Không còn gì nghi ngờ. Peter xem quá nhiều phim có Diller Rourke đóng, nên không thể lầm. Peter có thể nhận ra cái giọng đó bất cứ nơi nào. Đúng là giọng của người diễn viên đã bị bắt cóc.
– Mình hiểu có đúng không? – Hannibal hỏi – Cậu bấm nút gọi lại tự động, điện thoại reng rồi Diller Rourke trả lời hả?
– Đúng vậy.
Hannibal, Peter và Bob nhìn nhau. Phải có kết luận.
– Vây người cuối cùng mà Mark Morningbaum gọi điện thoại cho trước khi rời văn phòng để đi nộp tiền chuộc lại chính là Diller Rourke – Bob tóm tắt lại.
Bob suy nghĩ một hồi, rồi chụp lấy điện thoại, bấm nút gọi lại và chờ. Một, hai, ba, bốn tiếng chuông…
– Không có trả lời – Bob thông báo.
– Được rồi – Hannibal nói – Ta hãy tóm tắt lại sự việc. Thứ nhất, Diller Rourke không hề bị bắt cóc.
– Nếu có – Bob nói thêm – thì đây là chuyện chưa từng thấy trong lịch sử: Diller sẽ là nạn nhân đầu tiên của một vụ bắt cóc mà được sử dụng máy điện thoại tự do!
Morgan cười khúc khích. Nhưng rồi cô bé nghiêm lại và xấu hổ nhìn Hannibal.
– Xin lỗi nhé! Nhưng em thấy buồn cười quá. Nếu anh không đồng ý, thì anh cứ kiện em đi. Bố dượng em là luật sư.
Rồi Morgan trèo lên góc bàn; để thòng hai cái chân dài.
– Thứ nhì – Peter ngồi vào ghế giám đốc của nhà sản xuất phim và nói tiếp – Mark Morningbaum biết Diller Rourke đang ở đâu.
– Trừ phi có kẻ khác dùng điện thoại của ông để gọi Diller.
Chính Morgan đang góp ý về những suy nghĩ của cô khi đang nhai kẹo cao su.
– Có thể – Hannibal miễn cưỡng thừa nhận.
– Nhưng rất ít khả năng – Peter chỉnh – Lúc bắt điện thoại, Diller nói: “Alô, Mark? Có phải anh không?”. Rõ ràng Mark từng gọi cho Diller trước đó rồi.
– Cậu nói đúng – Hannibal nói – Ta có thể chắc chắn rằng ngay từ đầu Mark Morningbaum đã biết Diller Rourke đang ở đâu.
– Như vậy đồng nghĩa với việc Mark và Diller cùng nhau dàn dựng toàn bộ câu chuyện này – Bob kết luận – Vụ mất tích, nhà bị tàn phá, mấy lá thư của bọn bắt cóc, v.v… Nhưng với mục đích gì?
Ba thám tử lại gặp ngõ cụt. Đúng vậy, thật khó nghĩ ra một cách giải thích hợp lý.
– Phải, để làm gì? – Morgan xen vào. Tại sao một nhà sản xuất phim lừng danh và ngôi sao sáng giá nhất Hollywood lại đồng loã để phá một bộ phim như Nghẹt Thở II, một bộ phim sẽ mang lại nhiều tiền cho mọi người?
– Phải tiếp tục tìm kiếm – Hannibal nói và lật các giấy tờ bày trên bàn Mark Morningbaum – Chìa khoá vụ bí ẩn chắc chắn nằm đây, ngay dưới mắt ta. Mà ta không nhìn thấy.
Đúng lúc đó, toàn bộ đèn trong văn phòng sáng lên.
Bốn bạn trẻ quay ra cửa và sững người ngay. Một tay để trên công tắc đèn, tay kia cầm dùi cui, nhân viên bảo vệ đang đứng ngay cửa.
– Sao. Bắt quả tang nhé! Các cô cậu đang làm gì trong đây? – Anh bảo vệ nói bằng giọng mũi.
Nhân viên bảo vệ trẻ, cao và gầy. Một mớ tóc vàng kim lọt ra khỏi mũ kết.
Peter nhìn Hannibal, Hannibal nhìn Bob, Bob nhìn Peter.
– Tôi hỏi lại: có chuyện gì ở đây?
– Peter ơi – Bob nói – nhường lời cho cậu đấy. Cậu hãy giải thích cho anh tại sao bọn mình có mặt ở đây.
– À! Không được! – Peter phản đối – Mình từng làm chuyện giải thích này rồi. Bây giờ đến lượt Hannibal.
Giọng điệu hung hăng của anh bảo vệ làm không khí thêm căng thẳng. Rõ ràng anh bị bối rối và không biết phải nghĩ như thế nào.
– Tôi chỉ biết lẽ ra các cậu không được hiện diện ở đây.
Còn về thái độ mình, thì dường như anh bảo vệ tóc vàng không biết phải có thái độ ra sao. Anh cứ đứng ở cửa, phân vân nhìn bốn kẻ đột nhập.
Khi đó Hannibal quyết định can thiệp. Hannibal bước một bước lên, hạ giọng trầm cho ra vẻ người lớn rồi nghiêm khắc tuyên bố:
– Anh bảo vệ an ninh à, tôi buộc phải ghi tên và mã số của anh. Chúng tôi đang tiến hành kiểm tra mà.
– Kiểm tra hả? – Anh bảo vệ trẻ hỏi lại, càng căng thẳng hơn.
– Phải, phải, kiểm tra – Hannibal trả lời – Hay đúng hơn là kiểm tra đột xuất. Như anh đã biết, hãng bảo vệ thu anh có quy tắc kiểm tra nhân viên an ninh tại hiện trường. Chúng tôi chờ trong văn phòng này đã hơn một tiếng rồi – thám tử trưởng nói thêm mà không hề đỏ mặt.
Hannibal vừa nói vừa tiếp tục lục lạo giấy tờ trên bàn.
Bob liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
– Một tiếng bảy phút – Bob nói rõ bằng một giọng lạnh lùng thản nhiên rồi quay sang Hannibal nói tiếp – H.J. à, tôi biết anh thích sự chính xác.
– Một tiếng bảy phút – Hannibal nói lại – là quá dư thời gian cho bọn trộm cao tay vơ tất cả những gì có trong văn
phòng này và lặng lẽ chuồn đi.
Anh bảo vệ gãi cằm.
– Một tiếng bảy phút à? Các cậu có chắc không?
– Điều mà tôi chắc chắn nhất là anh sẽ phải giải thích với hãng.
Hannibal lấy một tờ giấy trên bàn viết của Mark Morningbaum, huơ trước mặt anh bảo vệ.
– Đây là tờ trình mà chúng tôi đã thảo trong khi chờ anh. Anh đừng ngạc nhiên nếu kết luận không được tốt lắm.
– Khoan đã! – Anh bảo vệ tái mặt – Xin hãy nghe tôi. Tôi thật sự cần công việc này. Làm sao tôi biết đêm nay có kiểm tra.
– Anh không cần phải biết – Hannibal đáp – Anh phải làm nhiệm vụ, vậy thôi.
– Ôi! Xin các cậu! – Anh bảo vệ năn nỉ và nhìn Morgan – Xin đừng vội kết án tôi!
Cô gái can thiệp giúp anh:
– Hay ta để cho anh một cơ hội đi?
Hannibal gật đầu rồi xé bỏ tờ giấy.
– Nhưng lần sau, thì coi chừng đấy!
Rồi Hannibal ra hiệu ra về.
– Về chuyện này, thì khỏi lo – anh bảo vệ cam đoan – Từ nay, tôi sẽ để mắt! Sẽ không còn ai lọt vào văn phòng được nữa.
Khi đã ra ngoài, Morgan nhét tay dưới cánh tay Hannibal.
– Anh giỏi quá! Anh phản ứng tài thật! – Cô bé nói.
Trời tối khuya và không ai thấy thám tử trưởng đỏ mặt.
– Anh… anh… – Hannibal cà lăm và cố bình tĩnh lại – Anh xin lỗi…
– Hannibal xin lỗi! – Bob trêu – Chuyện lạ có thật. Tại sao cậu lại xin lỗi vậy?
– Mình thật sự xin lỗi, nhưng dường như mình đã vô ý mang theo bức thư đó – Hannibal nói hết câu và lấy ra tờ giấy đã xé trong văn phòng Mark Morningbaum.
– Tài liệu quan trọng hả? – Peter hỏi.
– Mình nghĩ là quan trọng – Hannibal trả lời – Nhưng mình chưa biết tại sao.
Thám tử trưởng nối các mảnh giấy rách lại với nhau.
– Đây là công văn của công ty bảo hiểm, thông báo cho Mark Morningbaum rằng công ty chấp thuận đền bù cho ông số tiền mà ông đã chi cho đến nay để làm bộ phim Nghẹt Thở II, nói cách khác, công ty sẽ hoàn cho ông hai chục triệu đô-la… Các nhà sản xuất phim luôn thận trọng bảo lãnh cho những khoản đầu tư của mình phòng có rắc rối buộc họ ngưng quay phim – Hannibal giải thích – Do Diller mất tích, thì bộ phim coi như hỏng. Và công ty bảo hiểm phải thực hiện đúng hợp đồng. Các cậu hiểu không?
– Hừm! Hiểu rồi – Peter nói nhưng có vẻ không chắc chắn là hiểu lắm – Nếu vậy, rất có thể Mark Morningbaum đã dàn dựng vụ bắt cóc giả để lãnh tiền bảo hiểm không?
Hannibal lắc đầu.
– Không – Hannibal nói – Có một cái gì đó không khớp. Khi lãnh tiền bảo hiểm, thì đúng là Mark Morningbaum thu hồi về được hai chục triệu đô-la, nhưng không ra được bộ phim. Mà bộ phim Nghẹt Thở đầu tiên đã thu về đến hai trăm triệu đô-la lận! Mà không có lý do gì bộ phim Nghẹt Thở II kém thành công hơn. Hai chục triệu đô-la chỉ là đống tiền lẻ so với lợi nhuận khả dĩ của một bộ phim như thế này.
– Tiền lẻ hay không, thì ta vẫn chưa biết được Diller ở đâu – Morgan nhân xét.
Ba Thám Tử Trẻ nhìn nhau.
– Hay ta thử hỏi Mark Morningbaum? – Hannibal gợi ý.
Bob nhún vai.
– Vô ích, ông ta sẽ không nói gì đâu.
– Nếu vậy, thì để chính Diller làm việc này – Hannibal thông báo.
Ngoài tài lãnh đạo, thám tử trưởng còn có tài bắt chước giọng nói. Hannibal đổi ngữ điệu và đột nhiên tiếng của Diller Rourke vang lên.
– Anh Mark ơi, Diller gọi đây, anh đến nhanh nhé! Tôi bị rắc rối rồi!
– Cũng khá – Peter nói – nhưng chưa đủ. Mình nghĩ Mark Morningbaum sẽ không bị mắc lừa đâu. Điều duy nhất có thể khiến ông ấy nhúc nhích là giọng của Diller Rourke thật.
– Giọng của Diller – Hannibal đăm chiêu lập lại – Nghĩ lại, có lẽ chuyện này làm được.
Sáng kiến của Hannibal thật tài, và thám tử trưởng nhấn mạnh điều này khi trình bày cho mọi người nghe.
– Các cậu có nhớ vụ băng từ làm giả bằng cách ghép rất hay mà ta đã giải được cách đây không lâu không?
Bob và Peter gật đầu.
– Vậy thì bây giờ chính ta sẽ chơi trò này – Hannibal nói tiếp – Khi quay phim, âm thanh được thu riêng vào băng âm thanh. Sau đó mới được ráp cho khớp với cuốn phim trên phim 35 ly.
Hannibal dừng một chút để cho ra vẻ.
– Vậy – thám tử trưởng nói tiếp – ta chỉ cần lấy băng ghi âm thanh rush, thì ta sẽ thực hiện được một đoạn âm ghép và cho Diller nói những gì ta thích. Sau đó ta sẽ để lại lời nhắn trên máy trả lời tự động của Mark Morningbaum!
Peter thừa nhận rằng sáng kiến hết xảy. Bob nóng lòng muốn làm ngay, còn Hannibal nở mũi khoái chí với đầu óc sáng tạo của chính mình. Nhưng Peter nhanh chóng kéo Hannibal trở về với thực tế đáng buồn.
– Có một điểm không được, Hannibal à. Các băng thu âm cũng như băng rush đều cất trong két sắt và khoá rất kỹ. Như vậy ta sẽ phải bẻ khoá. Đục két sắt. Thôi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Thấy thua trước rồi.
Mặt Hannibal xị xuống.
– Nhưng cậu đừng lo – Peter nói thêm – Bọn mình không cần băng rush! Sao không dùng những đoạn phim của Diller mà bọn mình đã xem hồi tuần rồi? Nhớ không? Băng ghi âm vẫn còn ở bộ tham mưu. Chỉ cần sao lại cuộn băng, rồi bọn mình sẽ tha hồ ráp ghép tùy thích.
Hannibal ban cho Peter một nụ cười khâm phục hiếm hoi rồi leo lên xe tải nhẹ.
Đèn ở bộ tham mưu của Ba Thám Tử Trẻ sáng suốt đêm. Hannibal và Peter xem qua các bộ phim của Diller Rourke trong khi Bob đưa Morgan về nhà. Khi Bob quay lại, Hannibal đã thu được nhiều đoạn hội thoại.
– Diller đóng phim phiêu lưu rất tài, nhưng không tìm thấy gì thích hợp cả. Nên bọn mình chuyển sang một phim hài.
Bob nhăn mặt.
– Ôi! Không biết thế nào đây!
– Phim có tựa là Đười ươi vào trường học – Peter giải thích – Diller nhập vai một nhà bác học làm việc trong một phòng thí nghiệm về loài khỉ Châu Phi. Để làm thí nghiệm, nhà bác học này thế hiệu trưởng trường bằng một con đười ươi vậy mà không ai hay cả.
Hannibal chuyển sang phần hai: cắt đoạn hội thoại.
Câu “Tôi cần suy nghĩ một hồi” và “Cám ơn anh đã giúp đỡ” trở thành “Tôi cần anh giúp đỡ”.
Đến bảy giờ sáng cuốn băng đã hoàn tất. Khi đó Peter quay số điện thoại của Mark Morningbaum tại văn phòng.
“Xin chào! Đây là số của Mark Morningbaum. Quý vị cứ để lại lời nhắn, tôi sẽ gọi lại.”
Khi nghe tiếng bíp, Hannibal bật máy ghi âm rồi kê ống nghe điện thoại sát vào máy. Giọng Diller Rourke vang lên thật rõ ràng.
“Tôi cần anh giúp đỡ. Đến nhanh nhé!”
Rồi Hannibal gác điện thoại xuống ngay.
– Bây giờ ta đến trường quay nhé? Và cầu sao Mark Morningbaum không kiểm tra máy trả lời tự động từ nhà! Nếu mọi chuyện ổn, Mark Morningbaum sẽ đến văn phòng đúng giờ, sẽ nghe lời nhắn, tất nhiên là sẽ gọi Diller ngay, nhưng mình dám cá là sau cú gọi của Peter, Diller dè dặt hơn rồi và sẽ không trả lời điện thoại. Quá mạo hiểm. Nếu kế hoạch diễn ra đúng dự kiến, thì Mark Morningbaum sẽ đi đến chỗ ẩn của Diller Rourke – và ta sẽ đi theo!