Lửa Yêu

Chương 4



Thành phố Los Angeles, bang California, Hoa Kỳ.

Ngay khi Patiya Warakorn bước vào tòa nhà lớn được thiết kế theo phong cách hiện đại, ông già giúp việc người Pháp vội vàng bước tới cởi áo choàng cho anh. Bởi vì là người chăm sóc anh từ khi anh còn là một cậu thiếu niên cho tới bây giờ khi đã là một người đàn ông trưởng thành nên ông mới dám hỏi: “Chuyến đi của cậu ra sao? Mọi việc có thuận lợi không ạ?”. Ông Chong hỏi rồi gấp chiếc áo choàng lại, khoác lên tay trước khi đích thân đi lấy loại đồ uống mà Patiya ưa thích từ khay đồ uống người đầu bếp vừa bê lên.

Patiya là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng và hiện đang gửi tác phẩm của mình đi tranh giải Oscar(1). Hiện có các ý kiến phê bình tích cực từ các phương tiện thông tin đại chúng rằng anh và tác phẩm điện ảnh của anh là đối thủ nặng ký tham gia tranh cử nhiều hạng mục của giải Quả cầu vàng(2) và giải Oscar trong đầu năm tới. Anh không chỉ là một đạo diễn điện ảnh nổi tiếng mà còn là một diễn viên khiêu dâm hot nhất hiện nay, các vai diễn của anh đều vô cùng nóng bỏng và cuốn hút. Các fan hâm mộ đặt cho anh danh hiệu “Kẻ làm tình vĩ đại”. Tất cả bọn họ đều cho rằng những cử chỉ trên giường của anh rất mãnh liệt, không giống bất kỳ ai, anh biết cách chạm tới những điểm nhạy cảm của các bạn tình.

(1) Giải thưởng Oscar, hay còn gọi là giải thưởng của Viện Hàn lâm, là giải thưởng cao quý nhất thế giới về điện ảnh, được tổ chức bởi Viện Hàn lâm khoa học và nghệ thuật điện ảnh (Academy of Motion Picture Arts and Sciences).

(2) Giải Quả cầu vàng (Golden Globe Award) là giải thưởng được trao cho tác phẩm điện ảnh và chương trình truyền hình, được tổ chức lần đầu năm 1944 bởi Hiệp hội báo chí nước ngoài ở Hollywood (HFPA). Lễ trao giải Quả cầu vàng có số lượng khán giả theo dõi đứng thứ 3 thế giới, chỉ xếp sau lễ trao giải Oscar và Grammy, được tổ chức thường niên vào đầu năm dựa trên kết quả bỏ phiếu của phóng viên và các hãng thông tấn trên khắp Hoa Kỳ.

Sau khi Patiya nhảy sang lĩnh vực điện ảnh dành cho người lớn thì tên tuổi của anh ngày một vang xa hơn. Mọi người biết đến anh với cái tên Manuel Warakorn, đạo diễn và nam diễn viên khiêu dâm nổi tiếng. Kể từ khi sang Mỹ hai mươi mốt năm về trước, Patiya chưa từng dùng tên tiếng Thái của mình mà sử dụng tên Manuel do mẹ anh đặt cho. Rất ít người biết được anh có tên tiếng Thái là Patiya, ngoại trừ người nhà và những người thân tín, Chong chính là một trong số đó.

Ông Chong là người làm công lâu năm trong gia đình Carter. Khi Cash Sandra kết hôn và theo chồng về Thái, bà Maderline, bà ngoại của Patiya không đồng ý. Tuy không yêu quý cậu con rể cho lắm nhưng bà cũng không tỏ thái độ khinh ghét hay cản phá một cách kịch liệt như bà lớn Nongkhran từng làm với con dâu. Vì lý do này nên khi Patiya bị gửi quay lại sống với gia đình bà, bà Maderline rất tức giận, bởi điều đó chứng tỏ bà Nongkhran không chỉ khinh ghét con gái bà mà còn chối bỏ đứa cháu trai của bà nữa.

Lúc Patiya mới đặt chân đến Mỹ, các thành viên trong nhà, bao gồm cả ông Chong đều được biết thông tin về cậu. Ai cũng yêu quý và rất lo lắng cho cậu, họ cùng nhau chăm nom và chăm sóc cậu với tất cả tình yêu thương của mình như muốn bù đắp và xóa đi những tháng ngày đau khổ mà thời niên thiếu cậu phải gánh chịu. Cho tới khi cậu tốt nghiệp trường Đại học New York và chuyển tới sống ở Los Angeles để gia nhập ngành công nghiệp điện ảnh Hollywood, ông Chong đã tự nguyện tới chăm nom cho cậu, nhưng chính cậu là người phản đối với lý do chưa có đủ tiền để trả lương cho ông, mặc dù ông Chong nói rằng sẽ giúp cậu trông nom nhà cửa không công. Cuối cùng thì cậu vẫn kiếm tiền trả lương cho ông bằng được.

Ông Chong yêu quý Patiya như con trai của mình, có lẽ bởi ông đã mất người con trai duy nhất trong lần nó đánh nhau với bọn say rượu. Patiya cũng trạc tuổi con trai ông, Patiya bước vào nhà Carter cũng là lúc con trai ông vừa qua đời, nên ông luôn coi cậu như con trai của mình.

Sauk hi vào làm việc trong ngành công nghiệp điện ảnh Hollywood, Patiya tiến dần từ những vị trí thấp lên cao và cuối cùng trở thành đạo diễn. Thu nhập của anh tăng dần đến mức có thể tự thành lập công ty điện ảnh, ngoài ra anh còn có thêm một nguồn thu nhập nữa khi anh nhảy sang lĩnh vực phim khiêu dâm vào ba năm trước. Ngôi nhà này được xây vào cuối năm vừa qua chính là nhờ vào số tiền tiết kiệm từ nguồn thu nhập ấy.

Bộ phim khiêu dâm đâu tiên mà Patiya tham gia thuộc thể loại features hay có tên đầy đủ là Pornography Features, đây là thể loại phim có cốt truyện, không đơn thuần chỉ là những cảnh sex. Bộ phim với lượng đĩa bán hết sạch chỉ trong vòng một tháng, lượng tải về nhiều nhất trên website và được tái sản xuất nhiều lần đã giúp anh thành danh từ đó. Điều đó cũng có nghĩa là anh đã tạo ra nguồn thu nhập khổng lồ cho công ty sản xuất thông qua tiền bán đĩa và phí tải về trên website. Quan trọng hơn, chính thành công này đã giúp anh giành giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất của XRCO, giải thưởng cao nhất trong lĩnh vực điện ảnh dành cho người lớn, tương đương với giải Oscar trong lĩnh vực phim khiêu dâm.

Đây cũng là lý do khiến các công ty sản xuất phim dành cho người lớn tầm cỡ tại bang California, nơi được coi là trung tâm của lĩnh vực công nghiệp phim khiêu dâm đều đưa ra mức cát sê cao để lôi kéo anh trở thành diễn viên thuộc quyền quản lý của họ. Anh lựa chọn ký hợp đồng ba năm với công ty sản xuất phim khiêu dâm lớn nhất California. Song Patiya đưa ra yêu cầu chỉ nhận đóng phim thuộc thể loại gonzo là chủ yếu, còn thể loại phim features anh chỉ nhận đóng mỗi năm một phim mà thôi để có thời gian sản xuất phim cho công ty riêng của mình.

Phim khiêu dâm dành cho người lớn thường được chia làm hai loại, Gonzo Pornography hay gọi tắt là gonzo, thể loại phim chủ yếu quay các cảnh sex, mất ít thời gian quay phim, nó không có cốt truyện. Còn thể loại thứ hai là features, thể loại phim có cốt truyện, có kịch bản lời thoại, phải bố trí cảnh quay, trang phục và có ít cảnh sex.

Ông Chong không mấy ngạc nhiên khi Patiya nhảy sang làm phim khiêu dâm bởi anh vẫn mang vết thương từ thời niên thiếu. Họ hàng đằng nội luôn tỏ ra khinh miệt nghề người mẫu của mẹ anh, cho rằng mẹ anh là loại xướng ca vô loài, thêm vào đó còn tỏ thái độ khinh ghét và coi thường bà. Vì vậy Patiya đã khắc ghi trong lòng và muốn trả thù tất cả. Gần đây, Patiya đã tung tin rằng anh sử dụng số tiền tiết kiệm từ họ hàng đằng nội để thành lập hội từ thiện mang tên Viện Warakorn khám chữa bệnh AIDS miễn phí cho các bạn diễn phim khiêu dâm.

Bà lớn Nongkhran nhảy dựng lên khi đọc được tin đó. Đích thân bà điện thoại cho bà ngoại của Patiya, yêu cầu Patiya quay lại Thái Lan gấp. Đây là lần đầu tiên bà liên lạc với Patiya sau hai mươi mốt năm bỏ bê, không quan tâm gì tới anh. Đây chính là nguyên nhân khiến Patiya phải trở về Thái Lan vào tuần trước.

“Mọi việc rất tồi tệ phải không ạ?”. Ông Chong hỏi tiếp khi thấy cậu chủ chưa trả lời câu hỏi ngay mà đi thẳng tới sa lông, ngồi xuống tu một hơi hết sạch cốc đồ uống ưa thích.

“Không. Mọi chuyện đều suôn sẻ”. Patiya chậm chạp trả lời, dáng vẻ như đang suy nghĩ.

“Nhưng sao trông cậu tệ thế? Ý tôi là trông cậu rất căng thẳng”.

“Một chút thôi, không nặng nề hơn quá khứ được đâu”. Vừa nói anh vừa ngồi thẳng dậy: “Phiền bác Chong điện thoại cho nhân viên mát xa tới cho tôi. Yêu cầu loại chỉ mát xa thôi, không có thêm dịch vụ hoặc khuyến mại gì cả”.

Ông Chong nhận lệnh rồi hỏi tiếp: “Thế dẫn họ lên phòng nào?”.

“Phòng tập thể hình nhé”.

“Được ạ”. Ông Chong nhận lệnh một cách lễ phép rồi đi làm nhiệm vụ.

Tòa dinh thự của Patiya có diện tích rất rộng,bao gồm bốn tầng không kể tầng hầm. Phòng tập thể hình nằm trên tầng thượng nơi có cả bể bơi. Anh yêu cầu kiến trúc sư thiết kế tầng này chỉ làm nơi tập thể dục mà thôi.

Patiya nhìn theo ông Chong, người mà anh tôn trọng như một người họ hàng lớn tuổi đi khuất rồi mới kê đầu lên bành ghế ngả lưng, tay bóp trán nghĩ ngợi. Sự thực đúng như ông Chong nói. Tuy mọi thứ đã suôn sẻ nhưng suôn sẻ một cách căng thẳng.

Việc quay trở về đối mặt với họ hàng sau hai mươi mốt năm bị lãng quên, không ưa gì nhau thì có cố gắng nở nụ cười hay tỏ ra bình thường cũng không thể che giấu được vẻ khinh ghét ẩn trong hàng chục đôi mắt đó. Bởi vậy nếu nói anh không căng thẳng thì thật đúng là một chuyện lạ.

Việc Patiya quay về Thái Lan gấp có liên quan đến việc phân chia tài sản thừa kế. Anh thừa biết đó chỉ là cái cớ mà bà lớn tạo ra, lý do chính bà gọi anh về là để cản việc thành lập hội từ thiện khám chữa bệnh AIDS miễn phí cho các diễn viên phim khiêu dâm, tiện thể sỉ vả anh một trận vì những hành động anh đã làm từ trước tới nay. Patiya nghĩ một cách khinh bỉ.

Nhưng anh vẫn về, vẫn chấp nhận tham gia vào trò chơi của bà lớn.

Hành trình trở về Thái Lan lần đầu tiên sau hai mươi mốt năm dần hiện rõ trong tâm trí anh…

Patiya thấy xa lạ với tòa dinh thự to lớn trước mặt vì nó đã thay đổi rất nhiều kể từ khi anh bước chân ra đi. Nó đã được tu sửa và mở rộng hơn nên trông cũng mới và hoành tráng hơn hồi anh vẫn ở đây.

Patiya vừa đặt chân tới Bangkok hôm qua. Anh nghỉ tại một khách sạn giữa trung tâm thành phố và hôm nay anh sử dụng xe dịch vụ của khách sạn để tới tòa dinh thự của bà lớn Nongkhran. Patiya đi xuyên qua một bãi cỏ rộng, dài hút tầm mắt, tiến thẳng tới tòa nhà. Có vẻ như mọi người đều biết trước việc trở lại của anh vì ngay khi bước vào cửa, người giúp việc đã nháy mắt nói rằng mọi người đang chời anh trong phòng khách cả rồi. Sau đó người giúp việc này ngượng ngùng dẫn anh vào phòng khách.

Trong phòng có đầy đủ mọi người, anh đoán như vậy. Ngồi bên phía của bà lớn Nongkhran có gần hai mươi người trong dòng họ khiến cho căn phòng rộng lớn trở nên chật chội. Họ là những ai anh không thể nhớ nổi.

Patiya tự tin bước vào phòng khách, không hề e dè trước bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn về phía mình. Anh đưa mắt nhìn khắp lượt, cố nhớ lại xem đó là những ai, nhưng cũng chỉ có thể nhớ được vài người trong số họ.

Đúng là ngày tụ họp của đại gia đình có khác. Patiya nghĩ một cách khinh bỉ.

Bà lớn Nongkhran đưa mắt nhìn đứa cháu trai trưởng từ lúc anh vừa bước chân qua ngưỡng cửa phòng khách. Patiya cao lớn giống Tây và đẹp trai lạ thường. Có vẻ như dòng máu châu Á khiến anh càng đẹp hơn, tóc của anh có màu đen, còn da dẻ và khuôn mặt lại giống người Mỹ.

Dòng máu Thái Lan của bố trong anh dường như đã bị lép vế vì mọi nét đều nghiêng về dòng máu phương Tây của mẹ. Bà lớn Nongkhran nghĩ thầm. Patiya đẹp đến nỗi tất cả họ hàng ngồi trong phòng khách, đặc biệt là phái nữ, từ các cô cho tới các bà đều trầm trồ. Một vài người còn há hốc miệng, không kiềm chế được, kêu Trời kêu Phật.

Nhiều người đã từng thấy ảnh của anh trên mạng, nhưng ngoài đời anh vẫn đẹp và hấp dẫn hơn nhiều. Anh như người bước ra từ tranh vẽ của các họa sĩ nổi tiếng thế giới với mọi đường nét hoàn hảo. Hơn thế, sự nóng bỏng và vẻ đàn ông toát ra từ thân hình anh khiến không khí trong phòng trở nên nóng hơn.

Đúng vậy! Anh vô cùng đàn ông. Các bà các cô trong phòng dường như đều quên mất là phải tỏ ra bình thường bởi họ đang căm ghét anh, vậy là các ông chồng hoặc anh trai, em trai ngồi bên cạnh đều phải bấm mạnh vào tay để cho họ tỉnh lại. Bà lớn Nongkhran nhìn cảnh tượng đó với sự thông cảm bởi ngay bản thân bà cũng không thể ngờ rằng cậu thanh niên Patiya một thời gầy gò, má hóp chẳng khác nào con nghiện lại có thể trở thành một chàng trai cao lớn đẹp đẽ, oai vệ như thế này.

Thật không thể ngờ được. Bà lớn tự nhủ nếu Patiya mỉm cười hoặc chỉ cần hé miệng một chút thì bà đã mỉm cười đáp lại. Song thật đáng tiếc bà chỉ thấy được nụ cười mỉa mai của đứa cháu ngay khi nó bước qua cánh cửa phòng khách.Vậy là nụ cười chào cháu đã kịp thời khép lại, thay vào đó là thái độ lạnh nhạt như cũ.

“Đến đây ngồi đi!”. Bà lớn Nongkhran chỉ chiếc ghế còn trống bên tay phải mình rồi tiếp tục soi xét đứa cháu trai được sinh ra bởi người con trai mà bà yêu quý nhất. Patiya lặng lẽ bước đến, ngồi xuống trước tất cả các cặp mắt đang đổ dồn dõi theo mọi cử chỉ hành động của mình. Patiya mặc áo sơ mi và quần slacks được cắt may công phu, dễ dàng nhận thấy đó là sản phẩm được đặt may từ một hãng thời trang nổi tiếng. Mái tóc bồng bềnh màu đen; sống mũi cao, thẳng; đôi mắt nhìn từ xa có màu đen nhưng thực tế lại là màu nâu rất đẹp; đôi môi mỏng như của con gái, đây chắc chắn là một người ăn nói sắc sảo và không chịu nhún nhường ai.

Tất cả các đương nét trên tạo nên một khuôn mặt hoàn hảo, mạnh mẽ kiểu đàn ông đích thực.

“Cháu có nhớ được các ông bà không? Đây là ông…”. Bà lớn Nongkhran giới thiệu từng người theo thứ tự, nhưng Patiya chỉ im lặng không chắp tay chào. Anh làm như đã quên phong tục của người Thái khiến mọi người bất ngờ, đặc biệt là bà lớn Nongkhran, bà không thể chịu đựng được cung cách đó nên đã lên tiếng nhắc: “Tay cụt hay sao mà không biết chắp lại chào các ông bà hả?”.

Đối với Patiya, cụm từ họ hàng đằng nội đã biến mất kể từ ngày bố mẹ anh rời khỏi thế giới này. Bởi thế anh đã trả lời lại với giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Nếu bà nghĩ gọi cháu về đây chỉ để nói những chuyện không đâu vào đâu như cách cư xử thì thật là mất thời gian vô ích. Cháu thuộc loại cứng đầu cứng cổ. Bà hãy nói vào việc chính đi, đừng phí thời gian vào những hành vi thấp hèn của cháu làm gì”. Giọng nói của Patiya tuy nhẹ nhàng, không lên gân nhưng tất cả mọi người ngồi nghe đều biết rằng anh không chịu cúi mình trước bà lớn Nongkhran. Anh tỏ ra kiêu căng giống một người chỉ lo giữ gìn danh dự cho mình. Điều đó càng làm tăng thêm sự căm ghét của mọi người ngồi đó.

Vừa định hỏi han Patiya về chuyến đi xem có thuận lợi hay không, bà lớn Nongkhran đành phải im lặng, không nói nên lời. Bà cảm thấy nấc nghẹn với câu nói cạnh khóe của đứa cháu trai nên đổi chuyện: “Tốt!”. Bà lớn hắng giọng trước khi nói tiếp: “Muốn thế cũng được, Patiya. Không phải làm quen, không phải chào hỏi các bậc cao niên làm gì cho phức tạp, mất thời gian. Cháu vốn là loại người không biết đến ai còn gì. Nếu không thì trong suốt năm, sáu năm qua cháu đã không hành động một cách đê hèn, tạo nên nhiều vụ bê bối như vậy”.

Mọi người gần như nín thở khi thấy bà lớn Nongkhran đang rất tức giận, còn Patiya đang mở to mắt cố tỏ ra ngạc nhiên. Patiya bật cười rồi trả lời: “Cháu rất ngạc nhiên khi thấy bà nội luôn theo sát những tin tức về cháu. Nếu sớm biết thế chắc chắn cháu đã cạo đầu đi tu để bà nội được hưởng phúc thoát mọi tội lỗi mà lên thiên đường rồi đấy chứ. Thật là tiếc!”

Nét mặt khi nói câu cuối của anh tỏ vẻ khinh thường một cách không giấu giếm đã kích động tinh thần của bà lớn Nongkhran khiến bà thay đổi sắc mặt, bà cứng họng. Patiya đã thành công trong việc khiêu khích bà.

“Đừng có khua môi múa mép, hỗn láo với người lớn! Tao không phải bạn mày, Pat! Được! Nếu đã vậy thì tao sẽ vào chuyện luôn. Mày biết tao gọi mày về làm gì đúng không?”.

Patiya trả lời với thái độ bình tĩnh: “Bà nội nói với bà ngoại Maderline rằng muốn nói chuyện về di chúc. Nhưng cháu đoán có lẽ còn có nhiều chuyện hơn như thế”.

Lại một lần nữa anh Pat tỏ thái độ khinh miệt bà nội một cách rõ ràng. Cứ chờ xem. Bà mà không giữ được bình tĩnh, hét ầm lên thì anh Pat sẽ khổ. Primpau thầm lo sợ thay cho Patiya. Cô vừa thấy hết sức bất ngờ, vừa rất thán phục người anh họ này vì anh là người đầu tiên và duy nhất trong dòng họ dám đối đáp với chủ nhân của vương quốc Warakorn một cách không e ngại.

Kể từ khi Patiya bước vào, anh đã thu hút ánh mắt của cô và các chị em. Từ phút đó cho tới bây giờ, cô vẫn chưa thấy ai, đặc biệt là các chị em họ trạc tuổi mình rời mắt khỏi anh. Mọi người chăm chú nhìn anh như muốn đoán xem anh sẽ làm gì hoặc đưa mắt nhìn ai tiếp theo. Tất cả các cử chỉ của Patiya đều rất quý phái, lịch thiệp và vô cùng cuốn hút, từ việc cầm đồ uống trở đi. Song ẩn sau sự lịch thiệp đó là thái độ tự chủ, không chịu nhún nhường hay dễ dàng thỏa hiệp bất cứ ai. Chính sự mâu thuẫn đó của anh đã tạo nên sức hấp dẫn vô cùng với những người xung quanh.

Trông anh đẹp như một vị thần giáng thế. Cô nhìn chằm chằm vào anh, gần như không dám thở vì sợ rằng nếu chớp mắt hoặc thở mạnh thì hình ảnh đẹp đẽ trước mắt sé biến mất. Cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp đến như vậy. Cô thầm nghĩ nếu đem tất cả những chàng trai nóng bỏng và hấp dẫn nhất thế giới ra để bình bầu, không biết có ai sánh được với Patiya hay không?

Không! Cô chắc chắn không một ai cả. Anh đẹp trai và hấp dẫn nhất. Cô không lấy làm ngạc nhiên khi anh được bình bầu là người đàn ông hấp dẫn nhất thế giới của ngành công nghiệp phim khiêu dâm và công nghiệp điện ảnh Hollywood. Nghĩ tới đây, Primpau đỏ bừng mặt. Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ xem một bộ phim khiêu dâm. Nhưng kể từ khi biết rằng có một người anh họ tên là Patiya là một đạo diễn nổi tiếng tồn tại trên thế gian này, cô bắt đầu tìm kiếm, theo dõi thông tin về sự nghiệp của anh, thậm chí cô đã đăng ký làm thành viên của trang web khiêu dâm để tải các clip mà anh đóng về xem. Cô cũng tin rằng hơn một nửa các cô gái ở đây cũng làm như cô, chỉ có điều không ai dám thẳng thắn thừa nhận mà thôi.

“Đừng có nói cái giọng đáng ghét đó với tao, Patiya!”. Giọng nói tăng thêm hàng trăm decibel(3) của bà lớn Nongkhran kéo Primpau ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô đưa mắt liếc nhìn Patiya xem anh có giật mình hay không nhưng nét mặt vẫn không có gì thay đổi.

(3) Decibel (viết tắt là dB) là một đơn vị được dùng trong các lĩnh vực vật lý, điện tử. Tầm nghe của chúng ta khoảng từ 0 đến 125dB. Dưới 40dB thì nghe rất khó, trên 105dB thì tai sẽ bị đau đớn, còn trên 115dB trong khoảng thời gian dài thì sẽ bị điếc vĩnh viễn.

Cô thật khâm phục anh.

Patiya so vai như không có chuyện gì. Bà lớn Nongkhran cứng họng, bà ngừng trong giây lát để bình tĩnh sắp xếp từ ngữ thật sắc bén rồi tuôn ra một tràng: “Mày nói như vậy cũng không sai, Pat ạ. Tao nghe tin tức của mày trong suốt năm, sáu năm qua, kể từ khi mày trở thành đạo diễn. Mày rất chịu khó gây nên những chuyện đồi bại, phá hoại thanh danh cái dòng họ này. Phá hoại thế nào chắc tao cũng chẳng cần phải nhắc lại. Nếu là đàn bà, có lẽ năm nào mày cũng phải vào viện để phá thai rồi. Nhưng vì mày là đàn ông nên tao đoán chắc rằng mày không chết bởi bệnh AIDS thì một ngày nào đó cũng sốc mà chết vì những bầu ngực quá khổ của các ả diễn viên mà thôi”.

Lập tức tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy nghẹt thở, đặc biệt là các bà các cô đều đỏ bừng mặt.

Patiya nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt bình thản. Anh bình tĩnh đáp lời: “Xin lỗi. Nếu bà nội xem kỹ những thước phim đó một chút thì sẽ thấy cháu luôn dùng bao cao su trong mỗi lần làm tình. Hơn nữa cháu cũng rất lo lắng cho sức khỏe của các bạn diễn. Vì vậy cháu đã đem hết số tiền bà gửi sang trả tiền học phí cho cháu để thành lập Viện Warakorn khám chữa bênh AIDS miễn phí cho các diễn viên đóng phim khiêu dâm. Vậy là bà đã làm việc thiện cho nhân loại đấy ạ”. Anh cố tình nói giọng khen ngợi.

Mọi người đều thấy bà lớn Nongkhran đỏ bừng mặt, đỏ rồi tái, tái rồi lại đỏ như người bị bệnh máu lưu thông kém. Bà lớn Nongkhran gào lên: “Mày đừng có trêu ngươi tao, Patiya! Những hành vi bê bối của mày trong thời gian vừa qua chưa đủ để phá hoại thanh danh dòng họ hay sao mà lại còn tích cực gây nên những chuyện đáng xấu hổ như vậy? Được! Mày nói chuyện này cũng đúng lúc lắm vì đây cũng chính là lý do tao gọi mày về gấp. Mày hãy chọn đi, Patiya. Nếu mày từ bỏ việc thành lập cái tổ chức chết tiệt đó, tao sẽ viết trong di chúc là dành toàn bộ tài sản thuộc phần thừa kế của bố mày cho mày. Bằng không, tao sẽ dành hết số tài sản thuộc quyền thừa kế của bố mày cho những đứa con cháu khác”.

Patiya đứng dậy, nói: “Tùy bà nội thôi ạ. Tài sản là của bà nội, bà nội muốn làm gì với nó cũng được. Ai ngăn cản bà nội chứ? Cháu về đây. Bà hết chuyện để nói với cháu rồi đúng không ạ?”.

“Ngồi xuống, thằng Patiya!”. Bà lớn Nongkhran quát, giọng đanh lại. Patiya ngồi xuống, bà nói tiếp: “Mày nói thế nghĩa là sao, Patiya? Mày nói cho rõ xem có từ bỏ những thứ xấu xa đó hay không đã chứ?”.

Patiya vẫn trả lời với giọng dửng dưng: “Nếu việc dùng tiền để thành lập hội từ thiện bị cho là chuyện bê bối thì cháu xin trả lời là ‘không’ ạ. Cháu sẽ thành lập hội từ thiện đó sớm thôi”.

“Đồ kiêu ngạo! Tao cho mày số tiền đó để mày đóng học hoặc dùng nó vào những mục đích có ích khác chứ không phải để làm những chuyện ghê tởm như vậy. Hãy từ bỏ đi, Patiya! Nếu mày vẫn kiên quyết thành lập cái tổ chức xấu xa đó cho bằng được thì mày hãy dùng số tiền bẩn thỉu của mày mà làm. Đừng đụng đến những đồng tiền trong sạch của tao!”.

Giọng bà lớn Nongkhran ngày càng to khiến mọi người trong phòng đều cảm thấy lo sợ cho Patiya, nhưng anh vẫn hết sức bình tĩnh. Anh trả lời như không có chuyện gì xảy ra: “Từng xu từng đồng mà bà nội gửi sang cho cháu, coi như đã thuộc quyền sở hữu của cháu rồi. Vì vậy cháu muốn dùng vào việc gì là quyền của cháu”.

“Đồ kiêu ngạo!”. Bà lớn Nongkhran lại gào lên: “Mày làm thế để mong tao chóng chết chứ gì, Patiya? Mày ghét tao lắm phải không?”.

Patiya lại đứng dậy, đó là dấu hiệu cho thấy anh muốn kết thúc cuộc nói chuyện ở đây. Anh nói: “Nếu bà nội đã nói vậy thì chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa. Cháu đoán rằng bà đã xong việc với cháu rồi phải không ạ?”.

“Ngồi xuống, Patiya! Nếu mày bước ra khỏi nhà tao lúc này thì mày sẽ biết tay tao!”.

Lại một lần nữa mọi người trong phòng chờ xem hành động của Patiya, xem anh quyết định thế nào. Cuối cùng anh chọn việc ngồi xuống. Các anh em họ, đặc biệt là những người trạc tuổi anh lén tỏ vẻ thất vọng vì bọn họ hi vọng Patiya sẽ chống đối, sẽ kích động bà lớn Nongkhran để bà càng tức giận và căm ghét anh. Nhưng thực tế có đúng là như vậy hay không, trong trái tim của con người khó ai đoán biết được. Càng ghét bao nhiêu thì tận sâu trong lòng càng yêu quý hơn bấy nhiêu, chỉ là tình cảm đó luôn đi liền với nỗi thất vọng mà thôi.

“Chúng ta hãy cùng thỏa thuận với nhau, Patiya! Nếu mày đồng ý không gây ra những chuyện bê bối nữa, tao sẽ viết di chúc dành phần thừa kế của bố mày cho mày ngay trong nay mai, và sẽ chuyển cho mày tất cả số cổ phiếu đứng tên tao trong công ty Warakorn nữa. Còn không, tao sẽ không cho mày dù chỉ một xu. Hãy chọn đi!”.

Khi bà lớn Nongkhran dứt lời, một làn sóng phản đối trong phòng dậy lên ngay lập tức, đặc biệt là từ Pandon, người con trai thứ hai của bà. Tại sao ư? Bởi chuyển nhượng toàn bộ số cổ phiếu đứng tên bà trong công ty cũng đồng nghĩa với việc trao quyền chủ tịch hội đồng quản trị cho Patiya.

Pandon đứng bật dậy chen ngang: “Con thấy mẹ trao vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của công ty cho Patiya là không hợp lý. Việc trao quyền thừa kế phần của anh Piriya cho cháu thì con đồng ý. Nhưng vấn đề vị trí lãnh đạo công ty Warakorn, Patiya không phù hợp với bất kỳ vị trí nào cả. Không phải vì con phiến diện hay ghét bỏ gì cháu mà công ty này đã tồn tại với dòng họ nhà mình rất lâu rồi, từ thời ông bà tổ tiên. Vì thế không nên để vào tay của một đứa trẻ con. Xin lỗi, cháu nó còn là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, không có một chút kinh nghiệm nào. Con cho rằng nên chuyển sang cho Pasakorn như chúng ta từng nghĩ từ trước là phù hợp nhất”.

Pasakorn, hay còn gọi là Pas, năm nay ba mươi hai tuổi, là con trai lớn của Pandon với bà vợ làm giáo sư, tiến sỹ một trường đại học. Hiện nay Pasakorn đang làm giám đốc kinh doanh trong công ty Warakorn. Trước đó mọi người đã bàn bạc và quyết định sẽ để Pasakorn lên làm chủ tịch hội đồng quản trị của công ty thay cho bà lớn Nongkhran.

“Vâng. Cháu cho rằng chú Pan nói đúng. Cháu là một đứa trẻ con nên không thể bằng thằng Pasakorn đâu. Trao vị trí chủ tịch công ty cho nó là rất đúng”. Patiya nói nhẹ nhàng với thái độ bình thản, không thèm quan tâm.

“Không phải nói gì cả!”. Bà lớn Nongkhran nói dứt khoát rồi đưa mắt trách mắng người con trai còn lại của mình, sau đó quét mắt lườm tất cả đám con cháu trong phòng khiến tất cả im bặt.

“Tôi là người quyết định việc trao cái gì cho ai, không ai được cãi lại hoặc phản đối quyết định của tôi. Cứ thử ý kiến xem, tôi sẽ không cho một đồng nào cả. Đảm bảo đấy!”.

Sau đó bà lớn Nongkhran quay sang phía Patiya hỏi: “Sao rồi Patiya? Mày đồng ý với điều kiện của tao hay từ chối? Nếu mày đồng ý, tao sẽ viết di chúc cho mày ngay nay mai”.

Đám con cháu trong phòng đặc biệt là Pasakorn cứng họng, không dám làm gì, chỉ biết ấm ức.

Với nụ cười mỉa mai, khinh thường những người xung quanh, Patiya trả lời: “Cháu vẫn khẳng định câu trả lời cũ. Cho dù bà nội có cho cháu được thừa kế tài sản hay không, thì cháu vẫn sống theo cách của cháu không thay đổi”.

“Mày nói lại xem nào, Patiya! Tao cho mày cơ hội để trả lời lại một lần nữa. Tao nhất định sẽ không chấp nhận lời từ chối của mày đâu”.

“Tùy bà nội thôi. Hết việc với cháu rồi phải không ạ?”. Anh vừa hỏi vừa đứng dậy.

“Tao cho mày thời gian từ giờ đến tháng tới. Đến lúc đó tao sẽ điện thoại để nhận câu trả lời mới của mày”. Bà lớn Nongkhran lên tiếng trước khi Patiya bước ra khỏi phòng.

“Tùy bà nội. Cháu xin phép ạ”. Patiya chắp tay chào họ hàng rồi bước thẳng ra ngoài.

“Đồ kênh kiệu!”. Pakhinai phá vỡ bầu không khí im lặng. Câu nói của Pakhinai vừa vang lên, thì mọi người lại lên tiếng hùa theo, thi nhau nói khiến bà lớn Nongkhran phải giơ tay ngăn lại.

“Dừng! Im hết! Nếu tiếp tục bàn ra tán vào làm ảnh hưởng tới quyết định của ta, thì đừng trách ta gạch tên ra khỏi danh sách thừa kế. Ta đã quyết định rồi, vì thế việc này chấm dứt tại đây. Thôi, hôm nay ta mệt mỏi lắm rồi. Ta đi nghỉ đây”. Nói xong bà lớn Nongkhran đứng dậy thoăn thoắt bước đi, không tỏ ra mệt nhọc một chút nào cả. Những bậc lớn tuổi đều ra theo, bây giờ trong phòng khách chỉ còn các cháu trong độ tuổi thanh niên mà thôi.

Puwanai, người em sinh đôi của Pasakorn nói: “Thằng Pat thật đáng ghét. Mọi người có thấy không? Nó làm ra vẻ không biết đến ai, cứ như mình là người đặc biệt, cho mình là thần thánh tái thế ấy. Hừ! Chỉ là một thằng diễn viên phim khiêu dâm. Nói xong ghê cả mồm. Tôi không dám nói với ai rằng nó là anh họ của chúng ta. Thật buồn nôn”.

“Ai bảo là anh Pat, à tên Patiya đó là diễn viên khiêu dâm? Anh ta là đạo diễn nổi tiếng đấy nhé”. Primpau lên tiếng giải thích nhưng cũng chỉ dám nói nhỏ. Trước mặt những người họ hàng, cô không dám gọi Patiya là anh Pat vì sợ sẽ bị mọi người kết tội. Cô chưa dứt lời thì Pakhinai, người anh trai ngồi ngay bên cạnh đã cãi lại: “Thì cũng chỉ là một thằng đạo diễn nhãi nhép mà thôi. Thế Prim đã từng thấy nó đạt giải thưởng gì hay chưa? Giải XRCO, đó cũng được coi là giải Oscar đấy nhưng cũng chỉ là giải Oscar dành cho phim khiêu dâm mà thôi”. Mọi người cười ồ lên. Chỉ có mình Primpau là không cười được. Cô chỉ biết cúi đầu, cau mày và im lặng từ lúc đó.

Pasakorn thêm vào: “Đúng thế, cứ làm như mình là con cừu đen của cả nhà ấy, không coi ai ra gì, hơn nữa lại còn không chịu cúi đầu trước ai nữa, kể cả bà nội. Tôi không hiểu tại sao mọi ngày bà nội lại làm như vô cùng ghét hắn, ai nói tới là sẽ thay đổi sắc mặt. Nhưng tới hôm nay, mọi người thấy không, lúc gặp nó thật, bà nội lại cầu cạnh nó, dâng cho nó mọi thứ ngay cả chức chủ tịch hội đồng quản trị của công ty”.

“Đúng vậy. Trong khi chức đó chúng ta đã thống nhất với nhau là dành cho Pas”. Payu, ba mươi lăm tuổi con trai lớn của Piyada ủng hộ. Cho dù Pasakorn là vai anh nhưng do nhiều tuổi hơn nên Payu chưa bao giờ gọi bằng anh mà chỉ gọi tên ở nhà thay thế.

Pakhinai bày tỏ quan điểm: “Đúng thế! Bà ngoại làm như vậy với Pas sao được? Nếu không tính thằng Pat thì Pas và Nai là hai cháu trai lớn của dòng họ Warakorn. Hơn nữa chúng ta lại làm việc cho công ty từ kho mới tốt nghiệp ở nước ngoài về. Bây giờ tự nhiên cho thằng Pat nhúng tay vào thì thật là không công bằng một chút nào cả. Anh là anh rất ghét cái thằng đó. Trông thấy nó anh chỉ muốn đấm cho nó hộc máu mồm ra. Cái bản mặt của nó khiến người ta thấy ớn, lúc nó bước vào anh đã thấy nóng mắt, buồn nôn rồi. Mà nó lại còn nhìn chúng ta bằng đuôi mắt, cứ như chúng ta là rác rưởi, coi bố mẹ chúng ta như gốc cây, không chịu chắp tay chào dù chỉ một cái. Làm thế nào để dạy cho nó một bài học bây giờ. Anh là anh muốn cho nó sặc máu chó để nó hết cái tính kiêu ngạo đó đi”.

“Thuê bọn đầu gấu đánh cho nó một trận có được không? Bây giờ nó đang nghỉ ở đâu nhỉ? Có ai biết không?”. Puwanarot, chàng trai ba mươi tuổi, người con thứ ba của Pandon hỏi.

“Đừng làm như vậy. Sẽ trở thành tin con cháu giết nhau vì tranh giành tài sản trên trang nhất các báo đấy”. Pawit, con trai lớn của Parada lên tiếng.

“Nếu vậy chúng ta phải làm gì với nó đây?”. Pakhinai hỏi ý kiến mọi người.

“Chắc chắn sẽ có cách chứ. Chúng ta phải nghĩ từ từ”. Puwanarot nêu ý kiến.

Pawit lắc đầu khi thấy không có ai nghe anh. Anh đứng lên, nói: “Tôi về đây. Ai muốn làm chuyện xấu gì thì cứ tự nhiên, tôi xin kiếu. Pit, Prim có về cùng anh luôn không?”. Pawit quay sang hỏi hai em gái.

“Có ạ”. Pitchaporn và Primpau đồng thanh trả lời trước khi đi theo anh trai ra ngoài.

“Anh Pit thật là quá thể. Mới thế đã không chịu được rồi”. Pimlapat và Pimwimon cũng bày tỏ ý kiến.

“Hai đứa không phải cố tỏ ra như vậy đâu. Vừa nãy chị để ý thấy hai đứa nhìn thằng Pat không chớp mắt còn gì. Chẳng phải hai cô cũng thích nó hay sao”. Patrawadee nói rồi chớp chớp mắt, làm như đang đi guốc trong bụng hai cô.

Pimlapat đỏ mặt cãi lại: “Thích cái gì mà thích? Chị đừng có nói linh tinh”.

Pimwimon phụ họa cùng chị gái: “Đúng thế. Đừng có kiếm chuyện với tụi em nhé. Em cũng thấy chị lén nhìn hắn không chớp mắt đấy”.

“Đúng vậy Wadee. Cô đừng có nói người khác. Anh thấy rõ ràng cô cũng lén nhìn nó không chớp mắt. Sao tất cả các cô lại thích nó đến thế nhỉ?”. Pakhinai nói đồng thời đưa ngón tay chỉ một vòng trước khi nói tiếp: “Cái Prim cũng vậy. Mỗi lần anh chửi thằng Pat là nó lại bênh chằm chặp, cứ làm như thằng đó là chồng nó không bằng. Giờ lại đến các cô. Anh xin các cô đừng có làm như không có gì trước mắt anh nữa. Nhìn thấy mà muốn ọe”.

“Không. Chúng em có làm như không biết gì đâu”. Patrawadee cãi.

“Ừ. Cứ chối đi. Đừng để cho anh biết rằng các cô đang lén lút hâm mộ nó nhé. Bằng không anh sẽ cho các cô biết tay”. Pakhinai dọa.

“Trời, anh Pak. Ai mà thích nổi nó được chứ? Nó chỉ là một thằng diễn viên phim khiêu dâm mà thôi. Nhìn thấy là ghê tởm. Bẩn thỉu”. Pimlapat làm điệu bộ muốn nôn.

“Đúng thế. Ai mà lấy cái ngữ ấy làm giống thì sẽ xui xẻo cả bảy đời ấy chứ. Không biết đã qua tay bao nhiễu đứa rồi. Eo ôi, kinh tởm quá!”. Patrawadee không chỉ nói là còn làm điệu bộ như đang nổi gai ốc.

Pimwimon như sợ không bằng hai cô nên nói thêm: “Đúng thế. Chị ghét nó chết đi được. Đồ hư hỏng khiến cho dòng họ mình mất hết danh tiếng. Nếu nó biến mất khỏi thế giới này thật thì vui biết mấy. Đi đâu cũng xấu hổ vì có họ hàng là diễn viên phim khiêu dâm. Úi, nói xong thấy ghê cả mồm”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.