Quách Tuyết Liên nhất mực lo Dương Thu Trì chịu một chưởng đó sẽ bị thụ thương, chờ Lưu Dũng đi rồi, với tới đỡ cánh tay của hắn, xem xét trên dưới xem có bị gì hay không, rồi hạ giọng hỏi: “Lão gia…, người hiện giờ cảm thấy thế nào? Hay là gọi lang trung đi xem thử?”
“Ta không sao.” Dương Thu Trì cười cười, lắc lắc đầu trịnh trọng nói: “Nhớ đó, sau này chỉ được gọi ta là biểu ca, nếu sau này có người phát hiện em là nữ, hai chúng ta sẽ bị tống cổ ra khỏi cửa, nói không chừng còn bị trị tội!”
Quách Tuyết Liên vội vã gật đầu đáp ứng.
Trong lần đối chưởng vừa rồi Dương Thu Trì có lòng nhường, tên Lưu Dũng này luận võ công trên giang hồ giỏi lắm chỉ vào hàng nhị lưu, hơn nữa những ngày tháng thái bình đã trải qua quá lâu, công phu cũng hoang phế không ít, nếu đánh thật thì Dương Thu Trì có thể dễ dàng đạt phần thắng. Dương Thu Trì cưới Liễu Nhược Băng võ công đệ nhất xong, được sự chỉ điểm của nàng, đối phó với loại giang hồ nhị lưu tam lưu này hoàn toàn dư sức. Thật ra hắn cũng không giỏi gì, nhưng dù sao thì danh sư xuất cao đồ (thầy giỏi thì trò giỏi), những cái gì khác không nói, nhưng bằng nhãn quang, cho dù không thể coi là mẫn duệ, nhưng hắn đại khái vẫn phán đoán được phần lớn căn cơ võ công của Lưu Dũng. Khi đối chưởng, một cú đánh đó của Lưu Dũng đương nhiên không làm bị thương được hắn, nhân vì hắn đã vận công bảo vệ toàn thân, đồng thời cố ý mượn lực té xuống, quả nhiên hiệu quả rất rõ.
Quách Tuyết Liên thấy thân thể, biểu tình và tinh thần hắn không có gì, nên mới yên tâm.
Dương Thu Trì sờ cằm suy nghĩ. Ba người đi mua lương thực đều trúng độc trứng cá nóc, trong khi đó nội thiện phòng cũng bị bỏ độc này, lại gần như phát sinh trong cùng thời gian, xem ra là do cùng một người làm. Hơn nữa từ dấu vết trên đỉnh phòng phán đoán, người này có thể là Liễu Nhược Băng chuyển thế đầu thai. Như vậy có thể nói, nếu như người hạ độc thật sự là Liễu Nhược Băng, vậy tìm được người giết ba tên mua hàng kia chẳng khác nào tìm được Liễu Nhược Băng rồi.
Dương Thu Trì mang theo Quách Tuyết Liên, tiểu hắc cẩu, còn có tuần vệ Hồ Xuy trở về căn nhà vườn nhỏ có ba người mua bán bị độc chết, trước hết cho Hồ Xuy giới thiệu thân phận mới của hắn, sau đó bắt đầu điều tra sơ bộ.
Ba người đi mua hàng này chính là nhân viên quản lý trung tầng trong Sở vương phủ, do đó đều có tùy tùng của mình. Căn cứ hồi ức của những người giúp việc này, chiều hôm đó ba người này cùng ăn trong phòng nói chuyện, món ăn là do ngoại thiên phòng làm rồi đem đến, trong thức ăn cũng không có trứng cá nóc gì (đây cũng là nguyên nhân họ chết mà không bị hoài nghi là bị trúng độc cá nóc) ăn xong không đến một canh giờ thì họ bắt đầu phát bệnh, sau đó thỉnh lang trung tới, cuối cùng thì vẫn chết.
Dương Thu Trì nhíu mày suy nghĩ, nếu như thức ăn của ba người này là do ngoại thiện phòng mang tới, hơn nữa đồ ăn ở đó đã chứng minh là không bị hạ độc, vậy ba người họ vì sao lại bị, và bị hạ độc từ lúc nào? Chẳng lẽ là bỏ độc từ trên đỉnh nóc nhà nữa sao?
Dương Thu Trì lập tức gọi người hầu trong nhà bắc thang lên mái nhà, treo lên xem xét, không phát hiện dấu vết gì. Tiếp đó hắn lại đến ngoại thiện phòng, bắc thang lên nóc nhà, xách cái đèn trèo lên xem xét kỹ một lược, cũng không phát hiện có người đi hay nhấc dời ngói lưu li gì.
Như vầy thì kỳ quái rồi, phương pháp gì mà ẩn bí như vậy, hạ độc để giết chết ba người mua hàng được, sao không dùng giết vương gia luôn đi?
Dương Thu TRì không thể hiểu ra, bèn tìm người hầu phục vụ ba người mua hàng ăn uống lúc đó hỏi qua, biết được những đồ ăn còn lại khi đó đều đổ vào thùng nước đựng cặn rửa chén. Hắn với đi tìm cái thùng đó, rất may là chưa đem đổ đi, chỉ có điều những thứ bọn người làm trong vườn ăn dư đều đổ vào cái thúng này, không phân biệt được đâu là đồ ăn thừa của ba người làm đó.
Dương Thu Trì nhìn cái thùng đựng thức ăn thùa có rất nhiều gà vịt thịt cá thậm chí còn nguyên, căn bản không dùng qua, không khỏi nhớ lại câu thở của Đỗ Tử Mỹ (Đỗ Phủ) ở Đường triều: “Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt. (Cửa son rượu thịt để thúi, ngoài đường có người đói lả phơi thây)” Sở vương phủ đầy sơn hào hải vị, đồ ăn không động đũa đổ đi, ngoài thành thì dân đói đầy đường không ai chôn cất, thậm chí còn có người đói quá ăn cả thịt người. Hắn vốn cho rằng xã hội cũ chẳng qua là bị mô tả quá khoa trương, không ngờ bây giờ có cảm xúc chân thật như vậy.
Dương Thu Trì yêu cầu đem thùng đồ ăn thừa đó đem chôn sâu xử lý, rồi suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì. Hiện giờ hắn chỉ còn có thể dựa vào điều tra kẻ phụ trách pha chế món ăn cho ba người chuyên đi thu mua thực phẩm ở ngoại thiện phòng mà thôi.
Dẫn theo Quách Tuyết Liên, Hồ Xuy, hắn cho gọi tất cả người ở ngoại thiện phòng vào dò hỏi, biết được kỳ thật ngoại thiện phòng chia ra làm ba bộ phận, gọi cho đơn giản là đại trung tiểu ba loại táo. Tiểu táo chuyên môn nấu cho những người như Tôn quản gia, Lưu Dũng và các nhân viên cao cấp trong ngoài phủ. Còn trung táo thì nấu cho những nhân viên quản lý bậc trung như ba kẻ chuyên đi thu mua lương thực kia; Đại táo đương nhiên là nấu cho toàn bộ nha hoàn, người hầu trong phủ.
Như vậy có thể nói, ba người mua hàng này thực chất là ăn món mà các nhân viên quản lý bậc trung trong phủ đều ăn, nếu như quá trình pha chế món ăn có độc, thì những ngừơi khác cũng phải trúng! Nhưng cho đến bây giờ, không hề phát hiện có người nào khác trúng độc, chứng minh xem ra cơm nước chuẩn bị xong rồi trong quá trình phân ra trong hộp mang đi, hoặc là trong quá trình mang thức ăn cho ba người thì bị hạ độc.
Như vậy xem ra, những người hầu phân đồ ăn hoặc đi đưa đồ ăn đáng bị hiềm nghi nhất!
Hắn cho gọi những người hầu phụ trách hai chuyện trên vào hỏi, những kẻ này đương nhiên không thừa nhận đầu độc, hơn nữa còn lý giải là ngoài phòng ăn ngoại thiện ai cũng có thể tiến vào, bình thường nha hoàn các phòng và người hầu đều thường chạy đến đó nhờ làm cái này cái kia, thậm chí cò người thường vào ăn vụn. Mỗi món ăn làm xong đều phân để trong các hộp đựng thức ăn ở tủ, toàn bộ xong xuôi thì phân tới các phòng trong viện. Do đó có thể nói, trong gian ngoại thiện phòng này, bất kỳ người nào đều có thể tiến vào hạ độc.
Dương Thu Trì cho gọi người phụ trách ở bếp ăn ngoài và các đầu bếp tới hỏi, quả nhiên là có chuyện đó, tức thời ngẩn ngơ.
Nếu như không có chứng cứ chứng minh những người phụ trách phân phát và mang cơm nước đi hạ độc, thì Dương Thu Trì đương nhiên không tùy tiện dùng loạn hình tấn, nên thả cho họ đi.
Manh mối đã đứt, tạm thời không nghĩ ra phương hướng phá án nào khác, Dương Thu Trì chỉ còn nước trở về phòng, tiếp tục làm chuyện chuyên nghề của ngỗ tác. Hắn tẩy rửa thi thể cho ba người đi mua hàng, do đã trải qua một khoảng thời gian, hiện tượng thi cương đã hình thành, nhưng nhờ còn ở phía dưới cơ thể, xuất hiện một chút ở cổ và vai, cường độ không cao nên thay đồ bỏ vào quan tài khá dễ.
Nếu như không chết vì ôn dịch, thì không cần phải chôn gấp ba người này. Dương Thu Trì tẩy rữa cho ba thi thể xong, dùng một miếng vải bố lớn quấn lại, phân biệt khiêng đặt vào quan tài, đóng nắp quan tài kín lại, cho người hầu dùng xe ngựa chuyển ra khỏi vương phủ, tạm thời giữ ở một ngôi chùa nhỏ ngoài thành Vũ XƯơng, đồng thời phái người thông báo cho người thân của họ đến lãnh xác về an táng.
Thu xếp mọi chuyện xong xuôi, trời đã vào canh hai.
Dương Thu Trì dẫn Quách Tuyết Liên, Tiểu hắc cẩu theo hộ vệ Hồ Thủy đến trụ sở của đội tuần vệ.
Ngũ vệ của Sở vương phủ phân biết thủ ở năm khu vực trong phủ, các hộ vệ đều cứ trú trong khu của mình, không phải cư trú tập trung lại một chỗ. Hồ Thủy dẫn họ đến chỗ chính là tổng bộ của hộ vệ đội, cũng chính là địa điểm công tác của vệ đội trưởng Lưu Dũng, có khoảng 10 chỗ ở cho tuần vệ.
Đó cũng là một nhà vườn, nhưng lớn hơn của những người làm khác nhiều, bỡi vì nó kỳ thật là diễn binh trường, trong đó phòng chính là trụ sở của Lưu Dũng, hai dãy nhà ngang dành cho tuần vệ ở.
Lưu Dũng nghe nói hai người Dương Thu Trì đã về đến, liền cười ha ha lệnh cho một vị tiểu kỳ của tuần vệ đội (có thể coi là tiểu đội trưởng đội kiểm sát) an bài nơi ở cho hai người, chuẩn bị y phục và trang bị, đồng thời triệu tập các đầu lĩnh của vệ binh lại.
Vị tiểu kỳ họ Phó này đã biết hai tuần vệ mới là do Lưu Dũng tướng quân tự thân bảo lãnh, đương nhiên không dám chậm. Tuần vệ đội đều ở hai người một phòng, Phó tiểu kỳ chuyên môn chọn cho Dương Thu Trì và Quách Tuyết Liên một gian nhà nhỏ hướng mặt trời mọc, bên trong đồ đạc tuy cũ nhưng đủ đầy.
Trước khi đó, Lưu Dũng thấy hai người ăn vận dơ bẩn, đặc biệt là Quách Tuyết Liên, mặt dơ không thấy dung mạo, nên sau khi về đã ra lệnh cho tùy tùng nấu nước nóng chờ hai người đến là lập tức tắm rữa.
Hộ vệ của Sở vương phủ, đặc biện là tuần vệ, có điều kiện sống rất tốt, có người hầu chuyên môn lo cho sinh hoạt, trong phòng đều có bồn tắm lớn. Nước nóng nhanh chóng được đưa lên đổ vào bồn, nhiệt khí đằng đằng vô cùng hấp dẫn.
Sở vương phủ vệ đội có quần áo trang phục phối trí theo quy định, nên Phó tiểu kỳ căn cứ vào thân hình hai người, gọi người mang tới mấy bộ phục trang hộ vệ mới, bao quát nội y và ngoại y, ngoài ra còn có khải giáp nhẹ, yêu đao cùng thẻ bài của hộ vệ, tất tần tật đều đặt ở phòng của hai người.
Sau khi pha nước xong, người hầu hỏi: “Hai vị, có còn bọn tiểu nhân kỳ lưng không?”
Quách Tuyết Liên vội vã lắc đầu, Dương Thu Trì cười ha hả xua tay: “Không cần nữa!” chờ bọn họ lui ra, Dương Thu Trì vừa định đến đóng cửa, Quách Tuyết Liên đã giành đóng khóa cửa luôn, sau đó chuyển người lại e thẹn cắn môi hồng, lấy hết dũng khí ngẩn đầu, đôi mắt như hai mũi tên nước nhìn Dương Thu Trì, khi gặp phải ánh mắt đen thẳm của hắn, hoảng loạn cúi đầu xuống ngay, lí nhí như muỗi kêu: “Biểu ca…., tôi… tôi giúp huynh cởi áo tắm rữa!”