Trong mật thất tối om như mực, hai người chỉ giao thủ một chiêu.
Lý Ngạc Lệ cảm thấy Lý Huyền Y phi thân lao đến.
Y lập tức xuất kiếm.
Một kiếm này của y mang theo thế tất sát.
“Phập” .
Kiếm đã đâm xuyên qua bụng Lý Huyền Y.
Lý Ngạc Lệ đang cả mừng thì Lý Huyền Y đã bức tới, lưỡi kiếm xuyên qua thân thể, nhưng trong nháy mắt Lý Huyền Y đã chế trụ được bảy yếu huyệt của Lý Ngạc Lệ.
Lý Ngạc Lệ kêu lên một tiếng, lập tức toàn thân tê liệt.
Lý Huyền Y đã liều mạng cho kiếm xuyên qua người để sanh cầm y.
Y thở dài:
– Ngươi giết ta đi!
Lý Huyền Y ho khù khụ, khó khăn nói:
– Ta không có quyền giết ngươi.
Lý Ngạc Lệ nghe thấy tiếng từng giọt máu của Lý Huyền Y chảy tong tõng xuống sàn:
– Thì ra ngươi còn liều mạng … liều mạng hơn cả Lãnh Huyết.
Lý Huyền Y thở dốc nói:
– Võ công của ngươi rất cao, nếu ta không hy sinh một chút … làm sao mà bắt được ngươi.
Lý Ngạc Lệ hổn hển nói:
– Với võ công của ngươi, muốn bắt ta thì không dễ … nhưng muốn giết ta, tuyệt đối không khó!
Lý Huyền Y thở dài nói:
– Tại sao các ngươi … cứ động đến là đòi giết người, ngay cả tính mạng của bản thân cũng không ngoại lệ sao?
Hai người tuy không nhìn thấy nhau, nhưng đều rất luyến tiếc đối phương.
Một hồi sau, Lý Ngạc Lệ mới cất tiếng hỏi:
– Lẽ nào cả đời này, ngươi … ngươi chưa từng giết ai?
– Có …
Lý Huyền Y khó nhọc nói:
– Có một người …
Lời còn chưa dứt, lão đã mở cửa mật thất, giải Lý Ngạc Lệ ra ngoài.
Đám bộ thuộc của Lý Ngạc Lệ thấy thủ lĩnh đã bị bắt sống, nên càng không dám vọng động. Bọn Lãnh Huyết thấy Lý Huyền Y đắc thắng, tự nhiên là vui mừng khôn xiết, nhưng chợt thấy bụng lão vẫn còn một thanh kiếm xuyên qua, Lãnh Huyết vội cả kinh lao tới, điểm nhanh trên mấy chỗ gần vết thương, sau đó rút kiếm ra bôi thuốc tiêu độc liệu thương vào.
Lý Huyền Y cười khổ:
– Ta … ta bắt được hắn rồi!
Văn Trương chợt quát lớn:
– Giết cho ta!
Những người theo y tới liền bạt đao xông tới.
Lý Huyền Y tức giận gầm lên:
– Dừng tay!
Tất cả đều đình thủ, quay đầu sang nhìn Văn Trương.
Văn Trương sa sầm mặt xuống hỏi:
– Tại sao vậy?
Lý Huyền Y ưỡn ngực trả lời:
– Người là do ta bắt, ta phải giải y về kinh để xét xử theo đúng pháp luật!
Văn Trương cười lạnh hỏi:
– Ngài dám kháng chỉ ư?
Lý Huyền Y ngẩn người, Lãnh Huyết quay sang gật nhẹ đầu với lão:
– Thánh chỉ vừa mới đến, hạ lệnh phải giết chết Lý Ngạc Lệ.
Lý Huyền Y lộ vẻ hoang mang, chưa kịp nói gì thì một bóng người đã lao tới tấn công hậu tâm Lý Ngạc Lệ. Chỉ thấy y hú dài một tiếng, chân khí hùng hậu tràn khắp nội thể, công phá hết những chỗ huyệt đạo bị phong bế. Huyệt đạo vừa được giải khai, Lý Ngạc Lệ lập tức quay đầu lại, phát hiện kẻ tập kích chính là Quan Tiểu Thú, liền trợn mắt lên nói:
– Các ngươi muốn … diệt khẩu …
Nhưng Quan Tiểu Thú đã nhằm chuẩn tim y đâm một đao, máu của Lý Ngạc Lệ bắn tung toé, chết ngay lập tức.
Lý Huyền Y và Lãnh Huyết biết dụng ý của Phó Tông Thư, chuyện này đã xôi hỏng bỏng không nên muốn giết Lý Ngạc Lệ để diệt khẩu, nhưng không ngờ Lý Ngạc Lệ sớm đã dự liệu được điều này, đem nội tình ra tiết lộ cho Lãnh Huyết và Lý Huyền Y đến quá nửa.
Lý Huyền Y trợn mắt nhìn Quan Tiểu Thú, tức giận gằn giọng quát:
– Đồ tiểu nhân!
Quan Tiểu Thú lùi lại một bước:
– Ta chỉ nghe chỉ hành sự mà thôi.
Lãnh Huyết tiến lên thêm một bước, lúc này chàng thật sự muốn giết chết tên tiểu nhân bỉ ổi này hơn bất cứ ai, nhưng chợt nghe Đinh Thường Y kêu lên:
– Tiểu Thú!
Thì ra Đường Khẩn đã nói cho Đinh Thường Y biết y chính là đệ đệ của Quan Phi Độ.
Quan Tiểu Thú thấy một nữ tử mặt phấn, mày ngài, dung mạo như hoa như ngọc gọi tên mình, cũng không biết là ai. Cao Phong Lượng liền nói:
– Tiểu Đạn Tử, đây chính là hồng phấn tri kỷ của đại ca ngươi, Đinh Thường Y Đinh cô nương, lệnh huynh … đã nhờ Đinh cô nương chăm sóc ngươi.
Quan Tiểu Thú biết Lý Ngạc Lệ đã tiết lộ bí mật Khô Lâu Họa với Lý Huyền Y và Lãnh Huyết, chuyện này mà thất bại, họ Lý nhất định sẽ giết gã diệt khẩu, vì vậy gã mới tiên hạ thủ vi cường, giết chết Lý Ngạc Lệ. Gã cũng biết Lãnh Huyết và Lý Huyền Y sẽ không bỏ qua cho gã, bởi vậy, thấy trong đám người bọn Lãnh Huyết tự nhiên có người nhận là “người nhà”, thì cả mừng lao lên nói:
– Đinh tỷ tỷ, đại ca cũng từng nói về tỷ với đệ rồi!
Lãnh Huyết thấy thế, biết Đinh Thường Y sẽ chấp ý bảo vệ cho người thân duy nhất của Quan Phi Độ, nên cũng không muốn gây thêm phiền phức. Văn Trương thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành liền cao giọng nói:
– Bãi giá.
Nói đoạn liền bỏ đi cùng với đám binh lính khôi giáp sáng ngời.
Lý Huyền Y băng bó vết thương xong liền cho bộ hạ của Lý Ngạc Lệ lần lượt ra đi, còn chuẩn bị mọi thứ trong nha môn để giải thích rõ ràng với hương dân bá tánh. Lão là người trong công môn, đối với những chuyện này thành thạo có dư, huống hồ lại có Lãnh Huyết bên cạnh giúp đỡ, thật chẳng khác gì cưỡi xe nhẹ đi đường quen vậy.
Nghĩ đến niềm vui của những bá tánh đang ngày đêm lo lắng mất ăn mất ngủ vì kỳ hạn sắp tới được biết tin miễn thuế, Lý Huyền Y và Lãnh Huyết đều cảm thấy có đôi phần an ủi.
Đến nửa đêm họ với trở về Thần Uy Tiêu Cục. Lý Huyền Y, Lãnh Huyết đều thụ thương khá nặng, hai người đỡ nhau đến gần tiêu cục đã nghe thanh âm vui mừng hớn hở của Cao Phong Lượng:
– Đến đây, nhanh nhanh thay biển hiệu cho ta … chúng ta đã là tiêu cục được hoàng thượng tứ phong rồi đó.
– Dũng sư đệ, mau đem danh sách các giang hồ bằng hữu, hương thân phụ lão ở cả vùng này đến đây, sáng mai chúng ta còn phải đi phát thiệp …
– Hoàng thượng thật là thánh minh, trời cao có mắt, cuối cùng thì ta cũng không làm nhục danh dự mà tiên phụ đã bao công gầy dựng!
Lý Huyền Y và Lãnh Huyết thấy Cao Phong Lượng dường như đã quên hết thương thế và mệt mỏi, đứng chỉ huy đám người nhà kết đèn chăng hoa, trong lòng đều không khỏi cảm xúc bồi hồi.
Lãnh Huyết nói:
– Bao nhiêu là nhân mạng, bao nhiêu là oan khuất, chút nữa thì phải vong mệnh thiên nhai, vậy mà một đạo Thánh chỉ đã có thể bù đắp tất cả, làm cho y quên hết tất cả … chẳng trách mà người ta nói:
tính mạng của bình dân bá tánh không bằng một cái hắt hơi của người giàu sang phú quý.
Lý Huyền Y khuyên giải:
– Cao cục chủ không nhớ cừu, không nhớ hận, cảm ân không nhớ oán đó là tác phong quân tử, tấm lòng rộng lượng của ông ta.
Hai người sải bước đến cửa lớn, chợt nghe Đường Khẩn hỏi Cao Phong Lượng:
– Cục chủ, Ngô Thắng … Ngô tiêu đầu vẫn còn trong ngục, không biết …
Chỉ nghe Cao Phong Lượng nói với vẻ không vui:
– Không cần lo cho y nữa! Hoàng thượng tự sẽ phái người tra rõ ngọn ngành, sớm muộn gì cũng sẽ thả y ra mà thôi, có nôn nóng cũng chẳng được việc gì!
Đường Khẩn ngập ngừng nói:
– Nhưng … Ngô tiêu đầu và chúng ta bị bắt vì cùng một tội, theo ý cũng phải cùng được thả mới đúng … chúng ta có cần phái người đi điều tra xem sao không?
Cao Phong Lượng chẳng mặn mà gì nói:
– Điều tra? Hoàng thượng đã nói sẽ điều tra ngọn ngành sự việc, chúng ta nếu còn đa sự, vạn nhất kích nộ hoàng thượng, mọi người đều sẽ chẳng được sống những ngày tốt đẹp nữa đâu!
Thời gian này ông ta đã phải sống những ngày hết sức khó khăn, giờ nghĩ lại vẫn thấy kinh sợ.
Lãnh Huyết đưa tay vẫy Đường Khẩn, Cao Phong Lượng bởi bận rộn chỉ huy gia nhân treo đèn kết hoa nên không để ý thấy bọn Lãnh Huyết đã đến. Đường Khẩn liền dẫn Lãnh Huyết và Lý Huyền Y lên lầu, châm trà rồi gượng cười nói:
– Tôi đi mời Cục chủ đến.
Lãnh Huyết vội nói:
– Bất tất. Ông ta … cũng đang rất bận rộn.
Lúc này, chợt thấy một nữ tử thanh lệ đáng yêu nhảy ra. Nữ tử này chính là Cao Hiểu Tâm. Đường Khẩn liền giới thiệu nàng với Lý Huyền Y và Lãnh Huyết. Cao Hiểu Tâm lấy ra một tấm vải trắng đã ngả vàng nói:
– Đây là thứ mà đám quan sai của Lý Ngạc Lệ muốn tìm, nhưng tiểu nữ thật không biết nó có gì đặc biệt cả?
Lý Huyền Y ồ lên một tiếng nói:
– Đây là vải liệm thi của ông nội cô nương?
Lãnh Huyết cười khổ:
– Chúng ta cũng không biết …
Nói đến đây, tâm niệm chợt động, liền cho tay vào người lấy ra món đồ mà Nhiếp Thiên Sầu đã đưa cho chàng, mở ra xem thử. Chỉ thấy trên tấm da này có thêu hơn chục cỗ bạch khô lâu đang dự một buổi yến tiệc, nhưng các đình đài lầu các, thủy tạ, mộc kiều đều chưa thêu xong.
Cao Hiểu Tâm khẽ kêu một tiếng:
– Thật đáng sợ …
Lãnh Huyết biết trong tay mình đang cầm tấm da được lột ra từ những hán tử vô tội, nhưng lại không biết nó có tác dụng gì, trong lòng vô cùng khó chịu, liền tiện tay quẳng nó lên bàn.
Không ngờ, Khô Lâu Họa và vải liệm thi vừa tiếp úc với nhau, thì liền phát ra lân quang. Lãnh Huyết vội đem hai tấm đặt chồng lên nhau, rọi dưới ánh đèn xem xét, chỉ thấy các đường biên hoàn toàn trùng khít, hơn nữa trên Khô Lâu còn xuất hiện rất nhiều ký hiệu lân quang chi chít khắp bức họa.
Lý Huyền Y thở dài tán thưởng:
– Vị đại sư xăm mình này quả thật không hổ là danh sư trong nghề, người đã chôn lâu rồi, nhưng vải liệm thi bó chặt, chỉ cần dựa vào tấm họa da người thêu lại theo ký ức mà vẫn có thể làm ám ký xuất hiện, quả thật đúng là quỷ thủ thần công!
Bức Khô Lâu Họa này là do Phó Tông Thư bảo Lý Trù Trung thêu lại theo hồi ức của lão, đương nhiên so với bức hoạ trên ngực Cao Sở Thạch đại đồng tiểu dị, vì vậy nên khi ghép với tấm vải liệm thi liền có một tác dụng kỳ lạ, những ám ký biểu thị phòng thủ trong hoàng cung đều lần lượt hiện ra trước mắt Lãnh Huyết và Lý Huyền Y.
Lãnh Huyết vui mừng nói:
– Ta mang nó về cho Gia Cát tiên sinh … Chợt chàng dúi cả vải liệm thi lẫn Khô Lâu Họa vào tay Cao Hiểu Tâm, nghiêng tai lắng nghe.
Chỉ nghe dưới lầu truyền lên tiếng vó ngựa chậm rãi, đến ngõ gần Thần Uy Tiêu Cục thì nghe đến bịch một tiếng, dường như đã có vật nặng gì rơi xuống từ trên mình ngựa.
Lãnh Huyết và Lý Huyền Y đều vọt dậy, mở bật cánh cửa sổ hướng về phía nam nhìn xuống, chỉ thấy trong ngõ có một con ngựa, trên lưng ngựa vẫn còn dính máu. Dưới đất có một người ngã gục xuống đống tuyết, tuyết trắng bị nhuốm đỏ một vạt lớn.
Người này đầu tóc đen tuyền.
Lý Huyền Y đưa mắt nhìn Lãnh Huyết, đoạn tung mình nhảy xuống đỡ người kia dậy, kinh hãi nói:
– Nhiếp Thiên Sầu!
Người bị thương thở yếu ớt như tơ, chính thị là Bạch Phát Cuồng Nhân Nhiếp Thiên Sầu.
Miệng, mũi, tai Nhiếp Thiên Sầu đều có máu đen chảy ra, lão cố gắng mở to hai mắt, khó nhọc nói:
– … Huynh đệ … của ta … bọn Vương Mệnh Quân … bọn chúng … lừa ta luyện chế lại Tam Bảo Hồ Lô … rồi hạ độc … ta … hận …
Đoạn hú lên một tiếng hú cô độc cuối cùng, tuyệt khí mà chết, mái tóc đen tuyền cũng chuyển thành bạc trắng.
Lãnh Huyết nắm chặt đôi tay đã lạnh buốt của Nhiếp Thiên Sầu, lớn giọng nói:
– Ta nhất định báo cừu cho ngươi!
Trong lòng chàng thầm hối hận, cảm thấy cái chết của Nhiếp Thiên Sầu đều do mình muốn tác hợp cho y và huynh đệ cũ hòa hợp trở lại mà ra cả, chẳng ngờ bọn Vương Mệnh Quân chết cũng không đổi tính, hại chết Nhiếp Thiên Sầu, lại còn đoạt được cả Tam Bảo Hồ Lô nữa.
Lúc này, Đường Khẩn cũng nhảy xuống, gã thấy Nhiếp Thiên Sầu máu loang tuyết địa, nhất thời cũng ngây người ra.
Lý Huyền Y quay sang nói với Lãnh Huyết:
– Ta sẽ đi bắt Vương Mệnh Quân với cậu. Giờ cậu hãy đi lấy Khô Lâu Họa và vải liệm thi, ta và Đường huynh đệ chôn cất cho Nhiếp Thiên Sầu rồi tính tiếp.
Lãnh Huyết trong lòng vừa tịch mịch lại vừa căm phẫn, chỉ nói một tiếng:
– Được!
Đoạn phi thân lên mái nhà, đang định bay vào trong lầu thì chợt nghĩ tới vết thương nơi bụng Lý Huyền Y, thương thế của lão rất nặng, không tiện chịu lạnh quá lâu, cũng không nên để lão phải đào đất chôn người, dù có muốn đào, cũng phải cùng chàng đào mới đúng.
Nghĩ đến đây, chàng liền tung mình quay lại chỗ cũ, chợt thấy Lý Huyền Y nói mấy câu gì với Đinh Thường Y, sau đó nắm chặt tay, rút thanh thúy ngọc kiếm của Lý Ngạc Lệ ra đâm nhanh về phía Đường Khẩn.
Võ công của Đường Khẩn kém xa Lý Huyền Y, mới tránh được một kiếm đã lảo đảo ngã phịch xuống nền tuyết, Lý Huyền Y miệng lẩm nhẩm gì đó, đoạn vung kiếm chém xuống.
Lãnh Huyết vội kêu lớn:
– Kiếm hạ lưu nhân.
Lời chưa dứt thì người đã bổ tới, gạt kiếm của Lý Huyền Y ra.
Lý Huyền Y thu kiếm, chỉ vào Lãnh Huyết nói:
– Không liên can tới cậu!
Lãnh Huyết không ngờ Lý Huyền Y trước giờ chưa từng giết người nay lại hạ độc thủ với Đường Khẩn, ngạc nhiên nói:
– Tại sao ngài làm vậy?
Chỉ thấy trên mặt Lý Huyền Y lộ ra vẻ đau thương cực độ. Đường Khẩn ở dưới đất kêu lớn:
– Ông ta nói Lý Trù Trung là nhi tử của ông ta! Ông ta nói Lý Trù Trung là nhi tử của ông ta!
Lãnh Huyết ngạc nhiên nói:
– Ngài nói muốn giết một người, thì ra là muốn báo thù cho Lý Trù Trung?
Lý Huyền Y cười thảm:
– Ta chỉ có một đứa con trai là Trù Trun, bởi không muốn nó theo ta đi vào tử lộ, cùng ta sống cuộc sống nghèo đói nay đây mai đó nên mới nhờ Phó đại nhân tìm một nhà phú quý để nuôi dưỡng. Phó thừa tướng đã giao Trù Trung cho Lý Ngạc Lệ, nhưng không ngờ lại bị tên tiểu tử này giết chết … ta biết con ta làm trăm điều không đúng, song ta chỉ có một đứa con trai, ta không thể không báo thù cho nó được!
Lãnh Huyết vọt người lao đến đứng chắn trước mặt Đường Khẩn:
– Nhi tử của ngài bị giết toàn bộ là do Lý Ngạc Lệ đã chiều hư hắn, ngài phải đi tìm Lý Ngạc Lệ mà hỏi tội mới đúng, Đường Khẩn vô tội!
Lý Huyền Y đau đớn nói:
– Ta biết hắn vô tội, nhưng mạng của hắn nhất định phải đền cho con trai ta … Lý Ngạc Lệ đã chết, hắn cũng phải chết!
Lãnh Huyết cười lạnh nói:
– Tôi còn tưởng rằng ông làm gì cũng công chính nghiêm minh, thì ra động đến tư tình thì cũng bất phân phải trái, lạm sát vô tội!
Lý Huyền Y dương kiếm quát lớn:
– Đó là vì cậu không có con trai! Cuộc chiến của ta với hắn là cuộc chiến của những người trong võ lâm, không liên quan gì đến quốc pháp!
Lãnh Huyết thở dài nói:
– Tôi không thể để hai người quyết đấu, bởi y tuyệt đối không phải đối thủ của ngài!
Lý Huyền Y cười khổ:
– Phổi của ta đã hỏng hết cả, hơn nữa còn vừa bị một kiếm đoạn trường, hắn muốn giết ta cũng không phải chuyện khó!
Lãnh Huyết cũng cười thảm nói:
– Tôi cũng đã thụ trọng thương, chúng ta vừa hay là một cặp thiên tàn địa khuyết.
Nếu ngài muốn quyết đấu với y thì hãy thắng thanh kiếm của tôi trước đã!
Lý Huyền Y thở dài:
– Ta không muốn giết cậu.
Lãnh Huyết lập tức nói:
– Vậy hãy tha cho Đường Khẩn!
Lý Huyền Y ho lên khù khù, ho như muốn đứt từng khúc ruột ra vậy, một hồi lâu sau mới nói:
– Không! Ta không thể không giết hắn!
Đoạn cử kiếm đâm về phía Đường Khẩn.
Lãnh Huyết vung kiếm lên, gạt đỡ một kiếm của Lý Huyền Y.
Lý Huyền Y vừa ho vừa lảo đảo, tung người lao vọt qua Lãnh Huyết, tấn công Đường Khẩn.
Lãnh Huyết vội lăn người xuống đất xuất kiếm, lại đỡ thêm một kiếm nữa.
Trước buổi bình minh, tuyết rơi càng dày đặc, hàn khí run người.
Lý Huyền Y không ngừng ho, phảng phất như lão không thể kềm chế nổi sát khí trên kiếm và khí lạnh của buổi sáng sớm xâm nhập vào cơ thể.
– Cậu hà tất phải khổ sở ngăn chặn ta làm gì?
– Ngài hà tất phải giết một người không có tội?
Lý Huyền Y thở dài xuất kiếm, Lãnh Huyết vẫn vươn kiếm ngăn cản. Lý Huyền Y hồi kiếm đâm ngược lại, vạch một đường dài trên người chàng.
Lý Huyền Y đả thương Lãnh Huyết là muốn chàng tránh ra, để cho lão dễ dàng giết chết Đường Khẩn, chẳng ngờ lại làm tính liều mạng của Lãnh Huyết nổi lên. Chàng hú một tiếng dài, huy kiếm tấn công Lý Huyền Y như vũ bão.
Lý Huyền Y ho khù khụ, giương kiếm phản kích.
Tuyết hoa phiêu phiêu.
Tuyết rơi dày đặc.
Những bông tuyết rơi trên người họ đều biến thành những đóa hoa máu, những vết thương trên người Lãnh Huyết và Lý Huyền Y đều vỡ ra, máu chảy không ngừng.
Đường Khẩn thấy Lãnh Huyết một mực vẫn đứng trước mặt gã, bảo hộ cho gã. Chỉ thấy kiếm quang loang loáng, không ngừng vang lên tiếng binh khí chạm nhau, Đường Khẩn lo lắng kêu lên:
– Để lão giết tôi đi, Lãnh tứ gia …
Nhưng Lãnh Huyết vẫn kiên quyết không lui.
Lý Huyền Y ho càng lúc càng dữ dội, tựa như một chiếc ống bễ lò bị hỏng vậy, lúc nào cũng có thể thổi ra một hơi cuối cùng, sau đó thì vỡ vụn.
Lý Huyền Y mấy lần muốn vượt qua Lãnh Huyết, truy sát Đường Khẩn.
Nhưng lão không thể phá nổi phòng tuyến của chàng.
Muốn giết Đường Khẩn, trước tiên phải đánh ngã Lãnh Huyết.
Thế nhưng Lãnh Huyết là người không thể đánh ngã.
Muốn đánh ngã chàng, chỉ có một cách duy nhất, đó là giết chết chàng.
Chỉ là càng đánh, thì sức sống, sự dẻo dai, nhẫn nại của Lãnh Huyết càng được kích phát. Lãnh Huyết càng đánh càng dũng mãnh, dù cho máu của chàng chảy càng lúc càng nhiều.
Võ công của Lý Huyền Y bác đại tinh thâm, biến hóa khôn lường, công lực cũng cao hơn Lãnh Huyết rất nhiều, vì vậy càng đánh, võ công cao diệu của lão càng được phát huy.
Có điều, cho dù là người có võ công cao hơn Lãnh Huyết gấp ba lần cũng khó mà ứng phó nổi cách đánh liều mạng của chàng.
Hai người khổ chiến trong con ngõ nhỏ cạnh Thần Uy tiêu cục.
Hoa tuyết bay bay.
Trời dần dần hửng sáng.
Lúc này, Đường Khẩn đã bị bức đến sát chân tường. Lãnh Huyết vẫn đứng chắn trước mặt Đường Khẩn. Lý Huyền Y đứng đối diện với hai người và lầu các của Thần Uy Tiêu Cục.
Đột nhiên Lý Huyền Y hú dài một tiếng, tung người lao vọt lên không.
Một chiêu này từ cao giáng xuống, khí thế kinh người, không gì cản nổi. Lãnh Huyết không ngờ Lý Huyền Y lại thi triển thế đánh tất sát này, trong lòng thoáng hiện ý nghĩ tàn nhẫn:
“Ông giết ta, ta cũng giết ông, tuyệt đối ta không để ông giết Đường Khẩn!” Nghĩ đoạn, chàng quát lớn một tiếng, cả người lẫn kiếm bay lên không trung.
“Phập!”.
Kiếm từ trên đâm xuống, xuyên qua lồng ngực Lý Huyền Y.
Nhưng thế bổ tới của Lý Huyền Y vẫn không ngừng, lão bổ về phía lầu các. Thì ra một kiếm vừa rồi không phải để tấn công Lãnh Huyết.
Lý Huyền Y lao vào trong lầu.
Lãnh Huyết kinh hãi nhìn qua, chỉ thấy Quan Tiểu Thú đang dùng một thanh trủy thủ đâm vào bối tâm Đinh Thường Y, còn một kiếm của Lý Huyền Y thì đâm vào sống lưng Quan Tiểu Thú.
Trong một sát na, Đinh Thường Y ngã xuống, Quan Tiểu Thú cũng ngã xuống, Lý Huyền Y cũng buông kiếm ngã xuống, trong lầu vang lên tiếng kêu kinh hãi của Cao Hiểu Tâm.
Điểm bất đồng là Lý Huyền Y vẫn còn bên ngoài cửa sổ, vì vậy thân hình lão rơi thẳng xuống đất chứ không rơi vào trong.
Lãnh Huyết đau đớn lao tới ôm lấy Lý Huyền Y.
Trước ngực lão lòi ra một mũi kiếm, chính là kiếm của Lãnh Huyết. Lý Huyền Y nhìn chàng, trong mắt tựa hồ như có thiên ngôn vạn ngữ mà không nói ra được, cuối cùng ho lên một tiếng. Cùng với tiếng ho, máu cũng theo đó mà ộc ra, sinh mạng Lý Huyền Y cũng theo đó mà chấm dứt.
Lãnh Huyết ôm chặt Lý Huyền Y, chỉ hận người chết không phải là mình.
Chàng biết Lý Huyền Y muốn nói gì.
Lão không phải muốn giết Lãnh Huyết, mà vì liếc nhìn thấy Quan Tiểu Thú đang hạ độc thủ với Đinh Thường Y, không kịp lên tiếng cảnh báo, nên định phóng lên ngăn cản, nhưng Lãnh Huyết lại tưởng lão định toàn lực tấn công, liền hạ thủ giết lão.
Lý Huyền Y cuối cùng cũng giết người. Hôm nay là lần đầu tiên lão giết người, cũng là ngày chết của lão.
Lãnh Huyết ôm chặt thi thể của Lý Huyền Y, quỳ trên nền tuyết lạnh, hai mắt như nhòa đi, hoa tuyết phủ trắng mái đầu và đôi vai chàng.
Ở trên lầu, Cao Hiểu Tâm vừa khóc vừa nói vói Đường Khẩn:
– Tiểu Đạn Tử … y … y định thừa cơ các người đang đánh nhau, cướp đi vải liệm thi và Khô Lâu Họa, nhưng Đinh tỷ tỷ không cho … y liền giả bộ bỏ qua … đột nhiên xuất thủ đâm Đinh tỷ tỷ một đao …
Đường Khẩn đỡ phía sau Đinh Thường Y dậy, thân thể nàng vẫn mềm mại, ấm áp, máu không ngừng chảy ra từ trước ngực, chẳng bao lâu sau thì máu cũng chảy hết, người cũng trở nên ngọc nát hương tàn.
Đường Khẩn biết tại sao mà nàng mất đi sinh mạng.
Không phải vì Quan Tiểu Thú.
Mà là vì Quan Phi Độ.
Hết