“Nghệ thuật pha lê và pha lê nghệ thuật là hai khái niệm khác nhau.” – chị Ngô mang ra một chiếc hộp vuông vức chừng bảy mươi centimet.
Chiếc hộp được bọc bằng gấm, hình như là gấm Tứ Xuyên, thêu đôi uyên ương bơi giữa hồ sen, nổi bật trên nền đỏ, thoạt nhìn khá sang trọng xinh đẹp. Bên trong không phải gấm vàng mà là vải nhưng màu đỏ tía.
“Nghệ thuật pha lê cũng là tác phẩm nghệ thuật, có ép hoa, chạm khắc, vẽ màu, thổi cát, ép hai lớp và khảm nạm vân vân,… Chồng tôi thường nói đó là vẽ tranh lên pha lê. Mà tác phẩm pha lê nghệ thuật là điêu khắc tượng bằng chất liệu pha lê. Biểu hiện nỗi lòng của chủ tác phẩm thông qua quá trình chế tác tạo hình.”
Hàn Băng gật đầu, bắt đầu nghe say mê.
“Chồng tôi đã từng làm hai thứ này. Nhưng lúc bắt đầu chủ yếu tập trung vào tác phẩm pha lê nghệ thuật.” – chị Ngô nói tiếp – “Năm đó ông ấy còn mở triển lãm nữa.”
“Triệu tiên sinh chọn nghề rất đặc biệt đấy.” – Hàn Băng nói tự đáy lòng – “Pha lê dễ vỡ, nên làm tác phẩm nghệ thuật sẽ càng khó hơn đúng không?”
“Chính vì dễ vỡ nên mới càng phải nên quý trọng. Lúc chế tạo cũng phải cần tập trung tinh thần hơn, tỉ mỉ hơn, cẩn thận hơn, khiến người ta nhìn nhiều lần hơn để cảm thụ vẻ đẹp của nó.” – chị Ngô nói xa xăm – “Đối đãi với tác phẩm pha lê nghệ thuật nhất định phải vô cùng cẩn thận và nâng niu, nếu như vỡ thật, không thể nào hình dung được cái cảm giác đau lòng đó đâu.”
“Sau này sao lại đổi nghề?”
“Bởi vì làm nghệ thuật khá tổn hao tâm sức, mà chẳng kiếm được bao nhiêu.” – chị Ngô cười – “Có phải nghe sặc mùi tiền quá không?”
“Chỉ do lựa chọn mà thôi, tiền cũng đâu là tội ác.” – Hàn Băng liếc nhìn chiếc hộp, lảng sang chuyện khác – “Đây là tác phẩm đầu của Triệu tiên sinh ạ?”
“Đúng vậy, là tác phẩm đỉnh cao của ông ấy, sau đó ông ấy đột nhiên đổi nghề. Bốn bức tường nghệ thuật này là một bộ, tên là mỹ nhân pha lê, được mô phỏng theo Tứ Đại Mỹ Nhân của Trung Quốc.”
Chị Ngô vừa nói vừa vén tấm lụa dệt giả cổ điển màu sắc rực rỡ trên mặt lên, Hàn Băng không thể không xuýt xoa. Chúng ta có thể không biết, có thể không hiểu nghệ thuật chân chính, nhưng đó là một sức mạnh truyệt đối có thẻ kiến lòng người rung động.
Bốn pho tượng pha lê nằm lẳng lặng trong hộp, trong suốt lóng lánh toát lên phong cách truyền thần Trung Quốc, hơn hết là đường nét tinh xảo mà nhu hòa. Không cần để ý đến chi tiết kỹ càng, người ta vẫn có thể vừa liếc nhìn thôi thì đã nhận ra ngay Tứ Đại Mỹ Nhân này là ai.
Gấm Tứ Xuyên rực rỡ và lớp lót mềm mại sang trọng tựa như một lớp huỳnh quang mơ hồ bao bọc, khiến bốn tác phẩm pha lê nghệ thuật càng lung linh rực rỡ, dưới mỗi góc độ khác nhau lại phản chiếu ánh sáng khác nhau, cứ như Tứ Đại Mỹ Nhân kia đã sống lại. Nhìn kỹ nơi trái tim Tứ Đại Mỹ Nhân dường như có một dòng máu đỏ mơ hồ, mang một nét đẹp mơ hồ, mang một nét đẹp thê lương. Lẽ nào do lớp lót màu đỏ và ánh đèn phối hợp với nhau tạo thành?
Không kìm lòng được, Hàn Băng đưa tay định cầm tác phẩm pha lê kia lên xem. Nhưng khi đầu ngón tay cô còn chưa chạm đến thì chị Ngô đã la lên: “Đừng chạm vào!”
Hàn Băng giật mình, hơi bối rối. Sắc mặt chị Ngô lập tức dịu xuống, khẽ nói: “Tôi xin lỗi đã làm cô sợ, có điều món đồ này là vật báu của chồng tôi, bất kể đi đâu cũng mang theo, ngày đêm không rời người, hơn nữa không cho người khác chạm vào, nói sẽ bị dính mồ hôi.”
“Là tôi lỗ mãng.” – Hàn Băng vội chân thành xin lỗi.
Có lẽ chất liệu làm nên Tứ Đại Mỹ Nhân này không quý giá, nhưng đối với nghệ sĩ mà nói, ý nghĩa và tâm sức bỏ ra lớn hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này. Lẽ nào cuộc cãi vã trong phòng ngủ vừa rồi là vì chị Ngô muốn cho cô xem nhưng Triệu tiên sinh không muốn sao? Nhưng lúc nào cũng mang theo món đồ này bên cạnh ngày đêm không rời, thì có quá khoa trương không?
“Tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi.” – chị Ngô lại bất chợt hạ giọng xuống – “Tác phẩm nghệ thuật chân chính có linh tính, cho nên mới phải đặt trên cao, tránh xa con người, không thể chạm vào. Nếu không, nó hút được linh hồn và huyết khí của con người, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.”
Đáng lẽ lời nói cũng bình thường, nhưng chị Ngô lại nói với giọng u ám. Hàn Băng chỉ thấy trên lưng sởn gai ốc. Nếu lúc này cô còn thấy chị Ngô bình thường thì cô mới không bình thường đó. Cảm xúc chị Ngô rất thất thường, thần kinh cũng không ổn định, tựa như đang đứng bên rìa sụp đổ.
Như vậy khách sạn đột nhiên bắt giam người ta liệu có liên quan gì đến chị Ngô không? Khách sạn này giam người hay thả người có theo quy luật nào không?
Đang duy nghĩ, trong phòng ngủ đột nhiên vang lên một tiếng ầm, giống như có vật gì rơi xuống đất, lại như có vật gì đó nện mạnh vào lòng Hàn Băng vậy.
Thần kinh Hàn Băng lâm vào căng thẳng, suýt nữa nhảy bật lên.
“Không sao đâu, có lẽ ông ấy muốn uống nước thôi. Tôi đi xem thử.”
Chị Ngô dịu dàng vỗ vỗ tay Hàn Băng, đầu ngón tay lạnh lẽo khiến Hàn Băng cảm thấy có một dải băng từ tay cô len lỏi vào tận xương tủy, bất giác rùng mình.
Thấy chị Ngô vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại, lòng cô càng thêm tràn ngập sự ngờ vực. Tại sao kéo kín rèm cửa sổ, ngay cả một chút ánh trăng cũng không chiếu lọt? Hơn nữa, vì sao trong phòng không bật đèn? Cô chỉ thấy tối đen như mực, giống như đó là cổng vào dẫn đến một thế giới khác.
Lại cúi đầu nhìn tác phẩm pha lê nghệ thuật đặt trong chiếc hộp tinh xảo, cô sợ đến mức trái tim lập tức giật thót, thậm chí quên cả việc thở.
Chiếc hộp nằm ngang trên bàn, cảm giác rực rỡ này biến thành lạnh lẽo vô tận. Trên mặt Tứ Đại Mỹ Nhân không có mắt mũi miệng, nhưng Hàn Băng thấy rõ ràng, các nàng… dường như đang nhoẻn môi cười tươi với cô. Sóng mắt liếc ngang, lóe lên tia sáng sắc bén.
Hàn Băng vốn định dò la Triệu tiên sinh thần bí kia, dù sao ông ta vẫn chưa từng lộ diện. Tuy ông Trương khuân vác nói từng gặp người đàn ông bệnh nặng đó nhưng hiện tại ông Trương đã biến mất, ai biết là thật hay giả chứ.
Nhưng giờ phút này Hàn Băng chỉ cảm thấy đôi mắt dịu dàng không hề tồn tại của Tứ Đại Mỹ Nhân kia dường như đang nhìn cô với vẻ ác ý. Dù cô đứng lên chạy đến nơi cách xa cái bàn, nhưng sóng mắt kia vẫn rơi trên khắp người cô. Cô sợ đến mức chân tay như bũn rũn, mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa.
Bản năng bẩm sinh khi gặp nguy hiểm khiến cô từ bỏ kế hoạch truy xét, quyết định lập tức rời khỏi phòng chị Ngô.
Cô không dám đi thang máy, chạy đến mở cửa. Nhưng cách cửa lại khóa ba vòng, cô vặn rất lâu mới mở ra được. Quay đầu nhìn lại, thấy cửa phòng ngủ vẫn đang đóng chặt, không mở ra. Mà ánh mắt khẽ cười của Tứ Đại Mỹ Nhân kia vẫn khóa chặt lấy cô, khiến cô sợ đến mức bỏ chạy không dám quay đầu nhìn lại.
Ầm một tiếng, cửa phòng sau lưng cô đóng sầm lại, giống như có ai đó đóng mạnh lại một cái vậy. Hàn Băng chắc chắn mình rất nhẹ tay, lẽ nào là gió ư?
Nhiều chuyện! Một giọng nữ bỗng vang lên sau tai cô.
Quay ngoắt lại, chẳng có gì cả. Nhưng trước mắt và trong đầu cô lại hiện ra một khuôn mặt không có mắt mũi miệng đang nhìn trừng trừng vào cô.
Nhiều chuyện! Giọng nữ kia lại vang lên.
Hàn Băng muốn chạy. Cầu thang ngay trước mắt nhưng cô thoáng lảo đảo suýt nữa ngã xuống. Cúi đầu nhìn, lại phát hiện chân của cô dính và sàn nhà. Nền đất hơi xám, giống như tờ giấy bị đốt thành tàn tro, dán chân cô dính chặt với sàn nhà.
Cần có lòng từ bi. Hàn Băng cố nhớ lại những chữ này. Trạng thái dị thường rất đau khổ, ngoại trừ những ác hồn trút giận sang người khác, đại đa số chẳng qua chỉ tìm kiếm giúp đỡ thôi. Nếu người thân mình rơi vào tình cảnh này, cô có sợ không? Có đau lòng không? Lời nói của bác sĩ Cát vang lên bên tai cô.
Nỗi sợ hãi chằng hề giảm xuống, nhưng trong thoáng chốc, lòng cô đã trấn tĩnh lại một chút. Cho nên cô phát hiện tất cả chuyện này đều không có thật, cô bị bóng đè rồi. Không hề có điềm báo, cô bị bóng đè rồi.
Ra sức vùng vẫy nhưng ánh mắt hung tợn kia lại càng lúc càng mãnh liệt, chúng ào ạt nhào đến như muốn nhấn chìm và bức tử cô.
Nhiều chuyện! Nhiều chuyện! Nhiều chuyện! Tiếng nói này không ngừng vang lên, chát chúa dần dần khiến cô không nghe rõ những âm thanh khác.
Hay là… tôi giúp cô nhé? Vất vả lắm trong nội tâm cô mới cô thốt ra được những lời này. Nhất thời, trái tim đập cuồng loạn như không thể điều hòa lại được nữa, cổ họng như bị bóp nghẹn rất lâu, không thể hít thở lại đột nhiên cảm thấy không khí trong lành. Giống như cô đã sống lại, leo ra khỏi phần mộ chết chóc.
Đôi mắt bừng sáng, cô mở choàng mắt, phát hiện mình nằm trên ghế salon ngủ thiếp đi, trên người đang đắp một chiếc chăn đơn. Có hơi đau một chút, hình như đã bị sái cổ.
“Cô bé này hôm qua ngủ không ngon sao?” – tiếng chị Ngô vang lên bên cạnh – “Tôi chỉ vào cho chồng tôi uống nước một lát, vậy mà cô lại ngủ thiếp đi.”
“Tại sao không gọi tôi dậy?”
Hàn Băng rũ mắt xuống, ngoài mặt nhìn có vẻ hơi ngượng ngùng nhưng thực chất là che giấu nghi vấn trong ánh mắt.
Nếu như sau khi đi vào phòng ngủ cô mới bị bóng đè, nói cách khác chuyện trước đó là thật. Mà lúc này chị Ngô mặc một bồ đồ màu xanh chói mắt, khiến khuôn mặt thêm tái nhợt, trở nên rất đáng sợ.
Đang yên đang lành sao lại thay đồ? Là muốn khoe khoang giàu có hay có nguyên nhân khác?
Trong lúc vô tình Hàn Băng nhìn về phái phòng ngủ, thấy cửa phòng ngủ lại chỉ khép hờ, có điều rèm cửa sổ vẫn được kéo kín mít. Ánh sáng mờ mờ soi vào một bóng dáng béo ú ngồi tựa vào xe lăn. Hơi thở vẫn khó nhọc như vừa rồi, nhưng mặt mũi lại mơ hồ.
Cúi đầu nhìn xuống, lại thấy tượng Tứ Đại Mỹ Nhân vẫn đang ở trong hộp, đặt trên bàn trà. Tuy không xuất hiện nụ cười quái dị lúc cô bị bóng đè nữa, nhưng màu đỏ kia vẫn còn. Nó rất nhạt nhưng không hiểu tại sao lại khiến người ta có cảm giác kinh hồn bạt vía, giống như đương sẵn sàng chạy trốn vậy.
“Sao vậy? Bị mê hoặc rồi hả?” – chị Ngô nói hơi đắc ý – “Tác phẩm nghệ thuật chân chính là như vậy, nó có thể hút hồn người ta, bất giác đắm chìm vào đó.”
Thấy Hàn Băng không nói lời nào, chị ta lại thêm một câu: “Mới vừa rồi cô ngủ không phải đã mơ thấy các nàng chứ?”
Tim Hàn Băng giật thót, nhưng ra sức lắc đầu: “Chẳng qua bị bóng đè thôi, chị Ngô thấy tôi bất ổn chỗ nào sao?”
Lời này có phần thăm dò. Nhưng vẻ mặt chị Ngô vô cùng bình thường, chỉ nói: “Không có. Ngủ rất yên bình, nếu như cô có vẻ mặt đau đớn thì tôi đã gọi cô dậy rồi. Cô đó, đừng mê tín vậy, thật ra bóng đè là do giấc ngủ rối loạn, chồng tôi thường xuyên bị vậy. Mấy chục năm rồi, buổi tối không thể ngon giấc, tôi cũng ngủ chập chờn, đều là tôi gọi ông ấy dậy.” – nói đến đây, vẻ mặt chị ta biểu lộ nét dịu dàng – “Mới vừa rồi chắc là cô ngủ không thoải mái bị sái cổ thôi.”
Chị ta khăng khăng một mực, Hàn Băng cũng không thể nói gì. Dù sao những thứ hư ảo hay ảo giác cũng đâu có chứng cứ chứng minh chúng tồn tại đâu. Nhưng mà cô thật sự không muốn ở trong căn phòng này nữa. Trong lúc lơ đễnh ngẩng đầu, cô lại lập tức thảng thốt nói: “Trời sáng rồi ạ?”
Trên tấm rèm cửa sổ mỏng in hình trúc xanh nhàn nhạt vô cùng tao nhã, ánh sáng rực rỡ xuyên qua tấm rèm châu mờ ảo biểu hiện trời đã sáng choang.
Cô đã ngủ một đêm trong phòng chị Ngô sao? Rõ ràng cảm thấy chỉ mới chốc lát thôi mà! Với lại họ đã quy định phương châm ban ngày ngủ, ban đêm thức, ngày hôm qua cô đã ngủ đủ, sao lại ngủ thiếp đi thế được chứ? Việc cô bất chợt ngủ thiếp đi hình như có liên quan đến màu đỏ quái lạ trong bốn mỹ nhân pha lê kia thì phải? Là thôi miên hay vì lý do nào khác?
Thảo nào chị Ngô thay đồ, chả trách sao Triệu tiên sinh vẫn ngồi xe lăn, thì ra một đêm đã qua rồi.
“Cô ngủ say quá tôi không nỡ đánh thức cô dậy.” – chị Ngô cười nói, mang vẻ yêu thương của người bề trên đối với ngươi bề dưới – “Người ta đều nói ba mươi năm đầu ngủ mê mệt, ba mươi năm sau ngủ không được. Quả nhiên là đúng. Thấy cô ngủ như vậy, tôi thật sự hâm mộ.”
Thế nhưng sao đã lâu rồi mà Xuân Thất thiếu và Lý Đạo còn chưa về? Nghĩ đến đây, Hàn Băng thoáng giật bắn người.
“Sao vậy?”
“Họ chưa trở lại sao?” – Hàn Băng đột nhiên hoảng sợ – “Không được, tôi phải đi xem thử.”