Phía Sau Nghi Can X

Chương 18



Sau khi người khách mua hộp cơm gà rán ra khỏi cửa hàng, Yasuko nhìn đồng hồ.

Còn vài phút nữa là tới sáu giờ. Chị thở dài, bỏ chiếc mũ trắng trên đầu xuống.

Kudo hẹn hết giờ làm hai người gặp nhau. Anh gọi vào di động của chị lúc trưa. Anh bảo để chúc mừng. Giọng anh rất hồ hởi. Chị hỏi anh chúc mừng nhân dịp gì thì anh bảo “Thì còn việc nào khác đây.”

– Chúc mừng thủ phạm đã bị bắt. Em được giải phóng khỏi vụ án. Tất cả đã xong, anh không cần giữ gìn ý tứ gì nữa. Em cũng không phải lo bị điều tra viên bám theo. Chúng ta phải cụng một ly chúc mừng chứ!

Kudo nói bằng một giọng rất vô tư và vui sướng. Đương nhiên đó là vì anh không biết chuyện đằng sau vụ án. Nhưng Yasuko không thể vui cùng Kudo được.

– Em không thể. – Yasuko nói.

– Tại sao? – Kudo hỏi.

Yasuko im lặng. Kudo nói tiếp như thể đã nhận ra điều gì:

– À phải rồi. Dù đã chia tay nhưng Togashi cũng từng có duyên nợ với em. Anh thật vô ý khi bảo là chúc mừng. Anh xin lỗi nhé.

Sự thật không phải như Kudo nói nhưng Yasuko vẫn im lặng. Kudo lại tiếp tục:

– Nhưng anh có chuyện quan trọng. Tối nay nhất định phải gặp em. Được không em?

Yasuko định từ chối. Chị không muốn làm vậy. Chị thấy rất có lỗi với Ishigami vì anh đã ra đầu thú thay cho chị. Nhưng chị không tìm được lời nào để từ chối. Chuyện quan trọng của Kudo là gì đây?

Cuối cùng thì chị đồng ý là Kudo sẽ đến đón chị lúc sáu rưỡi. Kudo bảo muốn Misato đi cùng nhưng chị thẳng thừng từ chối. Chị không thể để Misato gặp Kudo lúc này.

Yasuko nhắn lại vào máy điện thoại ở nhà là hôm nay chị về hơi muộn. Cứ nghĩ tới việc Misato cảm thấy thế nào khi nghe lời nhắn đó, Yasuko lại thấy lòng nặng trĩu.

Sáu giờ, Yasuko cởi tạp dề, gọi vọng vào bếp với Sayoko.

– Ôi, đến giờ rồi à. – Sayoko, lúc này đã ăn xong bữa tối, nhìn đồng hồ. – Được rồi, cứ để đó cho chị.

– Vâng. – Yasuko gấp tạp dề lại.

– Em đi gặp Kudo à? – Sayoko khẽ hỏi.

– Dạ?

– Buổi trưa cậu ấy gọi cho em còn gì. Hẹn hò hả?

Yasuko bối rối không nói gì. Điều này khiến cho Sayoko càng hiểu lầm:

– Tốt quá còn gì. – Sayoko nói bằng một giọng hăng hái. – Vụ án kỳ lạ đó cũng đã xong, em giờ có thể đi lại với một người tốt như Kudo. Cuối cùng thì vận may cũng đã đến với em rồi.

– Vâng, có lẽ thế…

– Chắc chắn là thế rồi. Em đã khổ nhiều rồi, giờ em phải được hạnh phúc. Cũng là vì Misato nữa.

Lời nói của Sayoko như cứa vào lòng Yasuko. Từ đáy lòng, chị ấy mong bạn mình hạnh phúc. Chị ấy không mảy may ngờ rằng người bạn đó đã giết người.

– Hẹn chị ngày mai nhé. – Yasuko nói và ra khỏi bếp. Chị không thể nhìn thẳng vào mặt Sayoko.

Ra khỏi quán Mỹ Nhân, Yasuko không đi theo đường về nhà quen thuộc mà đi về hướng ngược lại. Chị hẹn với Kudo ở nhà hàng Family. Thật ra chị không muốn chọn quán đó. Đó là nơi chị đã gặp Togashi. Nhưng Kudo đã chọn nơi tiện cho chị nhất nên chị khó mà bảo anh thay đổi địa điểm được.

Phía trên là đường cao tốc. Lúc đi qua phía dưới đường cao tốc thì nghe thấy từ sau có tiếng gọi “Chị Hanaoka”. Giọng của đàn ông.

Chị quay lại nhìn thì thấy hai người đàn ông chị từng gặp đang đi lại gần. Một người là Yugawa, bạn cũ của Ishigami. Còn người kia là điều tra viên Kusanagi. Yasuko không biết tại sao hai người đó lại đi cùng nhau.

– Chị vẫn nhớ tôi chứ? – Yugawa hỏi.

Yasuko lần lượt nhìn hai người rồi gật đầu.

– Chị đang có việc gì à?

– Dạ… – Yasuko nhìn đồng hồ. Nhưng chị run quá nên cũng không nhìn được là mấy giờ nữa. – Vâng, tôi có hẹn.

– Thế à? Tôi có chuyện muốn nói với chị, khoảng ba mươi phút. Chuyện quan trọng.

– Không được… – Yasuko lắc đầu.

– Thế khoảng mười lăm phút vậy. Mười phút cũng được. Chúng ta ra ghế đá đằng kia nhé. – Yugawa chỉ tay ra vườn hoa bên cạnh. Khoảng trống dưới đường cao tốc được sử dụng làm vườn hoa.

Giọng nói của Yugawa khá nhẹ nhàng nhưng thái độ lại rất dứt khoát. Yasuko có linh cảm Yugawa định nói điều gì quan trọng. Lần trước gặp chị, người đàn ông hiện là phó giáo sư đại học này cũng nói với chị bằng một giọng rất nhẹ nhàng nhưng chứa đầy áp lực như vậy.

Thật lòng chị muốn trốn. Nhưng mặt khác, chị cũng muốn nghe xem là Yugawa định nói gì. Chắc chắn là có liên quan đến Ishigami.

– Tôi chỉ có mười phút thôi.

– Vậy thì tốt. – Yugawa mỉm cười. Anh tiến lên phía trước để đi về phía công viên.

Yasuko đang còn ngần ngại thì Kusanagi đã chìa tay ra giục chị: “Xin mời”. Chị gật đầu đi theo sau. Việc anh điều tra viên này không nói gì suốt từ nãy cũng là điều không bình thường.

Yugawa ngồi xuống chiếc ghế đá dành cho hai người. Anh để dành chỗ cho Yasuko ngồi.

– Cậu cứ ở đó. Tôi muốn nói chuyện riêng với chị đây.

Kusanagi tỏ vẻ không bằng lòng lắm nhưng anh cũng gật đầu rồi quay lại lối vào vườn hoa, rút thuốc ra hút.

Yasuko ngồi xuống cạnh Yugawa, trong lòng hơi bận tâm về Kusanagi.

– Anh ấy là điều tra viên mà, có sao đâu.

– Không sao. Thực ra tôi định đến đây một mình. Hơn nữa, ngoài việc là điều tra viên cậu ấy còn là bạn thân của tôi.

– Bạn thân?

– Bạn từ hồi đại học. – Yugawa khẽ mỉm cười, lộ hàm răng trắng. – Nghĩa là cậu ấy cùng khóa với Ishigami. Tất nhiên là hai người bọn họ không hề biết mặt nhau trước khi vụ án xảy ra.

“Thì ra là thế,” Yasuko thầm nghĩ. Yasuko vẫn chưa hiểu lắm tại sao vị phó giáo sư này lại tới gặp Ishigami sau khi vụ án xảy ra.

Tuy Ishigami không nói nhưng Yasuko nghĩ kế hoạch của Ishigami thất bại có lẽ là do nhân vật có tên là Yugawa này tham gia. Việc Kusanagi học cùng trường đại học, lại cùng là bạn của Yugawa nữa là việc nằm ngoài tính toán của Ishigami.

Tóm lại, người đàn ông này định nói gì đây?

– Tôi thực sự lấy làm tiếc khi Ishigami ra đầu thú. – Yugawa đột nhiên đi thẳng vào vấn đề. – Với tư cách là một nhà nghiên cứu, tôi thấy rất buồn khi nghĩ tới việc người có tài năng như anh ấy sau này chỉ có thể sử dụng cái đầu của mình trong tù. Thật đáng tiếc!

Yasuko không trả lời, nắm chặt hai bàn tay đang để trên đầu gối.

– Nhưng tôi không tài nào tin nổi việc đó. Việc anh ấy đã làm. Với chị ấy.

Yasuko cảm thấy Yugawa đang nhìn mình. Người chị đông cứng lại.

– Tôi không thể nghĩ anh ấy lại làm một việc bẩn thỉu như vậy với chị. Có lẽ không thể tin thì đúng hơn. Tôi tin chắc là anh ấy không làm. Nói đúng hơn là tôi không tin anh ấy làm. Ishigami đang nói dối. Tại sao lại thế? Anh ấy đã mang tiếng là giết người rồi thì nói dối cũng có nghĩa lý gì đâu. Nhưng anh ấy lại đang nói dối. Lý do nói dối chỉ có một. Anh ấy nói dối không phải vì mình. Anh ấy che giấu sự thật vì một ai đó.

Yasuko nuốt nước bọt. Chị cố gắng giữ nhịp thở đều.

“Người đàn ông này biết một ít sự thật. Anh ta biết rằng Ishigami chỉ bảo vệ ai đó thôi, thủ phạm thật sự là một người khác. Vì vậy mà anh ta muốn làm gì đó để cứu Ishigami. Cách nhanh nhất là bắt thủ phạm thực sự ra đầu thú, khai nhận toàn bộ sự thật.”

Yasuko sợ hãi liếc nhìn Yugawa. Thật ngạc nhiên là Yugawa lại đang cười.

– Chắc chị nghĩ tôi đến để thuyết phục chị?

– Dạ không… – Yasuko lắc đầu. – Mà anh định thuyết phục tôi điều gì cơ?

– Xin lỗi là tôi đã nói mấy điều vớ vẩn. – Yugawa cúi đầu. – Tôi có điều muốn cho chị biết. Đó là lý do tôi đến đây.

– Điều gì vậy?

– Đó là… – Yugawa ngừng lại một chút. – Chị chẳng biết một chút sự thật nào cả.

Yasuko mở to mắt ngạc nhiên. Yugawa không cười nữa.

– Những chứng cớ ngoại phạm của chị là thật phải không? – Yugawa tiếp tục. – Chị đã đi xem phim thật. Cả hai mẹ con chị. Nếu không thì chị, nhất là con gái chị sẽ không chịu nổi sự truy cứu dai dẳng của các điều tra viên. Chị và con chị không nói dối.

– Vâng, đúng vậy. Chúng tôi không nói dối. Sao cơ ạ?

– Tuy nhiên chắc chắn là chị cảm thấy rất lạ. Chẳng hạn như tại sao lại không cần nói dối? Hoặc tại sao cảnh sát chỉ điều tra chị ít vậy? Ishigami đã chuẩn bị sao cho mẹ con chị chỉ cần trả lời đúng sự thật đối với các câu hỏi của cảnh sát. Anh ấy đã sắp xếp để dù cảnh sát có điều tra thế nào đi nữa thì cũng không làm gì được mẹ con chị. Nhưng anh ấy chuẩn bị ra sao thì có lẽ chị không biết. Chị chỉ nghĩ là anh ấy đã đặt một cái bẫy nào đó thôi còn cụ thể thế nào thì không rõ. Tôi nói có đúng không?

– Tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì. – Yasuko cười. Tuy vậy chị cảm thấy rõ là má mình đang co giật.

– Anh ấy đã hy sinh rất nhiều để bảo vệ mẹ con chị. Một sự hy sinh mà những người bình thường như tôi và chị không thể tưởng tượng ra nổi. Có lẽ ngay sau khi vụ án xảy ra, anh ấy đã sẵn sàng thế chỗ cho mẹ con chị trong trường hợp xấu nhất. Mọi kế hoạch đều được lập ra trên giả thiết đó. Hay nói ngược lại, chỉ có giả thiết đó là không bao giờ bị phá vỡ. Dù đó là một giả thiết vô cùng tàn khốc. Bất cứ ai cũng muốn chùn bước khi rơi vào trường hợp đó. Ishigami cũng hiểu rõ điều này. Chính vì vậy mà anh ấy đã chặn hết đường thoát thân của chính mình để trong trường hợp xấu nhất, anh không thể quay đầu lại được. Một cái bẫy khiến người khác phải sửng sốt.

Yasuko bắt đầu cảm thấy rối bời trước câu chuyện của Yugawa. Chị hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì. Nhưng chị dự cảm rằng mình sắp phải hứng chịu một cú sốc.

Yugawa nói đúng. Yasuko hoàn toàn không biết Ishigami đã làm gì. Chị cũng thấy lạ không hiểu tại sao các cuộc tấn công của điều tra viên không hề đáng sợ như chị nghĩ. Thậm chí chị còn thấy cả ba lần điều tra viên tới thẩm vấn chị đều chệch hướng.

Và Yugawa biết bí mật này.

Anh nhìn đồng hồ. Có lẽ anh để ý về thời gian còn lại.

– Tôi thực sự thấy đau lòng khi kể cho chị nghe chuyện này. – Mặt Yugawa nhăn lại. – Vì Ishigami không bao giờ mong điều này xảy ra. Dù có chuyện gì đi nữa thì anh ấy chỉ muốn chị là người duy nhất không biết sự thật. Đó không phải là vì anh ấy. Mà là vì chị. Nếu biết sự thật, chị sẽ phải sống với gánh nặng còn đau đớn nhiều hơn bây giờ. Nhưng tôi vẫn buộc phải nói với chị điều này, bởi tôi nghĩ, nếu không nói cho chị biết anh ấy yêu chị đến thế nào, đã đánh đổi cả cuộc đời vì chị ra sao thì điều anh ấy nhận được chẳng có bao nhiêu. Có thể đây không phải là ý muốn của anh ấy, nhưng tôi không thể chịu nổi nếu như chị không biết gì hết.

Yasuko thấy tim mình đập dữ dội. Chị thấy khó thở, cảm tưởng như sắp ngất đến nơi. Chị không đoán nổi Yugawa định nói gì, nhưng giọng nói của anh cho thấy điều anh sắp nói vượt xa trí tưởng tượng của chị.

– Chuyện đó là chuyện gì? Nếu anh có điều muốn nói thì xin anh hãy nói luôn. – Yasuko chọn những từ mạnh nhưng giọng chị yếu và run rẩy.

– Vụ án đó, thủ phạm của vụ giết người ở sông Edogawa, – Yugawa hít thở sâu, – là anh ấy. Là Ishigami. Không phải chị hay con gái chị. Chính Ishigami đã giết người đó. Anh ấy không ra đầu thú vì một việc anh không làm. Chính anh ấy là thủ phạm.

Yasuko ngồi thẫn thờ, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa những lời của Yugawa nói.

– Tuy nhiên, – Yugawa nói tiếp, – cái xác đó không phải là Togashi Shinji. Không phải là chồng cũ của chị. Đó là một người hoàn toàn khác.

Yasuko nhíu mày. Chị vẫn không hiểu gì cả. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy đau buồn của Yugawa sau cặp kính, chị bất ngờ hiểu ra tất cả. Chị hít thở thật sâu, đưa tay lên che miệng. Suýt nữa thì chị hét lên vì kinh ngạc. Máu trong người chị trào lên, rồi ngay sau đó lại đồng loạt chìm xuống.

– Có vẻ như cuối cùng chị đã hiểu tôi nói gì, – Yugawa nói. – Đúng vậy, để bảo vệ chị, Ishigami đã giết một người khác. Đó là vào ngày mồng mười tháng Ba. Tức ngay sau ngày Togashi Shinji bị giết.

Yasuko cảm thấy chóng mặt. Việc ngồi với chị bây giờ cũng là một khó khăn. Chân tay chị lạnh toát, toàn thân nổi hết gai ốc.

Kusanagi nhìn Yasuko và đoán có lẽ Yasuko đã được nghe sự thật từ Yugawa. Từ xa cũng có thể nhận ra mặt Yasuko tái xanh. Chẳng có gì là lạ. Chẳng ai không ngạc nhiên khi nghe chuyện đó. Chưa kể Yasuko lại là người trong cuộc nữa.

Ngay cả Kusanagi bây giờ cũng chưa hoàn toàn tin câu chuyện. Ban nãy, khi lần đầu tiên nghe Yugawa kể, anh đã nghĩ chuyện đó là không thể. Biết là Yugawa không thể đùa trong hoàn cảnh này nhưng câu chuyện vẫn thật khó tin.

Kusanagi nói với Yugawa là không thể có chuyện đó. “Anh ấy giết một người nữa để che giấu tội giết người của Yasuko? Sao anh ấy có thể làm một việc ngu ngốc đến thế? Nếu vậy thì người bị giết này là ai?”

Trước câu hỏi của Kusanagi, nét mặt Yugawa trở nên buồn bã, anh lắc đầu.

– Tôi không biết tên người đó là ai. Nhưng tôi biết họ ở đâu.

– Nghĩa là sao?

– Trên đời này có những người nếu tự nhiên mất tích thì cũng chẳng ai đi tìm hay lo lắng cho họ. Có lẽ họ cũng chẳng được thông báo tìm kiếm. Vì họ đã đoạn tuyệt với gia đình. – Yugawa chỉ về con đường dọc bờ đê mà họ vừa đi qua. – Cậu cũng vừa nhìn thấy những người đó đấy.

Ban đầu Kusanagi không hiểu ngay những điều Yugawa nói. Nhưng khi nhìn về hướng Yugawa chỉ, Kusanagi đã hiểu ra. Anh thở dài.

– Những người vô gia cư ư?

Yugawa không gật đầu mà chỉ nói:

– Lúc nãy cậu có thấy những người thu vỏ gom hộp không? Ông ấy biết mọi điều về những người vô gia cư sống ở đây. Khi tôi đến hỏi ông ấy thì được biết khoảng một tháng trước, có một người mới đến gia nhập khu này. Gọi là gia nhập nhưng thực ra anh ta chỉ có mặt ở đây thôi. Anh ta không làm lều mà bằng lòng với việc ngủ trên hộp các tông. Ông thu vỏ hộp nói với tôi ban đầu ai cũng thế. Con người khó mà bỏ được lòng kiêu hãnh. Ông ấy bảo đó chỉ là vấn đề thời gian. Thế rồi đột nhiên một ngày, người đàn ông đó biến mất. Không hề báo trước. Ông cụ cũng hơi lo lắng một chút. Chỉ vậy thôi. Những người vô gia cư khác cũng nhận thấy điều này nhưng chẳng ai nói ra. Trong thế giới của họ, việc ai đó một ngày tự nhiên biến mất xảy ra như cơm bữa.

Yugawa tiếp tục:

– Ngày người đàn ông đó biến mất là ngày mồng mười tháng Ba. Anh ta khoảng năm mươi tuổi. Hơi béo, vóc người cỡ trung bình.

Hôm phát hiện ra xác chết ở sông Edogawa là ngày mười một tháng Ba.

– Tôi không biết rõ sự tình thế nào nhưng có lẽ Ishigami biết việc Hanaoka Yasuko làm và anh ấy đã giúp chị ấy che giấu tội của mình. Anh ấy nghĩ, thủ tiêu cái xác thôi chưa đủ. Nếu như tung tích cái xác bị phát hiện thì cảnh sát chắc chắn sẽ tìm đến Yasuko. Hai mẹ con không thể nói dối được mãi. Vì vậy anh ấy đã lên kế hoạch chuẩn bị một cái xác khác và khiến cảnh sát nghĩ rằng đó là xác của Togashi Shinji. Cảnh sát dần dần sẽ biết việc nạn nhân bị giết ở đâu, bao giờ. Nhưng cảnh sát càng điều tra thì sự nghi ngờ đối với Hanaoka Yasuko sẽ càng giảm đi. Đó là điều đương nhiên. Vì cái xác đó không phải là xác do chị ấy giết. Vụ đó không phải là vụ giết Togashi Shinji. Tức là cảnh sát các cậu đang điều tra một vụ giết người hoàn toàn khác.

Câu chuyện mà Yugawa đang kể không thể là thật. Kusanagi vừa nghe vừa liên tục lắc đầu.

– Có lẽ do ngày nào cũng đi qua bờ đê đó nên Ishigami mới nghĩ ra kế hoạch không ai ngờ được như vậy. Chắc anh ấy đã nghĩ thế này khi hàng ngày ngắm nhìn những người vô gia cư: Họ sống để làm gì? Họ sống chỉ là chờ đến ngày chết thôi. Họ mà chết thì chẳng ai biết, chẳng ai buồn… Tất nhiên, đây chỉ là những tưởng tượng của tôi thôi.

– Vậy nên Ishigami cho là giết họ cũng chẳng sao? – Kusanagi hỏi lại.

– Anh ấy đâu có nghĩ thế! Nhưng anh ấy nghĩ là không thể phủ nhận sự tồn tại của họ trong việc lập kế hoạch. Tôi có nói với cậu rồi. Ishigami là người có thể làm bất cứ việc gì, dù tàn nhẫn đến mấy, miễn là nó hợp logic.

– Giết người là hợp logic à?

– Miếng ghép Ishigami muốn là một cái xác khác. Đề hoàn thành được bức tranh thì không thể thiếu miếng ghép đó.

Một câu chuyện không thể hiểu nổi. Kusanagi có cảm giác hơi khác thường khi thấy Yugawa kể với một giọng như đang giảng bài trên lớp.

– Buổi sáng sau ngày Hanaoka Yasuko giết Togashi Shinji, Ishigami đã gặp một người vô gia cư. Tôi không biết Ishigami đã nói gì với người đó nhưng chắc chắn là anh ấy bảo có việc muốn nhờ làm. Việc đầu tiên là Ishigami bảo anh ta tới phòng trọ Togashi Shinji thuê và ở đó đến tối. Mọi dấu vết của Togashi đã được Ishigami dọn sạch vào đêm hôm trước. Trong phòng chỉ còn dấu vân tay và tóc của người đàn ông vô gia cư kia. Đến tối, anh ta sẽ mặc quần áo mà Ishigami đưa rồi đi đến chỗ Ishigami bảo.

– Ga Shinozaki?

Yugawa lắc đầu.

– Không, mà là trước đó một ga. Ga Mizue.

– Ga Mizue?

– Tôi cho rằng Ishigami đã lấy trộm xe đạp ở ga Shinozaki và gặp người đàn ông kia ở ga Mizue. Nhiều khả năng khi đó Ishigami còn chuẩn bị thêm một chiếc xe đạp nữa. Sau khi hai người đến đê sông Edogawa, Ishigami đã sát hại anh ta. Việc đập nát mặt nạn nhân cũng là để che giấu việc cái xác đó không phải là Togashi Shinji. Thật ra không cần thiết phải đốt toàn bộ dấu vân tay. Vì trong phòng trọ chắc chắn còn dấu vân tay của người đàn ông đó nên không cần đốt thì cảnh sát vẫn tưởng đó là Togashi Shinji. Tuy nhiên, nếu đập nát mặt nạn nhân rồi mà không đốt dấu vân tay thì sẽ không hợp lý với hành động của một kẻ giết người. Vì vậy mà buộc phải đốt dấu vân tay. Nhưng làm vậy thì cảnh sát sẽ mất thời gian để tìm ra tung tích nạn nhân nên Ishigami đã để lại dấu vân tay trên xe đạp. Việc để quần áo không cháy hết cũng là vì lý do này.

– Nhưng nếu thế thì cần gì chiếc xe đạp phải là xe mới?

– Việc lấy xe đạp mới chỉ là để đề phòng thôi.

– Đề phòng?

– Điều quan trọng đối với Ishigami là việc cảnh sát biết được chính xác thời gian Ishigami sát hại nạn nhân. Có thể xác định được tương đối chính xác thông qua giải phẫu, tuy nhiên điều đáng lo nhất là nếu như cái xác bị phát hiện muộn thì khoảng thời gian xác định nạn nhân bị giết sẽ rộng hơn. Trường hợp xấu nhất, nếu như khoảng thời gian đó được xác định là tối ngày hôm trước, tức là tối hôm mồng chín là rất tệ cho Ishigami. Vì tối hôm đó là ngày mẹ con Hanaoka Yasuko giết Togashi Shinji nên họ không có chứng cứ ngoại phạm. Để ngăn chặn việc này, Ishigami cần một chứng cứ cho thấy rằng chiếc xe đạp bị mất sau ngày mồng mười. Chính vì vậy mà anh ấy chọn chiếc xe đó. Chiếc xe ít có khả năng bị chủ xe để ngoài đường cả một ngày, chiếc xe mà nếu bị mất thì chủ xe biết rõ ngày mất. Một chiếc xe như vậy chỉ có thể là một chiếc xe gần như mới.

– Nghĩa là chiếc xe đó có rất nhiều ý nghĩa à? – Kusanagi vỗ vỗ vào trán.

– Lúc tìm thấy, nó bị thủng lốp đúng không. Đấy cũng là tính toán đúng kiểu của Ishigami. Anh ấy làm thế để tránh không bị ai đó lấy xe đi. Anh ấy đã chú ý đến từng chi tiết nhỏ để đảm bảo cho chứng cứ ngoại phạm của Hanaoka Yasuko là vững chắc.

– Nhưng chứng cứ ngoại phạm của mẹ con Hanaoka đâu có vững chắc đến như vậy. Đến giờ vẫn chưa tìm ra chứng cứ khẳng định là họ có mặt ở rạp chiếu phim cơ mà.

– Nhưng các cậu cũng đâu có tìm được chứng cứ chứng minh là họ không có mặt ở đó? – Yugawa chỉ ngón tay vào Kusanagi. – Chứng cứ có vẻ dễ bị phá vỡ nhưng lại không phá vỡ được. Đây cũng chính là bẫy của Ishigami. Nếu chứng cứ ngoại phạm quá vững chắc thì sẽ bị cảnh sát nghi ngờ là có sự chuẩn bị. Rồi có thể cảnh sát sẽ nghĩ hay là cái xác đó không phải là Togashi Shinji. Ishigami lo sợ điều đó. Anh ấy đã dựng lên kịch bản người bị giết là Togashi Shinji, người bị nghi ngờ là Hanaoka Yasuko và chuẩn bị sao cho cảnh sát không đi quá xa kịch bản cố định này.

Kusanagi khẽ rên lên. Đúng như Yugawa nói. Sau khi cái xác được cho là Togashi Shinji, ngay lập tức cảnh sát nghi ngờ Hanaoka Yasuko. Bởi vì chứng cứ ngoại phạm của chị có những điểm chưa rõ ràng. Sự nghi ngờ của cảnh sát cứ đổ dồn vào Hanaoka Yasuko. Việc nghi ngờ Yasuko là thủ phạm cũng đồng nghĩa với việc không ai nghi ngờ cái xác đó không phải là Togashi Shinji.

– Một người đàn ông thật đáng sợ! – Kusanagi lẩm bẩm.

-Có lần cậu chả kể với tôi về nguyên tắc của Ishigami khi ra đề thi còn gì. Việc bài thi có những chỗ dễ bị lầm nếu suy nghĩ theo một cách. Bề ngoài thì tưởng là hình học nhưng thực ra lại là hàm số.

– Cái đó thì sao cơ?

– Cũng cùng một kiểu thôi. Trông thì tưởng là gài bẫy ở chứng cứ ngoại phạm nhưng thực ra bẫy được đặt ở cách che giấu tung tích nạn nhân.

– À… – Kusanagi thốt lên.

– Cậu còn nhớ là đã cho tôi xem bảng chấm công của Ishigami không? Theo như bảng đó thì sáng mồng mười, Ishigami nghỉ làm. Cậu không quan tâm đến chi tiết đó vì cho rằng không liên quan đến vụ án nhưng khi nhìn thấy chi tiết này, tôi phát hiện ra vụ việc lớn nhất mà Ishigami muốn che giấu đã xảy ra vào tối hôm trước.

“Vụ việc lớn nhất muốn che giấu – đó chính là việc Togashi Shinji bị Hanaoka Yasuko giết.”

Câu chuyện của Yugawa hợp lý từ đầu đến cuối. Nếu để ý thì sẽ thấy việc Ishigami chủ ý đánh cắp xe đạp và để quần áo cháy dở đều có liên quan mật thiết tới sự thật của vụ án. Kusanagi buộc lòng phải thừa nhận là cảnh sát đã bị lạc vào mê lộ do Ishigami xếp đặt.

Tuy vậy, ấn tượng rằng câu chuyện quá hoang đường vẫn không thay đổi. Có ai lại nghĩ tới việc giết một người nữa để che giấu một vụ giết người không? Chính vì không ai nghĩ ra thì mới được gọi là bẫy.

– Cái bẫy này còn có một ý nghĩa quan trọng khác. – Yugawa nói như thể đọc được ý nghĩ của Kusanagi. – Đó là, nó sẽ làm cho Ishigami không thay đổi được quyết tâm nhận tội thay cho Hanaoka Yasuko trong trường hợp sự thật bị phanh phui. Hoàn toàn có khả năng sự thật sẽ được phơi bày trước các cuộc hỏi cung của cảnh sát. Tuy nhiên, Ishigami bây giờ không phải lo lắng về điều này. Dù có bị ép buộc thế nào đi nữa thì quyết tâm của anh ấy sẽ không bao giờ lung lay. Anh ấy sẽ vẫn nhận rằng mình giết người. Tất nhiên, vì nạn nhân được tìm thấy ở sông Edogawa chính là do anh ấy giết. Anh ấy đã biến chính mình thành kẻ giết người và đương nhiên sẽ phải vào tù. Bằng cách đó, anh ấy có thể bảo vệ trọn vẹn người mình yêu từ đáy lòng.

– Cậu cho rằng mình đã tìm ra được cái bẫy của Ishigami?

– Tôi đã nói với Ishigami là tôi tìm được cái bẫy của anh ấy rồi. Tất nhiên tôi nói theo cách mà chỉ anh ấy là hiểu được. Đó là câu tôi nói với cậu ban nãy. Trên đời này không có bánh xe nào là vô dụng, việc bánh xe được sử dụng thế nào là do chính bánh xe đó quyết định. Chắc bây giờ thì cậu hiểu bánh xe nghĩa là gì rồi chứ?

– Một người vô danh được Ishigami sử dụng làm miếng ghép cho bức tranh của mình…

– Việc anh ấy làm là không thể tha thứ. Anh ấy ra đầu thú là việc đương nhiên phải làm. Tôi nói với anh ấy chuyện về bánh xe cũng là để thúc giục anh ấy. Tuy nhiên tôi không nghĩ anh ấy sẽ đầu thú theo cách đó. Anh ấy bảo vệ Yasuko đến mức hạ mình xuống để khai là bám theo quấy rối cô ấy. Chính khi biết tin đó, tôi mới phát hiện thêm một ý nghĩa nữa trong cái bẫy của Ishigami.

– Thế xác Togashi Shinji ở đâu?

– Tôi không biết. Có lẽ Ishigami đã thủ tiêu nó rồi. Có thể nó được cảnh sát ở một tỉnh khác tìm thấy hoặc là chưa được tìm thấy cũng nên.

– Tỉnh khác? Không phải chỗ tôi à?

– Anh ấy phải tránh sở cảnh sát trong vùng chứ? Để không tạo mối liên quan với vụ Togashi Shinji bị giết.

– Chính vì thế cậu mới lục tìm báo trong thư viện? Cậu tìm xem có cái xác nào chưa rõ tung tích được tìm thấy hay không à?

– Tôi có tìm nhưng không thấy có cái xác nào như vậy. Nhưng chắc sẽ tìm ra thôi. Ishigami chắc không cầu kỳ trong việc giấu cái xác ấy đâu. Vì dù có tìm thấy đi nữa thì anh ấy cũng không lo cái xác đó bị phát hiện là Togashi Shinji thật.

– Tôi sẽ điều tra ngay. – Kusanagi nói.

– Không được. – Yugawa lắc đầu. – Cậu đã hứa rồi mà. Từ đầu tôi đã nói rồi, tôi nói với cậu chuyện này với tư cách là một người bạn chứ không phải nói với một điều tra viên. Nếu như cậu tiến hành điều tra dựa theo câu chuyện này thì từ nay về sau, tôi và cậu sẽ không còn quan hệ bạn bè nữa.

Yugawa rất nghiêm túc. Không thể chống lại được lời anh.

– Tôi định đặt cược vào cô ấy. – Yugawa chỉ về phía quán Mỹ Nhân. – Có lẽ Yasuko không biết sự thật, không biết Ishigami đã hy sinh như thế nào vì cô ấy. Tôi định nói cho cô ấy chuyện này và chờ ý kiến xem cô ấy thế nào. Ishigami mong cô ấy không biết gì và được hạnh phúc. Nhưng nhìn cảnh đó tôi không chịu được. Tôi nghĩ là cô ấy cần phải biết.

– Nghĩa là cô ấy sẽ ra đầu thú sau khi nghe chuyện?

– Tôi không biết. Bản thân tôi không nghĩ cô ấy nên đầu thú. Nghĩ tới Ishigami, tôi cũng có cảm giác là ít nhất cũng muốn cứu được cô ấy.

– Nếu sau này Hanaoka Yasuko vẫn không ra đầu thú thì tôi chẳng còn cách nào khác là cho tiến hành điều tra tiếp. Kể cả là mất đi tình bạn với cậu.

– Có lẽ phải thế. – Yugawa gật đầu.

Kusanagi vừa hút điếu thuốc đốt dở, vừa nhìn người bạn đang nói chuyện với Hanaoka Yasuko. Suốt từ ban nãy, hầu như Yasuko không thay đổi tư thế, vẫn cứ gục xuống. Nét mặt Yugawa cũng không hề thay đổi, chỉ có môi anh là cử động. Nhưng từ đằng xa, Kusanagi cũng nhận thấy bầu không khí căng thẳng bao trùm hai người.

Yugawa đứng lên, chào Yasuko rồi đi về phía Kusanagi. Yasuko vẫn giữ nguyên tư thế đó. Trông chị như thể không thể cử động nổi.

– Xin lỗi bắt cậu phải đợi. – Yugawa nói.

– Cậu nói xong chuyện chưa?

– Ừ, đã xong.

– Cô ấy bảo sao?

– À. Tôi chỉ kể chuyện thôi. Tôi không hỏi cô ấy sẽ làm gì, cũng chẳng bảo là nên làm gì. Tất cả là do cô ấy quyết định.

– Như tôi đã nói với cậu ban nãy, nếu như cô ấy mà không ra đầu thú…

– Tôi hiểu rồi… – Yugawa đưa tay ra như ngăn Kusanagi lại. Anh bước đi. – Cậu không cần nói thêm đâu. Mà tôi có việc muốn nhờ cậu đây.

– Cậu muốn gặp Ishigami à?

– Cậu hiểu rõ tôi nhỉ.

– Hiểu chứ. Tôi đã chơi với cậu bao nhiêu năm rồi.

– Đúng là dĩ tâm truyền tâm. Dù sao thì giờ tôi với cậu vẫn là bạn mà. – Yugawa cười buồn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.