Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 23: Pháp luật và tình người



Ngô Tĩnh lẳng lặng đi theo mấy người Thư Tầm đến văn phòng của tổ chuyên án, cũng chẳng biện minh gì nhiều mà thành thật khai báo quá trình và động cơ phạm tội của mình.

“Hắn là một kẻ biến thái. Nếu hắn không chết, tôi sẽ mãi mãi phải sống dưới sự khống chế của hắn. Trước mặt mọi người hắn luôn mang dáng vẻ tươi cười, thân thiết ôn hòa, tôi đi tố cáo hắn thì sẽ có bao nhiêu người chịu tin tôi đây? Họ chỉ có thể mắng tôi không đoan chính!” Ngô Tĩnh vừa khóc vừa nói: “Các vị đoán không sai, tôi biết mật mã kho bảo vệ, còn biết hắn cất bản mẫu trong két sắt nào. Bởi vì…bởi vì có cân nhắc tới yếu tố an toàn nên bản mẫu chúng tôi chế tạo có sự khác biệt nhất định với loại bom cháy mà phần tử tội phạm thường sử dụng nhưng nguyên lý vẫn giống nhau, nổ trong khoảng cách gần có thể đưa người ta vào chỗ chết.”

“Là cô trộm bản mẫu mang ra ngoài?” Thư Tầm hỏi, Tư Mã Tuyết ngồi bên phụ trách ghi chép, bàn phím máy vi tính bị cô bé gõ lên kêu lạch cạch lạch cạch.

“Không thể gọi là trộm được.” Vẻ mặt Ngô Tĩnh thê lương, nhấn mạnh nói: “Dương Tiệp sẽ chẳng quan tâm bản mẫu có mất hay không, hắn chỉ tập trung tinh lực vào hai chuyện, một là đùa bỡn phụ nữ bằng những thủ đoạn đê hèn, hai là cố gắng thăng chức ở trường. Nói thật toàn bộ bản mẫu này đều là do tôi và Trần Tư Dương chế tạo, hắn chỉ đưa ra một vài ý kiến cải tạo trên lý thuyết mà thôi. Khi làm bản mẫu, tôi còn chưa muốn dùng nó để giết chết Dương Tiệp, lúc tôi muốn giết hắn thì đã nghĩ tới rất nhiều phương pháp nhưng tôi là phụ nữ, phản kháng hắn cũng không nổi thì giết hắn thế nào được? Bản mẫu này là do tôi tham gia chế tạo, giống như con của tôi, vạn bất đắc dĩ tôi mới dùng nó để giết người…”

Ngô Tĩnh nói, che mặt như thể vô cùng áy náy với bản mẫu mà mình chế tạo nên.

Đối với Ngô Tĩnh, Lương Tử Mi luôn có phần thông cảm và khoan dung của bậc trưởng bối, ông chậm rãi hỏi: “Cho nên cô mới khắc tên nữ thần báo thù cũng coi hành vi giết người của mình trở thành chính nghĩa?”

Ngô Tĩnh lau nước mắt, gật gật đầu, vì không giỏi ăn nói, bấy giờ tâm tình lại kích động nên cô ta nói rất đứt quãng nhưng đầy sự kháng cự và bất đắc dĩ: “Tôi biết giết người là phạm tội, là sai trái nhưng thời điểm bản thân tôi cuối cùng phải lựa chọn con đường này, tôi mới nhận ra có một vài kẻ quả thực đáng chết, chỉ khi hắn chết đi thì những người còn lại mới được giải thoát và sống sót. Giáo sư Lương, tôi tin rằng ngài đã thấy những bức ảnh kia rồi, tôi không còn mặt mũi để biện minh gì cả nhưng xin các vị hãy tin một điều là mỗi người chúng tôi tuy bị Dương Tiệp uy hiếp nhưng từ đáy lòng đều không muốn bị hắn vấy bẩn.”

Sắc mặt Lương Tử Mi hơi thay đổi, cũng gật đầu, “Vì một vài tin đồn mà trước đây tôi cũng đã hiểu sai về cô, bây giờ tôi xin nhận lỗi với cô.”

“Giáo sư Lương! Ngài đừng nói vậy, hiện tại tôi đã là kẻ mang tội giết người.” Ngô Tĩnh vô cùng xấu hổ, xua tay liên tục, “Mấy năm nay, Dương Tiệp đã hãm hại không dưới hai mươi cô gái, mỗi người đều bị Dương Tiệp chụp ảnh để uy hiếp. Hắn còn có những thú vui ghê tởm hơn như sưu tầm những vật trên thân thể phụ nữ còn hay khoe khoang lên internet, tôi đều biết cả! Đáng tiếc tôi không biết hắn giấu những thứ đó ở đâu, trong số những cô gái đáng thương ấy có vài người tôi không biết là ai, có vài người thì tôi không tiện tiết lộ tên, bọn họ đều đang sống không bằng chết, có người còn muốn tự sát, tôi cũng từng muốn làm vậy.”

Dựa theo những lời này thì Dương Tiệp đúng là một vũng bùn, ai không cẩn thận dẫm phải sẽ bị hắn từ từ kéo vào vực sâu của nhục nhã đau khổ.

Vào những lúc như thế này chỉ có Tả Kình Thương là vẫn còn lý trí tới mức tàn nhẫn. “Những người khác cô không tiện tiết lộ ra ngoài cũng không sao. Nhưng xin cô khai báo đồng bọn của cô là ai?”

Ngô Tĩnh ngừng khóc, bình tĩnh nói: “Tôi không có đồng bọn.”

Thư Tầm lấy ra bản danh sách người bố trí hội trường, chỉ rõ: “Trước khi vụ án xảy ra, cô chưa từng tới hội trường lớn.”

Ngô Tĩnh nở nụ cười thê lương, “Bản danh sách trong tay các vị chỉ bao gồm những người tham gia bố trí hội trường, còn những người khác thì sao? Các thầy cô giáo, học viên đi ngang qua ai cũng có thể đi vào xem xét một chút, là trợ giảng của Dương Tiệp, tôi tới hội trường lớn cũng là chuyện hợp lý. Tôi nói thật tôi đã tới hội trường lớn, còn giấu bản mẫu bom vào trong bục giảng. Tôi không có đồng bọn.”

Lương Tử Mi liếc nhìn Vưu Nghĩa, hai người ngầm trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó Vưu Nghĩa hỏi: “Cô đặt bản mẫu vào vị trí nào của bục giảng?”

“Dưới đáy bục giảng.”

“Phạm vi dưới đáy bục giảng quá lớn, cụ thể là chỗ nào của đáy bục giảng? Sát bên trong hay gần bên ngoài? Bên phải hay bên trái?”

Ngô Tĩnh lấy ra một chiếc điều khiển từ xa đặt lên bàn, tự tin đáp: “Cho dù đặt ở vị trí nào đi chăng nữa chỉ cần bấm nút thì lúc nó nổ tung Dương Tiệp cũng không thể sống sót. Cho nên tôi đặt bừa quả bom vào một chỗ nào đó, lúc đó tôi rất hưng phấn nhưng cũng hơi sợ sệt nên tôi đã quên mình đặt nó ở vị trí cụ thể nào rồi. Việc nó nổ ở vị trí nào quan trọng lắm sao?”

Tả Kình Thương xem báo cáo khám nghiệm dấu vết và báo cáo phân tích bom, nói: “Có lẽ cô đã từng tới hội trường nhưng chưa từng tiếp cận bục giảng cho nên đồng bọn của cô là ai?”

“Tôi không có đồng bọn.” Ngô Tĩnh vẫn khăng khăng một mực.

Thư Tầm có thể thấy được Ngô Tĩnh đã mất hết ý chí sống sót, muốn gánh tất cả trách nhiệm về mình. Từ ngôn ngữ của cô ta có thể thấy được sự đồng cảm của cô ta đối với những người chung cảnh ngộ, rõ ràng là người tính tình lương thiện, xuất phát từ tâm lý bảo vệ, dù biết chống lại cơ quan chức năng sẽ bị xử lý nghiêm nhưng vẫn không nỡ khai ra đồng bọn. Bị cảm xúc ảnh hưởng, Thư Tầm mềm lòng trong thoáng chốc, những người phụ nữ này đều bị Dương Tiệp dồn ép tới bức đường cùng, họ đều là người bị hại.

Nhưng Tả Kình Thương thì không như vậy, anh là một người lạnh lùng cuống công việc, cho dù anh biết Thư Phóng là em trai của Thư Tầm thì vẫn muốn vạch trần sự thật. Anh đặt một bản vẽ cấu tạo bục giảng trước mắt Ngô Tĩnh, chỉ vào bản vẽ nói: “Trên đài chủ tịch có trải thảm đỏ, dưới đáy bục giảng trống rỗng, nếu đột nhiên xuất hiện một đồ vật sẫm màu thì nhân viên kiểm tra đường dây micro trước khi buổi lễ bắt đầu nhất định sẽ phát hiện ra. Báo cáo phân tích của giáo sư Vưu Nghĩa đã nêu rõ, quả bom kia bị đặt trong một cái ngăn kéo không gây chú ý ở giữa bục giảng. Erynnyes, nhóm nữ thần báo thù — Thế nào, đồng bọn của cô còn chưa nói cho cô biết là hắn đặt quả bom trong ngăn kéo sao?”

Thư Tầm cảm thấy khi Tả Kình Thương thẩm vấn nghi phạm thì luôn ẩn giấu dao găm, chốc chốc lại đâm một nhát khiến đối thủ không thể tiếp chiêu. Với Ngô Tĩnh mà nói, phải đối mặt với Tả Kình Thương là điều quá mức tàn nhẫn, anh tựa như một chiếc cối xay, từ từ nghiền nát sự kiên trì và những lời nói dối của Ngô Tĩnh.

Lúc này Ngô Tĩnh chỉ cười nhạt: “Tôi sẽ không nói đâu.”

Ánh mắt Tả Kình Thương rất nghiêm khắc nhưng Ngô Tĩnh lại mạnh dạn ngẩng đầu nhìn anh, “Giáo sư Tả, tôi không hiểu nổi, phải chăng trong mắt anh tất cả vụ án đều chỉ có pháp luật không có tình người? Dương Tiệp là một kẻ đáng chết, tôi cũng thừa nhận tôi đã giết hắn, các vị có lời khai của tôi, dấu vân tay của tôi trên thiết bị laser, ghi chép trên máy vi tính, hơn nữa tôi còn biết mật mã kho bảo vệ và hiểu rõ nguyên lý quả bom, như vậy chẳng phải đã là một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh rồi sao, không lẽ còn chưa đủ để các vị kết án? Các vị có một tuần để điều tra vụ án này, bây giờ còn chưa tới ba ngày mà hung thủ là tôi đã sa lưới, báo cáo lên cấp trên các vị chắc chắn sẽ được khen ngợi, còn có thể giải sạch tội trạng cho Dương Tiệp. Tại sao các vị cứ bám dính lấy cái lý lẽ đồng bọn của tôi gì gì đó? Chẳng lẽ các vị muốn thấy có thêm nhiều gia đình tan vỡ, thêm nhiều người thân của người bị bắt phải chịu đau khổ hay sao?”

Không thể phủ nhận, mấy câu này của một người không giỏi ăn nói như Ngô Tĩnh lại khiến tất cả mọi người rơi vào sự im lặng lạ lùng. Trong đầu Thư Tầm hiện ra cảnh tượng mẹ cô kêu khóc, cha cô chán nản khi em trai bị cảnh sát bắt đi, sau đó bạn bè người thân biết chuyện về gia đình cô đều tránh nhắc tới em trai. Thế nhưng chung quy em trai cô đã giết người, cô không thể cứu vãn được nữa nhưng đồng bọn của Ngô Tĩnh — có lẽ cũng giống như Ngô Tĩnh, bị Dương Tiệp đối xử như súc vật, phải chăng Dương Tiệp chết rồi thì có thể làm lại cuộc đời?

Vẻ mặt của Lương Tử Mi và Vưu Nghĩa đều hiện rõ “Cô không nói chúng tôi cũng điều tra được thôi”, Thư Tầm nhìn Tả Kình Thương, khi ấy ánh mắt anh dừng tại một điểm, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cô hít sâu một hơi, thở dài.

Chợt thấy Tả Kình Thương hắng giọng, đúng lúc Thư Tầm cho rằng anh đang định phát biểu lý luận của mình về việc không thể vì tình riêng mà làm trái pháp luật khiến Ngô Tĩnh hết đường chối cãi thì anh lại lạnh lùng nói: “Đừng lảng sang chuyện khác, nói ra tên đồng bọn của cô đi.”

Hóa ra mấy lời Ngô Tĩnh vừa nói, anh vốn chẳng thèm nghe!

Bây giờ lại đến lượt Ngô Tĩnh im lặng.

“Thông báo cho những người có trong danh sách bố trí hội trường tới giảng đường 201, khu A ngay lập tức.” Thư Tầm nhỏ giọng nói với Tư Mã Tuyết.

Lương Tử Mi nói với Ngô Tĩnh: “Hiện tại cô có thể giữ im lặng, trước tiên chúng tôi sẽ đưa cô tới Cục cảnh sát. Chuyện riêng mà cô gặp phải, tôi bày tỏ sự cảm thông sâu sắc cho nên hi vọng tại Cục cảnh sát cô có thể thành khẩn nhận tội để được pháp luật khoan hồng.”

Vưu Nghĩa than một tiếng, cũng nói: “Mong cô điều chỉnh lại tâm lý, đừng làm ra hành động gì dại dột. Ngẫm kỹ lại chuyện này, nếu vào lần đầu tiên Dương Tiệp cưỡng bức cô, cô có thể dũng cảm báo cảnh sát tố cáo hắn, mọi chuyện sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.”

“Cảm ơn giáo sư Lương, giáo sư Vưu, cảm ơn các vị đã hiểu cho tôi.” Ngô Tĩnh đứng lên, bình thản chấp nhận hiện thực, “Tôi cũng hi vọng vụ án này do tôi bắt đầu, sẽ do tôi kết thúc.”

“Tuyệt đối không thể.” Tả Kình Thương thay hai vị giáo sư trả lời, nói chắc như đinh đóng cột.

Ngô Tĩnh vừa đau khổ vừa hoảng hốt, chợt nhìn về phía Thư Tầm, trong ánh mắt có cả sự cầu xin.

Thư Tầm dời mắt đi chỗ khác, không đối mặt cùng cô ta, quay đầu nói với Ngô Tĩnh: “Chúng ta tới giảng đường 201 thôi.”

Lương Tử Mi, Vưu Nghĩa và Tả Kình Thương dẫn Ngô Tĩnh xuống lầu, tạm thời tịch thu điện thoại di động của cô ta, chờ xe cảnh sát tới nơi thì giao cho cảnh sát. Tả Kình Thương nhìn Thư Tầm bằng ánh mắt “Cần anh giúp không?”, Thư Tầm lắc đầu, ý nói “Một mình em có thể xử lý được.”

Tả Kình Thương gật đầu một cách nuông chiều, lắc lắc điện thoại di động, ám chỉ cô có thể gọi điện xin trợ giúp bất cứ lúc nào.

“Thầy Tả tuyệt quá! Nếu ở thời cổ đại thì chính là Bao Thanh Thiên thứ hai rồi.” Trên đường, Tư Mã Tuyết không khỏi ríu rít bình luận về vụ việc vừa xảy ra, “Khi cô Ngô chất vấn thầy ấy, em còn cảm thấy cô ấy nói quá hợp tình hợp lý không thể cự tuyệt. Ai ngờ trong sự công kích dầy đặc như vậy, thầy Tả vốn chẳng thèm để tâm, tiếp tục tra hỏi về đồng bọn. Em cũng thấy cô Ngô hơi đáng thương.”

“Nếu chỉ vì mấy câu của Ngô Tĩnh, Tả Kình Thương liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho tên đồng bọn thì không còn giống anh ấy nữa rồi.” Khi ấy Thư Tầm cũng thấy những lời kia của Ngô Tĩnh rất tâm huyết, dường như mỗi câu đều giống như một bạt tai nhắm thẳng vào Tả Kình Thương, nhưng ngẫm lại nếu vì đồng cảm với hung thủ mà bao che hắn, vậy có khác chi hung thủ? Giáo sư Vưu Nghĩa nói đúng, ngày xưa nếu xử lý khác đi, sự tình sẽ không tồi tệ tới mức chẳng thể cứu vãn như ngày hôm nay.

Giảng đường 201 là một căn phòng nhỏ chỉ chứa được tầm năm mươi người. Có tổng cộng mười lăm người bao gồm cả học viên, thầy cô giáo của trường tham gia bố trí hội trường, vì có danh sách nên cũng khá dễ tìm. Mấy ngày nay Tư Mã Tuyết đã nghe theo lời dặn của Thư Tầm, đi xác định lại những người có bước vào nhưng không tham gia bố trí hội trường, hôm nay cuối cùng cũng tìm ra được những người này, ngoại trừ Thư Tầm có tất cả mười người. Như vậy, những người từng xuất hiện ở hội trường trước khi vụ án bắt đầu đều từ từ tới đông đủ.

Thư Tầm nhìn quanh căn phòng thấy ba bóng dáng quen thuộc trong số mười người có đi vào nhưng không tham gia bố trí hội trường.

Một là người bị trải qua cơn khủng hoảng trong vụ nổ ngày hôm đó suýt nữa thì động thai — phụ đạo viên Đỗ Xuân Hiểu; một là phó hiệu trưởng Mao Duệ Mẫn chủ trì buổi lễ; một là giảng viên Học viện an ninh Trịnh Linh Linh, lúc tìm cô ta để hỏi về tình hình vụ án cô ta còn khen Dương Tiệp hết lời.

Ngô Tĩnh không chịu nói ra đồng bọn của mình là ai cho nên đành phải dùng tới một phương pháp đơn giản trực tiếp — trên xác bom có tìm được dấu vân tay của hung thủ, bởi vậy việc Thư Tầm cần phải làm đó là lọc ra một nhóm người từng tiếp cận bục giảng lấy mẫu vân tay của họ để đối chiếu.

Để không đánh rắn động cỏ, Thư Tầm giới thiệu qua về ý định của cô khi gọi mọi người tới, nhanh chóng hỏi ra được năm người từng tiếp cận bục giảng trong số mười lăm người phụ trách bố trí hội trường, bọn họ từng di chuyển, lau chùi bục giảng, sắp xếp micro, thử âm thanh và bày hoa giả trên đó. Trong năm người này có bốn nam sinh, có người nói rằng khi họ tới hội trường thì không đem theo gì cả, đến cặp cũng không mang theo, trên cơ bản là có thể loại trừ, chỉ có duy nhất một nữ sinh phụ trách lau chùi bục giảng, nam sinh xách nước giúp cô bé, nói ngoại trừ một chiếc khăn lau thì trong tay nữ sinh này không còn đồ vật gì khác.

Trong số mười người không mời mà tới hội trường, chỉ có ba người là Thư Tầm biết là từng tiếp cận bục giảng. Phó hiệu trưởng Mao Duệ Mẫn đứng trước bục giảng một lát, chưa tới một phút đã rời đi, ông ta không có động cơ cũng không cầm vật gì kỳ cục trong tay. Đỗ Xuân Hiểu bụng rất lớn, vì lớp của cô ta có năm người là thành viên hội học sinh được cử tới bố trí hội trường, là phụ đạo viên nên cô ta tới xem một chút. Khi đó cô ta đứng trước bục giảng thử micro nhưng túi xách mang theo lại đặt ở khu điều khiển âm thanh. Trịnh Linh Linh nói khi đó đúng lúc cô ta đi qua hội trường nên tiện thể vào xem một lượt, đứng cạnh bục giảng trên đài chủ tịch sở thử hoa trên đó một lúc, xem là hoa thật hay hoa giả.

Ai trong số những người này, nhìn qua cũng đều không có cơ hội đặt quả bom vào trong ngăn kéo của bục giảng.

Có biết bao phần tử tội phạm nhìn bề ngoài rất vô tội, dùng những phương pháp che giấu tai mắt người đời để tạo nên bằng chứng giả. Chẳng phải chính Tả Kình Thương cũng đã từng nhìn thấu những chi tiết không thể để từ đó phá giải từng chút từng chút ngụy tạo đó ư?

Thư Tầm quan sát những người từng tiếp cận bục giảng, cuối cùng đặt mực in để sao chép dấu vân tay trước mặt Đỗ Xuân Hiểu.

Đỗ Xuân Hiểu ôm bụng, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.

Tả Kình Thương áp giải Ngô Tĩnh lên xe cảnh sát sau đó tới giảng đường 201, thấy học viên và thầy cô giáo lục tục bước ra khỏi giảng đường, trên mặt có cả sự hoang mang và sợ hãi. Vừa bước vào thì thấy Đỗ Xuân Hiểu đang che mặt, bờ vai run rẩy, hình như đang khóc rất thảm thiết còn Thư Tầm thì vô cảm ngồi bên cạnh.

Tả Kình Thương nhướn mày, vòng tới trước mặt Đỗ Xuân Hiểu, nhìn thoáng qua bụng của cô ta, sau khi hiểu rõ thì lại thấy thương xót lần nữa. Anh đưa tay khoác lên vai Thư Tầm, đặt mực in dùng để lấy dấu vân tay của Đỗ Xuân Hiểu vào tay Thư Tầm rồi nói với Đỗ Xuân Hiểu:

“Tôi kiến nghị cô nên đi tự thú.”

— Đây đã là kiến nghị nể tình nhất của Tả Kình Thương.

Mắt Đỗ Xuân Hiểu đỏ bừng, nức nở hỏi Thư Tầm: “Sao cô biết?”

“Nếu tôi mang theo một đồ vật có thể tích như vậy, lại không thể giấu vào trong túi, vậy tôi đành chọn cách cầm bên người mà thôi.” Thư Tầm nhìn bụng Đỗ Xuân Hiểu, giọng nói cũng tràn đầy thương xót, “Cho dù cô giấu nó vào đâu thì đều sẽ bị lồi ra ngoài, nhìn rất kỳ quái trừ phi cô là phụ nữ có thai. Cô có thể giấu nó dưới bụng dễ như trở bàn tay, áo hoặc váy rộng thùng thình dành cho phụ nữ có thai sẽ giúp cô che khuất nó, khi cô lên bục giảng thử micro chỉ cần đưa tay xuống dưới kéo nó ra rồi bỏ vào trong ngăn kéo là xong.”

Đỗ Xuân Hiểu buồn bã buông xuống mi mắt, gượng cười: “Hóa ra…hóa ra vẫn cứ bại lộ.”

Chuyện đã đến nước này, rốt cuộc Thư Tầm cũng hiểu tại sao Ngô Tĩnh muốn nhận mọi tội lỗi về mình, hóa ra cô ta chất vấn Tả Kình Thương? “Chẳng lẽ các vị muốn thấy có thêm nhiều gia đình tan vỡ, thêm nhiều người thân của người bị bắt phải chịu đau khổ hay sao?” là vì điều này.

Ngô Tĩnh đồng cảm với Đỗ Xuân Hiểu, vì muốn hai đứa trẻ sinh đôi trong bụng cô ta có thể sống tự do, an ổn khỏi tai họa nơi lao ngục, lại là một người đã mất hết ý chí sống sót cho nên lựa chọn gánh hết trách nhiệm. Ai nói tất cả tội phạm giết người đều là kẻ điên? Có những tội phạm giết người còn thiện lương gấp trăm lần kẻ bị giết.

Đỗ Xuân Hiểu chợt nhớ ra điều gì đó, vội hỏi: “Ngô Tĩnh sao rồi? Cô ấy…”

Thư Tầm liếc nhìn Tả Kình Thương, trả lời: “Cô ta muốn nhận mọi tội lỗi thay cô, đáng tiếc không thành công.”

“Hôm qua cô ấy gọi điện thoại cho tôi, nói sự tình đã bị phát hiện, bảo tôi đừng liên lạc với cô ấy nữa, trước mặt người ngoài cũng vờ như không quen cô ấy, tôi biết ngay cô ấy muốn…”

Hai tay Đỗ Xuân Hiểu nắm chặt vào nhau, vừa căng thẳng vừa hoảng hốt, “Ngô Tĩnh rất đáng thương chỉ là cô ấy buộc lòng phải làm thế… Tôi cũng vậy.”

Tả Kình Thương rời khỏi giảng đường, không tiếp tục nghe nữa, có lẽ muốn lưu lại cho Đỗ Xuân Hiểu chút tôn nghiêm cuối cùng.

Thư Tầm nhẹ giọng hỏi: “Cô và Ngô Tĩnh quen nhau qua Dương Tiệp, đúng không?”

Đỗ Xuân Hiểu gật đầu, nhớ đến quá khứ cô ta rùng mình, chìm vào hồi ức đầy đau khổ. “Trước khi tôi thi đỗ chức phụ đạo viên thì vốn là học trò của Dương Tiệp. Dương Tiệp là hạng người gì chắc các vị đều đã biết. Thủ đoạn cưỡng bức chúng tôi của hắn đại thể đều là như vậy, ngẫm lại một hồi có lẽ hắn đoán chắc rằng chúng tôi không dám nói ra ngoài. Sau đó tôi nghe Ngô Tĩnh nói cô ấy đã bị Dương Tiệp khống chế mấy năm rồi, sống không bằng chết.”

“Cô cũng sợ những bức ảnh kia bị truyền ra ngoài?

Đỗ Xuân Hiểu xấu hổ cúi gằm, “Tôi rất sợ hãi, muốn tránh xa Dương Tiệp. Nhưng hắn uy hiếp tôi, còn nhốt tôi vào kho bảo vệ, hành hạ tôi… Hắn nói nếu tôi không chịu nghe lời hắn sẽ gửi video cho người nhà của tôi xem, tôi cực kỳ hoảng sợ cầu xin hắn tạm thời buông tha cho tôi.”

Thư Tầm như thể dẫm vào một đống rác, vẻ mặt ghê tởm, cau mày khinh bỉ nói: “Ông ta đúng là một kẻ điên.”

“Ngô Tĩnh là trợ giảng của hắn, không thể tránh thoát được nhưng tôi thì không như vậy. Khi tôi học tới thạc sĩ thì cố gắng thi đỗ làm phụ đạo viên của Học viện luật, rời khỏi Học viện an ninh. Bình thường ít thấy mặt dần dần hắn cũng ít tới tìm tôi, sau đó có lẽ hắn lại uy hiếp được cô gái khác cho nên từ từ quên tôi. Tôi còn tưởng đã được giải thoát, bèn yêu đương rồi kết hôn, có bảo bối…” Đỗ Xuân Hiểu khẽ xoa bụng, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng.

“Sau đó Dương Tiệp lại nhớ ra cô?”

“Đúng thế.” Đỗ Xuân Hiểu thở hổn hển mấy tiếng, tuy Dương Tiệp đã chết rồi nhưng có lẽ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, “Hắn biết tin mình rất có khả năng được thăng chức thành viện trưởng Học viện luật, bấy giờ hắn bèn nhớ ra tôi làm phụ đạo viên ở Học viện luật liền…liền tiếp tục tìm tôi! Tôi cầu xin hắn, nói tôi đã kết hôn còn mang thai, bụng đã lớn thế này, hi vọng sau này có thể sống an ổn, tất cả chuyện trước đây tôi cũng sẽ không nói cho người khác biết, tôi quỳ xuống cầu xin hắn nhưng hắn…!” Đỗ Xuân Hiểu cực kỳ kích động, gần như gào khóc nói — “Hắn vốn không thèm nghe tôi nói!! Hắn vẫn muốn khống chế tôi như trước đây! Tôi nghĩ đến những hành vi lúc trước của hắn!! Tôi thật sự không thể chịu được!! Hai bảo bối của tôi vẫn còn ở trong bụng!! Sao tôi có thể làm vậy!! Sao có thể!! Dương Tiệp sẽ hại chết bảo bối của tôi!! Hắn sẽ giết con tôi mất!”

“Cô Đỗ! Cô bình tĩnh đi, Dương Tiệp chết rồi, sẽ không còn kẻ nào dám hại các con cô. Bình tĩnh đi. Hãy nghĩ đến các con.” Thư Tầm xoa lưng Đỗ Xuân Hiểu, giúp cô ta dễ thở hơn.

Dần dần sắc mặt cô ta trở lại bình thường, thở gấp hồi lâu mới nói tiếp: “Tôi biết Ngô Tĩnh đã bị hắn hành hạ ra sao, nghĩ đến hắn sắp chuyển tới Học viện luật, tôi liền cảm thấy mình chẳng còn đường sống… Có một ngày Dương Tiệp lệnh cho tôi tới kho bảo vệ, hắn bắt Ngô Tĩnh cầm camera nói muốn quay lại, tôi sợ đến mức ói mửa không ngừng, có lẽ hắn cảm giác được tôi rất ghê tởm nên định đánh tôi. Ngô Tĩnh ngăn cản hắn, tôi nhìn thấy hắn lôi Ngô Tĩnh, hành hạ cô ấy tới mức khóc gào thảm thiết. Sau khi Dương Tiệp rời khỏi, tôi giúp Ngô Tĩnh lau máu, cô ấy nói với tôi cô ấy muốn giết chết Dương Tiệp, tôi nhìn thấy hi vọng, vì tương lai của bản thân, tôi muốn giúp cô ấy.”

“Cô có từng nghĩ tới một khi sự tình bại lộ, tương lai của cô cũng…”

Đỗ Xuân Hiểu lắc đầu, khuôn mặt đầy nước mắt, “Chỉ cần Dương Tiệp còn sống, chúng tôi sẽ không có tương lai.”

“Nhưng cô sắp làm mẹ rồi.”

“Thư Tầm, cô không hiểu đâu! Nếu Dương Tiệp không chết, tôi còn chẳng thể làm người chứ đừng nói là làm mẹ. Tôi không tưởng tượng nổi tình cảnh bị Dương Tiệp khống chế sau khi các con ra đời hoặc là tôi phản kháng, kết quả sẽ là ‘lưỡng bại câu thương’ (cả hai bên đều thương tổn, thiệt hại), sau này các con tôi lớn lên biết mẹ mình bị một tên cầm thú đối xử như vậy, chúng sẽ nghĩ sao, người khác sẽ nghĩ sao? Tôi muốn bảo vệ bản thân và các con nên Dương Tiệp nhất định phải chết.” Đỗ Xuân Hiểu gắng sức nói: “Dương Tiệp rất đáng sợ rất đáng sợ, trừ việc giết chết hắn tôi không thể nghĩ ra biện pháp gì có khả năng khiến hắn buông tha tôi.”

Trang Tử không phải cá, sao hiểu được buồn vui của cá (không ở trong hoàn cảnh của người khác thì khó mà cảm nhận được niềm vui nỗi buồn của họ). Thư Tầm chưa từng gặp phải người như Dương Tiệp nên cô vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi bi thương và sự đau khổ của Ngô Tĩnh và Đỗ Xuân Hiểu khi lâm vào tình cảnh khủng khiếp ấy.

Đỗ Xuân Hiểu cảm ơn Thư Tầm rồi đỡ eo, bước chầm chậm men theo hành lang rời đi, cô nghe theo kiến nghị của Tả Kình Thương, lựa chọn tới Cục cảnh sát để tự thú.

Tổ nữ thần báo thù gồm hai người, đã kết thúc bằng một dấu chấm hết bi thương như vậy đấy.

Thư Tầm bước ra khỏi giảng đường, xa xa nhìn thấy xe của Tả Kình Thương đang đỗ ở cổng đợi cô. Cô mang theo nỗi lòng nặng trĩu ngồi vào ghế phụ, vì vẫn ở trong trạng thái ngẩn ngơ nên đến dây an toàn cũng quên không thắt. Nghe xong những chuyện mà Ngô Tĩnh và Đỗ Xuân Hiểu gặp phải, cô lại một lần nữa cảm nhận được ranh giới mong manh giữa pháp luật và tình người, chân tướng luôn tàn nhẫn hơn tất cả mọi thứ.

“Chúng ta vẫn thường nghe một câu ác giả ác báo. Nhưng tại sao loại người như Dương Tiệp lại không bị ông trời trừng phạt để nhiều người phụ nữ bị ông ta hành hạ như thế, đến nỗi không thể không làm ra hành động trả thù cực đoan?” Thư Tầm nhịn không được hỏi.

Tả Kình Thương thắt dây an toàn cho cô, hôn nhẹ lên môi cô, “Ông ta đã bị báo ứng. Giết người vốn phải đền mạng nhưng anh tin rằng vì những hành vi trước đó của Dương Tiệp mà Đỗ Xuân Hiểu và Ngô Tĩnh sẽ được pháp luật khoan hồng.”

“Giá như trên thế gian này thực sự có các nữ thần báo thù Erynnyes thì tốt biết bao.”

“E rằng bọn họ cũng chẳng giúp được — Cho nên, ngoại trừ Erynnyes, trên đời còn phải có cảnh sát, quan tòa, pháp luật, hình phạt và tù giam.”

Thư Tầm nói với anh bằng giọng điệu đầy hoài nghi: “Đôi khi em cảm thấy anh lạnh lùng tới đáng sợ, khi anh đối mặt với tội phạm, trái tim anh như không còn độ ấm, anh thậm chí không muốn nghe tiếng lòng của họ, cũng chưa từng nói bất kỳ một câu an ủi nào.”

“Anh có thể cảm nhận được sự đồng cảm của em dành cho Ngô Tĩnh và Đỗ Xuân Hiểu, thậm chí với Ngô Tĩnh còn có cả sự tôn kính.” Tả Kình Thương quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen u tĩnh mà trong suốt, “Nhưng là một người trong đội ngũ cảnh sát hình sự, em nhất định phải hiểu rõ một điều — Chính Ngô Tĩnh là người tự mình đứng vào hàng ngũ sát nhân, chính Đỗ Xuân Hiểu tự quyết định dùng hành động cực đoan để trừng phạt Dương Tiệp. Mà lẽ ra lựa chọn đúng đắn của họ phải là trong lần đầu tiên Dương Tiệp xâm hại họ thì họ phải giữ lại chứng cứ và đi báo cảnh sát, cho dù có bị đàm tiếu đến mức phải bỏ đi biệt xứ cũng tốt hơn ngồi tù gấp trăm lần.”

“Nhưng Dương Tiệp, ông ta…”

“Chẳng qua Dương Tiệp lợi dụng sự yếu đuối và dễ xấu hổ của họ mà thôi, anh tin chắc rằng hai mươi mấy người phụ nữ bao gồm cả hai người kia đều có tính cách như vậy. Thư Tầm…” Tả Kình Thương nghiêm túc gọi tên cô, “Nếu có kẻ giống như Dương Tiệp dám chạm vào em dù chỉ một giây…”

“Hả?” Thư Tầm biết anh đang lảng sang chuyện khác nhưng giả thiết này rất thú vị, cô muốn biết Tả Kình Thương định nói gì tiếp theo nên nhìn anh đầy hứng thú.

Tả Kình Thương mỉm cười, nụ cười ấy cực kỳ tàn nhẫn, “Anh muốn tự tay tống hắn vào nhà tù, bạn cùng phòng giam của hắn sẽ là ba tên biến thái đã từng quấy rối, cưỡng dâm mười mấy người đàn ông trưởng thành, bị anh bắt vào đó từ hai năm trước.”

Thư Tầm thầm hít một ngụm khí lạnh, lặng lẽ quay đầu đi nơi khác.

— Một khi người đàn ông này nổi giận, cũng sẽ trở nên âm hiểm vô cùng.

Nghe nói hành vi ghê tởm của Dương Tiệp bị truyền ra ngoài, mọi người biết ông ta là một kẻ mặt người dạ thú thì dồn dập dùng ngòi bút công kích ông ta, chẳng có ai tiếc thương cho cái chết của ông ta cả, đều nói ông ta chết cũng chưa hết tội. Khi thụ lý vụ án Dương Tiệp bị sát hại, cơ quan tư pháp bỗng nhận được hơn hai mươi lá thư nặc danh đến từ hơn hai mươi cô gái, bọn họ kể lại sự tàn bạo của Dương Tiệp, lại bày tỏ sự đồng cảm và ủng hộ Ngô Tĩnh, Đỗ Xuân Hiểu, cũng xin tòa án hãy khoan hồng.

Sau đó, Ngô Tĩnh với tội danh cố ý giết người bị phán quyết ngồi tù bảy năm, làm tòng phạm, Đỗ Xuân Hiểu bị phán quyết ngồi tù hai năm, hưởng án treo ba năm.

Chú thích thêm:

1.Về cảnh sát cấp quận (huyện) (trong truyện là khu nhưng có thể hiểu khu = quận) gọi là Đại đội điều tra hình sự.

Cảnh sát cấp thành phố (thành phố trực thuộc tỉnh) gọi là Chi đội điều tra hình sự.

Cảnh sát cấp tỉnh hoặc thành phố trực thuộc trung ương gọi là Trung đoàn điều tra hình sự.

Cao nhất là Bộ công an.

Tuy nhiên không phải cấp trên quản lý cấp dưới mà các đơn vị này do Chính quyền của địa phương quản lý.

2.Về Đại học Điều tra hình sự do tác giả sáng tác trong truyện. Để tránh động chạm tới chính trị của Trung Quốc thì tác giả đã giả thiết Đại học Điều tra hình sự là một đại học lớn gồm nhiều học viện như: Học viện an ninh, Học viện luật, Học viện Điều tra hình sự… Thực tế thì ở Trung Quốc chỉ có một trường tên là Học viện điều tra hình sự trực thuộc Bộ công an, không có Đại học Điều tra hình sự như trong truyện.

“Thư Tầm… Nếu có kẻ giống như Dương Tiệp chạm vào em dù chỉ một giây…”

Tả Kình Thương nở nụ cười, một nụ cười vô cùng tà ác:”Anh muốn tự tay tống hắn vào nhà tù, bạn cùng phòng của hắn sẽ là ba tên biến thái đã từng quấy rối, cưỡng dâm mười mấy người đàn ông trưởng thành, bị anh bắt vào đó từ hai năm trước”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.