đến trường quay Maltin Mix, ở ven Beverly Hills. Hai phút sau, xe của Kelly dừng lại bên canh. Peter và Kelly buớc xuống.
– Cậu thấy chưa, – Bob nói với Hannibal – suốt đường đi cậu cứ than phiền là rất muốn có xe riên. Cậu có thấy Peter làm thế nào khi không có xe không?
– Vậy mình sẽ không than phiền nữa cho đến khi xe của Peter sửa xong. – Hannibal trả lời – Sau đó, mình sẽ….
Juliet ra đón cả nhóm ở cổng trường quay. Juliet đội nón kết đề chữ Chicken Coop trên lưỡi trai.
– Chào! Ba nói là đã mời các em đến – Juliet nói rồi mỉm cười nhìn Hannibal – Sao, có gì mới không?
– Không. Nhưng bánh may mắn mà bọn em mua hôm qua đã chỉ cho bọn em một hướng đi! Hướng đi đúng!
– Tuyệt! – Juliet nói mà không hỏi gì hơn – Chắc là các em sắp tìm ra được cái cặp da của chị rồi. Chị vẫn không nhớ nổi trong cặp chứa cái gì. Nhưng chị cần nó! Ý nghĩ này cứ ám ảnh chị suốt.
Juliet lôi nhóm bạn về hướng văn phòng, ở cuối trường quay, để xem quay phim. Big Barney Coop đã đến cùng nhiều cộng tác viên, trong đó có Pandro Mishkin, chuyên gia hương liệu.
Trên trường quay, có một cái bàn đầy thư, tách không, gà cao su và hình vẽ gà chiên do một lớp 6 gửi đến. Thấy cả hình Juliet khi còn nhỏ, hóa trang làm gà, nhân lễ Haloween.
Cuối cùng đạo diễn thông báo qua micro:
– Tôi đã sẵn sàng. Xin ai đó hãy mời Big Barney Coop đến!
Một phút sau, ông Vua Gà Rán xuất hiện ở trường quay, mặc bộ đồ thể thao sọc xanh trắng đỏ. Một cái mỏ bằng cao su phủ môi trên của ông. Big Barney Coop đặt xuống bàn một cái mâm cổ xưa bằng bạc, có cái nắp chạm trổ rất nặng. Rồi ông nheo mắt vì bị đèn chiếu chói vào.
– Bạn Hannibal của tôi có ở đây không? – ông hỏi.
– Dạ có, thưa ông Coop. – Đạo diễn trả lời rồi xoay trên ghế.
Hannibal mặc áo thun tặng nhân kỉ niệm mười năm Chicken Coop. Trên áo thun, có cái đầu của Big Barney Coop thò ra trên thân gà.
– Pandro nói các cậu rất thích Drippin’ Chicken à? – Ông Vua Gà Rán nói to – Hôm nay, sẽ có Drippin’ Chicken cho mọi người!
– Thật là uổng cho cái quần mới của cậu! – Peter nói khẽ.
Khi Big Barney Coop đã ngồi thoải mái, chân kê trên bàn, người quay camera và nhân viên thu âm bước đến gần.
Ở phòng quan lý, thư ký trường quay và kĩ sư âm thanh đã sẵn sàng.
– Im lặng, quay! – Đạo diễn thông báo – Drippin’ Chicken, quay!
Rồi Big Barney Coop bắt đầu vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm vào camera, như thể thấy qua camera mọi khán giả đang xem ông.
– Xin chào! – Ông nói – Đầy tớ trung thành của các bạn đang đến với các bạn đây. Các bạn nhận ra tôi mà, đúng không? Không bao giờ qủang cáo! Trừ phi các bạn tạo cơ hội cho tôi làm giàu! Đúng! Tôi chào hàng một sản phẩm mới và đổi lại, các bạn giao cho tôi mấy tờ bạc! Các bạc nóng lòng muốn biết tôi phát minh ra cái gì, đúng không? Phát minh, là nỗi đam mê của tôi! Ha! Ha! Ha! Dĩ nhiên là tôi không có mặt khi người ta phát minh ra bánh xe hay thuốc nổ! Lịch sử đã không gọi tôi đến vào những giây phút trọng đại đó! Hoặc nếu có thì tôi không nhận được bức thông điệp! Mà cũng chính vì vậy mà tôi đã cho cô thư ký nghỉ việc! Ha! Ha! Ha! Hôm nay, các bạn à, ta sẽ không ôn lại lịch sử, mà ta sẽ ăn lịch sử! Ha! Ha! Ha!
Rồi ông mở nắp mâm bạc, để lộ một núi Drippin’ Chicken nóng hổi.
Những người ở phòng quản lý trường quay kêu lên thèm thuồng.
Big Barney Coop cầm một cái bánh, đưa lên miệng.
Camera di chuyển để quay gần. Ba thám tử khô cổ họng. Ông sẽ ăn hay không ăn?
– Tôi đã thực hiện được mơ ước của loài người từ thời cổ xưa nhất: tôi đã phát minh ra Drippin’ Chicken, loại thịt gà có nước sốt ngon tuyệt! Các bạn đã hiểu chưa? Nước sốt ở bên trong thịt! Không cần phụ thêm gì! Không còn sợ dính áo nữa. Có đúng là một sáng kiến cách mạng không? Nhưng tôi rất muốn ăn thử!
Big Barney Coop cắn một miếng to cái Drippin’ Chicken đang cầm trong tay. Với một ít nước sốt chảy trên cằm, ông Vua Gà Rán nở một nụ cười to trước camera.
– Cắt! – Đạo diễn la lên – Tết lắm!
Trên trường quay, phần lớn đèn chiếu tắt đi, trong khi mọi người thư giãn ra.
– Hay quá! – Kelly nói.
Nhưng Hannibal, Peter và Bob không rời mắt khỏi Big Barney Coop. Qua tấm khăn, ba thám tử thấy ông nhả miếng Drippin’ Chicken trở ra, không hề nhai.
Phải chăng Big Barney Coop đã ký vào bản cáo buộc mình?