Kiếm đàm bí kiếp – Hồi 27
Núi Võ Đang võ lâm chia ba
Nhật Quang Nguyễn Hữu – Google+
kiemhieptruyen.com
Mục lục truyện
DMCA.com Protection Status
ads by ants
Trang chủ > Kiếm hiệp > Vô Danh > Kiếm đàm bí kiếp
Kiếm đàm bí kiếp – Hồi 27
Kiếm đàm bí kiếp – Hồi 27
Núi Võ Đang võ lâm chia ba
Ngày đăng 15-12-2013
Tổng cộng 38 hồi
Đánh giá 9/10 với 259236 lượt xem
Đúng lúc ấy, một chuỗi âm thanh từ xa nhưng rất rõ ràng đập vào tai chàng :
– Đừng ngạc nhiên, Súy huynh. Ta hứa chắc sẽ quay lại, ngươi cứ tùy ý hành động, lúc cần thiết ta sẽ…
Chàng đoán chừng câu nói truyền âm này ít nhất cũng phải từ ngoài trăm trượng, rõ ràng đối phương đã thi triển công phu thương thừa là Thiên Lý Truyền Âm!
Súy Chấn Vũ nhướng mày, đã toan đứng dậy phi thân xuống cốc, nhưng sư phụ đang đối diện với cường địch, thi triển huyền công, sợ làm sư phụ phân tâm. Đang khi do dự chợt nghe Đinh Tứ tiên sinh cười rộ lớn tiếng mắng :
– Thằng nhóc kia muốn xuống thì xuống mau lên, sao lại giấu đầu hở đuôi như thế!
Câu nói ấy vang lên, chàng liền phóng tâm nói :
– Sư phụ, Chấn Vũ tới ngay đây!
Câu nói chưa dứt, người chàng đã từ cây cổ tùng vút ra không trung rồi theo chiêu Nhạn Lạc Bình Sa phi nhanh xuống. Từ vách núi cao hai dặm, chàng chỉ đạp chân ba lần vào cây cỏ trên núi để mượn sức vọt lên, nhẹ nhàng thư thái đáp xuống cạnh sư phụ khoảng một trượng, dáng như cây ngọc trước gió đứng trước mặt quần hào. Mọi người không ai bảo ai bất giác bật tiếng reo hò khen ngợi vang ầm cả cốc.
Cố nhiên, mừng rỡ nhất vẫn là bọn Thạch Bổ Thiên mười người trong chính phái. Một Đinh Tứ tiên sinh đã khiến một cánh quân lẻ loi của họ tăng thêm sĩ khí, nhưng bất quá trong tương quan thì vẫn còn đơn bạc, nay lại thêm một Súy Chấn Vũ học được hết tuyệt nghệ của Đinh Tứ tiên sinh, tình hình cũng đáng lạc quan hơn.
Cho nên sau một trận hoan hô khen ngợi, Thạch Bố Thiên tiến ra trước hết, bước nhanh ba bước, đưa bàn tay to như cái quạt ra nắm hai tay Súy Chấn Vũ, lắc mạnh nói :
– Thấy mặt còn hơn nghe danh, hiền đệ, ngươi đây rồi!
Đinh Tứ tiên sinh mục quang vẫn chăm chú nhìn Độc Cô Lam, miệng lại cười hỏi :
– Tiểu tử, còn một người nữa đâu?
Súy Chấn Vũ cười nhẹ nói :
– Đi rồi, thưa sư phụ.
Đinh Tứ tiên sinh hỏi tiếp :
– Đi đâu? Mà là ai đấy?
Súy Chấn Vũ cười gượng một tiếng nói :
– Chấn Vũ cũng không biết y là ai…
Đinh Tứ tiên sinh cười mắng :
– Thật là một thằng nhóc ngu ngốc!
Độc Cô Lam chợt thở dài một tiếng nói :
– Nghỉ thôi! Kẻ sĩ cách mặt ba ngày, nên kính trọng hơn. Đinh Tứ, võ công của ngươi tăng tiến thật không ít!
– Làm gì có, làm gì có.
Đinh Tứ tiên sinh cười nói :
– Minh chủ khen nhiều quá!
Độc Cô Lam đổi sắc mặt nói tiếp :
– Về công lực không thể phân biệt được lão thấy rồi, lão phu muốn khảo nghiệm về kiếm pháp của ngươi.
Đinh Tứ tiên sinh nói :
– Lẽ ra phải xả thân bồi tiếp.
Dừng lại một lúc lại lặng lẽ cười nói :
– Chẳng qua nghĩ lại việc xưa, bọn ta ba người đánh một, đuổi các hạ ra khỏi Trung Nguyên. Đêm nay ni cô đạo cô đều không tới, các hạ lấy thân phận Minh chủ Tứ Hải minh có ý tốt muốn cùng Cùng Toan lẻ loi này đánh nhau chăng?
Độc Cô Lam cười lạnh một tiếng nói :
– Lấy đông hiếp ít, nói tới chuyện xưa, xem ra ngươi có ý hay đấy!
Đinh Tứ tiên sinh cười nói :
– Ba đánh một, thật là chẳng hay, ta thấy, hay bọn ta nên thương lượng xem ra sao?
Độc Cô Lam lạnh lùng nói :
– Cách thương lượng ra sao?
Đinh Tứ tiên sinh lấy vẻ mặt nghiêm trang nói :
– Ngươi xem gã học trò của ta thế nào?
Độc Cô Lam thoáng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Súy Chấn Vũ chăm chú một lúc rồi nói :
– Quả là tiến bộ minh châu, khiến người ta vừa thẹn thùng vừa ghen ghét.
Đinh Tứ tiên sinh nói :
– Cũng không nên ghen ghét, ta vừa nói về việc thương lượng, hay là bọn ta làm thông gia với nhau, thằng nhóc này là của chung ta và ngươi.
Độc Cô Lam như chợt hiểu ra, đôi mắt xanh biếc phóng ra tia sáng, Đinh Tứ tiên sinh lại cười nụ nói tiếp :
– Khi chúng ta đã làm thông gia như vậy, ngươi dung nạp hết, ta cũng vốn chẳng có chi lớn, ngươi chỉ thưởng cho ta một chức Đàn chủ gì gì đó được vậy là vui rồi.
Độc Cô Lam ánh mắt nhìn chăm chú, lạnh lùng nhếch mép nói :
– Ta hiểu rõ rồi.
Đinh Tứ tiên sinh ngạc nhiên hỏi :
– Ngươi hiểu rõ cái gì?
Độc Cô Lam nói :
– Mới rồi, tuy ngươi cố làm ra vẻ ung dung mồm năm miệng mười, khiến ta đánh giá sai công lực của ngươi, nhưng ngươi dùng cách này thì chân lực còn hao tổn gấp bội, cho nên phải kiếm chuyện dây dưa, kéo dài thời gian, để khôi phục công lực thôi.
Đinh Tứ tiên sinh cười ha hả nói :
– Xem ra ngươi chẳng phải là kẻ hồ đồ, bất quá chỉ hơi ngu ngu nên phản ứng chậm một chút.
Độc Cô Lam hừ lạnh một tiếng nói :
– Dù ngươi có gian xảo như hồ ly, lão phu cũng đảm bảo chỉ trong vòng năm trăm chiêu là lấy được cái mạng chó của ngươi.
Lập tức chuyển giọng, trầm tiếng nói :
– Đưa kiếm ra đây.
Một đạo kiếm quang theo tiếng gọi từ thạch động bay ra, vọt thẳng tới trước mặt Độc Cô Lam. Độc Cô Lam vươn tay nắm lấy bảo kiếm lạnh lùng nói :
– Đinh Tứ, tuốt kiếm ra!
Đinh Tứ tiên sinh xòe tay ra nói :
– Xưa nay có ai thấy ta dùng đao kiếm bao giờ chưa? Ngươi thật có mắt không tròng.
Chợt một giọng nói rõ ràng vang lên :
– Hai vị, xin dừng tay.
Tiếp theo lại kêu :
– Súy đại hiệp, tại hạ đây.
Theo tiếng nói, Vương Tử Vân từ dưới núi chạy lên như bay. Súy Chấn Vũ ngoảnh lại, bất giác kêu lên :
– Té ra Vương huynh cũng tới rồi!
Vương Tử Vân chỉ hơi hơn ba mươi người nãy giờ đứng dưới núi đang lục tục theo lên, thản nhiên cười nói :
– Không giấu gì Súy huynh đệ, họ đều là thủ hạ đắc lực của gia sư.
Súy Chân Vũ cười nói :
– Lệnh sư chưa tới sao?
– Đúng vậy.
Vương Tử Vân cười nụ nói tiếp :
– Song chẳng qua cũng đang tới thôi.
Kế hướng Đinh Tứ tiên sinh khom người thi lễ nói :
– Vãn bối Vương Tử Vân xin ra mắt Đinh lão tiền bối.
Độc Cố Lam chợt hỏi chặn ngang :
– Ngươi là đệ tử của Bệnh Gia Cát Tư Mã Đan phải không?
Vương Tứ Vân kính cẩn đáp :
– Đúng vậy, thưa lão nhân gia.
Đinh Tứ tiên sinh cười nói :
– Lệnh sư thật cẩn thận quá, đã muốn bắt ba người trời đánh không chết bọn ta, mà nay ta Đinh Cung Toan đến trước đây rồi, lệnh sư sao còn không tới?
Vương Tử Vân khom lưng đáp :
– Thưa lão nhân gia, vãn bối đã thưa với Súy huynh đệ đây rồi, là gia sư cũng sắp tới ngay!
Lại đổi giọng, mắt nhìn lướt qua Độc Cô Lam và Đinh Tứ tiên sinh, lấy vẻ mặt nghiêm trang nói :
– Hai vị lão nhân gia, có thể tạm dẹp cơn giận một lúc chờ gia sư tới sẽ quyết hơn thua được không?
Y nói chưa dứt câu, đột nhiên một cái bóng người từ khu rừng rậm bên phải bay vù ra, mau như ánh sáng, một dãy đuốc tẩm nhựa thông cắm chung quanh cốc đang cháy phừng phừng mà bóng người tới đâu lửa tắt tới đó, tiếng kêu la vang dậy, trong khoảng khắc toàn cốc tối om, chỉ còn có một ngọn đèn trong thạch động chiếu ra. Giữa lúc tối tăm, chỉ nghe Độc Cô Lam tức giận gầm lên một tiếng, xoay người bay vọt về phía thạch động như tia chớp.
Trước khi ngọn đèn đuốc trong toàn cốc tắt hết, tức là lúc Vương Tử Vân đang nói chuyện với Đinh Tứ tiên sinh, Suy Chấn Vũ chợt tiếng văn sĩ áo trắng dùng thuật Thiên Lý Truyền Âm nói :
– Súy huynh việc gấp lắm rồi. Xin lập tức báo với lệnh sư cầm chân Độc Cô Lam rồi ra ngay ngoài động tiếp ứng…
Chàng nghe xong đã vội phi thân về phía vách đá, lúc đèn đuốc tắt hết, Độc Cô Lam giận dữ thét lên lao về phía cửa động, thì chàng chỉ mới tới cạnh sư phụ.
Độc Cô Lam vừa hướng về phía thạch động vọt ra, Đinh Tứ tiên sinh tự nhiên cũng đuổi sát phía sau. Súy Chấn Vũ một mặt đuổi theo sư phụ, một mặt dùng lối truyền âm nói :
– Sư phụ, xin gấp rút kìm lão ma, đã có người tới cứu con Linh Chi mã…
Ba người này khởi trình đều bất quá sớm muộn gần nhau một bước đều cách nhau khoảng ba trượng. Đinh Tứ tiên sinh nghe xong, quát lớn một tiếng Độc Cô Lam tiếp chưởng!
Một ngọn Phách Không chưởng xé gió để tới đánh Độc Cô Lam.
Độc Cô Lam trong lòng lo giữ con Linh Chi mã, nhưng với chưởng này của Đinh Tứ tiên sinh, không giám coi thường, người đã bắt ngang ra một trượng tránh khỏi phát chưởng rồi lại chạy tiếp. Nhưng Đinh Tứ tiên sinh là hạng người nào, nhân khi đối phương tránh qua đã vọt lên. Khoảng cách hai bên gần hơn, Độc Cô Lam không còn cách nào không giao thủ với đối phương, giữa hai bên lập tức diễn ra một trường ác đấu.
Cũng gần như trong cùng một khoảng chớp mắt có tiếng quát vang :
– Súy huynh, dừng lại cùng ta…
Súy Chấn Vũ ngắt lời cười nói :
– Vương huynh có nhã hứng ta đâu dám chối từ.
Miệng nói tay đã ra chiêu, chặn đường Vương Tử Vân.
Cũng trong khoảnh khắc, bọn mười người Thạch Bố Thiên cùng thủ hạ của Độc Cô Lam mở cuộc huyết chiến. Nhưng đèn đuốc đã tắt lại nối nhau được sáng trở lại.
Từ khi đèn đuốc tắt ngấm tới khi sáng trở lại, trong cốc đã mở ra một trường ác đấu, nhưng đèn đuốc trong động đột nhiên vụt tắt hết, tiếp theo là tiếng thét thảm thiết vang lên, ồn ào hỗn loạn.
Độc Cô Lam trước tình thế cắp bách, giận dữ quát lên :
– Đinh Tứ, mau tránh ra!
Cùng lúc, Vương Tử Vân cùng trầm giọng nói :
– Súy huynh, sự nhẫn nại của tại hạ có hạn…
Thầy trò Đinh Tứ tiên sinh chia ra đứng đối diện với Độc Cô Lam và Vương Tử Vân, nói về công lực, đại khái đều chỉ kém đối phương một chút, thì cứ nghĩ xem thầy trò họ đâu dễ bỏ qua cơ hội để kìm giữ đối phương. Vì vậy lúc cấp bách Độc Cô Lam và Vương Tử Vân đều tức giận gầm thét, nối nhau thi triển sát thủ.
Cùng trong lúc này, trong động chợt vang lên hàng loạt tiếng la hoảng nối nhau truyền ra :
– Bẩm Minh chủ, con Linh Chi mã bị người ta ăn trộm chạy mất rồi!
Độc Cô Lam và Vương Tử Vân hai người đều ra sức đánh một đòn trí mạng buộc thầy trò Đinh tiên sinh lùi một bước, rồi quay lưng vọt vào trong động.
Lúc ấy, một cái bóng trắng như ánh sáng lơ lửng từ trong động bay mau ra, trong động liên tiếp phát ra hai tiếng la hoảng :
– Chà! Chà!
Hai ngọn chưởng Phách Không khiếp người nối nhau đánh vào cái bóng trăng đang bay lên.
Cái bóng trắng ấy phát ra một tràng cười rộ nói :
– Cám ơn đã tiễn chân.
Tiếp theo là một tiếng thét trong trẻo :
– Mau tránh ra.
Mộ luồng gió lốc cuốn vào giữa mặt Độc Cô Lam, Vương Tử Vân, khiến hai người không tự chủ được phải đảo bộ sang bên. Kỳ diệu hơn nữa là thân hình Vương Tử Vân bị hốt chúi về một bên ngã xuống đất, cái bóng trắng ấy lại điểm nhẹ vào đầu y một cái, mượn lực bay lên, giống như cưỡi mây lên thẳng trời vậy.
Lúc ấy đèn đuốc quanh cốc đã sáng cả lại, dưới ánh sáng rừng rực như giữa ban ngày, chỉ thấy một đạo sĩ mặc áo thư sinh màu trắng, tay trái cầm cái lòng chim bằng vàng nhốt con Linh Chi mã, lưng khoác cái hộp ngọc trồng cây Linh Chi bản mệnh của con ngựa, tay phải phất tay áo rộng, giống như cưỡi gió nương mây, thư thái nhẹ nhàng từ từ bay thẳng lên, phong thái hết sức đẹp đẽ.
Lúc ấy quần hào đang đánh nhau trong cốc không ai bảo ai đều cùng dừng tay, đểu cùng ngẩng đầu tròn mắt há miệng chăm chú nhìn theo cái bóng trắng ấy. Nhất là Vương Tử Vân, trong bóng tối đã biết thân pháp kinh công của đối phương, càng cảm thấy đó là bậc thần tiên, đồng thời không khỏi giật mình toát mồ hôi lạnh. Chứ không phải hay sao? Văn sĩ áo trắng trong động phi thân vọt ra, lại điểm chân vào đỉnh đầu Vương Tử Vân để mượn lực mới vọt thẳng lên, như quả người ấy muốn lấy mạng y, thì chân y lại điểm vào một ngọn cây, lại vọt lên lần thứ hai.
Văn sĩ áo trắng vì thân hình bay trên không được lâu, một hơi chân khí vốn đã dùng hết, nhưng lại mượn sức dội lúc hai bên đối chưởng, lại vọt lên hơn năm mươi trượng nữa, lúc ấy cười khanh khách nói :
– Bản hiệp đã biết rồi ngươi… Tư Mã Đan, sao lại giấu đầu hở đuôi, không dám ra mặt?
Trong câu nói, đã nhân thế từ trên cao giơ tay phải đánh ra chưởng vào người áo đen đang vọt lên.
Thân thủ của người áo đen quả rất cao minh. Đang lơ lửng trên không đã vặn người bắn qua hơn trượng, tránh qua chưởng lực của đối phương, rồi lập tức lấy lại tư thế, hai tay cùng giơ lên, cao giọng quát :
– Cuồng đồ! Ngươi bất quá cũng chỉ đến thế…
Văn sĩ áo trắng vừa cung chương đón đỡ vừa hét một tiếng nói :
– Ngươi… ngươi quả không phải là Tư Mã Đan…
Binh một tiếng rền không trung, quái nhân áo đen lại rơi xuống, còn văn sĩ áo trắng mượn sức chưởng đối phương lại vọt lên lần nữa.
Văn sĩ áo trắng từ lúc đoạt được con Linh Chi mã, theo thạch động lao ra, trừ cách điểm chân vào đầu Vương Tử để mượn lực, lên thẳng không trung lượn xuống, chưa từng rơi xuống đất, đến công lực cao như Độc Cô Lam, Đinh Tứ tiên sinh hai ngươi cũng bất giác trợn mắt há miệng, đứng ngẩn người ra, còn quần hào trong cốc kinh tâm động phách thì không cần phải nói!
Vào lúc văn sĩ áo trắng một chưởng đánh quái nhân đen rơi xuống đất, một tràng cười điên cuồng từ trong rừng vang ra :
– Bằng hữu, muốn thì được, Tư Mã Đan ở đây!
Lời tới người tới, một cái bóng người vọt lên không trung, hướng về văn sĩ áo trắng bắn tới.
Văn sĩ áo trắng cười rộ nói :
– Tới càng tốt! Tư Mã Đan, bản hiệp đang muốn thử xem bản lĩnh của ngươi ra sao đây!
Trong câu nói, hai người đã lao tới nhau đánh như tia chớp nhoáng nhoàng trên không qua lại năm chiêu.
Sau một tiếng ầm rung chuyển không gian, hai bên đều bị chấn động rơi xuống rừng cây. Nhưng Tư Mã Đan chưa kịp vọt lên lại, thì văn sĩ áo trắng đã điểm ngón chân vào một cành cây phi thân trở lên, khanh khách cười nói :
– Tư Mã Đan, bản hiệp không bồi được nữa…
Câu nói vừa dứt, thân hình như ánh sao băng xẹt một cái mắt dạng.
Tư Mã Đan đã nói :
– Cuồng đồ! Chạy đi đâu?
Quái nhân áo đen nói :
– Té ra là Tư Mã lão huynh.
Tư Mã Đan cười gằn nói :
– Đồ bị thịt, sao lại để cho hắn chạy?
Quái nhân áo đen cười nói :
– Ngươi giữ hắn lại được à?
Tư Mã Đan đang thoáng ngạc nhiên, quái nhân áo đen đã nói tiếp :
– Cũng như ngươi công lực rõ ràng không bằng ta, ta và ngươi đều có chỗ tự biết rồi đúng hay không?
Tư Mã Đan cười gượng một tiếng, nhìn thẳng vào vai người kia hỏi :
– Ngươi là ai?
– Ta là ai, ngươi tạm thời đừng hỏi.
Quái nhân áo đen nói tiếp :
– Bây giờ, cứ giải quyết chuyện quan trọng nhất giữa hai chúng ta đã.
Tư Mã Đan kinh ngạc hỏi lại :
– Giữa hai chúng ta có chuyện gì quan trọng phải giải quyết ngay vậy?
Quái nhân áo đen cười nói :
– Có đấy, một núi không thể có hai con cọp, xin hỏi cục diện trước mắt thì ngươi nghe theo ta hay ta nghe theo ngươi?
– Đương nhiên là ngươi nghe theo ta?
Tư Mã Đan vuốt râu cười nhẹ nói :
– Trước mắt, trong cái gọi là Võ lâm Tam thánh chỉ có Đinh Tứ ở đây, có thể nói là một sợi khôn xe, tay lẻ khó vỗ, một mình y thì không làm được gì.
Quái nhân áo đen lạnh lùng cười nói :
– Nói rất có lý! Còn Độc Cô Lam thì sao?
Tư Mã Đan nói :
– Độc Cô Lam thì ngoài cách nghe lời ta chẳng còn đường nào khác.
Quái nhân áo đen lạnh lùng cười nói :
– Tư Mã Đan, xa nhau lâu rồi, Đinh Tứ tuy một mình tới đây, nhưng người trong Tam thánh đều không phải hạng tầm thường. Còn Độc Cô Lam thì đường đường là Minh chủ Tứ Hải minh, há chỉ có sáu chữ Bệnh Gia Cát Tư Mã Đan của ngươi mà thu phục được sao?
Tư Mã Đan cũng cười lạnh nói :
– Tư Mã Đan ta thu phục không được, thì kẻ xấu giấu giấu diếm diếm không dám ra mặt như ngươi lại thu phục được à?
Quái nhân áo đen cười ha hả nói :
– Lời nói không đủ làm bằng cứ, Tư Mã Đan, lão phu có sự thật để chứng minh.
Nói xong, đã từ ngọn cây phi thân nhảy xuống, vọt thẳng lên núi đất, quay người vỗ tay gọi Tư Mã Đan :
– Tư Mã Đan, ngươi lại đây, bốn người chúng ta nói chuyện thì hay hơn.
Tư Mã Đan phi thân nhảy xuống, leo tới núi đất xong, thản nhiên cười đáp :
– Tốt rồi lão phu đứng xem ngươi giở trò gì.
Quái nhân áo đen nhìn Độc Cô Lam trầm giọng hỏi :
– Độc Cô minh chủ, vừa rồi ta và Tư Mã Đan nói chuyện, ngươi nghe rõ chứ?
Độc Cô Lam gật đầu nói :
– Có, đã nghe rõ hết!
– Vậy thì – Quái nhân áo đen nhìn chằm chằm Độc Cô Lam nói tiếp – Độc Cô minh chủ người nghe theo ai?
Độc Cô Lam thản nhiên đáp :
– Đương nhiên là nghe theo ngươi.
Câu này buông ra, toàn thể quần hào có mặt đều bất giác giật mình. Thật vậy, cứ lấy thân phận, địa vị, võ công của Độc Cô Lam mà bàn, thì bình thường ngay đến cả Võ lâm Tam thánh cũng chưa lọt vào mắt ông ta, thế mà lại thản nhiên phục tùng trước một quái nhân che mặt chẳng rõ lai lịch như vậy. Chuyện này quả là một sự lạ lùng.
Quái nhân áo đen đưa ánh mắt nhìn qua Tư Mã Đan, đắc ý cười hỏi :
– Tư Mã Đan, thế nào?
Tư Mã Đan, thần sắc lộ vẻ kỳ quái nói :
– Đây là một sự thật, không cần bàn cãi nữa. Chính miệng Độc Cô minh chủ nói ra, thì lão phu tin rồi…
Quái nhân áo đen ngắt lời cười nói :
– Vậy thì thế nào, lão nhi ngươi có chịu nghe ta không?
Tư Mã Đan cười nhẹ đáp :
– Chuyện đó… ngươi mất gì mà không hỏi thử Võ lâm Tam thánh?
Quái nhân áo đen ồ một tiếng, nói :
– Có lý lắm. Tuy võ lâm hiện chỉ có một Đinh đại hiệp, nhưng ít nhất cũng có thể đại biểu một phẩn ba mà.
Nói xong nhìn qua Đinh Tứ tiên sinh hỏi :
– Đinh đại hiệp, tôn ý ra sao?
Đinh Tứ tiên sinh nói :
– Các hạ nói trước ra xem thử có cái gì hay không đã.
Quái nhân áo đen nói :
– Chỉ để nghị ngươi chịu nghe ta, là Võ lâm Tam thánh ba người các ngươi nhận làm ba vị Phó minh chủ Tứ Hải minh.
Đinh Tứ tiên sinh cười nói :
– Các chức quan ấy thật là không phải nhỏ, nhưng trước mắt ta chỉ có thể đại diện cho ta mà thôi, xin đừng có kéo cả ni cô cô vào đó.
Quái nhân áo đen nói tiếp :
– Đinh đại hiệp nói vậy, nghĩa là các ngươi ưng thuận phải không?
– Bấy giờ trả lời thì còn quá sớm. – Đinh Tứ tiên sinh nói tiếp – Trước hết ta cần phải rõ một việc, là Minh chủ Tứ Hải minh hiện vẫn do Độc Cô Lam đảm nhiệm.
Quái nhân áo đen gật đầu, Đinh Tứ tiên sinh hỏi tiếp :
– Vậy thì ngươi làm gì?
– Ý Đinh đại hiệp, có phải muốn hỏi lão phu giữ chức vụ gì trong thiên hạ phải không?
Quái nhân áo đen cười đắc ý nói :
– Đinh đại hiệp, nếu nói là làm một vị bá chủ chỉ huy võ lâm, thì hơi quá, nhưng nếu làm được một vị bá chủ chỉ huy võ lâm, cũng chẳng oai hùng sao?
Đinh Tứ tiên sinh lặng lẽ cười một tiếng nói :
– Ý tứ của ngươi, là làm một vị Thái thượng minh chủ của Tứ Hải minh chứ gì?
Quái nhân áo đen cười một tràng quái dị. Đinh Tứ tiên sinh ngắt ngang nói :
– Bây giờ, ta có thể trả lời ngươi rồi, không ưng thuận.
Quái nhân áo đen trầm giọng nói :
– Đinh đại hiệp, có câu biết thời thế mới là tuấn kiệt, xin đại hiệp phóng mắt nhìn ra xem, võ lâm trước mắt đã là của ai trong thiên hạ?
Đinh Tứ tiên sinh cười nói lớn :
– Mười đại môn phái trong võ lâm hiện nay thì các hạ đã nắm được sáu, quả các hạ cũng có thể nói những lời hào hùng, có điều…
Ông đổi giọng, lấy vẻ mặt nghiêm trang nói :
– Không bàn tới bọn võ lâm, ba người già không chịu chết chúng ta cũng có Bệnh Gia Cát Tư Mã Đan, Chưởng môn bốn phái Thanh Thành, Hoa Sơn, Đường gia, Ngôn gia cùng Hồng Diệp cốc chủ, Quan Ngoại song anh, Hắc Bạch Vô Thường… đều không cam đứng trong hàng ngũ bọn tà ma…
Quái nhân áo đen ngắt lời nói :
– Đinh đại hiệp, anh hùng trong thiên hạ tính lại chỉ có sứ quân Tào Tháo mà thôi. Còn những bọn tầm thường đâu đáng nói tới…
Đinh Tứ tiên sinh cười nói :
– Cứ xem kiệt tác của các hạ, chỉ có thể nói lời hào hùng, chứ Đinh Tứ tôi nhận là anh hùng thì cũng thẹn.
Tư Mã Đan cắt ngang cười nói :
– Lời Đinh đại hiệp, một nửa là giả khiêm tốn, một nửa là mỉa mai, có điều trong cục diện trước mắt thì võ lâm có vai trò rất lớn, Đinh đại hiệp đừng nên tự coi thường.
Đinh Tứ tiên sinh trề môi xì một tiếng nói :
– Cám ơn lời chỉ dạy! Không rõ Tư Mã Đan huynh lấy gì dạy ta?
Tư Mã Đan cười khan nói :
– Không có gì đâu, chỉ đề nghị Đinh đại hiệp chịu hợp tác cùng huynh đệ…
Đinh Tứ tiên sinh tức giận ngắt lời quát :
– Câm miệng!
Tư Mã Đan cười lạnh nói :
– Đinh đại hiệp, người định dựa vào một nhóm người con con trước mắt chống lại hai phía sao?
Đinh đại hiệp trầm giọng nói :
– Làm theo việc nghĩa, cho dù chống lại bốn mặt, thậm chí để máu phơi thây, cũng có sợ gì?
Ông đổi giọng nói, nhìn lướt qua phu thê Thạch Bố Thiên mười người nói :
– Các vị, thế địch rất mạnh, Đinh mỗ không có cách nào giữ được an toàn cho các vị, theo ai bỏ ai, các vị cứ tự lựa chon quyết định.
Phu thê Thạch Bố Thiên cùng lên tiếng trước :
– Phu thê tôi xin cùng được sống chết với lão tiên sinh.
Những người còn lại cũng đồng thanh dạ lớn một tiếng phụ họa. Trong đó có lão nhị Vi Thiết Thành của Quan Ngoại song anh và lão đại Ôn Tư Bản của Hắc Bạch Vô Thường, hai người bị thương nhẹ trong trận hỗn chiến lúc nãy, nhưng đều sẵn sàng chiến đấu.
Đinh Tứ tiên sinh thở dài một tiếng, lập tức thay đổi nét mặt, nhìn Súy Chấn Vũ trầm giọng nói :
– Chấn Vũ, lại đây, ngươi chỉ việc xuất lãnh quần hào, ra sức phá vòng vây, việc đoạn hậu thì sư phụ lo!
Súy Chấn Vũ đổi nét mặt thành nghiêm trang đáp :
– Sư phụ, việc đoạn hậu, lẽ ra phải để cho con…
Đinh Tứ tiên sinh trầm giọng quát :
– Ngươi phải nghe lời!
Kế đó thay đổi nét mặt nói tiếp :
– Việc sống chết của cá nhân là nhỏ, bảo tồn nguyên khí của võ lâm là lớn. Huống gì dẫu cho ma trâu quỷ rắn gì đó cũng chưa chắc cản được sư phụ. Hài tử, đồ đệ của Thiên Diện Du Long không được làm cái lối đàn bà trẻ con kêu bà kêu mẹ!
Lúc hai người đang truyền âm nói chuyện với nhau, quái nhân áo đen cũng truyền âm chỉ thị cho Độc Cô Lam. Độc Cô Lam lập tức hướng về hai người thị nữ đeo mặt nạ da người đứng hầu sau lưng hạ giọng ra lệnh mấy câu. Hai người lập tức chia nhau dẫn đầu hai toán hơn mười người ra giữ hai bên tả hữu con đường hẻm thông vào cốc.
Còn Tư Mã Đan gọi Vương Tử Vân, cùng nhau rời chỗ hơn ba mươi thủ hạ, theo Vương Tử Vân, tập trung kết lại một chỗ để kịp ứng biến.
Tình hình này có thể nói là đen trắng đã rõ ràng. Trước mắt, trong cốc địa có thể thấy tinh hoa của võ lâm chia thành ba nhóm. Nhóm mạnh nhất dĩ nhiên là Tứ Hải minh do quái nhân áo đen cầm đầu, kế đó là nhóm hơn ba mươi người của Tư Mã Đan. Sau cùng là nhóm hơn mười người do Đinh Tứ tiên sinh đứng đầu, lực lượng yết ớt có thể thấy rõ. Nhưng mà nhúm người bên Đinh Tứ tiên sinh lực lượng yếu thấy rõ song có vị trí quan trọng, đủ làm chênh lệch cán cân lực lượng giữa nhóm của quái nhân áo đen và nhóm Tư Mã Đan, nên lại làm hai người phát sinh ứng nghiệm lôi kéo, tranh thủ đối phương…
Tư Mã Đan nhìn Đinh Tứ tiên sinh, nở nụ cười bí hiểm nói :
– Đinh đại hiệp, tình hình này ngươi đã thấy rõ chưa? Người ta đã bày thiên la địa võng rồi đấy!
– Thiên la địa võng thì làm cái gì?
Đinh Tứ tiên sinh cười lớn nói :
– Cho dù rừng đao núi kiếm, Đinh mỗ ta cũng coi như đất bằng thôi!
Tư Mã Đan cười nói :
– Đinh đại hiệp là người thông minh, sao lại cứ muốn tỏ ra dũng cảm theo kiểu thất phu kém cỏi như vậy?
Đinh Tứ tiên sinh lập tức ứng tiếng hỏi :
– Các hạ có cao kiến gì xin cứ nói ra đi?
Tư Mã Đan nghiêm sắc mặt nói tiếp :
– Đinh đại hiệp, binh là việc dữ, đánh là việc nguy, một khi ra đây, hai bên đều khó tránh khỏi thương vong, quần hào trong cốc đây, vô luận là ta hay địch cũng đều là tinh hoa của võ lâm, vô luận là ai chết ai bị thương, đều là sự tổn thất lớn lao, Đinh đại hiệp yên lòng được chăng?
Đinh Tứ tiên sinh gật gật đầu. Tư Mã Đan nói tiếp :
– Cho nên, ý mọn của ta là nên chăng chúng ta liên kết lại, ra khỏi chỗ cốc địa thị phi này sẽ nói chuyện tiếp?
Đinh Tứ tiên sinh cười hỏi :
– Rồi sao nữa?
– Sau đó à?
Tư Mã Đan cười ruồi :
– Kể cũng là một lần ngươi tốt bụng, nhưng Đinh mỗ ta không muốn thiếu ngươi món nợ ân tình ấy.
Tư Mã Đan không kìm được tiếng than thở :
– Thật là khó chơi.
Quái nhân áo đen kia cười nói :
– Đừng có than thở như vậy, Tư Mã Đan, ta thừa nhận câu binh là việc dữ, đánh là việc nguy của ngươi, cho nên chỉ cần các vị cậy mạnh, ta cũng chẳng muốn lấy võ lực giải quyết cục diện đêm nay.
Tư Mã Đan nhìn quái nhân áo đen hỏi :
– Lại còn có cách giải quyết hòa bình sao?
Quái nhân áo đen nói :
– Đúng thế. Chúng ta cứ đánh một lần, cách này vừa không tổn thương hòa khí, vừa có thể đạt được mục đích xưng bá võ lâm, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
– Hay lắm.
Tư Mã Đan nói tiếp :
– Chúng ta lấy Võ lâm Tam thánh để đánh cuộc, ai tranh thủ được ba vị ấy ai làm được chúa tể thật sự Tứ Hải minh, người ấy sẽ là võ lâm chí tôn, bên nào thua phải phục tùng vô điều kiện.
Đinh Tứ tiên sinh vỗ tay cười lớn nói :
– Biện pháp này ta xin tán thành trước hết, có điều xin bỏ qua cho, là chỉ sợ hai bên các ngươi đều sẽ thất vọng.
– Tại sao vậy?
Quái nhân áo đen và Tư Mã Đan cơ hồ đồng thanh hỏi. Đinh Tứ tiên sinh cười nói :
– Võ lâm Tam thánh há phải là hạng người để cho người khác tranh thủ! Cho nên, ta xin khuyên hai vị, tốt nhất là nhân cơ hội Đinh Tứ ta chỉ có một mình, trừ được một là loại được một, đó mới là cách hay.
Tư Mã Đan xua xua tay nói :
– Đinh đại hiệp, xin đừng nói móc.
Nói xong nhìn vào quái nhân áo đen hỏi :
– Ta hoàn toàn đồng ý với biện pháp của các hạ, nhưng bây giờ con nói rõ luôn trước mặt Đinh đại hiệp về thời gian của vụ đánh cuộc này.
Quái nhân áo đen trầm ngâm nói :
– Cứ tạm định là trong vòng một năm, được không?
Tư Mã Đan gật đầu nói :
– Được rồi. Vậy các chuyện đã xong lão phu xin cáo từ.
Nói xong vẫy tay một cái, dẫn bọn Vương Tử Vân và hơn ba mươi thủ hạ ung dung theo con đường hẻm bên trái rút lui.
Quái nhân áo đen cao giọng nói :
– Người trong hội minh nhường lối, đưa quý khách ra về!
Đinh Tứ tiên sinh cũng nhìn số quần hiệp còn lại nói :
– Các vị, chúng ta cũng đi thôi.
Nói xong, đi trước vào khu rừng bên phải cốc, quần hiệp lục tục xếp hàng theo sau.