Rời tiệm uốn tóc mà Ngọc Hà phải giữ chặt chiếc nón trên đầu, tuy không có gió nhưng cô vẫn không dám buông tay ra, chỉ bởi… mái tóc trên đầu bây giờ nếu ai nhìn thấy thì chắc là Hà sẽ… tự tử!
Một tai nạn từ trên trời rơi xuống ngày hôm qua đã khiến cho Ngọc Hà bị nguyên một thùng sơn rơi từ mấy người thợ sửa nhà xuống đã giội trọn lên đầu, và Hà chỉ còn biết đau khổ lãnh trọn phần sơn đó lên mái tóc dài và mượt mà xưa nay là niềm tự hào của cô!
Sau khi cật lực dùng dầu hôi và nhiều cách, Ngọc Hà không dám nhìn mặt mình trong gương, bởi mái tóc bây giờ chỉ còn lại là mớ bòng bong xù xì, xơ xác. Đến nỗi sáng nay Hà phải trùm nón và tìm tới tiệm uốn tóc gần nhà để nhờ cứu! Tuy nhiên, sau gần hai giờ cố gắng, người thợ chính của tiệm cũng chỉ làm được một phần. Tóc gốc được cứu, nhưng phải cắt ngắn từng mảng, nham nhở chẳng khác miếng ruộng bị cày xới vô tội vạ!
– Ủa, con Hà đây mà! Con đi đâu đến giờ này trời tối rồi mà vẫn còn đội nón sùm sụp vậy con?
Nhìn lại thấy bà dì Hai em họ của mẹ, Ngọc Hà thở phào, bởi cô chỉ ngại gặp phải người lạ.
– Dạ… con đi uốn tóc…
Bà dì Hai xuýt xoa:
– Tóc con đẹp nhất làng này mà sao còn đi uốn chi cho uổng vậy.
Thấy Hà ấp úng, dì Hai chợt nhớ ra:
– À, có phải vụ đổ sơn hồi sáng không? Dì quên…
Rồi bà hỏi nhanh:
– Con có muốn đội tóc giả không?
Ngọc Hà nhìn sững dì mình:
– Tóc giả mua ngoài tiệm hả?
Bà Hại Dung kéo tay Hà:
– Con ghé qua dì, tao có tóc đẹp lắm!
Ngọc Hà miễn cưỡng đi theo bà dì. Khi vào nhà, bà Dung chạy vào buồng lấy ra một cái hộp giấy tuy đã cũ nhưng còn sạch sẽ, đưa cho Hà:
– Hồi dì còn trẻ, có lần ham muốn tóc dài nên đã ước có được một đầu tóc mượn, và dì được như ý khi người yêu của dì là một thầy giáo dạy tiếng Pháp đã đem tặng cho dì cái đầu tóc này. Đây là đầu tóc giả của tiệm làm tóc lớn của người Tây, nên không sợ tóc xấu, tóc bệnh của người mình… Nhưng rồi sau đó dì lấy chồng, không cần đến nó, nên từ ấy đến nay dì rất trong tủ luôn, chưa dùng lần nào!
Ngọc Hà vốn không thích dùng tóc giả, nhất là tóc của người khác, nhưng bây giờ, trong tình cảnh này, cô đành phải lấy hộp tóc ra xem thử. Vừa nhìn thấy mái tóc dài chẳng thua gì tóc cũ của mình, cô reo lên:
– Đẹp quá!
Dì Dung thật tình:
– Dì cho con, cứ đội lên trong khi cho tóc ra trở lại!
Dì còn trấn an:
– Đây là tóc mua mắc tiền, lại của tiệm lớn nên con yên tâm, không phải tóc của người chết đâu!
Bà còn moi phía dưới chiếc hộp, lấy ra một tờ giấy đưa cho Hà:
– Đây là tờ giấy cam kết của tiệm uốn tóc, họ nói rõ tóc này là của một cô gái hai mươi tuổi, sau khi lấy chồng, ở nhà chồng không thích tóc dài nên cô ấy đã nhờ tiệm cắt ngắn giùm và tặng luôn cho tiệm.
Hà đọc sơ qua tờ giấy rồi có vẻ hài lòng, cô nói:
– Dì cho con…
Dì Dung phấn khởi:
– Có được người dùng thứ mà dì thích là điều dì rất vui. Vậy con có cần mang nó liền bây giờ không, dì biết kết tóc giả, để dì làm giùm cho!
Hà gật đầu ngay:
– Dạ, con nhờ dì!
Dì Dung là người khéo tay nên sau nửa giờ, mớ tóc giả đã được kết nối một cách hài hòa với số tóc nham nhở còn lại trên đầu. Khi nhìn vào gương, chính Hà cũng quá đỗi ngạc nhiên:
– Giống y như thật dì Hai ơi!
Nhìn cháu gái mình, dì Dung cũng rất hài lòng:
– Đúng là của này dành riêng cho con rồi!
Buổi tối đó về nhà, bà Tú Lệ, mẹ của Hà cũng ngạc nhiên về sự tươi vui của con gái, khác với khi mái tóc bị nạn. Sau khi xem mái tóc giả, bà đã phải kêu lên:
– Nhìn con như một công chúa!
Ngọc Hà cảm động ôm vai mẹ, cô nói rất khẽ:
– Như vậy không phải hoãn đám cưới hả má?
Bà Lệ phấn khởi:
– Nó đã giải tỏa được nỗi lo của má từ sáng đến giờ! Cũng may là má chưa báo cho bên kia biết chuyện xin hoãn ngày cưới. Thôi được rồi, sáng mai đích thân mẹ con mình qua bên nhà thằng Tuấn bàn thêm về chuyện đám cưới.
Nỗi lo sợ Tuấn nhìn thấy cô đầu nham nhở của mình giờ đã tan biến, nên đêm hôm đó Ngọc Hà đã ngủ một giấc thật say đến nửa đêm. Trước khi ngủ, Hà phải gỡ đầu tóc giả ra, mắc cẩn thận trên cao, nên lúc thức giấc Hà phải bước xuống giường nhìn thăm chừng. Sau khi nhìn xong, khi trở lại giường ngủ tiếp, Hà không dám nhìn mặt mình trong gương, bởi cô biết giờ mà nhìn thì chắc chắn cô sẽ phải thất vọng lắm. Nhưng chỉ nằm được trên giường khoảng nửa giờ thì Hà lại bật dậy. Nhìn đồng hồ theo tường thấy mới có hai giờ sáng. Hà không muốn ngủ tiếp, cô mày mò đầu tóc giả rồi bắt chước theo dì Dung, cô tự trùm lên và tỉ mỉ gắn, kết. Tuy có lâu hơn dì mình nhưng cuối cùng Hà cũng hoàn thành được. Điều đó giúp cho cô từ nay sẽ không phải làm phiền dì Dung nữa.
– Ít ra cũng phải như vậy.
Ngọc Hà định để nguyên đầu tóc như vậy chờ sáng. Tuy nhiên chỉ được hơn mười phút thì hai mí mắt cô nặng trĩu, cơn buồn ngủ khiến Hà không tài nào cưỡng được, mặc dù lúc ấy đã hơn ba giờ…
– Hà ơi! Trưa rồi con, dậy để còn đi…
Nghe tiếng mẹ gọi đến hai lần Hà mới choàng dậy được, cô giật mình khi nhìn thấy đồng hồ chỉ 9 giờ!
– Sao má không kêu con sớm!
Bà Lệ ở ngoài nói vọng vào:
– Kêu rát cổ họng mà cô nương có nghe đâu! Mai mốt về nhà chồng mà ngủ kiểu đó mẹ chồng họ chửi cho!
Hà bước lại gương trang điểm, cô vừa nhìn vào trong gương đã kêu thét lên:
– Trời ơi!
Bà Lệ từ bên ngoài chạy vào, hốt hoảng:
– Chuyện gì vậy con?
Rồi chính bà cũng phải thét lên:
– Trời ơi!
Trước mặt bà, đứa con gái yêu của mình đang có bộ mặt như quỷ. Da mặt xanh dờn, mái tóc dài dựng đứng như cây chổi sể!
– Con… con sao vậy Hà?
Bà Lệ vừa hỏi vừa ước lùi ra:
– Có phải là con không Hà?
– Con… con…
Bà Lệ run đến muốn ngã, trong khi Ngọc Hà thì gần như bị tê liệt, cô lắp bắp không thành lời:
– Chuyện… chuyện gì vậy… chuyện gì…
Rồi trước mắt Hà tối sầm lại, cô ngã nhoài tới trước…
° ° °
Nhà lúc ấy không có ai ngoài hai mẹ con, nên khi cả hai tỉnh dậy đã ngơ ngác nhìn nhau, rồi Hà hỏi:
– Con bị sao vậy má?
Bà Lệ nhìn con gái mình và mừng rỡ:
– Ủa, con đâu có gì?
Gương mặt của Hà giờ đã trở lại bình thường, khi nhìn vào gương chính cô cũng ngạc nhiên:
– Mặt con đâu có gì hả má?
Bà Lệ vẫn chưa hết run:
– Lúc nãy… mà nó lẽ mình hoa mắt…
Hà cũng nói:
– Có lẽ con mất ngủ và lo lắng…
Nhớ lại gương mặt quỷ tối qua, Hà vẫn còn hoài nghi, nên săm soi mặt mình trong gương khá lâu, cho đến khi bà Lệ nhắc:
– Tuy trễ, nhưng mình đã ngắn qua bên đó rồi, phải đi ngay thôi con à!
Ngọc Hà trang điểm hơn kỹ, bởi cô sợ nét hốc hác lộ ra trước mặt người yêu. Nhất là cô vẫn còn bị ám ảnh về bộ mặt như quỷ của mình! Ra tới đường rồi mà Hà còn khẽ hỏi mẹ mình:
– Má coi trên mặt con có gì bất thường không?
Bà Lệ cười tươi:
– Còn đủ sức hớp hồn thằng Tuấn được mà!
Vuốt mái tóc giả của con, bà lại khen:
– Nó còn mượt mà hơn là tóc cũ của con nữa!
Họ sang nhà Tuấn, trong lúc anh chàng đi ra chợ chưa về thì bà Sương, mẹ Tuấn đã kể liền câu chuyện mà lúc đó vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh:
– Tối qua nhà này có ma chị ơi!
Bà Lệ ngạc nhiên:
– Ma thế nào?
– Thằng Tuấn gặp ma mới kỳ lạ chứ! Tôi đang ngủ nửa đêm thì nghe nó la hoảng lên. Khi tôi chạy qua gọi nó dậy thì nó chỉ tay ra phía cửa sổ vừa la lớn, tôi hỏi nó thấy gì, nó nói có cô nào đó cứ đòi nó phải đi với cô ta!
Rồi bà hạ thấp giọng:
– Nghe thằng Tuấn kể thì cô gái đó có mái tóc dài, nhưng gương mặt khi thì đẹp như tiên nga, lúc lại như quỷ dạ xoa. Từ sáng tới giờ nó vẫn còn chưa hoàn hồn, nên phải đi bác sĩ lấy thuốc uống giờ vẫn chưa về!
Vừa nghe tới đó bỗng Ngọc Hà hơi run, cô hỏi lại:
– Anh Tuấn thấy ác mộng đó lúc mấy giờ?
– Quá nửa đêm, hình như là hơn ba giờ sáng gì đó…
Bà Lệ chợt kêu lên:
– Đúng giờ đó!
Bà Sương ngạc nhiên:
– Chị nói đúng giờ là sao?
Ngọc Hà buột miệng nói thay mẹ:
– Giờ đó con cũng gặp chuyện lạ!
Bà Sương vừa nhìn sang Hà định hỏi thì lúc ấy Tuấn từ ngoài bước vào.
Anh chàng khựng lại ngay và nhìn trân trối vào Ngọc Hà, với vẻ bàng hoàng:
– Chẳng lẽ lại là… em?
Mọi người chưng hửng, trong lúc Hà kinh ngạc:
– Anh… nói em?
Tuấn không rời mắt khỏi Hà, anh lắp bắp:
– Đúng… đúng là…
Rồi anh vùng la to:
– Chính là em…
Rồi anh bước tới gần hơn, chụp lấy vai Hà lắc mạnh:
– Em vào phòng anh đêm qua phải không?
Lúc này bà Lệ không nhịn được, bà la lên:
– Nè, nó là con gái tôi, không cho phép ai nói xấu nó! Cậu nhìn thấy quỷ ma gì là chuyện của cậu, chứ còn con gái tôi suốt đêm qua ở nhà với tôi, và mới qua đây nãy giờ!
Bà Sương cũng chen vào:
– Con đừng trông gà hóa cuốc. Hãy bình tĩnh lại con…
Tuấn vẫn nhìn Hà như nhìn một người lạ, phải mất một lúc anh mới kéo ghế ngồi xuống và bình tâm lại:
– Con xin lỗi má, xin lỗi Hà. Chỉ vì đêm qua là một cơn ác mộng mà lần đầu con gặp phải?
Rồi Tuấn quay sang nhẹ giọng với Hà:
– Nửa đêm tự dưng anh có cảm giác như có người gọi tên mình, khi anh mở mắt ra thì thấy một dáng người giống hệt như em đang đứng ngay cửa sổ. Anh vừa định cất tiếng gọi thì bỗng người ấy quay lại nhìn, và anh… muốn đứng tim bởi bộ mặt quỷ của cô ta! Anh chưa từng nhìn thấy một gương mặt như vậy nên nhất thời gần như á khẩu không kêu lên được tiếng nào. Cho đến khi anh lấy lại thần hồn, vừa tính mở miệng ra kêu thì chợt người ấy nhìn anh cười và… gương mặt lại trở nên hiền hòa, đẹp như một thiên thần! Có lúc cô ta đẹp y như em, lại có nét của em…