Thấy Long bất ngờ nhận nhiệm vụ, tất cả kinh ngạc quay về phía sau. Thượng úy Lương trân trân nhìn anh một hồi rồi nhếch mép cười duyên nhưng Long lại không thấy vậy. Hắn mỉa mai mình đây. Anh ta tưởng mình đi chơi thâu đêm nên đến muộn và định phê bình chắc. Lương lặng đi chốc lát để nhẩm tính. Hắn là tay khá nhất đồn chỉ sau mỗi mình lúc này. Cử hắn đi là hợp lí, nếu hắn làm hỏng việc thì phê bình sau thậm chí là kỉ luật cũng chưa muộn.
– Tuyệt lắm! Cậu sẽ là mũi nhọn duy nhất có khả năng xuyên phá. Đừng để hổ danh Đồn 35 với tỉnh bạn. Tôi đồng ý cậu tham gia điệp vụ này. Chỉ chờ có thế, Long cắp cặp đi thẳng ra ngoài Long có mặt lúc 1 giờ chiều tại Hải Phòng. Phó phòng cảnh sát Hình Sự thành phố là trung úy Trịnh Tư Huynh. Trong bộ áo sơ mi trắng phản lên khuôn mặt góc cạnh già trước tuổi và cặp mắt sáng đăm đăm nhìn đi nhìn lại năm bước ảnh màu đã được in khổ lớn mà viên thiếu úy Đồn 35 vừa cung cấp. Không có thủ thuật chỉnh sửa ảnh nào. Thật không thể tin nổi. Ngay cả những tay săn ảnh chuyên nghiệp của các hãng truyền thông nổi tiếng như CNN, Roiter cũng không thể săn được những bức ảnh chỉ có trong phim trinh thám. Anh chàng đến từ Đồn 35 là ai? Chỉ có đồng phạm với bọn bắt cóc mới xuất hiện đúng thời điểm để chụp lén tinh vi như thế này. Chẳng lẽ người đồng nghiệp này lại xâm nhập được vào hàng ngũ tội phạm khét tiếng này sao. Nếu vậy mật vụ của Đồn 35 đã mở rộng phạm vi hoạt động bao trùm cả toàn miền bắc và với đà này thì vài năm nữa phòng điều tra hình sự của mình có lẽ bị thu hẹp lại mất. Thế này thì mình phải về hưu non là cái chắc. Vụ này cứ đến thẳng nhà chúng trình chứng cớ này để đọc lệnh bắt là xong.
– Tại sao các ông lại có bức ảnh này? Nếu vậy vụ án này coi như tiết kiệm được bao nhiêu thời gian và công sức điều tra của chúng tôi rồi.
– Viên trung úy thật thà trần tình nhìn viên cảnh sát có nước da trắng đến từ thủ đô.
– Đây là một sự tình cờ mà thôi.
– Nhưng tại đất cảng chúng tôi có hàng chục băng nhóm bắt cóc phụ nữ trẻ em. Hàng chục tên móc túi và chưa kể tới đông đảo kẻ vô công rồi nghề có thể bỗng nhiên nổi hứng gây tội ác bất cứ lúc nào. Tại sao ông lại chọn đúng 3 tên này để theo dõi?
– Không có gì là ngẫu nhiên cả ông trung úy ạ, hơn nữa lại là người cảnh sát như tôi. Mời ông xem lại bức ảnh thứ 3.
– Xin anh cứ gọi tôi bằng Huynh là được rồi.
Trung úy lật tấm ảnh có đánh số lên đưa sát mắt không bỏ chi tiết nào. Long chỉ tay vào bóng đen đang từ trên chiếc Aston Martin bước xuống:
– Chắc ông cũng biết tên này? Cách đây 2 năm tôi đã để sổng hắn trong một cuộc truy quét đường dây buôn vũ khí từ Việt Nam sang Trung Quốc. Chính vết sẹo bên trái thái dương mà ông có thể thấy trong ảnh chính là do con dao găm của tôi. – Long đập nhẹ bên thắt lưng. – Phúc cho nó là lúc ấy khẩu K54 của tôi không còn một viên nào.
– Cặp mắt ánh lửa của viên phó phòng cảnh sát hình sự rời bức ảnh màu rồi quay sang nhìn viên thiếu úy trẻ măng mà đồn phó Lương mới giới thiệu cho anh ta sáng nay. Anh thầm nghĩ. Không hiểu những trinh sát đàn anh khác của Đồn 35 sẽ sừng sỏ đến mức nào. Quả là tiếng lành đồn xa.
Huynh vỗ nhẹ vai Long đầy vẻ thân thiện:
– Hay lắm, đó là tên Khúc Cẩu. Chính tên này cách đây vài tháng cũng tham gia một vụ cướp tàu trên cảng Bạch Đằng mà chúng tôi truy bắt. Ông nhìn thấy sống mũi của hắn bị gập lại không. Huynh đắc chí trỏ tay lên bức ảnh cho Long xem. – Giá như viên trinh sát của tôi nhanh tay hơn một chút có lẽ đã hạ gục hắn bằng một cú đá. Tiếc thay hắn đã lao xuống sông tẩu thoát.
Long cười nhìn viên đồng nghiệp vô cùng phấn khích.
– Đáng đời hắn lắm. Giá như chúng ta cố lên chút nữa có lẽ bây giờ không có vụ bắt cóc tai tiếng này, và quan trọng nhất là ngăn ngừa vô số tội ác mà hắn đã gây ra sau mỗi lần bị bắt hụt. Tại sao các anh không diệt chúng đến cùng đi?
– Nói thì dễ lắm. Hắn như một con quỷ biến hóa. Không ai nhì thấy hắn hai lần trong ngày. Hắn như một chiếc máy bay tàng hình làm mù hết mọi ra-da của cảnh sát. Trước đây Interpol Hồng Kong đã gửi hồ sơ cho chúng tôi nhưng thú thực hắn rất ít ở Việt Nam.
– Tức là ở nước ngoài, và ở đâu?
– Trung Quốc, Thái Lan, Campuchia, đâu đâu cũng có dấu chân của hắn. Hắn là tay chân của tên Mãnh, một kẻ đặc công đào ngũ bảy năm trước đang lẩn trốn khắp Đông Dương. Chúng tôi muốn tóm tất cả chúng nhưng chưa có cách nào. Nếu chúng tôi kết hợp với Đồn 35 sớm hơn có lẽ chúng đang nằm trong xà lim mới phải.
– Còn hai tên này nữa? Ông nhận ra không? – Long chỉ bức có chiếc ca-nô ven sông.
– Không biết. Trông lạ lắm, nhưng chuyên gia hình ảnh của chúng tôi sẽ tải ảnh hắn lên thư viện căn cước và sẽ có kết quả sau khi máy vi tính kết thúc rà quét hình 82 triệu công dân cả nước. À, mà tôi hỏi lại, sao anh lại chụp được ảnh nó?
Long khẽ lắc đầu. Nói ra thì còn gì là bí mật nữa. 69
– Nếu tôi có mặt ở đó hôm qua có lẽ tôi đã bắt cổ chúng nộp cho ông rồi. Bức ảnh đó là do một thám tử tư chụp đấy.
– Sao? Thám tử tư? – Huynh đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Quả thực người thanh niên bên cạnh mang trong mình vô khối bí mật thú vị. Long cười to khi nhìn khuôn mặt hồi hộp của viên trung úy như một cậu học sinh đang chờ thông báo điểm thi học kì.
– Thưa ông phó phòng, tôi sẽ kể cho ông tất cả. Nhưng kể xong tôi e rằng chúng đã chuồn sang tận Ma Cao mất rồi. Tại sao đến giờ này chúng ta chưa lập kế hoạch hành động?
– Đúng vậy, tôi đã cử một đội đặc nhiệm đang trên đường xuống đột kích khách sạn Hương Lan. Lẽ ra anh phải báo cho tôi từ tối hôm qua mới phải.
– Tôi đã tính đến khả năng hắn tẩu thoát ngay trong đêm đó nên đã cấp báo cho anh Phương cảnh sát hình sự quận Trân Châu đêm qua. Anh yên tâm, tên Khúc Cẩu đang nằm trong tay cảnh sát Trân Châu rồi. Bây giờ chúng ta đến đó lấy cung hắn và truy lùng hai tên còn lại trước khi quá muộn.
Trịnh Tư Huynh đứng bật dậy nhìn trân trân vào mắt Long rồi phất tay gọi hai cấp dưới cùng đi.