Lôi Thần Lang Quân

Chương 59: Báo thù riêng lấy cắp âm thư



Chấp Phát Tiên Tử mở miệng toan nói thì chúa phái Cờ Máu đã gầm lên một tiếng kinh hồn rồi tung người nhảy đi. Những châu ngọc trong người mụ va chạm nhau bật lên những tiếng xoang xoảng vang dội.

Chấp Phất tiên tử cũng tung mình lên rượt theo, đồng thời cất tiếng gọi: -Long ca! Rượt theo mụ cho mau!

Huỳnh Long Tử không hiểu chuyện gì nên lớn tiếng hỏi: – Mụ này là ai?

Nhưng Chấp Phất tiên tử đã băng mình ra xa mấy chục trượng rồi, Huỳnh Long Tử ngó Phan Tình, cặp mày rậm nhíu lại ra chiều khó nghĩ, Phan Tịnh hiểu ngay vội kính cẩn khẽ nói: – Xin sư phụ mau mau rượt theo! Chắc là sư mẫu đã phát giác ra điều gì. Vả lại công lực của chúa phái Cờ máu không phải tầm thường. Đồ nhi e rằng một mình sư mẫu…

Chàng chưa dứt lời, Huỳnh Long Tử đã dậm chân nói: – Ngươi nói phải đó. Ngươi hãy ở đây chờ, ta phải đi trợ lực cho sư mẫu ngươi mới được.

Huỳnh Long Tử nói xong rung mạnh hai tay, người lão vọt lên trên không đánh véo một tiếng.

Chớp mắt lão đã đuổi theo hai người mất hút.

Phan Tịnh thấy thân pháp sư phụ cùng sư mẫu mau lẹ phi thường thi lẩm nhẩm gật đầu tự nhủ: -Sư phụ cùng sư mẫu tiến bộ rất nhiều, thảo nào người chống lại được chưởng lực hùng hậu của chúa phái Cờ máu.

Chàng đứng một lúc rồi nghĩ tới lời ước hẹn với Thần nữ Tôn chủ, liền cố nhịn đau tiếp tục cất bước đi về phía trước. Chỉ trong khoảnh khắc chàng nhìn trước mặt ngó thấy ánh đèn le lói thì nghĩ bụng: -Đây chắc là miếu Sơn thần mà tôn chủ đã hẹn ước với mình.

Phan Tịnh nhìn về phía có ánh sáng bỗng thấy một bóng đen đứng san đó. Chàng chắc mẩm đó là Thần nữ tôn chủ đến rồi. Nhưng chàng cũng nghi ngờ tự hỏi: -Tại sao Tôn chủ đi sau mà lại đến trước ta được? Việc này cũng lạ thật.

Chàng hít mạnh một hơi chân khí tinh thần phấn chấn cất bước mau lẹ về phía miếu Sơn thần.

Gần tới nơi bỗng chàng nghe có tiếng đàn bà trầm giọng quát: – Bắt lấy gã!

Phan Tịnh giật mình dừng bước lại gằn giọng hỏi: – Ai đó?

Chàng ngấm ngầm kinh hãi vì tình thế xem chừng đã biến đổi. Chàng cố nhịn đau chuẩn bị đối phó với cuộc diễn biến này. Tay chàng cầm sẵn cây Nhật Nguyệt Lệnh.

Trong bóng tối dáng người thấp thoáng rồi hai mụ già gầy như que củi chạy ra. Cặp mắt cả hai mụ cùng chiếu xa những tia sáng hung dữ căm hờn nhìn về phía chàng.

Một mụ cất tiếng the thé nói: – Thằng lỏi họ Phan kia! Đem ngay cuốn âm thư là vật chí bảo của bản tôn trả lại thì thôi. Nếu không ắt là mi phải chết.

Phan Tịnh run lên, chàng hoang mang hỏi lại: -Mụ nói gì vậy? Cuốn âm thư không phải chính tay tôn chủ của ngươi cất giữ hay sao. Bây giờ các ngươi lại đến đòi ta, ta biết hỏi ai đây?

– Thúi lắm! Trần Thường Tú phản bội bản tôn lấy âm thư cho mi, mi còn muốn cãi chăng?

Phan Tịnh tức giận quát mắng: -Các ngươi đừng ngậm máu phun người nữa. Phan Tịnh này quả có đến cầu Tôn chủ cho xem âm thư một chút nhưng chưa từng trông thấy âm thư. Ai bảo là ta lấy âm thư?

Hai mụ gầy đét cười lạt nói: -Thằng lỏi họ Phan kia! Xem chừng không cho mi nếm mùi đau khổ thì mi không chịu thú nhận. Minh Anh! Ngươi hãy ra tay đập gã mấy phát để cho gã nếm mùi lợi hại của bản tôn.

Trong bóng tối lại một bóng người nhảy ra giơ tay lên đánh Phan Tịnh.

Phan Tịnh tức giận gầm lên, tay chàng vung chưởng ra ngăn đánh, “binh” một tiếng.

Chưởng lực của chàng bị chưởng lực đối phương đánh tan. Trên ngực chàng bị trúng chưởng. Chàng loạng choạng lùi lại mấy bước. Luồng khí huyết chạy ngược lên cổ họng. Bóng người đứng lại, chàng nhìn rõ là Chu Minh Anh. Nàng vẫn mặc tấm áo rực rỡ. Nàng cất giọng căm phẫn hỏi: – Phan Tịnh! Sư phụ ta vì ngươi mà phải chịu tội. Người bị năm vị trưởng lão cấm cố. Nếu ngơi không đem cuốn âm thư trả lại thì sư phụ ta sẽ bị bản tôn gia hình trừng trị. Ngươi có nhẫn tâm nhìn cảnh ấy được không?

Phan Tịnh ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm: -Mình có lấy âm thư đâu? Thế này thì có lẽ cuốn âm thư vẫn do Thần nữ Tôn chủ cất giữ đã không cánh mà bay, nên bọn này mới ngờ cho mình. Câu chuyện này ở đâu mà ra? Thật là thịt chó chưa được ăn, người đã bị hơi thịt dây vào.

Chàng biến sắc hỏi lại: -Chu cô nương! Các vị đến hỏi ta về cuốn âm thư, thế thì tôn chủ có bảo là ta đã lấy cuốn âm thư không?

Mụ đàn bà đứng bên tức giận nói: -Tuy y chưa nói nhưng đúng thế rồi. Cuốn âm thư vẫn do y cất giữ. Nếu y không đưa cho mi thì âm thư tại sao lại mất?

Phan Tịnh tức giận quát mắng: -Mụ quái vật này thúi lắm! Vậy chứ ta bảo mụ ăn cắp âm thư có được không? Tôn chủ đã bảo âm thư không phải ta lấy, các ngươi lấy lý do gì mà đổ cho ta?

Mụ già gầy đét cũng lớn tiếng quát: – Thằng lỏi con họ Phan kia! Trước nay bản tôn không có người ngoài vào được. Trừ mi ra thì còn ai vô làm việc ấy.

-Thế thì tất nhiên là có nội tặc. Đứa nội tặc đó chính là mi? Mi ném đá dấu tay không che đậy được đâu.

Mụ già khô đét tức giận lồng lên: -Ta phải đập chết thằng lỏi con!

Mụ nhảy phốc lại chỗ Phan Tịnh.

Phan Tịnh không né tránh, nhưng Chu Minh Anh đứng lên gạt ra lớn tiếng quát: -Tam trưởng lão. Đừng vội nóng giận, hãy để tiểu nữ hỏi gã cho biết rõ đầu đuôi đã rồi sẽ liệu.

Mụ già gầy đét càng căm tức quát lên: -Rõ ràng thằng lỏi này lấy sách rồi, còn phải hỏi gì nữa?

-Tam trưởng lão! Ta chưa thể đổ tội cho hắn được vì sư phụ ta không thừa nhận như thế?

-Y đã phản nghịch tôn phái thì còn kể gì có thừa nhận hay không thừa nhận?

-Không! Tam trưởng lão đừng nói thế! Anh nhi theo hầu sư phụ hai chục năm nên biết rõ tính người. Người không phải là hạng đó đâu!

Mụ già gầy đét tức giận nói: -Anh nhi! Ngươi thì còn hiểu cái gì?

Chu Minh Anh nhìn Phan Tịnh nghiêm trang hỏi: -Phan Tịnh! Ta hỏi thực ngươi có lấy âm thư không? Sư phụ ta đã giao âm thư cho ngươi, không tiếc mình xúc phạm đến tôn qui, chỉ vì một lý do rất đơn sơ, sư thúc ngươi là tình nhân của người ngày trước.

Bây giờ Phan Tịnh mới hiểu rõ sự tình, chàng bình tĩnh nghiêm sắc mặt hỏi: -Chu cô nương! Nếu ta lấy được âm thư rồi thì còn đến miếu Sơn thần này làm gì?

Chu Minh Anh cứng họng không biết nói sao. Hai mụ già dần tiến lại gần Phan Tịnh. Phan Tịnh đảo mắt nhìn hai mụ rồi hỏi: – Chu cô nương! Công lực cô nương hiện giờ liệu có thể kiềm chế được hai mụ này không?

Chu Minh Anh ngơ ngác hỏi lại: – Ngươi hỏi thế là có ý gì? Các vị này là Đệ tam, Đệ tứ trưởng lão bản môn.

Phan Tịnh nghiêm nghị đáp: -Chu cô nương! Nếu cô nương là người thông minh chắc hẳn biết ngay ta không lấy âm thư vì quí tôn chủ đã thuộc lòng, người muốn truyền võ công trong âm thư cho ta cũng không cần phải có sách mới truyền thụ được. Vả lại, Tôn chủ đã thoái vị giao lại chức chưởng môn cho cô nương. Người đã tính như vậy nên mới dặn ta đến đây đợi người.

Chu Minh Anh ồ lên một tiếng.

Phan Tịnh nhíu cặp lông mày nói tiếp: -Theo chỗ ta đoán thì lúc Tôn chủ thoái vị để nhường lại cho cô nương mà không đưa âm thư ra, nên năm vị trưởng lão sinh lòng ngờ tưởng người đã đem âm thư lén lút đưa cho ta có phải thế không?

Chu Minh Anh nói: – Đúng thế!

Phan Tịnh chau mày lại nói: – Chu cô nương! Giả tỉ đặt vào địa vị cô nương, khi đã đem âm thư giao cho người khác liệu có dám đem chuyện thoái vị nói ra không? Và như vậy sư phụ cô nương nhường ngôi cho cô há chẳng tự đưa mình vào cạm bẫy? Có lý đâu người lại ngu ngốc như vậy?

Chu Minh Anh bâng khuâng đáp: – Phải rồi! Thế này thì kỳ thật.

Nàng quay lại nhìn hai mụ già. Hai mụ hằn giọng nói: – Mồm mép thằng này gớm thật!

Phan Tịnh cười lạt, nhưng không lý gì đến hai mụ, chàng nói tiếp: – Chu cô nương! Việc sư phụ cô nương để thất lạc âm thư là có thực, nhưng âm thư này mất ắt vì có nội gián tiềm phục trong quí tôn phái.

Chàng nói đến hai chữ nội gian lại càng nhấn mạnh.

Chu Minh Anh bấy giờ mới hiểu ý, nàng không khỏi biến sắc nghiêm giọng nói: -Ngươi, ngươi nói thế thì…

Phan Tịnh đột nhiên cười rộ nói: – Chu cô nương! Cô nương là người thông minh có lẽ nào tối tăm trong nhất thời, sự tình đã đến thế mà cô không khám phá ra ư? Bình nhật sư phụ cô chắc là có hiềm khích với ai. Cô nương thử nghĩ coi có đúng thế không?

Chàng vừa nói dứt lời mụ già được gọi là Tam trưởng lão đột nhiên lớn tiếng quát: -Câm miệng ngay! Thằng lõi này toan tính bày kế ly gián bọn ta. Thật là một đứa thâm độc?

Mụ vung hai tay lên nhảy xổ tới Phan Tịnh. Phan Tịnh lạng người tránh khỏi, chàng tức giận quát lớn: -Kẻ lấy cắp âm thư chính là mụ này. Nếu âm thư không ở trong người mụ thì Phan Tịnh này cam lấy cái đầu dâng lên.

-Thúi lắm! Mi thật là một thằng lõi nham hiểm dám bày kế ly gián bọn ta, Minh Anh đừng nghe lời y.

Mụ vung hai bàn tay khô đét móng nhọn hoắc chụp xuống Phan Tịnh, còn Mụ kia đứng yên không nhúc nhích chỉ giương cặp mắt sáng quắc đưa đi đưa lại ra vẻ đắn đo suy nghĩ.

Chu Minh Anh cũng đứng thộn mặt ra không biết làm thế nào cho hợp lý để tránh sơ thất nhất thời.

Phan Tịnh vừa né tránh thế trảo ác nghiệt của mụ vừa la lớn: -Chu cô nương! Cô nương không kiềm chế mụ, còn đợi đến bao giờ? Chẳng lẽ cô đành để mụ ôm cuốn âm thư trốn chạy ư?

Tam trưởng lão nhìn Tứ trưởng lão lớn tiếng hỏi: -Lão tứ! Chẳng lẽ lão tứ cũng tin cái miệng thúi của thằng lõi con này hay sao?

Trước miếu Sơn thần mọi người đã lâm vào cục diện nghi ngờ không rõ trắng đen.

Tứ trưởng lão giương cặp mắt nhìn Phan Tịnh chằm chặp như muốn đọc rõ tâm can chàng.

Chu Minh Anh vì không dám phạm thượng. Nàng nóng nảy mồ hôi trán toát ra nhỏ giọt.

Tam trưởng lão cười rộ nói: – Thằng lõi họ Phan là một đứa thâm hiểm. Gã quyết không chịu giao trả âm thư. Lão Tứ! Không động thủ đi còn đợi gì nữa?

Đột nhiên mụ lại nhảy xổ vào Phan Tịnh như người điên, hai tay giương ra toan phóng chưởng.

Giữa lúc ấy, một bóng người thấp thoáng rồi có tiếng quát: – Dừng tay!

Tam trưởng lão nhảy vọt sang một bên hỏi: – Kẻ nào mà lớn mật thế?

Một người từ trong bóng tối ung dung đi ra. Phan Tịnh nhìn lại thì chính là Thần nữ Tôn chủ Trần Thường Tú. Mặt bà quá nghiêm thành lạnh như băng. Bà thong thả truyền lệnh: – Anh nhi!

Chu Minh Anh kính cẩn đáp: -Sư phụ! Có đệ tử đây!

Thần nữ Tôn chủ lạnh lùng nói: – Anh nhi! Ngươi xin lỗi Tam trưởng lão trước đi và yêu cầu người đưa trả âm thư lại.

Chu Minh Anh lộ vẻ kinh ngạc. Hai mụ già cũng đột nhiên lùi lại một bước. Thần nữ Tôn chủ đổi giọng nói rất ôn hòa: – Phan tiểu hiệp nói đúng. Tứ trưởng lão! Vụ này không liên quan gì đến trưởng lão, xin cứ yên tâm.

Rồi bà nghiêm giọng quát: – Anh nhi! Ngươi đã nghe rõ chưa?

– Dạ!

Phan Tịnh thấy gót chân Tam trưởng lão nhúc nhích liền lớn tiếng nói: – Chu cô nương hãy để ý, mụ sắp chạy trốn đó!

Chàng vừa dứt lời, đột nhiên thấy tam trưởng lão nổi lên một tràng cười rộ, băng mình tung lên trên không nói vọng lại: – Thần nữ Tôn chủ là một ngôi cao cả như thần thánh. Trần Thường Tú! Ngươi không xứng đáng giữ chức vụ này.

Mụ nói câu đó đã đủ chứng thực hết mọi sự xảy ra tự nãy giờ.

Chu Minh Anh vội quát lên: -Tam trưởng lão hãy dừng bước!

Nàng cũng tung mình nhảy lên theo, thân pháp nàng còn lẹ hơn tam trưởng lão một bậc. Chỉ mấy cái nhô lên hụp xuống là nàng đã đuổi kịp. Bỗng nghe thanh âm nàng vọng lại: -Tam trưởng lão! Chỉ cần trưởng lão trả lại cuốn âm thư, Anh nhi vẫn kính trọng trưởng lão như trước, câu chuyện xảy ra kể như không có.

Lại có tiếng tam trưởng lão quát lên: -Đừng hòng! Trần Thường Tú có tài năng đức độ gì mà giữ địa vị Tôn chủ.

Chu Minh Anh cãi ngay: – Sư phụ lên địa vị Tôn chủ, không phải tự mình cướp lấy, mà được đời trước truyền lại cho.

– Con nha đầu này còn áp bức ta nữa thì ta không nể đâu!

Thần nữ Tôn chủ chau mày nói: – Tứ trưởng lão! Phiền trưởng lão đi cho một chuyến, sợ rằng Anh nhi không đủ…

-Thường Tú! Ngươi cứ yên lòng. Thế nào ta cũng khuyên được y.

-Khuyên được ư? Vãn bối tưởng không phải là chuyện dễ như thế đâu! Nếu không dùng biện pháp mạnh e rằng…

Xa xa bỗng nghe tiếng chưởng lực đụng nhau rồi Tam trưởng lão lớn tiếng quát: – Chu Minh Anh! Mi giỏi thiệt! Mi là một đứa nhỏ mà dám ngang nhiên phạm thượng! Không coi bậc trưởng bối vào đâu thì hối không kịp đâu.

Tiếp theo là một tiếng sầm dữ dội hơn vọng lại.

Phan Tịnh cùng Thần nữ Tôn chủ Trần Thường Tú không bình tĩnh được nữa, lập tức nhảy vọt về phía hai người đang đánh nhau.

Khi đuổi đến nơi thì Chu Minh Anh cùng Tam trưởng lão đã chiến đấu đến giai đoạn kịch liệt. Cả hai bên cùng tung ra những chiêu trí mạng để hạ đối phương.

Chu Minh Anh tuy được Tôn chủ tận truyền chiêu pháp tinh diệu, nhưng nội lực không bằng Tam trưởng lão. Vì thế mà nàng bị Tam trưởng lão kềm chế, lấn áp dần dần.

Tứ trưởng lão đứng bên hét lên: -Dừng tay! Dừng tay!

Nhưng hai người chẳng để ý gì đến. Tứ trưởng lão tức quá gầm lên: -Lão Tam! Đôi ta kết bạn mấy chục năm, ngu muội vẫn khâm phục lão tỷ là tay tài trí mưu cơ. Dù lão tỷ đã lấy cuốn âm thư thiệt, nhưng việc đó chẳng có chi là trọng đại, chỉ cần lão tỷ đưa ra, ngu muội xin đem tính mạng ra mà đảm bảo cho lão tỷ được an toàn.

Tam trưởng lão cười rộ đáp: – Lão Tứ! Thôi đừng mơ mộng nữa.

Bỗng nghe tiếng gió đánh vù một cái. Phan Tịnh cùng Thần nữ Tôn chủ liền vận công lực đề phòng.

Bóng người thấp thoáng. Ba vị trưởng lão khác lại xuất hiện.

Đại trưởng lão vừa đứng vững lớn tiếng quát: -Dừng tay!

Chu Minh Anh vội thu chiêu lại. Dè đâu Tam trưởng lão cười lại một tiếng, sấn lại phóng chưởng ra nhanh như chớp.

Thần nữ Tôn chủ la lên một tiếng kinh hoảng.

Chu Minh Anh không kịp né tránh bị trúng chưởng đến sầm một tiếng. Nàng hự lên rồi hộc máu tươi ra.

Thần nữ Tôn chủ tức giận gầm lên: -Các vị trưởng lão đã trông rõ chưa?

Bóng người xẹt đi, bà đã nhảy xổ tới.

Tam trưởng lão nổi lên một tràng cười rộ, băng mình lao vào trong khu rừng rậm.

Mụ đã nhanh nhưng Thần nữ Tôn chủ lại nhanh hơn. Người bà lao đi như tên bắn, một loáng bà đã rượt kịp đến sau lưng mụ.

Tay trái bà phóng chưởng, tay phải cũng vung ra với chiêu pháp siêu tuyệt.

Binh! Tam trưởng lão người đang lơ lững trên không hự lên một tiếng thật đau đớn, miệng ọe máu tươi ra ngã lăn xuống đất.

Thần nữ Tôn chủ vẫn không dừng bước, bà nhảy xổ tới thò tay ra móc vào người mụ kéo rách mảnh áo ở bụng mụ ra. Một cuốn sách bằng lụa mỏng sắc đen đã lọt vào tay bà.

Bà xoay lại nghiêm trang đứng trước mặt Đại trưởng lão hai tay trình âm thư nói: -Thường Tú này đã phụ chức vị Tôn chủ. Xin chịu hình phạt của bản tôn.

Đại trưởng lão đón lấy âm thư lạnh lùng nói: -Không ngờ Lão tam gây ra vụ này.

Trần Thường Tú nói: – Chỉ vì Tam trưởng lão có mối hiềm riêng với Thường Tú này. Thực tình Tam trưởng lão không có ý phản tôn phái. Xin Đại trưởng lão hãy khoan thứ cho y một lần.

Đại trưởng lão mắt chiếu ra những tia sáng khác thường cười lạt nói: -Đã ăn cắp âm thư của bản môn mà còn dung tha được ư? Cần phải trừng trị để làm gương cho kẻ khác sau này.

Lúc này Tam trưởng lão đã lồm cồm bò dậy.

Đại trưởng lão quát lên: – Lão tứ hành hình tên nghịch tặc để chỉnh lý tôn phái. Chỉ một tội vu hãm tôn chủ cũng đã đáng muôn thác rồi.

Tứ trưởng lão ngước mắt nhìn Đại trưởng lão thấy mặt bà ta sát khí đằng đằng, không dám trái lệnh, chạy lại phía Tam trưởng lão.

Tam trưởng lão trợn mắt nhìn Đại trưởng lão và Tứ trưởng lão ra chiều căm hận. Tứ trưởng lão run run nói: – Ta phải vâng lệnh trên mà thi hành.

Tam trưởng lão đứng yên không nhúc nhích. Một tay mụ khòm khòm xuống.

Đại trưởng lão lớn tiếng quát: -Lão Tam! Ngươi đã biết tội chưa?

Tam trưởng lão vẫn không nhúc nhích. Hai chân mụ dường như bị thương nên nhủn ra, cơ hồ đứng không vững.

Hai trưởng lão lại hô lớn: -Lão Tứ! Hành hình đi.

Tứ trưởng lão vung tay lên đồng thời lớn tiếng nói: -Tam thư! Đừng oán tiểu muội nhé!

Lúc thời gian chớp nhoáng này bỗng nghe sầm một tiếng. Cả Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão đồng thời ngã ra.

Thần nữ Tôn chủ la hoảng băng mình chạy lại. Bà ngó qua rồi lắc đầu thở dài nói: -Thật là một con người nham hiểm độc ác.

Đại trưởng lão vọi hỏi: -Lão Tứ thế nào?

-Chết rồi! Bị độc châm đâm thủng mắt mà chết.

Đại trưởng lão dậm chân hét lên: -Thiệt là một cái nhục lớn cho bản tôn.

Bà nói xong băng mình đến bên Tam trưởng lão phóng ra luôn ba chưởng đánh vào xác Tam trưởng lão làm nát nhừ ra.

Mụ quay lại, vẻ mặt kích động từ từ bình tĩnh khẽ hỏi: – Thường Tú! Bây giờ ngươi tính sao đây?

Thường Tú dịu dàng đáp: – Thường Tú này đã quyết rồi.

Bà lại dắt Chu Minh Anh. Tuy nàng bị thương nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo.

Trần Thường Tú ngọt ngào nói: – Anh nhi! Anh nhi liệu mà làm tròn nhiệm vụ. Trọng trách bản tôn là ở trong tay ngươi đó.

Chu Minh Anh cất tiếng bi ai gọi: – Ân sư ơi! Rồi nàng nghẹn ngào nức nở khóc.

Trần Thường Tú ẵm nàng lên an ủi: -Anh nhi! Ngươi đã lớn rồi, đừng khóc nữa! Thần nữ Tôn chủ phải bình tĩnh mới được. Có bình tỉnh thì mới đủ bản lĩnh để dắt bao nhiêu đệ tử bản tôn khắp các tỉnh Kinh Đô. Bất luận gặp việc gì cũng phải trầm tĩnh cương nghị. Sao lại khóc lóc thế? Đến Đại trưởng lão mà tiếp lấy âm thư nghe.

Bà âu yếm dắt Chu Minh Anh đến bên Đại trưởng lão rồi lui lại một bước nói: – Thường Tú xin cáo từ thôi.

Thốt nhiên bà xoay mình đến bên Phan Tịnh khẽ nói: -Phan thiếu hiệp! Chúng ta đi thôi.

Bà giơ tay ra dắt Phan Tịnh. Hai người rời khỏi không trường chạy thật mau một lúc. Vì Phan Tịnh bị trọng thương chàng thở hồng hộc nói: -Tôn chủ! Vãn bối bị trọng thương. Xin Tôn chủ đi thong thả lại.

Trần Thường Tú từ từ chậm bước.

Lúc này đã ra đến ngã ba đường. Trần Thường Tú dẫn Phan Tịnh đi vào đường nhỏ nói: – Phía trước mặt không còn xa mấy sẽ có chỗ nghỉ chân. Thiếu hiệp bị thương ra sao và bị thương hồi nào.

– Vãn bối bị con yêu phụ là chúa phái Cờ máu đánh bị thương. Nếu không có thuốc chữa thì phải điều dưỡng ít ra là ba ngày mới khỏi. Nhưng vãn bối không thể chờ lâu được, vì ngày mai còn phải đến Tiếp Thiên Bình có việc khẩn cấp.

Trong lòng chàng ngổn ngang trăm mối, nào sư phụ, sư mẫu xuất hiện, nào Tĩnh Hoa công chúa có cuộc ước hẹn tỷ đấu với chúa phái Cờ máu, nào sự yên nguy của Tha Hương Vô Danh khách, nào là cô em gái chàng và khe Lạc Hiền có giải được chất độc không, bấy nhiêu điều làm cho chàng trong dạ bồn chồn.

Trần Thường Tú khẽ bảo: -Thiếu hiệp đừng nóng nảy! Bên mình ta có mang theo thuốc trị thương, có thể giúp Thiếu hiệp phục hồi ngay được. Đi lẹ lên chút nữa là đến. Khi xong việc rồi thiếu hiệp dẫn ta đến ra mắt Lý Tiến.

– Được rồi!

Đi chừng trăm bước, đột nhiên thấy bên đường có một tấm bia. Tấm bia này chỉ cao hơn mặt đất một thước.

Trần Thường Tú dừng bước cúi lom khom sờ tấm bia một hồi. Đột nhiên tấm bia đá dần dần lồi lên cao đến đỉnh đầu. Dưới đất hé ra một cái cửa hầm.

Phan Tịnh trầm trồ khen ngợi hỏi: – Những nhà biệt thất thần kỳ loại này của quí tôn có chừng bao nhiêu chỗ?

Trần Thường Tú cười đáp: -Đây là một công cuộc thành tựu của bản tôn đã có từ mấy trăm năm nay. Tất cả các tỉnh Kinh đô đều có những loại nhà này không biết đâu mà kể. Thiếu hiệp lấy làm lạ lắm phải không?

-Chẳng những lấy làm lạ mà còn kinh hãi nữa. Có điều vãn bối chưa hiểu là vì lẽ gì mà quý tôn lại kiến thiết nhiều nhà bí mật dưới đất như thế?

– Giản dị lắm! Chỉ vì đệ tử bản tôn cần những nơi này để lẩn trốn.

-Lẩn trốn ư?

-Đúng thế! Vì chúng hạ sát rất nhiều kẻ tàn ác ở nhân gian. Vả lại số đông đệ tử bản tôn võ công chỉ bình thường, còn số người được truyền thụ âm thư chẳng được là bao. Vì kẻ thù rất nhiều, nên chúng phải có những cơ sở bí mật như thế này để trốn tránh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.